Chương 208: Chôn vùi chân tướng
Nhất Độ Quân Hoa
30/06/2023
Yến Trọng Hoan bị ám sát tạo thành khủng hoảng ở Trật Tự, đặc biệt là Lữ Liệt Thạch. Sau đó còn xảy ra chuyện kinh hãi hơn, một quản lý cấp cao
khác của Trật Tự đã mất tích hai ngày, sau đó được tìm thấy ở nhà ăn
trường Trung học Nghiệp vụ Tam Họa, cả người đã biến thành tượng đất.
Lữ Liệt Thạch run như cầy sấy bóc từng lớp bùn trên tượng người này, cuối cùng phát hiện bên trong tượng đất là lục phủ ngũ tạng hoàn chỉnh của con người, thứ này đánh sâu vào thị giác. Cho dù là Lữ Liệt Thạch đã quen với nhiều sóng gió cũng cảm thấy ghê sợ. Nhưng toàn bộ Trật Tự đều biết, đây không phải là cuối cùng.
Tầm hai ngày sau, lại có quản lý cấp cao bị ám sát, bị đâm hai nhát mà chết.
Những người khác đang truy tìm hung thủ, Lữ Liệt Thạch và nhóm quản lý biết rõ là ai, so với việc ngồi im để cô ta diệt từng người, chi bằng tập hợp lực lượng đánh một trận sống chết.
Quyết định được đưa ra, đại đa số người khá là do dự. Hai thế lực đã tồn tại song song rất nhiều năm, hiện giờ Nhân Gian có Tiên Tri, mà Tôn Chủ của Trật Tự chỉ còn là hư danh, đã nhiều năm không thấy bóng dáng. Thật sự quyết đấu thì cuối cùng còn mấy ai sống sót?
Ngày hôm sau, lúc Lữ Liệt Thạch đi ra ngoài, tay phải không cẩn thận bị chém, máu chảy ra lại toàn là bùn. Hắn vốn chột dạ nên kinh sợ, lập tức cầm máu băng vết thương, nhanh chóng trở về Bất Ki các không chịu xuất hiện nữa.
Toàn bộ quản lý cấp cao của Trật Tự đang sống trong sợ hãi, bọn họ đều biết không tránh được tử chiến lần này.
Đúng lúc đó, Tần Thái truyền đạt lời tiên tri tới Lục Thiếu Hoài: "Quyết chiến giữa Trật Tự và Nhân Gian sắp đến, liên quan đến tồn vong sinh tử."
Lục Thiếu Hoài nhíu mày, chẳng lẽ cái chết của trợ lý Đàm chính là lời tuyên chiến của Trật Tự sao?
Tuy hắn nể trọng Tần Thái, nhưng không tin cô hoàn toàn. Lúc này vừa hoài nghi vừa lệnh cho các bộ của Nhân Gian chuẩn bị tốt công tác nghênh chiến.
Mà ngày hôm sau, quả nhiên Trật Tự bắt đầu quét sạch Nhân Gian với quy mô lớn. Lần hành động này vô cùng quyết đoán và quyết tiệt, khác với những lần trong quá khứ. Lục Thiếu Hoài liên tục mở họp với các Bộ trưởng, Tần Thái cũng dự thính.
Mấy năm nay Nhân Gian và Trật Tự luôn dò xét lẫn nhau, tích lũy không ít thông tin. Lục Thiếu Hoài nhanh chóng xuất lực lượng đối đầu với tra xét của Trật Tự.
Bên ngoài mưa tanh gió máu, người trong Huyền môn không liên quan đến Trật Tự hay Nhân Gian đều trốn đi, tán tu hầu như không dám xuất hiện chỗ công cộng. Vì hai bên kia vừa gặp nhau là đổ máu.
Nhân Gian có Tiên Tri, nên chiếm nhiều phần thắng hơn Trật Tự chỉ hành động mù quáng. Dù có căn cứ bí mật đến đâu, miễn là nằm trong Thiên Đạo thì không thể thoát khỏi mắt cô. Ép vào thế bị động, Trật Tự mạnh mẽ chống chọi không lùi, bọn họ đều hiểu, một khi đã có dấu hiệu suy tàn thì Nhân Gian sẽ như lang hổ xông lên phá tan Trật Tự thành từng mảnh.
Vì thế các nguyên lão đã thoái ẩn hoặc ẩn tu toàn bộ được điều động, Nhân Gian bị phản công quá mạnh, cũng triệu hồi những người ẩn cư bên mình.
Tu vi của Huyền Thuật sư phần lớn do tuổi tác xây dựng, nhóm người này thoái ẩn không vì thể lực hay năng lực suy yếu, mà là đã tới cảnh giới, mục đích tu hành đã khác biệt. Người trong Huyền môn có ba loại, hạ phẩm tu thuật, trung phẩm tu thân, thượng phẩm không tu. Cho nên nhóm người này mới là lực lượng chân chính của hai thế lực.
Tần Thái không tham chiến, cô là Tiên Tri nên nào có thể đi tham dự vật lộn. Nhưng Sa Ưng cần phải đi ra chiến trường, anh là Huấn luyện viên trưởng của Trung tâm Huấn luyện Thủ Vọng Giả, tuy rằng thực lực không so được với bộ Phán quan, nhưng cũng là bộ Kỹ thuật có danh xứng với thực. Tần Thái làm nhiều pháp chú hộ thân cho anh: "Càng ngày càng giống tình nhân nhỏ đấy, chăm sóc tôi đi."
Tần Thái đi đổi sang "Sa Ưng thích nhất", "Đàm Tiếu thích nhất" đang nằm ngủ bên cạnh. Cô đứng cạnh giường tầm nửa tiếng, Sa Ưng tắm rửa xong đi xuống tầng hầm thấy thế cũng không nói lời nào, khiêng cô lên lầu. Tần Thái không muốn làm anh mất hứng nên hai người quần đảo tầm một tiếng rưỡi.
Xong việc, Tần Thái ngủ rồi, Sa Ưng ngậm điếu thuốc đi ra ngoài thấy Yến Tiểu Phi đang rửa chén. Anh bất mãn: "Cậu là người giúp việc Philipine sao? Mấy việc này có gì đáng giá để tốn thời gian vậy hả?'
Yến Tiểu Phi không phản ứng lại, sau khi Yến Trọng Hoan xảy ra chuyện, mỗi lần hắn tới thăm đều bị Yến Trọng Hoan mắng đuổi về. Hắn biết là Tần Thái làm mà lại đang ở nơi phải nhìn sắc mặt cô, nên lòng thật sự nghẹn khuất.
Sa Ưng dựa lưng vào khung cửa phòng bếp, hít sâu rồi nói: "Vì đưa cậu đến bước này mà sư phụ cậu thiếu chút nữa mất mạng. Con mẹ nó còn đứng ở đây rửa chén."
Bỗng Yến Tiểu Phi quay đầu lại, Sa Ưng tiếp tục mắng: "Yến Trọng Hoan thật thất bại khi thu cậu làm đệ tử, thất bại trong thất bại! Lết vào phòng Đàm Tiếu, tự mà tìm đồ mình cần đi."
Yến Tiểu Phi tiếp tục vùi đầu rửa chén, chờ đến khi Sa Ưng đi khuất hắn mới ngừng tay, đi nhanh lên lầu đẩy cửa phòng Đàm Tiếu.
Sau khi Đàm Tiếu xảy ra chuyện, mấy tháng nay căn phòng này chưa ai động đến, chỉ có người làm định kì vào dọn dẹp đơn giản. Hắn đi vào phòng, nhìn thấy trên bàn sách có rất nhiều folder tài liệu và notebook. Tùy tay rút một quyền mở ra, là nhật ký ghi nhớ.
"Không thích gạo nếp, có chút dị ứng nhỏ với xoài, tương đối thích ăn cơm trộn rau củ nhiều màu."Mặt giấy ghi chi chít chữ, là những thói quen sinh hoạt của Tần Thái, từ ẩm thực đến quần áo, thích gì hay ghét gì đều không sót. Yến Tiểu Phi càng xem càng kinh hãi, một người như vậy khó trách có thể đạt đến bậc này.
Hắn nắm chặt notebook, câu nói kia lại vang bên tai, Yến Trọng Hoan thật sự thiếu chút là mất mạng chỉ vì giúp hắn đứng vững bên cạnh Tần Thái. Chỉ vì cảm xúc riêng của hắn mà mấy tháng qua không có gì tiến triển.
Hắn cắn chặt răng, khóe môi bật cả máu.
Ngày hôm sau, lúc Tần Thái tỉnh dậy thì Sa Ưng đã đi. Trên bàn bày bốn món ăn sáng, Tần Thái vừa ra tới là Yến Tiểu Phi đã đưa đến khăn lông ấm cho cô: "Lau tay và mặt rồi ăn cơm."
Giọng nói của hắn không cố tình lấy lòng, nhưng cũng không giống như còn chán ghét. Thật ra thì hành động này có vẻ thân thiết. Tần Thái ngồi xuống bàn, nói: "Tôi đã tích cốc lâu rồi."
Yến Tiểu Phi múc một chén cháo gạch cua cho cô, nhàn nhạt trả lời có vẻ tùy ý: "Tích cốc cũng có thể ăn một chút."
Tần Thái múc cháo ăn thử, nhiệt độ rất vừa vặn. Yến Tiểu Phi gắp vào chén cô chút rau dại xào. Khi còn nhỏ cha mẹ đi làm ruộng, bọn nhỏ sẽ rủ nhau đi chơi, hái chút rau quả dại về nhà, bây giờ hương vị vẫn như thế mà cố nhân đã không còn.
Cơm nước xong, chén bát để cho người làm rửa, Yến Tiểu Phi đưa Tần Thái đến Tinh Tú thính. Cô cảm thấy kì lạ: "Hôm nay ngươi sốt à?"
Chẳng lẽ do Yến Trọng Hoan bị thương mà chỉ số thông minh của hắn cũng bị giảm xuống?
Yến Tiểu Phi tỏ vẻ bình thường, lúc xuống xe còn mở cửa xe cho Tần Thái, rất tri kỉ căng dù che nắng cho cô. Cả đời trước của hắn tuy không đến mức được nuông chiều từ bé, nhưng cũng là được mọi người đặt trong bàn tay. Bây giờ có thể làm được tới mức này quả thật không dễ dàng.
Lúc đến Tinh Tú thính, lần đầu tiên nhân viên thấy Trợ lý Yến đi cùng với Tiên Tri đại nhân, mọi ánh mắt tìm tòi thắc mắc ập đến. Yến Tiểu Phi đưa Tần Thái vào văn phòng, rót thêm một ly sữa nóng cho cô. Tuy Tần Thái đối xử với hắn như bình thường nhưng không nhiều lời nữa.
Thế đạo chua xót, nhân sinh gian nan có một số chuyện không nên vạch trần.
Ban đêm, lúc Yến Tiểu Phi đang nấu cơm thì Sa Ưng về. Tay phải anh bị chém một đao, vừa vào nhà đã la lên: "Hòm thuốc, hòm thuốc!"
Yến Tiểu Phi chạy nhanh lấy hòm thuốc ra cho anh, Sa Ưng dùng cồn sát trùng vết thương, rồi bôi thuốc. Yến Tiểu Phi đứng cạnh nhìn.
Bỗng hỏi: "Vì sao lại giúp tôi?"
Sa Ưng cười bỉ ổi: "Sao Yến Trọng Hoan lại dạy ra một đệ tử ngu xuẩn như cậu nhỉ, cái đầu đặt trên cổ kia chỉ để cho cao thôi à?"
"Anh!!" Mặt Yến Tiểu Phi đỏ bừng vì giận, còn anh lại cười lưu manh hơn. Nhưng anh sai ở chỗ Yến Tiểu Phi không phải là Đàm Tiếu, Yến Tiểu Phi bay tới dùng sức đám lên miệng vết thương bên tay phải anh.
"Má!!"Sa Ưng giận dữ, hai người nhào vào đánh nhau.
Lúc Tần Thái về trên bàn đã có sẵn thức ăn phong phú. Cô cảm thấy rất tốt mà ngồi xuống bàn. Yến Tiểu Phi gắp mắt cá cho cô, hỏi tự nhiên: "Cô biết rõ tôi là đệ tử của ai, vì sao lại dùng tôi?"
Tần Thái mút mắt cá, không khí ngôi nhà mất từ lúc không còn Đàm Tiếu đã dần dần trở lại: "Tuy rằng ngươi là đệ tử Yến Trọng Hoan, nhưng làm người ta thích hơn so với hắn, nhưng mà ta cũng không thể nói huỵch toẹt hết được. Dùng cái đầu để suy nghĩ đi."
Cô chăm chú ăn mắt cá, Yến Tiểu Phi múc thêm cho cô chén canh hàu: "Sao ai cũng nói thế."
Sa Ưng ngồi đối diện cười to, đứa nhỏ này tuy hơi láo nhưng quả thật đáng yêu hơn Yến Trọng Hoan.
Cơm nước xong, tay Sa Ưng có vết thương nên để Yến Tiểu Phi chuẩn bị nước tắm cho Tần Thái, còn thêm sữa bò và cánh hoa: "Cô tắm rửa trước đi."
Tần Thái đứng cạnh bồn tắm, hắn nhìn rồi hỏi: "Có cầ.....cần tôi giúp cô cởi...cởi đồ không?"
Cô cười tủm tỉm, vậy mà không tức giận: "Không cần, tay tôi không phế. Ngươi giúp Sa Ưng cởi đi."
Sa Ưng vừa nghe liền nhảy dựng: "Cút, đừng có mơ chạm vào người bổn đại gia."
Căn nhà quạnh quẽ đã có hơi ấm hơn.
Vài ngày sau, Bạch Cập bỗng tìm Tần Thái, đưa ra một tin tức: "Lúc Đàm Tiếu sắp chết, có gọi điện thoại cho cô đúng không?"
Tần Thái ừ một tiếng, hắn im lặng, rồi nói tiếp: "Gần đây tôi rất bận, chuyện này giao cho Lê Minh Uyên điều tra. Chúng tôi phát hiện điện thoại Đàm Tiếu liên tục có vài cuộc gọi nhỡ, cậu ta còn gọi đến một số khác, ở hiện trường Lê Minh Uyên đã phát hiện một loại thuật pháp khác rất quen thuộc. Tôi nghi ngờ bọn chúng có nội ứng, cô đưa tàn phách của Lâm Băng Băng cho tôi, tôi cần điều tra lần nữa."
Bỗng Tần Thái chen ngang: "Phán quan trưởng, nguyên nhân cái chết của Đàm Tiếu là do Trật Tự làm, không cần phải điều tra nữa."
Bạch Cập cảm thấy bất ngờ: "Tiến triển mới nhất cũng không cần nghe sao?"
Tần Thái dựa lưng vào thành ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Cứ như vậy đi."
Ánh mắt Bạch Cập trở nên nghiêm khắc dị thường: "Có phải lúc cô đọc hồn phách Lâm Băng Băng đã thấy thứ gì đúng không?"
Tần Thái lắc đầu: "Không có."
Bạch Cập tựa sát vào mặt cô, biểu cảm có chút đáng sợ: "Có phải do cô làm không?"
Tần Thái ngẩng đầu, thong dong đối hiện với hắn: "Quan trọng vậy sao?"
Bạch Cập quay đầu rời khỏi Tinh Tú thính.
Tần Thái đặt bút chuẩn bị viết thì Yến Tiểu Phi đẩy cửa đi vào, đổi cho cô ly sữa khác nóng hơn: "Chuyện của Đàm Tiếu thật sự có liên quan đến cô sao?"
Tần Thái uống một ngụm sữa, hỏi lại: "Ngươi nói xem?"
Rốt cuộc Yến Tiểu Phi cũng biết dùng đầu óc: "Tôi cảm thấy sẽ không, nhưng cô lại đang muốn che giấu cho ai. Người được cô bao che chắc chắn không phải là sư phụ tôi hay là chú Lữ. Nghe nói cô và Lữ Lương Bạc từng yêu nhau, chẳng lẽ là che giấu cho Lữ Lương Bạc sao? Cũng không đúng, Lữ Lương Bạc bây giờ đã không cần cô giúp, dù sao Trật Tự và Nhân Gian đã xung đột đến mức đó rồi. Còn ai có vị trí quan trọng trong lòng cô, thậm chí còn hơn cả Đàm Tiếu? Chẳng lẽ..."
Hắn vừa kinh vừa sợ, đột nhiên cầm lấy ly trên bàn: "Sữa lạnh rồi, tôi đổi ly khác. Hôm nay uống sữa khoai lang tím được không?"
Nói xong không đợi Tần Thái gật đầu, xoay người chạy nhanh khỏi văn phòng cô.
Lữ Liệt Thạch run như cầy sấy bóc từng lớp bùn trên tượng người này, cuối cùng phát hiện bên trong tượng đất là lục phủ ngũ tạng hoàn chỉnh của con người, thứ này đánh sâu vào thị giác. Cho dù là Lữ Liệt Thạch đã quen với nhiều sóng gió cũng cảm thấy ghê sợ. Nhưng toàn bộ Trật Tự đều biết, đây không phải là cuối cùng.
Tầm hai ngày sau, lại có quản lý cấp cao bị ám sát, bị đâm hai nhát mà chết.
Những người khác đang truy tìm hung thủ, Lữ Liệt Thạch và nhóm quản lý biết rõ là ai, so với việc ngồi im để cô ta diệt từng người, chi bằng tập hợp lực lượng đánh một trận sống chết.
Quyết định được đưa ra, đại đa số người khá là do dự. Hai thế lực đã tồn tại song song rất nhiều năm, hiện giờ Nhân Gian có Tiên Tri, mà Tôn Chủ của Trật Tự chỉ còn là hư danh, đã nhiều năm không thấy bóng dáng. Thật sự quyết đấu thì cuối cùng còn mấy ai sống sót?
Ngày hôm sau, lúc Lữ Liệt Thạch đi ra ngoài, tay phải không cẩn thận bị chém, máu chảy ra lại toàn là bùn. Hắn vốn chột dạ nên kinh sợ, lập tức cầm máu băng vết thương, nhanh chóng trở về Bất Ki các không chịu xuất hiện nữa.
Toàn bộ quản lý cấp cao của Trật Tự đang sống trong sợ hãi, bọn họ đều biết không tránh được tử chiến lần này.
Đúng lúc đó, Tần Thái truyền đạt lời tiên tri tới Lục Thiếu Hoài: "Quyết chiến giữa Trật Tự và Nhân Gian sắp đến, liên quan đến tồn vong sinh tử."
Lục Thiếu Hoài nhíu mày, chẳng lẽ cái chết của trợ lý Đàm chính là lời tuyên chiến của Trật Tự sao?
Tuy hắn nể trọng Tần Thái, nhưng không tin cô hoàn toàn. Lúc này vừa hoài nghi vừa lệnh cho các bộ của Nhân Gian chuẩn bị tốt công tác nghênh chiến.
Mà ngày hôm sau, quả nhiên Trật Tự bắt đầu quét sạch Nhân Gian với quy mô lớn. Lần hành động này vô cùng quyết đoán và quyết tiệt, khác với những lần trong quá khứ. Lục Thiếu Hoài liên tục mở họp với các Bộ trưởng, Tần Thái cũng dự thính.
Mấy năm nay Nhân Gian và Trật Tự luôn dò xét lẫn nhau, tích lũy không ít thông tin. Lục Thiếu Hoài nhanh chóng xuất lực lượng đối đầu với tra xét của Trật Tự.
Bên ngoài mưa tanh gió máu, người trong Huyền môn không liên quan đến Trật Tự hay Nhân Gian đều trốn đi, tán tu hầu như không dám xuất hiện chỗ công cộng. Vì hai bên kia vừa gặp nhau là đổ máu.
Nhân Gian có Tiên Tri, nên chiếm nhiều phần thắng hơn Trật Tự chỉ hành động mù quáng. Dù có căn cứ bí mật đến đâu, miễn là nằm trong Thiên Đạo thì không thể thoát khỏi mắt cô. Ép vào thế bị động, Trật Tự mạnh mẽ chống chọi không lùi, bọn họ đều hiểu, một khi đã có dấu hiệu suy tàn thì Nhân Gian sẽ như lang hổ xông lên phá tan Trật Tự thành từng mảnh.
Vì thế các nguyên lão đã thoái ẩn hoặc ẩn tu toàn bộ được điều động, Nhân Gian bị phản công quá mạnh, cũng triệu hồi những người ẩn cư bên mình.
Tu vi của Huyền Thuật sư phần lớn do tuổi tác xây dựng, nhóm người này thoái ẩn không vì thể lực hay năng lực suy yếu, mà là đã tới cảnh giới, mục đích tu hành đã khác biệt. Người trong Huyền môn có ba loại, hạ phẩm tu thuật, trung phẩm tu thân, thượng phẩm không tu. Cho nên nhóm người này mới là lực lượng chân chính của hai thế lực.
Tần Thái không tham chiến, cô là Tiên Tri nên nào có thể đi tham dự vật lộn. Nhưng Sa Ưng cần phải đi ra chiến trường, anh là Huấn luyện viên trưởng của Trung tâm Huấn luyện Thủ Vọng Giả, tuy rằng thực lực không so được với bộ Phán quan, nhưng cũng là bộ Kỹ thuật có danh xứng với thực. Tần Thái làm nhiều pháp chú hộ thân cho anh: "Càng ngày càng giống tình nhân nhỏ đấy, chăm sóc tôi đi."
Tần Thái đi đổi sang "Sa Ưng thích nhất", "Đàm Tiếu thích nhất" đang nằm ngủ bên cạnh. Cô đứng cạnh giường tầm nửa tiếng, Sa Ưng tắm rửa xong đi xuống tầng hầm thấy thế cũng không nói lời nào, khiêng cô lên lầu. Tần Thái không muốn làm anh mất hứng nên hai người quần đảo tầm một tiếng rưỡi.
Xong việc, Tần Thái ngủ rồi, Sa Ưng ngậm điếu thuốc đi ra ngoài thấy Yến Tiểu Phi đang rửa chén. Anh bất mãn: "Cậu là người giúp việc Philipine sao? Mấy việc này có gì đáng giá để tốn thời gian vậy hả?'
Yến Tiểu Phi không phản ứng lại, sau khi Yến Trọng Hoan xảy ra chuyện, mỗi lần hắn tới thăm đều bị Yến Trọng Hoan mắng đuổi về. Hắn biết là Tần Thái làm mà lại đang ở nơi phải nhìn sắc mặt cô, nên lòng thật sự nghẹn khuất.
Sa Ưng dựa lưng vào khung cửa phòng bếp, hít sâu rồi nói: "Vì đưa cậu đến bước này mà sư phụ cậu thiếu chút nữa mất mạng. Con mẹ nó còn đứng ở đây rửa chén."
Bỗng Yến Tiểu Phi quay đầu lại, Sa Ưng tiếp tục mắng: "Yến Trọng Hoan thật thất bại khi thu cậu làm đệ tử, thất bại trong thất bại! Lết vào phòng Đàm Tiếu, tự mà tìm đồ mình cần đi."
Yến Tiểu Phi tiếp tục vùi đầu rửa chén, chờ đến khi Sa Ưng đi khuất hắn mới ngừng tay, đi nhanh lên lầu đẩy cửa phòng Đàm Tiếu.
Sau khi Đàm Tiếu xảy ra chuyện, mấy tháng nay căn phòng này chưa ai động đến, chỉ có người làm định kì vào dọn dẹp đơn giản. Hắn đi vào phòng, nhìn thấy trên bàn sách có rất nhiều folder tài liệu và notebook. Tùy tay rút một quyền mở ra, là nhật ký ghi nhớ.
"Không thích gạo nếp, có chút dị ứng nhỏ với xoài, tương đối thích ăn cơm trộn rau củ nhiều màu."Mặt giấy ghi chi chít chữ, là những thói quen sinh hoạt của Tần Thái, từ ẩm thực đến quần áo, thích gì hay ghét gì đều không sót. Yến Tiểu Phi càng xem càng kinh hãi, một người như vậy khó trách có thể đạt đến bậc này.
Hắn nắm chặt notebook, câu nói kia lại vang bên tai, Yến Trọng Hoan thật sự thiếu chút là mất mạng chỉ vì giúp hắn đứng vững bên cạnh Tần Thái. Chỉ vì cảm xúc riêng của hắn mà mấy tháng qua không có gì tiến triển.
Hắn cắn chặt răng, khóe môi bật cả máu.
Ngày hôm sau, lúc Tần Thái tỉnh dậy thì Sa Ưng đã đi. Trên bàn bày bốn món ăn sáng, Tần Thái vừa ra tới là Yến Tiểu Phi đã đưa đến khăn lông ấm cho cô: "Lau tay và mặt rồi ăn cơm."
Giọng nói của hắn không cố tình lấy lòng, nhưng cũng không giống như còn chán ghét. Thật ra thì hành động này có vẻ thân thiết. Tần Thái ngồi xuống bàn, nói: "Tôi đã tích cốc lâu rồi."
Yến Tiểu Phi múc một chén cháo gạch cua cho cô, nhàn nhạt trả lời có vẻ tùy ý: "Tích cốc cũng có thể ăn một chút."
Tần Thái múc cháo ăn thử, nhiệt độ rất vừa vặn. Yến Tiểu Phi gắp vào chén cô chút rau dại xào. Khi còn nhỏ cha mẹ đi làm ruộng, bọn nhỏ sẽ rủ nhau đi chơi, hái chút rau quả dại về nhà, bây giờ hương vị vẫn như thế mà cố nhân đã không còn.
Cơm nước xong, chén bát để cho người làm rửa, Yến Tiểu Phi đưa Tần Thái đến Tinh Tú thính. Cô cảm thấy kì lạ: "Hôm nay ngươi sốt à?"
Chẳng lẽ do Yến Trọng Hoan bị thương mà chỉ số thông minh của hắn cũng bị giảm xuống?
Yến Tiểu Phi tỏ vẻ bình thường, lúc xuống xe còn mở cửa xe cho Tần Thái, rất tri kỉ căng dù che nắng cho cô. Cả đời trước của hắn tuy không đến mức được nuông chiều từ bé, nhưng cũng là được mọi người đặt trong bàn tay. Bây giờ có thể làm được tới mức này quả thật không dễ dàng.
Lúc đến Tinh Tú thính, lần đầu tiên nhân viên thấy Trợ lý Yến đi cùng với Tiên Tri đại nhân, mọi ánh mắt tìm tòi thắc mắc ập đến. Yến Tiểu Phi đưa Tần Thái vào văn phòng, rót thêm một ly sữa nóng cho cô. Tuy Tần Thái đối xử với hắn như bình thường nhưng không nhiều lời nữa.
Thế đạo chua xót, nhân sinh gian nan có một số chuyện không nên vạch trần.
Ban đêm, lúc Yến Tiểu Phi đang nấu cơm thì Sa Ưng về. Tay phải anh bị chém một đao, vừa vào nhà đã la lên: "Hòm thuốc, hòm thuốc!"
Yến Tiểu Phi chạy nhanh lấy hòm thuốc ra cho anh, Sa Ưng dùng cồn sát trùng vết thương, rồi bôi thuốc. Yến Tiểu Phi đứng cạnh nhìn.
Bỗng hỏi: "Vì sao lại giúp tôi?"
Sa Ưng cười bỉ ổi: "Sao Yến Trọng Hoan lại dạy ra một đệ tử ngu xuẩn như cậu nhỉ, cái đầu đặt trên cổ kia chỉ để cho cao thôi à?"
"Anh!!" Mặt Yến Tiểu Phi đỏ bừng vì giận, còn anh lại cười lưu manh hơn. Nhưng anh sai ở chỗ Yến Tiểu Phi không phải là Đàm Tiếu, Yến Tiểu Phi bay tới dùng sức đám lên miệng vết thương bên tay phải anh.
"Má!!"Sa Ưng giận dữ, hai người nhào vào đánh nhau.
Lúc Tần Thái về trên bàn đã có sẵn thức ăn phong phú. Cô cảm thấy rất tốt mà ngồi xuống bàn. Yến Tiểu Phi gắp mắt cá cho cô, hỏi tự nhiên: "Cô biết rõ tôi là đệ tử của ai, vì sao lại dùng tôi?"
Tần Thái mút mắt cá, không khí ngôi nhà mất từ lúc không còn Đàm Tiếu đã dần dần trở lại: "Tuy rằng ngươi là đệ tử Yến Trọng Hoan, nhưng làm người ta thích hơn so với hắn, nhưng mà ta cũng không thể nói huỵch toẹt hết được. Dùng cái đầu để suy nghĩ đi."
Cô chăm chú ăn mắt cá, Yến Tiểu Phi múc thêm cho cô chén canh hàu: "Sao ai cũng nói thế."
Sa Ưng ngồi đối diện cười to, đứa nhỏ này tuy hơi láo nhưng quả thật đáng yêu hơn Yến Trọng Hoan.
Cơm nước xong, tay Sa Ưng có vết thương nên để Yến Tiểu Phi chuẩn bị nước tắm cho Tần Thái, còn thêm sữa bò và cánh hoa: "Cô tắm rửa trước đi."
Tần Thái đứng cạnh bồn tắm, hắn nhìn rồi hỏi: "Có cầ.....cần tôi giúp cô cởi...cởi đồ không?"
Cô cười tủm tỉm, vậy mà không tức giận: "Không cần, tay tôi không phế. Ngươi giúp Sa Ưng cởi đi."
Sa Ưng vừa nghe liền nhảy dựng: "Cút, đừng có mơ chạm vào người bổn đại gia."
Căn nhà quạnh quẽ đã có hơi ấm hơn.
Vài ngày sau, Bạch Cập bỗng tìm Tần Thái, đưa ra một tin tức: "Lúc Đàm Tiếu sắp chết, có gọi điện thoại cho cô đúng không?"
Tần Thái ừ một tiếng, hắn im lặng, rồi nói tiếp: "Gần đây tôi rất bận, chuyện này giao cho Lê Minh Uyên điều tra. Chúng tôi phát hiện điện thoại Đàm Tiếu liên tục có vài cuộc gọi nhỡ, cậu ta còn gọi đến một số khác, ở hiện trường Lê Minh Uyên đã phát hiện một loại thuật pháp khác rất quen thuộc. Tôi nghi ngờ bọn chúng có nội ứng, cô đưa tàn phách của Lâm Băng Băng cho tôi, tôi cần điều tra lần nữa."
Bỗng Tần Thái chen ngang: "Phán quan trưởng, nguyên nhân cái chết của Đàm Tiếu là do Trật Tự làm, không cần phải điều tra nữa."
Bạch Cập cảm thấy bất ngờ: "Tiến triển mới nhất cũng không cần nghe sao?"
Tần Thái dựa lưng vào thành ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Cứ như vậy đi."
Ánh mắt Bạch Cập trở nên nghiêm khắc dị thường: "Có phải lúc cô đọc hồn phách Lâm Băng Băng đã thấy thứ gì đúng không?"
Tần Thái lắc đầu: "Không có."
Bạch Cập tựa sát vào mặt cô, biểu cảm có chút đáng sợ: "Có phải do cô làm không?"
Tần Thái ngẩng đầu, thong dong đối hiện với hắn: "Quan trọng vậy sao?"
Bạch Cập quay đầu rời khỏi Tinh Tú thính.
Tần Thái đặt bút chuẩn bị viết thì Yến Tiểu Phi đẩy cửa đi vào, đổi cho cô ly sữa khác nóng hơn: "Chuyện của Đàm Tiếu thật sự có liên quan đến cô sao?"
Tần Thái uống một ngụm sữa, hỏi lại: "Ngươi nói xem?"
Rốt cuộc Yến Tiểu Phi cũng biết dùng đầu óc: "Tôi cảm thấy sẽ không, nhưng cô lại đang muốn che giấu cho ai. Người được cô bao che chắc chắn không phải là sư phụ tôi hay là chú Lữ. Nghe nói cô và Lữ Lương Bạc từng yêu nhau, chẳng lẽ là che giấu cho Lữ Lương Bạc sao? Cũng không đúng, Lữ Lương Bạc bây giờ đã không cần cô giúp, dù sao Trật Tự và Nhân Gian đã xung đột đến mức đó rồi. Còn ai có vị trí quan trọng trong lòng cô, thậm chí còn hơn cả Đàm Tiếu? Chẳng lẽ..."
Hắn vừa kinh vừa sợ, đột nhiên cầm lấy ly trên bàn: "Sữa lạnh rồi, tôi đổi ly khác. Hôm nay uống sữa khoai lang tím được không?"
Nói xong không đợi Tần Thái gật đầu, xoay người chạy nhanh khỏi văn phòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.