Vương Quốc Màu Xám

Chương 32

Nhất Độ Quân Hoa

22/05/2014

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó là ánh đèn màu mờ ảo chuyển động.

Sa Ưng ở bên cạnh, ánh mắt chị Hồng vô hồn. Ngay khi người đầu tiên bắt đầu, Tần Thái đã hiểu ngay công dụng của chai rượu. Thông gia cầm chai rượu lên, dùng sức nện vào lưng Bạch Lộ, Bạch Lộ hự lên một tiếng, khuỵu người xuống. Đàm Tiếu kéo cô tiếp tục đi về phía trước, cơn mưa chai rượu rơi tới tấp lên người Bạch Lộ, những mảnh thủy tinh vỡ tung tóe giống như một con mưa màu xanh nhạt, đẹp và tàn khốc.

Bạch Lộ mở mắt trừng trừng, máu bắt đầu rịn ra ngoài lớp áo mỏng, người con gái xinh đẹp rạng rỡ ngày hôm qua, hôm nay đã nhếc nhác như quỷ.

Tần Thái biết Bạch Lộ đang tìm kiếm ai, những mảnh thủy tinh trên đất lấp lánh mỗi khi ánh đèn quét xuống, giống như những viên đá quý. Máu của Bạch Lộ là hoa nở trên những viên đá ấy. Lòng Tần Thái bỗng dâng lên niềm sợ hãi, cô vội lấp sau lưng Sa Ưng, chai rượu trong tay như nặng ngàn cân.

Dần dần Bạch Lộ không đứng dậy nổi nữa, sống lưng của cô đã bị những chai rượu đập gẫy, Đàm Tiếu kéo cô đi qua trước mặt đám đông giống như kéo một con chó chết.

Bạch Lộ càng lúc càng được kéo tới gần cô hơn, vài giọt máu bắn lên mặt, giống như axit sunfuric ăn mòn da thịt. Tần Thái giơ tay lên lau, mu bàn tay lập tức đỏ màu máu, đỏ tới nhức mắt.

Tần Thái mỗi lúc thở mỗi nhanh hơn, nỗi sợ hãi và sự ghê tởm gần như hút cạn không khí trong lồng ngực cô. Cô ném chai rượu trên tay xuống định chạy, Sa Ưng túm lấy cô, Tần Thái ra sức giãy giụa: “Buông tay! Các người là lũ điên, cầm thú!”

Cô vừa lên tiếng, Bạch Lộ phát hiện ra vị trí của cô ngay.

Đôi mắt ấy, đỏ như máu, chằm chằm nhìn Tần Thái, dương như muốn ghi khắc hình ảnh của cô vào trong não. Giọng Sa Ưng lạnh lùng không chừa đường thương lượng: “Cầm chai rượu cho chắc, ngồi xuống.”

Tần Thái ra sức đẩy hắn, “Buông ra, để tôi đi!”

Mọi âm thanh ồn ào huyên náo bỗng lắng hẳn xuống, xung quanh đều nhìn về phía cô. Sống lưng cô lạnh toát, những lời mắc nghẹn nơi cổ họng không thể nói tiếp được nữa.

Họ cũng sẽ giết cô, giống như giết Bạch Lộ.

Chẳng ai dám lên tiếng, chẳng ai cho rằng việc này là sai trái, chẳng ai quan tâm tới sự đau đớn của người khác. Máu tươi chính là chiếc giường ấm áp tốt nhất dành cho những kẻ điên.

“Sao thế?” Thông gia đã bước tới bên cô không biết từ lúc nào, cầm tay Tần Thái. Tiện thể nhét lại chai rượu vào trong tay cô, giọng ông ta điềm đạm: “Chính là người bạn cơ trí này của chúng ta đã phát hiện ra đồ sâu bọ kia, vì vậy màn thú vị nhất của bữa tiệc này, hãy để tân tổ trưởng của Diêu Hồng thực hiện nốt.”

Nhạc nhẹ chuyển thành nhạc rock, những âm thanh chát chúa dội thẳng vào tai. Tần Thái bị nhấn chìm trong mớ âm thanh ầm ĩ ấy, Thông Dương Tử cầm tay cô, nhẹ nhàng vuốt mặt cô, âm nhạc choang choang, nhưng cô vẫn nghe rất rõ giọng ông ta: “Đừng sợ, nào.”

Đàm Tiếu kéo Bạch Lộ tới trước mặt Tần Thái, đôi mắt Bạch Lộ mở to như sắp nứt toác.

Thông Dương Tử cầm tay Tần Thái, dịu dàng như những người mới yêu nhau: “Nào.” chai rượu giơ ngang tầm mắt của Bạch Lộ, choang một tiếng đập thẳng vào đầu cô, màu xanh nhạt tung tóe giống như bông hoa nở, dòng máu tươi chảy ra từ mái tóc đen, men theo khuôn mặt xuống cổ.

Khuôn mặt vốn đã nhếch nhác của Bạch Lộ bị máu tươi quết lên, toàn thân Tần Thái run bần bật, cô thở gấp, dạ dầy cuộn lên.

Thông Dương Tử hôn lên mặt cô, cơ thể nóng hổi của ông ta cọ xát vào lưng cô, giọng khản đặc: “Dùng sức thêm chút nữa.”

Ông tay lấy thêm chai rượu khác cho Tần Thái, tiếng nhạc rock điên cuồng đập khiến màng nhĩ rung lên bần bật. Ông ta cầm tay Tần Thái giơ lên, rồi nặng nề giáng xuống, không có âm thanh nào, bởi tiếng chai rượu vỡ cũng đã bị tiếng nhạc nuốt chửng.

Bạch Lộ bị đánh đau tới mức cổ nghẹo hẳn sang một bên. Máu bắn lên mặt Tần thái, Tần Thái đờ đẫn như khúc gỗ vô tri, không còn thính giác, không còn xúc giác, chỉ còn lại thị giác, sự kinh ngạc tuyệt vọng thể hiện rõ dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng.

“Lam Trù, mình muốn quay về trong trong sạch, cậu tin không?”

Lại một chai rượu nữa nện xuống, máu và thịt lẫn lộn nhìn kinh hồn bạt vía. Thông Dương Tử gần như ôm trọn Tần Thái vào lòng, hôn lên khuôn mặt trắng nhợt của cô, luồn tay vào tay phải cô.

Không biết cô đã đập bao nhiêu chai rượu, đôi mắt trước mặt cô đã mất đi thần sắc, chỉ còn sự thù hận trong đó. Nụ hôn của Thông Dương Tử cũng mang theo mùi tanh của máu.

Đây nhất định là cô đang nằm mơ, là nằm mơ phải không?



Tần Thái quay người lại, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, sức lực toàn thân đã bị rút cạn, sắc mặt cô trắng như tờ giấy. Thông Dương Tử không buông tay cô: “Còn chưa quen phải không, thôi được, chai cuối cùng.”

Lại một chai rượu khác được nhét vào tay cô, Tần Thái vô tri vô giác như khúc gỗ. Choang một tiếng, có thứ gì đó bật ra, lăn lông lốc dưới đất, lăn tới chân Tần Thái.

Là một con mắt, Đàm Tiếu bước lên phía trước nhặt lên, nhẹ nhàng lau sạch, rồi đưa cho Thông Dương Tử. Nụ cười của Thông Dương Tử giống như rượu ủ ngàn năm, hắn lấy khăn tay ra lau sạch hai tay: “Phần thưởng nên dành cho người có công nhiều nhất.”

Đàm Tiếu gật đầu: “Vâng.”

Đàm Tiếu cúi xuống túm lấy đầu Bạch Lộ, đầu Bạch Lộ trông đã không còn ra hình dạng gì nữa, phần gáy phía sau nát bét. Đàm Tiếu túm tóc cô để giật ngửa đầu cô ra phía sau khiến mặt cô phải ngẩng lên, mặt cô toàn máu, màu máu làm làn da trắng thêm nổi bật.

Đôi mắt đẹp vốn vô cùng lanh lợi ấy, giờ mắt trái trợn tròn, mắt phải chỉ còn là một cái hốc đỏ lòm. Đàm Tiếu nhìn hai hốc mắt cô, một lúc sau tay trái bịt chặt mắt trái Bạch Lộ, tay phải cầm chai rượu nện mạnh vào gáy cô.

Nhạc rock đã dừng từ bao giờ, choang một tiếng, máu bắt đầu túa ra từ những kẽ tay trái của hắn.

Hắn xòe lòng bàn tay trái ra, con mắt trái đã nằm trên đó. Hắn không cần lên tiếng, tự có người dâng tới một chiếc hộp gỗ tinh xảo. Hắn nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, động tác nho nhã lau sạch đôi con ngươi, thận trọng đặt vào lớp vải nhưng bọc trong chiếc hộp.

Hắn đưa hộp cho Tần Thái, hai mắt Tần Thái tối sầm, ngất xỉu.

Đây nhất định không phải là thật, nhất định không phải. Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Tần Thái ốm. Sốt cao mãi không dứt. Những cảnh tượng đó cứ nối tiếp xuất hiện trong giấc mơ cô, hỗn loạn tới mức khiến não cô gần như muốn nổ tung. Chỉ có điều trong giấc mơ, mọi thứ xảy ra trên nền toàn máu, một màu đỏ tươi nhức nhối.

Hễ nhắm mắt lại là cô nhìn thấy Bạch Lộ, đứngg bên giường cô, khẽ gọi tên Tần Thái, âm thanh đó rõ ràng tới không thể rõ ràng hơn. Tần Thái biết cô không thể trả lời: lịch quỷ trong truyền thuyết thực ra không nhìn thấy người. Nhưng khi ‘nó’ gọi tên bạn, ngàn vạn lần đừng trả lời, nếu không sẽ bị nó phát hiện!

Âm Thanh đó cứ vang mãi bên tai, lúc gần lúc xa: “Lam Trù? Lam Trù?”

Tần Thái không dám nói mơ, sốt cao tới mức mép lở loét, cô không mở nổi mắt. Cơ thể yếu ớt, khiến tà khí nhân cơ hội đó xâm chiếm, Tần Thái cảm thấy mình có thể sẽ chết trong cơn bệnh này.

Không biết đang là ngày hay là đêm, có người mang thuốc tới, múc từng thìa cho cô. Người đó vừa xuất hiện, tiếng Bạch Lộ cũng biến mất.

Tần Thái đành nắm chặt tay người đó, uống thuốc xong thì nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lần này bệnh quá đột ngột, không biết là cô đã ốm bao nhiêu lâu. Khi Tần Thái mở mắt ra, nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, trên người đắp chăn, bên cạnh..một người đàn ông đang nằm bên cạnh, còn cô đang nắm tay người ta!

Cô ngồi phắt dậy, hất tay anh ta ra. Trên người chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng như cánh chuồn chuồn, đầu đau tới muốn vỡ. Cơ vừa mở miệng định nói mới phát hiện ra tiếng khản đặc, miệng khô rát, cổ hỏng như có lửa: “Anh là ai? Đây là đâu?”

Người đàn ông đó cũng bị cô đánh thức, là Sa Ưng. Ánh mắt Tần Thái thù địch, giọng anh ta như chế giễu: “Đừng có làm như tôi vừa ‘vô lễ’ với cô thế, là cô nắm tay không cho tôi đi.”

Tần Thái chẳng thèm để ý tới anh ta, nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ của chị Hồng.

Cạnh giường, một bên là bàn trang điểm, một bên là máy tính. Sa Ưng đưa cho cô một chiếc di động khảm đá màu vàng: “Thông gia bảo tôi chuyển lời cho cô, ông ấy không muốn tổ trưởng của ông ấy làm lỡ việc của tổ.”

Tần Thái đón lấy di động, cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào vật bằng kim loại ấy khiến cô hiểu ra: Đây không phải giấc mơ.

Sa Ưng đưa cho cô một chiếc hộp gỗ có kích thước như chiếc hộp đựng kính, Tần Thái nhìn thấy mà sợ hãi, nhưng anh ta chỉ điềm đạm nói: “Đây là thứ đã được làm phép. Cô may đấy. Nhớ mà cảm ơn Thông gia.”

Tần Thái bịt miệng chạy ra khỏi phòng: Cô lại nôn.

Mấy ngày liền không ăn nổi thứ gì, cơ thể Tần Thái gầy như một cây cần. Bạch Lộ vẫn gọi tên cô, không, gọi biệt hiệu của cô: “Lam Trù?”



Tần Thái chỉ cần nhắm mắt lại là nghe thấy.

Giết người đền mạng, đây là chuyện rất rõ ràng.

Nhưng mình không thể đền mạng, bởi cô ấy đã chết rồi, cho dù mình đền mạng thì Bạch Lộ cũng không sống lại được. Tần Thái ra sức tìm lí do bào chữa cho mình, sau năm năm, cô muốn quay về Trật Tự, muốn quay lại bên sư phụ, muốn quay về với Lã Lương Bác.

Không ai có thể ngăn cản cô!

Nay mưa gió bão bùng, cô giống như ngọn cỏ nhỏ bé mọc ở nơi cao nhất đỉnh núi. Ngoài đối mặt với bão táp ra, cô còn có thể làm gì?

Bạch Lộ, đến đi!

Tần Thái bắt đầu ra sức ăn, những đồ ăn đó nhạt nhẽo như rơm như rác, nhưng cô vẫn nhét đầy miệng. Cơ thể yếu ớt sẽ khiến dương khí suy yếu. May mắn tới đâu cũng không thể chịu đựng nổi sự dày vò của bệnh tật.

Cứ bị bệnh quấn lấy, tà khí sẽ nhanh chóng xâm nhập, khí vận hao tổn, sớm muốn gì cô cũng phải đi gặp Bạch Lộ mất.

Ăn uống no say, dạ dày khó chịu, Tần Thái bắt đầu tắm nắng. Đây là đặc quyền của tổ trưởng, cấp trên đã không còn hạn chế hành động của cô nữa. Mấy tháng trời nằm trong bóng tối, da cô trở nên trong suốt, mà những ngày bị bệnh, trông cô còn xấu hơn cả ma.

Ánh nắng mặt trời đúng là liều thuốc quý, trên phương diện khoa học có thể khử trùng kháng khuẩn, trong phương diện huyền học thì lại có thể đuổi được tà ma, tăng cường dương khí.

Ngày ngày đi dạo dưới ánh nắng mặt trời, thể lực của Tần Thái bắt đầu hồi phục trở lại, cô bắt đầu chạy, ngày nào cũng hít đất, tăng cường vận động. Cũng may thể chất của cô tốt, khoảng một tuần sau, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều.

Tiếng gọi của Bạch Lộ mỗi lúc mỗi gần: Sẽ có ngày cô ấy tìm thấy Tần Thái. Người bị giết chết oán khí nặng, lại thêm khi chết cô ấy phải chịu khổ sở dày vò, oán hận tích tụ, khi còn sống lại làm việc ác, loại người này nếu biến thành không khí, chắc chắn sẽ gây họa một phương.

Thời gian này Sa Ưng đưa các tổ viên trong tổ đi làm nhiệm vụ, nay trong tổ chỉ còn lại A Tử và Lục Châu, cần bổ sung thành viên mới. Đây là công việc của tổ trưởng, Sa Ưng không thể làm thay.

Tần Thái bắt đầu tìm kiếm tổ viên, tổ chức này thu hút tổ viên mới, một là dụ dỗ, tức là dùng lợi ích để dụ dỗ. Dù sao khi trở thành tổ viên, thu nhập hàng năm hơn mười vạn không phải không có. Hai là uy hiếp, một khi phát hiện ra tổ viên có tư chất, lập tức tìm ra nhược điểm của người đó, rồi vừa uy hiếp vừa dỗ dành về.

Thứ ba, cần phải xem mệnh lí, thành viên của tiểu tổ cần phải là người có phúc thọ tốt, nếu mệnh đoản phúc mỏng, thì khả năng hóa giải tội nghiệt quá chậm, lại ra sức tích ắc, dễ bị chết thảm.

Tần suất thay người dày đặc, làm tổ trưởng không dễ dàng gì.

Cuối cùng Tần Thái đi bộ trên phố, vừa rèn luyện sức khỏe vừa tiện thể tìm người thích hợp. Khi mùa đông tràn về thành phố Tam Họa, Tần Thái tìm thấy Thanh mù trong một khung cảnh tuyết phủ tuyệt đẹp.

Thanh mù vẫn thế, ngồi ở ga tàu xem bói, đoán chữ, lừa được ai thì lừa, không lừa được thì trộm cắp. Gặp Tần Thái, vẻ mặt ông ta kinh ngạc: Mấy tháng không gặp, ông ta còn tưởng Tần Thái đã bị Thông gia ‘xử lý’ rồi cơ.

Tần Thái vốn không muốn dây dưa lằng nhằng với ông ta, con người này vừa tham lam vừa ích kỉ, xem trọng lợi ích coi nhẹ nghĩa khí, không phải người tốt. Nhưng một là cô cần ông ta, hai là. có ai là người tốt chứ?

“Chiếc răng ấy, ông còn giữ không?” Tần Thái hỏi thẳng, Thanh mù ngẩn người, đột nhiên nhớ chiếc túi giấy màu vàng mà lần đầu tiên ông ta cùng Tần Thái gạt trong nhà trọ, “Chị Thái, chị muốn nói tới cái gói giấy vàng ấy hả? Còn còn, tên mù tôi sợ có lúc chị cần dùng, nên không dám vứt.”

Tần Thái thu lại chiếc răng đó, rồi liệt kê một danh sách đưa cho Thanh mù: “Mua đủ những thứ trong danh sách này, đến địa chỉ này tìm tôi.”

Thanh mù còn muốn hỏi tiếp, Tần Thái đã đưa cho ông ta một xấp tiền. Ôi, ít nhất cũng phải năm nghìn!!!

Thế này còn được, ông ta lập tức đi làm ngay!

Đây chính là cái hay của loại người này, tham lam, vì vậy nghe lời. Nhát gan như chuột nhắt, vì vậy sợ chết. Từ xưa tới nay tiểu nhân vẫn là vũ khí giết người lợi hại nhất.

Đôi lúc, tiểu nhân còn có ích hơn quân tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook