Chương 5: Hồn ma
Vô Chủ Chi Kiếm
10/07/2021
“Nếu tin tức là thật.” Đôi tay của vị quý tộc trung niên với mái tóc màu xám khẽ run lên. Hắn ấn một tay vào ngực trái của mình, rồi cúi đầu thật sâu.
“Xin hãy cho phép đích thân tôi đi giải quyết việc này, thưa ngài.”
“Còn chưa có xác nhận cuối cùng, nhưng đích thực cái đèn kia của thần điện Hoàng Hôn đã được thắp sáng, nó đã được nhìn thấy ở khoảng cách rất gần.”
Bên cạnh ngọn lửa cháy hừng hực, một thân hình cường tráng chống tay vào cằm và nói:
“Ta đã phái Yodel đi rồi. Hắn làm việc kín đáo hơn Aida.”
“Ngươi hẳn đã biết thông tin này quan trọng như thế nào rồi. Liscia thậm chí còn dùng lý do “thần dụ” (1) để phong tỏa tế đàn. Đây là lý do ta chưa phái ngươi đi cho tới khi nào có xác nhận cuối cùng. Chúng ta không thể mạo hiểm tiếp xúc khi chưa thực sự cần thiết.”
“Đương nhiên rồi, thưa ngài.” Vị quý tộc có mái tóc hoa râm khó mà nén nổi sự hưng phấn. “Đến lúc đó, tôi nguyện cống hiến sức lực vì ngài.”
“Aiii…” Dáng người cường tráng thở dài. “Không biết vì sao khi biết tin này, đáng lẽ ra ta nên cảm thấy hưng phấn còn hơn cả ngươi.”
“Nhưng không biết vì sao, ngay lúc này, ta cảm thấy rất bình tĩnh.”
………….
Rick cũng không biết mình đã quay lại trụ sở chính bằng cách nào.
Cảm giác lạnh lẽo sau gáy vẫn còn đó.
Khi hắn về tới trụ sở Phố Đen, hai tên vệ sĩ đang ngồi nghịch dao ở lối vào cổng chính. Rồi hắn đi lướt qua trạm gác ngầm, vào trong sảnh chính của Hội Huynh Đệ. Sau khi nhìn thấy lão đại Morris đang ngồi xem sổ sách kế toán sau chiếc bàn sắt lớn và Felicia với ánh mắt cau có (đề xuất tăng chi phí của nhà thổ bị từ chối) thì Rick mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Ngay cả người luôn bất hòa cùng hắn, sát thủ Layork, ở dưới ánh nến cũng có vẻ hòa nhã, dễ gần.
Bất giác, cảm giác lạnh lẽo ở cổ hắn biến mất như chưa từng có.
Ngay cả Rick cũng tự hỏi liệu mình có quá đa nghi hay không?
Khi mà hắn nói với lão đại Morris, tay quản lý phụ trách hoạt động buôn người, rằng có người đã theo dõi hắn, thì Layork cười phá lên, đến nỗi phun cả một ngụm rượu đang ngậm trong miệng vào ngọn nến trên bàn. Còn Felicia thì ngáp một cái thật dài và siết chặt bộ ngực căng tròn của mình, rồi cô liếc về hắn với ánh mắt khinh thường,
Còn lão đại Morris sau khi nhìn thấy cái đầu ướt sũng mồ hôi của Rick thì cũng nhăn mặt, vỗ vỗ vai rồi dặn hắn không nên làm việc quá sức và đừng xem những bộ kịch của Thần Điện Minh Dạ nhiều quá. Sau đó Morris khuyên hắn đến gặp bác sĩ ‘quái dị’ Ramon để kê một ít đơn thuốc sau khi ông đi công tác trở về.
Gặp ma!
Rick biết rất khó để người ta tin rằng mình sở hữu dị năng này. Chứ đừng nói tới việc có một tên thích khách ‘vô ảnh vô hình’ đã đi theo hắn suốt cả cây số, từ Khu bỏ hoang cho đến Phố Đen, với một mục đích không rõ ràng. Nhưng bản năng của Rick nói cho hắn rằng, người kia thật sự tồn tại!
Sau khi trở về phòng và nằm xuống, Rick cẩn thận nhớ lại từng chi tiết của những sự việc xảy ra trong đêm hôm nay. Mặc dù mắc chứng bệnh đa nghi từ bé nhưng lần này, hắn cũng phải tự hỏi rằng liệu bản thân có phải là đã quá lo lắng hay không?
Rick hít một hơi dài, lấy lại sự bình tĩnh và thử sử dụng dị năng một lần nữa. Tất cả bình thường. Cái gáy đặt trên chiếc gối nhung thực sự rất thoải mái.
‘Phù, ổn thỏa. Có lẽ là ta mắc chứng hoang tưởng đi, ha ha.’
Nhưng ngay lúc đó, cái cảm giác ớn lạnh sau cổ lại ập đến.
‘F*ck’
‘Ta không thể nào ngủ được nữa.’
Rick đột nhiên chồm dậy khỏi giường. Rồi hắn lôi từ gầm giường ra một chiếc hộp rất lớn. Bên trong đó là một khẩu súng nặng tới nỗi hắn phải dùng hai tay mới nâng lên được. Đây chính là một khẩu côn Ma Năng loại 6. Sau đó hắn chậm rãi ép sát lưng vào bức tường, từ từ bước ra hành lang và nghe ngóng một cách cẩn thận.
Dãy hành lang được thắp sáng trưng bởi những ngọn đèn không bao giờ tắt nhờ việc sử dụng dầu Vĩnh Cửu để đốt. Thế nhưng ở xung quanh hắn vẫn không có lấy một bóng người. Ở phía xa kia, có một lính canh vừa ra khỏi WC và đang quay trở lại vị trí canh gác. Như thể gãi ngứa, hắn kéo kéo đũng quần áo giáp da khi đi ngang qua Rick.
Phía cuối hành lang vang vọng lên những tiếng kêu rên điên cuồng, phóng đãng của Layork và Felicia như mọi khi.
“M* kiếp. Mong cho hai đứa chó chết trơ trẽn không biết xấu hổ này dùng lực quá sức, gãy phăng cái của quý đi.”
Tên lính canh vừa mới đi ngang qua cũng xoay người lại và biểu lộ hết sức đồng cảm. Hắn nhìn vào Rick và gật gật đầu. Hai mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, giữa họ sinh ra một cảm giác tri kỷ.
Sau đó, Rick nhìn thấy đối phương nhăn nhó gãi hạ bộ phía bên dưới áo giáp da, còn tên lính canh thì có biểu cảm ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn đang cố hết sức để ôm lấy khẩu súng Ma Năng và dựa chặt vào tường. Rồi cả hai lúng túng quay đi và bước trở về vị trí ban đầu.
‘Chết tiệt. Chắc là dị năng này đã không hoạt động một cách bình thường.’
Sự thực là nếu như trình độ của đối phương cao đến mức lẻn vào trụ sở của Hội Huynh Đệ với một đống cao thủ như này mà không bị phát hiện, thì việc ôm khư khư cây súng Ma Năng cũng trở nên vô nghĩa, cho dù là dị năng của lão đại Morris thì cũng chẳng có tác dụng là bao.
‘Thôi đi ngủ, mặc kệ nó.’
………
Mặc dù vết thương ở sau lưng của Thales nhìn khá đáng sợ nhưng dường như nó không nặng lắm, vì cậu đã có thể đứng dậy và đi lại vào ngày thứ ba.
‘Thuộc tính của Naruto à, đúng là thiên phú trời sinh.’ Vừa đứng xếp hàng, Thales vừa lẩm bẩm trong đầu một câu. Rồi cậu thở dài một hơi khi nhìn xung quanh một lượt, Những Ngôi nhà bỏ hoang cùng với những bức tường vỡ nát. Sau đó, cậu nhận một chiếc bánh mỳ đen và một ít rau dại từ tay côn đồ Pierson và cắn một miếng.
Thật đáng buồn khi sinh ra ở nơi như thế này.
“Bên cạnh mày có một cành cây nhọn. Chắc chắn tối hôm qua mày đã cứa trộm tay tao.”
“Không phải tao. Hôm qua tay của tao cũng có vết cắt.”
“Tất cả bọn tao đều bị cắt ở tay. Có lẽ đó là do lũ ở căn phòng thứ tám. Chắc hẳn là chúng nó đã ghen tị với số tiền mà hôm qua bọn tao kiếm được.”
“Thì ra là bọn nó. Toàn bộ phòng thứ mười bốn bọn tao hôm qua cũng bị thương vào ban đêm. Có lẽ chúng nó muốn khiến cho bọn tao không thể lên phố ăn xin vài hôm.”
Thales ngáp dài một cái. Cậu tựa vào tường một cách lười biếng và lắng nghe những cuộc cãi vã từ một vài đứa trẻ ăn mày ở các căn phòng khác nhau. Thậm chí, chúng còn bắt đầu chuyển từ cãi vã sang đánh nhau. Xung quanh đó là một đám đông đứa trẻ đang đứng reo hò, cổ vũ. Tất cả chỉ bị dừng lại khi một vài tên côn đồ đến đây và giải tán họ. Cậu thở dài, cố nuốt lấy miếng bánh cuối cùng của cái bữa sáng kinh khủng này. Rồi cậu vỗ vỗ tay để kêu gọi đám trẻ ăn xin của phòng số sáu.
“Bắt đầu làm việc thôi!”
Hôm ấy là thứ ba, công việc ăn xin của phòng số sáu diễn ra tương đối thuận lợi. Với mục đích đạt được nhiều tiền hơn, họ đi thẳng tới gần đồn lính gác nằm ở phía Tây cồng thành.
Vài tuần gần đây dường như là lễ kỷ niệm của nữ thần Hoàng Hôn. Tuy nhiên, có thông tin nói rằng đã có “thần dụ” giáng xuống khiến cho thần điện Hoàng Hôn phải phong tỏa tế đàn. Điều này dẫn đến việc rất nhiều tín đồ đã vào thành phố từ phía Tây trong tuần đó phải trèo lên tường thành và cầu nguyện lúc mặt trời lặn. Điều này nhằm mục đích chuộc tội vì đã không thể tới cầu nguyện trước mặt vị tế tự của thần đàn, người đại diện của nữ thần Hoàng Hôn ở vương quốc.
Trước ánh mắt giận dữ của toán lính canh, Thales, với sự trợ giúp của Coria và Ryan, đã trộm thành công một bức tượng điêu khắc thần Trăng Sáng làm bằng gỗ đen. Người bán hàng rong kia đã quá để ý đến túi tiền của mình mà quên đi những đồ vật khác. Trong lúc Ryan và Coria đang mặc cả với hắn về giá tiền của một cái nhẫn cỏ, thì Thales đã nhanh tay luồn vào túi hàng phía sau lưng anh ta và rút lấy một bức tượng gỗ.
Giá của bức tượng thần Mặt Trăng này ở trên thị trường thấp nhất là 50 đồng. Đương nhiên, loại tang vật ăn trộm này không thể buôn bán công khai được, cho nên nó chỉ có thể bán thông qua con đường của Hội Huynh Đệ. Những tay già đời của Hội Huynh Đệ biết họ chỉ là những đứa trẻ ăn xin đi ăn trộm, ăn cắp, nên chúng càng sẽ đẩy giá xuống (thậm chí là cướp đoạt nếu như đó là đồ vật đáng giá). Vì vậy kiếm được 5 đồng từ bức tượng này đã là một khoản thu nhập không tồi rồi.
Nhưng mà thịt muỗi nhỏ cũng là thịt.
“Xin hãy cho phép đích thân tôi đi giải quyết việc này, thưa ngài.”
“Còn chưa có xác nhận cuối cùng, nhưng đích thực cái đèn kia của thần điện Hoàng Hôn đã được thắp sáng, nó đã được nhìn thấy ở khoảng cách rất gần.”
Bên cạnh ngọn lửa cháy hừng hực, một thân hình cường tráng chống tay vào cằm và nói:
“Ta đã phái Yodel đi rồi. Hắn làm việc kín đáo hơn Aida.”
“Ngươi hẳn đã biết thông tin này quan trọng như thế nào rồi. Liscia thậm chí còn dùng lý do “thần dụ” (1) để phong tỏa tế đàn. Đây là lý do ta chưa phái ngươi đi cho tới khi nào có xác nhận cuối cùng. Chúng ta không thể mạo hiểm tiếp xúc khi chưa thực sự cần thiết.”
“Đương nhiên rồi, thưa ngài.” Vị quý tộc có mái tóc hoa râm khó mà nén nổi sự hưng phấn. “Đến lúc đó, tôi nguyện cống hiến sức lực vì ngài.”
“Aiii…” Dáng người cường tráng thở dài. “Không biết vì sao khi biết tin này, đáng lẽ ra ta nên cảm thấy hưng phấn còn hơn cả ngươi.”
“Nhưng không biết vì sao, ngay lúc này, ta cảm thấy rất bình tĩnh.”
………….
Rick cũng không biết mình đã quay lại trụ sở chính bằng cách nào.
Cảm giác lạnh lẽo sau gáy vẫn còn đó.
Khi hắn về tới trụ sở Phố Đen, hai tên vệ sĩ đang ngồi nghịch dao ở lối vào cổng chính. Rồi hắn đi lướt qua trạm gác ngầm, vào trong sảnh chính của Hội Huynh Đệ. Sau khi nhìn thấy lão đại Morris đang ngồi xem sổ sách kế toán sau chiếc bàn sắt lớn và Felicia với ánh mắt cau có (đề xuất tăng chi phí của nhà thổ bị từ chối) thì Rick mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Ngay cả người luôn bất hòa cùng hắn, sát thủ Layork, ở dưới ánh nến cũng có vẻ hòa nhã, dễ gần.
Bất giác, cảm giác lạnh lẽo ở cổ hắn biến mất như chưa từng có.
Ngay cả Rick cũng tự hỏi liệu mình có quá đa nghi hay không?
Khi mà hắn nói với lão đại Morris, tay quản lý phụ trách hoạt động buôn người, rằng có người đã theo dõi hắn, thì Layork cười phá lên, đến nỗi phun cả một ngụm rượu đang ngậm trong miệng vào ngọn nến trên bàn. Còn Felicia thì ngáp một cái thật dài và siết chặt bộ ngực căng tròn của mình, rồi cô liếc về hắn với ánh mắt khinh thường,
Còn lão đại Morris sau khi nhìn thấy cái đầu ướt sũng mồ hôi của Rick thì cũng nhăn mặt, vỗ vỗ vai rồi dặn hắn không nên làm việc quá sức và đừng xem những bộ kịch của Thần Điện Minh Dạ nhiều quá. Sau đó Morris khuyên hắn đến gặp bác sĩ ‘quái dị’ Ramon để kê một ít đơn thuốc sau khi ông đi công tác trở về.
Gặp ma!
Rick biết rất khó để người ta tin rằng mình sở hữu dị năng này. Chứ đừng nói tới việc có một tên thích khách ‘vô ảnh vô hình’ đã đi theo hắn suốt cả cây số, từ Khu bỏ hoang cho đến Phố Đen, với một mục đích không rõ ràng. Nhưng bản năng của Rick nói cho hắn rằng, người kia thật sự tồn tại!
Sau khi trở về phòng và nằm xuống, Rick cẩn thận nhớ lại từng chi tiết của những sự việc xảy ra trong đêm hôm nay. Mặc dù mắc chứng bệnh đa nghi từ bé nhưng lần này, hắn cũng phải tự hỏi rằng liệu bản thân có phải là đã quá lo lắng hay không?
Rick hít một hơi dài, lấy lại sự bình tĩnh và thử sử dụng dị năng một lần nữa. Tất cả bình thường. Cái gáy đặt trên chiếc gối nhung thực sự rất thoải mái.
‘Phù, ổn thỏa. Có lẽ là ta mắc chứng hoang tưởng đi, ha ha.’
Nhưng ngay lúc đó, cái cảm giác ớn lạnh sau cổ lại ập đến.
‘F*ck’
‘Ta không thể nào ngủ được nữa.’
Rick đột nhiên chồm dậy khỏi giường. Rồi hắn lôi từ gầm giường ra một chiếc hộp rất lớn. Bên trong đó là một khẩu súng nặng tới nỗi hắn phải dùng hai tay mới nâng lên được. Đây chính là một khẩu côn Ma Năng loại 6. Sau đó hắn chậm rãi ép sát lưng vào bức tường, từ từ bước ra hành lang và nghe ngóng một cách cẩn thận.
Dãy hành lang được thắp sáng trưng bởi những ngọn đèn không bao giờ tắt nhờ việc sử dụng dầu Vĩnh Cửu để đốt. Thế nhưng ở xung quanh hắn vẫn không có lấy một bóng người. Ở phía xa kia, có một lính canh vừa ra khỏi WC và đang quay trở lại vị trí canh gác. Như thể gãi ngứa, hắn kéo kéo đũng quần áo giáp da khi đi ngang qua Rick.
Phía cuối hành lang vang vọng lên những tiếng kêu rên điên cuồng, phóng đãng của Layork và Felicia như mọi khi.
“M* kiếp. Mong cho hai đứa chó chết trơ trẽn không biết xấu hổ này dùng lực quá sức, gãy phăng cái của quý đi.”
Tên lính canh vừa mới đi ngang qua cũng xoay người lại và biểu lộ hết sức đồng cảm. Hắn nhìn vào Rick và gật gật đầu. Hai mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, giữa họ sinh ra một cảm giác tri kỷ.
Sau đó, Rick nhìn thấy đối phương nhăn nhó gãi hạ bộ phía bên dưới áo giáp da, còn tên lính canh thì có biểu cảm ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn đang cố hết sức để ôm lấy khẩu súng Ma Năng và dựa chặt vào tường. Rồi cả hai lúng túng quay đi và bước trở về vị trí ban đầu.
‘Chết tiệt. Chắc là dị năng này đã không hoạt động một cách bình thường.’
Sự thực là nếu như trình độ của đối phương cao đến mức lẻn vào trụ sở của Hội Huynh Đệ với một đống cao thủ như này mà không bị phát hiện, thì việc ôm khư khư cây súng Ma Năng cũng trở nên vô nghĩa, cho dù là dị năng của lão đại Morris thì cũng chẳng có tác dụng là bao.
‘Thôi đi ngủ, mặc kệ nó.’
………
Mặc dù vết thương ở sau lưng của Thales nhìn khá đáng sợ nhưng dường như nó không nặng lắm, vì cậu đã có thể đứng dậy và đi lại vào ngày thứ ba.
‘Thuộc tính của Naruto à, đúng là thiên phú trời sinh.’ Vừa đứng xếp hàng, Thales vừa lẩm bẩm trong đầu một câu. Rồi cậu thở dài một hơi khi nhìn xung quanh một lượt, Những Ngôi nhà bỏ hoang cùng với những bức tường vỡ nát. Sau đó, cậu nhận một chiếc bánh mỳ đen và một ít rau dại từ tay côn đồ Pierson và cắn một miếng.
Thật đáng buồn khi sinh ra ở nơi như thế này.
“Bên cạnh mày có một cành cây nhọn. Chắc chắn tối hôm qua mày đã cứa trộm tay tao.”
“Không phải tao. Hôm qua tay của tao cũng có vết cắt.”
“Tất cả bọn tao đều bị cắt ở tay. Có lẽ đó là do lũ ở căn phòng thứ tám. Chắc hẳn là chúng nó đã ghen tị với số tiền mà hôm qua bọn tao kiếm được.”
“Thì ra là bọn nó. Toàn bộ phòng thứ mười bốn bọn tao hôm qua cũng bị thương vào ban đêm. Có lẽ chúng nó muốn khiến cho bọn tao không thể lên phố ăn xin vài hôm.”
Thales ngáp dài một cái. Cậu tựa vào tường một cách lười biếng và lắng nghe những cuộc cãi vã từ một vài đứa trẻ ăn mày ở các căn phòng khác nhau. Thậm chí, chúng còn bắt đầu chuyển từ cãi vã sang đánh nhau. Xung quanh đó là một đám đông đứa trẻ đang đứng reo hò, cổ vũ. Tất cả chỉ bị dừng lại khi một vài tên côn đồ đến đây và giải tán họ. Cậu thở dài, cố nuốt lấy miếng bánh cuối cùng của cái bữa sáng kinh khủng này. Rồi cậu vỗ vỗ tay để kêu gọi đám trẻ ăn xin của phòng số sáu.
“Bắt đầu làm việc thôi!”
Hôm ấy là thứ ba, công việc ăn xin của phòng số sáu diễn ra tương đối thuận lợi. Với mục đích đạt được nhiều tiền hơn, họ đi thẳng tới gần đồn lính gác nằm ở phía Tây cồng thành.
Vài tuần gần đây dường như là lễ kỷ niệm của nữ thần Hoàng Hôn. Tuy nhiên, có thông tin nói rằng đã có “thần dụ” giáng xuống khiến cho thần điện Hoàng Hôn phải phong tỏa tế đàn. Điều này dẫn đến việc rất nhiều tín đồ đã vào thành phố từ phía Tây trong tuần đó phải trèo lên tường thành và cầu nguyện lúc mặt trời lặn. Điều này nhằm mục đích chuộc tội vì đã không thể tới cầu nguyện trước mặt vị tế tự của thần đàn, người đại diện của nữ thần Hoàng Hôn ở vương quốc.
Trước ánh mắt giận dữ của toán lính canh, Thales, với sự trợ giúp của Coria và Ryan, đã trộm thành công một bức tượng điêu khắc thần Trăng Sáng làm bằng gỗ đen. Người bán hàng rong kia đã quá để ý đến túi tiền của mình mà quên đi những đồ vật khác. Trong lúc Ryan và Coria đang mặc cả với hắn về giá tiền của một cái nhẫn cỏ, thì Thales đã nhanh tay luồn vào túi hàng phía sau lưng anh ta và rút lấy một bức tượng gỗ.
Giá của bức tượng thần Mặt Trăng này ở trên thị trường thấp nhất là 50 đồng. Đương nhiên, loại tang vật ăn trộm này không thể buôn bán công khai được, cho nên nó chỉ có thể bán thông qua con đường của Hội Huynh Đệ. Những tay già đời của Hội Huynh Đệ biết họ chỉ là những đứa trẻ ăn xin đi ăn trộm, ăn cắp, nên chúng càng sẽ đẩy giá xuống (thậm chí là cướp đoạt nếu như đó là đồ vật đáng giá). Vì vậy kiếm được 5 đồng từ bức tượng này đã là một khoản thu nhập không tồi rồi.
Nhưng mà thịt muỗi nhỏ cũng là thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.