Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 4:
Nam Đảo Anh Đào
25/02/2023
Ngô thị lên trấn cản người, Khương Mật ở nhà vẫn còn chút bất an, nàng đứng ngồi không yên. Nghĩ đến việc không thể cứ chờ đợi như vậy được, nàng liền đem công chuyện từ trước ra sau làm hết, nhưng ánh mắt lại không tự chủ hướng ra con đường nhỏ phía ngoài nhà.
Nhìn sắc trời, giờ này học đường đã cho nghỉ rồi chứ? Tuần trước tướng công cũng về nhà vào thời gian này, sao hôm nay còn chưa thấy người?
Chẳng lẽ nương đi trễ không kịp ngăn người.
Không thể nào! Nương đi nhanh như thế mà.
Trong lòng Khương Mật đang hoảng loạn với đủ mọi suy nghĩ, thì chợt nghe thấy tiếng có người chào hỏi Tam Lang đã trở về rồi, hỏi trong giỏ sách của chàng có gì, có mua được thứ gì tốt hay không?
Nghe thấy thế, Khương Mật đi ra ngoài vài bước, quả nhiên thấy nương cùng tướng công một trước một sau đi trên đường thôn. Nương giống như lúc ra khỏi nhà, vẫn là tay không, tướng công mặc trường sam trắng, lưng đeo một cái sọt chỉnh tề, như một cây trúc vươn cao thẳng tắp.
Lúc này, Vệ Thành cùng nhìn thấy nàng, bởi vì ngại có người khác ở đây, chàng không lộ ra quá nhiều biểu tình, chỉ từ trong ánh mắt hiện ra hai phần vui mừng.
Trước đó, Ngô thị đối với con dâu thứ ba vẫn có ý kiến, không phải do nàng là cô nương nông thôn, cũng không phải do Vệ Thành nhất định muốn lấy nàng mà náo loạn đến mức không vui vẻ, mà quan trọng là nương nàng mất sớm, cũng ít nhiều có điều kiêng kị. Vệ Thành mệnh không tốt lắm, Ngô thị luôn muốn chọn cho con trai một người vợ nhiều phúc khí, tốt nhất là người châu tròn ngọc sáng. Khương Mật sinh ra da trắng, nhưng lại có chút gầy gò mỏng manh, nhìn là người phúc bạc.
Chẳng qua một chút bất mãn này từ hôm nay đều không còn, trên đường trở về, Ngô thị vẫn luôn suy nghĩ đến việc con dâu thứ ba nói từ nhỏ nàng đã hay có những giấc mơ như thế, mỗi lần có chuyện không tốt sảy ra trời cao sẽ cảnh báo nàng.
Tốt, việc này lại quá tốt!
Giống như hôm nay, nếu không nhờ nàng, Tam Lang chỉ sợ đã bị đồng học liên luỵ mà bị thương, sao có thể may mắn tránh thoát một kiếp này.
Cho nên mới nói, nhân duyên là một đường ngàn dặm quanh co, lúc trước Tam Lang liếc mắt một cái liền coi trọng nàng, đó là còn không phải là ý trời. Con dâu có cơ duyên bậc này, không thể là người có phúc bạc mệnh tiện.
Trong lòng Ngô thị cũng nghĩ thông, hai năm nay trong nhà không có chuyện tốt gì, hai cô con dâu đầu đều là người có chủ ý lớn, hay tính kế, thấy cái gì cũng muốn ôm về. Con dâu thứ ba tính tình cũng không tệ, cần cù, chăm chỉ, trước kia còn thấy xuất thân của nàng không tốt, không trợ giúp được gì cho Tam Lang. Nhưng bây giờ tâm tình đã khác xưa, Ngô thị cảm thấy rất hài lòng về Khương Mật, chỉ là tính tình hơi mềm mại một chút, dễ bị thua thiệt, may mà có bà ở cạnh giúp đỡ.
Nghĩ như vậy, hiếm khi Ngô thị cho con dâu sắc mặt tốt, hỏi “ Sao lại chờ ở đây, chờ bao lâu rồi?”
“ Vừa rồi mới may vá một chút, thấy thời gian không khác lắm, con đoán người cũng sắp về nên ra nhìn một chút, vừa đúng lúc thấy hai người. Nương đi đường vất vả rồi, tướng công cũng vậy.”
Nàng thấy Vệ Thành ra một tầng mồ hôi mỏng liền lấy khăn tay đưa qua, Vệ Thành vào phòng, dỡ sọt sách đặt xuống, mới tiếp nhận khăn tay. Hắn lau mồ hôi trên trán, cứ như vậy lại ngửi thấy mùi hương trên khăn tay, mùi hương rất nhạt. Đó là mùi trên người Mật Nương, chàng đã ngửi thấy qua khi cùng giường với nàng.
Vệ Thành lơ đãng nghĩ đến đủ mọi chuyện khi ở cùng nương tử, vừa sinh ra một chút tâm tư kiều diễm, nghĩ tới chuyện hôm nay liền thu tâm, đem gấp khăn tay trả lại cho Khương Mật, sau đó mở sọt sách lấy ra một bao giấy.
Nhìn túi giấy, Khương Mật hỏi đó là gì? Vệ Thành nói là bánh hoa quế.
Khương Mật chưa dám nhận ngay, nhìn mẹ chồng một cái. Ngô thị thiếu chút nữa bọ chọc tức “ Ta cái gì mà chưa từng thử qua, còn hiếm lạ gì mấy cái bánh hoa quế, đây là Tam Lang mua cho con, không nhận lấy còn liếc ta làm gì?
Khương Mật lúc này mới đưa tay nhận lấy, túi không lớn, đoán chắc chỉ chứa được bốn khối bánh nhỏ, cũng không được mấy cân lượng nhưng mùi lại rất thơm. Nàng cất vào tây phòng, đang chuẩn bị đi vào nhà bếp thì bị Ngô thị gọi lại.
“ Tam tức phụ, lần này may mà có con.”
Khương Mật dừng lại, hỏi “ Thực sự xảy ra chuyện sao?”
Ngô thị gật đầu, thuận tiện còn nói Vệ Thành, chuyện nằm mơ đã nói cho hắn biết, thế mà hắn còn muốn đi giúp đỡ, tốn nhiều sức mới giữ được người lại “ Cũng may ta không yên tâm nên tự mình đi, người khác đi thì không cản được nó.”
“ Dù sao cũng là bạn đồng môn, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“ Ta lười nói với ngươi, dù sao ngươi nghĩ lại mà xem, ta cùng với cha ngươi, còn có con dâu, ngươi mà có chuyện gì thì chúng ta làm sao bây giờ?”
“ Nương…”
“ Ngươi còn biết ta là nương ngươi, lời ta nói ngươi có nghe không?”
Vệ Thành nhìn nương hắn nghiêm mặt, lại nhìn đến vẻ lo lắng của Khương Mật bên cạnh, còn có thể thế nào? Chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, cam đoan sau này luôn lấy an toàn là trên hết, tuyệt đối không để bản thân mạo hiểm.
Nhìn sắc trời, giờ này học đường đã cho nghỉ rồi chứ? Tuần trước tướng công cũng về nhà vào thời gian này, sao hôm nay còn chưa thấy người?
Chẳng lẽ nương đi trễ không kịp ngăn người.
Không thể nào! Nương đi nhanh như thế mà.
Trong lòng Khương Mật đang hoảng loạn với đủ mọi suy nghĩ, thì chợt nghe thấy tiếng có người chào hỏi Tam Lang đã trở về rồi, hỏi trong giỏ sách của chàng có gì, có mua được thứ gì tốt hay không?
Nghe thấy thế, Khương Mật đi ra ngoài vài bước, quả nhiên thấy nương cùng tướng công một trước một sau đi trên đường thôn. Nương giống như lúc ra khỏi nhà, vẫn là tay không, tướng công mặc trường sam trắng, lưng đeo một cái sọt chỉnh tề, như một cây trúc vươn cao thẳng tắp.
Lúc này, Vệ Thành cùng nhìn thấy nàng, bởi vì ngại có người khác ở đây, chàng không lộ ra quá nhiều biểu tình, chỉ từ trong ánh mắt hiện ra hai phần vui mừng.
Trước đó, Ngô thị đối với con dâu thứ ba vẫn có ý kiến, không phải do nàng là cô nương nông thôn, cũng không phải do Vệ Thành nhất định muốn lấy nàng mà náo loạn đến mức không vui vẻ, mà quan trọng là nương nàng mất sớm, cũng ít nhiều có điều kiêng kị. Vệ Thành mệnh không tốt lắm, Ngô thị luôn muốn chọn cho con trai một người vợ nhiều phúc khí, tốt nhất là người châu tròn ngọc sáng. Khương Mật sinh ra da trắng, nhưng lại có chút gầy gò mỏng manh, nhìn là người phúc bạc.
Chẳng qua một chút bất mãn này từ hôm nay đều không còn, trên đường trở về, Ngô thị vẫn luôn suy nghĩ đến việc con dâu thứ ba nói từ nhỏ nàng đã hay có những giấc mơ như thế, mỗi lần có chuyện không tốt sảy ra trời cao sẽ cảnh báo nàng.
Tốt, việc này lại quá tốt!
Giống như hôm nay, nếu không nhờ nàng, Tam Lang chỉ sợ đã bị đồng học liên luỵ mà bị thương, sao có thể may mắn tránh thoát một kiếp này.
Cho nên mới nói, nhân duyên là một đường ngàn dặm quanh co, lúc trước Tam Lang liếc mắt một cái liền coi trọng nàng, đó là còn không phải là ý trời. Con dâu có cơ duyên bậc này, không thể là người có phúc bạc mệnh tiện.
Trong lòng Ngô thị cũng nghĩ thông, hai năm nay trong nhà không có chuyện tốt gì, hai cô con dâu đầu đều là người có chủ ý lớn, hay tính kế, thấy cái gì cũng muốn ôm về. Con dâu thứ ba tính tình cũng không tệ, cần cù, chăm chỉ, trước kia còn thấy xuất thân của nàng không tốt, không trợ giúp được gì cho Tam Lang. Nhưng bây giờ tâm tình đã khác xưa, Ngô thị cảm thấy rất hài lòng về Khương Mật, chỉ là tính tình hơi mềm mại một chút, dễ bị thua thiệt, may mà có bà ở cạnh giúp đỡ.
Nghĩ như vậy, hiếm khi Ngô thị cho con dâu sắc mặt tốt, hỏi “ Sao lại chờ ở đây, chờ bao lâu rồi?”
“ Vừa rồi mới may vá một chút, thấy thời gian không khác lắm, con đoán người cũng sắp về nên ra nhìn một chút, vừa đúng lúc thấy hai người. Nương đi đường vất vả rồi, tướng công cũng vậy.”
Nàng thấy Vệ Thành ra một tầng mồ hôi mỏng liền lấy khăn tay đưa qua, Vệ Thành vào phòng, dỡ sọt sách đặt xuống, mới tiếp nhận khăn tay. Hắn lau mồ hôi trên trán, cứ như vậy lại ngửi thấy mùi hương trên khăn tay, mùi hương rất nhạt. Đó là mùi trên người Mật Nương, chàng đã ngửi thấy qua khi cùng giường với nàng.
Vệ Thành lơ đãng nghĩ đến đủ mọi chuyện khi ở cùng nương tử, vừa sinh ra một chút tâm tư kiều diễm, nghĩ tới chuyện hôm nay liền thu tâm, đem gấp khăn tay trả lại cho Khương Mật, sau đó mở sọt sách lấy ra một bao giấy.
Nhìn túi giấy, Khương Mật hỏi đó là gì? Vệ Thành nói là bánh hoa quế.
Khương Mật chưa dám nhận ngay, nhìn mẹ chồng một cái. Ngô thị thiếu chút nữa bọ chọc tức “ Ta cái gì mà chưa từng thử qua, còn hiếm lạ gì mấy cái bánh hoa quế, đây là Tam Lang mua cho con, không nhận lấy còn liếc ta làm gì?
Khương Mật lúc này mới đưa tay nhận lấy, túi không lớn, đoán chắc chỉ chứa được bốn khối bánh nhỏ, cũng không được mấy cân lượng nhưng mùi lại rất thơm. Nàng cất vào tây phòng, đang chuẩn bị đi vào nhà bếp thì bị Ngô thị gọi lại.
“ Tam tức phụ, lần này may mà có con.”
Khương Mật dừng lại, hỏi “ Thực sự xảy ra chuyện sao?”
Ngô thị gật đầu, thuận tiện còn nói Vệ Thành, chuyện nằm mơ đã nói cho hắn biết, thế mà hắn còn muốn đi giúp đỡ, tốn nhiều sức mới giữ được người lại “ Cũng may ta không yên tâm nên tự mình đi, người khác đi thì không cản được nó.”
“ Dù sao cũng là bạn đồng môn, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“ Ta lười nói với ngươi, dù sao ngươi nghĩ lại mà xem, ta cùng với cha ngươi, còn có con dâu, ngươi mà có chuyện gì thì chúng ta làm sao bây giờ?”
“ Nương…”
“ Ngươi còn biết ta là nương ngươi, lời ta nói ngươi có nghe không?”
Vệ Thành nhìn nương hắn nghiêm mặt, lại nhìn đến vẻ lo lắng của Khương Mật bên cạnh, còn có thể thế nào? Chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, cam đoan sau này luôn lấy an toàn là trên hết, tuyệt đối không để bản thân mạo hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.