Chương 177: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
Nhất Độ Quân Hoa
30/06/2023
DeYun
Chuyện tối hôm ấy, Tần Thái không dám nghĩ đến.
Vì có một mảnh hồn phách nên cảm giác đó quá rõ ràng, như Bạch Hà thật sự hôn lên từng tấc da tấc thịt cô. Nó thật sự quá là khi sư diệt tổ. Lúc xong đã là bốn giờ sáng, Tần Thái bị mất ngủ.
Cô ngồi trên giường, không biết tại sao lại thấy trong lòng có chút vắng vẻ.
Hừng đông, Nhị phu nhân đột nhiên muốn đến thăm Nhị gia ở Tiêu Dao các. Đương nhiên Tần Thái phải đi cùng, mà dì Trân lại bị sốt cao. Kì lạ, bà ta vẫn đang ăn ngon uống nhiều mà, sao lại phát sốt đúng lúc này?
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Nhị phu nhân đã lên tiếng thì cô không thể nói gì.
Đã lâu cô không tới Tiêu Dao các, bên trong vẫn nườm nượp mỹ nữ, mà cô sợ Nhị phu nhân nhìn thấy những thứ không đứng đắn nên đi đường dành cho VIP. Nhị phu nhân không biết điều này, vốn những người bên dưới đều gạt những thứ mà Nhị phu nhân không nên biết.
Nhị gia có văn phòng ở Tiêu Dao các, xưa nay thường ở phòng đánh đàn nên Tần Thái chưa bao giờ đến văn phòng đó. Lúc đẩy Nhị phu nhân vào, cô còn kể một số tin đồn thú vị ở đây, nhưng Nhị phu nhân có vẻ thất thần.
Tần Thái chú ý đến vẻ mặt này, phu nhân làm sao vậy?
Văn phòng của Nhị gia ở lầu tám, thang máy vừa đến là Tần Thái định thông báo trước, nhưng Nhị phu nhân đã vung tay lên: "Đừng khoa trương."
Lễ tân đương nhiên biết Nhị phu nhân, thấy cô ấy đột nhiên xuất hiện làm hắn không biết là đã xảy ra chuyện gì. Cũng không dám gọi điện cho Nhị gia, chỉ trợn mắt há mồm sững sờ tại chỗ. Lúc này Nhị gia không ở Tiêu Dao các, hắn quản lý nhiều bộ phận, ngày thường rất bận rộn.
Tần Thái chỉ cảm thấy sẽ không có chuyện gì, chỉ âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Nhị phu nhân ngồi vào bàn làm việc của Nhị gia, mở máy tính lên tùy ý lật xem tài liệu bên trong. Tần Thái đứng cạnh, nếu Nhị phu nhân không nói gì thì cô sẽ không tránh.
Chẳng bao lâu, một tấm hình chụp xuất hiện trên màn hình, là kiểu ảnh chụp nghệ thuật, mỹ nhân mặc bộ lễ phục màu hoa hồng, tóc dài uốn xoăn, phần ngực lộ ra một nửa cùng ánh mắt toát vẻ mê ly. Nhị phu nhân nhìn một hồi, bỗng hừ lạnh: "Gọi người này tới đây."
Tần Thái rất muốn nói, thật ra trong máy tính đàn ông có ảnh chụp của người đẹp là hết sức bình thường, huống chi Nhị phu nhân đã ốm đau nhiều năm như vậy, chắc là Nhị gia cũng cần.... khụ khụ. Nói không chừng bức ảnh này là tải về trên web nào đó, cô phải đi đâu tìm người thật chứ?
Nhưng không nói thẳng với Nhị phu nhân như vậy được, cô đành gọi chủ nhiệm văn phòng của Nhị gia đến hỏi: "Người này là ai?"
Chủ nhiệm văn phòng là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, nhìn thấy ảnh chụp hắn liền biết chuyện không ổn rồi, da đầu căng lên: "Nhị phu nhân...cô gái này tên là Hải Linh, đây là bức ảnh cô ấy dùng để làm sơ yếu lí lịch tuyển vào, bên nhân sự đã làm xong giấy chứng nhận nhân viên cho cô ấy, chắc là Nhị gia quên xóa...thật sự không có chuyện như ngài nghĩ đâu ạ."
Nhị phu nhân quay đầu lại, mỉm cười nói: "Ta phải nghĩ đến chuyện gì nhỉ?"
Chủ nhiệm văn phòng xoa xoa cái đầu hói, không dám nhiều lời: "Tôi sẽ tìm cô ấy tới."
Rất nhanh Hải Linh đã được gọi đến, cô mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, ăn mặc rất khéo léo. Chỉ là hai cúc áo trước ngực mở ra, Nhị phu nhân đánh giá cô ta một lúc, cô gái này chỉ mới đến không hiểu tình hình, chỉ nhìn qua chủ nhiệm.
Nhưng vị chủ nhiệm đáng thương này còn khẩn trương hơn cả cô: "Nhị phu nhân, nếu Hải Linh có chỗ nào sai, tôi sẽ đuổi cô ta ngay ạ."
Tần Thái yên lặng đứng phía sau Nhị phu nhân, chuyện này không có chỗ cho cô nói.
Nhị phu nhân lạnh lùng nhìn hắn: "Xem ra ngươi đã làm hết mức phận sự của một chủ nhiệm." phu nhân hơi nghiêng đầu, Tần Thái liền hiểu, dùng ly của Nhị gia rót cho phu nhân một tách trà.
Vị chủ nhiệm kia không ngừng xoa tay: "Thưa...thưa phu nhân, ý của tôi là, về sau sẽ không có chuyện này nữa."
Bây giờ Hải Linh đã biết vị phu nhân ngồi xe lăn kia có chức vị rất cao, nhưng có chuyện gì liên quan đến cô vậy?
Đột nhiên Nhị phu nhân nói: "Nên làm gì, ngươi có biết không?"
Tần Thái ngẩn ra, liền hiểu lời này là nói với ai. Nên làm gì là làm gì?
Thấy cô không trả lời, Nhị phu nhân có chút không vui: "Ta không muốn nhìn thấy cô ta."
Tần Thái vẫn không cảm thấy gì, ngẩng đầu nói với chủ nhiệm văn phòng kia: "Nghe thấy chưa?"
Nhị phu nhân quay đầu lại nhìn cô: "Ta đang nói cô đấy."
Rốt cuộc Tần Thái đã hiểu, "không muốn nhìn thấy cô ta" là có ý gì. Chỉ vì trong máy tính của Nhị gia có ảnh chụp của người ta, mà đã dồn cô gái này vào chỗ chết sao? Chưa nói đến chuyện này còn chưa được làm rõ, chỉ việc Nhị gia biết được, chỉ sợ sẽ khó mà chịu được?
Nhưng không thể khuyên, yêu cầu của Nhị phu nhân trước nay không cần kiến nghị hay ý kiến từ ai. Phu nhân chỉ cần phục tùng.
Tần Thái nhàn nhạt trả lời: "Đã hiểu ạ."
Cô gái tên Hải Linh hoảng sợ nhìn cô: "Phu...phu nhân, tôi không làm gì cả mà..."
Đương nhiên cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, Nhị phu nhân lạnh lùng nói: "Còn không mau lên?"
Phu nhân muốn tâm phúc của mình là một thanh đao, và là một thanh đao biết nghe lời. Đao thì không cần có suy nghĩ riêng, hay là quan niệm riêng.
Tần Thái đi tới, áo đen đầu bạc, tương đối giống phù thủy. Cô liếc mắt nhìn cô gái kia, hơi đưa tay lên thì bỗng Nhị phu nhân nói: "Từ từ."
Tần Thái nghĩ phu nhân chỉ đang dọa người, cho nên liền thở ra.
"Thứ gọi là oan nghiệt vẫn luôn ở trên tay cô đấy, ta chưa thấy tác dụng của nó, vừa lúc hôm nay cho ta xem." Phu nhân nói cực kì nhẹ nhàng, Tần Thái thất kinh: "Phu nhân, thứ này..."
Nhị phu nhân lập tức lạnh mặt: "Cô không làm?"
Ý tứ rất rõ, ngươi không làm, thì sẽ có người khác làm. Trước kia Bạch Cập chiếu cố cô cũng để cô làm những việc thế này đó thôi.
Tần Thái nhẹ giọng nói: "Tôi làm."
Tay phải ấn nhẹ lên tay trái, không hề thi pháp như bình thường, chỉ thấy một dải ánh sáng màu xanh lục phóng ra từ chiếc lắc tay. Giống như thấy được thức ăn ngon, nó xông thẳng tới phần đầu Hải Linh. Tần Thái lui về sau hai bước, tiếng thét của Hải Linh vang lên chói tai, trên đầu như bị đàn kiến bu kín, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Trong miệng có chút máu, là do răng cắn phải lưỡi, Tần Thái xoay người che chắn cho Nhị phu nhân không dính phải máu tanh. Nhị phu nhân rất thưởng thức cảnh tượng này. Oan nghiệt kia tu hành trên người Tần Thái đã lâu, lúc này pháp lực đã tăng cao không ít. Gặm một người bình thường đối với nó mà nói thật sự quá dễ dàng,
Quá trình nó ăn xong chỉ có năm phút, gặm xong tủy não của Hải Linh, nó không thích những phần còn lại, nhanh nhẹ trở về vòng tay của Tần Thái. Bởi vì thời gian quá ngắn, còn đau đớn kịch liệt nên cơ bắp Hải Linh vẫn còn run rẩy.
Tuy không nhiều máu me nhưng đủ thảm thiết. Tần Thái cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, tâm tình của Nhị phu nhân lại rất tốt: "Đừng dọn, cứ để Nhị gia về xử lý."
Dạ dày Tần Thái vẫn đang cuồn cuộn không ngừng, cô thấp giọng "Tôi ra ngoài một chút."
Cô đi ra khỏi phòng, mùi máu tươi thoáng hẳn. Cô che phần bụng, bỗng phía sau có tiếng nói "May mắn hôm nay có Lam bộ trưởng." Chủ nhiệm văn phòng biết cô, hôm nay qua biểu hiện của Tần Thái, thì rõ ràng cô là tâm phúc cạnh Nhị phu nhân. Hắn là chủ nhiệm văn phòng Nhị gia, nếu là trước kia thì chức vụ của Tần Thái thấp hơn hắn rất nhiều. Nay hắn đắc tội không nổi với Lam Trù này.
Hắn xoa xoa tay, cười rất giả: "Lam bộ trưởng, thật sự giữa Hải Linh và Nhị gia không có chuyện gì, có rảnh thì mong cô nói vài câu tốt tốt trước Nhị phu nhân giúp tôi. Về sau tôi nhất định sẽ cẩn thận, cẩn thận hơn."
Lát sau Tần Thái mới mở miệng: "Tôi có tư cách gì giúp anh nói ngọt?"
Mồ hôi chủ nhiệm rơi như mưa: "Lam bộ trưởng đừng nói đùa, cô đi theo phu nhân đương nhiên tiền đồ như gấm, sau này Nhân Gian chúng ta còn cần Lam bộ trưởng ra sức nhiều."
"Tiền đồ như gấm?" Bỗng nhiên Tần Thái cười lên, rồi lầm bầm: "Tôi sẽ xuống địa ngục."
Tên chủ nhiệm kia không nghe rõ, hắn cúi người sát vào Tần Thái, thấp giọng: "Sau này Nhị phu nhân có đến đây, rất mong Lam bộ trưởng thông báo trước. Tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức này."
Tần Thái không nói nữa, xoay người trở về phòng.
Nhị phu nhân vẫn còn đang thưởng thức thân thể của Hải Linh, thân xác này thật tươi trẻ, đáng tiếc đã không còn sinh khí. Một lát liền cảm thấy nhàn chán: "Chúng ta về trước thôi."
Tối hôm đó, Tần Thái đang lấy các nội tạng khỏe mạnh từ người khác xuống rồi đổi sang cho Nhị phu nhân. Sau đó bỗng nhiên cô nhớ tới, mỗi lần Nhị phu nhân ra cửa đều có cô đi theo hầu, từ đâu mà Nhị phu nhân lại biết có ảnh chụp kia trong máy tính của Nhị gia?
Dì Trân mỗi ngày đều hận không dính lên người Nhị phu nhân, vì sao hôm nay lại sốt?
Cô đổi xong nội tạng cuối cùng, tươi cười lạnh băng.
Thuật chuyển hóa năng lượng từ thổ sang kim, cô chưa từng dùng cơ thể này để thi triển. Bây giờ có vật thí nghiệm cũng không tệ. Dạ dày trong người từ từ hóa thành sắt, chỉ sợ là không dễ chịu lắm nhỉ?
Về sau, Tần Thái bày những trận pháp nhỏ trên người mình trước, sau đó cô đối xử thêm tôn kính với dì Trân, mỗi khi làm gì trước mặt Nhị phu nhân đều khen bà ta làm việc cẩn thận, chu đáo. Nhị phu nhân thấy cô thông minh, nói chuyện với dì Trân cũng có ý tốt cho cô.
Mà dần dần cơ thể dì Trân không khỏe, sức ăn ngày càng ít đi, lúc nào cũng có cảm giác dạ dày lạnh như băng. Các bệnh trạng bắt đầu hiện dần ra, cuối cùng phải đến bệnh viện khám, bác sỹ cầm bệnh án mà khiếp vía: "Dạ dày của dì đang có xu hướng hóa thành kim loại."
Bà ta luôn cho rằng bị ai đó làm lại, mọi mâu thuẫn chỉa thẳng vào Tần Thái. Vẻ mặt cô vô tội, ngày thường không có việc gì còn nói với phu nhân: "Dì Trân bị đau ốm quấn thân, cho nên có nhiều lo lắng. Nếu dì ấy thật sự không giải được khúc mắc, chi bằng phu nhân tìm người của bộ Phán quan đến điều tra chút. Thứ nhất là để dì ấy an tâm, thứ hai là có thể đảm bảo an toàn của phu nhân."
Nhị phu nhân chấp nhận, kỳ thật dì Trân bệnh thế nào cũng không quan tâm, cuối cùng cũng chỉ là hạ nhân, dùng một thời gian rồi thôi. Nhưng nếu thật sự chết đi thì khó mà tìm được người quen tay như thế.
Sau khi có kết quả kiểm tra bệnh, phu nhân cho dì Trân dọn đi. Đương nhiên bà ta không dám đối nghịch, chỉ đành dọn dẹp đồ đạc. Tuy rằng có khó chịu, nhưng đi đứng vẫn không đến nỗi. Và bà ta không muốn đi dễ dàng như thế: "Nhị phu nhân, tôi còn có thể tiếp tục hầu hạ..."
Nhưng Nhị phu nhân không thích người bên cạnh mình bệnh tật như thế, trực tiếp hạ lệnh đưa người đi.
Nhìn thân ảnh kia tập tễnh lên xe, lòng Tần Thái xuất hiện một câu hỏi. Bản thân có phải đã ngày càng tàn nhẫn độc ác?
Nhưng lát sau cô đã bình thường trở lại. Không có gì sai, chỉ là đổi dạ dày bằng sắt cho bà ta thôi, chính bà ta tự chọn con đường này.
Sau việc này, quả nhiên Nhị phu nhân vẫn sai người điều tra cho rõ. Tuy rằng phu nhân không tin Tần Thái hại dì Trân, nhưng có vấn đề này xảy ra thì vẫn bất an.
Thế mà Bạch Cập không tự mình đến đây, chỉ phái một Phán quan tên là Vong Bách. Người này làm việc rất cẩn thận, kiểm tra kỹ càng hết cả biệt thự Nhị phu nhân một lượt, hỏi han các người hầu và lấy khẩu cung, bao gồm của Tần Thái.
Nhị gia rất coi trọng chuyện này, phái thêm vài Phán quan ngày đêm canh gác. Chính hắn cũng hai ba ngày lại đến chăm sóc Nhị phu nhân, đương nhiên là không nói nhiều. Tựa như chuyện của Hải Linh chưa từng xảy ra vậy.
Chỉ là văn phòng của Nhị gia có sự thay đổi, ngoài lễ tân đã gặp Nhị phu nhân lần trước, còn lại đều đổi một lượt những người không có khả năng quyến rũ Nhị gia.
Ngày hôm sau, Vong Bách tìm đến cô. Có thể được phục vụ Nhị phu nhân là không dễ, trước kia đều là Bạch Cập tự mình làm. Gần đây trạng thái của Bạch Cập không tốt, thật vất vả mới có được cơ hội này, đương nhiên hắn không dám qua loa cho xong việc. Người được điều tra chủ yếu là dì Trân, nhưng trên người bà ta không hề có dấu vết thi pháp nào, hơn nữa bệnh trạng cực kì cổ quái, hắn không nắm được vấn đề nằm ở đâu.
Mà dì Trân cứ một mực chắc chắn là Tần Thái hại bà ta. Nên Vong Bách xếp Tần Thái vào diện nguy cơ cao. Tần Thái hoàn toàn không để ý đến việc này, cô luôn phối hợp rất tốt. Mà Vong Bách không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, hắn nhanh chóng điều tra ra một việc. Ở hội giao lưu các Huyền Thuật sư, Tần Thái đã mua một khẩu quyết hóa cát thành vàng. Hơn nữa ở Thiên Lư Loan đã từng nhiều lần dọn ra nhiều quặng kim loại.
Cho đến bây giờ hắn chỉ điều tra được tin tức này liên quan đến kim loại. Tần Thái lại rất bình tĩnh: "Vong Bách phán quan, đó là khẩu quyết hóa cát thành vàng....là Phán quan trưởng mua cho tôi."
Vong Bách rất rõ: "Lam bộ trưởng, tôi biết cô có quan hệ với Phán quan trưởng, nhưng đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng quan hệ cá nhân. Chuyện này liên quan đến an nguy của Nhị phu nhân, mời cô giải thích."
Tần Thái lắc đầu: "Không, tôi đang nói đến khẩu quyết hóa cát thành vàng, cái này Phán quan trưởng cũng biết, nếu tôi bị hiềm nghi thì Vong Bách phán quan à, anh cũng nên thẩm vấn Bạch Cập mới được."
Cô đã sớm nghĩ kĩ đường lui, bất luận là ai từ bộ Phán quan đến đây cũng không dám tra hỏi Bạch Cập. Chẳng sợ Bạch Cập tự mình đến hỏi, đối với tính cách đa nghi như Nhị phu nhân, hắn sẽ không dám nhắc đến khẩu quyết đó.
Đầu Vong Bách đổ mồ hôi, hắn có thể đạp Tần Thái xuống để lót đường cho mình, nhưng với Bạch Cập thì chỉ sợ Bạch Cập mới là người đạp hắn cùng lúc đó là băm rớt đầu mình.
Hắn rất khó xử: "Nhưng Lam bộ trưởng này, tính tình của Nhị phu nhân hẳn cô cũng rõ, dù sao thì...tôi cũng phải có kết quả để báo cáo công tác, cô hiểu chứ."
Tần Thái buông tay: "Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?"
Hai ngày sau, Nhị phu nhân không hài lòng với hiệu suất làm việc của Vong Bách. Và Tần Thái vốn dĩ chỉ vô tình xen vào việc của người khác, chuyện này xảy ra vào buổi tối...
Đêm khuya tĩnh lặng, Tần Thái đang ngủ thì vô thức nhập định. Cô đang đi trên đường thì bỗng bên đường đối diện có một người đàn ông đi tới. Vốn dĩ cô không chú ý, nhưng người này có hồn phách không giống người thường, nó như bị dại ra vậy. Ngược lại thì bước chân của hắn mạnh mẽ, liền biết tu vi không hề thấp.
Tần Thái không kịp né, bị hắn quật ngã xuống đất, tay hắn còn cầm thêm một cây đao dùng sức đâm cô. Lúc nhập định cô không linh hoạt được như thực tế, bị dồn đến góc tường, nhưng lát sau đã phục hồi được tinh thần.
Một tay chắn được cán đao đang bổ xuống, cổ tay phải của hắn phát ra ánh sáng mạnh mẽ của thần binh, người đàn ông này quyết giết cô cho bằng được, không hề nương tay. Tần Thái nhấc chân phải đá vào bên dưới của hắn.
Hồn phách cũng sẽ bị thương, hắn kêu rên một tiếng nhưng vẫn cắn răng không buông. Lúc khó sẽ ló cái khôn, Tần Thái nhanh chóng niệm quyết ly hồn, làm hắn hôn mê.
Người này là ai? Sao lại tập kích cô?
Cô lấy phần phách chứa kí ức của người này ra đọc, một lát rồi thả về: "Lần này tôi không giết ông, nhưng nếu có lần sau, ông sẽ chết như con gái mình."
Hồn phách kia dần tỉnh, hắn kêu lên khàn giọng: "Lam Trù, ngươi không sợ ném chuột vỡ đồ sao! Ngươi sẽ chết không toàn thây!"
Đây là cha của Hải Linh, có thể đưa con gái mình vào làm văn thư ở văn phòng của Nhị gia, chắc chắn không phải dạng vô danh tiểu tốt ở Nhân Gian. Tần Thái buông hắn ra rồi tỉnh lại, cô nhận ra mình quá sơ suất, sau lưng không có gì để phòng hộ cả. Thế là cô trộm quan sát sau lưng Bạch Hà và Bạch Cập, rồi phỏng theo pháp trận của bọn họ mà làm cho mình một cái để phòng ngự.
Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lát, gọi điện cho Vong Bách: "Anh qua đây, tôi cho anh một gợi ý có thể hoàn thành báo cáo kết quả làm việc."
Vong Bách đến rất nhanh, Tần Thái vẫn ngồi trên giường với bộ đồ ngủ: "Lần trước ở văn phòng của Nhị gia, Nhị phu nhân đã từng xử quyết một cô gái tên là Hải Linh. Mà cha của Hải Linh cũng đang nhậm chức ở Nhân Gian, cũng là một Huyền Thuật sư."
Ánh mắt Vong Bách sáng lên: "Cho nên có thể hắn ta đang trả thù Nhị phu nhân?"
Tần Thái nhàn nhạt nói: "Tùy anh nghĩ thế nào."
Vong Bách suy nghĩ, rồi chắp tay trước Tần Thái: "Lam bộ trưởng, cảm ơn cô."
Tần Thái vẫy vẫy tay: " Lúc đi ra nhớ đóng cửa."
Cô không hề rối rắm với chuyện này, nếu đã chọn con đường đó, thì đừng hối hận.
Chuyện tối hôm ấy, Tần Thái không dám nghĩ đến.
Vì có một mảnh hồn phách nên cảm giác đó quá rõ ràng, như Bạch Hà thật sự hôn lên từng tấc da tấc thịt cô. Nó thật sự quá là khi sư diệt tổ. Lúc xong đã là bốn giờ sáng, Tần Thái bị mất ngủ.
Cô ngồi trên giường, không biết tại sao lại thấy trong lòng có chút vắng vẻ.
Hừng đông, Nhị phu nhân đột nhiên muốn đến thăm Nhị gia ở Tiêu Dao các. Đương nhiên Tần Thái phải đi cùng, mà dì Trân lại bị sốt cao. Kì lạ, bà ta vẫn đang ăn ngon uống nhiều mà, sao lại phát sốt đúng lúc này?
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Nhị phu nhân đã lên tiếng thì cô không thể nói gì.
Đã lâu cô không tới Tiêu Dao các, bên trong vẫn nườm nượp mỹ nữ, mà cô sợ Nhị phu nhân nhìn thấy những thứ không đứng đắn nên đi đường dành cho VIP. Nhị phu nhân không biết điều này, vốn những người bên dưới đều gạt những thứ mà Nhị phu nhân không nên biết.
Nhị gia có văn phòng ở Tiêu Dao các, xưa nay thường ở phòng đánh đàn nên Tần Thái chưa bao giờ đến văn phòng đó. Lúc đẩy Nhị phu nhân vào, cô còn kể một số tin đồn thú vị ở đây, nhưng Nhị phu nhân có vẻ thất thần.
Tần Thái chú ý đến vẻ mặt này, phu nhân làm sao vậy?
Văn phòng của Nhị gia ở lầu tám, thang máy vừa đến là Tần Thái định thông báo trước, nhưng Nhị phu nhân đã vung tay lên: "Đừng khoa trương."
Lễ tân đương nhiên biết Nhị phu nhân, thấy cô ấy đột nhiên xuất hiện làm hắn không biết là đã xảy ra chuyện gì. Cũng không dám gọi điện cho Nhị gia, chỉ trợn mắt há mồm sững sờ tại chỗ. Lúc này Nhị gia không ở Tiêu Dao các, hắn quản lý nhiều bộ phận, ngày thường rất bận rộn.
Tần Thái chỉ cảm thấy sẽ không có chuyện gì, chỉ âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Nhị phu nhân ngồi vào bàn làm việc của Nhị gia, mở máy tính lên tùy ý lật xem tài liệu bên trong. Tần Thái đứng cạnh, nếu Nhị phu nhân không nói gì thì cô sẽ không tránh.
Chẳng bao lâu, một tấm hình chụp xuất hiện trên màn hình, là kiểu ảnh chụp nghệ thuật, mỹ nhân mặc bộ lễ phục màu hoa hồng, tóc dài uốn xoăn, phần ngực lộ ra một nửa cùng ánh mắt toát vẻ mê ly. Nhị phu nhân nhìn một hồi, bỗng hừ lạnh: "Gọi người này tới đây."
Tần Thái rất muốn nói, thật ra trong máy tính đàn ông có ảnh chụp của người đẹp là hết sức bình thường, huống chi Nhị phu nhân đã ốm đau nhiều năm như vậy, chắc là Nhị gia cũng cần.... khụ khụ. Nói không chừng bức ảnh này là tải về trên web nào đó, cô phải đi đâu tìm người thật chứ?
Nhưng không nói thẳng với Nhị phu nhân như vậy được, cô đành gọi chủ nhiệm văn phòng của Nhị gia đến hỏi: "Người này là ai?"
Chủ nhiệm văn phòng là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, nhìn thấy ảnh chụp hắn liền biết chuyện không ổn rồi, da đầu căng lên: "Nhị phu nhân...cô gái này tên là Hải Linh, đây là bức ảnh cô ấy dùng để làm sơ yếu lí lịch tuyển vào, bên nhân sự đã làm xong giấy chứng nhận nhân viên cho cô ấy, chắc là Nhị gia quên xóa...thật sự không có chuyện như ngài nghĩ đâu ạ."
Nhị phu nhân quay đầu lại, mỉm cười nói: "Ta phải nghĩ đến chuyện gì nhỉ?"
Chủ nhiệm văn phòng xoa xoa cái đầu hói, không dám nhiều lời: "Tôi sẽ tìm cô ấy tới."
Rất nhanh Hải Linh đã được gọi đến, cô mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, ăn mặc rất khéo léo. Chỉ là hai cúc áo trước ngực mở ra, Nhị phu nhân đánh giá cô ta một lúc, cô gái này chỉ mới đến không hiểu tình hình, chỉ nhìn qua chủ nhiệm.
Nhưng vị chủ nhiệm đáng thương này còn khẩn trương hơn cả cô: "Nhị phu nhân, nếu Hải Linh có chỗ nào sai, tôi sẽ đuổi cô ta ngay ạ."
Tần Thái yên lặng đứng phía sau Nhị phu nhân, chuyện này không có chỗ cho cô nói.
Nhị phu nhân lạnh lùng nhìn hắn: "Xem ra ngươi đã làm hết mức phận sự của một chủ nhiệm." phu nhân hơi nghiêng đầu, Tần Thái liền hiểu, dùng ly của Nhị gia rót cho phu nhân một tách trà.
Vị chủ nhiệm kia không ngừng xoa tay: "Thưa...thưa phu nhân, ý của tôi là, về sau sẽ không có chuyện này nữa."
Bây giờ Hải Linh đã biết vị phu nhân ngồi xe lăn kia có chức vị rất cao, nhưng có chuyện gì liên quan đến cô vậy?
Đột nhiên Nhị phu nhân nói: "Nên làm gì, ngươi có biết không?"
Tần Thái ngẩn ra, liền hiểu lời này là nói với ai. Nên làm gì là làm gì?
Thấy cô không trả lời, Nhị phu nhân có chút không vui: "Ta không muốn nhìn thấy cô ta."
Tần Thái vẫn không cảm thấy gì, ngẩng đầu nói với chủ nhiệm văn phòng kia: "Nghe thấy chưa?"
Nhị phu nhân quay đầu lại nhìn cô: "Ta đang nói cô đấy."
Rốt cuộc Tần Thái đã hiểu, "không muốn nhìn thấy cô ta" là có ý gì. Chỉ vì trong máy tính của Nhị gia có ảnh chụp của người ta, mà đã dồn cô gái này vào chỗ chết sao? Chưa nói đến chuyện này còn chưa được làm rõ, chỉ việc Nhị gia biết được, chỉ sợ sẽ khó mà chịu được?
Nhưng không thể khuyên, yêu cầu của Nhị phu nhân trước nay không cần kiến nghị hay ý kiến từ ai. Phu nhân chỉ cần phục tùng.
Tần Thái nhàn nhạt trả lời: "Đã hiểu ạ."
Cô gái tên Hải Linh hoảng sợ nhìn cô: "Phu...phu nhân, tôi không làm gì cả mà..."
Đương nhiên cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, Nhị phu nhân lạnh lùng nói: "Còn không mau lên?"
Phu nhân muốn tâm phúc của mình là một thanh đao, và là một thanh đao biết nghe lời. Đao thì không cần có suy nghĩ riêng, hay là quan niệm riêng.
Tần Thái đi tới, áo đen đầu bạc, tương đối giống phù thủy. Cô liếc mắt nhìn cô gái kia, hơi đưa tay lên thì bỗng Nhị phu nhân nói: "Từ từ."
Tần Thái nghĩ phu nhân chỉ đang dọa người, cho nên liền thở ra.
"Thứ gọi là oan nghiệt vẫn luôn ở trên tay cô đấy, ta chưa thấy tác dụng của nó, vừa lúc hôm nay cho ta xem." Phu nhân nói cực kì nhẹ nhàng, Tần Thái thất kinh: "Phu nhân, thứ này..."
Nhị phu nhân lập tức lạnh mặt: "Cô không làm?"
Ý tứ rất rõ, ngươi không làm, thì sẽ có người khác làm. Trước kia Bạch Cập chiếu cố cô cũng để cô làm những việc thế này đó thôi.
Tần Thái nhẹ giọng nói: "Tôi làm."
Tay phải ấn nhẹ lên tay trái, không hề thi pháp như bình thường, chỉ thấy một dải ánh sáng màu xanh lục phóng ra từ chiếc lắc tay. Giống như thấy được thức ăn ngon, nó xông thẳng tới phần đầu Hải Linh. Tần Thái lui về sau hai bước, tiếng thét của Hải Linh vang lên chói tai, trên đầu như bị đàn kiến bu kín, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Trong miệng có chút máu, là do răng cắn phải lưỡi, Tần Thái xoay người che chắn cho Nhị phu nhân không dính phải máu tanh. Nhị phu nhân rất thưởng thức cảnh tượng này. Oan nghiệt kia tu hành trên người Tần Thái đã lâu, lúc này pháp lực đã tăng cao không ít. Gặm một người bình thường đối với nó mà nói thật sự quá dễ dàng,
Quá trình nó ăn xong chỉ có năm phút, gặm xong tủy não của Hải Linh, nó không thích những phần còn lại, nhanh nhẹ trở về vòng tay của Tần Thái. Bởi vì thời gian quá ngắn, còn đau đớn kịch liệt nên cơ bắp Hải Linh vẫn còn run rẩy.
Tuy không nhiều máu me nhưng đủ thảm thiết. Tần Thái cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, tâm tình của Nhị phu nhân lại rất tốt: "Đừng dọn, cứ để Nhị gia về xử lý."
Dạ dày Tần Thái vẫn đang cuồn cuộn không ngừng, cô thấp giọng "Tôi ra ngoài một chút."
Cô đi ra khỏi phòng, mùi máu tươi thoáng hẳn. Cô che phần bụng, bỗng phía sau có tiếng nói "May mắn hôm nay có Lam bộ trưởng." Chủ nhiệm văn phòng biết cô, hôm nay qua biểu hiện của Tần Thái, thì rõ ràng cô là tâm phúc cạnh Nhị phu nhân. Hắn là chủ nhiệm văn phòng Nhị gia, nếu là trước kia thì chức vụ của Tần Thái thấp hơn hắn rất nhiều. Nay hắn đắc tội không nổi với Lam Trù này.
Hắn xoa xoa tay, cười rất giả: "Lam bộ trưởng, thật sự giữa Hải Linh và Nhị gia không có chuyện gì, có rảnh thì mong cô nói vài câu tốt tốt trước Nhị phu nhân giúp tôi. Về sau tôi nhất định sẽ cẩn thận, cẩn thận hơn."
Lát sau Tần Thái mới mở miệng: "Tôi có tư cách gì giúp anh nói ngọt?"
Mồ hôi chủ nhiệm rơi như mưa: "Lam bộ trưởng đừng nói đùa, cô đi theo phu nhân đương nhiên tiền đồ như gấm, sau này Nhân Gian chúng ta còn cần Lam bộ trưởng ra sức nhiều."
"Tiền đồ như gấm?" Bỗng nhiên Tần Thái cười lên, rồi lầm bầm: "Tôi sẽ xuống địa ngục."
Tên chủ nhiệm kia không nghe rõ, hắn cúi người sát vào Tần Thái, thấp giọng: "Sau này Nhị phu nhân có đến đây, rất mong Lam bộ trưởng thông báo trước. Tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức này."
Tần Thái không nói nữa, xoay người trở về phòng.
Nhị phu nhân vẫn còn đang thưởng thức thân thể của Hải Linh, thân xác này thật tươi trẻ, đáng tiếc đã không còn sinh khí. Một lát liền cảm thấy nhàn chán: "Chúng ta về trước thôi."
Tối hôm đó, Tần Thái đang lấy các nội tạng khỏe mạnh từ người khác xuống rồi đổi sang cho Nhị phu nhân. Sau đó bỗng nhiên cô nhớ tới, mỗi lần Nhị phu nhân ra cửa đều có cô đi theo hầu, từ đâu mà Nhị phu nhân lại biết có ảnh chụp kia trong máy tính của Nhị gia?
Dì Trân mỗi ngày đều hận không dính lên người Nhị phu nhân, vì sao hôm nay lại sốt?
Cô đổi xong nội tạng cuối cùng, tươi cười lạnh băng.
Thuật chuyển hóa năng lượng từ thổ sang kim, cô chưa từng dùng cơ thể này để thi triển. Bây giờ có vật thí nghiệm cũng không tệ. Dạ dày trong người từ từ hóa thành sắt, chỉ sợ là không dễ chịu lắm nhỉ?
Về sau, Tần Thái bày những trận pháp nhỏ trên người mình trước, sau đó cô đối xử thêm tôn kính với dì Trân, mỗi khi làm gì trước mặt Nhị phu nhân đều khen bà ta làm việc cẩn thận, chu đáo. Nhị phu nhân thấy cô thông minh, nói chuyện với dì Trân cũng có ý tốt cho cô.
Mà dần dần cơ thể dì Trân không khỏe, sức ăn ngày càng ít đi, lúc nào cũng có cảm giác dạ dày lạnh như băng. Các bệnh trạng bắt đầu hiện dần ra, cuối cùng phải đến bệnh viện khám, bác sỹ cầm bệnh án mà khiếp vía: "Dạ dày của dì đang có xu hướng hóa thành kim loại."
Bà ta luôn cho rằng bị ai đó làm lại, mọi mâu thuẫn chỉa thẳng vào Tần Thái. Vẻ mặt cô vô tội, ngày thường không có việc gì còn nói với phu nhân: "Dì Trân bị đau ốm quấn thân, cho nên có nhiều lo lắng. Nếu dì ấy thật sự không giải được khúc mắc, chi bằng phu nhân tìm người của bộ Phán quan đến điều tra chút. Thứ nhất là để dì ấy an tâm, thứ hai là có thể đảm bảo an toàn của phu nhân."
Nhị phu nhân chấp nhận, kỳ thật dì Trân bệnh thế nào cũng không quan tâm, cuối cùng cũng chỉ là hạ nhân, dùng một thời gian rồi thôi. Nhưng nếu thật sự chết đi thì khó mà tìm được người quen tay như thế.
Sau khi có kết quả kiểm tra bệnh, phu nhân cho dì Trân dọn đi. Đương nhiên bà ta không dám đối nghịch, chỉ đành dọn dẹp đồ đạc. Tuy rằng có khó chịu, nhưng đi đứng vẫn không đến nỗi. Và bà ta không muốn đi dễ dàng như thế: "Nhị phu nhân, tôi còn có thể tiếp tục hầu hạ..."
Nhưng Nhị phu nhân không thích người bên cạnh mình bệnh tật như thế, trực tiếp hạ lệnh đưa người đi.
Nhìn thân ảnh kia tập tễnh lên xe, lòng Tần Thái xuất hiện một câu hỏi. Bản thân có phải đã ngày càng tàn nhẫn độc ác?
Nhưng lát sau cô đã bình thường trở lại. Không có gì sai, chỉ là đổi dạ dày bằng sắt cho bà ta thôi, chính bà ta tự chọn con đường này.
Sau việc này, quả nhiên Nhị phu nhân vẫn sai người điều tra cho rõ. Tuy rằng phu nhân không tin Tần Thái hại dì Trân, nhưng có vấn đề này xảy ra thì vẫn bất an.
Thế mà Bạch Cập không tự mình đến đây, chỉ phái một Phán quan tên là Vong Bách. Người này làm việc rất cẩn thận, kiểm tra kỹ càng hết cả biệt thự Nhị phu nhân một lượt, hỏi han các người hầu và lấy khẩu cung, bao gồm của Tần Thái.
Nhị gia rất coi trọng chuyện này, phái thêm vài Phán quan ngày đêm canh gác. Chính hắn cũng hai ba ngày lại đến chăm sóc Nhị phu nhân, đương nhiên là không nói nhiều. Tựa như chuyện của Hải Linh chưa từng xảy ra vậy.
Chỉ là văn phòng của Nhị gia có sự thay đổi, ngoài lễ tân đã gặp Nhị phu nhân lần trước, còn lại đều đổi một lượt những người không có khả năng quyến rũ Nhị gia.
Ngày hôm sau, Vong Bách tìm đến cô. Có thể được phục vụ Nhị phu nhân là không dễ, trước kia đều là Bạch Cập tự mình làm. Gần đây trạng thái của Bạch Cập không tốt, thật vất vả mới có được cơ hội này, đương nhiên hắn không dám qua loa cho xong việc. Người được điều tra chủ yếu là dì Trân, nhưng trên người bà ta không hề có dấu vết thi pháp nào, hơn nữa bệnh trạng cực kì cổ quái, hắn không nắm được vấn đề nằm ở đâu.
Mà dì Trân cứ một mực chắc chắn là Tần Thái hại bà ta. Nên Vong Bách xếp Tần Thái vào diện nguy cơ cao. Tần Thái hoàn toàn không để ý đến việc này, cô luôn phối hợp rất tốt. Mà Vong Bách không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, hắn nhanh chóng điều tra ra một việc. Ở hội giao lưu các Huyền Thuật sư, Tần Thái đã mua một khẩu quyết hóa cát thành vàng. Hơn nữa ở Thiên Lư Loan đã từng nhiều lần dọn ra nhiều quặng kim loại.
Cho đến bây giờ hắn chỉ điều tra được tin tức này liên quan đến kim loại. Tần Thái lại rất bình tĩnh: "Vong Bách phán quan, đó là khẩu quyết hóa cát thành vàng....là Phán quan trưởng mua cho tôi."
Vong Bách rất rõ: "Lam bộ trưởng, tôi biết cô có quan hệ với Phán quan trưởng, nhưng đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng quan hệ cá nhân. Chuyện này liên quan đến an nguy của Nhị phu nhân, mời cô giải thích."
Tần Thái lắc đầu: "Không, tôi đang nói đến khẩu quyết hóa cát thành vàng, cái này Phán quan trưởng cũng biết, nếu tôi bị hiềm nghi thì Vong Bách phán quan à, anh cũng nên thẩm vấn Bạch Cập mới được."
Cô đã sớm nghĩ kĩ đường lui, bất luận là ai từ bộ Phán quan đến đây cũng không dám tra hỏi Bạch Cập. Chẳng sợ Bạch Cập tự mình đến hỏi, đối với tính cách đa nghi như Nhị phu nhân, hắn sẽ không dám nhắc đến khẩu quyết đó.
Đầu Vong Bách đổ mồ hôi, hắn có thể đạp Tần Thái xuống để lót đường cho mình, nhưng với Bạch Cập thì chỉ sợ Bạch Cập mới là người đạp hắn cùng lúc đó là băm rớt đầu mình.
Hắn rất khó xử: "Nhưng Lam bộ trưởng này, tính tình của Nhị phu nhân hẳn cô cũng rõ, dù sao thì...tôi cũng phải có kết quả để báo cáo công tác, cô hiểu chứ."
Tần Thái buông tay: "Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?"
Hai ngày sau, Nhị phu nhân không hài lòng với hiệu suất làm việc của Vong Bách. Và Tần Thái vốn dĩ chỉ vô tình xen vào việc của người khác, chuyện này xảy ra vào buổi tối...
Đêm khuya tĩnh lặng, Tần Thái đang ngủ thì vô thức nhập định. Cô đang đi trên đường thì bỗng bên đường đối diện có một người đàn ông đi tới. Vốn dĩ cô không chú ý, nhưng người này có hồn phách không giống người thường, nó như bị dại ra vậy. Ngược lại thì bước chân của hắn mạnh mẽ, liền biết tu vi không hề thấp.
Tần Thái không kịp né, bị hắn quật ngã xuống đất, tay hắn còn cầm thêm một cây đao dùng sức đâm cô. Lúc nhập định cô không linh hoạt được như thực tế, bị dồn đến góc tường, nhưng lát sau đã phục hồi được tinh thần.
Một tay chắn được cán đao đang bổ xuống, cổ tay phải của hắn phát ra ánh sáng mạnh mẽ của thần binh, người đàn ông này quyết giết cô cho bằng được, không hề nương tay. Tần Thái nhấc chân phải đá vào bên dưới của hắn.
Hồn phách cũng sẽ bị thương, hắn kêu rên một tiếng nhưng vẫn cắn răng không buông. Lúc khó sẽ ló cái khôn, Tần Thái nhanh chóng niệm quyết ly hồn, làm hắn hôn mê.
Người này là ai? Sao lại tập kích cô?
Cô lấy phần phách chứa kí ức của người này ra đọc, một lát rồi thả về: "Lần này tôi không giết ông, nhưng nếu có lần sau, ông sẽ chết như con gái mình."
Hồn phách kia dần tỉnh, hắn kêu lên khàn giọng: "Lam Trù, ngươi không sợ ném chuột vỡ đồ sao! Ngươi sẽ chết không toàn thây!"
Đây là cha của Hải Linh, có thể đưa con gái mình vào làm văn thư ở văn phòng của Nhị gia, chắc chắn không phải dạng vô danh tiểu tốt ở Nhân Gian. Tần Thái buông hắn ra rồi tỉnh lại, cô nhận ra mình quá sơ suất, sau lưng không có gì để phòng hộ cả. Thế là cô trộm quan sát sau lưng Bạch Hà và Bạch Cập, rồi phỏng theo pháp trận của bọn họ mà làm cho mình một cái để phòng ngự.
Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lát, gọi điện cho Vong Bách: "Anh qua đây, tôi cho anh một gợi ý có thể hoàn thành báo cáo kết quả làm việc."
Vong Bách đến rất nhanh, Tần Thái vẫn ngồi trên giường với bộ đồ ngủ: "Lần trước ở văn phòng của Nhị gia, Nhị phu nhân đã từng xử quyết một cô gái tên là Hải Linh. Mà cha của Hải Linh cũng đang nhậm chức ở Nhân Gian, cũng là một Huyền Thuật sư."
Ánh mắt Vong Bách sáng lên: "Cho nên có thể hắn ta đang trả thù Nhị phu nhân?"
Tần Thái nhàn nhạt nói: "Tùy anh nghĩ thế nào."
Vong Bách suy nghĩ, rồi chắp tay trước Tần Thái: "Lam bộ trưởng, cảm ơn cô."
Tần Thái vẫy vẫy tay: " Lúc đi ra nhớ đóng cửa."
Cô không hề rối rắm với chuyện này, nếu đã chọn con đường đó, thì đừng hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.