Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách
Chương 8: Rung động
Nãi Hương Lưu Ly Tửu
02/05/2017
Diệp Đàn trốn trong góc phòng, lo lắng nhìn ngọn lửa đang ùn ùn kéo đến, đã đến nước này rồi, trừ khi kỳ tích xảy ra, nếu không thì không thể thoát ra khỏi biển lửa này được.
Nàng thực sự cảm thấy bội phục tố chất tinh thần vượt xa người bình thường của mình, trong tình huống cái chết cận kề trước mặt mà nàng còn có thể nghiêm túc suy nghĩ về triết lý đời người, ví dụ như sau khi chết, thích khách liệu có bị xuống địa ngục không, hay sau khi thành ma rồi nàng có nên kéo Bùi Tĩnh Uyên theo làm đệm lưng hay không v.v…
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ kết thúc bằng một tiếng gào xé gan xé ruột: “Không ai đến nữa thì phòng sẽ cháy sạch mất —–”
Như để đáp lại tiếng kêu của nàng, ngoài cửa loáng thoáng có động tĩnh, dường như có rất nhiều người hoảng hốt cuống quít muốn lấy nước dập lửa. Diệp Đàn kích động thả chiếc áo khoác đang che mũi che miệng xuống, vừa định kêu cứu tiếp đã thấy cửa phòng bị ai đó đá văng ra. Bóng người cao lớn của Bùi Tĩnh Uyên chợt xuất hiện trong tầm mắt, hắn liên tiếp đỡ những mảnh xà nhà cháy rơi xuống người, không ngừng lao về phía nàng. Ánh lửa bừng lên khiến khuôn mặt hắn càng tuấn tú vô song hơn, thậm chí còn có cảm giác đẹp đến yêu mị. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía nàng không chớp mắt, cho đến tận khi hai người gần trong gang tấc, hắn mới cởi áo khoác quấn nàng lại không chút do dự, sau đó ôm thẳng nàng vào lòng.
“Bản vương tưởng nàng dũng cảm thế nào cơ, hóa ra lá gan cũng nhỏ như vậy, không thấy mất mặt à?”
“… Hay là ta nhốt huynh vào phòng rồi nướng nửa ngày thử xem nhé? Huynh cứ làm như ta là lợn sữa càng quay càng thơm ấy?” Vị tiểu thích khách nào đó hoàn toàn phát điên.
Bùi Tĩnh Uyên trầm giọng cười nói: “Lần này nàng nợ ân tình của bản vương, bản vương rất muốn chờ xem sau này nàng làm thế nào mà hạ thủ được.”
“…” Dù đầu đang bị áo khoác trùm kín, Diệp Đàn vẫn cố húc đầu vào ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Mấy chuyện này có thể chờ ra ngoài rồi hãy nói không? Huynh muốn ta cảm ơn huynh vì đã lon ton chạy tới chôn cùng ta à?”
“Nàng coi thường bản vương quá đấy.” Một tay hắn ôm nàng, tay kia rút bội kiếm bên hông, đôi môi mỏng cong lên cười đầy quyến rũ, “Ôm cho chặt, chúng ta đi ra ngoài từ bên trên.”
Diệp Đàn ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ra từ bên trên được… Ối!” Còn chưa dứt lời, nàng đã bị hắn ôm rời khỏi vị trí, lao thẳng lên nóc nhà.
Cây kiếm trong tay Bùi Tĩnh Uyên giống như cuồng phong bão tố xuyên thủng nóc nhà. Mái ngói sập xuống, hắn che chở cho nàng, thi triển khinh công lao ra khỏi nguy hiểm, đáp vững vàng xuống đình viện trong ánh lửa ngút trời.
Từ đầu đến cuối, Diệp Đàn vẫn được hắn ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ xinh đầy vẻ mơ hồ đến một lúc lâu sau cũng chưa hồi thần lại được.
Lần này coi như… sống lại nhỉ?
Bùi Tĩnh Uyên thuận tay lau vết nhọ trên hai má giúp nàng, rồi lạnh lùng nhìn sang cách đó không xa, giọng điệu bình thản nói: “Tìm được người chưa?”
“Hả? Tìm được ai?”
“Nàng nghĩ là tìm ai?” Hắn nhìn nàng một cái như nhìn kẻ ngốc, “Đương nhiên là tìm người phóng hỏa muốn lấy mạng nàng rồi.”
“… À.”
Thật ra Diệp Đàn cũng rất nghi hoặc, dù sao mình ở trong vương phủ cũng rất thận trọng, trừ việc ám sát Bùi Tĩnh Uyên theo định kỳ ra thì không đắc tội ai cả, sao tự dưng lại dẫn đến họa sát thân?
Khi nàng nhìn thấy người phụ nữ bị thị vệ vương phủ dẫn tới, suy nghĩ trong đầu nàng càng mãnh liệt hơn — không ngờ đối phương lại là nữ đầu bếp bình thường rất ít nói chuyện trong vương phủ, rõ ràng nàng còn chưa nói được câu nào với nữ đầu bếp này mà?!
“Hồi Vương gia, có người tận mắt thấy nữ đầu bếp này châm lửa đốt phòng Diệp cô nương, hoàn toàn chính xác!”
Bùi Tĩnh Uyên khẽ gật đầu, rồi lại nhìn về phía nữ đầu bếp như cười như không: “Bản vương cho ngươi một cơ hội giải thích nguyên nhân. Nói đi.” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh nhưng lại khiến đáy lòng người ta lạnh đến khó hiểu.
Nữ đầu bếp kia rõ ràng rất sợ hãi, từ cơ thể run lẩy bẩy không ngừng của cô ta là có thể nhận ra được, nhưng cô ta vẫn ngước mắt nhìn hắn, lấy hết dũng khí nói: “Ngươi giết Tề quản gia được thì sao ta không thể giết cô gái mà ngươi thích? Ngươi nghĩ mình là Vương gia thì có thể khống chế được mọi việc sao?”
“Tề quản gia?” Lần thứ hai nghe đến tên người đã chết, sắc mặt Bùi Tĩnh Uyên lạnh đi, “Xem ra giữa hai người các ngươi có nhiều chuyện mà bản vương không biết nhỉ?”
“Đúng thế! Ta thích y, thì sao chứ?”
“Vậy nên ngươi cho rằng bản vương giết y?”
Diệp Đàn đứng bên cạnh len lén lau mồ hôi, nàng cảm thấy đúng là bị báo ứng, Tề quản gia là do nàng giết, dù nữ đầu bếp này muốn trả thù Bùi Tĩnh Uyên, nhưng cuối cùng người chịu trừng phạt vẫn là nàng. Để cục diện không hỗn loạn hơn, trước mắt xem ra vẫn nên giữ yên lặng là tốt nhất.
Nữ đầu bếp giận dữ nói: “Người khác không biết, chẳng lẽ ta cũng không biết sao? Tề quản gia là người do bệ hạ phái tới, từ đầu tới cuối ngươi luôn luôn cảnh giác y, cuối cùng ngươi vẫn hạ độc thủ với y! Ngươi thậm chí… thậm chí còn không an táng y cho tử tế!”
Cô ta chỉ là một hạ nhân nhỏ bé, dù ôm hận trong lòng nhưng cũng không có năng lực để cứu vãn điều gì, oán hận tích tụ từng ngày từng ngày khiến cô ta mất đi lý trí, mất đi khả năng suy xét, cuối cùng mới lựa chọn quyết định nguy hiểm nhất — cô ta không giết được Bùi Tĩnh Uyên, nhưng có thể giết người con gái mà hắn yêu, để hắn nếm thử mùi vị mất đi người thương yêu nhất.
Chỉ tiếc rằng, kết quả cũng chỉ là công dã tràng, tự dưng lại trở thành trò cười ngu xuẩn.
“Bản vương không có thói quen nương tay nhân từ với kẻ phản bội, đối với Tề quản gia như vậy, và với ngươi cũng thế.” Bùi Tĩnh Uyên mỉm cười, vẻ tàn độc ẩn sâu trong mắt, “Nếu ngươi dám làm ra chuyện thế này, chắc hẳn cũng đã xác định trước kết quả của mình. Coi như nể tình ngươi đã cống hiến cho vương phủ nhiều năm, bản vương sẽ cho ngươi được toàn thây.”
Một câu quyết định sinh tử nhưng vang lên từ miệng hắn lại nhẹ tựa lông hồng.
Thị vệ vương phủ cung kính hành lễ rồi lôi nữ đầu bếp đã mất hết sức sống xuống. Thấy ngọn lửa đã gần được dập tắt hẳn, Bùi Tĩnh Uyên rất tự nhiên đưa tay về phía Diệp Đàn: “Đi, đêm nay nghỉ tạm trong phòng bản vương vậy.”
Diệp Đàn xấu hổ nói: “Không đi.”
“Nàng cũng không thể bắt bản vương mất cả đêm để thu dọn cho nàng một căn phòng mới được đúng không tiểu thích khách yêu quý?”
Cách xưng hô buồn nôn đó khiến nàng nổi da gà: “Ta thà ngủ ngoài trời cũng không ngủ cùng phòng với huynh!” Ai mà biết được hắn lại nổi ý đồ gì.
“Bản vương cũng có bắt nạt nàng đâu, nàng lo gì chứ.” Hắn nhìn nàng chăm chú như ngẫm nghĩ gì đó, “Hay là, hành động vừa rồi của bản vương khiến nàng sợ hãi?”
Đường đường là thích khách xem giết người thì có gì mà sợ. Thần kinh Diệp Đàn vốn thô ráp, lập tức không cần nghĩ ngợi nhiều, đang định lắc đầu phủ nhận lại chợt nhìn thấy tay phải đang thả xuống bên hông, liền kêu lên: “Ôi, tay huynh bị thương à?”
Đúng là hắn bị thương thật, vừa rồi hắn chỉ tập trung chú ý đến nữ đầu bếp kia, không phát hiện ra vì muốn chọc thủng mái nhà cháy, nên bàn tay cầm kiếm của hắn bị mái ngói đập cháy đen, còn chảy máu ròng ròng.
Hắn liếc nhìn mu bàn tay không mấy bận tâm: “Không sao, lát về phòng băng bó chút là ổn thôi.” Lãnh đạm như người bị thương không phải là hắn vậy.
Lòng hắn cũng rộng rãi quá nhỉ.
Diệp Đàn chán nản thở dài: “Thôi thôi, huynh làm sao mà làm được mấy việc tỉ mỉ này, để ta làm vậy.”
“Hả? Nàng băng bó cho bản vương á?”
“… Huynh đừng có nghĩ lung tung, ta chỉ muốn trả lại ân tình cho huynh thôi.” Nàng lúng túng phẩy tay, quay người đi về phía phòng hắn, “Người giang hồ chúng ta ân oán phân minh, ghét nhất là nợ người khác.”
Rõ ràng là nàng muốn tỏ ra thoải mái hào phóng, ai ngờ vừa mở miệng lại bất giác mang theo chút ngượng ngùng và áy náy. Bùi Tĩnh Uyên đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng mảnh mai của nàng, một lúc lâu sau, sắc mặt cũng trở nên ấm áp hơn.
Ánh nến trong phòng lay động khiến bầu không khí vô cùng ấm cúng, cũng khiến người ta quên đi trận hỏa hoạn kinh hoàng vừa rồi.
Diệp Đàn khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, cẩn thận phân biệt các loại thuốc trị thương trong hòm thuốc. Không thể không nói, khi nàng chăm chú, khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng rất đẹp, bớt đi vẻ mơ hồ và ngốc nghếch thường ngày, nhưng lại thêm phần mê hoặc đến khó tả.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải lờ đi khả năng ca thán luôn miệng của nàng kia.
“Huynh nói xem huynh khiến bao nhiêu người oán hận hả, ngay cả nữ đầu bếp cũng muốn trả thù huynh, ác danh của huynh lan truyền cả ngàn dặm, e rằng mười năm nữa cũng không thay đổi được…”
“Bản vương không cần.”
“… Hả?”
“Mọi người đều cho rằng bản vương là một kẻ hoang dâm vô độ không hơn không kém, tất cả những chuyện ác độc nào mà dính dáng đến bản vương dường như đều có thể trở nên dễ hiểu.” Bùi Tĩnh Uyên cười tự giễu, “Mà họ lại không biết rằng, ngay cả sử sách ghi lại cũng không hoàn toàn là sự thật, huống chi đến lời đồn đại của thế gian? Chẳng qua, chỉ là một màn kịch do đế vương thao túng mà thôi.”
Diệp Đàn cẩn thận bôi thuốc trị ngoại thương cho hắn, còn rất tinh tế ghé miệng vào thổi thổi nhẹ sau đó mới chậm rãi băng lại, thuận miệng đáp: “Nói cũng có lý, nhưng ai chịu tin huynh? Trên thực tế, có không biết bao nhiêu người muốn giết huynh ấy chứ.”
“Ừ, trong đó cũng có nàng.”
“Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, chúng ta làm theo ý của người ủy thác thì có gì sai.”
Bùi Tĩnh Uyên thấp giọng nói: “Đúng vậy, mỗi ngành nghề đều có nguyên tắc của riêng mình, bản vương chỉ cảm thấy tiếc vì người đến giết bản vương lại là nàng.”
Hắn nói tiếc vì nàng đến ám sát, những lời này, nghe còn giống lời tâm tình thực lòng hơn cả mọi lần hắn trêu chọc nàng.
Ngón tay Diệp Đàn bỗng run lên, khiến nàng không nắm chắc được lực tay mình, bất giác siết chặt khiến vết thương của Bùi Tĩnh Uyên tứa máu. Thấy Bùi Tĩnh Uyên hít một hơi lạnh, nàng cũng không khỏi hoảng hốt, vội cúi đầu xem: “Không sao chứ? Ta không cố ý…”
Hắn hơi khựng lại, rồi ngước mắt nhìn nàng, cong môi cười nói: “Sao nàng còn căng thẳng hơn cả bản vương thế? Một chút vết thương nhỏ thôi mà, cần gì phải lo?”
“Ai căng thẳng?” Nàng trừng mắt lườm hắn, cố gắng lý sự: “Ta chỉ đang nghĩ xem có nên thừa cơ giết huynh luôn để quay về báo cáo kết quả công tác không ấy.”
“Vậy sao nàng còn chưa động thủ?”
Hắn hỏi rất nghiêm túc, trong một khoảnh khắc, Dệp Đàn cảm thấy như mình sắp rơi vào trong con ngươi sâu thẳm kia vậy. Nàng chợt nghẹn lời, do dự một lúc lâu cũng không đáp lại được câu gì. Cuối cùng, nàng tức tối quay người sang chỗ khác: “Ta cũng là người có tinh thần trọng nghĩa chứ? Giờ phát hiện ra huynh cũng không đáng chết, nếu giết huynh cứ cảm thấy lương tâm bị cắn rứt…”
Tay phải bị thương nhoi nhói đau. Bùi Tĩnh Uyên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa tay lên gạt tóc mai bay trước trán ra sau vành tai cho nàng, giọng nói trầm thấp quyến rũ lộ ra chút vẻ cưng chiều không dễ nhận thấy: “Không giết bản vương, thì làm sao nàng quay về gả cho môn chủ nhà nàng được?”
“… Ai cần huynh xen vào!” Mỗi khi chưa ra được quyết định rõ ràng, Diệp Đàn cảm thấy trong lòng mình vô cùng rối loạn. Nàng né tránh tay hắn, vội vàng thu dọn hòm thuốc, “Ta chỉ cân nhắc tạm thời giữ lại mạng huynh thôi, không có nghĩa là hoàn toàn tha cho huynh! Còn về chuyện thành thân gì gì đó, huynh cứ phải quan tâm hão làm cái gì nhỉ?”
Hắn đáp rất đương nhiên: “Để còn xác định nếu môn chủ các nàng không cần nàng, thì bản vương nên làm thế nào để chiếm nàng làm của riêng thôi.”
“Chiếm ai làm của riêng?! Huynh coi ta là xâu mứt quả bán ven đường đấy à?” Nàng tức tối vỗ bàn, “Cứ đùa giỡn người khác như thế thú vị lắm sao? Vậy huynh thử nói xem, thích ta ở điểm nào? Hay là huynh cuồng bị ngược đãi, ai muốn giết huynh thì huynh thích người đó?”
Những lời này nghe như cố tình gây sự, nhưng chỉ có nàng biết rõ rằng, thời khắc này, thực ra nàng đang thật sự mong muốn có một câu trả lời xác thực.
Đây là lần đầu tiên trong đời có nam giới chính thức thổ lộ, dù thật hay giả, thì ít nhất cảm giác động lòng trong chớp mắt đó là không thể phủ nhận được.
Ai ngờ, Bùi Tĩnh Uyên nghe vậy liền đưa tay ra kéo nàng vào cạnh mình, hơi cúi đầu đón nhận ánh mắt nghi hoặc, e ngại của nàng, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Muốn biết vì sao bản vương thích nàng à?”
“…”
“Đơn giản lắm.” Hắn thản nhiên nói, “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bản vương đã nghĩ, bản vương, muốn có tiểu thích khách này!”
Nàng thực sự cảm thấy bội phục tố chất tinh thần vượt xa người bình thường của mình, trong tình huống cái chết cận kề trước mặt mà nàng còn có thể nghiêm túc suy nghĩ về triết lý đời người, ví dụ như sau khi chết, thích khách liệu có bị xuống địa ngục không, hay sau khi thành ma rồi nàng có nên kéo Bùi Tĩnh Uyên theo làm đệm lưng hay không v.v…
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ kết thúc bằng một tiếng gào xé gan xé ruột: “Không ai đến nữa thì phòng sẽ cháy sạch mất —–”
Như để đáp lại tiếng kêu của nàng, ngoài cửa loáng thoáng có động tĩnh, dường như có rất nhiều người hoảng hốt cuống quít muốn lấy nước dập lửa. Diệp Đàn kích động thả chiếc áo khoác đang che mũi che miệng xuống, vừa định kêu cứu tiếp đã thấy cửa phòng bị ai đó đá văng ra. Bóng người cao lớn của Bùi Tĩnh Uyên chợt xuất hiện trong tầm mắt, hắn liên tiếp đỡ những mảnh xà nhà cháy rơi xuống người, không ngừng lao về phía nàng. Ánh lửa bừng lên khiến khuôn mặt hắn càng tuấn tú vô song hơn, thậm chí còn có cảm giác đẹp đến yêu mị. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía nàng không chớp mắt, cho đến tận khi hai người gần trong gang tấc, hắn mới cởi áo khoác quấn nàng lại không chút do dự, sau đó ôm thẳng nàng vào lòng.
“Bản vương tưởng nàng dũng cảm thế nào cơ, hóa ra lá gan cũng nhỏ như vậy, không thấy mất mặt à?”
“… Hay là ta nhốt huynh vào phòng rồi nướng nửa ngày thử xem nhé? Huynh cứ làm như ta là lợn sữa càng quay càng thơm ấy?” Vị tiểu thích khách nào đó hoàn toàn phát điên.
Bùi Tĩnh Uyên trầm giọng cười nói: “Lần này nàng nợ ân tình của bản vương, bản vương rất muốn chờ xem sau này nàng làm thế nào mà hạ thủ được.”
“…” Dù đầu đang bị áo khoác trùm kín, Diệp Đàn vẫn cố húc đầu vào ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Mấy chuyện này có thể chờ ra ngoài rồi hãy nói không? Huynh muốn ta cảm ơn huynh vì đã lon ton chạy tới chôn cùng ta à?”
“Nàng coi thường bản vương quá đấy.” Một tay hắn ôm nàng, tay kia rút bội kiếm bên hông, đôi môi mỏng cong lên cười đầy quyến rũ, “Ôm cho chặt, chúng ta đi ra ngoài từ bên trên.”
Diệp Đàn ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ra từ bên trên được… Ối!” Còn chưa dứt lời, nàng đã bị hắn ôm rời khỏi vị trí, lao thẳng lên nóc nhà.
Cây kiếm trong tay Bùi Tĩnh Uyên giống như cuồng phong bão tố xuyên thủng nóc nhà. Mái ngói sập xuống, hắn che chở cho nàng, thi triển khinh công lao ra khỏi nguy hiểm, đáp vững vàng xuống đình viện trong ánh lửa ngút trời.
Từ đầu đến cuối, Diệp Đàn vẫn được hắn ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ xinh đầy vẻ mơ hồ đến một lúc lâu sau cũng chưa hồi thần lại được.
Lần này coi như… sống lại nhỉ?
Bùi Tĩnh Uyên thuận tay lau vết nhọ trên hai má giúp nàng, rồi lạnh lùng nhìn sang cách đó không xa, giọng điệu bình thản nói: “Tìm được người chưa?”
“Hả? Tìm được ai?”
“Nàng nghĩ là tìm ai?” Hắn nhìn nàng một cái như nhìn kẻ ngốc, “Đương nhiên là tìm người phóng hỏa muốn lấy mạng nàng rồi.”
“… À.”
Thật ra Diệp Đàn cũng rất nghi hoặc, dù sao mình ở trong vương phủ cũng rất thận trọng, trừ việc ám sát Bùi Tĩnh Uyên theo định kỳ ra thì không đắc tội ai cả, sao tự dưng lại dẫn đến họa sát thân?
Khi nàng nhìn thấy người phụ nữ bị thị vệ vương phủ dẫn tới, suy nghĩ trong đầu nàng càng mãnh liệt hơn — không ngờ đối phương lại là nữ đầu bếp bình thường rất ít nói chuyện trong vương phủ, rõ ràng nàng còn chưa nói được câu nào với nữ đầu bếp này mà?!
“Hồi Vương gia, có người tận mắt thấy nữ đầu bếp này châm lửa đốt phòng Diệp cô nương, hoàn toàn chính xác!”
Bùi Tĩnh Uyên khẽ gật đầu, rồi lại nhìn về phía nữ đầu bếp như cười như không: “Bản vương cho ngươi một cơ hội giải thích nguyên nhân. Nói đi.” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh nhưng lại khiến đáy lòng người ta lạnh đến khó hiểu.
Nữ đầu bếp kia rõ ràng rất sợ hãi, từ cơ thể run lẩy bẩy không ngừng của cô ta là có thể nhận ra được, nhưng cô ta vẫn ngước mắt nhìn hắn, lấy hết dũng khí nói: “Ngươi giết Tề quản gia được thì sao ta không thể giết cô gái mà ngươi thích? Ngươi nghĩ mình là Vương gia thì có thể khống chế được mọi việc sao?”
“Tề quản gia?” Lần thứ hai nghe đến tên người đã chết, sắc mặt Bùi Tĩnh Uyên lạnh đi, “Xem ra giữa hai người các ngươi có nhiều chuyện mà bản vương không biết nhỉ?”
“Đúng thế! Ta thích y, thì sao chứ?”
“Vậy nên ngươi cho rằng bản vương giết y?”
Diệp Đàn đứng bên cạnh len lén lau mồ hôi, nàng cảm thấy đúng là bị báo ứng, Tề quản gia là do nàng giết, dù nữ đầu bếp này muốn trả thù Bùi Tĩnh Uyên, nhưng cuối cùng người chịu trừng phạt vẫn là nàng. Để cục diện không hỗn loạn hơn, trước mắt xem ra vẫn nên giữ yên lặng là tốt nhất.
Nữ đầu bếp giận dữ nói: “Người khác không biết, chẳng lẽ ta cũng không biết sao? Tề quản gia là người do bệ hạ phái tới, từ đầu tới cuối ngươi luôn luôn cảnh giác y, cuối cùng ngươi vẫn hạ độc thủ với y! Ngươi thậm chí… thậm chí còn không an táng y cho tử tế!”
Cô ta chỉ là một hạ nhân nhỏ bé, dù ôm hận trong lòng nhưng cũng không có năng lực để cứu vãn điều gì, oán hận tích tụ từng ngày từng ngày khiến cô ta mất đi lý trí, mất đi khả năng suy xét, cuối cùng mới lựa chọn quyết định nguy hiểm nhất — cô ta không giết được Bùi Tĩnh Uyên, nhưng có thể giết người con gái mà hắn yêu, để hắn nếm thử mùi vị mất đi người thương yêu nhất.
Chỉ tiếc rằng, kết quả cũng chỉ là công dã tràng, tự dưng lại trở thành trò cười ngu xuẩn.
“Bản vương không có thói quen nương tay nhân từ với kẻ phản bội, đối với Tề quản gia như vậy, và với ngươi cũng thế.” Bùi Tĩnh Uyên mỉm cười, vẻ tàn độc ẩn sâu trong mắt, “Nếu ngươi dám làm ra chuyện thế này, chắc hẳn cũng đã xác định trước kết quả của mình. Coi như nể tình ngươi đã cống hiến cho vương phủ nhiều năm, bản vương sẽ cho ngươi được toàn thây.”
Một câu quyết định sinh tử nhưng vang lên từ miệng hắn lại nhẹ tựa lông hồng.
Thị vệ vương phủ cung kính hành lễ rồi lôi nữ đầu bếp đã mất hết sức sống xuống. Thấy ngọn lửa đã gần được dập tắt hẳn, Bùi Tĩnh Uyên rất tự nhiên đưa tay về phía Diệp Đàn: “Đi, đêm nay nghỉ tạm trong phòng bản vương vậy.”
Diệp Đàn xấu hổ nói: “Không đi.”
“Nàng cũng không thể bắt bản vương mất cả đêm để thu dọn cho nàng một căn phòng mới được đúng không tiểu thích khách yêu quý?”
Cách xưng hô buồn nôn đó khiến nàng nổi da gà: “Ta thà ngủ ngoài trời cũng không ngủ cùng phòng với huynh!” Ai mà biết được hắn lại nổi ý đồ gì.
“Bản vương cũng có bắt nạt nàng đâu, nàng lo gì chứ.” Hắn nhìn nàng chăm chú như ngẫm nghĩ gì đó, “Hay là, hành động vừa rồi của bản vương khiến nàng sợ hãi?”
Đường đường là thích khách xem giết người thì có gì mà sợ. Thần kinh Diệp Đàn vốn thô ráp, lập tức không cần nghĩ ngợi nhiều, đang định lắc đầu phủ nhận lại chợt nhìn thấy tay phải đang thả xuống bên hông, liền kêu lên: “Ôi, tay huynh bị thương à?”
Đúng là hắn bị thương thật, vừa rồi hắn chỉ tập trung chú ý đến nữ đầu bếp kia, không phát hiện ra vì muốn chọc thủng mái nhà cháy, nên bàn tay cầm kiếm của hắn bị mái ngói đập cháy đen, còn chảy máu ròng ròng.
Hắn liếc nhìn mu bàn tay không mấy bận tâm: “Không sao, lát về phòng băng bó chút là ổn thôi.” Lãnh đạm như người bị thương không phải là hắn vậy.
Lòng hắn cũng rộng rãi quá nhỉ.
Diệp Đàn chán nản thở dài: “Thôi thôi, huynh làm sao mà làm được mấy việc tỉ mỉ này, để ta làm vậy.”
“Hả? Nàng băng bó cho bản vương á?”
“… Huynh đừng có nghĩ lung tung, ta chỉ muốn trả lại ân tình cho huynh thôi.” Nàng lúng túng phẩy tay, quay người đi về phía phòng hắn, “Người giang hồ chúng ta ân oán phân minh, ghét nhất là nợ người khác.”
Rõ ràng là nàng muốn tỏ ra thoải mái hào phóng, ai ngờ vừa mở miệng lại bất giác mang theo chút ngượng ngùng và áy náy. Bùi Tĩnh Uyên đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng mảnh mai của nàng, một lúc lâu sau, sắc mặt cũng trở nên ấm áp hơn.
Ánh nến trong phòng lay động khiến bầu không khí vô cùng ấm cúng, cũng khiến người ta quên đi trận hỏa hoạn kinh hoàng vừa rồi.
Diệp Đàn khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, cẩn thận phân biệt các loại thuốc trị thương trong hòm thuốc. Không thể không nói, khi nàng chăm chú, khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng rất đẹp, bớt đi vẻ mơ hồ và ngốc nghếch thường ngày, nhưng lại thêm phần mê hoặc đến khó tả.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải lờ đi khả năng ca thán luôn miệng của nàng kia.
“Huynh nói xem huynh khiến bao nhiêu người oán hận hả, ngay cả nữ đầu bếp cũng muốn trả thù huynh, ác danh của huynh lan truyền cả ngàn dặm, e rằng mười năm nữa cũng không thay đổi được…”
“Bản vương không cần.”
“… Hả?”
“Mọi người đều cho rằng bản vương là một kẻ hoang dâm vô độ không hơn không kém, tất cả những chuyện ác độc nào mà dính dáng đến bản vương dường như đều có thể trở nên dễ hiểu.” Bùi Tĩnh Uyên cười tự giễu, “Mà họ lại không biết rằng, ngay cả sử sách ghi lại cũng không hoàn toàn là sự thật, huống chi đến lời đồn đại của thế gian? Chẳng qua, chỉ là một màn kịch do đế vương thao túng mà thôi.”
Diệp Đàn cẩn thận bôi thuốc trị ngoại thương cho hắn, còn rất tinh tế ghé miệng vào thổi thổi nhẹ sau đó mới chậm rãi băng lại, thuận miệng đáp: “Nói cũng có lý, nhưng ai chịu tin huynh? Trên thực tế, có không biết bao nhiêu người muốn giết huynh ấy chứ.”
“Ừ, trong đó cũng có nàng.”
“Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, chúng ta làm theo ý của người ủy thác thì có gì sai.”
Bùi Tĩnh Uyên thấp giọng nói: “Đúng vậy, mỗi ngành nghề đều có nguyên tắc của riêng mình, bản vương chỉ cảm thấy tiếc vì người đến giết bản vương lại là nàng.”
Hắn nói tiếc vì nàng đến ám sát, những lời này, nghe còn giống lời tâm tình thực lòng hơn cả mọi lần hắn trêu chọc nàng.
Ngón tay Diệp Đàn bỗng run lên, khiến nàng không nắm chắc được lực tay mình, bất giác siết chặt khiến vết thương của Bùi Tĩnh Uyên tứa máu. Thấy Bùi Tĩnh Uyên hít một hơi lạnh, nàng cũng không khỏi hoảng hốt, vội cúi đầu xem: “Không sao chứ? Ta không cố ý…”
Hắn hơi khựng lại, rồi ngước mắt nhìn nàng, cong môi cười nói: “Sao nàng còn căng thẳng hơn cả bản vương thế? Một chút vết thương nhỏ thôi mà, cần gì phải lo?”
“Ai căng thẳng?” Nàng trừng mắt lườm hắn, cố gắng lý sự: “Ta chỉ đang nghĩ xem có nên thừa cơ giết huynh luôn để quay về báo cáo kết quả công tác không ấy.”
“Vậy sao nàng còn chưa động thủ?”
Hắn hỏi rất nghiêm túc, trong một khoảnh khắc, Dệp Đàn cảm thấy như mình sắp rơi vào trong con ngươi sâu thẳm kia vậy. Nàng chợt nghẹn lời, do dự một lúc lâu cũng không đáp lại được câu gì. Cuối cùng, nàng tức tối quay người sang chỗ khác: “Ta cũng là người có tinh thần trọng nghĩa chứ? Giờ phát hiện ra huynh cũng không đáng chết, nếu giết huynh cứ cảm thấy lương tâm bị cắn rứt…”
Tay phải bị thương nhoi nhói đau. Bùi Tĩnh Uyên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa tay lên gạt tóc mai bay trước trán ra sau vành tai cho nàng, giọng nói trầm thấp quyến rũ lộ ra chút vẻ cưng chiều không dễ nhận thấy: “Không giết bản vương, thì làm sao nàng quay về gả cho môn chủ nhà nàng được?”
“… Ai cần huynh xen vào!” Mỗi khi chưa ra được quyết định rõ ràng, Diệp Đàn cảm thấy trong lòng mình vô cùng rối loạn. Nàng né tránh tay hắn, vội vàng thu dọn hòm thuốc, “Ta chỉ cân nhắc tạm thời giữ lại mạng huynh thôi, không có nghĩa là hoàn toàn tha cho huynh! Còn về chuyện thành thân gì gì đó, huynh cứ phải quan tâm hão làm cái gì nhỉ?”
Hắn đáp rất đương nhiên: “Để còn xác định nếu môn chủ các nàng không cần nàng, thì bản vương nên làm thế nào để chiếm nàng làm của riêng thôi.”
“Chiếm ai làm của riêng?! Huynh coi ta là xâu mứt quả bán ven đường đấy à?” Nàng tức tối vỗ bàn, “Cứ đùa giỡn người khác như thế thú vị lắm sao? Vậy huynh thử nói xem, thích ta ở điểm nào? Hay là huynh cuồng bị ngược đãi, ai muốn giết huynh thì huynh thích người đó?”
Những lời này nghe như cố tình gây sự, nhưng chỉ có nàng biết rõ rằng, thời khắc này, thực ra nàng đang thật sự mong muốn có một câu trả lời xác thực.
Đây là lần đầu tiên trong đời có nam giới chính thức thổ lộ, dù thật hay giả, thì ít nhất cảm giác động lòng trong chớp mắt đó là không thể phủ nhận được.
Ai ngờ, Bùi Tĩnh Uyên nghe vậy liền đưa tay ra kéo nàng vào cạnh mình, hơi cúi đầu đón nhận ánh mắt nghi hoặc, e ngại của nàng, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Muốn biết vì sao bản vương thích nàng à?”
“…”
“Đơn giản lắm.” Hắn thản nhiên nói, “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bản vương đã nghĩ, bản vương, muốn có tiểu thích khách này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.