Vương Quốc Màu Xám

Chương 27: Giới hạn

Nhất Độ Quân Hoa

22/04/2014

Tối hôm nay, Tần Thái lại đặt được hơn sau nghìn tệ tiền nghiệp vụ, chỉ mới hai tối mà cô đã có một vạn ba, nhiệm vụ tháng này chỉ e Tần Thái sẽ về đầu, cũng có thể còn kiếm được thêm chút đỉnh.

Mặc dù ngoài miệng chị Hồng không nói gì, nhưng mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ theo thói quen luôn đúng giữa cô và Hoàng Diệp.

Cách này quả nhiên là một cách hay, nhẹ nhàng, ít nguy hiểm, hơn nữa cũng là cách để giúp đỡ nhưng người nghèo khổ. Có điều đây là sáng kiến của cô, dù được Hoàng Diệp và A Tử thừa nhận nhưng cũng sẽ không mang ra dùng.

Bọn họ đều là những người kiêu ngạo, dùng cách của Tần Thái đồng nghĩa với việc tự tát vào mặt mình.

Bạch Lộ thì chẳng kiêu ngạo gì, cô sợ bị họ đánh thành con chuột chết rồi giao cho Trật Tự, cô còn muốn về nhà, còn muốn tiếp tục đi học. Cô muốn học theo cách của Tần Thái, nhưng trên người cô lại chẳng có tiền. Tần Thái cho cô mượn một nghìn tệ, tối nay cô cũng kiếm về được hơn ba nghìn tiền làm nhiệm vụ.

Đây là nụ cười đầu tiên của cô sau bao ngày ủ rũ: “Lam Trù, cảm ơn cậu.”

Tần Thái vỗ vỗ vai bạn.

Dù là thế, thì thứ bảy vẫn phải tăng ca. Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ vượt mức quy định vào những ngày không có sự giám sát của chị Hồng, chị Hồng mới chịu tha cho Bạch Lộ. Buổi tối, Tần Thái đang tắm, Bạch Lộ lẳng lặng lén ra ngoài, vẫn đi tìm Sa Ưng. Khi ấy Sa Ưng đang ngồi lau con dao găm quân dụng, thấy cô chỉ điềm đạm nói một câu: “Chuyện gì?”

Bạch Lộ đỏ mặt, “Xin .anh ngày mai cùng đi tăng ca với bọn tôi, được không?”

Sa Ưng úi đầu tiếp tục lau dao, thờ ơ hỏi: “Tại sao?”

Bạch Lộ cắn môi: “Tôi tôi thật sự muốn về nhà, chị Hồng nói chỉ cần nửa năm, xin anh đấy.”

Sa Ưng cười nhạt, “Cô có biết chơi game thì quan trọng nhất là cái gì không?”

Bạch Lộ hoang mang.

Sa Ưng xua tay: “Về phòng đi.”

Buồn bã cúi đầu quay về phòng, Tần Thái vừa tắm xong đi ra. Thấy sắc mặt Bạch Lộ, cô có vẻ không hiểu: “Sao thế?”

Bạch Lộ ấm ứng không biết phải làm thế nào, “Anh ta.không chịu cho chúng ta tăng ca.”

Tần Thái xoa xoa đầu bạn, mặc dù Bạch Lộ nhiều tuổi hơn Tần Thái, nhưng có lúc cô còn trẻ con hơn cả Tần Thái: “Không sao, lát nữa chúng ta sẽ tới cầu xin anh ta.”

Hoàng Diệp khinh miệt bĩu môi, A Tử cười nhạt một tiếng. Vẫn là Lục Châu tò mò, “Đúng rồi đúng rồi, tối qua hai người cùng đến, hôm nay đột nhiên thiếu đi một người, anh ta đồng ý mới lạ đấy.”

Bà cô ơi, im miệng lại được không hả!!

Hai người lại tới tìm Sa Ưng lần nữa, lại bị từ chối. Tần Thái tức không chịu nổi, mắng một câu: “Háo sắc!!”

Bạch Lộ cắn môi im lặng.

Mặc dù ngày hôm sau không phải đi làm, nhưng vì các cô gái đã vất vả cả buổi tối, nên đều khá mệt. Tần Thái cũng nhanh chóng ngủ mất. Vừa ngủ không lâu, cô bỗng nằm mơ, trong mơ cô thấy Bạch Lộ đứng trước cửa phòng Sa Ưng, cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt trẻ con.

Sa Ưng nằm trên giường hình như đã không còn kiên nhẫn nữa, giọng rất nặng nề: “Về phòng.”

Bạch Lộ đỏ mặt, “Rút cuộc phải thế nào anh mới chịu giúp chúng tôi?”

Sa Ưng ngẩng đầu nhìn cô, rất lâu sau đột nhiên hạ giọng nói: “Tôi không chạm vào cô, cô dùng tay giúp tôi một lần.ngày mai, tôi đi tăng ca với hai người.”

“Dùng taygiúp anh việc gì?” Bạch Lộ vẻ mặt hoang mang, Sa Ưng ngoắc ngoắc tay gọi cô. Cô đi tới trước giường Sa Ưng.

Giường của Sa Ưng là giường đôi rất rộng, anh ta dịch vào trong để chừa chỗ cho Bạch Lộ ngồi. Bạch Lộ vẫn do dự, cắn môi cúi đầu không nói. Sa Ưng cũng không ép, đứng tầm khoảng ba phút, Bạch ộ cũng chịu ngồi xuống mép giường.

Sa Ưng cầm tay cô, Bạch Lộ như chạm phải điện định rụt tay về, cuối cùng cũng hiểu ra. Sa Ưng kéo tay cô vào trong quần mình, dường như chạm phải thứ gì đó, Bạch Lộ cứng người.



Sa Ưng bỗng dưng trở nên vô cùng nhẫn nại, rất lâu sau mới khàn giọng nói: “Nào.”

Bạch Lộ nước mắt lưng chòng, Sư Ưng đã nói là sẽ làm, nói không chạm vào cô là không chạm vào bất kì chỗ nào khác nữa, “Không muốn thì đi đi.”

Bạch Lộ không về phòng, tay cô vẫn ở trong quần Sa Ưng, không rõ đang làm gì. Cô một mực cúi đầu im lặng, hơi thở của Sa Ưng mỗi lúc mỗi nặng nề gấp gáp, giọng anh ta khản đặc, “Nhanh lên!”

Bạch Lộ hạ quyết tâm,nhắm mắt hầu hạ anh ta. Tần Thái không muốn nhìn tiếp nữa, nhưng lại không biết làm sao để tỉnh dậy.

Cuối cùng, sau khi được Sa Ưng cho phép, Bạch Lộ đi như chạy khỏi phòng anh ta. Tiếng mở cửa khiến Tần Thái tỉnh lại.

Bạch Lộ vào nhà vệ sinh rửa tay, khi quay lại cô thận trọng liếc nhìn về phía Tần Thái, Tần Thái nhắm mắt vờ ngủ.

Tám giờ tối hôm sau, Sau Ưng đúng hẹn đưa Bạch Lộ và Tần Thái đi làm thêm. Địa điểm làm thêm có thể tự chọn, nhưng cần phải được tổ trưởng và người quản lý đồng ý. Không được đến những nơi quá nguy hiểm.

Tần Thái và Bạch Lộ chọn công viên Hồng Thụ Hải.

Khi sắp tới nơi, Sau Ưng bèn thả bọn họ xuống. Ba người chia nhau ra hành động. Bạch Lộ vẫn túm gấu áo Tần Thái: “Lam Trù, mình.chúng mình đi cùng nhau đi.”

Tần Thái nhìn bàn tay ấy, vô thức nhớ lại chuyện tối qua, đột nhiên đỏ mặt: “Bạch Lộ, cậu cần phải học cách sống độc lập. Hôm nay Sa Ưng sẽ chỉ phải bảo vệ một mình cậu thôi, rất an toàn, đi đi.”

Bạch Lộ tìm thấy một người đàn ông ăn mày ở góc công viên, vẫn học theo cách của Tần Thái, bảo ông ta tới dập đầu lạy những người trẻ tuổi hơn. Nhưng khi giựt tóc cô lại giựt cả chân, nhanh chóng bị người ta phát hiện túm lấy tay.

“Nha đầu này, giật tóc của tôi làm gì hả?” Đối phương là một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi, đang tay trong tay với một cô gái khác. Bạch Lộ không biết phải nói gì, Tần Thái vội đi tới kéo Bạch Lộ: “Ngại quá, em gái tôi hơi ngốc, nhìn thấy những người đàn ông đẹp trai tuấn tú là muốn đến gần, ngại quá.”

Người đó vốn đang tức giận, nghe Tần Thái nói thế, đặc biệt là câu ‘những người đàn ông đẹp trai tuấn tú’ thì cảm thấy rất thuận tai, bèn vừa mắng vừa buông tay, dắt bạn gái đi mất.

Sa Ưng tiếp tục ngồi câu cá bên bờ hồ.

Hôm nay thu nhập của Bạch Lộ không tệ, Tần Thái cũng đưa cả phần của mình cho Bạch Lộ. Khi công lại được khoảng một vạn ba, giờ tổng thu nhập từ nhiệm vụ của Bạch Lộ là hơn hai vạn rồi, chỉ cần làm thêm một vạn nữa, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ cơ bản tháng này.

Bạch Lộ rất hào hứng.

Buổi tối khi quay về phòng, Bạch Lộ vui vẻ, “Lam Trù, mình đã hỏi chị Hồng rồi, mình còn thiếu tám nghìn, chỉ cần làm thêm tám nghìn nữa, tháng này nhiệm vụ của mình được hoàn thành.”

Tần Thái cũng vui thay bạn: “Cố lên.”

Lúc Bạch Lộ vui sẽ nhí nhảnh lí lắc suốt, giống như chú chim sẻ nhỏ: “Chỉ cầm làm thế này đủ nửa năm, mình có thể về nhà. Ha ha, mỗi tháng ba nghìn tệ, mình còn có thể mang về một vạn tám. Mình sẽ trả một vạn cho thầy giáo, phần còn lại đi học.”

Bạch Lộ là một cô gái thành phố, nhưng cha mẹ chỉ là công nhân viên chức, một tháng tiền lương của cả hai cộng lại chưa được năm nghìn tệ. Điều kiện kinh tế trong nhà không dư dả lắm, nên kì vọng mà cha mẹ dành cho Bạch Lộ rất cao. Từ nhỏ cô đã học trường tiểu học trọng điểm, và cứ thế lên tới cấp ba trọng điểm.

Piano, võ thuật, tiếng Anh học không thiếu môn nào. Vì phải tiêu khá nhiều tiền cho việc học, lại sợ cô hình thành thói quen xấu hay so bì với người nọ người kia, nên quần ào đồ dùng học tập cha mẹ cô chỉ mua đồ bình thường.

Rất nhiều đồ của cô được sửa lại từ quần áo của mẹ.

Đến một độ tuổi nhất định, các cô gái sẽ cảm thấy tự ti. Vì một bộ đồ biểu diễn trong ngày hội của trường, cuối cùng cô đã gây chuyện. Hôm đó, khi thầy giáo phụ đạo cho cô làm bài tập, cô nhìn thấy một xấp tiền mới trong ngăn kéo mở hờ của thầy

Thấy giáo không phát hiện ra, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng không phát hiện ra. Một vạn tệ đó, khiến cô tỏa sáng trong buổi biểu diễn văn nghệ, nhưng ngay sau đó là những ngày tăm tối.

Tần Thái vẫn không dám nói cho Bạch Lộ biết suy đoán của mình, liệu thầy giáo đó có phải là một thành viên trong tổ chức này hay không. Hoặc có lẽ cũng bị mắc lỗi gì đó, bị tổ chức uy hiếp, nên mới bán đứng học sinh của mình vào đây.

Thế giới này có ngàn vạn sự cám dỗ, chỉ cần sơ sẩy một chút là sa chân xuống lầy ngay, bạn đang giăng mồi câu cá, nhưng lại không biết liệu có phải chính mình cũng đang bị người khác giăng lưới chờ bắt hay không?

Ngày hôm sau là chủ nhật, theo nguyên tắc thì ẫn không phải đi làm. Nhưng Bạch Lộ vẫn đi: Vì còn thiếu một vạn tệ nữa, ngày mai chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, biết đâu lại đủ, như thế không cần phải lo lắng thấp thỏm.



Tần Thái muốn khuyên bạn, nhưng nhìn bộ dạng hưng phấn vui vẻ của Bạch Lộ, cũng không nói thêm gì nữa: “Nếu Sa Ưng đồng ý thì..cũng được.”

Cô khéo léo nhắc nhở, Bạch Lộ có lẽ nhớ đến chuyện hôm qua, nụ cười có phần buồn bã.

Quay về không lâu, khi những cô gái khác còn đang ngủ, Bạch Lộ đã dậy. Tần Thái căn bản không cần nhìn xem bạn đi đâu, nhưng trong lòng thì rất hiểu: Bạch Lộ lại đi tìm Sa Ưng.

Đột nhiên cô không thấy buồn ngủ, tới tận khi Bạch Lộ quay lại phòng, cô mới nặng nề thiếp đi.

Quả nhiên hôm sau, Sa Ưng lại cùng họ đi tăng ca.

Hôm nay Bạch Lộ hoạt bát hơn một chút, cô tìm hai người ăn xin già, vẫn cách cũ, một dập đầu hai tệ, gọi cha một tiếng một tệ, gọi ông một tiếng một tệ rưỡi.

Thế là cả ngày Bạch Lộ kiếm được chín nghìn, lại thêm bốn nghìn hai trăm tệ của Tần Thái, cô đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.

Khuôn mặt nhỏ đó cười tươi như một bông hoa, cô kéo tay Tần Thái, rồi lại nhìn Sa Ưng: “Tôi mời hai người ăn cơm nhé?”

Tần Thái cười lắc đầu: “Mau về báo với chị Hồng đi.”

Việc đi tổng kết hàng tháng đều là do tổ trường phụ trách, sau khi quay về chị Hồng chẳng nói gì. Những người khác đều hiểu: Chị ta đã chấp nhận Bạch Lộ rồi.

Thế là thành viên trong tổ tạm thời ổn định, Hoàng Diệp, A Tử, Lục Châu, Bạch Lộ, Lam Trù, năm cô gái sẽ có một thời gian là đồng nghiệp của nhau.

Tháng đầu tiên, Bạch Lộ nhận được ba nghìn tệ tiền lương cơ bản và hai nghìn tệ tiền phần trăm, tổng cộng năm nghìn. Bạch Lộ vui sướng, lặp đi lặp lại không biết bao lần, “Lam Trù, cậu biết không, lương tháng của cả cha và mẹ mình cộng lại mới được năm nghìn tệ, haizz, mình còn kiếm tiền giỏi hơn họ!”

Tần Thái chỉ coi cô như trẻ con, “Qua nửa năm là ổn.”

Những ngày tiếp theo, Bạch Lộ gần như điên cuồng làm việc, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, cô đều nhờ tới tận ba người ăn mày già, một người kiếm từ bốn tới sáu nghìn tệ, một đêm cô kiếm được khoảng trên dưới một vạn rưỡi tệ.

Trong tổ có quy định, hàng tháng nếu thành tích nghiệp vụ vượt qua mười vạn tệ, thì sẽ không trừ ba vạn tệ tiền nghiệp vụ cơ bản, mà sẽ được hưởng 8% tiền hoa hồng trên tổng số tiền kiếm được, vượt qua hai mươi vạn hưởng 10%, vượt qua ba mươi vạn là 12%.

Tháng này, tuần nào Bạch Lộ cũng tăng ca, cô không còn phải cần tới tiền chi viện của Tần Thái nữa, lương tháng + tiền hoa hồng, tất cả được năm vạn bảy trăm tệ!

Đến tháng sau, mỗi buổi tối đi làm nhiệm vụ cô bèn thuê thẳng năm người già, một tối ít nhất cũng kiếm được hai vạn rưỡi tệ. Tần Thái khuyên bạn: “Bạch Lộ, đừng bán mạng quá, làm qua nửa năm rồi về đi học đi.”

Bạch Lộ mắt lấp lánh, “Lam Trù, một ngày mình kiếm hai vạn rưỡi, một tháng là bảy mươi năm vạn, lương sẽ là chín vạn ba! Nếu cứ làm thế này trong sáu tháng, mình sẽ có mấy chục vạn! Khi đó cha mẹ mình không cần phải vất vả nữa!”

Tần Thái không biết phải khuyên bạn thế nào.

Hôm đó khi nằm ngủ, Tần Thái lại nằm mơ. Trong mơ, Bạch Lộ ngồi bên giường Sa Ưng, tối nay rõ ràng Sa Ưng không còn thỏa mãn với việc dùng tay của Bạch Lộ nữa: “Tối nay dùng miệng.”

Bạch Lộ do dự một hồi, cuối cùng cô kéo chăn của Sa Ưng ra, Tần Thái sợ nhìn sẽ lên lẹo, nhưng Bạch Lộ lại từ từ cởi bỏ thắt lưng của Sa Ưng, nhìn anh ta một cái, cuối cùng cúi mặt xuống, áp sát cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn vào.

Việc này kích thích hơn so với dùng tay nhiều, Sau Ưng rên khẽ, một tay ấn vào vai Bạch Lộ, tay kia bắt đầu lần vào vạt áo cô.

Bạch Lộ vội vàng giữ tay anh ta lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta. Anh ta vẫn giữ nguyên tay, Bạch Lộ mím chặt môi, một lúc sau khẽ nói: “Anh từng nóisẽ không”

Sa Ưng thản nhiên: “Trước kia thôi.”

Bạch Lộ hoảng hốt, Sa Ưng lại thản nhiên nói tiếp: “Tôi chỉ sờ sờ bên trên, cho dù có uống rượu, thì cũng phải có chút đồ nhắm chứ?”

Bạch Lộ vẫn còn nằm bò trên người anh ta, lúc này thần sắc trông hết sức mâu thuẫn. Sa Ưng mãi vẫn không có động tĩnh gì, nhẫn nại chờ đợi. Cuối cùng Bạch Lộ cũng buông tay Sa Ưng ra.

Sa Ưng cởi khuy áo con của Bạch Lộ, đôi gò bồng đảo chưa từng bị ai chạm vào đó như giật mình, nảy lên giống chú thỏ con thấy động bỏ chạy.

Sa Ưng úp cả bàn tay lên ngực Bạch Lộ nắn bóp, hưởng thụ sự phục vụ của Bạch Lộ, thở dài một tiếng đầy thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook