Chương 154
Nhất Độ Quân Hoa
30/06/2023
DeYun
Dị mắt, thứ này cực kì hiếm lạ, Sa Ưng và Đàm Tiếu chưa từng thấy.
Giờ đây bọn họ không có thời gian nhìn cho kỹ, Sa Ưng trợ giúp Tần Thái đưa dị mắt vào sâu trong linh hồn, thay thế cho trái tim. Hồn phách và cơ thể có hai vật quan trọng nhất theo thứ tự là trái tim và bộ não. Mà trái tim vẫn luôn cung cấp máu nuôi dưỡng phần não bộ, thế nên cần đưa dị mắt vào phần ngực.
Đương nhiên không thể đào một lỗ rồi lấp vào, Sa Ưng cùng Tần Thái niệm chú tạo một con đường ánh sáng dịu dàng, để dị mắt từ từ đi vào vị trí của trái tim. Lúc hoàn thành, bỗng nhiên Tần Thái thấy đau nhức toàn thân.
Sa Ưng ấn cô nằm xuống: "Máu thịt đang dần lành lại, không sao đâu."
Sự ấm áp tỏa ra từ tim, lan đến bảy gân tám mạch. Tần Thái hít sâu một hơi nằm ngửa lên sô pha. Sa Ưng dùng tấm thảm mỏng đắp cho cô, đã 10 giờ tối.
Đàm Tiếu đứng bên cạnh nhìn, không thể tin được: "Cô ấy, thật sự có thể sống lại sao?"
Sa Ưng gật đầu: "Cùng lắm là hơi khó chịu chút, nhưng giờ dị mắt đã thành trái tim của cô ấy, nó sẽ không phản lại nguyên lực. Tiên linh khí của nó sẽ được dùng để duy trì cơ thể này."
Tần Thái chỉ cảm thấy mệt mỏi, liền ngủ mất. Lúc tỉnh lại trên sô pha, Đàm Tiếu và Sa Ưng đang ngồi xem TV, sợ đánh thức cô nên mở âm lượng rất nhỏ.
Động tác đầu tiên cô làm là nhìn bàn tay của mình, sau đó vói vào trong áo ngủ Đàm Tiếu: "Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh này."
Đàm Tiếu nắm tay cô, bàn tay thô ráp nhưng cực kì ấm áp. Anh đang vui tính nói chuyện với cô thì Sa Ưng đã thò đầu sang: "Muốn cảm nhận của tôi không?"
Không chờ cô đồng ý anh đã kéo tay cô đặt xuống bộ phận phía dưới của anh. = =
Tần Thái đánh vào vai Sa Ưng, anh cười một tiếng rồi ôm cô vào ngực, dùng sức xoa xoa. Hai người xem cô như nhân bánh ép vào giữa, thật lâu sau Đàm Tiếu mới đi lấy trái cây tươi cho cô: "Nếm thử đi."
Tần Thái cắn một miếng, mới đầu cảm giác như nhai gỗ, nhưng dần dần có một chút vị ngọt lan tỏa, cô cau mày: "Chưa rõ ràng lắm."
Sa Ưng đưa ly nước sang: "Từ từ hẳn ăn, uống nước trước đã."
Cô vui vẻ uống vài ngụm, cơ thể khoan khoái lên. Ăn cái gì cũng đều có vị, cô vô cùng vui vẻ, ôm lấy Đàm Tiếu hùng hổ hôn lên mặt anh, rồi quay đầu hôn lên Sa Ưng.
Bên này đang vui, phía Lữ Liệt Thạch thì cực kì thảm hại. Nhát kiếm đâm của Bạch Cập khiến ông ta bị thương nặng, nhưng đây chỉ là việc nhỏ, lúc trước Bạch Hà bị lấy dị mắt phải dưỡng thương hơn một năm mới khỏi.
Đau đớn hơn là, ông ta không thể nói việc này với Yến Trọng Hoan để tìm cách trả thù. Nếu không bọn họ sẽ truy vấn. Cái gì? Bạch Cập lấy mất dị mắt của ông? Ông có dị mắt từ lúc nào?.
Thì toang.
Ông ta hận Bạch Cập, cũng hận cả Tần Thái, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng có thể làm gì được? Muốn dùng lực lượng của Trật Tự, thì phải nói ra ngọn nguồn của dị mắt. Chỉ bằng lực lượng của ông ta thì đấu không lại Bạch Cập và Tần Thái, chắc chắn là tìm chết. Thế nên nỗi đau này, ông ta chỉ có thể tự nuốt vào trong.
Việc quan trọng bây giờ là bế quan dưỡng thương cho tốt.
Vài hôm sau, sáu giờ sáng mặt trời đang dần chiếu rọi, Tần Thái đứng trước cửa sổ không dám bước tới gần hơn, có chút lo lắng.
Sa Ưng đứng phía sau cô, bàn tay to rộng nắm lấy tay cô, chậm rãi đưa ra trước ánh mặt trời. Ánh nắng ấm áp lan dần từ mu bàn tay, không giống cái cảm giác nóng cháy trước kia. Cô dần dần duỗi tay ra, không có gì khác thường, cô từ từ kéo tấm rèm dày.
Ánh mặt trời chói mắt khiến cô phải nghiêng đầu, Sa Ưng ôm eo cô, Tần Thái nâng tay che bớt nắng, bàn tay xòe ra như đang chơi đùa.
Giữa ánh nắng chiếu rọi, bỗng dưng tóc cô dần dần có biến đổi, lập tức Sa Ưng kéo cô lùi lại, hai tay bưng lấy mặt Tần Thái, cô khó hiểu: "Sao vậy?"
Tần Thái cũng nhanh chóng phát hiện chuyện này. Tóc cô bỗng thành trắng xóa như sữa, cô hơi sợ, Sa Ưng không ngừng trấn an hồn phách của cô, rồi ôm cô vào ngực. Vài phút sai, Tần Thái vỗ vai anh: "Không sao rồi."
Sa Ưng sờ trán cô, dám mặt mình lên má cô: "Có đau không?"
Tần Thái lắc đầu, nâng tay lên nhìn: "Tiên linh khí là khí thuần dương nhất, có thể so với ánh mặt trời nên tạm thời hơi khó chịu thôi."
Lúc này Sa Ưng mới yên tâm, anh nâng làn tóc trắng của Tần Thái lên, nhẹ nhành nói: "Ừ, màu tóc này cũng rất đẹp. Lúc trước trông hơi quê mùa, còn định dẫn cô đi nhuộm tóc."
Tần Thái đưa đầu lại gần hơn: "Thích chạm thì chạm đi."
Hai người đứng cạnh nhau như vậy, lát sau Sa Ưng hỏi: "Vừa rồi có sợ không?"
Tần Thái hơi đần ra, sau đó cô nhìn vào mắt Sa Ưng, trong đôi mắt đó là hình ảnh cô và ánh bình minh sáng rực: "Sợ chứ, tôi còn cho rằng mình sẽ như cương thi trong phim, phanh một tiếng nổ tung, tan thành khói bụi. Game over."
Sa Ưng bật cười, ôm cô chặt hơn. Bên ngoài Đàm Tiếu gọi mọi người xuống ăn sáng, hôm nay tâm trạng tốt nên anh làm một bàn đồ ăn cực kì phong phú. Sa đại nhân rất vừa lòng, chỉ kém chưa bo tiền để khen ngợi.
Tang Cốt Nê cũng đến ngồi, cái gương của nó cứ chiếu loạn lên, cố ý đặc tả Tần Thái, còn nương theo ánh mặt trời rọi vào cô. Mọi người đã ngồi vào bàn ăn, mùi hương vương vấn nơi chóp mũi Tần Thái khiến cô vui vẻ. Tang Cốt Nê nổi lòng hiếu kì thử uống một chén canh xương hầm.
Quả là một khung cảnh tốt đẹp.
Đàm Tiếu đưa Tần Thái đến tiệm cắt tóc, mái tóc qua vai được cắt ngắn lên, tỉa mỏng phần đuôi, không còn cảm giác thân thiện thuần phác nữa. Tóc trắng, khiến người khác cảm nhận sự âm lãnh cùng tà khí.
Chuyện này là tất nhiên, Huyền Thuật sư nào mà không có vài phần sát khí chứ?
Tần Thái nhìn hình ảnh xa lạ trong gương, Đàm Tiếu nhìn trái phải một lúc, cũng thấy kiểu tóc này quá lạnh lùng, anh bảo nhà tạo mẫu tóc: "Tỉa phía trước ngắn lên chút, hai bên có mái dài chút, nhìn cho đáng yêu."
Cuối cùng làm xong, cô nhìn nhìn: "Sao tôi lại có cảm giác quả đầu này giống giống cẩu dạ xoa vậy"
Đàm Tiếu giúp cô bổ sung: "Inuyasha."
Tần Thái bất mãn: "Có gì khác nhau à?"
Đàm Tiếu nhún vai, nhà tạo mẫu tóc thì phì cười. Nhìn qua quần áo của Tần Thái, lại có thái độ chăm chút của Đàm Tiếu, hắn không dám lơ là với vị khách hàng này.
Cuối cùng Tần Thái mang quả đầu xù xù đáng yêu này đi về, Đàm Tiếu nắm tay cô, vừa đi vừa cười. Cô tức giận, thật giống nữ sinh cấp ba quá mà. Bỗng nhiên anh xoa mái tóc cô: "Cũng rất đáng yêu đó, ha ha."
Tần Thái đẩy tay ra, anh không giận, còn mua cho cô một hộp kem.
Đến tối, Sa Ưng về nhà liền không nhịn được, anh và Đàm Tiếu là hai thái cực khác nhau, Đàm Tiếu thích kiểu nữ sinh thanh thuần, anh lại thích chị đại thành thục. Vừa nhìn thấy quả đầu xù xù của Tần Thái, dường như anh muốn phun máu: "Đàm Tiếu!! Kiểu tóc gì thế này hả, anh nghĩ người khác làm sao tin được đây là Huyền Thuật sư giỏi nhất đâyyy?"
Đàm Tiếu phất tay: "Cô ấy còn nhiều thân thể khác, có làm sao đâu?Nếu không anh muốn có khí chất đại sư kiểu gì? Bỏ tiền mua về là được rồi."
Sa Ưng tuyệt vọng muốn bứt sạch tóc, rồi lại nhìn sang Tần Thái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Cắt ngắn thành như vậy rồi, muốn đổi kiểu thì đành phải chờ dài ra thôi.
Vốn dĩ tối nay ba người sẽ ra ngoài ăn tiệc để chúc mừng Tần Thái sống lại, không ngờ lúc chuẩn bị xuất phát thì Bạch Cập gọi điện tới.
Mục đích rất rõ ràng, hắn nói thẳng địa chỉ khách sạn và số phòng.
Tần Thái không muốn làm hai người mất vui, nhưng chuyện này không còn cách nào khác, cô đành cười: "Các anh thay tôi chúc mừng vậy."
Nói xong, cô đi xuống tầng hầm thay cơ thể khác, chính là cơ thể mà Bạch Cập thích. Đàm Tiếu không nhịn được hỏi: "Đã trễ thế này mà còn công việc sao?"
Chuyện với Bạch Cập, Tần Thái không nói cho anh biết, chỉ gật đầu. Sa Ưng tiễn Tần Thái đến cửa, đột nhiên mở miệng: "Nhất định phải đi sao?"
Tần Thái muốn nói lại thôi, Sa Ưng thở dài: "Nhìn người phụ nữ của mình phải chịu đựng chuyện này mà bất lực không làm gì được, cảm giác đó thật sự rất khuất nhục." Tần Thái cúi đầu, anh vỗ nhẹ vào vai cô, lại nói: "Nói đi cũng phải nói lại, trước kia tôi ngủ với vợ người ta nhiều quá, chắc đây là...báo ứng nhỉ."
Tần Thái bị anh chọc cười, lúc này Sa Ưng hôn nhẹ lên mặt cô: "Mỗi người đàn ông đều tiềm tàng thú tính, Phòng tổng thống, âm nhạc gì đó là hỗ trợ, nhưng hiện tại Bạch Cập không cần nhất chính là tình thú, cái hắn cần chỉ là tình dục."
Lúc Tần Thái đi đến địa chỉ kia, cô vẫn còn đang suy nghĩ những đều này, bản thân tiếp cận Bạch Cập vì mục đích gì? Nếu cô không dụ hoặc bằng người khác, thì việc cô thiếu tự trọng như vậy có ích lợi gì?
Nghĩ xong, cô lập tức đi vào khách sạn khác thuê một phòng giá 30 đồng một đêm, rồi gọi cho Bạch Cập: " Khách sạn đối diện Giang Minh, nhà khách Tam Họa, phòng 302."
Việc cô tự ý đổi chỗ khiến Bạch Cập bất mãn, hắn là người có dục vọng khống chế mãnh liệt, thế nên cực kỳ ghét những việc như vậy.
Lúc hắn đến nơi Tần Thái nói, càng không thể hiểu nổi. Nơi này vừa cũ vừa xấu, đừng nói thang máy, hàng hiên còn đầy rác không được dọn dẹp. Bên ngoài không có chỗ đậu xe, còn không bằng làm trong ô tô.
Hắn đi vào, khí chất xuất chúng khác biệt, nhưng đáng tiếc mang theo khí lạnh khiến các cô gái tiếp khách không dám lại gần.
Đến phòng 302, là một căn phòng đơn sơ, WC chỉ có rèm vải ngăn cách, hơn nữa còn nhỏ hẹp chỉ đủ Tần Thái vươn một cánh tay.
Lúc này Tần Thái đã ngồi trên giường, không có cửa sổ, tấm ván cửa chỉ cần một đám là có thể tan thành mảnh nhỏ.
Hắn tùy tay ném bao lên giường, trong lòng có sự khinh miệt. Phụ nữ có xuất thân như cô ta, thật sự không khá lên nổi.
Đèn chiếu sáng là loại tiết kiệm điện, độ sáng rất thấp. Nhìn xung quanh u ám như mang kính râm, Tần Thái đang lười nhác lật lật cuốn quảng cáo của một bệnh viện đang tuyên truyền phá thai không đau. Cô cố ý xem nội dung khiến người khác chê cười.
Bạch Cập vào WC nhỏ hẹp kia tắm qua loa, Đối với hắn coi như là đã quá nhẫn nại, bình thường ở trong phòng có một tờ giấy không cần thiết cũng sẽ khiếu nại với lễ tân, nhưng nay thấy vòi nước rỉ sét nhiều chỗ chỉ đành xối nhanh rồi ra ngoài.
Thân thể Tần Thái dùng đang mặc bộ váy dài theo phong cách Bohemian, đóa hoa nở rộ xòe rộng dưới tà váy, coi như là mô phỏng cách ăn mặc của Nguyệt Hiện. Như một giấc mộng, hắn ta vẫn luôn yêu say đắm người đó, còn đây chỉ là trao đổi với nhau mà thôi, hắn sẽ không hề có gánh nặng tâm lý gì.
Bạch Cập bắt lấy tay Tần Thái, giật tờ tạp chí ném xuống đất, chân dài vắt qua xoay người ngồi lên trên.
Hắn xé toang bộ váy trên người Tần Thái, ở nơi rẻ tiền như này khiến dục vọng cũng trở nên rẻ rúng, có thể tùy ý làm gì thì làm. Hắn chẳng thương tiếc gì mà xâm chiếm cô, làm thứ hắn muốn, thứ không thể đáp ứng chỉ với Nguyệt Hiện.
Tần Thái vẫn luôn im lặng, có đôi khi sẽ vô thức rên lên. Ở hoàn cảnh như thế này, tựa như lột mất một lớp da. Cái gì mà phong độ thân sỹ? cái gì mà trưởng bối vãn bối? Cái gì mà hình tượng của phán quan trưởng Nhân Gian? Tất cả đều bị đạp xuống.
Mồ hôi trên người hắn rơi như mưa, giống như biến thái làm đủ phương pháp khiến cô lúc đau đớn lúc lâng lâng, gương mặt mỹ nhân tinh xảo thể hiện đủ loại biểu cảm.
Hắn biết như vậy là không đúng, nhưng không thể kiềm chế. Tình dục tựa như ma túy, càng thử càng nghiện, mà đã nghiện thì sẽ ngứa ngáy không chịu được, chỉ có thể tìm cách dứt cơn ngứa, lại càng dùng sức hành hạ người dưới thân. Chỉ có như vậy, biểu hiện như vậy mới chứng minh hắn không sa vào dục vọng.
Sau một hồi triền miên, thử hết mười tám tư thế, cuối cùng hắn đứng dậy, tuy rằng điều kiện WC ở đây thô sơ nhưng hắn vẫn cẩn thận tắm rửa sạch sẽ. Mặc xong quần áo thì trở lại dáng vẻ đạo mạo.
Chuẩn bị xong, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Tần Thái một cái, xoay người đi ra cửa.
Giữa mùa hè lại không có quạt, trời nóng đến kì cục, cũng may cơ thể này không hấp thu nước nên sẽ không ra mồ hôi.
Chiếc váy đã hi sinh lẫy lừng, cô nghe tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, trong phòng chỉ còn lại một mình. Cô chỉ hối hận vì không đem theo quần áo tắm rửa.
Lúc này chỉ đành gọi cho Sa Ưng, nhưng mà để hắn nhìn thấy cô như thế này chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, Đàm Tiếu lại càng không thể, cô hơi khó xử. Bỗng trong đầu nảy ra một ý tưởng. Vải dệt thuộc mộc trong ngũ hành, nếu cô có thể mô phỏng được năng lượng cấu tạo, chẳng phải sẽ làm ra được y chang hay sao?
Trong Huyền Môn, có một quy tắc, chính là tất cả các thứ trong trời đất này đều phân chia âm dương, đều sẽ do các nguyên tố trong ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ cấu thành. Vải dệt đa số là sợi từ cây, đương nhiên thuộc tính là mộc. Còn cấu tạo thì là....chắc chắn giống như tấm vải từ bộ váy bị xé đúng không!!
Sau đó, cô nỗ lực suốt 1 tiếng đồng hồ, lấy gỗ từ trụ giường chuyển hóa nó thành sợi gỗ, kết quả nó lại thành cái gì đó rất kì lạ, đá không giống đá mà gỗ lại không phải gỗ.
Chưa xong việc thì cơ thể cô lại thiếu dương khí luôn rồi.
Cô đen mặc ném bay cái váy rách ra ngoài cửa sổ, vào WC tắm rửa sạch sẽ mặc nội y chỉnh tề, chải tóc gọn gàng rồi chỉnh sửa cho tươi tắn.
"Sa Ưng, tôi đang ở nhà khách, bị trộm mất váy rồi." tinh thần phấn chấn gọi Sa Ưng tới.
- -------
Thành phố phong tỏa rồi, mong các nàng cẩn thận và giữ sức khỏe nhé, bây giờ làm việc tại nhà rồi nên sẽ ăn gian chút thời gian làm việc để đăng cho các nàng giải trí...Yêu thương nè
Dị mắt, thứ này cực kì hiếm lạ, Sa Ưng và Đàm Tiếu chưa từng thấy.
Giờ đây bọn họ không có thời gian nhìn cho kỹ, Sa Ưng trợ giúp Tần Thái đưa dị mắt vào sâu trong linh hồn, thay thế cho trái tim. Hồn phách và cơ thể có hai vật quan trọng nhất theo thứ tự là trái tim và bộ não. Mà trái tim vẫn luôn cung cấp máu nuôi dưỡng phần não bộ, thế nên cần đưa dị mắt vào phần ngực.
Đương nhiên không thể đào một lỗ rồi lấp vào, Sa Ưng cùng Tần Thái niệm chú tạo một con đường ánh sáng dịu dàng, để dị mắt từ từ đi vào vị trí của trái tim. Lúc hoàn thành, bỗng nhiên Tần Thái thấy đau nhức toàn thân.
Sa Ưng ấn cô nằm xuống: "Máu thịt đang dần lành lại, không sao đâu."
Sự ấm áp tỏa ra từ tim, lan đến bảy gân tám mạch. Tần Thái hít sâu một hơi nằm ngửa lên sô pha. Sa Ưng dùng tấm thảm mỏng đắp cho cô, đã 10 giờ tối.
Đàm Tiếu đứng bên cạnh nhìn, không thể tin được: "Cô ấy, thật sự có thể sống lại sao?"
Sa Ưng gật đầu: "Cùng lắm là hơi khó chịu chút, nhưng giờ dị mắt đã thành trái tim của cô ấy, nó sẽ không phản lại nguyên lực. Tiên linh khí của nó sẽ được dùng để duy trì cơ thể này."
Tần Thái chỉ cảm thấy mệt mỏi, liền ngủ mất. Lúc tỉnh lại trên sô pha, Đàm Tiếu và Sa Ưng đang ngồi xem TV, sợ đánh thức cô nên mở âm lượng rất nhỏ.
Động tác đầu tiên cô làm là nhìn bàn tay của mình, sau đó vói vào trong áo ngủ Đàm Tiếu: "Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh này."
Đàm Tiếu nắm tay cô, bàn tay thô ráp nhưng cực kì ấm áp. Anh đang vui tính nói chuyện với cô thì Sa Ưng đã thò đầu sang: "Muốn cảm nhận của tôi không?"
Không chờ cô đồng ý anh đã kéo tay cô đặt xuống bộ phận phía dưới của anh. = =
Tần Thái đánh vào vai Sa Ưng, anh cười một tiếng rồi ôm cô vào ngực, dùng sức xoa xoa. Hai người xem cô như nhân bánh ép vào giữa, thật lâu sau Đàm Tiếu mới đi lấy trái cây tươi cho cô: "Nếm thử đi."
Tần Thái cắn một miếng, mới đầu cảm giác như nhai gỗ, nhưng dần dần có một chút vị ngọt lan tỏa, cô cau mày: "Chưa rõ ràng lắm."
Sa Ưng đưa ly nước sang: "Từ từ hẳn ăn, uống nước trước đã."
Cô vui vẻ uống vài ngụm, cơ thể khoan khoái lên. Ăn cái gì cũng đều có vị, cô vô cùng vui vẻ, ôm lấy Đàm Tiếu hùng hổ hôn lên mặt anh, rồi quay đầu hôn lên Sa Ưng.
Bên này đang vui, phía Lữ Liệt Thạch thì cực kì thảm hại. Nhát kiếm đâm của Bạch Cập khiến ông ta bị thương nặng, nhưng đây chỉ là việc nhỏ, lúc trước Bạch Hà bị lấy dị mắt phải dưỡng thương hơn một năm mới khỏi.
Đau đớn hơn là, ông ta không thể nói việc này với Yến Trọng Hoan để tìm cách trả thù. Nếu không bọn họ sẽ truy vấn. Cái gì? Bạch Cập lấy mất dị mắt của ông? Ông có dị mắt từ lúc nào?.
Thì toang.
Ông ta hận Bạch Cập, cũng hận cả Tần Thái, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng có thể làm gì được? Muốn dùng lực lượng của Trật Tự, thì phải nói ra ngọn nguồn của dị mắt. Chỉ bằng lực lượng của ông ta thì đấu không lại Bạch Cập và Tần Thái, chắc chắn là tìm chết. Thế nên nỗi đau này, ông ta chỉ có thể tự nuốt vào trong.
Việc quan trọng bây giờ là bế quan dưỡng thương cho tốt.
Vài hôm sau, sáu giờ sáng mặt trời đang dần chiếu rọi, Tần Thái đứng trước cửa sổ không dám bước tới gần hơn, có chút lo lắng.
Sa Ưng đứng phía sau cô, bàn tay to rộng nắm lấy tay cô, chậm rãi đưa ra trước ánh mặt trời. Ánh nắng ấm áp lan dần từ mu bàn tay, không giống cái cảm giác nóng cháy trước kia. Cô dần dần duỗi tay ra, không có gì khác thường, cô từ từ kéo tấm rèm dày.
Ánh mặt trời chói mắt khiến cô phải nghiêng đầu, Sa Ưng ôm eo cô, Tần Thái nâng tay che bớt nắng, bàn tay xòe ra như đang chơi đùa.
Giữa ánh nắng chiếu rọi, bỗng dưng tóc cô dần dần có biến đổi, lập tức Sa Ưng kéo cô lùi lại, hai tay bưng lấy mặt Tần Thái, cô khó hiểu: "Sao vậy?"
Tần Thái cũng nhanh chóng phát hiện chuyện này. Tóc cô bỗng thành trắng xóa như sữa, cô hơi sợ, Sa Ưng không ngừng trấn an hồn phách của cô, rồi ôm cô vào ngực. Vài phút sai, Tần Thái vỗ vai anh: "Không sao rồi."
Sa Ưng sờ trán cô, dám mặt mình lên má cô: "Có đau không?"
Tần Thái lắc đầu, nâng tay lên nhìn: "Tiên linh khí là khí thuần dương nhất, có thể so với ánh mặt trời nên tạm thời hơi khó chịu thôi."
Lúc này Sa Ưng mới yên tâm, anh nâng làn tóc trắng của Tần Thái lên, nhẹ nhành nói: "Ừ, màu tóc này cũng rất đẹp. Lúc trước trông hơi quê mùa, còn định dẫn cô đi nhuộm tóc."
Tần Thái đưa đầu lại gần hơn: "Thích chạm thì chạm đi."
Hai người đứng cạnh nhau như vậy, lát sau Sa Ưng hỏi: "Vừa rồi có sợ không?"
Tần Thái hơi đần ra, sau đó cô nhìn vào mắt Sa Ưng, trong đôi mắt đó là hình ảnh cô và ánh bình minh sáng rực: "Sợ chứ, tôi còn cho rằng mình sẽ như cương thi trong phim, phanh một tiếng nổ tung, tan thành khói bụi. Game over."
Sa Ưng bật cười, ôm cô chặt hơn. Bên ngoài Đàm Tiếu gọi mọi người xuống ăn sáng, hôm nay tâm trạng tốt nên anh làm một bàn đồ ăn cực kì phong phú. Sa đại nhân rất vừa lòng, chỉ kém chưa bo tiền để khen ngợi.
Tang Cốt Nê cũng đến ngồi, cái gương của nó cứ chiếu loạn lên, cố ý đặc tả Tần Thái, còn nương theo ánh mặt trời rọi vào cô. Mọi người đã ngồi vào bàn ăn, mùi hương vương vấn nơi chóp mũi Tần Thái khiến cô vui vẻ. Tang Cốt Nê nổi lòng hiếu kì thử uống một chén canh xương hầm.
Quả là một khung cảnh tốt đẹp.
Đàm Tiếu đưa Tần Thái đến tiệm cắt tóc, mái tóc qua vai được cắt ngắn lên, tỉa mỏng phần đuôi, không còn cảm giác thân thiện thuần phác nữa. Tóc trắng, khiến người khác cảm nhận sự âm lãnh cùng tà khí.
Chuyện này là tất nhiên, Huyền Thuật sư nào mà không có vài phần sát khí chứ?
Tần Thái nhìn hình ảnh xa lạ trong gương, Đàm Tiếu nhìn trái phải một lúc, cũng thấy kiểu tóc này quá lạnh lùng, anh bảo nhà tạo mẫu tóc: "Tỉa phía trước ngắn lên chút, hai bên có mái dài chút, nhìn cho đáng yêu."
Cuối cùng làm xong, cô nhìn nhìn: "Sao tôi lại có cảm giác quả đầu này giống giống cẩu dạ xoa vậy"
Đàm Tiếu giúp cô bổ sung: "Inuyasha."
Tần Thái bất mãn: "Có gì khác nhau à?"
Đàm Tiếu nhún vai, nhà tạo mẫu tóc thì phì cười. Nhìn qua quần áo của Tần Thái, lại có thái độ chăm chút của Đàm Tiếu, hắn không dám lơ là với vị khách hàng này.
Cuối cùng Tần Thái mang quả đầu xù xù đáng yêu này đi về, Đàm Tiếu nắm tay cô, vừa đi vừa cười. Cô tức giận, thật giống nữ sinh cấp ba quá mà. Bỗng nhiên anh xoa mái tóc cô: "Cũng rất đáng yêu đó, ha ha."
Tần Thái đẩy tay ra, anh không giận, còn mua cho cô một hộp kem.
Đến tối, Sa Ưng về nhà liền không nhịn được, anh và Đàm Tiếu là hai thái cực khác nhau, Đàm Tiếu thích kiểu nữ sinh thanh thuần, anh lại thích chị đại thành thục. Vừa nhìn thấy quả đầu xù xù của Tần Thái, dường như anh muốn phun máu: "Đàm Tiếu!! Kiểu tóc gì thế này hả, anh nghĩ người khác làm sao tin được đây là Huyền Thuật sư giỏi nhất đâyyy?"
Đàm Tiếu phất tay: "Cô ấy còn nhiều thân thể khác, có làm sao đâu?Nếu không anh muốn có khí chất đại sư kiểu gì? Bỏ tiền mua về là được rồi."
Sa Ưng tuyệt vọng muốn bứt sạch tóc, rồi lại nhìn sang Tần Thái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Cắt ngắn thành như vậy rồi, muốn đổi kiểu thì đành phải chờ dài ra thôi.
Vốn dĩ tối nay ba người sẽ ra ngoài ăn tiệc để chúc mừng Tần Thái sống lại, không ngờ lúc chuẩn bị xuất phát thì Bạch Cập gọi điện tới.
Mục đích rất rõ ràng, hắn nói thẳng địa chỉ khách sạn và số phòng.
Tần Thái không muốn làm hai người mất vui, nhưng chuyện này không còn cách nào khác, cô đành cười: "Các anh thay tôi chúc mừng vậy."
Nói xong, cô đi xuống tầng hầm thay cơ thể khác, chính là cơ thể mà Bạch Cập thích. Đàm Tiếu không nhịn được hỏi: "Đã trễ thế này mà còn công việc sao?"
Chuyện với Bạch Cập, Tần Thái không nói cho anh biết, chỉ gật đầu. Sa Ưng tiễn Tần Thái đến cửa, đột nhiên mở miệng: "Nhất định phải đi sao?"
Tần Thái muốn nói lại thôi, Sa Ưng thở dài: "Nhìn người phụ nữ của mình phải chịu đựng chuyện này mà bất lực không làm gì được, cảm giác đó thật sự rất khuất nhục." Tần Thái cúi đầu, anh vỗ nhẹ vào vai cô, lại nói: "Nói đi cũng phải nói lại, trước kia tôi ngủ với vợ người ta nhiều quá, chắc đây là...báo ứng nhỉ."
Tần Thái bị anh chọc cười, lúc này Sa Ưng hôn nhẹ lên mặt cô: "Mỗi người đàn ông đều tiềm tàng thú tính, Phòng tổng thống, âm nhạc gì đó là hỗ trợ, nhưng hiện tại Bạch Cập không cần nhất chính là tình thú, cái hắn cần chỉ là tình dục."
Lúc Tần Thái đi đến địa chỉ kia, cô vẫn còn đang suy nghĩ những đều này, bản thân tiếp cận Bạch Cập vì mục đích gì? Nếu cô không dụ hoặc bằng người khác, thì việc cô thiếu tự trọng như vậy có ích lợi gì?
Nghĩ xong, cô lập tức đi vào khách sạn khác thuê một phòng giá 30 đồng một đêm, rồi gọi cho Bạch Cập: " Khách sạn đối diện Giang Minh, nhà khách Tam Họa, phòng 302."
Việc cô tự ý đổi chỗ khiến Bạch Cập bất mãn, hắn là người có dục vọng khống chế mãnh liệt, thế nên cực kỳ ghét những việc như vậy.
Lúc hắn đến nơi Tần Thái nói, càng không thể hiểu nổi. Nơi này vừa cũ vừa xấu, đừng nói thang máy, hàng hiên còn đầy rác không được dọn dẹp. Bên ngoài không có chỗ đậu xe, còn không bằng làm trong ô tô.
Hắn đi vào, khí chất xuất chúng khác biệt, nhưng đáng tiếc mang theo khí lạnh khiến các cô gái tiếp khách không dám lại gần.
Đến phòng 302, là một căn phòng đơn sơ, WC chỉ có rèm vải ngăn cách, hơn nữa còn nhỏ hẹp chỉ đủ Tần Thái vươn một cánh tay.
Lúc này Tần Thái đã ngồi trên giường, không có cửa sổ, tấm ván cửa chỉ cần một đám là có thể tan thành mảnh nhỏ.
Hắn tùy tay ném bao lên giường, trong lòng có sự khinh miệt. Phụ nữ có xuất thân như cô ta, thật sự không khá lên nổi.
Đèn chiếu sáng là loại tiết kiệm điện, độ sáng rất thấp. Nhìn xung quanh u ám như mang kính râm, Tần Thái đang lười nhác lật lật cuốn quảng cáo của một bệnh viện đang tuyên truyền phá thai không đau. Cô cố ý xem nội dung khiến người khác chê cười.
Bạch Cập vào WC nhỏ hẹp kia tắm qua loa, Đối với hắn coi như là đã quá nhẫn nại, bình thường ở trong phòng có một tờ giấy không cần thiết cũng sẽ khiếu nại với lễ tân, nhưng nay thấy vòi nước rỉ sét nhiều chỗ chỉ đành xối nhanh rồi ra ngoài.
Thân thể Tần Thái dùng đang mặc bộ váy dài theo phong cách Bohemian, đóa hoa nở rộ xòe rộng dưới tà váy, coi như là mô phỏng cách ăn mặc của Nguyệt Hiện. Như một giấc mộng, hắn ta vẫn luôn yêu say đắm người đó, còn đây chỉ là trao đổi với nhau mà thôi, hắn sẽ không hề có gánh nặng tâm lý gì.
Bạch Cập bắt lấy tay Tần Thái, giật tờ tạp chí ném xuống đất, chân dài vắt qua xoay người ngồi lên trên.
Hắn xé toang bộ váy trên người Tần Thái, ở nơi rẻ tiền như này khiến dục vọng cũng trở nên rẻ rúng, có thể tùy ý làm gì thì làm. Hắn chẳng thương tiếc gì mà xâm chiếm cô, làm thứ hắn muốn, thứ không thể đáp ứng chỉ với Nguyệt Hiện.
Tần Thái vẫn luôn im lặng, có đôi khi sẽ vô thức rên lên. Ở hoàn cảnh như thế này, tựa như lột mất một lớp da. Cái gì mà phong độ thân sỹ? cái gì mà trưởng bối vãn bối? Cái gì mà hình tượng của phán quan trưởng Nhân Gian? Tất cả đều bị đạp xuống.
Mồ hôi trên người hắn rơi như mưa, giống như biến thái làm đủ phương pháp khiến cô lúc đau đớn lúc lâng lâng, gương mặt mỹ nhân tinh xảo thể hiện đủ loại biểu cảm.
Hắn biết như vậy là không đúng, nhưng không thể kiềm chế. Tình dục tựa như ma túy, càng thử càng nghiện, mà đã nghiện thì sẽ ngứa ngáy không chịu được, chỉ có thể tìm cách dứt cơn ngứa, lại càng dùng sức hành hạ người dưới thân. Chỉ có như vậy, biểu hiện như vậy mới chứng minh hắn không sa vào dục vọng.
Sau một hồi triền miên, thử hết mười tám tư thế, cuối cùng hắn đứng dậy, tuy rằng điều kiện WC ở đây thô sơ nhưng hắn vẫn cẩn thận tắm rửa sạch sẽ. Mặc xong quần áo thì trở lại dáng vẻ đạo mạo.
Chuẩn bị xong, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Tần Thái một cái, xoay người đi ra cửa.
Giữa mùa hè lại không có quạt, trời nóng đến kì cục, cũng may cơ thể này không hấp thu nước nên sẽ không ra mồ hôi.
Chiếc váy đã hi sinh lẫy lừng, cô nghe tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, trong phòng chỉ còn lại một mình. Cô chỉ hối hận vì không đem theo quần áo tắm rửa.
Lúc này chỉ đành gọi cho Sa Ưng, nhưng mà để hắn nhìn thấy cô như thế này chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, Đàm Tiếu lại càng không thể, cô hơi khó xử. Bỗng trong đầu nảy ra một ý tưởng. Vải dệt thuộc mộc trong ngũ hành, nếu cô có thể mô phỏng được năng lượng cấu tạo, chẳng phải sẽ làm ra được y chang hay sao?
Trong Huyền Môn, có một quy tắc, chính là tất cả các thứ trong trời đất này đều phân chia âm dương, đều sẽ do các nguyên tố trong ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ cấu thành. Vải dệt đa số là sợi từ cây, đương nhiên thuộc tính là mộc. Còn cấu tạo thì là....chắc chắn giống như tấm vải từ bộ váy bị xé đúng không!!
Sau đó, cô nỗ lực suốt 1 tiếng đồng hồ, lấy gỗ từ trụ giường chuyển hóa nó thành sợi gỗ, kết quả nó lại thành cái gì đó rất kì lạ, đá không giống đá mà gỗ lại không phải gỗ.
Chưa xong việc thì cơ thể cô lại thiếu dương khí luôn rồi.
Cô đen mặc ném bay cái váy rách ra ngoài cửa sổ, vào WC tắm rửa sạch sẽ mặc nội y chỉnh tề, chải tóc gọn gàng rồi chỉnh sửa cho tươi tắn.
"Sa Ưng, tôi đang ở nhà khách, bị trộm mất váy rồi." tinh thần phấn chấn gọi Sa Ưng tới.
- -------
Thành phố phong tỏa rồi, mong các nàng cẩn thận và giữ sức khỏe nhé, bây giờ làm việc tại nhà rồi nên sẽ ăn gian chút thời gian làm việc để đăng cho các nàng giải trí...Yêu thương nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.