Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 97: Đồ thích khóc nhè và Bà già xấu xí

Vô Chủ Chi Kiếm

16/01/2022

“Tôi đoán là những kẻ này có liên quan tới mấy vị khách có thực đơn khá độc đáo của ngài?” Nhìn ánh hoàng hôn đang dần biến mất sau cánh rừng, Potray thở dài và mỉa mai Thales.

Nhưng Thales không trả lời ông ta.

Cậu còn đang bận ép bản thân phải tỉnh táo lại khỏi cơn hoảng loạn trước cuộc tập kích bất ngờ. Thales nhìn người đẹp ma cà rồng tóc bạc, mắt tím đang mặc bộ đồ đen sang trọng đứng đối diện kia.

Katerina LA Van Corleone.

‘Nếu như không nhầm thì…’, Thales nghiến răng: ‘Đây chính là chủ nhân hiện tại của gia tộc Corleone và vương quốc Bóng Đêm’.

‘Nữ vương Bóng Đêm.’

‘Em gái của Serena Corleone.’

Nhưng Thales chợt phát hiện ra một vấn đề: Tại sao một người có thân phận cao quý như Nữ vương của một quốc gia lại hạ mình, đích thân vượt biển để truy sát bốn kẻ tị nạn chính trị ít quyền lực như vậy?

‘Cho dù đó là chị của cô ấy.’

‘Kẻ khát khao Ngai vàng Biển Máu.’

‘Có gì đó không đúng.’

“Chiến đấu với ma cà rồng như thế nào, tôi mới chỉ vỏn vẹn nghe thầy mình nói, chứ chưa bao giờ từng trải nghiệm thực tế cả.” Wya, quan hầu cận, cầm một thanh kiếm thẳng có một cạnh lên và nhìn xung quanh với vẻ mặt nặng nề.

Mặc dù quan hầu cận trẻ tuổi đã cố hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng từ việc tốc độ nói của anh ta tăng lên đột ngột đã cho thấy, Wya cũng không ngờ rằng mình mới phục vụ cho hoàng tử được vài ngày mà đã gặp phải tình huống như thế này.

“Vậy thì chúc mừng cậu. Không phải ai cũng có cơ hội để trải nghiệm thực tế như vậy!” Putray rất bình tĩnh. Ông cẩn thận quan sát những ma cà rồng đứng xung quanh:

“Chặt đầu hoặc đâm xuyên tim – đây là một trong số ít phương pháp hữu hiệu. Mặc dù vài ma cà rồng mạnh mẽ vẫn có thể phục hồi sau khi trái tim bị tổn thương.”

“Bạc, hoặc ánh mặt trời cũng có thể gây suy yếu, thậm chí là tổn thương chúng.”

“Trong trận chiến, phải nhớ những điều này. Một, bước chân ổn định. Hai, dự đoán trước vị trí của chúng. Bởi vì chúng ta không bao giờ có thể nhanh hơn chúng.”

“Đồng thời, duy trì cảnh giác: giống với Lực Lượng Chung Kết, mỗi một ma cà rồng đạt cấp bậc Siêu Phàm trở lên đều sở hữu một năng lực của riêng mình, không ai giống ai. Khi sử dụng trong trận chiến, nó thường sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ.”

Wya gật gật đầu, mặt tái mét.

“Loài đoàn sinh ở đại lục phía Tây kia.” Bên cạnh Katerina, một ma cà rồng nam, trung niên, mang dáng vẻ của một chỉ huy, tiến lên trước. Gã có vẻ ngoài kiên nghị và biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt thì lạnh như băng. “Nữ vương Bệ hạ cao quý đang chờ đợi sự vâng lời của các ngươi.”

“Giao kẻ phản bội vương quốc Bóng Đêm ra.”

“Ta sẽ ban cho các ngươi cái chết nhân từ nhất.”

“Hai mươi mốt tên – tất cả đều là cao thủ trên cấp Siêu Phàm hết. Thậm chí trong đó còn có ít nhất ba cấp Cực.” Aida bước tới từ phía sau Thales, giọng nói đã không còn vẻ lười biếng như mọi khi, mà thay vào đó là nghiêm túc và tập trung: “Ông chú đang nói chuyện kia, gã trẻ tuổi ở bên trái, và cả vị nữ vương ăn mặc như ngôi sao của vũ hội nữa.”

“Nếu như muốn đánh,” nữ hộ vệ bí mật đặt tay lên eo và nói dứt khoát. “Thì hãy chuẩn bị chịu đựng thương vong nặng nề. Nếu không còn cách nào khác thì ta chỉ còn cách bảo vệ cậu trốn khỏi nơi này trước thôi, nhóc.”

Vừa dứt lời, “gã trẻ tuổi ở bên trái” mà Aida đã nói – ma cà rồng trẻ tuổi, tóc nâu trong bộ trang phục đỏ và giáp màu bạc, nở nụ cười bí ẩn và nhìn nàng.

“Chỉ có mỗi người mặc áo choàng kia là cấp Cực, còn lại không đáng kể, thưa Bệ hạ.” Ma cà rồng trẻ tuổi có khuôn mặt cương nghị, nhưng tiếc rằng nước da tái nhợt đã phá hỏng vẻ cứng cỏi đó. Gã mỉm cười, cúi đầu với nữ vương đứng cạnh: “Xin hãy để tôi xử lý nàng.”

Katerina không đáp lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thales với ánh mắt sâu thẳm, khiến cho lòng bàn tay của người sau đổ mồ hôi ngay cả trong tiết trời lạnh giá như vậy.

Ma cà rồng trung niên nói chậm rãi: “Đừng bất cẩn, Simon. Đây đều là những người lính. Chúng có thể phối hợp với nhau để tạo thành đội hình chiến đấu với sức mạnh vượt xa những nhà mạo hiểm thông thường.”

“Rất hài hước, Hestad.” Simon cười khẽ.

“Những người lính? Trên đời này còn có binh lính loại gì có thể so sánh với Binh đoàn Máu Thánh của chúng ta?”

‘Binh đoàn Máu Thánh?’

Thales âm thầm nắm chặt tay.

Lời nói của ma cà rồng tóc vàng, Istrone, hiện ra trong đầu cậu.

[Cho dù kẻ địch của nhóc có là quốc vương tối cao của Star, thì dưới sự che chở của binh đoàn Máu Thánh thuộc vương quốc Bóng Đêm, ông ta cũng sẽ không dám làm khó nhóc.]

Katerina không động đậy, để mặc cho hai gã chỉ huy của mình thương lượng. Nàng chỉ quét đôi mắt xinh đẹp của mình qua đám đông, và trong đó thì chứa đầy sự lạnh lùng.

Ba mươi Kiếm Sĩ Chung Kết đều là những chiến binh ưu tú, nhưng ngay cả như vậy, không ít người trong số họ cũng không nhịn được mà nhìn về phía thủ lĩnh Jorad của mình.

“Bình tĩnh!” Jorad nghiêm khắc ra lệnh, nhưng ngay chính anh ta cũng đang đổ mồ hôi ròng ròng.

“Trinh sát và tuần tra của chúng ta chưa bao giờ chểnh mảng trong bốn ngày qua. Đảm bảo rằng không có bất cứ mối đe dọa nào trong bán kính vài km.” Jorad nhìn những bóng người bao vây họ trong khu rừng và nhỏ giọng nghi ngờ: “Quỷ hút máu chỉ có thể đi lại vào ban đêm, sao chúng có thể theo kịp chúng ta?”

“Chú ý cách dùng từ của người, loài đoản sinh. Ta không muốn nghe lại cái cách xưng hô đó nữa.” Chỉ huy ma cà rồng trung niên lạnh lùng nói.

Thales nhíu mày.

Mục tiêu của họ là Serena Corleone trong đoàn xe.

‘Cũng đúng thôi, vào lúc này thì dù là Aixenter hay Star, thì cũng không có ai có lý do để giết mình. Ngay cả với những kẻ tham vọng, khát khao chiến tranh nhất thì chí ít cũng cũng phải đợi mình ra khỏi lãnh thổ của Star, tiến vào trong Aixenter. Có như thế thì cái chết của mình mới có khuấy động lên bầu không khí không thể không chiến giữa hai nước.’

‘Thế nhưng Ser vẫn giữ im lặng cho tới bây giờ.’ Thales liếc về phía cỗ xe ngựa chở quan tài màu đen qua khóe mắt.

“Jorad, không cần nhỏ giọng.” Trước tình hình căng thẳng, Thales không khỏi thở dài: “Tôi dám khẳng định mỗi một người trong số họ đều có thể nghe rõ lời của chúng ta.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Katerina đột nhiên quét thẳng về phía cậu!

Khiến Thales dựng hết tóc gáy!

“Chờ đã lâu,” Ma cà rồng mang dáng vẻ trung niên, Hestad, vặn cổ tay và thờ ơ. “Kẻ phản bội vương quốc Bóng Đêm?”

“Em gái thân yêu và tàn nhẫn của ta, cuối cùng thì vẫn đến.”

Giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Serena Corleone, mới chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, lạnh lùng bước ra khỏi xe ngựa với Chris và Istrone.

Cặp đồng tử màu tím của Katerina tập trung gắt gao vào người chị của mình.

Sau khi ba vị ma cà rồng xuất hiện, những chiến binh ma cà rồng vốn đang đứng thẳng như tượng điêu khắc, bỗng chuyển động như vừa sống lại. Có vẻ như không ít người kinh ngạc trước hình hài trẻ con của Serena.

Cả Hestad và Simon đồng thời nhíu mày khi nhìn thấy Serena xuất hiện, người trước còn ném cho Chris một cái nhìn giận dữ.

Ralf đứng bên cạnh Thales thì nhìn về phía Chris và Istrone đầy cảnh giác – gã vẫn chưa quên mối thù cũ giữa bọn họ.

“Xem ra vết thương của ngài khá nghiêm trọng, Điện hạ Serena,” Simon trông có vẻ trẻ trung lên tiếng. “Ngay cả cơ thể bình thường của người trưởng thành cũng không duy trì nổi.”

Serena phớt lờ và bước từng bước một tới cạnh Thales.



“Điện hạ Serena, ngài đã phạm phải tội ác ghê tởm nhất, xin hãy trở lại nhà tù Cấm Máu,” Hestad mang bộ dáng trung niên lạnh lùng nói. “Để hoàn thành nốt thời gian thi hành án còn lại.”

Trái tim Thales đập thình thịch.

‘Tội ác ghê tởm?’

‘Thời hạn thi hành án?’

‘Thời hạn thi hành án gì? Chẳng phải Serena là kẻ thất bại trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng hay sao?’

Cậu quay sang nhìn loli tóc bạch kim.

“Ôi, ngài hầu tước Hestad Corleone thân mến,” Serena giương mắt lên nhìn Hestad: “Xin hỏi thời hạn thi hành án của ta có gì thay đổi không?”

“Thời hạn thi hành án ban đầu là chung thân,” Hestad xụ mặt, tựa hồ như rất ghét bé gái trước mặt này. “Bởi vì hành vi trộm cắp và vượt ngục ghê tởm của ngài, bản án tăng thêm mười năm… Vậy nên thời hạn thi hành án hiện tại là…”

“Chung thân, cộng thêm mười năm.” Hắn lạnh lùng nói.

‘Vượt ngục và… trộm cắp?’

Nghi hoặc trong lòng Thales càng ngày càng lớn.

Ánh mắt của Istrone đứng bên cạnh Serena lúc này đã rực lửa. Gã không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Có gì khác biệt không?”

Katerina vẫn nhìn chằm chằm vào Serena với ánh mắt sáng quắc.

“Hestad, Simon, Luke, Dinnie, Bruton, Isaiah và Sarzo…” Serena nhìn quanh và bĩu môi: “Em gái của ta, mang đi một nửa sức mạnh của gia tộc Corleone, của Binh đoàn Máu Thánh, không sợ tình hình trong vương quốc trở nên mất cân bằng à? Sáu nhà khác, cùng với những đại công tước đang chỉ chờ thời cơ kia?”

“Nếu tôi có thể tóm chị về,” Katerina chậm rãi lên tiếng. Khuôn mặt đáng yêu của nàng lộ rõ vẻ kinh tởm: “Thì không lo.”

Thales thở dài đầy ai oán.

‘Vì sao mình luôn đen đủi như vậy?’

‘Chuyện tới nước này, chỉ còn cách đàm phán. Thứ bọn họ muốn nhất là Serena, bất lợi lớn nhất chính là đang ở trên một vùng đất xa lạ, cho nên…’

Nhưng như mọi khi, vận rủi của Thales lại một lần nữa phát huy tác dụng trước khi cậu kịp hành động.

“Hmm, đồ thích khóc nhè.” Serena khinh thường: “Thử xem.”

Biểu cảm trên khuôn mặt đáng yêu của Katerina ngay lập tức trở nên lạnh lùng!

‘Không đúng!’

Thales nhíu mày. Cậu quay đầu lại và nhìn về phía Serena.

‘Có phải “lão yêu bà” này đang liều chết khiêu khích đối thủ hay không?’

‘Trước tình hình như này… cô ta bị điên sao?’

“Như mong muốn”, sự tàn khốc hiện ra trong mắt Katerina. Một lần nữa, giọng của nàng trở nên trầm thấp: “Bà già xấu xí.”

Lần này, đến lượt Serena biến sắc.

Sau đó, Nữ vương Katerina hất chiếc cằm xinh xắn của mình lên. Đôi mắt màu tím của nàng lóe lên những sắc thái mê hoặc, lướt qua các thành viên sứ đoàn.

Đôi môi anh đào của Katerina khẽ mở:

“Các quý ông và hiệp sĩ của ta…”

Thales giật bắn mình. Cậu vội giơ tay lên, hô lớn: “Chờ đã!”

Nhưng cùng với ánh mắt tàn khốc, giọng nói quyến rũ đó vang lên, đi kèm với nó là sát ý lạnh lùng:

“Giết sạch chúng!”

Thales vừa mới há miệng.

‘Không.’

‘Đợi đã.’

Ba ma cà rồng cấp Cực ở đối diện vẫn còn đứng tại chỗ.

Nhưng mười tám bóng ma cà rồng xung quanh đã biến mất ngay lập tức khỏi lùm cây.

“Đội hình Tinh Mang, chuẩn bị chiến đấu!”, Jorad gầm lên!

Thales còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Ralf và Wya, mỗi người một tay, đè xuống mặt tuyết!

Khoảnh khắc tiếp theo, với khuôn mặt vùi trong lớp tuyết, Thales ngay lập tức cảm giác được, khu rừng bạch dương vốn đang yên tĩnh, bỗng bùng lên vô số tiếng nổ, tựa như dầu trên chảo nóng!

Hàng loạt tiếng vũ khí và khiên va vào nhau.

Tiếng da thịt bị móng vuốt sắc nhọn xé toạc, tiếng máu phụt ra khi động mạch bị cắt đứt.

Âm thanh nặng nề của những cơ thể ngã xuống và bị kéo lê đi trên mặt tuyết.

Những tiếng la hét la hét đầy lo lắng, những tiếng nhắc nhở đầy khẩn trương, những tiếng rít gào trong phẫn nộ và những tiếng kêu gào đầy thảm thiết.

Âm thanh huýt sáo của những bóng ma cà rồng…

Tất cả chúng trộn lẫn vào nhau, vang vọng khắp khu rừng thưa thớt này!

Thales nhổ một cục tuyết từ trong miệng ra.

Nằm trong tuyết, cậu nghiến răng, ngẩng đầu lên trong tâm trạng hoảng hốt và lo lắng.

*Xoẹt*

Lưỡi kiếm một cạnh của Wya lướt ngang qua như một luồng sáng lạnh, lóe lên trước mắt Thales và đẩy lùi một tên ma cà rồng vừa mới đội nhập qua khe hở.

Ralf rất ăn ý, lập tức kích hoạt dị năng của mình. Cơn cuồng phong thổi bay tên ma cà rồng vừa rồi ra phía xa.

Aida lướt lên giữa không trung, chém bay đầu của hắn.

Nhưng đó chỉ là cảnh tượng xung quanh Thales.

Dưới sự bảo vệ của những người xung quanh, Thales quay đầu ra nhìn bốn phía.

Đồng tử cậu lập tức giãn ra.



Ở một diễn biến khác, đội quân tư nhân của Jadestar đang phải đối mặt với nguy cơ bại trận thảm hại.

Máu bắn tung tóe.

Tứ chi đứt lìa.

Đầu bay tứ tung.

Binh khí nhuốm màu đỏ.

Những cơ thể ngã xuống trong bất lực.

Binh lính bị ma cà rồng cưỡng ép lôi ra khỏi đội hình.

‘Không.’

Thales mở to mắt.

Không phải cậu chưa từng nhìn thấy chiến đấu, nhưng đây là trận hỗn chiến mà thế trận nghiêng về một bên nhanh đến như vậy!

Trong khoảng mười giây đầu của trận chiến, đội hình ba mươi người lính Jadestar đã có tới tám, chín người ngã xuống!

Bóng dáng của các chiến binh ma cà rồng liên tục xuất hiện, rồi lại biến mất trong không khí. Mỗi một lần họ di chuyển là báo hiệu cho một đợt tấn công cực kì nguy hiểm.

“Quá nhanh – cẩn thận, giữ chặt!”

*Xoẹt*

“Á… Tay tôi!”

*Keng*

“Đỉnh đầu… Chú ý đỉnh đầu!”

*Bang*

“Đây là… ngay phía trước… Uhh!”

*Ding* *Crack*

“Chúng ở bên trái!”

*Keng*

*Xoẹt*

“Mẹ kiếp, mau kéo anh ấy về!”

*Phập*

“Không thể cứu được rồi… Cẩn thận phía sau!”

*Keng*

“Không! Mày dám!”

Jorah đứng trên tuyến đầu, tạo thành một đội hình vòng tròn với hai người đồng đội ở hai bên. Anh vung kiếm, chém về phía một tên ma cà rồng vừa mới đột ngột xuất hiện.

Nhưng lưỡi kiếm chỉ chém trúng không khí, không hề có chút hiệu quả nào.

Anh ta khàn giọng, gầm lên trong giận dữ, “Giữ chặt khiên, ổn định tuyến phòng thủ! Cẩn thận đòn tấn công từ trên đầu!”

Nhưng không có tác dụng.

Một người lính bên cạnh Jorad đã dùng khiên chắn một đòn tấn công cho anh ta.

Nhưng cũng đúng lúc đó, một móng vuốt sắc nhọn khác bất ngờ xuất hiện phía bên kia và rạch vào họng của người lính đó.

Máu tươi bắn tung tóe.

Jorad chỉ có thể gầm lên trong vô vọng và phẫn uất.

Đội quân tư nhân Jadestar cố gắng hết sức để duy trì đội hình Tinh Mang. Họ vốn định dùng khả năng phối hợp tác chiến nhuần nhuyễn và ăn ý của mình để khắc chế lại cơ thể ma quái và tốc độ kinh người của các chiến binh ma cà rồng.

Thế nhưng trớ trêu thay, những người phối hợp ăn ý nhất trong trận chiến này lại là các chiến binh ma cà rồng kia.

Mười tám ma cà rồng, cả nam lẫn nữ, chia ra làm sáu tổ, tấn công từ sáu hướng khác nhau vào thẳng đội hình Tinh Mang.

Một người giả vờ tấn công, một người quấy rối, còn một người thì chờ đợi thời cơ để tung ra một đòn trí mạng – rạch đứt cổ họng, hoặc chém bay đầu.

Nếu người thứ nhất không may bị trúng kiếm thì sẽ lập tức đổi vị trí với người thứ hai. Người thứ hai cũng sẽ thỉnh thoảng đổi nhiệm vụ với người thứ ba. Họ duy trì các đợt tấn công liên tục, không ngừng nghỉ, gây ra áp lực cực lớn lên tuyến phòng thủ mọi lúc mọi nơi!

Không có bất cứ một ma cà rồng nào do dự, nói chuyện, lùi về hay dừng lại.

So với đám nô lệ máu mất đi lý trí và không biết phối hợp mà họ đã gặp phải… Thales nổi da gà: ‘Đây mới là những chiến binh tinh nhuệ thực sự của ma cà rồng.’

‘Binh đoàn Máu Thánh?’

‘Có lẽ chỉ có những cao thủ cấp Cực như Chris, Aida thì mới có thể không bị rơi vào thế yếu trong trận hỗn chiến này, thậm chí còn giết chết một số kẻ địch.’

Lại có một tiếng kêu thảm thiết của một người lính truyền đến.

‘Không.’

‘Không thể để mọi thứ tiếp tục như vậy.’

‘Vì sao?’

‘Vì sao cô ta lại ra lệnh “Giết sạch”?’

‘Chứ không phải là “Giao Serena ra”?’

Thales quay sang phía Serena, bực tức, “Chúng ta đã có thể giải quyết nó thông qua đàm phán!”

Nhưng Serena chỉ nhìn lại cậu với ánh mắt lạnh lùng, “Cô ta nói là: Giết sạch chúng.”

Thương vong của binh lính vẫn đang tiếp tục tăng lên!

Thales đau khổ nhìn những người lính Jadestar lần lượt ngã xuống!

Nhưng đúng vào lúc mà thương vong ngày một trầm trọng, một gầm giận dữ không biết từ chỗ nào vang lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Huyết Mạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook