Chương 7: ÂM NHÃN
Nhất Độ Quân Hoa
28/02/2014
Lý Ngọc Sơn chết rồi.
Tần Thái ngồi bệt xuống tấm đệm, cuối cùng.vẫn không được.
Không lâu sau, có mấy người xông vào cửa hàng vàng mã, lôi Tần Thái ra nhét vào một chiếc xe Jetta màu trắng, rồi lao vút đi. Khi Tần Thái định thần lại được đã thấy mình đang ngồi kẹp giữa hai người đàn ông ở ghế sau. Thực ra trong lòng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn cất tiếng hỏi: “Các người là ai? Định làm gì?”
Không ai đáp lời cô, chiếc xe lao vun vút, nhanh chóng đi vào khu vực thành phố phồn hoa. Ngang qua tòa thị chính, đi về phía Nam khoảng bốn mươi phút, cuối cùng rẽ vào một căn biệt thự.
Tần Thái bị áp giải xuống xe, xuyên qua sân cỏ, đi vào căn biệt thự từ chiếc cửa ngách. Trong căn phòng trên tầng hai có mấy người ‘quen’ đang ngồi đợi cô: Cha, vợ và hai người con trai của Lý Ngọc Sơn.
Tần Thái bị đẩy tới đứng cách họ khoảng ba mét, đồ dùng trong phòng là kiểu châu Âu cũ, ông cụ ngồi trong chiếc ghế sô pha đơn màu sẫm, giống như hoàng đế. Nhưng thực sự ông ta đã già quá rồi, tuổi tác khiến người ta trông uy nghiêm hơn và cũng đáng thương hơn.
“Tại sao cô lai hại chết con trai ta?” khuôn mặt ông ta đanh lại như gỗ quan tài, Tần Thái nhớ tới mấy ngày vừa qua mình phải vất vả chuyển đá, đột nhiên thấy vô cùng tức giận: “Ông lão ông có bị bệnh không đấy? Tôi đã nói chưa chắc tôi tìm ra cách, hơn nữa tôi cũng cố gắng hết sức rồi!”
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen đứng bên cạnh lên tiếng: “Giết người đền mạng, còn gì để nói nữa?” anh ta làm động tác ‘cắt cổ’, lúc ấy Tần Thái mới hoang mang: Mẹ kiếp,chuyện vớ vẩn gì đây!
“Các người ăn nói cho có lý chút đi, tôi vì ông ta mà chuyển đá bao nhiêu ngày, đâu dễ dàng gì? Hơn nữa có phải ông ta gặp tôi xong mới bị bệnh đâu, các ngươi đang cố gắng níu kéo hơi thở cuối cùng cho ông ta….haizz…..” nghĩ tới lúc Lý Ngọc Sơn tới gặp mình trông bộ dạng ông ta không giống người đang thoi thóp, Tần Thái có chút lo lắng, “Dù sao khi đã hoàn toàn bó tay các người mới tìm tới tôi, giờ lại nói cứ như vì tôi nên ông ta mới bị bệnh vậy!”
Trong phòng rất đông người, nhưng lại rất yên tĩnh. Ông già được gọi là Thất gia quay đầu đi, lúc này Tần Thái mới bắt đầu quan sát người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh ông ta.
Nhìn nghiêng người này rất giống Bạch Hà, từ người anh ta toát ra thứ khi âm lạnh lẽo, cũng bộ dạng cao nhân ngoại thế ấy,nhưng trông anh ta thiếu sinh khí của người sống hơn Bạch Hà. Khi anh ta chỉ im lặng đứng đó, giống như một vật chết.
Lúc này anh ta cũng đang quan sát Tần Thái, đôi mắt nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu hồn phách người đối diện. Tần Thái bất giác rùng mình, toàn thân nổi đầy da gà.
“Cô chữa trị cho Sơn gia, vậy có biết ông ấy mắc bệnh gì? Và cô đã dùng phương pháp nào để chữa?” Mỗi lần mở miệng nói giọng anh ta lạnh như băng, Tần Thái ngẩn người: Đúng là cô không hề biết gì cả.
Ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung nhìn về phía Tần Thái, trong sự phẫn nộ của họ dần dần thoảng mùi sát khí. Tần Thái lắp bắp: “Ông ta…..tôi chỉ thấy trên núi có rất nhiều đá…..” Tần Thái đành kể lại mình đã ngốc nghếch thế nào khi cố gắng chuyển đá suốt mấy ngày liền, đám người trong phòng bán tín bán nghi: Hai việc ấy có liên quan gì tới nhau?
Trong ánh mắt người đàn ông kia lóe lên tia sáng kỳ lạ, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Tên của Sơn gia có núi, núi tạo thành bởi đất đá, cô tưởng chuyển đất đá đi thì sẽ cứu được ông ấy, mà không biết rằng bản thân ông ấy chính là đất đá.”
Lúc này Tần Thái mới bừng hiểu, hồi lâu cô bắt đầu sợ hãi: “Nói như vậy….thì đúng là tôi đã hại ông ta thật ư?”
Người đàn ông đó không nói gì nữa, ông già ngồi trong ghế sô phan hít sâu mấy hơi, xua xua tay: “Các con giải quyết đi.”
Người đàn ông mặc đồ đen đỡ ông lão đứng dậy, dìu ông ta ngồi xuống xe lăn. Vợ Lý Ngọc Sơn ra hiệu, liền có người cầm một chiếc bao tải gai vào, Tần Thái vừa sợ vừa ngượng: Sớm biết thế này đã mặc kệ họ, đúng là định làm anh hùng mà không chịu tìm hiểu!
Người đàn ông kia đẩy xe lăn của Thất gia, chuẩn bị ra ngoài. Bỗng một nữ giúp việc mặc quần đen áo trắng chạy vào, còn chưa kịp nói gì, một người nữa đã xuất hiện.
Tần Thái ngẩng đầu nhìn Bạch Hà, anh ta mặc một chiếc áo Trung Sơn màu xanh, phớt lờ sự ngăn cản của những người giúp việc, xông thẳng lên tầng hai, hoàn toàn không nhận ra rằng mình đang xâm phạm đất tư.
Lúc này, cô mong được gặp Bạch Hà hơn bất kỳ điều gì, Tần Thái lập tức gọi: “Sư phụ!”
Người đàn ông áo đen đang đẩy xe lăn cho Thất gia nhìn nhìn Bạch Hà, rồi lại nhìn Tần Thái, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Bạch Hà đi thẳng vào phòng, cầm tay Tần Thái, anh ta thậm chí không thèm nói câu nào, đưa Tần Thái ra khỏi phòng giống như tới đón con tan học vậy, rồi đi thẳng xuống lầu. Tần Thái còn quay đầu lại nhìn Thất gia và đám người kia, Thất gia định nói gì đó, nhưng bị người đàn ông bên cạnh ngăn lại, khe khẽ lắc đầu.
Rởi khỏi căn biệt thự một cách dễ dàng không ai ngăn cản, Bạch Hà dắt tay Tần Thái đi ra đường. Tần Thái vừa ngượng vừa hối hận: “Sư phụ, tôi sai rồi.”
Bạch Hà xoa xoa đầu cô: “Số trời rồi, cô không sai.”
Nhới tới sự tin tưởng mà người nhà Lý Ngọc Sơn dành cho mình, Tần Thái vẫn thấy buồn: “Tôi không biết ngọn núi đó chính là ông ta, vốn định giúp ông ta sống thêm một thời gian, không ngờ lại hại chết ông ta.”
Bạch Hà giơ tay xoa đầu Tần Thái: “Ngốc quá.”
Hai người ra đường quốc lộ, chỗ này cách thành phố rất xa, cách thôn Chu Dương lại càng xa hơn. Tần Thái bị những người kia bất ngờ đưa đi, nên trên người chẳng có đồng nào. Bạch Hà cũng đi khá vội, lục lại túi còn chưa đến hai mươi tệ. Hai thầy trò không có cách nào, chỗ này không có xe, mà dù có họ cũng không đủ tiền…..
May mắn thay bên đường có đình hóng mát, hai thầy trò bèn ở tạm trong đình một đêm. Tiết trời tháng chạp lạnh lẽo, lúc trước ở trong biệt thự nhà Lý Ngọc Sơn có điều hòa nóng nên không cảm thấy gì, ra ngoài cảm giác lạnh buốt xương.
Tần Thái run lập cập ngồi xuống đối diện với Bạch Hà, có Bạch Hà chắn gió, thấy cũng đỡ hơn: “Sư phụ, anh đi đâu đấy, bao nhiêu ngày cũng chẳng có tin tức gì.”
Bạch Hà ngồi rất ngay ngắn, đang định trả lời, thì bên dưới vọng lên một tràng còi xe ô tô. Tần Thái và Bạch Hà cùng nhìn về phía ấy, thấy bên đường có chiếc xe việt dã màu đen, cửa xe bật mở, một người bước xuống: Chính là người đàn ông mặc áo đen với sắc mặt âm trầm ở nhà Lý Ngọc Sơn.
Tần Thái dịch người về phía Bạch Hà, người đàn ông đó quả nhiên đi về phía đình: “Chỗ Thất gia tôi đã xử lý xong rồi, ông ta sẽ không tìm đồ đệ của anh để gây phiền phức nữa, nhưng sau này anh đừng động đến ông ta.”
Chưa vào trong đình, anh ta đã nói. Có điều anh ta đang nói với Bạch Hà. Bạch Hà vẫn ngồi im, thái độ lạnh nhạt: “Bạch Cập, làm điều bất nghĩa là tự sát.”
Nghe Bạch Hà gọi tên anh ta, Tần Thái chợt băn khoăn: Lẽ nào anh ta chính là huynh đệ của sư phụ?
Bạch Cập chẳng phản ứng gì, chắc anh ta đã nghe quen những lời như vậy rồi: “Cằn nhằn ít thôi, nhớ lời tôi đấy.” nói xong, đột nhiên anh ta cười gian tà: “Không có tiền về phải không? Người quen ngủ trong đình hóng mát, trên bãi cỏ mà cũng học đòi thu nạp đồ đệ, lại còn là nữ đồ đệ, hê hê. Chi bằng thế này, anh giúp tôi một việc, tôi sẽ đưa hai thầy trò anh về, thế nào?”
Tần Thái vốn không có thiện cảm với anh ta, nhưng nghĩ khả năng anh ta là họ hàng của Bạch Hà, nên không nói gì. Bạch Hà làm như không nghe thấy, nhắm mắt im lặng.
Bạch Cập thấy không ăn thua gì, quay người định đi. Gió lạnh rít ầm ầm, Tần Thái khóc chẳng nổi cười chẳng xong: Sư phụ à, câu nói ‘thà chết vinh còn hơn sống nhục’ chắc là muốn ám chỉ hai thầy trò tay đây…..
Bạch Cập vừa đi, Bạch Hà bèn mở mắt. Bắt gặp ánh mắt tò mò của Tần Thái, anh ta bắt đầu kể những câu chuyện trên giang hồ liên quan đến giới huyền môn.
“Giới huyền môn cũng được phân làm ba loại giống như con người trên thế gian, một loại bảo vệ thiên đạo chính nghĩa, diệt ma trừ yêu nhằm an dân, thay trời hành đạo. Những người thuộc tổ chức này được gọi là Trật Tự. Loại kia lại sống trong thành phố, lợi dụng lỗ hổng của thiên đạo mà ăn cắp phúc lộc thọ của con người mang đổi lấy tiền tài, chuyên làm những chuyện độc ác tà ma. Sau này Trật Tự phát triển lớn mạnh, thì tổ chức này cũng dần dần phình to, gọi là Nhân Gian.”
Điểm này thì Tần Thái hiểu: “Chính là Bạch Đạo và Hắc Đạo phải không?”
Bạch Hà gật đầu: “Tương tự thế. Loại thứ ba là Tản Tu, không quản việc giữa hai tổ chức kia, chỉ chăm chăm tu hành. Bạch Cập…..là em trai của sư phụ.”
Tần Thái hiểu ra: “Sư thúc là người của tổ chức Nhân Gian phải không?”
Bạch Hà khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn ra xa, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Tần Thái đột nhiên bừng tỉnh ngộ: “Lẽ nào cái chết của Lý Ngọc Sơn liên quan tới anh ta? Bên cạnh Lý Ngọc Sơn rõ ràng có một cao nhân như thế, tại sao còn tới cầu cứu tôi?”
Bạch Hà nhìn cô chăm chăm, một lúc lâu sau mới đáp: “Bởi vì bên cạnh ông ta, có người muốn ông ta chết.” nói xong, không đợi Tần Thái hỏi tiếp, anh ta khẽ nói: “Khả năng thiên bẩm của cô là âm nhãn, giờ đạo hành chưa đủ, vi sư tạm thời phải phong tỏa âm nhãn của cô, đợi đạo hành đủ rồi sẽ mở âm nhãn cho cô, tránh cô rơi vào tình cảnh nguy hiểm.”
Tần Thái không để tâm lắm: “Sau khi âm nhãn bị phong tỏa có phải nằm mơ sẽ không chuẩn nữa?”
Bạch Hà gật đầu, “Những tin tức từ âm giới, nếu cô không thấy chúng, chúng cũng không làm phiền cô. Mấy tháng sắp tới cô chỉ cần học thuộc tâm pháp khẩu quyết là được.”
Nói rồi, anh ta niệm khẩu quyết, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một lá bùa mà vàng điểm lên trán Tần Thái, Tần Thái cảm giác vừa buồn vừa lạ, không lâu sau, lá bùa màu vàng trên tay anh ta biến mất, Tần Thái vẫn thấy mình không biến đổi gì.
“Xong rồi?” Cô khẽ hỏi, Bạch Hà nhắm mắt dưỡng thần: “Ừm.”
Trời lạnh, Tần Thái cũng bắt đầu ngồi thiền trong đình, nhập tâm rồi không cảm thấy lạnh nữa. Song vừa nhập định, đã thấy mình đứng trong một căn phòng khách. Căn phòng trang hoàng xa hoa lộng lẫy, đồ gia dụng màu hồng sẫm, sàn gỗ màu vàng. Tần Thái thận trọng nhìn quanh: Sao mình lại ở đây?
Sư phụ, người không phong tỏa nhầm đấy chứ?
Gian phòng bên trái có tiếng nói, Tần Thái không dám gõ cửa, đành áp sai tai vào ghe. Âm thanh phát ra từ căn phòng đó khiến Tần Thái nóng tai đỏ mặt: Hơi thở dốc nặng nề của đàn ông và những tiếng rên rỉ của đàn bà. Tần Thái có chậm hiểu tới đâu cũng phải biết trong đó đang xảy ra chuyện gì, đi không được ở lại không xong.
Những âm thanh đó kéo dài khoảng mười mấy phút, cuối cùng cũng có tiếng nói vang lên: “Lý Ngọc Sơn chết rồi, đúng ý nguyện của em nhé.”
Tần Thái sững sờ: Giọng nói đó là của Bạch Cập. Khi giọng thứ hai vang lên, Tần Thái càng chấn động như nghe thấy sấm giữa trời quang: “Đáng ghét, ý nguyện của em chẳng phải cũng là của anh sao?”
Sao có thể, người phụ nữ kia lại là vợ Lý Ngọc Sơn!!!
Hình như Bạch Cập đang cười, chỉ có điều ngay cả khi cười giọng anh ta cũng vẫn lạnh: “Anh thì được như ý bao nhiêu, chỉ sợ có được tài sản rồi, em lại nhào vào lòng tên mặt trắng kia thôi.”
Giọng người phụ nữ nũng nịu điệu tới chảy nước: “Hắn đâu có bản lĩnh thông thiên như anh, lại còn…..dũng mãnh như thế nữa…..nếu anh chịu lấy em, em cũng nhào vào lòng anh ngay.”
Lần này Bạch Cập cười thật, “Nhớ phần của anh, anh không thích người khác quỵt tiền của mình.”
Giọng người phụ nữ vẫn nũng nịu: “Người ta sao dám quỵt của anh, có điều Thất gia….. sẽ không nghi ngờ gì chứ? Thủ đoạn của ông ta, người ta thấy hơi sợ.”
Bạch Cập như đang cài cúc áo: “Em tưởng chỉ mình em sợ? Hai tên công tử họ Lý kia còn sợ hơn ấy chứ.”
Tần Thái thấy vô cùng tức giận: Chuyện này, hai người con của Lý Ngọc Sơn cũng có phần ư? Mẹ kiếp, làm bộ làm tịch tới cầu xin mình, thì ra là vì muốn tìm người chịu tội thay chúng?
Đang bực bội, bất ngờ Bạch Cập mở cửa phòng, áo anh ta còn chưa cài hết cúc, để lộ khoảng da màu đồng trước ngực. Tần Thái chợt nhớ đến câu ‘dũng mãnh như thế’ mà người phụ nữ kia nói, mặt đỏ bừng.
Bạch Cập vốn vừa cài cúc áo vừa đi ra ngoài, khi sắp đến cửa, anh ta đột ngột quay người lại, nhìm chằm chằm vào chỗ Tần Thái đứng.
Tần Thái nóng ran cả mặt: Mẹ ơi, anh ta sẽ không nhìn thấy con đấy chứ?
Tần Thái ngồi bệt xuống tấm đệm, cuối cùng.vẫn không được.
Không lâu sau, có mấy người xông vào cửa hàng vàng mã, lôi Tần Thái ra nhét vào một chiếc xe Jetta màu trắng, rồi lao vút đi. Khi Tần Thái định thần lại được đã thấy mình đang ngồi kẹp giữa hai người đàn ông ở ghế sau. Thực ra trong lòng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn cất tiếng hỏi: “Các người là ai? Định làm gì?”
Không ai đáp lời cô, chiếc xe lao vun vút, nhanh chóng đi vào khu vực thành phố phồn hoa. Ngang qua tòa thị chính, đi về phía Nam khoảng bốn mươi phút, cuối cùng rẽ vào một căn biệt thự.
Tần Thái bị áp giải xuống xe, xuyên qua sân cỏ, đi vào căn biệt thự từ chiếc cửa ngách. Trong căn phòng trên tầng hai có mấy người ‘quen’ đang ngồi đợi cô: Cha, vợ và hai người con trai của Lý Ngọc Sơn.
Tần Thái bị đẩy tới đứng cách họ khoảng ba mét, đồ dùng trong phòng là kiểu châu Âu cũ, ông cụ ngồi trong chiếc ghế sô pha đơn màu sẫm, giống như hoàng đế. Nhưng thực sự ông ta đã già quá rồi, tuổi tác khiến người ta trông uy nghiêm hơn và cũng đáng thương hơn.
“Tại sao cô lai hại chết con trai ta?” khuôn mặt ông ta đanh lại như gỗ quan tài, Tần Thái nhớ tới mấy ngày vừa qua mình phải vất vả chuyển đá, đột nhiên thấy vô cùng tức giận: “Ông lão ông có bị bệnh không đấy? Tôi đã nói chưa chắc tôi tìm ra cách, hơn nữa tôi cũng cố gắng hết sức rồi!”
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen đứng bên cạnh lên tiếng: “Giết người đền mạng, còn gì để nói nữa?” anh ta làm động tác ‘cắt cổ’, lúc ấy Tần Thái mới hoang mang: Mẹ kiếp,chuyện vớ vẩn gì đây!
“Các người ăn nói cho có lý chút đi, tôi vì ông ta mà chuyển đá bao nhiêu ngày, đâu dễ dàng gì? Hơn nữa có phải ông ta gặp tôi xong mới bị bệnh đâu, các ngươi đang cố gắng níu kéo hơi thở cuối cùng cho ông ta….haizz…..” nghĩ tới lúc Lý Ngọc Sơn tới gặp mình trông bộ dạng ông ta không giống người đang thoi thóp, Tần Thái có chút lo lắng, “Dù sao khi đã hoàn toàn bó tay các người mới tìm tới tôi, giờ lại nói cứ như vì tôi nên ông ta mới bị bệnh vậy!”
Trong phòng rất đông người, nhưng lại rất yên tĩnh. Ông già được gọi là Thất gia quay đầu đi, lúc này Tần Thái mới bắt đầu quan sát người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh ông ta.
Nhìn nghiêng người này rất giống Bạch Hà, từ người anh ta toát ra thứ khi âm lạnh lẽo, cũng bộ dạng cao nhân ngoại thế ấy,nhưng trông anh ta thiếu sinh khí của người sống hơn Bạch Hà. Khi anh ta chỉ im lặng đứng đó, giống như một vật chết.
Lúc này anh ta cũng đang quan sát Tần Thái, đôi mắt nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu hồn phách người đối diện. Tần Thái bất giác rùng mình, toàn thân nổi đầy da gà.
“Cô chữa trị cho Sơn gia, vậy có biết ông ấy mắc bệnh gì? Và cô đã dùng phương pháp nào để chữa?” Mỗi lần mở miệng nói giọng anh ta lạnh như băng, Tần Thái ngẩn người: Đúng là cô không hề biết gì cả.
Ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung nhìn về phía Tần Thái, trong sự phẫn nộ của họ dần dần thoảng mùi sát khí. Tần Thái lắp bắp: “Ông ta…..tôi chỉ thấy trên núi có rất nhiều đá…..” Tần Thái đành kể lại mình đã ngốc nghếch thế nào khi cố gắng chuyển đá suốt mấy ngày liền, đám người trong phòng bán tín bán nghi: Hai việc ấy có liên quan gì tới nhau?
Trong ánh mắt người đàn ông kia lóe lên tia sáng kỳ lạ, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Tên của Sơn gia có núi, núi tạo thành bởi đất đá, cô tưởng chuyển đất đá đi thì sẽ cứu được ông ấy, mà không biết rằng bản thân ông ấy chính là đất đá.”
Lúc này Tần Thái mới bừng hiểu, hồi lâu cô bắt đầu sợ hãi: “Nói như vậy….thì đúng là tôi đã hại ông ta thật ư?”
Người đàn ông đó không nói gì nữa, ông già ngồi trong ghế sô phan hít sâu mấy hơi, xua xua tay: “Các con giải quyết đi.”
Người đàn ông mặc đồ đen đỡ ông lão đứng dậy, dìu ông ta ngồi xuống xe lăn. Vợ Lý Ngọc Sơn ra hiệu, liền có người cầm một chiếc bao tải gai vào, Tần Thái vừa sợ vừa ngượng: Sớm biết thế này đã mặc kệ họ, đúng là định làm anh hùng mà không chịu tìm hiểu!
Người đàn ông kia đẩy xe lăn của Thất gia, chuẩn bị ra ngoài. Bỗng một nữ giúp việc mặc quần đen áo trắng chạy vào, còn chưa kịp nói gì, một người nữa đã xuất hiện.
Tần Thái ngẩng đầu nhìn Bạch Hà, anh ta mặc một chiếc áo Trung Sơn màu xanh, phớt lờ sự ngăn cản của những người giúp việc, xông thẳng lên tầng hai, hoàn toàn không nhận ra rằng mình đang xâm phạm đất tư.
Lúc này, cô mong được gặp Bạch Hà hơn bất kỳ điều gì, Tần Thái lập tức gọi: “Sư phụ!”
Người đàn ông áo đen đang đẩy xe lăn cho Thất gia nhìn nhìn Bạch Hà, rồi lại nhìn Tần Thái, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Bạch Hà đi thẳng vào phòng, cầm tay Tần Thái, anh ta thậm chí không thèm nói câu nào, đưa Tần Thái ra khỏi phòng giống như tới đón con tan học vậy, rồi đi thẳng xuống lầu. Tần Thái còn quay đầu lại nhìn Thất gia và đám người kia, Thất gia định nói gì đó, nhưng bị người đàn ông bên cạnh ngăn lại, khe khẽ lắc đầu.
Rởi khỏi căn biệt thự một cách dễ dàng không ai ngăn cản, Bạch Hà dắt tay Tần Thái đi ra đường. Tần Thái vừa ngượng vừa hối hận: “Sư phụ, tôi sai rồi.”
Bạch Hà xoa xoa đầu cô: “Số trời rồi, cô không sai.”
Nhới tới sự tin tưởng mà người nhà Lý Ngọc Sơn dành cho mình, Tần Thái vẫn thấy buồn: “Tôi không biết ngọn núi đó chính là ông ta, vốn định giúp ông ta sống thêm một thời gian, không ngờ lại hại chết ông ta.”
Bạch Hà giơ tay xoa đầu Tần Thái: “Ngốc quá.”
Hai người ra đường quốc lộ, chỗ này cách thành phố rất xa, cách thôn Chu Dương lại càng xa hơn. Tần Thái bị những người kia bất ngờ đưa đi, nên trên người chẳng có đồng nào. Bạch Hà cũng đi khá vội, lục lại túi còn chưa đến hai mươi tệ. Hai thầy trò không có cách nào, chỗ này không có xe, mà dù có họ cũng không đủ tiền…..
May mắn thay bên đường có đình hóng mát, hai thầy trò bèn ở tạm trong đình một đêm. Tiết trời tháng chạp lạnh lẽo, lúc trước ở trong biệt thự nhà Lý Ngọc Sơn có điều hòa nóng nên không cảm thấy gì, ra ngoài cảm giác lạnh buốt xương.
Tần Thái run lập cập ngồi xuống đối diện với Bạch Hà, có Bạch Hà chắn gió, thấy cũng đỡ hơn: “Sư phụ, anh đi đâu đấy, bao nhiêu ngày cũng chẳng có tin tức gì.”
Bạch Hà ngồi rất ngay ngắn, đang định trả lời, thì bên dưới vọng lên một tràng còi xe ô tô. Tần Thái và Bạch Hà cùng nhìn về phía ấy, thấy bên đường có chiếc xe việt dã màu đen, cửa xe bật mở, một người bước xuống: Chính là người đàn ông mặc áo đen với sắc mặt âm trầm ở nhà Lý Ngọc Sơn.
Tần Thái dịch người về phía Bạch Hà, người đàn ông đó quả nhiên đi về phía đình: “Chỗ Thất gia tôi đã xử lý xong rồi, ông ta sẽ không tìm đồ đệ của anh để gây phiền phức nữa, nhưng sau này anh đừng động đến ông ta.”
Chưa vào trong đình, anh ta đã nói. Có điều anh ta đang nói với Bạch Hà. Bạch Hà vẫn ngồi im, thái độ lạnh nhạt: “Bạch Cập, làm điều bất nghĩa là tự sát.”
Nghe Bạch Hà gọi tên anh ta, Tần Thái chợt băn khoăn: Lẽ nào anh ta chính là huynh đệ của sư phụ?
Bạch Cập chẳng phản ứng gì, chắc anh ta đã nghe quen những lời như vậy rồi: “Cằn nhằn ít thôi, nhớ lời tôi đấy.” nói xong, đột nhiên anh ta cười gian tà: “Không có tiền về phải không? Người quen ngủ trong đình hóng mát, trên bãi cỏ mà cũng học đòi thu nạp đồ đệ, lại còn là nữ đồ đệ, hê hê. Chi bằng thế này, anh giúp tôi một việc, tôi sẽ đưa hai thầy trò anh về, thế nào?”
Tần Thái vốn không có thiện cảm với anh ta, nhưng nghĩ khả năng anh ta là họ hàng của Bạch Hà, nên không nói gì. Bạch Hà làm như không nghe thấy, nhắm mắt im lặng.
Bạch Cập thấy không ăn thua gì, quay người định đi. Gió lạnh rít ầm ầm, Tần Thái khóc chẳng nổi cười chẳng xong: Sư phụ à, câu nói ‘thà chết vinh còn hơn sống nhục’ chắc là muốn ám chỉ hai thầy trò tay đây…..
Bạch Cập vừa đi, Bạch Hà bèn mở mắt. Bắt gặp ánh mắt tò mò của Tần Thái, anh ta bắt đầu kể những câu chuyện trên giang hồ liên quan đến giới huyền môn.
“Giới huyền môn cũng được phân làm ba loại giống như con người trên thế gian, một loại bảo vệ thiên đạo chính nghĩa, diệt ma trừ yêu nhằm an dân, thay trời hành đạo. Những người thuộc tổ chức này được gọi là Trật Tự. Loại kia lại sống trong thành phố, lợi dụng lỗ hổng của thiên đạo mà ăn cắp phúc lộc thọ của con người mang đổi lấy tiền tài, chuyên làm những chuyện độc ác tà ma. Sau này Trật Tự phát triển lớn mạnh, thì tổ chức này cũng dần dần phình to, gọi là Nhân Gian.”
Điểm này thì Tần Thái hiểu: “Chính là Bạch Đạo và Hắc Đạo phải không?”
Bạch Hà gật đầu: “Tương tự thế. Loại thứ ba là Tản Tu, không quản việc giữa hai tổ chức kia, chỉ chăm chăm tu hành. Bạch Cập…..là em trai của sư phụ.”
Tần Thái hiểu ra: “Sư thúc là người của tổ chức Nhân Gian phải không?”
Bạch Hà khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn ra xa, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Tần Thái đột nhiên bừng tỉnh ngộ: “Lẽ nào cái chết của Lý Ngọc Sơn liên quan tới anh ta? Bên cạnh Lý Ngọc Sơn rõ ràng có một cao nhân như thế, tại sao còn tới cầu cứu tôi?”
Bạch Hà nhìn cô chăm chăm, một lúc lâu sau mới đáp: “Bởi vì bên cạnh ông ta, có người muốn ông ta chết.” nói xong, không đợi Tần Thái hỏi tiếp, anh ta khẽ nói: “Khả năng thiên bẩm của cô là âm nhãn, giờ đạo hành chưa đủ, vi sư tạm thời phải phong tỏa âm nhãn của cô, đợi đạo hành đủ rồi sẽ mở âm nhãn cho cô, tránh cô rơi vào tình cảnh nguy hiểm.”
Tần Thái không để tâm lắm: “Sau khi âm nhãn bị phong tỏa có phải nằm mơ sẽ không chuẩn nữa?”
Bạch Hà gật đầu, “Những tin tức từ âm giới, nếu cô không thấy chúng, chúng cũng không làm phiền cô. Mấy tháng sắp tới cô chỉ cần học thuộc tâm pháp khẩu quyết là được.”
Nói rồi, anh ta niệm khẩu quyết, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một lá bùa mà vàng điểm lên trán Tần Thái, Tần Thái cảm giác vừa buồn vừa lạ, không lâu sau, lá bùa màu vàng trên tay anh ta biến mất, Tần Thái vẫn thấy mình không biến đổi gì.
“Xong rồi?” Cô khẽ hỏi, Bạch Hà nhắm mắt dưỡng thần: “Ừm.”
Trời lạnh, Tần Thái cũng bắt đầu ngồi thiền trong đình, nhập tâm rồi không cảm thấy lạnh nữa. Song vừa nhập định, đã thấy mình đứng trong một căn phòng khách. Căn phòng trang hoàng xa hoa lộng lẫy, đồ gia dụng màu hồng sẫm, sàn gỗ màu vàng. Tần Thái thận trọng nhìn quanh: Sao mình lại ở đây?
Sư phụ, người không phong tỏa nhầm đấy chứ?
Gian phòng bên trái có tiếng nói, Tần Thái không dám gõ cửa, đành áp sai tai vào ghe. Âm thanh phát ra từ căn phòng đó khiến Tần Thái nóng tai đỏ mặt: Hơi thở dốc nặng nề của đàn ông và những tiếng rên rỉ của đàn bà. Tần Thái có chậm hiểu tới đâu cũng phải biết trong đó đang xảy ra chuyện gì, đi không được ở lại không xong.
Những âm thanh đó kéo dài khoảng mười mấy phút, cuối cùng cũng có tiếng nói vang lên: “Lý Ngọc Sơn chết rồi, đúng ý nguyện của em nhé.”
Tần Thái sững sờ: Giọng nói đó là của Bạch Cập. Khi giọng thứ hai vang lên, Tần Thái càng chấn động như nghe thấy sấm giữa trời quang: “Đáng ghét, ý nguyện của em chẳng phải cũng là của anh sao?”
Sao có thể, người phụ nữ kia lại là vợ Lý Ngọc Sơn!!!
Hình như Bạch Cập đang cười, chỉ có điều ngay cả khi cười giọng anh ta cũng vẫn lạnh: “Anh thì được như ý bao nhiêu, chỉ sợ có được tài sản rồi, em lại nhào vào lòng tên mặt trắng kia thôi.”
Giọng người phụ nữ nũng nịu điệu tới chảy nước: “Hắn đâu có bản lĩnh thông thiên như anh, lại còn…..dũng mãnh như thế nữa…..nếu anh chịu lấy em, em cũng nhào vào lòng anh ngay.”
Lần này Bạch Cập cười thật, “Nhớ phần của anh, anh không thích người khác quỵt tiền của mình.”
Giọng người phụ nữ vẫn nũng nịu: “Người ta sao dám quỵt của anh, có điều Thất gia….. sẽ không nghi ngờ gì chứ? Thủ đoạn của ông ta, người ta thấy hơi sợ.”
Bạch Cập như đang cài cúc áo: “Em tưởng chỉ mình em sợ? Hai tên công tử họ Lý kia còn sợ hơn ấy chứ.”
Tần Thái thấy vô cùng tức giận: Chuyện này, hai người con của Lý Ngọc Sơn cũng có phần ư? Mẹ kiếp, làm bộ làm tịch tới cầu xin mình, thì ra là vì muốn tìm người chịu tội thay chúng?
Đang bực bội, bất ngờ Bạch Cập mở cửa phòng, áo anh ta còn chưa cài hết cúc, để lộ khoảng da màu đồng trước ngực. Tần Thái chợt nhớ đến câu ‘dũng mãnh như thế’ mà người phụ nữ kia nói, mặt đỏ bừng.
Bạch Cập vốn vừa cài cúc áo vừa đi ra ngoài, khi sắp đến cửa, anh ta đột ngột quay người lại, nhìm chằm chằm vào chỗ Tần Thái đứng.
Tần Thái nóng ran cả mặt: Mẹ ơi, anh ta sẽ không nhìn thấy con đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.