Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 33:

Nam Đảo Anh Đào

09/03/2023

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nửa đường còn gặp phải rất nhiều tiểu tẩu tử, các nàng nếu không ôm hài tử thì cũng cầm thức ăn, đa số không có chồng đi cùng. Thấy Vệ Thành và Khương Mật đi cùng nhau, còn hô to hỏi Vệ Tam Lang là đang cùng vợ về nhà mẹ đẻ?

Vệ Thành nói phải, liền dẫn tới một chuỗi hâm mộ.

"Vẫn là tú tài công thương nương tử! Không như chúng ta! ”

Lại có người nhìn thấy Khương Mật mang theo miếng thịt kia, mỡ nạc đan xen, nấu hay hầm đều ngon... Xem ra Vệ gia thật sự hài lòng với cô con dâu mới vào cửa này, nếu không cũng sẽ không lấy thịt làm lễ cho nàng mặt mũi.

Còn nói nàng là mẹ kế nuôi nên mệnh khổ.

Khổ cái gì?

Trong thôn đi làm dâu cho người ta có bao nhiêu người so sánh được với nàng?

- Tú tài nương tử mệnh thật tốt!

- Thật hâm mộ!

......

Cho dù đi không nhanh, cũng chỉ dùng không đến ba khắc là đến. Vệ Thành nhận ra đường đến Khương gia, không cần chỉ, chàng mang theo vợ đi tới trước cửa Khương gia, gặp được thôn dân đi ngang qua, người trong thôn nhận ra Khương Mật, nhìn nàng cùng con rể trở về nhà mẹ đẻ, quay đầu hét lên vào sân Khương gia một tiếng: "Khương nhị oa ngươi có ở nhà hay không? con gái và con rể ngươi về này. ”

Khương Nhị Oa chính là Khương phụ, ông là thứ hai, trên còn có một đại ca ruột thịt.

Một tiếng này vừa đến, sân nhà họ Khương lập tức truyền đến tiếng vang, năm mới không cần làm công việc đồng áng, Khương phụ khó có được một hôm dậy muộn, ông vẫn đang ăn cơm, nghe thấy có người gọi bưng chén cơm đi ra nhìn, liền nhìn thấy Khương Mật và Vệ Thành cách đó không xa.

Khương Mật lộ ra khuôn mặt tươi cười, gọi cha, Vệ Thành đi theo gọi nhạc phụ, cũng đem đồ mang theo đưa qua.

Khương phụ còn từ chối một chút, "Người đến là được, còn mang theo nhiều đồ như vậy làm gì. Mau vào, vào phòng ngồi, hôm nay ta ngủ nướng mới dậy chưa được bao lâu, khiến con rể chê cười rồi. ”

Ông nói xong cũng học theo người dân vừa rồi, quay đầu hướng trong phòng hô một tiếng: " Người đâu hết rồi? Mật nương dẫn theo con rể trở về, nương Cẩu Tử nhanh tay nấu nước pha trà đi. ”

Tiền Quế Hoa vốn cũng nên về nhà mẹ đẻ, có lẽ đoán được con gái riêng hôm nay muốn về, hơn nữa rất có thể là vào buổi sáng, bà đã sớm nói với lão nương, không trở về. Nương bà ta thấy bình thường, dù sao cũng ở cũng một thôn, muốn gặp mặt cũng dễ dàng?



Tiền Quế Hoa trong lòng biết bà ta ra ngoài có thể thoải mái hơn một chút, vì cái gì vẫn sắp xếp ở nhà như vậy?

Còn không phải trong lòng không yên ổn đến hoảng hốt, giống như mèo cào, muốn gặp Khương Mật.

Nửa tháng trước bà ta hỏi bán tiên cách hóa giải, cho Cẩu Tử uống một chén lớn nước bùa tro, làm cái này còn tốn hai lượng bạc của bà ta, Tiền Quế Hoa đau lòng rất nhiều ngày, từ đó về sau vẫn luôn chú ý động tĩnh bên phía Vệ gia, không nghe nói có cái gì, bà liền chờ hôm nay xem hiệu quả, pháp sự làm lâu như vậy Khương Mật có xui xẻo không.

Lúc Khương Mật tới, Tiền Quế Hoa đang ở phía sau nhà, nghe được động tĩnh chạy ra nhìn. Khí sắc này của nàng so với lúc lập gia đình tốt hơn nhiều lắm, vẫn trắng, sắc mặt lại hồng nhuận, vừa nhìn đã biết được ăn ngon uống tốt.

Mới vừa đối mặt, trái tim Tiền Quế Hoa đã lạnh đi một nửa, cho dù nhận thịt bà ta cũng không có bất kỳ vui sướng nào, cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười, so với khóc còn khó coi hơn.

Khương phụ nhìn thấy, chỉ coi như bà còn nhớ rõ chuyện đến Vệ gia uống rượu trở về bị té ngã: " Cứ đứng đó làm gì, còn không đi đun nước. ”

Tiền Quế Hoa xoay người đi, Khương phụ vội vàng hòa giải, gọi Vệ Thành vào phòng ngồi.

Thấy bố vợ con rể muốn nói chuyện, Khương Mật nói muốn vào bếp hỗ trợ, bị cha nàng gọi lại: "Mật nương ngồi đi, đun nước thôi cần gì hỗ trợ? ”

Thấy nàng ngồi trở lại, Khương phụ hỏi bọn họ cuộc sống trôi qua như thế nào. Khương Mật nói hết thảy đều tốt, bố mẹ chồng yêu thương, tướng công săn sóc.

"Vậy thì tốt rồi..."

"Vậy còn nhà mình thế nào? ”

"Cũng tốt, ta chuẩn bị đưa Cẩu Tử đưa đi học vỡ lòng, đã nói xong với lão tú tài, qua năm mới thì đi."

Vệ Thành gật đầu, nói đọc sách tốt, biết chữ không sợ bị người ta lừa.

"Ta cũng nghĩ như vậy, còn chưa tới tuổi có thể giúp đỡ gia đình, đi thôn học mấy ngày học thêm chút kiến thức cũng đỡ cho ta chút phiền phức."

Tiền Quế Hoa bưng trà vào phòng, nghe thấy lời này, nói không riêng gì là muốn mở rộng kiến thức, nó học tốt sau này cũng thi tú tài. Còn nói Cẩu Tử thông minh, thầy bói đều nói nó là người ham đọc sách.

Khương Mật: ...

Vệ Thành:...



Hai người cũng không biết nên tiếp chuyện thế nào, Khương phụ nghe xong, mắng một tiếng: "Đàn ông nói chuyện bà xen vào cái gì? ”

"Ta nghĩ con rể khó có dịp tới đây, muốn hắn giảng giải cho Cẩu Tử nhà chúng ta biết nên học như thế nào mới có thể thi đỗ tú tài?"

"Vậy Cẩu Tử đâu?"

Tiền Quế Hoa buông chén trà nóng xuống, đi ra ngoài ra ngoài hô hai tiếng, qua một hồi lâu Cẩu Tử mới trở về. Nhìn một đầu đầy mồ hôi mới hỏi nó đang làm cái gì? Nó mới nói cùng anh họ chơi đùa, còn hỏi gọi nó về làm gì.

" Tỷ tỷ cùng tỷ phu đến rồi."

Tiền Quế Hoa nói xong Khương Mật liền nghe thấy Cẩu Tử nói thầm, đến thì đến.

Cho dù Tiền Quế Hoa tràn đầy nhiệt huyết, Vệ Thành cũng không nói ra làm sao thi được tú tài, hỏi chàng như thế nào mới có thể thi đậu, chàng nói cứ dụng công khổ đọc mười năm. Hỏi như thế nào gọi là khổ đọc, chàng nói buổi sáng gà gáy một tiếng thì phải dậy, đừng ngủ nhiều, buổi tối cũng không cần thức muộn tốn đèn dầu, trước khi đi ngủ đọc lại hai lần bài học ban ngày là được.

Lúc Vệ Thành nói, Khương Cẩu Tử mấy lần nhịn không được muốn mắng chửi người.

Đây không phải là lừa người sao?

Nếu nương tin, sau này nó làm gì còn có ngày tốt?

Gà gáy một tiếng phải thức dậy? Nó có phải làm việc đâu, dậy sớm như vậy làm cái gì???

Vốn định ngồi một lát rồi về, nhưng Khương phụ giữ người ở lại ăn cơm trưa, hai người liền ăn xong rồi mới đi, trên đường trở về Khương Mật còn đang thắc mắc " Bình thường Cẩu Tử toàn ngủ đến khi trời sáng, chàng lại bảo nó gà gáy một tiếng phải rời giường? ”

"Muốn thi công danh phải như vậy."

" Vậy sao không bảo nó dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó?"

Vệ Thành trầm ngâm một lát, nói: "Nếu Mật nương muỗn như vậy, lần sau ta cứ nói thế nhé. ”

"Thật sao?"

" Vậy thì không cần. Chỉ cần mẹ kế nàng không thay đổi chí hướng, đoán chừng ta vẫn còn có cơ hội nghe bà ấy phàn nàn, lần sau ta cứ trực tiếp nói cho bà biết, tư chất thông minh dậy lúc gà gáy là được rồi, nếu tư chất mà không đủ, vậy thì phải dậy sớm hơn gà, còn phải học theo tiền nhân treo tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi ấy chứ. ”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook