Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 83: Kẻ chủ mưu (1)

Vô Chủ Chi Kiếm

19/12/2021

Các quan chức lớn và lãnh chúa trong sảnh bắt đầu thì thầm, bàn tán với nhau, thậm chí có người còn mỉm cười.

“Cô gái tốt,” Công tước Cullen cười tủm tỉm, nói nhỏ với “Kẻ không được chào đón”, Công tước Fakenhaz, đang đứng cạnh mình: “Học miệng lưỡi độc địa từ ông?”

“Miệng lưỡi độc địa? Nói gì vậy?” Khoé miệng Cyril Fakenhaz cong lên, một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt ông ta: “Nhưng theo như ta thấy thì đây là năng lực trời sinh của phụ nữ.”

Trong đại sảnh, nét mặt Lasalle đơ ra, sau đó tràn ngập tức giận: “Dùng thủ đoạn này để ly gián nội bộ Aixenter? Đúng là phong cách của “đế quốc” Star – y hệt như việc các ngươi sát hại Hoàng tử Moriah của bọn ta một cách vô liêm sỉ và đê hèn!”

Trái tim Thales đập nhanh hơn: ‘Món chính đã đến!’

Nghe xong câu này, quý tộc Star đứng khắp sảnh và phần lớn người đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ và không cam lòng.

Nhưng số ít người còn lại thì bắt đầu rơi vào suy nghĩ sâu sa.

“Phản ứng của vị nữ công tước kia thực sự hơn người, bất thình lình đánh trả một đòn,” Trước khi Thales kịp đáp lại, Gilbert đã nở một nụ cười khen ngợi: “Điện hạ, một kiếm này của Nữ công tước Tabark đã có thành quả.”

Thales quay lại nhìn vị nữ công tước trẻ trung và xinh đẹp kia.

Lyanna dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Thales. Nàng quay đầu lại với một ánh mắt dữ dội, sắc như mũi dao!

Thales giật mình, vội nở nụ cười, sau đó giả vờ liếc nhìn xung quanh như không có gì – như thể ánh mắt vừa rồi chỉ là vô tình.

Gilbert cười khẽ: “Đây không đơn giản chỉ là ly gián mà còn là thăm dò. Thăm dò xem trong nguy cơ lần này, liệu ý chí và mục đích của vua Nunn và Đại Công tước Cát Đen có thống nhất hay không – điều này cực kì quan trọng!”

Thales nhướng mày.

Gilbert kiên nhẫn tiếp tục: “Và Lasalle vội vàng quay về chủ đề chính. Đây chính là đáp án – hiển nhiên chính hắn cũng biết rằng, hắn không thể vướng vào chủ đề ai là người mạnh hơn giữa vua Nunn và Đại công tước Cát Đen.”

“Ở hiệp đấu kiếm đầu tiên, hắn là người đã bị ép phải ra đòn trước.”

Thales đột nhiên hiểu ra khi nhớ tới những suy đoán trước đó của Gilbert trong xe ngựa – việc sứ đoàn Aixenter bị ám sát cũng là mong muốn của một bộ phận người ở vương quốc họ, xem ra…

Mặc dù không có chứng cứ.

Nhưng bất luận như thế nào…

Ít nhất thì ở trong mắt rất nhiều người, mối bất hoà giữa vua Nunn và Đại công tước Cát Đen cũng không hề nhỏ.

Tầm nhìn quay trở lại đại sảnh.

“Bọn ta đã sát hại hoàng tử của các ngươi?” Rồng Một Mắt Nanchester cười gằn lên: “Cho dù là một thằng ngốc cũng có thể nhìn ra, sứ đoàn của các ngươi bị ám sát chính là một âm mưu nhằm xúi giục chiến tranh giữa hai vương quốc – Aixenter thích bị người ta coi như một thanh kiếm để sử dụng như vậy sao? Ngay cả con chó săn nhà ta còn không nghe lời đến như vậy!”

“Người Star, ngươi nghĩ rằng bọn ta sẽ quan tâm các ngươi là người vô tội hay là kẻ chủ mưu?” Lasalle nói chậm rãi.

“Nếu như các ngươi không quan tâm đến chân tướng, thế thì vì sao còn tới đây? Dứt khoát chặt bừa vài cái đầu trên đường phố và trả nó cho vua Nunn?” Công tước Zayen cười lạnh.

Nghe thấy vậy, sự tức giận và cơn hận thù bùng cháy lên trong mắt Lasalle. Dưới con mắt của các quý tộc đứng khắp sảnh, hắn đột ngột tiến lên trước một bước và giơ cao cuộn giấy được niêm phong bởi lớp sơn đỏ hình rồng trên tay lên!

Bên trên ngai vàng, Kaiser V nắm chặt hai tay và hơi hạ cằm xuống. Ánh mắt ông trở nên u ám và sâu thẳm.

“Bất luận là kẻ nào đã giết hại Hoàng tử Điện hạ một cách hèn hạ – bọn ta đều sẽ băm hắn thành trăm mảnh! Aixenter sẽ tự mình thực thi công lý, không cần nhờ bất kỳ ai!”

“Nhưng hoàng tử của bọn ta! Con trai duy nhất, và cũng là người thừa kế của Đại công tước thành Mây Rồng – Quốc vương cộng cử của Aixenter! Chết ở trong lãnh thổ Star của các ngươi!”

Lasalle dang rộng vòng tay, đột ngột quay lại và liếc một vòng quanh các vị lãnh chúa, quý tộc, quan chức trong sảnh với ánh mắt như đang bốc lửa.

“Giọt máu cuối cùng của Điện hạ đã rơi xuống đất của Star, thứ cuối cùng Điện hạ hít thở là không khí của Star, và cảnh cuối cùng mà Điện hạ nhìn thấy là cảnh vật của Star – Điện hạ đã đến Star với một sứ mệnh đầy thiện ý, thế nhưng các ngươi đã không thể bảo vệ nổi ngài ấy!”

“Bất luận là vô tình hay cố ý, chính sự kém cỏi và dung túng của các ngươi đã hại chết Điện hạ!”

“Chỉ cần vậy là đủ!”

“Star phải chịu trách nhiệm về nó, và phải trả giá cho nó!”

Lasalle trợn trừng mắt, xé rách lớp sơn đỏ niêm phong hình rồng và đột ngột kéo cuộn giấy ra!

“Bất kể là Aixenter hay vua Nunn, đều phải nhận được lẽ phải từ Star!”

Sáu vị công tước gần như đồng loạt nhíu mày!

Đồng tử Thales co rút lại. Cậu đã nhìn thấy dưới cùng của cuộn giấy viết đầy chữ không hề có chữ kí hay con dấu.

Mà chỉ có một dấu tay.

Một dấu tay màu đỏ tươi.

‘Chẳng nhẽ đó là… dấu tay máu của vua Nunn?’

Đại sảnh bỗng náo động hẳn lên!

“Bệ hạ không kí tên, cũng không đóng dấu. Ta đã nhìn thấy tận mắt ngài ấy trực tiếp cắt vào lòng bàn tay mình và ấn nó xuống!”

“Đây là sự phẫn nộ và tuyệt vọng của vua Nunn! Hiểu được không? Người Star?”

Lasalle gần như rít lên vài chữ cuối.

Âm thanh huyên náo trong đại sảnh nhỏ dần.

Trước đó, Thales mới chỉ nghe nói sứ đoàn của Aixenter bị ám sát. Cái chết của vị hoàng tử ngoại quốc kia đối với cậu mà nói, khá là vô thưởng vô phạt – thế nhưng đến bây giờ, rốt cuộc cậu đã hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Cho đến khi giọng nói uy nghiêm, mạnh mẽ của Quốc vương tối cao lại lần nữa cất lên:

“Ta hiểu được sự tức giận và nỗi tuyệt vọng của vua Nunn. Tin ta, ta đã trải qua cảm giác đó. Và Star tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.”

Kaiser nói một cách bình thản.

Rồng Một Mắt Koshder âm thầm nghiến răng.

‘Quốc vương, đây là… muốn chịu thua sao?’

‘Sao có thể? Nếu không trả đủ cái giá đắt, cắt một miếng “thịt” lớn từ Bắc Cảnh thì làm gì có chuyện con rồng khổng lồ phương Bắc thoả mãn?’

‘Nhưng nếu như chịu thua, Kaiser V sẽ không chỉ mang cái tiếng yếu đuối và bất tài, mà sẽ còn khiến mối quan hệ với Bắc Cảnh vốn đã không hoà thuận càng trở nên tồi tệ hơn.’

Nghĩ tới đây, Kushder không khỏi nhìn về phía Val Arunde đứng đối diện. Nhưng người sau trong bộ quân phục chỉ nhíu mày, không nói một lời.

Tựa như sự bình lặng trước khi núi lửa phun trào.



“Cảm ơn sự cảm thông của ngài, Bệ hạ,” Lasalle để tay xuống, lạnh lùng thốt lên: “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ngài, haha, lời của ngài, đương nhiên có thể hiểu được.”

Sắc mặt rất nhiều người trở nên kỳ lạ.

Nhưng Kaiser không thèm để ý đến những lời chế giễu ngầm của Lasalle mà nói thẳng: “Bỏ những lời vô nghĩa đi – Điều kiện của vua Nunn là gì?”

Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, Lasalle lại kéo cuộn giấy ra và bắt đầu đọc to.

“Từ trên xuống dưới của Aixenter, từ Bệ hạ Nunn cho đến chín vị Đại công tước, sau khi biết được bi kịch, đã phải chịu đựng nỗi bi thương và tuyệt vọng đến cùng cực. Tất cả đã nhất trí rằng, Star phải chịu trách nhiệm cho nỗi bất hạnh của Hoàng tử Moriah.”

Nói xong câu đó, Lasalle ngẩng đầu lên và nhìn một vòng xung quanh.

Mãi cho đến khi Kaiser gật đầu nhẹ:

“Rất hợp lý. Thật đáng xấu hổ cho Star khi để Hoàng tử Moriah tôn quý gặp phải nỗi bất hạnh như vậy ngay trong chính lãnh thổ của mình.”

Hai mắt lạnh buốt của Lasalle hơi rụt lại trước khi hắn cúi đầu và tiếp tục đọc:

“Thứ nhất, để xoa dịu những người đã khuất. Star phải trao trả lại hài cốt của sứ đoàn cho bọn ta, đặc biệt là hài cốt của Hoàng tử Moriah, một cách đầy đủ, trang nghiêm và vinh quang nhất.”

“Thứ hai, để bảo vệ công lý. Hỗ trợ điều tra và bàn giao hung thủ, bao gồm cả kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này.”

Fakenhaz khịt mũi, rồi phàn nàn với Công tước Cullen đứng bên cạnh: “Hỗ trợ bọn chúng? Trời ơi, nghe như là cấp trên đang ra lệnh cho cấp dưới vậy.”

Nhưng người sau đang mang tâm sự nặng nề, chỉ nhìn chằm chằm vào Lasalle với ánh mắt nghiêm nghị.

Lời của đặc phái viên khẩn cấp của Aixenter vẫn còn tiếp tục:

“Thứ ba, khôi phục vinh dự. Mời Bệ hạ Kaiser đích thân đưa ra lời xin lỗi công khai tới toàn thể vương quốc Aixenter.”

Thales nhướng mày.

Những lời của Gilbert lại hiện lên trong đầu cậu.

[Dù chiến hay hoà thì bệ hạ cũng sẽ không thoát khỏi cái danh máu lạnh vô tình, coi thường thần dân, hoặc mềm yếu, dễ bị ức hiếp, khiến Star bị bôi nhọ. Việc này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng và quyền uy trong nước của bệ hạ và vương thất Jadestar.]

Nhưng Lasalle vẫn tiếp tục phát biểu một cách thẳng thừng và lạnh lùng:

“Thứ tư, bồi thường thiệt hại. Bất kể là đất đai hay tài nguyên, bọn ta phải nhận được đền bù hợp lý và thoả đáng. Aixenter xứng đáng được nhận hai quận phía Bắc, tiếp giáp với vương quốc bọn ta, và diện tích đất sẽ không nhỏ hơn quận Pinecone như một khoản bồi thường; hoặc một phần ba hạn ngạch ưu đãi của dầu Vĩnh Cửu cao cấp đến từ việc săn bắt cá voi của lãnh địa Đông Hải; hoặc hai phần mười hạn ngạch ưu đãi của mỏ quặng Pha Lê tại lãnh địa Bờ Nam của Star. Chọn một trong ba.”

“Thứ năm, duy trì công bằng. Aixenter và Star phải cùng sửa đổi “Hoà ước Pháo Đài”, đặc biệt là biên giới lãnh thổ bất hợp lý của mười hai năm trước – Quận Pinecone, Quận Sharladan, Quận Levor, Quận Bear và Quận Deer phải được trả lại cho Aixenter vô điều kiện. Bá tước của thành Canh Gác sẽ phải rút đội khai hoang của họ khỏi rừng thông phía Bắc; và số lượng thợ săn, cũng như người chăn gia súc được phép vào rừng thông hàng năm sẽ chỉ được quyết định sau khi bàn bạc với Đại công tước Cát Đen; Bá tước của tháp Cô Lão phải điều lính tuần tra và do thám của họ lùi về sau sáu dặm, không được vô lý chặn người Aixenter tiến vào các khu vực săn bắn công cộng.”

Đại sảnh yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Nhưng Thales biết đây chỉ là vẻ bề ngoài.

Lasalle nhẹ nhàng đặt cuộn giấy xuống.

“Như đã đề cập ở trên, đó là điều kiện của vua Nunn và vương quốc Aixenter.”

Sự im lặng đến đáng sợ trong đại sảnh cuối cùng cũng đã bị phá vỡ.

“Ngươi đang nói cái cứt gì vậy?”

Bá tước Zemuto không chịu được nổi nữa mà giận dữ hét lớn: “Thành Canh Gác sẽ không lùi về phía sau dù chỉ một bước! Càng sẽ không dâng ra hai Quận Pinecone và Quận Bear! Nói cho tên khốn Cát Đen đó rằng: Muốn lãnh thổ của bọn ta? Đưa quân đến mà lấy!”

Bá tước Friess cũng lạnh lùng thốt lên: “Quận Deer cũng giống như vậy! Hơn nữa, tháp Cô Lão muốn tuần tra ở chỗ nào, thì tuần tra ở chỗ đó!”

Tuy nhiên, người có quyền phát biểu nhất vào lúc này, Công tước của Bắc Cảnh, Val Arunde lại không nói một lời mà chỉ nhìn chăm chú vào Kaiser V.

Ánh mắt của mọi người khắp đại sảnh đều đổ dồn về phía Quốc vương tối cao.

“Nunn, ôi Nunn,” Kaiser nhìn bậc thang dưới chân mình với sắc mặt bình thản, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là chuyện vặt vãnh: “Aixenter muốn đổi một hoàng tử đã chết lấy bảy quận của bọn ta, cũng quá tham lam rồi.”

Lasalle tỏ ra không chút yếu thế: “Tổn thất của Aixenter không chỉ là một hoàng tử, mà còn cả danh dự và vinh quang!”

“Sứ đoàn đến với thiện chí, thế nhưng lại bị đối xử như thế! Ai sẽ rửa sạch nỗi sỉ nhục này cho Aixenter? Ai sẽ xoa dịu ngọn lửa giận dữ của Rồng?”

“Hơn nữa, Star! Thứ mà các ngươi cướp đi chính là đứa con duy nhất của một người cha!” Nói đến đây, Lasalle nghiến răng đầy phẫn uất: “Người thừa kế chính thống duy nhất của vua Nunn đã đến thăm Star với tình hữu nghị và hoà bình, nhưng lại chết trong một vụ ám sát đê hèn!”

“Vua Nunn mất đi người thân, đứa con duy nhất, người thừa kế duy nhất của mình! Aixenter thì mất đi Đại công tước kế nhiệm của thành Mây Rồng, mất đi hi vọng cho tương lai của gia tộc Walton!”

Đến gần cuối, Lasalle gần như đã gào lên:

“Chịu nỗi mất mát lớn như vậy, vua Nunn còn chưa tức giận đến mức điều động quân đội mà chỉ đưa ra điều kiện như vậy – đây chẳng nhẽ không phải lựa chọn lý trí và kiềm chế nhất sao?”

Đại sảnh tràn ngập tiếng thở dài bất đắc dĩ của quý tộc.

Nhưng giọng điệu của Kaiser vẫn bình thản như cũ, chỉ có điều nó mang theo ẩn ý không thể hoài nghi: “Ba điều kiện đầu tiên có thể đáp ứng, nhưng điều kiện thứ tư và thứ năm…”

Giọng nói lạnh lùng của Quốc vương vang vọng khắp đại sảnh: “Star sẽ không cắt nhượng đất đai, cũng sẽ không từ bỏ hạn ngạch tài nguyên – Nếu ta nói như vậy, các ngươi định làm gì?”

Val chậm rãi cau mày.

Công tước Cullen thì thở dài thật sâu. Fakenhaz nở một nụ cười khó coi.

Lyanna và Zayen đều giữ im lặng, không nói một lời.

Thales cúi đầu trong cay đắng: ‘Quả nhiên, chiến tranh vẫn không thể tránh khỏi sao?’

“Hahaha, Bệ hạ Kaiser,” Lasalle giận đến mức cười thành tiếng: “Năm đó, khi đến thành Vĩnh Tinh, bọn ta cũng mang theo yêu cầu của vua Nunn và chín Đại công tước, và vua Aydi cũng đã từ chối bọn ta y như vậy.”

“Sau đó thì thế nào?” Lasalle dang hai tay ra và nhìn một vòng quanh đại sảnh.

Rất nhiều lãnh chúa, quý tộc và quan chức lớn tuổi đều trở nên căng thẳng.

“Đúng, bọn ta đã “không ngần ngại” mà điều quân.”

“Đối với đồ vật mà nên thuộc về nó,” hơi thở của Nam tước Lasalle ngày càng gấp gáp, sắc mặt cũng băng giá hơn: “Rồng sẽ tự mình đến lấy.”

Mọi người trong đại sảnh bắt đầu suy ngẫm về hậu quả của câu nói này.

Ảnh hưởng của ngọn lửa chiến tranh và thảm hoạ mười hai năm trước đến gần một nửa Star vẫn còn rành rành ngay trước mắt.

“Nếu như công lý không được thực thi, và công bằng biến thành cát bụi…”

Lasalle giơ tay phải lên một cách áp chế và từ từ nắm chặt lại: “Vậy thì Aixenter không còn lựa chọn nào khác ngoài sử dụng chiến tranh để bảo vệ vinh dự của bọn ta và tôn nghiêm của Bệ hạ.”

Hắn gằn lên từng chữ một như để đe doạ:



“Đến thời điểm đó, nó không còn là một vấn đề có thể giải quyết bằng vài cái quận hoặc một chút dầu Vĩnh Cửu nữa rồi.”

“Đủ rồi!”

Kaiser đáp lại như có ẩn ý:

“Trong mắt vua Nunn, giữa Vì Sao và Rồng không còn cách nào khác để giải quyết vấn đề này một cách thể diện ư?”

“Các ngươi thực sự muốn chứng kiến cảnh thần dân của hai nước đổ máu tại biên giới?”

“Chiến tranh hay hoà bình, tuỳ thuộc vào ngài, thưa Bệ hạ.” Lasalle phản ứng rất nhanh: “Là chịu đựng sự sỉ nhục vì lợi ích của thần dân, hay là bất chấp tất cả để khai chiến?”

Hắn lạnh lùng liếc nhìn mọi người, đặc biệt là Bá tước Zemuto, sau đó cười mỉa: “Đặc biệt là, Bắc Cảnh của các ngươi thậm chí còn không có đủ quân lực để bảo vệ pháo đài Đoạn Long trước quân đội của Đại công tước Cát Đen.”

Công tước của Bắc Cảnh siết chặt nắm đấm.

“Trong Năm Đẫm Máu, Bắc Cảnh đã phải chịu thiệt hại cực lớn khi đối mặt trực diện với đội quân tiên phong hùng mạnh của Aixenter, có lẽ chỉ đứng sau lãnh địa Lưỡi Đao ở phía Tây Nam.” Gilbert thở dài, thì thầm vào tai Thales: “Đã có lúc, goá phụ ở Bắc Cảnh còn nhiều hơn trẻ con.”

“Muốn ta đưa ra một quyết định khó khăn như vậy?” Kaiser V hừ lạnh: “Sao các ngươi không dứt khoát để Star đổi một vị quốc vương đi cho rồi!”

“Bệ hạ, ngài mới là quốc vương tối cao của Star. Ngài đã được định sẵn để gánh vác trách nhiệm này.” Lasalle ngẩng đầu, cười khẽ:

“Nếu mà ngài không thể làm được, vậy thì như ngài nói – trong số các quý tộc đứng tại sảnh đây, chọn ra một người có trách nhiệm hơn để lãnh đạo Star, Aixenter cũng rất vui khi thấy điều đó.”

Toàn bộ người trong sảnh Hội Nghị bắt đầu náo loạn!

Không ít người còn lớn tiếng chửi rủa!

Nhưng đặc phái viên khẩn cấp của Aixenter còn chưa nói hết!

“Dù sao thì,” Lasalle tiếp tục: “vị quốc vương kế tiếp của Star cũng sẽ không mang họ Jadestar, có đúng không?”

Rất nhiều người nhìn về phía Kaiser với vẻ mặt kì quái, và thậm chí còn nhiều người hơn nhìn về phía Thales.

‘Tên đặc phái viên này còn chưa biết chuyện về Hội nghị Quốc Thị?’

Thales đột nhiên hiểu ra điều gì đó!

‘Quả nhiên, sứ đoàn bị ám sát, lãnh chúa ép vua thoái vị, Aixenter đến – tất cả đều có liên quan. Nếu như mình không xuất hiện thì đây là một âm mưu liên hoàn đã được lên kế hoạch tỉ mỉ. Như Gilbert đã nói, dưới sự hiểu ngầm của những người đứng đầu hai vương quốc, họ sẽ quyết định người nào nắm giữ ngai vàng sau Quốc vương Nắm Đấm Sắt.’

Nhưng tại sao Kaiser, cha của cậu, lại phải dẫn dắt trọng tâm câu chuyện vào vấn đề này?

Mà lời nói truyền đến bên tai khiến Thales hãi hùng:

“Nói như vậy, Aixenter, hay đúng hơn là những kẻ cao quý ở Aixenter kia,” Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Kaiser V ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lasalle: “Càng mong muốn một vị quý tộc nào đó của Star trở thành Quốc vương tối cao của Star?”

“Thứ lỗi cho ta nói thẳng,” Lasalle khinh thường: “Không ai đang ngồi đây đáp ứng được sự kỳ vọng của bọn ta.”

“Người Aixenter chỉ bội phục những anh hùng trên chiến trường – cho dù đó có là kẻ địch đi chăng nữa.”

“Có ai trong số các ngươi đáp ứng được điều kiện như vậy không?”

“Đúng vậy, những chư hầu của ta, hoặc là ở quá xa, hoặc là không muốn điều quân,” Kaiser thở dài: “Người mà có thể đạt được uy vọng và sự công nhận trên chiến trường…”

“Cũng chỉ còn lại duy nhất người không thể không chiến đấu cho lãnh thổ của mình, có đúng không?”

Toàn bộ đại sảnh bỗng im bặt vì câu nói kỳ lạ này của Quốc vương.

Lasalle đột nhiên nhận ra điều gì. Hắn nhìn về phía một người và lộ ra vẻ nghi hoặc.

‘Không đúng.’

‘Vua Kaiser.’

‘Hắn đang…’

Khi mà mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, Công tước Cullen mập mạp chợt nhận ra điều gì đó. Ông ta thở dài thườn thượt, rồi cũng nhìn về phía người kia và lộ vẻ mặt đầy đau khổ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Thales, Gilbert cũng khẽ hô lên, nhưng sau đó thì mím chặt môi ngay lập tức và cúi đầu, thở dài.

Giữa sự bối rối và hoang mang khắp đại sảnh, Kaiser V hít sâu một hơi, rồi nhắm mắt lại và nói:

“Thì ra là thế.”

Quốc vương thì thầm:

“Từ việc thông đồng với những kẻ có dã tâm của Aixenter, ám sát sứ đoàn, kích động mâu thuẫn.”

“Đến nêu lên khả năng chiến tranh ở trước mặt ta, đề nghị ban hành tổng sắc lệnh.”

“Rồi xúi giục các lãnh chúa vốn đang háo hức chờ đợi cơ hội này ép ta lập người thừa kế, và thờ ơ, lạnh nhạt theo dõi cuộc đấu tranh nội bộ.”

“Cho đến khi đặc phái viên này của Aixenter ép ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bất luận ta đi theo hướng nào thì cũng phải trả giá đắt.”

“Cuối cùng, kích động chiến tranh thành công, và đương nhiên, ngươi, kẻ cấu kết với Aixenter, có thể dễ dàng tạo dựng được uy danh trên chiến trường, ép ta thoái vị.”

“Vì thế mà thậm chí không tiếc hi sinh đất đai, con người, và cả quốc gia của mình.”

“Có đúng không, kẻ phản bội.”

Mỗi một câu của Quốc vương tối cao càng khiến người ta hoảng sợ hơn câu trước.

Thales cũng ngày càng thở gấp hơn khi lắng nghe tất cả.

Chỉ thấy Nắm Đấm Sắt, Kaiser V, với vẻ cô đơn, mở to mắt ra và nhìn về phía một người đã đứng lặng ở một bên của đại sảnh.

Đôi mắt của Quốc vương lúc này thật u ám:

“Là ông.”

Kaiser nói chậm rãi:

“Kẻ chủ mưu đứng sau tất cả.”

Với một giọng trầm thấp, Quốc vương thốt ra một cái tên mà không một ai có thể ngờ đến:

“Val Arunde.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Huyết Mạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook