Chương 75: Con đường
Vô Chủ Chi Kiếm
03/12/2021
Thales thờ ơ nhìn cuộc tranh luận công khai hoặc âm thầm đả kích lẫn nhau giữa các quý tộc, rồi cúi đầu trong ảm đạm.
‘Quyền lực, trật tự, chiến tranh, quân lực, ngai vàng.’
Cậu khẽ thở dài.
‘Đây chính là tương lai mà mình phải đối mặt sao?’
Cậu đột nhiên cảm thấy, thế giới xa lạ và kỳ quái đã khơi dậy lòng hiếu kì trong mình lúc ban đầu, bỗng trở nên có chút nhàm chán.
“Cyril,” Công tước Cullen đứng bên cạnh trừng mắt lên nhìn Fakenhaz với vẻ bất mãn: “Lần nào ông cũng nhất quyết phải thẳng thắn như vậy?”
Trên quảng trường Tinh Tụ, tiếng gầm rú truyền đến từ phía xa. Âm thanh ồn ào đó xen lẫn cả sự phẫn nộ và cuồng nhiệt, nghe không rõ ràng.
Còn trong đại sảnh Quần Tinh, thường dân và các quý tộc nhỏ tới dự thính ngay lập tức nổ ra một làn sóng phản đối!
“Lãnh chúa vô liêm sỉ! Đây là soán ngôi!”
“Nhưng chúng ta cần người thừa kế! Nhỡ đâu có việc gì bất ngờ xảy ra với quốc vương trên tiền tuyến…”
“Chết đi, lũ phản bội! Jadestar mới là vương thất của bọn ta, đó là lời thề thần thánh!”
“Đây đều là vì Star! Chúng ta phải sát cánh cùng nhau để chiến đấu với Aixenter!”
Các công tước trao đổi bằng ánh mắt trong im lặng, còn các bá tước thì thì thầm với nhau.
“Yên lặng! Yên lặng!” Gilbert cố hết sức duy trì trật tự, thế nhưng gần như không có hiệu quả.
Mãi cho đến khi có ánh sáng loé lên trong mắt Quốc vương tối cao của Star, Kaiser V.
Ông ta cầm cây quyền trượng thần bí lấp lánh ánh sao trong tay, rồi đứng thẳng dậy khỏi ngai vàng!
Ông ta cất cao giọng, gầm lên bằng tiếng nói đầy uy nghiêm của mình:
“Người thừa kế?”
Đại sảnh Quần Tinh lập tức rơi vào im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thân hình cường tráng của quốc vương.
“Đúng là một thời điểm tốt! Vừa đúng lúc Star gặp nạn, ngay khi mà chúng ta phải hợp tác lại với nhau để chống chọi kẻ thù!”
Quốc vương đặt hai tay lên quyền trượng và quan sát Koshder đứng trước mặt với ánh mắt sắc bén.
Rồng Một Mắt từ từ đặt tay lên trước ngực, rồi quỳ một gối xuống trước mặt quốc vương.
“Thứ lỗi cho thần, thưa bệ hạ, nhưng đây là một bài kiểm tra,” Koshder nói một cách chậm rãi và nghiêm túc, để người ta cảm thấy được sự chân thành trong lời nói của mình: “Thần tin tưởng, sức mạnh vốn đang suy yếu và phân tán của Star, sẽ lại một lần nữa dung hợp làm một trong cuộc đối đầu giữa Rồng và Vì Sao.”
“Ai cũng biết rằng người đầu tiên lên tiếng ép buộc bệ hạ lập người thừa kế sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự tức giận của rất nhiều người.”
“Nhưng chẳng lẽ thần lại vì bản thân, vì để Nanchester có thể leo lên ngai vàng ư?”
Kushder ngẩng đầu lên. Ánh mắt trong con mắt duy nhất của ông ta hết sức thanh tịnh.
“Bệ hạ, ngài có thể gạch tên Nanchester ra khỏi danh sách lựa chọn người thừa kế.”
“Nhưng tất cả vì Star – xin ngài hãy chỉ định một người thừa kế, hoặc ít nhất hãy xác định phương pháp chọn ra người thừa kế – bằng cách đó, Star chắc chắn sẽ quay trở lại đứng trên đỉnh của đại lục phía Tây, thậm chí còn có thể tái hiện lại vinh quang của Đế Quốc.”
Kaiser chậm rãi bước tới trước mặt ông ta và chế nhạo: “Kushder, đôi khi ta cũng không thể biết được sự công bằng đáng kinh ngạc của ông là chân thành hay giả dối.”
“Nhưng nó có lợi với Star,” Công tước Rồng Một Mắt bình tĩnh trả lời: “Thì cần gì phải quan tâm chân thành hay giả dối.”
“Ta cũng đã tưởng tượng ra tình huống này – nhưng đó là trong Hội nghị Cấp Cao, chứ không nhất thiết phải xấu xí như này,” Giọng nói của Bá tước Dagestan truyền đến. Ông ta đứng vững lên, rồi bước đến phía sau Kushder và cũng quỳ một gối xuống: “Nhưng thưa bệ hạ, Hội nghị Quốc Thị này của ngài đã biến những lời khuyên can thành một cuộc xung đột ép vua thoái vị dưới con mắt của dân chúng.”
“Nhưng tất cả chúng ta đều có lý do chính đáng,” Bá tước Sorel bước lên từ phía sau, rồi quỳ một chân xuống và nghiêm túc nói: “Vì vương quốc đã từng vĩ đại, nhưng hiện giờ đang rạn nứt này, lại có thể phục hưng một lần nữa.”
“Chỉ dựa vào việc thay đổi quốc vương?” Gilbert tức giận đến mức khuôn mặt trở nên méo mó: “Chỉ cần các người đội vương miện lên, là Star có thể ngay lập tức biến thành Đế Quốc?”
“Không đơn giản như vậy,” Bá tước Bozdorf ảm đạm bước tới, rồi kiên định quỳ xuống: “Mà là muốn biến một vị quốc vương đứng ở trên cao, muốn làm gì thì làm, thành một phần của chúng ta, nghĩ những gì chúng ta nghĩ, làm những gì chúng ta làm. Nhà vua và giới quý tộc vốn là một thể, nhưng đã bị chia cắt vì sự khác biệt về quyền lực… Giờ đây, tất cả sẽ quay về thành một.”
“Covendier đã đi theo Jadestar kể từ sau Trận chiến Chung Kết, lời thề này sẽ không bao giờ thay đổi,” Zayen cúi đầu thật sâu, ngậm ngùi: “Nhưng tôi nghĩ, duy trì sự an toàn và tương lai cho Star, cũng là tâm nguyện của Bệ hạ Tormund I. Ngài ấy sẽ hiểu.”
Công tước Hoa Diên Vĩ tam sắc kiên quyết đứng dậy và gia nhập vào đám đông quỳ gối.
Tiếng cười không đúng lúc của Fakenhaz lại vang lên một cách không đúng lúc: “Ý là muốn thực hiện “Tuyển Cử Quân Chủ”? Hahaha, thật đúng là “san sẻ gánh nặng”! Giống hệt Aixenter?”
“Còn tốt hơn so với Aixenter. Chúng ta có ngàn năm lịch sử từ Đế Quốc.” Bá tước Lascia từ lãnh địa Bờ Nam nhìn Công tước Zayen với vẻ mặt phức tạp, rồi cũng tiến lên trước và quỳ xuống.
Kohen vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cha mình, lão bá tước Karabeyan vậy mà cũng lặng yên quỳ xuống theo Bá tước Lascia.
Kaiser V lạnh lùng nhìn những công tước và bá tước lần lượt quỳ xuống này.
“Đây không phải là lỗi của vương thất Jadestar, mà là lỗi của cái vương miện kia, lỗi của ngai vàng kia, lỗi của cây quyền trượng kia,” Đúng lúc này, Công tước Cullen khẽ than: “Vì dòng máu của vương thất đã bị đứt đoạn, vì lợi ích của Star, Bệ hạ chỉ định một người thừa kế, cũng chưa chắc đã là một điều tồi tệ.”
Sau khi Công tước Cullen lên tiếng, hai vị bá tước của Đông Hải, Javea và Almon, cũng lặng lẽ tiến lên trước và quỳ xuống.
“Rõ ràng là hành động ép vua thoái vị đáng xấu hổ,” Một trong số những người ủng hộ quốc vương, Bá tước Godwin, nghiến răng nghiến lợi: “Làm cách nào mà các người có thể tỏ vẻ công bằng và chính trực như thế được?”
“Ngài còn chưa nhận ra sao?” Bá tước Derek Kroma bình tĩnh rời khỏi chỗ ngồi và quỳ xuống: “Đây là xu hướng tất yếu.”
Phía dưới cung điện Phục Hưng, âm thanh ầm ĩ của đám đông càng lúc càng lớn.
*Ầm* Val đấm một phát vào tay vịn ghế đá, ánh mắt lạnh lùng: “Đôi khi, ta cảm thấy thật ghê tởm lũ các người.”
Ông ta siết chặt nắm đấm, cúi đầu: “Một cuộc chiến tình cờ đến không thể tin nổi… Một lời khuyên can tình cờ đến không thể tin nổi… Còn cả Bắc Cảnh đang bị hy sinh…”
Kaiser nhìn thẳng về phía ông ta với đôi mắt mịt mờ, khó hiểu.
Đôi lông mày của Val cau chặt lại, tựa như đang đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt.
Dường như cuối cùng Công tước của Bắc Cảnh đã hạ được quyết tâm, mở mắt ra nhìn Kaiser.
Nhưng Val không nhìn thẳng vào con mắt của quốc vương. Một Công tước của Bắc Cảnh đầy kiêu hãnh, bỗng trở nên cô đơn và thất vọng:
“Nhưng nếu như vậy có thể đổi lại được Bắc Cảnh, có thể đổi lại yên ổn và an bình cho Star…”
“Kai, có lẽ ông nên cân nhắc.”
Hai bá tước phương Bắc dưới trướng ông ta đều cúi đầu, chết lặng.
Đôi mắt Kaiser V mờ đi.
Ông ta xoay người, không còn nhìn người bạn tốt trước kia của mình nữa.
Nhìn dáng vẻ do dự và áy náy của Val, Công tước Cyril Fakenhaz lại cười phá lên một lần nữa.
“Bệ hạ, xem ra ngài chỉ còn hai lựa chọn: hoặc là chỉ định người thừa kế, hoặc là lập chế độ Tuyển Cử Quân Chủ.”
Chỉ có Kaiser V đứng trên thuộc hạ của mình với khuôn mặt vô cảm.
Thứ duy nhất ông nắm chặt trong tay là cây quyền trượng.
Thales đột nhiên cảm thấy, người cha của mình này lại cô độc như thế.
‘Nếu như không tìm thấy mình, thì tình hình hôm nay sẽ như thế nào?’
Đang đứng quan sát mọi thứ, Thales bỗng thấy chóng mặt.
‘Lại đến nữa.’
Một mảnh ký ức hiện ra trước mặt cậu.
Ngô Tập Nhân ngồi trong một căn phòng bé tí và đọc báo cáo trước một vị giáo sư và hai bạn học:
[Poggi kế thừa truyền thống Học thuật của Đức từ Weber. Với đề tài nghiên cứu xoay quanh quyền lực, ông đã tìm hiểu sự hình thành của các quốc gia thời phong kiến…]
‘Không! Không phải bây giờ!’
Thales ấn mạnh tay vào hai bên thái dương để kìm nén dòng hồi tưởng.
Nhưng ngay khi mà sự chú ý của Thales quay về lại đại sảnh Quần Tinh, thì cuối cùng cậu cũng đã nghe thấy giọng nói không giận mà uy của Kaiser V truyền đến bên tai mình:
“Xem ra, nếu ta không lập người thừa kế, thì thậm chí ngay cả đánh trận cũng không được.”
“Tốt.”
“Vậy thì ta sẽ lập người thừa kế.”
Lông mày Zayen cau lại – cảm giác bất an trong người anh ta càng ngày càng lớn.
Kaiser V cũng chẳng thèm để ý các quý tộc đang quỳ dưới đất mà từ từ ngồi xuống.
Câu nói mà Thales đã chờ đợi từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng vang lên:
“Hãy để nó đến gặp mọi người đi, Gilbert.”
‘Đến.’
Tâm trí Thales trở nên trống rỗng.
Cậu buộc mình phải nuốt nước bọt xuống và nhìn Gilbert vẫy tay.
Trong căn phòng bí mật, một cánh cửa ngầm bất ngờ được mở ra. Phía sau nó là một cầu thang rất dài không biết dẫn tới đâu.
Đám đông trong sảnh Quần Tinh bắt đầu thảo luận với nhau.
Các công tước và bá tước vẫn giữ bình tĩnh. Thế nhưng khi nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Thales chỉnh lại chiếc nơ của mình.
[Thales.]
Người Xuyên Việt gọi lên cái tên thuộc về mình trong thế giới này.
[Đã đến lúc.]
Thales quyết đoán bước xuống cầu thang.
[Coi nó như một trò chơi khác lạ là được rồi.]
Một bước.
Một bước nữa.
“Thứ lỗi vì thần không hiểu ý ngài, thưa bệ hạ…” Dưới đất, Bá tước Dagestan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Kaiser: “Người thừa kế được ngài lựa chọn không nằm trong số quý tộc ở đại sảnh này sao?”
Quốc vương tối cao chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Trong lối đi hẹp, Thales xoa xoa trán.
Dòng hồi tưởng lại quay về.
Nhưng cậu vẫn nghiến răng, vững vàng bước tiếp.
Mở mắt ra, thì là đại sảnh Quần Tinh.
Nhắm mắt lại, thì là một con người khác sống trong những mảnh vụn ký ức.
[Mối quan hệ giữa nhà vua và chư hầu mang đậm sắc thái và tình cảm cá nhân… Do tranh giành quyền lực, nó đó dần dần biến chất. Trật tự bắt đầu sụp đổ, mối quan hệ trở nên không ổn định. Hỗn loạn và bạo lực tuần hoàn… Chế độ phong kiến thống nhất, tan vỡ thành từng mảnh…]
[Nhưng sự trỗi dậy của chế độ phong kiến vẫn là một nỗ lực đáng ca ngợi trong việc ổn định công quyền…]
[Poggi cũng cho rằng, trong quá trình này, tính hợp pháp của quyền lực, ranh giới cai trị của nhà vua, trách nhiệm và truyền thống của quốc gia, và thậm chí tầm quan trọng của luật pháp đều đã trở thành một phần của tiến trình lịch sử và nhận được sự công nhận. Đây là di sản quý giá nhất mà chế độ phong kiến để lại cho các quốc gia đời sau…]
[Nhưng chúng ta vẫn phải đặt câu hỏi, những quan sát và phân tích của Poggi, đến tột cùng đã để sót điều gì?]
Đến tột cùng đã để sót điều gì?
“Bệ hạ, ngài đã chọn được người thừa kế rồi sao?” Rồng Một Mắt, Kushder Nanchester, ngước con mắt duy nhất chứa đầy ẩn ý của mình lên , rồi nhìn xung quanh: “Dường như nhà Tabark và hai đại vọng tộc phía Tây Nam vẫn còn chưa tới?”
Quốc vương tối cao vẫn không thèm để ý tới ông ta.
Thales bước tới trước một cánh cửa phụ. Cậu đã có thể nhìn thấy những dân thường ở ngoài sảnh Quần Tinh.
‘Không, không phải cửa phụ.’
Cậu chợt nhận ra rằng cánh cửa trước mặt đang dẫn đến trung tâm của đại sảnh – nơi đặt hai mươi chiếc ghế đá.
‘Là cửa chính.’
Các vệ binh hết sức nghiêm túc, nhưng vẫn có vài người không nhịn được mà nhìn về phía cậu, nhìn về phía huy hiệu trên người cậu.
Khoảnh khắc họ thấy rõ nó, nhiều người thở gấp, thậm chí có người còn mất bình tĩnh tới mức nghiêng người lên trước để nhìn.
Nhưng một vệ binh có vẻ là thủ lĩnh đã nghiêm khắc khiển trách họ quay trở lại vị trí. Sau đó anh ta kính cẩn chào Thales và nhường đường để cậu tiến vào sảnh.
Nhưng đúng lúc mà Thales chuẩn bị bước đi.
“Đi đi.”
“Ngài có thể làm tốt hơn ông ấy.”
Thales bất ngờ ngẩng đầu lên!
Chỉ thấy vệ binh kia đã xoay người và rời đi.
‘Yodel.’
Thales siết chặt nắm đấm.
‘Là anh?’
Cùng lúc, đã có một vài dân thường ở bên ngoài đại sảnh nhìn thấy cậu bé đang đứng ngoài cửa này.
Bọn họ bắt đầu thì thầm và truyền tai nhau.
Dòng hồi tưởng nhạt dần như cơn thuỷ triều rút đi.
Người Xuyên Việt cảm thấy như có thêm một luồng năng lượng trong cơ thể khiến cậu cảm thấy tỉnh táo hơn.
Thales hít thở sâu ba nhịp.
‘Chẳng qua lại là một trò chơi khác.’
‘Chẳng qua lại là một lần bảo vệ luận văn.’
Thales gạt mọi cảm xúc và biểu cảm sang một bên, rồi bước lên tấm thảm có hoạ tiết vệt sao xanh.
Bước lên con đường của cậu.
Cậu tiến về phía trước và bước qua những người dân thường ở ngoài cùng.
Một học giả mặc quần áo hơi lỗi thời đến từ vùng ngoại ô, huých nhẹ vào người bạn làm chân chạy việc vặt đứng bên cạnh.
“Đó là ai?”
“Trẻ nhỏ cũng có thể đi vào?”
“Có lẽ là quý tộc?”
“Trẻ như vậy?”
“Ừ, anh có thấy không? Đứa trẻ đó ăn mặc thật đẹp.”
“Gần bằng tiểu thư của một gia đình nam tước rồi.”
Thales nhìn thẳng.
Cậu bước tiếp, vượt qua các thương nhân, thợ thủ công, nông dân và hội trưởng.
Một thương nhân mập mạp chuyên buôn bán xe ngựa có vẻ ngạc nhiên.
Anh ta kéo tay áo của hai người đồng nghiệp.
“Nhìn đứa trẻ đó!”
“Là quý tộc tới muộn à?”
“Trang phục này, không đơn giản chỉ là tầng lớp tiểu quý tộc!”
“Anh có nhận ra biểu tượng trên quần áo của nó không?”
“Trông có vẻ quen quen. Tôi đã từng chào hàng cho một số vị khách, cuộn giấy họ cầm trên tay có biểu tượng đó.”
“Sao lại đi vào trong đúng lúc này?”
Thales không dừng bước.
Cậu tiến lên phía trước, vượt qua chỗ ngồi của binh lính danh dự và nhân viên hành chính.
Một thẩm phán đến từ một ngôi làng nhỏ gần đó đã nhìn thấy cậu.
Anh ta nhíu mày, cúi đầu và thì thầm vào tai viên chức phê duyệt của một toà thị chính khác.
“Nhìn cái gia huy kia kìa.”
“Kia là… Trời ạ!”
“Sao có thể?”
“Tôi cũng cảm thấy đó là điều không thể. Nhưng liệu anh có nhận nhầm không?”
“Tôi đã xử lý hơn một trăm sắc lệnh của quốc vương! Sao có thể nhận nhầm!”
Thales phớt lờ nó.
Và tiếp tục tiến lên trước, vượt qua các quý tộc có tầng lớp thấp – huân tước và nam tước – ngồi trên ghế đẩu bằng đá .
Đôi mắt của một nam tước đang hút thuốc bằng tẩu bỗng loé sáng. Suýt chút nữa ông ta đã cắn vào chiếc tẩu đang ngậm trong mồm.
Ông ta nghiêng người lên phía trước, vỗ vào vai một người bạn.
“Kia chẳng nhẽ là… ngôi sao chín cánh?”
“Cái gì? Này…”
“Ông có nghĩ giống tôi không?”
“Không khác nhiều lắm.”
“Vậy bây giờ…”
“Đúng vậy, không hổ là quốc vương Nắm Đấm Sắt.”
Thales không quan tâm.
Cậu tiến lên phía trước, bước qua tầng lớp quý tộc trung lưu – bá tước và tử tước.
Một vị bá tước danh dự kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Ông ta không cần phải thông báo cho những người khác, rất nhiều quý tộc đã nhìn thấy Thales.
“Đó là…”
“Quốc vương ở trên cao… Chuyện này, sẽ kết thúc như thế nào?”
“Vô lý. Trong suốt từng ấy năm, không có chút tin tức nào…”
“Chẵng nhẽ là con hoang lưu lạc ở ngoài…”
“Các lãnh chúa kia…”
“Ôi, hồ nước này quá sâu…”
“Đợi mà xem màn kịch vui này đi.”
Tiếng thảo luận của đám đông, tiếng ầm ĩ, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành một vụ náo động, hỗn loạn.
Tất cả mọi người thi nhau đứng dậy, nghiêng người lên trước để nhìn đứa bé bí ẩn, đeo ngôi sao chín cánh bằng vàng và bạc kia.
Sau chiếc ghế đá ở trung tâm, Kohen tò mò quay đầu lại để tìm kiếm nguồn gốc của vụ náo động.
Một cậu bé trong trang phục quý tộc, đeo chiếc trâm cài có biểu tượng ngôi sao chín cánh, tiến về phía trước với sắc mặt nghiêm túc.
Kohen nhìn ngôi sao chín cánh kia, sững sờ tại chỗ.
‘Đứa bé kia… Sao trên người lại có Jade… gia huy của Jadestar?”
Người Xuyên Việt lạnh lùng bước tới mười ba chiếc ghế đá.
Gilbert chớp mắt với cậu.
Ba vị công tước đang ngồi cạnh đó nhìn thấy rõ đứa bé đang đi tới trước mặt họ.
Họ cũng đã không thể giữ được bình tĩnh.
Val khiếp sợ nhìn đứa bé này, siết chặt nắm đấm.
“Cái gì… Đang đùa à?”
Cullen nhíu mày. Thân hình mập mạp của ông ta nghiêng lên trước.
“Huy hiệu… trên người đứa bé kia…”
Hàm răng đáng sợ của Cyril va vào nhau, hàng lông mày giữa trán co rúm lại. Ông ta chỉ có thể thốt ra vài từ:
“Ah, ah… Đây thực sự… ngoài ý muốn.”
Quốc vương tối cao chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt ông ta ánh lên sự lạnh lùng và cả ý cười.
Ông ta mỉm cười:
“Mọi người, đến gặp Thales.”
Các lãnh chúa đang quỳ một gối dưới đất vội vàng quay đầu lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ khuôn mặt của đứa bé, đồng tử của Zayen Covendier lập tức co lại.
‘Nó.’
‘Nó?’
‘Nó!’
Kaiser lại xoa nhẹ lên cây quyền trượng của mình, lại lên tiếng với giọng nói đầy uy quyền và hùng hậu:
“Nó là con trai của ta.”
“Hậu duệ duy nhất còn sót lại của vương thất Jadestar.”
Thales đưa tay phải về phía trước, đặt tay trái ở sau lưng, rồi cúi đầu thật sâu trước quốc vương.
Sau đó cậu quay sang các lãnh chúa đang quỳ gối dưới đất.
“Chúc một ngày tốt lành, thưa các ngài.”
Thales đã nghe thấy chính mình nói như vậy.
Đó là lần đầu tiên cậu nói chuyện với các vị lãnh chúa cao quý, thuộc tầng lớp thống trị và nắm lượng lớn quân đội trong tay của Star.
‘Quyền lực, trật tự, chiến tranh, quân lực, ngai vàng.’
Cậu khẽ thở dài.
‘Đây chính là tương lai mà mình phải đối mặt sao?’
Cậu đột nhiên cảm thấy, thế giới xa lạ và kỳ quái đã khơi dậy lòng hiếu kì trong mình lúc ban đầu, bỗng trở nên có chút nhàm chán.
“Cyril,” Công tước Cullen đứng bên cạnh trừng mắt lên nhìn Fakenhaz với vẻ bất mãn: “Lần nào ông cũng nhất quyết phải thẳng thắn như vậy?”
Trên quảng trường Tinh Tụ, tiếng gầm rú truyền đến từ phía xa. Âm thanh ồn ào đó xen lẫn cả sự phẫn nộ và cuồng nhiệt, nghe không rõ ràng.
Còn trong đại sảnh Quần Tinh, thường dân và các quý tộc nhỏ tới dự thính ngay lập tức nổ ra một làn sóng phản đối!
“Lãnh chúa vô liêm sỉ! Đây là soán ngôi!”
“Nhưng chúng ta cần người thừa kế! Nhỡ đâu có việc gì bất ngờ xảy ra với quốc vương trên tiền tuyến…”
“Chết đi, lũ phản bội! Jadestar mới là vương thất của bọn ta, đó là lời thề thần thánh!”
“Đây đều là vì Star! Chúng ta phải sát cánh cùng nhau để chiến đấu với Aixenter!”
Các công tước trao đổi bằng ánh mắt trong im lặng, còn các bá tước thì thì thầm với nhau.
“Yên lặng! Yên lặng!” Gilbert cố hết sức duy trì trật tự, thế nhưng gần như không có hiệu quả.
Mãi cho đến khi có ánh sáng loé lên trong mắt Quốc vương tối cao của Star, Kaiser V.
Ông ta cầm cây quyền trượng thần bí lấp lánh ánh sao trong tay, rồi đứng thẳng dậy khỏi ngai vàng!
Ông ta cất cao giọng, gầm lên bằng tiếng nói đầy uy nghiêm của mình:
“Người thừa kế?”
Đại sảnh Quần Tinh lập tức rơi vào im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thân hình cường tráng của quốc vương.
“Đúng là một thời điểm tốt! Vừa đúng lúc Star gặp nạn, ngay khi mà chúng ta phải hợp tác lại với nhau để chống chọi kẻ thù!”
Quốc vương đặt hai tay lên quyền trượng và quan sát Koshder đứng trước mặt với ánh mắt sắc bén.
Rồng Một Mắt từ từ đặt tay lên trước ngực, rồi quỳ một gối xuống trước mặt quốc vương.
“Thứ lỗi cho thần, thưa bệ hạ, nhưng đây là một bài kiểm tra,” Koshder nói một cách chậm rãi và nghiêm túc, để người ta cảm thấy được sự chân thành trong lời nói của mình: “Thần tin tưởng, sức mạnh vốn đang suy yếu và phân tán của Star, sẽ lại một lần nữa dung hợp làm một trong cuộc đối đầu giữa Rồng và Vì Sao.”
“Ai cũng biết rằng người đầu tiên lên tiếng ép buộc bệ hạ lập người thừa kế sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự tức giận của rất nhiều người.”
“Nhưng chẳng lẽ thần lại vì bản thân, vì để Nanchester có thể leo lên ngai vàng ư?”
Kushder ngẩng đầu lên. Ánh mắt trong con mắt duy nhất của ông ta hết sức thanh tịnh.
“Bệ hạ, ngài có thể gạch tên Nanchester ra khỏi danh sách lựa chọn người thừa kế.”
“Nhưng tất cả vì Star – xin ngài hãy chỉ định một người thừa kế, hoặc ít nhất hãy xác định phương pháp chọn ra người thừa kế – bằng cách đó, Star chắc chắn sẽ quay trở lại đứng trên đỉnh của đại lục phía Tây, thậm chí còn có thể tái hiện lại vinh quang của Đế Quốc.”
Kaiser chậm rãi bước tới trước mặt ông ta và chế nhạo: “Kushder, đôi khi ta cũng không thể biết được sự công bằng đáng kinh ngạc của ông là chân thành hay giả dối.”
“Nhưng nó có lợi với Star,” Công tước Rồng Một Mắt bình tĩnh trả lời: “Thì cần gì phải quan tâm chân thành hay giả dối.”
“Ta cũng đã tưởng tượng ra tình huống này – nhưng đó là trong Hội nghị Cấp Cao, chứ không nhất thiết phải xấu xí như này,” Giọng nói của Bá tước Dagestan truyền đến. Ông ta đứng vững lên, rồi bước đến phía sau Kushder và cũng quỳ một gối xuống: “Nhưng thưa bệ hạ, Hội nghị Quốc Thị này của ngài đã biến những lời khuyên can thành một cuộc xung đột ép vua thoái vị dưới con mắt của dân chúng.”
“Nhưng tất cả chúng ta đều có lý do chính đáng,” Bá tước Sorel bước lên từ phía sau, rồi quỳ một chân xuống và nghiêm túc nói: “Vì vương quốc đã từng vĩ đại, nhưng hiện giờ đang rạn nứt này, lại có thể phục hưng một lần nữa.”
“Chỉ dựa vào việc thay đổi quốc vương?” Gilbert tức giận đến mức khuôn mặt trở nên méo mó: “Chỉ cần các người đội vương miện lên, là Star có thể ngay lập tức biến thành Đế Quốc?”
“Không đơn giản như vậy,” Bá tước Bozdorf ảm đạm bước tới, rồi kiên định quỳ xuống: “Mà là muốn biến một vị quốc vương đứng ở trên cao, muốn làm gì thì làm, thành một phần của chúng ta, nghĩ những gì chúng ta nghĩ, làm những gì chúng ta làm. Nhà vua và giới quý tộc vốn là một thể, nhưng đã bị chia cắt vì sự khác biệt về quyền lực… Giờ đây, tất cả sẽ quay về thành một.”
“Covendier đã đi theo Jadestar kể từ sau Trận chiến Chung Kết, lời thề này sẽ không bao giờ thay đổi,” Zayen cúi đầu thật sâu, ngậm ngùi: “Nhưng tôi nghĩ, duy trì sự an toàn và tương lai cho Star, cũng là tâm nguyện của Bệ hạ Tormund I. Ngài ấy sẽ hiểu.”
Công tước Hoa Diên Vĩ tam sắc kiên quyết đứng dậy và gia nhập vào đám đông quỳ gối.
Tiếng cười không đúng lúc của Fakenhaz lại vang lên một cách không đúng lúc: “Ý là muốn thực hiện “Tuyển Cử Quân Chủ”? Hahaha, thật đúng là “san sẻ gánh nặng”! Giống hệt Aixenter?”
“Còn tốt hơn so với Aixenter. Chúng ta có ngàn năm lịch sử từ Đế Quốc.” Bá tước Lascia từ lãnh địa Bờ Nam nhìn Công tước Zayen với vẻ mặt phức tạp, rồi cũng tiến lên trước và quỳ xuống.
Kohen vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cha mình, lão bá tước Karabeyan vậy mà cũng lặng yên quỳ xuống theo Bá tước Lascia.
Kaiser V lạnh lùng nhìn những công tước và bá tước lần lượt quỳ xuống này.
“Đây không phải là lỗi của vương thất Jadestar, mà là lỗi của cái vương miện kia, lỗi của ngai vàng kia, lỗi của cây quyền trượng kia,” Đúng lúc này, Công tước Cullen khẽ than: “Vì dòng máu của vương thất đã bị đứt đoạn, vì lợi ích của Star, Bệ hạ chỉ định một người thừa kế, cũng chưa chắc đã là một điều tồi tệ.”
Sau khi Công tước Cullen lên tiếng, hai vị bá tước của Đông Hải, Javea và Almon, cũng lặng lẽ tiến lên trước và quỳ xuống.
“Rõ ràng là hành động ép vua thoái vị đáng xấu hổ,” Một trong số những người ủng hộ quốc vương, Bá tước Godwin, nghiến răng nghiến lợi: “Làm cách nào mà các người có thể tỏ vẻ công bằng và chính trực như thế được?”
“Ngài còn chưa nhận ra sao?” Bá tước Derek Kroma bình tĩnh rời khỏi chỗ ngồi và quỳ xuống: “Đây là xu hướng tất yếu.”
Phía dưới cung điện Phục Hưng, âm thanh ầm ĩ của đám đông càng lúc càng lớn.
*Ầm* Val đấm một phát vào tay vịn ghế đá, ánh mắt lạnh lùng: “Đôi khi, ta cảm thấy thật ghê tởm lũ các người.”
Ông ta siết chặt nắm đấm, cúi đầu: “Một cuộc chiến tình cờ đến không thể tin nổi… Một lời khuyên can tình cờ đến không thể tin nổi… Còn cả Bắc Cảnh đang bị hy sinh…”
Kaiser nhìn thẳng về phía ông ta với đôi mắt mịt mờ, khó hiểu.
Đôi lông mày của Val cau chặt lại, tựa như đang đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt.
Dường như cuối cùng Công tước của Bắc Cảnh đã hạ được quyết tâm, mở mắt ra nhìn Kaiser.
Nhưng Val không nhìn thẳng vào con mắt của quốc vương. Một Công tước của Bắc Cảnh đầy kiêu hãnh, bỗng trở nên cô đơn và thất vọng:
“Nhưng nếu như vậy có thể đổi lại được Bắc Cảnh, có thể đổi lại yên ổn và an bình cho Star…”
“Kai, có lẽ ông nên cân nhắc.”
Hai bá tước phương Bắc dưới trướng ông ta đều cúi đầu, chết lặng.
Đôi mắt Kaiser V mờ đi.
Ông ta xoay người, không còn nhìn người bạn tốt trước kia của mình nữa.
Nhìn dáng vẻ do dự và áy náy của Val, Công tước Cyril Fakenhaz lại cười phá lên một lần nữa.
“Bệ hạ, xem ra ngài chỉ còn hai lựa chọn: hoặc là chỉ định người thừa kế, hoặc là lập chế độ Tuyển Cử Quân Chủ.”
Chỉ có Kaiser V đứng trên thuộc hạ của mình với khuôn mặt vô cảm.
Thứ duy nhất ông nắm chặt trong tay là cây quyền trượng.
Thales đột nhiên cảm thấy, người cha của mình này lại cô độc như thế.
‘Nếu như không tìm thấy mình, thì tình hình hôm nay sẽ như thế nào?’
Đang đứng quan sát mọi thứ, Thales bỗng thấy chóng mặt.
‘Lại đến nữa.’
Một mảnh ký ức hiện ra trước mặt cậu.
Ngô Tập Nhân ngồi trong một căn phòng bé tí và đọc báo cáo trước một vị giáo sư và hai bạn học:
[Poggi kế thừa truyền thống Học thuật của Đức từ Weber. Với đề tài nghiên cứu xoay quanh quyền lực, ông đã tìm hiểu sự hình thành của các quốc gia thời phong kiến…]
‘Không! Không phải bây giờ!’
Thales ấn mạnh tay vào hai bên thái dương để kìm nén dòng hồi tưởng.
Nhưng ngay khi mà sự chú ý của Thales quay về lại đại sảnh Quần Tinh, thì cuối cùng cậu cũng đã nghe thấy giọng nói không giận mà uy của Kaiser V truyền đến bên tai mình:
“Xem ra, nếu ta không lập người thừa kế, thì thậm chí ngay cả đánh trận cũng không được.”
“Tốt.”
“Vậy thì ta sẽ lập người thừa kế.”
Lông mày Zayen cau lại – cảm giác bất an trong người anh ta càng ngày càng lớn.
Kaiser V cũng chẳng thèm để ý các quý tộc đang quỳ dưới đất mà từ từ ngồi xuống.
Câu nói mà Thales đã chờ đợi từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng vang lên:
“Hãy để nó đến gặp mọi người đi, Gilbert.”
‘Đến.’
Tâm trí Thales trở nên trống rỗng.
Cậu buộc mình phải nuốt nước bọt xuống và nhìn Gilbert vẫy tay.
Trong căn phòng bí mật, một cánh cửa ngầm bất ngờ được mở ra. Phía sau nó là một cầu thang rất dài không biết dẫn tới đâu.
Đám đông trong sảnh Quần Tinh bắt đầu thảo luận với nhau.
Các công tước và bá tước vẫn giữ bình tĩnh. Thế nhưng khi nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Thales chỉnh lại chiếc nơ của mình.
[Thales.]
Người Xuyên Việt gọi lên cái tên thuộc về mình trong thế giới này.
[Đã đến lúc.]
Thales quyết đoán bước xuống cầu thang.
[Coi nó như một trò chơi khác lạ là được rồi.]
Một bước.
Một bước nữa.
“Thứ lỗi vì thần không hiểu ý ngài, thưa bệ hạ…” Dưới đất, Bá tước Dagestan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Kaiser: “Người thừa kế được ngài lựa chọn không nằm trong số quý tộc ở đại sảnh này sao?”
Quốc vương tối cao chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Trong lối đi hẹp, Thales xoa xoa trán.
Dòng hồi tưởng lại quay về.
Nhưng cậu vẫn nghiến răng, vững vàng bước tiếp.
Mở mắt ra, thì là đại sảnh Quần Tinh.
Nhắm mắt lại, thì là một con người khác sống trong những mảnh vụn ký ức.
[Mối quan hệ giữa nhà vua và chư hầu mang đậm sắc thái và tình cảm cá nhân… Do tranh giành quyền lực, nó đó dần dần biến chất. Trật tự bắt đầu sụp đổ, mối quan hệ trở nên không ổn định. Hỗn loạn và bạo lực tuần hoàn… Chế độ phong kiến thống nhất, tan vỡ thành từng mảnh…]
[Nhưng sự trỗi dậy của chế độ phong kiến vẫn là một nỗ lực đáng ca ngợi trong việc ổn định công quyền…]
[Poggi cũng cho rằng, trong quá trình này, tính hợp pháp của quyền lực, ranh giới cai trị của nhà vua, trách nhiệm và truyền thống của quốc gia, và thậm chí tầm quan trọng của luật pháp đều đã trở thành một phần của tiến trình lịch sử và nhận được sự công nhận. Đây là di sản quý giá nhất mà chế độ phong kiến để lại cho các quốc gia đời sau…]
[Nhưng chúng ta vẫn phải đặt câu hỏi, những quan sát và phân tích của Poggi, đến tột cùng đã để sót điều gì?]
Đến tột cùng đã để sót điều gì?
“Bệ hạ, ngài đã chọn được người thừa kế rồi sao?” Rồng Một Mắt, Kushder Nanchester, ngước con mắt duy nhất chứa đầy ẩn ý của mình lên , rồi nhìn xung quanh: “Dường như nhà Tabark và hai đại vọng tộc phía Tây Nam vẫn còn chưa tới?”
Quốc vương tối cao vẫn không thèm để ý tới ông ta.
Thales bước tới trước một cánh cửa phụ. Cậu đã có thể nhìn thấy những dân thường ở ngoài sảnh Quần Tinh.
‘Không, không phải cửa phụ.’
Cậu chợt nhận ra rằng cánh cửa trước mặt đang dẫn đến trung tâm của đại sảnh – nơi đặt hai mươi chiếc ghế đá.
‘Là cửa chính.’
Các vệ binh hết sức nghiêm túc, nhưng vẫn có vài người không nhịn được mà nhìn về phía cậu, nhìn về phía huy hiệu trên người cậu.
Khoảnh khắc họ thấy rõ nó, nhiều người thở gấp, thậm chí có người còn mất bình tĩnh tới mức nghiêng người lên trước để nhìn.
Nhưng một vệ binh có vẻ là thủ lĩnh đã nghiêm khắc khiển trách họ quay trở lại vị trí. Sau đó anh ta kính cẩn chào Thales và nhường đường để cậu tiến vào sảnh.
Nhưng đúng lúc mà Thales chuẩn bị bước đi.
“Đi đi.”
“Ngài có thể làm tốt hơn ông ấy.”
Thales bất ngờ ngẩng đầu lên!
Chỉ thấy vệ binh kia đã xoay người và rời đi.
‘Yodel.’
Thales siết chặt nắm đấm.
‘Là anh?’
Cùng lúc, đã có một vài dân thường ở bên ngoài đại sảnh nhìn thấy cậu bé đang đứng ngoài cửa này.
Bọn họ bắt đầu thì thầm và truyền tai nhau.
Dòng hồi tưởng nhạt dần như cơn thuỷ triều rút đi.
Người Xuyên Việt cảm thấy như có thêm một luồng năng lượng trong cơ thể khiến cậu cảm thấy tỉnh táo hơn.
Thales hít thở sâu ba nhịp.
‘Chẳng qua lại là một trò chơi khác.’
‘Chẳng qua lại là một lần bảo vệ luận văn.’
Thales gạt mọi cảm xúc và biểu cảm sang một bên, rồi bước lên tấm thảm có hoạ tiết vệt sao xanh.
Bước lên con đường của cậu.
Cậu tiến về phía trước và bước qua những người dân thường ở ngoài cùng.
Một học giả mặc quần áo hơi lỗi thời đến từ vùng ngoại ô, huých nhẹ vào người bạn làm chân chạy việc vặt đứng bên cạnh.
“Đó là ai?”
“Trẻ nhỏ cũng có thể đi vào?”
“Có lẽ là quý tộc?”
“Trẻ như vậy?”
“Ừ, anh có thấy không? Đứa trẻ đó ăn mặc thật đẹp.”
“Gần bằng tiểu thư của một gia đình nam tước rồi.”
Thales nhìn thẳng.
Cậu bước tiếp, vượt qua các thương nhân, thợ thủ công, nông dân và hội trưởng.
Một thương nhân mập mạp chuyên buôn bán xe ngựa có vẻ ngạc nhiên.
Anh ta kéo tay áo của hai người đồng nghiệp.
“Nhìn đứa trẻ đó!”
“Là quý tộc tới muộn à?”
“Trang phục này, không đơn giản chỉ là tầng lớp tiểu quý tộc!”
“Anh có nhận ra biểu tượng trên quần áo của nó không?”
“Trông có vẻ quen quen. Tôi đã từng chào hàng cho một số vị khách, cuộn giấy họ cầm trên tay có biểu tượng đó.”
“Sao lại đi vào trong đúng lúc này?”
Thales không dừng bước.
Cậu tiến lên phía trước, vượt qua chỗ ngồi của binh lính danh dự và nhân viên hành chính.
Một thẩm phán đến từ một ngôi làng nhỏ gần đó đã nhìn thấy cậu.
Anh ta nhíu mày, cúi đầu và thì thầm vào tai viên chức phê duyệt của một toà thị chính khác.
“Nhìn cái gia huy kia kìa.”
“Kia là… Trời ạ!”
“Sao có thể?”
“Tôi cũng cảm thấy đó là điều không thể. Nhưng liệu anh có nhận nhầm không?”
“Tôi đã xử lý hơn một trăm sắc lệnh của quốc vương! Sao có thể nhận nhầm!”
Thales phớt lờ nó.
Và tiếp tục tiến lên trước, vượt qua các quý tộc có tầng lớp thấp – huân tước và nam tước – ngồi trên ghế đẩu bằng đá .
Đôi mắt của một nam tước đang hút thuốc bằng tẩu bỗng loé sáng. Suýt chút nữa ông ta đã cắn vào chiếc tẩu đang ngậm trong mồm.
Ông ta nghiêng người lên phía trước, vỗ vào vai một người bạn.
“Kia chẳng nhẽ là… ngôi sao chín cánh?”
“Cái gì? Này…”
“Ông có nghĩ giống tôi không?”
“Không khác nhiều lắm.”
“Vậy bây giờ…”
“Đúng vậy, không hổ là quốc vương Nắm Đấm Sắt.”
Thales không quan tâm.
Cậu tiến lên phía trước, bước qua tầng lớp quý tộc trung lưu – bá tước và tử tước.
Một vị bá tước danh dự kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Ông ta không cần phải thông báo cho những người khác, rất nhiều quý tộc đã nhìn thấy Thales.
“Đó là…”
“Quốc vương ở trên cao… Chuyện này, sẽ kết thúc như thế nào?”
“Vô lý. Trong suốt từng ấy năm, không có chút tin tức nào…”
“Chẵng nhẽ là con hoang lưu lạc ở ngoài…”
“Các lãnh chúa kia…”
“Ôi, hồ nước này quá sâu…”
“Đợi mà xem màn kịch vui này đi.”
Tiếng thảo luận của đám đông, tiếng ầm ĩ, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành một vụ náo động, hỗn loạn.
Tất cả mọi người thi nhau đứng dậy, nghiêng người lên trước để nhìn đứa bé bí ẩn, đeo ngôi sao chín cánh bằng vàng và bạc kia.
Sau chiếc ghế đá ở trung tâm, Kohen tò mò quay đầu lại để tìm kiếm nguồn gốc của vụ náo động.
Một cậu bé trong trang phục quý tộc, đeo chiếc trâm cài có biểu tượng ngôi sao chín cánh, tiến về phía trước với sắc mặt nghiêm túc.
Kohen nhìn ngôi sao chín cánh kia, sững sờ tại chỗ.
‘Đứa bé kia… Sao trên người lại có Jade… gia huy của Jadestar?”
Người Xuyên Việt lạnh lùng bước tới mười ba chiếc ghế đá.
Gilbert chớp mắt với cậu.
Ba vị công tước đang ngồi cạnh đó nhìn thấy rõ đứa bé đang đi tới trước mặt họ.
Họ cũng đã không thể giữ được bình tĩnh.
Val khiếp sợ nhìn đứa bé này, siết chặt nắm đấm.
“Cái gì… Đang đùa à?”
Cullen nhíu mày. Thân hình mập mạp của ông ta nghiêng lên trước.
“Huy hiệu… trên người đứa bé kia…”
Hàm răng đáng sợ của Cyril va vào nhau, hàng lông mày giữa trán co rúm lại. Ông ta chỉ có thể thốt ra vài từ:
“Ah, ah… Đây thực sự… ngoài ý muốn.”
Quốc vương tối cao chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt ông ta ánh lên sự lạnh lùng và cả ý cười.
Ông ta mỉm cười:
“Mọi người, đến gặp Thales.”
Các lãnh chúa đang quỳ một gối dưới đất vội vàng quay đầu lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ khuôn mặt của đứa bé, đồng tử của Zayen Covendier lập tức co lại.
‘Nó.’
‘Nó?’
‘Nó!’
Kaiser lại xoa nhẹ lên cây quyền trượng của mình, lại lên tiếng với giọng nói đầy uy quyền và hùng hậu:
“Nó là con trai của ta.”
“Hậu duệ duy nhất còn sót lại của vương thất Jadestar.”
Thales đưa tay phải về phía trước, đặt tay trái ở sau lưng, rồi cúi đầu thật sâu trước quốc vương.
Sau đó cậu quay sang các lãnh chúa đang quỳ gối dưới đất.
“Chúc một ngày tốt lành, thưa các ngài.”
Thales đã nghe thấy chính mình nói như vậy.
Đó là lần đầu tiên cậu nói chuyện với các vị lãnh chúa cao quý, thuộc tầng lớp thống trị và nắm lượng lớn quân đội trong tay của Star.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.