Chương 139
Nhất Độ Quân Hoa
30/06/2023
Deyun
Chuyện bái quái của trưởng bối luôn là đề tài được yêu thích của vãn bối,
Huống chi là chuyện của con người nhìn như thoát khỏi trần tục như Bạch Hà.
Nguyệt Hiện xoay nhẹ ly pha lê trong tay, nước trà xanh nhạt sóng sánh, đẹp đến nỗi Tần Thái ngơ ngẩn. Tư thế cầm ly của người phụ nữ này như vô tình lại đẹp đến mê ly. Sự ưu nhã, điềm đạm tự nhiên toát ra cuốn hút người khác.
Ánh pha lê tôn lên bàn tay thon dài, chỉ với động tác đơn giản như vậy cũng là cảnh đẹp ý vui.
Bạch Hà đứng dậy châm thêm nước cho Nguyệt Hiện, cô cười nhạt nói tiếng cảm ơn, đưa ly đến gần hơn. Vậy mà Bạch Hà đã đỏ mặt.
Thật mở rộng tầm mắt nha, Tần Thái cho rằng vẻ mặt này chỉ xuất hiện trên người Lữ Lương Bạc thôi chứ.
"Rất nhanh sẽ có người đến đây đón em, tôi...tôi đi trước." Bạch Hà đứng lên, Tần Thái cảm thấy phải sốt ruột thay. Khó khăn mới được ở bên cạnh mỹ nhân, thích thì cứ ngồi xum xoe, sao lại tính chạy thế này?!
Bạch Hà lại đứng dậy tính sẽ đi một mạch. Tần Thái đang ngụy trang thành giác hồn của Nguyệt Hiện, hồn phách này điều khiển cảm xúc hỉ nộ ái ố của một người, cũng quyết định tính cách.
Giống như lần trước cô dùng giác hồn của con chó nhỏ, theo bản năng muốn gặm xương, và có hứng thú với chất thải kia.. = =
Nếu dùng giác hồn của mèo, chắc chắn sẽ yêu thích cá. Cô đã quá hiểu biết về hồn phách nên với vài động tác nhỏ, Nguyệt Hiện liền cảm thấy bất an.
Bạch Hà phát hiện, nhẹ giọng an ủi: "Tôi sẽ canh bên ngoài, nó tới tôi sẽ đi."
Nguyệt Hiện dừng sự bất an lại, không trả lời. Tần Thái nóng nảy. Sư phụ ơi là sư phụ, người thành thật như vậy khó trách mỹ nhân thuộc về sư thúc nhaa.
Cô tăng thêm cảm xúc của Nguyệt Hiện, nhưng không dám quá đà, nếu bị Bạch Hà phát hiện sẽ rất thảm. Đương nhiên nếu là Bạch Cập thì cô còn thảm hơn.
Hồn phách Nguyệt Hiện thật sự không đầy đủ, chỉ có hồn phách ký ức của chủ hồn coi như đủ, còn lại đều là tàn hồn. Khó trách Bạch Cập luôn cẩn thận như vậy.
Lúc này Tần Thái tăng ảnh hưởng, Nguyệt Hiện tinh tế cuộn chặt bàn tay, cắn cắn môi.
Bạch Hà thấy vậy, đành ngồi xuống trước mặt: "Em tỉnh lại từ lúc nào?"
Dáng Nguyệt Hiện ngồi đoan chính, nhưng vẫn có tùy ý, có lẽ không phát hiện được tâm tư của Bạch Hà. Cũng có thể là...cô ấy quá quen với dáng vẻ đàn ông "quỳ rạp" trước mặt.
Tần Thái không lý giải được tâm tình này, rốt cuộc sự chênh lệch giữa nữ thần với người thường lớn đến vậy sao.
"Một thời gian rồi, có điều anh ấy không cho em ra ngoài." Lúc nhắc đến Bạch Cập, trong lòng Nguyệt Hiện ngọt ngào, gió xuân phơi phới vuốt ve từng mảnh hồn phách. Tần Thái hơi hoảng, xem ra cô ấy thật sự yêu Bạch Cập, nhưng cái tên cặn bã kia có gì đáng để yêu đâu chứ?
Sư phụ ta tốt hơn nhiều luôn, hắn chẳng so được đúng không?
Bạch Hà ngồi đối diện cũng nhận ra được ý cười của Nguyệt Hiện, anh thất thần. Thật lâu sau mới bỗng nhiên nói: "Nguyệt Hiện, chuyện năm đó...tôi thật xin lỗi."
Khóe môi Nguyệt Hiện khẽ nhếch, mi mắt cong cong "Chuyện đó không trách anh được, em biết mà. Chỉ là mấy năm nay...anh ấy đã vất vả nhiều. Vì em mà nghịch thiên sửa mệnh, làm không biết bao nhiêu chuyện trời đất không dung, em chỉ là người thường, nếu có cơ hội thì thật sự hy vọng mãi mãi ở bên anh ấy. Được bao lâu thì đi cùng bấy lâu."
Ánh mắt Bạch Hà có nỗi mâu thuẫn, Nguyệt Hiện cũng thấy rõ. Cô ấy có cảm giác thân thiết với Bạch Hà, có thể nói thẳng nhiều chuyện.
Đương nhiên Nguyệt Hiện không nghĩ đến Tần Thái đang nằm tại giác hồn mà làm trò. Chỉ thật thà mở lòng với Bạch Hà: "Anh ấy đối xử với em tốt lắm. Bây giờ đang rất hạnh phúc rồi, những chuyện trước kia nên bỏ qua thôi."
Dường như Tần Thái đang mơ hồ hiểu ra cái gì đó, chuyện gì khiến sư phụ phải xin lỗi Nguyệt Hiện?
Không đúng, với người như sư phụ chắc sẽ không làm gì có lỗi chứ?
Chẳng lẽ cầm lòng không đặng...= =
Cô không dám đọc hồn phách của Nguyệt Hiện, cô ấy đã quá hư nhược rồi, chỉ cần không chú ý là sẽ tan dẫn đến phiền phức. Bạch Hà thở dài một hơi, đưa tay tìm tấm chăn mỏng trên giường khoác lên người Nguyệt Hiện: "Tôi đi xem Tần Thái thế nào, em cứ nghỉ ngơi ở đây, không sao đâu."
Nguyệt Hiện gật đầu, Tần Thái lại hừ lạnh.
Tự nhiên nhớ đến tôi làm cái gì chứ!
Sư phụ này, uổng cho tôi còn đang cố giữ hình tượng cho anh đấy.
Cô vô tình thả cảm xúc lưu luyến không muốn rời của mình vào hồn kí ức của Nguyệt Hiện, khiến cô ấy cảm thấy hôm nay bản thân hơi kì lạ, trên mặt không có phản ứng gì.
Lúc Bạch Hà ra ngoài gọi cho Bạch Cập, theo sau anh ta là Hồng Hồ ở bộ tra xét. Rất nhanh Bạch Hà đã thu lại gương mặt khẩn trương trước Nguyệt Hiện.
Lữ Liệt Thạch đang ảo não, hắn ta vừa nhận được tin Nguyệt Hiện bị bắt ở đây. Chuyện năm đó giữa ba người họ hắn biết rõ. Nếu có Nguyệt Hiện trong tay, thì Bạch Cập sẽ kiêng kị ít phần.
Sắp đạt được bảo bối rồi, vội vàng mang người tới bắt Nguyệt Hiện. Ai biết lại bị Tần Thái đoạt trước. Với bản lĩnh của Tần Thái bây giờ chắc chắn không thắng được, nhưng chạy khỏi hắn thì dư sức.
Cho nên đành trơ mắt nhìn Tần Thái chạy mất tích, còn không tra được vị trí của Nguyệt Hiện.
Tầm mười phút sau, Bạch Cập đã tới mở cửa. Tần Thái cố tình xây dựng hình tượng sợ hãi nhờ thấy Bạch Cập mà hết cả sợ cho Nguyệt Hiện, chạy tới ôm lấy cổ Bạch Cập, mặt ửng đỏ hôn lên má hắn một cái.
Bạch Cập kiểm tra trên dưới một hồi, không có vết thương nào mới yên tâm thở hắt ra. Mà Tần Thái thấy thật kì lạ, đôi tay kia sờ soạng rất tự nhiên nha.
Cô nhìn Bạch Cập lại cảm thấy bất bình thay cho sư phụ, anh ta mà có chút bản lĩnh thì nói không chừng Nguyệt Hiện thành sư nương của cô rồi nha!
Chẳng lẽ mỹ nhân đều thích lưu manh?!
Đang suy nghĩ thì Bạch Cập cúi xuống hôn lên môi Nguyệt Hiện, Tần Thái có ý chán ghét. Ý cười của Nguyệt Hiện thu lại, sao lại thế này? Trước giờ cô ấy không phải là không thích hắn hôn đâu.
Tần Thái vội vàng điều chỉnh lại, không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Lo lắng đêm qua Nguyệt Hiện đã mệt, Bạch Cập không đưa cô ấy về nhà nữa. Hai người đi thuê một cái khách sạn lớn, chắc chắn là thuê phòng Tổng thống.
Nguyệt Hiện đi tắm trước. Bạch Cập sai cấp dưới đi mua một bộ áo ngủ mà cô hay dùng, sau đó còn phục vụ bữa tối, quả thật là tỉ mỉ săn sóc.
Tần Thái ghen tị đến chua, không phải vì bản thân mà là vì Bạch Hà. Giống như thấy mẹ mình bị một người đàn ông khác xem như bảo bối, còn cha mình lại như cọng cỏ bị vứt ven đường.
Cô là đứa con, đương nhiên muốn đưa thứ tốt nhất cho người mình thích. Hơn nữa thấy rõ Bạch Hà đặt Nguyệt Hiện trong lòng. Tuy rằng anh ta cũng thương Tần Thái nhưng đến giờ còn chưa trả tiền taxi cho cô chứ huống chi thuê gian phòng cho nghỉ ngơi.
Hả? Bạch Hà mà thuê phòng cho cô mới sai sai đúng không?
Bộ áo ngủ kia mềm mại uyển chuyển, Tần Thái đi theo hưởng thụ cảm giác mỹ nhân một hồi. Lúc Bạch Cập đi tắm, tâm tư cô ngây ngốc trở lại. Hắn tắm rửa xong thì sẽ làm gì? Chắn hẳn sẽ không kéo Nguyệt mỹ nhân lên giường chơi kéo búa bao đâu ha?
Cô muốn chạy, nhưng định thoát ra thì Bạch Cập đã kéo Nguyệt Hiện vào trong luôn rồi. Có lẽ hắn lo lắng cô ấy ở bên ngoài một mình sẽ sợ.
Kết quả cô cùng Nguyệt mỹ nhân cùng bị kéo vào giúp hắn tắm. Bàn tay tinh tế mềm mại cứ xoa xoa trên lưng hắn, thế nhưng Bạch Cập lại không có hành động gây rối nào.
Thật lạ nha, trước kia lúc cô còn ở trong Nguyệt Hiện, hắn chẳng có dấu hiệu gì khắc chế cả. Đặc biệt còn có đêm giáo huấn dữ dội đó.
Mà lúc này, Bạch Cập chỉ lẳng lặng chờ Nguyệt Hiện tắm rửa xong, Tần Thái còn tưởng hắn sẽ xông vào đại chiến 300 hiệp đó.
Họ vẫn làm chuyện đó, nhưng Bạch Cập rất rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi không có chút cao trào mãnh liệt nào. Thật sự là.... Đây không phải phong cách của hắn.
Điều khiến Tần Thái phải "đỏ mặt" là bây giờ cô đã kinh nghiệm đầy mình. Chẳng cần nhìn nhiều đã biết Bạch Cập còn chưa được tận hứng, cuối cùng hắn miễn cương mới "phun" ra.
Có lẽ Nguyệt Hiện đang quá yếu ớt, hắn đối với cô ấy là chân ái nên rất thương tiếc.
Lúc trước hắn sẽ ngủ ngay khi xong việc, nay lại tỉnh như sáo. Rõ ràng là dư thừa sinh lực, mà Nguyệt Hiện lại chịu không nổi đã ngủ mất rồi.
Bạch Cập đắp chăn kín cho cô ấy, hút một điếu thuốc, ngắm nhìn dáng ngủ yêu kiều rồi vươn tay bỏ điếu thuốc đi. Yên tĩnh tràn ngập, chỉ có ánh đèn sáng dìu dịu nơi đầu giường. Hắn cúi người hôn nhẹ lên mặt Nguyệt Hiện, thật sự khắc chế cơ thể. Tần Thái đã nhìn thấy cự vật của hắn đang ngẩng cao.
Mặt cô lại đỏ lên—haizzz, nếu là cô thì chắc mệt đến khóc cha gọi mẹ rồi.
Lát sau, Bạch Cập đứng dậy vào nhà tắm giải quyết. Tần Thái nhân lúc này chạy thẳng, vừa lúc đang đêm tối nhiều âm khí, chạy về nhập vào cơ thể của mình.
Bạch Hà gọi đến, rõ ràng đang mất chú ý nhưng vẫn dặn dò cô cẩn thận. Tần Thái rất muốn hỏi chuyện về Nguyệt Hiện, rồi vẫn không dám.
Với tính cách của Bạch Hà, chắc đến chết cũng không để lộ tình cảm của mình.
Bỗng nhiên cô có ý tưởng táo bạo, bạo dến nỗi chắc chắn Sa Ưng với Đàm Tiếu nghe xong sẽ chấn động.
Về đến biệt thự Thiên Lư Loan đã hai giờ sáng. Tần Thái đi vào phòng Sa Ưng, rúc vào người anh ta. Sa Ưng duỗi tay ôm cô vào ngực, dùng sức xoa xoa, giọng còn nhuốm buồn ngủ: " Đừng lộn xộn."
Tần Thái nghiêm mặt nói: "Sa Ưng, dạy tôi cách nào để nắm sư thúc trong lòng bàn tay đi."
Sa Ưng giật mình, móc móc lỗ tai, hỏi lại: "Cô nói cái gì?"
- ----------
Chúc mừng năm mới nhé các nàngggg.
Hơi trễ tí ạ^^
Chuyện bái quái của trưởng bối luôn là đề tài được yêu thích của vãn bối,
Huống chi là chuyện của con người nhìn như thoát khỏi trần tục như Bạch Hà.
Nguyệt Hiện xoay nhẹ ly pha lê trong tay, nước trà xanh nhạt sóng sánh, đẹp đến nỗi Tần Thái ngơ ngẩn. Tư thế cầm ly của người phụ nữ này như vô tình lại đẹp đến mê ly. Sự ưu nhã, điềm đạm tự nhiên toát ra cuốn hút người khác.
Ánh pha lê tôn lên bàn tay thon dài, chỉ với động tác đơn giản như vậy cũng là cảnh đẹp ý vui.
Bạch Hà đứng dậy châm thêm nước cho Nguyệt Hiện, cô cười nhạt nói tiếng cảm ơn, đưa ly đến gần hơn. Vậy mà Bạch Hà đã đỏ mặt.
Thật mở rộng tầm mắt nha, Tần Thái cho rằng vẻ mặt này chỉ xuất hiện trên người Lữ Lương Bạc thôi chứ.
"Rất nhanh sẽ có người đến đây đón em, tôi...tôi đi trước." Bạch Hà đứng lên, Tần Thái cảm thấy phải sốt ruột thay. Khó khăn mới được ở bên cạnh mỹ nhân, thích thì cứ ngồi xum xoe, sao lại tính chạy thế này?!
Bạch Hà lại đứng dậy tính sẽ đi một mạch. Tần Thái đang ngụy trang thành giác hồn của Nguyệt Hiện, hồn phách này điều khiển cảm xúc hỉ nộ ái ố của một người, cũng quyết định tính cách.
Giống như lần trước cô dùng giác hồn của con chó nhỏ, theo bản năng muốn gặm xương, và có hứng thú với chất thải kia.. = =
Nếu dùng giác hồn của mèo, chắc chắn sẽ yêu thích cá. Cô đã quá hiểu biết về hồn phách nên với vài động tác nhỏ, Nguyệt Hiện liền cảm thấy bất an.
Bạch Hà phát hiện, nhẹ giọng an ủi: "Tôi sẽ canh bên ngoài, nó tới tôi sẽ đi."
Nguyệt Hiện dừng sự bất an lại, không trả lời. Tần Thái nóng nảy. Sư phụ ơi là sư phụ, người thành thật như vậy khó trách mỹ nhân thuộc về sư thúc nhaa.
Cô tăng thêm cảm xúc của Nguyệt Hiện, nhưng không dám quá đà, nếu bị Bạch Hà phát hiện sẽ rất thảm. Đương nhiên nếu là Bạch Cập thì cô còn thảm hơn.
Hồn phách Nguyệt Hiện thật sự không đầy đủ, chỉ có hồn phách ký ức của chủ hồn coi như đủ, còn lại đều là tàn hồn. Khó trách Bạch Cập luôn cẩn thận như vậy.
Lúc này Tần Thái tăng ảnh hưởng, Nguyệt Hiện tinh tế cuộn chặt bàn tay, cắn cắn môi.
Bạch Hà thấy vậy, đành ngồi xuống trước mặt: "Em tỉnh lại từ lúc nào?"
Dáng Nguyệt Hiện ngồi đoan chính, nhưng vẫn có tùy ý, có lẽ không phát hiện được tâm tư của Bạch Hà. Cũng có thể là...cô ấy quá quen với dáng vẻ đàn ông "quỳ rạp" trước mặt.
Tần Thái không lý giải được tâm tình này, rốt cuộc sự chênh lệch giữa nữ thần với người thường lớn đến vậy sao.
"Một thời gian rồi, có điều anh ấy không cho em ra ngoài." Lúc nhắc đến Bạch Cập, trong lòng Nguyệt Hiện ngọt ngào, gió xuân phơi phới vuốt ve từng mảnh hồn phách. Tần Thái hơi hoảng, xem ra cô ấy thật sự yêu Bạch Cập, nhưng cái tên cặn bã kia có gì đáng để yêu đâu chứ?
Sư phụ ta tốt hơn nhiều luôn, hắn chẳng so được đúng không?
Bạch Hà ngồi đối diện cũng nhận ra được ý cười của Nguyệt Hiện, anh thất thần. Thật lâu sau mới bỗng nhiên nói: "Nguyệt Hiện, chuyện năm đó...tôi thật xin lỗi."
Khóe môi Nguyệt Hiện khẽ nhếch, mi mắt cong cong "Chuyện đó không trách anh được, em biết mà. Chỉ là mấy năm nay...anh ấy đã vất vả nhiều. Vì em mà nghịch thiên sửa mệnh, làm không biết bao nhiêu chuyện trời đất không dung, em chỉ là người thường, nếu có cơ hội thì thật sự hy vọng mãi mãi ở bên anh ấy. Được bao lâu thì đi cùng bấy lâu."
Ánh mắt Bạch Hà có nỗi mâu thuẫn, Nguyệt Hiện cũng thấy rõ. Cô ấy có cảm giác thân thiết với Bạch Hà, có thể nói thẳng nhiều chuyện.
Đương nhiên Nguyệt Hiện không nghĩ đến Tần Thái đang nằm tại giác hồn mà làm trò. Chỉ thật thà mở lòng với Bạch Hà: "Anh ấy đối xử với em tốt lắm. Bây giờ đang rất hạnh phúc rồi, những chuyện trước kia nên bỏ qua thôi."
Dường như Tần Thái đang mơ hồ hiểu ra cái gì đó, chuyện gì khiến sư phụ phải xin lỗi Nguyệt Hiện?
Không đúng, với người như sư phụ chắc sẽ không làm gì có lỗi chứ?
Chẳng lẽ cầm lòng không đặng...= =
Cô không dám đọc hồn phách của Nguyệt Hiện, cô ấy đã quá hư nhược rồi, chỉ cần không chú ý là sẽ tan dẫn đến phiền phức. Bạch Hà thở dài một hơi, đưa tay tìm tấm chăn mỏng trên giường khoác lên người Nguyệt Hiện: "Tôi đi xem Tần Thái thế nào, em cứ nghỉ ngơi ở đây, không sao đâu."
Nguyệt Hiện gật đầu, Tần Thái lại hừ lạnh.
Tự nhiên nhớ đến tôi làm cái gì chứ!
Sư phụ này, uổng cho tôi còn đang cố giữ hình tượng cho anh đấy.
Cô vô tình thả cảm xúc lưu luyến không muốn rời của mình vào hồn kí ức của Nguyệt Hiện, khiến cô ấy cảm thấy hôm nay bản thân hơi kì lạ, trên mặt không có phản ứng gì.
Lúc Bạch Hà ra ngoài gọi cho Bạch Cập, theo sau anh ta là Hồng Hồ ở bộ tra xét. Rất nhanh Bạch Hà đã thu lại gương mặt khẩn trương trước Nguyệt Hiện.
Lữ Liệt Thạch đang ảo não, hắn ta vừa nhận được tin Nguyệt Hiện bị bắt ở đây. Chuyện năm đó giữa ba người họ hắn biết rõ. Nếu có Nguyệt Hiện trong tay, thì Bạch Cập sẽ kiêng kị ít phần.
Sắp đạt được bảo bối rồi, vội vàng mang người tới bắt Nguyệt Hiện. Ai biết lại bị Tần Thái đoạt trước. Với bản lĩnh của Tần Thái bây giờ chắc chắn không thắng được, nhưng chạy khỏi hắn thì dư sức.
Cho nên đành trơ mắt nhìn Tần Thái chạy mất tích, còn không tra được vị trí của Nguyệt Hiện.
Tầm mười phút sau, Bạch Cập đã tới mở cửa. Tần Thái cố tình xây dựng hình tượng sợ hãi nhờ thấy Bạch Cập mà hết cả sợ cho Nguyệt Hiện, chạy tới ôm lấy cổ Bạch Cập, mặt ửng đỏ hôn lên má hắn một cái.
Bạch Cập kiểm tra trên dưới một hồi, không có vết thương nào mới yên tâm thở hắt ra. Mà Tần Thái thấy thật kì lạ, đôi tay kia sờ soạng rất tự nhiên nha.
Cô nhìn Bạch Cập lại cảm thấy bất bình thay cho sư phụ, anh ta mà có chút bản lĩnh thì nói không chừng Nguyệt Hiện thành sư nương của cô rồi nha!
Chẳng lẽ mỹ nhân đều thích lưu manh?!
Đang suy nghĩ thì Bạch Cập cúi xuống hôn lên môi Nguyệt Hiện, Tần Thái có ý chán ghét. Ý cười của Nguyệt Hiện thu lại, sao lại thế này? Trước giờ cô ấy không phải là không thích hắn hôn đâu.
Tần Thái vội vàng điều chỉnh lại, không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Lo lắng đêm qua Nguyệt Hiện đã mệt, Bạch Cập không đưa cô ấy về nhà nữa. Hai người đi thuê một cái khách sạn lớn, chắc chắn là thuê phòng Tổng thống.
Nguyệt Hiện đi tắm trước. Bạch Cập sai cấp dưới đi mua một bộ áo ngủ mà cô hay dùng, sau đó còn phục vụ bữa tối, quả thật là tỉ mỉ săn sóc.
Tần Thái ghen tị đến chua, không phải vì bản thân mà là vì Bạch Hà. Giống như thấy mẹ mình bị một người đàn ông khác xem như bảo bối, còn cha mình lại như cọng cỏ bị vứt ven đường.
Cô là đứa con, đương nhiên muốn đưa thứ tốt nhất cho người mình thích. Hơn nữa thấy rõ Bạch Hà đặt Nguyệt Hiện trong lòng. Tuy rằng anh ta cũng thương Tần Thái nhưng đến giờ còn chưa trả tiền taxi cho cô chứ huống chi thuê gian phòng cho nghỉ ngơi.
Hả? Bạch Hà mà thuê phòng cho cô mới sai sai đúng không?
Bộ áo ngủ kia mềm mại uyển chuyển, Tần Thái đi theo hưởng thụ cảm giác mỹ nhân một hồi. Lúc Bạch Cập đi tắm, tâm tư cô ngây ngốc trở lại. Hắn tắm rửa xong thì sẽ làm gì? Chắn hẳn sẽ không kéo Nguyệt mỹ nhân lên giường chơi kéo búa bao đâu ha?
Cô muốn chạy, nhưng định thoát ra thì Bạch Cập đã kéo Nguyệt Hiện vào trong luôn rồi. Có lẽ hắn lo lắng cô ấy ở bên ngoài một mình sẽ sợ.
Kết quả cô cùng Nguyệt mỹ nhân cùng bị kéo vào giúp hắn tắm. Bàn tay tinh tế mềm mại cứ xoa xoa trên lưng hắn, thế nhưng Bạch Cập lại không có hành động gây rối nào.
Thật lạ nha, trước kia lúc cô còn ở trong Nguyệt Hiện, hắn chẳng có dấu hiệu gì khắc chế cả. Đặc biệt còn có đêm giáo huấn dữ dội đó.
Mà lúc này, Bạch Cập chỉ lẳng lặng chờ Nguyệt Hiện tắm rửa xong, Tần Thái còn tưởng hắn sẽ xông vào đại chiến 300 hiệp đó.
Họ vẫn làm chuyện đó, nhưng Bạch Cập rất rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi không có chút cao trào mãnh liệt nào. Thật sự là.... Đây không phải phong cách của hắn.
Điều khiến Tần Thái phải "đỏ mặt" là bây giờ cô đã kinh nghiệm đầy mình. Chẳng cần nhìn nhiều đã biết Bạch Cập còn chưa được tận hứng, cuối cùng hắn miễn cương mới "phun" ra.
Có lẽ Nguyệt Hiện đang quá yếu ớt, hắn đối với cô ấy là chân ái nên rất thương tiếc.
Lúc trước hắn sẽ ngủ ngay khi xong việc, nay lại tỉnh như sáo. Rõ ràng là dư thừa sinh lực, mà Nguyệt Hiện lại chịu không nổi đã ngủ mất rồi.
Bạch Cập đắp chăn kín cho cô ấy, hút một điếu thuốc, ngắm nhìn dáng ngủ yêu kiều rồi vươn tay bỏ điếu thuốc đi. Yên tĩnh tràn ngập, chỉ có ánh đèn sáng dìu dịu nơi đầu giường. Hắn cúi người hôn nhẹ lên mặt Nguyệt Hiện, thật sự khắc chế cơ thể. Tần Thái đã nhìn thấy cự vật của hắn đang ngẩng cao.
Mặt cô lại đỏ lên—haizzz, nếu là cô thì chắc mệt đến khóc cha gọi mẹ rồi.
Lát sau, Bạch Cập đứng dậy vào nhà tắm giải quyết. Tần Thái nhân lúc này chạy thẳng, vừa lúc đang đêm tối nhiều âm khí, chạy về nhập vào cơ thể của mình.
Bạch Hà gọi đến, rõ ràng đang mất chú ý nhưng vẫn dặn dò cô cẩn thận. Tần Thái rất muốn hỏi chuyện về Nguyệt Hiện, rồi vẫn không dám.
Với tính cách của Bạch Hà, chắc đến chết cũng không để lộ tình cảm của mình.
Bỗng nhiên cô có ý tưởng táo bạo, bạo dến nỗi chắc chắn Sa Ưng với Đàm Tiếu nghe xong sẽ chấn động.
Về đến biệt thự Thiên Lư Loan đã hai giờ sáng. Tần Thái đi vào phòng Sa Ưng, rúc vào người anh ta. Sa Ưng duỗi tay ôm cô vào ngực, dùng sức xoa xoa, giọng còn nhuốm buồn ngủ: " Đừng lộn xộn."
Tần Thái nghiêm mặt nói: "Sa Ưng, dạy tôi cách nào để nắm sư thúc trong lòng bàn tay đi."
Sa Ưng giật mình, móc móc lỗ tai, hỏi lại: "Cô nói cái gì?"
- ----------
Chúc mừng năm mới nhé các nàngggg.
Hơi trễ tí ạ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.