Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 27:
Nam Đảo Anh Đào
08/03/2023
Trong nhà này mọi người đều biết vợ Đại Lang đấu không lại mẹ chồng Ngô thị, nhưng cứ cách một thời gian nàng ta cũng phải chiến một lần, ai đi khuyên ai đi mắng cũng không sửa được. Khương Mật nghĩ cái này giống như dùng bếp lò cũ, có đánh rửa thế nào thì đen vẫn hoàn đen. Con người cũng vậy, một số tính cách đã được hình thành, quá khó khăn để thay đổi.
Vợ Đại Lang ăn quả đắng, kẹp đuôi trở về.
Ngô thị cũng không nói gì thêm, dọn dẹp chuẩn bị rán dầu, Khương Mật giúp đỡ thái mỡ lợn bỏ vào chảo, mùi hương bay ra rất xa, mấy nhà hàng xóm ngửi thấy đều nuốt nước miếng. Mắt thấy mỡ lợn trong chảo co lại thành tóp mỡ không còn ra thêm được dầu, Khương Mật lấy muôi thủng vớt tóp mỡ ra, đựng thành hai chén đặt sang một bên. Ngô thị mang bình gốm vào bếp, múc từng muôi dầu bỏ vào trong.
Mỡ lợn nấu xong, cất kỹ chờ nguội là được, bên bếp không cần hai người, Khương Mật nói một tiếng với mẹ chồng, xoay người muốn đi ra ngoài, liền cảm giác đụng phải cái gì đó.
Nàng cúi đầu nhìn, là Mao Đản.
"Sao lại mò vào bếp? Đây không phải là nơi để chơi, đi ra ngoài đi" Khương Mật đưa tay muốn dắt Mao Đản ra ngoài, Mao Đản chuồn thẳng sang bên cạnh, không cầm tay nàng.
Hỏi nó làm sao?
Nó liền mút đầu ngón tay, nói muốn ăn tóp mỡ, muốn ăn tóp mỡ trộn đường.
Mao Đản ngửa đầu nhìn Khương Mật, Khương Mật nhìn về phía mẹ chồng Ngô thị, Ngô thị quay đầu mắng người: "Đừng ở chỗ này vướng chân, muốn ăn thịt về bảo nương ngươi cho ăn”
Mao Đản cũng ăn vạ thành thói, muốn mà không có thì lại gào khóc, gân xanh trên huyệt thái dương Ngô thị nảy lên, bà đưa muôi cho Khương Mật tiếp tục làm, kéo Mao Đản đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi Vệ Đại Lang.
"Hôm nay giết heo năm ta cao hứng, vốn không muốn mắng người, kết quả các ngươi ngược lại chọc tức ta, một người hai người lại đòi hỏi! Lần trước nó vừa khóc vừa nháo muốn ăn bánh ta đã nói một lần, không ai nợ ai. Mới qua bao lâu lại đến, hai vợ chồng các ngươi dạy con như thế nào vậy? Là để cho nó cứ ngửi thấy nhà nào có đồ ăn ngon là chạy vào đòi? Cho rằng người khác nhìn nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cứ mặt dày là có thể lừa gạt một hai miếng? Ta với cha ngươi thường ngày cũng dạy ngươi như vậy? ngươi thiếu một miếng ăn này à? Hay là ăn xong có thể sống lâu trăm tuổi? ......”
Ngô thị ở trên sân mắng người, Khương Mật ở trong bếp nghe được rõ ràng.
Nàng mím môi múc dầu, thở dài.
Tính tình bá đạo này của Mao Đản sợ là học theo nương nó. Đại tẩu không đến mức quá tệ hại, nhưng lại là người thích chiếm tiện nghi, Mao Đản cũng là bộ dạng này, ngửi thấy mùi thơm thì thèm ăn, thèm ăn liền chảy nước miếng đòi. Nó còn nhỏ cũng không biết mất mặt là thế nào, nàng làm thẩm thẩm cũng không có cách nào so đo.
Bên ngoài ầm ĩ một hồi lâu, nghe động tĩnh kia hơn phân nửa là mẹ chồng vẫn còn đang nói, chờ bọn họ dừng lại, Khương Mật đã múc toàn bộ mỡ heo trong nồi ra bỏ vào bình. Sau khi Ngô thị mắng thỏa thích thì trở về bếp nhìn, việc đã xong, trong lòng bà mới thoải mái một chút: "Tam tức phụ con đừng học theo đại phòng bên cạnh, chờ sau này có con cái cũng không thể dạy dỗ kiểu như nàng. Nhớ kỹ lời ta nói, có lấy được bao nhiêu của cha mẹ cũng không đủ sống cả đời, chỉ ngồi không thì có gia tài bạc vạn rồi cũng mất sạch. Tiện nghi nhà người khác không nên chiếm, chiếm tiện nghi nhỏ không cẩn thận sẽ chịu thiệt thòi lớn, đây chính là đạo lý làm người. Năm đó trước khi xuất giá nương ta dạy ta như vậy, bây giờ ta cũng nói cho con nghe, nghe xong liền nhớ kỹ, đừng vì nửa đồng tiền một miếng thịt mà tranh tới tranh lui, tranh thắng cũng bị người đời chê cười, có ăn được nhiều cũng chẳng làm nổi người đàng hoàng. ”
Khương Mật gật đầu nói biết.
Ngô thị lại nói " Đều là người nghèo, nhưng dù không có gì cũng đừng tự đánh mất mình. Chỉ nói đại tẩu con, nàng tiết kiệm như thế nào là chuyện của nàng, chỉ cần không quá đáng nương cũng sẽ không nhiều lời, nhưng lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của người khác thì không được. ”
Ngô thị nói những lời này, vừa là đang dạy, vừa là mượn việc cảnh cáo Khương Mật.
Vợ Đại Lang có mất mặt đến đâu cũng chỉ mất trên một mẫu đất ba phần ruộng ở đây, gây ra chuyện cười gì cũng không ra được khỏi thôn. Khương Mật thì khác, nàng gả cho Vệ Thành, Ngô thị thấy được tiền đồ của tam nhi tử lớn, sau này còn phải thi cử nhân phải làm quan, không thể để nương tử kéo mất chân sau.
Khương Mật tính tình tốt, Ngô thị nói cái gì, nàng nghe một lần cũng nhớ kỹ, không cần nói lại.
Ngô thị lại nói sau này nếu như Mao Đản lại như vậy,thì cứ kệ, đừng nuông chiều, "Nó còn nhỏ, những tật xấu này sửa vẫn còn kịp, nếu cứ để thế lại dạy ra một thổ bá vương chân đất. ”
Nhìn Khương Mật lộ vẻ khó xử, Ngô thị hỏi nàng làm sao?
Khương Mật nhỏ giọng nói “ Con mới gả tới đây, luôn hy vọng hòa thuận cùng các tẩu tẩu... Cũng sợ Mao Đản khóc hỏng cổ họng, nương nói dễ dàng, nhưng con làm thẩm thật sự đến nửa miếng bánh một khối đường cũng không cho, cứ mặc kệ cháu trai ngồi trên mặt đất khóc, cũng kỳ cục. " Tóm lại chỉ là cháu trai, không phải nhi tử, nương nó còn không quản, làm thẩm thẩm còn có thể nói gì? Nghĩ trái nghĩ phải cũng chả phải là con mình sinh ra, kệ nó.
Mỗi lần Mao Đản ăn vạ, Khương Mật đều nghĩ như vậy, cũng không nghĩ tới giúp nó sửa tính, sợ quản quá nhiều lại gây họa.
Nàng nói hết ra, Ngô thị cũng suy nghĩ một chút về lập trường của Khương Mật.
"Dù sao Mao Đản bình thường không có chuyện gì cũng sẽ không đến làm phiền con, con đừng để ý, nó muốn cái gì con cứ nói với ta."
Khương Mật lúc này mới lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Vẫn là nương quan tâm con. ”
Vợ Đại Lang ăn quả đắng, kẹp đuôi trở về.
Ngô thị cũng không nói gì thêm, dọn dẹp chuẩn bị rán dầu, Khương Mật giúp đỡ thái mỡ lợn bỏ vào chảo, mùi hương bay ra rất xa, mấy nhà hàng xóm ngửi thấy đều nuốt nước miếng. Mắt thấy mỡ lợn trong chảo co lại thành tóp mỡ không còn ra thêm được dầu, Khương Mật lấy muôi thủng vớt tóp mỡ ra, đựng thành hai chén đặt sang một bên. Ngô thị mang bình gốm vào bếp, múc từng muôi dầu bỏ vào trong.
Mỡ lợn nấu xong, cất kỹ chờ nguội là được, bên bếp không cần hai người, Khương Mật nói một tiếng với mẹ chồng, xoay người muốn đi ra ngoài, liền cảm giác đụng phải cái gì đó.
Nàng cúi đầu nhìn, là Mao Đản.
"Sao lại mò vào bếp? Đây không phải là nơi để chơi, đi ra ngoài đi" Khương Mật đưa tay muốn dắt Mao Đản ra ngoài, Mao Đản chuồn thẳng sang bên cạnh, không cầm tay nàng.
Hỏi nó làm sao?
Nó liền mút đầu ngón tay, nói muốn ăn tóp mỡ, muốn ăn tóp mỡ trộn đường.
Mao Đản ngửa đầu nhìn Khương Mật, Khương Mật nhìn về phía mẹ chồng Ngô thị, Ngô thị quay đầu mắng người: "Đừng ở chỗ này vướng chân, muốn ăn thịt về bảo nương ngươi cho ăn”
Mao Đản cũng ăn vạ thành thói, muốn mà không có thì lại gào khóc, gân xanh trên huyệt thái dương Ngô thị nảy lên, bà đưa muôi cho Khương Mật tiếp tục làm, kéo Mao Đản đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi Vệ Đại Lang.
"Hôm nay giết heo năm ta cao hứng, vốn không muốn mắng người, kết quả các ngươi ngược lại chọc tức ta, một người hai người lại đòi hỏi! Lần trước nó vừa khóc vừa nháo muốn ăn bánh ta đã nói một lần, không ai nợ ai. Mới qua bao lâu lại đến, hai vợ chồng các ngươi dạy con như thế nào vậy? Là để cho nó cứ ngửi thấy nhà nào có đồ ăn ngon là chạy vào đòi? Cho rằng người khác nhìn nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cứ mặt dày là có thể lừa gạt một hai miếng? Ta với cha ngươi thường ngày cũng dạy ngươi như vậy? ngươi thiếu một miếng ăn này à? Hay là ăn xong có thể sống lâu trăm tuổi? ......”
Ngô thị ở trên sân mắng người, Khương Mật ở trong bếp nghe được rõ ràng.
Nàng mím môi múc dầu, thở dài.
Tính tình bá đạo này của Mao Đản sợ là học theo nương nó. Đại tẩu không đến mức quá tệ hại, nhưng lại là người thích chiếm tiện nghi, Mao Đản cũng là bộ dạng này, ngửi thấy mùi thơm thì thèm ăn, thèm ăn liền chảy nước miếng đòi. Nó còn nhỏ cũng không biết mất mặt là thế nào, nàng làm thẩm thẩm cũng không có cách nào so đo.
Bên ngoài ầm ĩ một hồi lâu, nghe động tĩnh kia hơn phân nửa là mẹ chồng vẫn còn đang nói, chờ bọn họ dừng lại, Khương Mật đã múc toàn bộ mỡ heo trong nồi ra bỏ vào bình. Sau khi Ngô thị mắng thỏa thích thì trở về bếp nhìn, việc đã xong, trong lòng bà mới thoải mái một chút: "Tam tức phụ con đừng học theo đại phòng bên cạnh, chờ sau này có con cái cũng không thể dạy dỗ kiểu như nàng. Nhớ kỹ lời ta nói, có lấy được bao nhiêu của cha mẹ cũng không đủ sống cả đời, chỉ ngồi không thì có gia tài bạc vạn rồi cũng mất sạch. Tiện nghi nhà người khác không nên chiếm, chiếm tiện nghi nhỏ không cẩn thận sẽ chịu thiệt thòi lớn, đây chính là đạo lý làm người. Năm đó trước khi xuất giá nương ta dạy ta như vậy, bây giờ ta cũng nói cho con nghe, nghe xong liền nhớ kỹ, đừng vì nửa đồng tiền một miếng thịt mà tranh tới tranh lui, tranh thắng cũng bị người đời chê cười, có ăn được nhiều cũng chẳng làm nổi người đàng hoàng. ”
Khương Mật gật đầu nói biết.
Ngô thị lại nói " Đều là người nghèo, nhưng dù không có gì cũng đừng tự đánh mất mình. Chỉ nói đại tẩu con, nàng tiết kiệm như thế nào là chuyện của nàng, chỉ cần không quá đáng nương cũng sẽ không nhiều lời, nhưng lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của người khác thì không được. ”
Ngô thị nói những lời này, vừa là đang dạy, vừa là mượn việc cảnh cáo Khương Mật.
Vợ Đại Lang có mất mặt đến đâu cũng chỉ mất trên một mẫu đất ba phần ruộng ở đây, gây ra chuyện cười gì cũng không ra được khỏi thôn. Khương Mật thì khác, nàng gả cho Vệ Thành, Ngô thị thấy được tiền đồ của tam nhi tử lớn, sau này còn phải thi cử nhân phải làm quan, không thể để nương tử kéo mất chân sau.
Khương Mật tính tình tốt, Ngô thị nói cái gì, nàng nghe một lần cũng nhớ kỹ, không cần nói lại.
Ngô thị lại nói sau này nếu như Mao Đản lại như vậy,thì cứ kệ, đừng nuông chiều, "Nó còn nhỏ, những tật xấu này sửa vẫn còn kịp, nếu cứ để thế lại dạy ra một thổ bá vương chân đất. ”
Nhìn Khương Mật lộ vẻ khó xử, Ngô thị hỏi nàng làm sao?
Khương Mật nhỏ giọng nói “ Con mới gả tới đây, luôn hy vọng hòa thuận cùng các tẩu tẩu... Cũng sợ Mao Đản khóc hỏng cổ họng, nương nói dễ dàng, nhưng con làm thẩm thật sự đến nửa miếng bánh một khối đường cũng không cho, cứ mặc kệ cháu trai ngồi trên mặt đất khóc, cũng kỳ cục. " Tóm lại chỉ là cháu trai, không phải nhi tử, nương nó còn không quản, làm thẩm thẩm còn có thể nói gì? Nghĩ trái nghĩ phải cũng chả phải là con mình sinh ra, kệ nó.
Mỗi lần Mao Đản ăn vạ, Khương Mật đều nghĩ như vậy, cũng không nghĩ tới giúp nó sửa tính, sợ quản quá nhiều lại gây họa.
Nàng nói hết ra, Ngô thị cũng suy nghĩ một chút về lập trường của Khương Mật.
"Dù sao Mao Đản bình thường không có chuyện gì cũng sẽ không đến làm phiền con, con đừng để ý, nó muốn cái gì con cứ nói với ta."
Khương Mật lúc này mới lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Vẫn là nương quan tâm con. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.