Chương 36: Cách sử dụng kì lạ
Nhất Độ Quân Hoa
04/06/2014
Sau khi hết giờ làm, quay về kí túc xá, Tần Thái nhờ A Tử Và Lục Châu thay thuốc cho mình. Sa Ưng đang chỉ cho hai thằng nhóc đọc FAQ. Hai thằng bé này mới đi học được hai năm, chưa nhận hết được mặt chữ, Sa Ưng đau muốn vỡ đầu.
Tần Thái thay thuốc xong, cuối cùng cũng tới giải cứu anh ta: Người quản lý có quyền đòi thay tổ, cô không muốn Sa Ưng vì bị dày vò bởi chuyện cỏn con này mà chạy mất.
Trước kia anh ta ở lại tổ Diêu Hồng này, cả tổ toàn các cô gái trẻ trung, cô nào cũng ra sức lấy lòng anh ta, giờ bị biến thành thầy giáo phụ đạo, từ hàng ngày được người khác ‘rót rượu’ biến thành ngồi dạy học, người bình thường có lẽ chịu không nổi.
Vừa thấy Tần Thái vào, anh ta lập tức vứt lại hai thằng nhóc đi ra khỏi kí túc xá, Tần Thái đón lấy cuốn FAQ, giảng giải cho chúng nghe. A Tử bịt miệng cười, rồi kéo tay Lục Châu: “Chúng ta tới phụ đạo cho người quản lý vậy.”
Nhưng không lâu sau, A Tử và Lục Châu lò dò quay về. Tần Thái kinh ngạc: “Làm sao thế?”
A Tử cau mày: “Anh ta nói đã ngủ rồi, từ chối hai bọn tôi. Từ sau khi cô lên làm tổ trưởng, anh ta không gần gũi bọn tôi nữa. Trước kia không thế, thật kì lạ.”
Cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: Sa Ưng đã cai rượu lâu như thế rồi, lẽ nào việc ngồi phụ đạo cho hai thằng nhóc lại khiến anh ta hao tổn tinh lực tới mức ấy?
Trước khi ngủ, Tần Thái tới thăm Sa Ưng, để tiện quan sát động tĩnh của các tổ viên, nên cửa phòng anh ta chỉ khép hờ. Khi Tần Thái vào anh ta vẫn không tỉnh dậy. Rèm cửa sổ chưa kéo hết, ánh sáng trong phòng khá nhạt, anh ta ngủ say mà vẫn cau mày.
Lúc này Tần Thái mới nhớ ra: Lần trước vì muốn dụ hai người giám sát của Trật Tự đi chỗ khác, anh ta vốn bị thương. Thời gian này lại làm thay cô nửa tháng, không biết vết thương thế nào rồi.
Lần đó giám sát của Trật Tự có mấy người, không biết anh ta bị thương ở đâu.
Tần Thái nhẹ nhàng lật chăn Sa Ưng ra, tay vừa chạm vào gấu áo của anh ta, đột nhiên mắt hoa lên. Tần Thái có cảm giác cổ tay mình bị nắm rất chặt, sau đó cô bị giật mạnh một cái ngã xuống giường, cổ tê liệt, rồi mất cảm tri giác.
“Haizz….” Sa Ưng nhìn Tần Thái đang nằm trên giường, nhất thời chẳng biết phải nói gì, “Tôi thật không hiểu, cô cứ việc ngủ ở phòng cô không được hay sao, mà lel lén mò lên giường tôi làm gì?”
Vết thương của anh ta vẫn chưa khỏi, tự bôi thuốc, tự gắp những vụn xương gãy. Lúc này động tay, nên vết thương rách toạc rất đau.
Quả thật anhg ta đã rất mệt rồi, cũng lười chẳng đưa Tần Thái về lại phòng, nên cứ đặt cô nằm trên giường, chiếc giường lớn hai người nằm, anh ta lật người quay mặt đi chỗ khác ngủ.
Chỉ là lần này không thể ngủ say: phải để ý tổ viên nằm trong phòng mình.
Khi Tần Thái tỉnh lại, cổ vẫn còn đau. Cô bò dậy phát hiện ra mình đang nằm trên giường Sa Ưng, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, cô tức giận trừng mắt lườm anh ta: “Anh bị bệnh à mà ra tay nặng như thế?”
Sa Ưng buồn ngủ tới không thể mở nổi mắt: “Nếu tôi ra tay nặng thật thì giờ cô còn dậy nổi không?!”
Tần Thái nhìn nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ tối. Cô khó khăn quay quay cổ, “Còn hai tiếng nữa là phải đi làm rồi.”
Sa Ưng do dự: “Hôm nay nghỉ một ngày, thứ bảy làm bù.”
Tần Thái lúc này mới nhớ ra nỗi băn khoăn lúc đầu của mình: “Có phải vết thương của anh vẫn chưa khỏi không?”
Sa Ưng lật người chùm chăn kín đầu: “Hỏi thừa, bọn họ sáu người, tôi có phải mình đồng da sắt đâu. Để tôi ngủ một lát!”
Tần Thái cảm thấy lúc này Sa Ưng gần gũi hơi so với hồi cô còn làm tổ viên, có lẽ do cô từ tổ viên thăng chức lên làm tổ trưởng, nên anh ta không quá xa cách cô như trước kia.
Cố không thể nằm trên giường của Sa Ưng được, bèn bật dậy, mở cửa gặp đúng A Tử và Lục Châu vừa dậy. Tần Thái nhờ hai người thay thuốc.
Vừa cởi áo, vết tím ở cổ lộ ra. Tần Thái nghe thấy tiếng A Tử và Lục Châu cười, chỉ là không hiểu họ cười gì thôi.
Đợi cô mặc áo xong, Lục Châu còn tặc lưỡi: “Chẳng trách gần đây người quản lý không thèm để ý tới chúng ta….”
Thì ra thích khẩu vị nặng hơn….
Tối đó, Tần Thái vẫn đưa các tổ viên đi làm nhiệm vụ, Sa Ưng nằm ngủ trong phòng. Nhằm đảo bảo an toàn, cô đưa các tổ viên tới chợ đêm, chỗ này đông người, xảy ra chuyện dễ chạy thoát. Hơn nữa cô khá bạo gan: Nếu xảy ra chuyện ra, thì chắc chắn cô đã nằm mơ thấy từ khôm trước.
Chợ đêm đông người, việc hoàn thành nghiệp vụ cũng dễ dàng hơn. Tần Thái ngồi trong một quán nhỏ ăn tào phớ, vừa để ý tới các thành viên trong tiểu tổ.
Cả một đêm bình yên vô sự, khoảng ba giờ sáng thì chợ đêm giải tán.
Tần Thái đang định đi, bỗng nhìn thấy chiếc xe bên đường hạ cửa kính xuống, bên trong lại là….Thông gia? Cô bỗng giật thót mình, không cần phải đợi lâu, đã thấy bóng dáng một người rất quen lên xe: Là chị Hồng.
Tần Thái rõ ràng bị chấn động, đột nhiên hiểu ra vào buổi tối hôm Thông gia mời mấy người bọn họ tới câu lạc bộ, Hoàng Diệp và A Tử không có bất cứ hành động dụ dỗ quyến rũ nào.
Thì ra chị Hồng và Thông gia…..?
Cô đưa bốn tổ viên quay về, lòng vẫn còn đang nghĩ tới chuyện đó. A Tử quá thông minh, vô đành thăm dò Lục Châu “Tình cảm giữa chị Hồng và Thông gia không tệ nhỉ”
Lục Châu hoàn toàn không hiểu cô đang thăm dò điều gì: “Chị Hồng vốn là của Thông gia mà….hi hi, trước kia khi Bạch Lộ chưa đến, Thông gia ngày nào cũng tới đón chị Hồng.”
Tần Thái gật đầu, không nói them gì nữa.
Quan hệ giữa người và người vốn là một chuyện phức tạp và tế nhị, biết nhiều những chuyện như thế này, về sau cô sẽ biết nên đứng về phía ai.
Chỉ là không biết hiện giờ chị Hồng giữ chức gì, chắc chắn chị ta đã được thăng chức rồi chứ?
Về tới kí túc, Sa Ưng đã dậy. Anh ta vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tỏng. Thấy bọn Tần Thái về bèn gọi Tần Thái lại: “lát nữa tới phòng tôi.”
Tần Thái không thèm để ý tới ánh mắt gian tà của A Tử và Lục Châu, sắp xếp cho bọn họ đi nghỉ xong bèn tới phòng Sa Ưng.
Sa Ưng đương nhiên không tìm Tần Thái tới để rót rượu cho anh ta, cấp trên tặng quàn cho tiểu tổ, anh ta nhận thay. Tần Thái đón lấy, mấy chiếc hộp, một chiếc laptop cho Tần Thái, rất nhiều những thứ khác, bao gồm cả tiền lương tháng trước của các thành viên trong tổ, tiền đi lại ăn uống do chị Hồng làm thanh toán, còn cả tiền thuốc tháng, bông băng cố định nữa.
Tần Thái chầm chậm giở hết ra, cuối cùng lật mấy chiếc hộp khá lạ, toàn là tiếng Anh.
Chút tiếng Anh học từ hồi cấp II của Tần Thái, sớm đã chữ thầy trả thầy từ lâu, đọc không hiểu gì. Cô cầm lên ngó trái ngắm phải, cuối cùng đành hỏi Sa Ưng: “Đây là cái gì?”
Sa Ưng quay đầu nhìn một cái, không nói không rằng, quay đi tiếp tục gõ máy tính. Tần Thái ngửi ngửi, còn có mùi chuối nữa. Cô lẩm bẩm bóc lớp giấy bên ngoài ra, rồi lại xé lớp vỏ bằng nhựa ra, bên trong là một thứ như quả bóng bay trong suốt.
Tần Thái luồn vào trong ngón tay, vẫn thấy kì lạ: Cái này dính dính nhớp nhớp, hình như không phải dùng để xỏ vào ngón tay….
Cô nhìn đi nhìn lại: “Cái này dùng để tránh để lại dấu vân tay ư? Phát cho ai?”
Sa Ưng hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ điềm đạm: “Nếu cô muốn biết tới mức ấy, thì có thể đóng cửa vào. Tôi sẽ thị phạm cho cô biết tác dụng của nó.”
“Xì, lại còn thần thần bí bí.” Tần Thái khinh miệt, nhưng sau đó, cô đóng cửa thật. Rồi đưa cái thứ đang luồn trên ngón tay mình cho Sa Ưng.
Sa Ưng nhìn nhìn ngón tay cô, rồi lại nhìn nhìn cô. Một phút sau, anh ta điềm tĩnh đứng dậy, bắt đầu cởi chiếc khăn tắm đang quấn quanh eo, ban đầu Tần Thái còn bình tĩnh, nhưng ngay sau đó cô nhảy dựng lên: “Này, anh định làm gì?”
Sa Ưng vẫn thản nhiên: “Đây gọi là hưởng thụ niềm vui trong học tập.”
Tần Thái tức giận hét lên: “Có mà giở trò lưu manh thì có!”
Cô ôm đống đồ về phòng mình, Sa Ưng lại ngồi xuống trước máy tính, “Không hỏi cách dùng nữa?”
Tần thái tức giận: “Tôi tự nghiên cứu!”
Sa Ưng vừa viết email vừa lắc đầu: “Tôi thấy….với IQ của cô, nếu nghiên cứu một mình, có lẽ khó, ‘không thầy đố mày làm nên’”
Kết quả, có lẽ do suy nghĩ quá nhiều về cái ấy, buổi tối Tần Thái đã nằm mơ thấy cách dùng của nó!
Người trong Huyền môn sau khi thật sự nhập môn rồi, sẽ có thần sử âm thầm đi theo, thần sử này không phải là một người, mà chỉ là một loại cảm giác. ‘nó’ phụ trách việc truyền đạt thần chỉ, giải thích những nghi hoặc, những lúc không có việc gì thì sẽ đi theo ‘chủ nhân’ của mình khắp nơi. Bình thường, “Chủ nhân’ thường không cảm nhận được sự tồn tại của thần sử, nhưng khi tu vi đạt tới một cảnh giới nhất định sẽ điều khiển được ‘nó’.
Ví dụ như nằm mơ, khi người nằm mơ không biết đã xảy ra chuyện gì, thường sẽ có người đứng bên cạnh nhắc nhở cho người đó biết bản thân mình đang gặp chuyện gì, nên làm thế nào. Người bên cạnh này chính là thần sử.
Pháp lực của thần sử có lien quan chặt chẽ với người tu tập, ý niệm của người tu tập mạnh, thì thần sử càng cảm nhận được nhiều.
Thần sử ở thời kì đầu, chỉ có thể gặp gỡ với người trong Huyền môn trong mơ, đến khi pháp lực của người tu tập dần dần được nâng cao, sau khi nhập định là gặp được ‘thần sử’ của mình. Cuối cùng nếu pháp lực đạt được tới trình độ điều khiển được thần sử, thì có thể dùng ý thức để giao lưu với ‘nó’.
Lúc này Tần Thái vẫn thấy hơi mơ hồ đối với những chuyện liên quan tới thần sử, cô có âm nhãn, nên thường không mấy khi dùng tới thần sử. Giờ vừa ngủ, đã mơ thấy thần sử đang nghiêm túc giải thích cho cô về tác dụng và cách dùng thứ kia.
Hơn nữa, còn thị phạm rất chi tiết.
Sau khi thị phạm xong, Tần Thái hỏi ông ta một câu cuối cùng: “Lần sau chúng ta sẽ không gặp nhau nữa ư?”
Thần sử rất ngây thơ: “Tôi là một đoạn duyên phận của cô trong huyền môn, chỉ cần cô tu thành chính quả, tôi cũng sẽ được hưởng lây, đến khi ấy tôi mãi mãi phục vụ riêng cô.”
Tần Thái giật mình tỉnh dậy ngay tại chỗ.
Tiếp theo, lại nhìn thứ đang đeo ở ngón tay, cô lặng lẽ khóc ròng:Mẹ ơi, cả đời này con không muốn tu thành chính quả đâu…..
Tần Thái thay thuốc xong, cuối cùng cũng tới giải cứu anh ta: Người quản lý có quyền đòi thay tổ, cô không muốn Sa Ưng vì bị dày vò bởi chuyện cỏn con này mà chạy mất.
Trước kia anh ta ở lại tổ Diêu Hồng này, cả tổ toàn các cô gái trẻ trung, cô nào cũng ra sức lấy lòng anh ta, giờ bị biến thành thầy giáo phụ đạo, từ hàng ngày được người khác ‘rót rượu’ biến thành ngồi dạy học, người bình thường có lẽ chịu không nổi.
Vừa thấy Tần Thái vào, anh ta lập tức vứt lại hai thằng nhóc đi ra khỏi kí túc xá, Tần Thái đón lấy cuốn FAQ, giảng giải cho chúng nghe. A Tử bịt miệng cười, rồi kéo tay Lục Châu: “Chúng ta tới phụ đạo cho người quản lý vậy.”
Nhưng không lâu sau, A Tử và Lục Châu lò dò quay về. Tần Thái kinh ngạc: “Làm sao thế?”
A Tử cau mày: “Anh ta nói đã ngủ rồi, từ chối hai bọn tôi. Từ sau khi cô lên làm tổ trưởng, anh ta không gần gũi bọn tôi nữa. Trước kia không thế, thật kì lạ.”
Cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: Sa Ưng đã cai rượu lâu như thế rồi, lẽ nào việc ngồi phụ đạo cho hai thằng nhóc lại khiến anh ta hao tổn tinh lực tới mức ấy?
Trước khi ngủ, Tần Thái tới thăm Sa Ưng, để tiện quan sát động tĩnh của các tổ viên, nên cửa phòng anh ta chỉ khép hờ. Khi Tần Thái vào anh ta vẫn không tỉnh dậy. Rèm cửa sổ chưa kéo hết, ánh sáng trong phòng khá nhạt, anh ta ngủ say mà vẫn cau mày.
Lúc này Tần Thái mới nhớ ra: Lần trước vì muốn dụ hai người giám sát của Trật Tự đi chỗ khác, anh ta vốn bị thương. Thời gian này lại làm thay cô nửa tháng, không biết vết thương thế nào rồi.
Lần đó giám sát của Trật Tự có mấy người, không biết anh ta bị thương ở đâu.
Tần Thái nhẹ nhàng lật chăn Sa Ưng ra, tay vừa chạm vào gấu áo của anh ta, đột nhiên mắt hoa lên. Tần Thái có cảm giác cổ tay mình bị nắm rất chặt, sau đó cô bị giật mạnh một cái ngã xuống giường, cổ tê liệt, rồi mất cảm tri giác.
“Haizz….” Sa Ưng nhìn Tần Thái đang nằm trên giường, nhất thời chẳng biết phải nói gì, “Tôi thật không hiểu, cô cứ việc ngủ ở phòng cô không được hay sao, mà lel lén mò lên giường tôi làm gì?”
Vết thương của anh ta vẫn chưa khỏi, tự bôi thuốc, tự gắp những vụn xương gãy. Lúc này động tay, nên vết thương rách toạc rất đau.
Quả thật anhg ta đã rất mệt rồi, cũng lười chẳng đưa Tần Thái về lại phòng, nên cứ đặt cô nằm trên giường, chiếc giường lớn hai người nằm, anh ta lật người quay mặt đi chỗ khác ngủ.
Chỉ là lần này không thể ngủ say: phải để ý tổ viên nằm trong phòng mình.
Khi Tần Thái tỉnh lại, cổ vẫn còn đau. Cô bò dậy phát hiện ra mình đang nằm trên giường Sa Ưng, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, cô tức giận trừng mắt lườm anh ta: “Anh bị bệnh à mà ra tay nặng như thế?”
Sa Ưng buồn ngủ tới không thể mở nổi mắt: “Nếu tôi ra tay nặng thật thì giờ cô còn dậy nổi không?!”
Tần Thái nhìn nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ tối. Cô khó khăn quay quay cổ, “Còn hai tiếng nữa là phải đi làm rồi.”
Sa Ưng do dự: “Hôm nay nghỉ một ngày, thứ bảy làm bù.”
Tần Thái lúc này mới nhớ ra nỗi băn khoăn lúc đầu của mình: “Có phải vết thương của anh vẫn chưa khỏi không?”
Sa Ưng lật người chùm chăn kín đầu: “Hỏi thừa, bọn họ sáu người, tôi có phải mình đồng da sắt đâu. Để tôi ngủ một lát!”
Tần Thái cảm thấy lúc này Sa Ưng gần gũi hơi so với hồi cô còn làm tổ viên, có lẽ do cô từ tổ viên thăng chức lên làm tổ trưởng, nên anh ta không quá xa cách cô như trước kia.
Cố không thể nằm trên giường của Sa Ưng được, bèn bật dậy, mở cửa gặp đúng A Tử và Lục Châu vừa dậy. Tần Thái nhờ hai người thay thuốc.
Vừa cởi áo, vết tím ở cổ lộ ra. Tần Thái nghe thấy tiếng A Tử và Lục Châu cười, chỉ là không hiểu họ cười gì thôi.
Đợi cô mặc áo xong, Lục Châu còn tặc lưỡi: “Chẳng trách gần đây người quản lý không thèm để ý tới chúng ta….”
Thì ra thích khẩu vị nặng hơn….
Tối đó, Tần Thái vẫn đưa các tổ viên đi làm nhiệm vụ, Sa Ưng nằm ngủ trong phòng. Nhằm đảo bảo an toàn, cô đưa các tổ viên tới chợ đêm, chỗ này đông người, xảy ra chuyện dễ chạy thoát. Hơn nữa cô khá bạo gan: Nếu xảy ra chuyện ra, thì chắc chắn cô đã nằm mơ thấy từ khôm trước.
Chợ đêm đông người, việc hoàn thành nghiệp vụ cũng dễ dàng hơn. Tần Thái ngồi trong một quán nhỏ ăn tào phớ, vừa để ý tới các thành viên trong tiểu tổ.
Cả một đêm bình yên vô sự, khoảng ba giờ sáng thì chợ đêm giải tán.
Tần Thái đang định đi, bỗng nhìn thấy chiếc xe bên đường hạ cửa kính xuống, bên trong lại là….Thông gia? Cô bỗng giật thót mình, không cần phải đợi lâu, đã thấy bóng dáng một người rất quen lên xe: Là chị Hồng.
Tần Thái rõ ràng bị chấn động, đột nhiên hiểu ra vào buổi tối hôm Thông gia mời mấy người bọn họ tới câu lạc bộ, Hoàng Diệp và A Tử không có bất cứ hành động dụ dỗ quyến rũ nào.
Thì ra chị Hồng và Thông gia…..?
Cô đưa bốn tổ viên quay về, lòng vẫn còn đang nghĩ tới chuyện đó. A Tử quá thông minh, vô đành thăm dò Lục Châu “Tình cảm giữa chị Hồng và Thông gia không tệ nhỉ”
Lục Châu hoàn toàn không hiểu cô đang thăm dò điều gì: “Chị Hồng vốn là của Thông gia mà….hi hi, trước kia khi Bạch Lộ chưa đến, Thông gia ngày nào cũng tới đón chị Hồng.”
Tần Thái gật đầu, không nói them gì nữa.
Quan hệ giữa người và người vốn là một chuyện phức tạp và tế nhị, biết nhiều những chuyện như thế này, về sau cô sẽ biết nên đứng về phía ai.
Chỉ là không biết hiện giờ chị Hồng giữ chức gì, chắc chắn chị ta đã được thăng chức rồi chứ?
Về tới kí túc, Sa Ưng đã dậy. Anh ta vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tỏng. Thấy bọn Tần Thái về bèn gọi Tần Thái lại: “lát nữa tới phòng tôi.”
Tần Thái không thèm để ý tới ánh mắt gian tà của A Tử và Lục Châu, sắp xếp cho bọn họ đi nghỉ xong bèn tới phòng Sa Ưng.
Sa Ưng đương nhiên không tìm Tần Thái tới để rót rượu cho anh ta, cấp trên tặng quàn cho tiểu tổ, anh ta nhận thay. Tần Thái đón lấy, mấy chiếc hộp, một chiếc laptop cho Tần Thái, rất nhiều những thứ khác, bao gồm cả tiền lương tháng trước của các thành viên trong tổ, tiền đi lại ăn uống do chị Hồng làm thanh toán, còn cả tiền thuốc tháng, bông băng cố định nữa.
Tần Thái chầm chậm giở hết ra, cuối cùng lật mấy chiếc hộp khá lạ, toàn là tiếng Anh.
Chút tiếng Anh học từ hồi cấp II của Tần Thái, sớm đã chữ thầy trả thầy từ lâu, đọc không hiểu gì. Cô cầm lên ngó trái ngắm phải, cuối cùng đành hỏi Sa Ưng: “Đây là cái gì?”
Sa Ưng quay đầu nhìn một cái, không nói không rằng, quay đi tiếp tục gõ máy tính. Tần Thái ngửi ngửi, còn có mùi chuối nữa. Cô lẩm bẩm bóc lớp giấy bên ngoài ra, rồi lại xé lớp vỏ bằng nhựa ra, bên trong là một thứ như quả bóng bay trong suốt.
Tần Thái luồn vào trong ngón tay, vẫn thấy kì lạ: Cái này dính dính nhớp nhớp, hình như không phải dùng để xỏ vào ngón tay….
Cô nhìn đi nhìn lại: “Cái này dùng để tránh để lại dấu vân tay ư? Phát cho ai?”
Sa Ưng hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ điềm đạm: “Nếu cô muốn biết tới mức ấy, thì có thể đóng cửa vào. Tôi sẽ thị phạm cho cô biết tác dụng của nó.”
“Xì, lại còn thần thần bí bí.” Tần Thái khinh miệt, nhưng sau đó, cô đóng cửa thật. Rồi đưa cái thứ đang luồn trên ngón tay mình cho Sa Ưng.
Sa Ưng nhìn nhìn ngón tay cô, rồi lại nhìn nhìn cô. Một phút sau, anh ta điềm tĩnh đứng dậy, bắt đầu cởi chiếc khăn tắm đang quấn quanh eo, ban đầu Tần Thái còn bình tĩnh, nhưng ngay sau đó cô nhảy dựng lên: “Này, anh định làm gì?”
Sa Ưng vẫn thản nhiên: “Đây gọi là hưởng thụ niềm vui trong học tập.”
Tần Thái tức giận hét lên: “Có mà giở trò lưu manh thì có!”
Cô ôm đống đồ về phòng mình, Sa Ưng lại ngồi xuống trước máy tính, “Không hỏi cách dùng nữa?”
Tần thái tức giận: “Tôi tự nghiên cứu!”
Sa Ưng vừa viết email vừa lắc đầu: “Tôi thấy….với IQ của cô, nếu nghiên cứu một mình, có lẽ khó, ‘không thầy đố mày làm nên’”
Kết quả, có lẽ do suy nghĩ quá nhiều về cái ấy, buổi tối Tần Thái đã nằm mơ thấy cách dùng của nó!
Người trong Huyền môn sau khi thật sự nhập môn rồi, sẽ có thần sử âm thầm đi theo, thần sử này không phải là một người, mà chỉ là một loại cảm giác. ‘nó’ phụ trách việc truyền đạt thần chỉ, giải thích những nghi hoặc, những lúc không có việc gì thì sẽ đi theo ‘chủ nhân’ của mình khắp nơi. Bình thường, “Chủ nhân’ thường không cảm nhận được sự tồn tại của thần sử, nhưng khi tu vi đạt tới một cảnh giới nhất định sẽ điều khiển được ‘nó’.
Ví dụ như nằm mơ, khi người nằm mơ không biết đã xảy ra chuyện gì, thường sẽ có người đứng bên cạnh nhắc nhở cho người đó biết bản thân mình đang gặp chuyện gì, nên làm thế nào. Người bên cạnh này chính là thần sử.
Pháp lực của thần sử có lien quan chặt chẽ với người tu tập, ý niệm của người tu tập mạnh, thì thần sử càng cảm nhận được nhiều.
Thần sử ở thời kì đầu, chỉ có thể gặp gỡ với người trong Huyền môn trong mơ, đến khi pháp lực của người tu tập dần dần được nâng cao, sau khi nhập định là gặp được ‘thần sử’ của mình. Cuối cùng nếu pháp lực đạt được tới trình độ điều khiển được thần sử, thì có thể dùng ý thức để giao lưu với ‘nó’.
Lúc này Tần Thái vẫn thấy hơi mơ hồ đối với những chuyện liên quan tới thần sử, cô có âm nhãn, nên thường không mấy khi dùng tới thần sử. Giờ vừa ngủ, đã mơ thấy thần sử đang nghiêm túc giải thích cho cô về tác dụng và cách dùng thứ kia.
Hơn nữa, còn thị phạm rất chi tiết.
Sau khi thị phạm xong, Tần Thái hỏi ông ta một câu cuối cùng: “Lần sau chúng ta sẽ không gặp nhau nữa ư?”
Thần sử rất ngây thơ: “Tôi là một đoạn duyên phận của cô trong huyền môn, chỉ cần cô tu thành chính quả, tôi cũng sẽ được hưởng lây, đến khi ấy tôi mãi mãi phục vụ riêng cô.”
Tần Thái giật mình tỉnh dậy ngay tại chỗ.
Tiếp theo, lại nhìn thứ đang đeo ở ngón tay, cô lặng lẽ khóc ròng:Mẹ ơi, cả đời này con không muốn tu thành chính quả đâu…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.