Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
Nhất Độ Quân Hoa
30/06/2023
deyun
Lúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tần Thái vẫn còn trong cơ thể của Nguyệt Hiện. Cô không biết đã ngủ bao lâu, nhìn qua khe hở bức màn che thì thấy trời đã sáng choang.
Cô vẫn còn nằm trong lòng ngực Bạch Cập, đầu gối lên cánh tay hắn. Bạch Cập đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường hút thuốc. Tần Thái đứng dậy tính đi nấu bữa sáng, rồi lại nhớ tới —— Bạch Cập không cho phép thân thể này chạm tới bất kì việc gì.
Cô đổi về lại thân thể của mình, hồn phách bị ly cả một đêm, vốn dĩ đang rất lạnh, lúc này cô còn mang theo âm khí từ Nguyệt Hiện đi vào, nhất thời không chịu nổi.
Cũng may khẩu quyết kia của Bạch Cập không phải là hàng giả, cô tự nhấn ngón giữa vào ấn đường của mình, yên lặng niệm hai lần, khí lạnh mới bắt đầu bớt chút.
Cô không biết thói quen ăn sáng của Bạch Cập như thế nào, có lẽ đây là lần đầu tiên hai người ở cùng nhau vào sáng sớm?
Nhưng nhất định phải làm, đây là cơ hội tốt để tạo thêm hảo cảm.
Tần Thái không rành lắm với việc nấu thức ăn cho buổi sáng, trước kia ở nhà, bữa sáng chỉ đơn giản chút cháo trắng dưa muối gì đó. Lúc đi theo Bạch Hà thì không cần phải nói—— chỉ cần là ăn chay thì chẳng có yêu cầu gì.
Nhưng Bạch Cập lại khác.
Tần Thái tìm tìm bên trong tủ lạnh, có thấy chút rau xà lách còn thừa tối qua, mấy trái cà chua hồng hồng. Tần Thái cắn răng một cái, đem mấy thứ này rửa sạch, làm lung tung rối loạn cả lên, làm sao cho được một món, sau đó rưới nước tương làm salad lên.
Cuối cùng chiên thêm hai quả trứng gà, chính cô còn không nhịn được phải cảm thán—— ta mẹ nó thật đúng là thiên tài!!
Bạch Cập không chút khách khí, cũng không có phát biểu gì đáng giá về bữa ăn này. Chỉ là lúc ăn xong, hắn vết một cái đơn rất dài: " Mua mấy thứ này đem về nhà Chu Chí Minh rồi chờ ta."
Tần Thái nhận lấy, hầu hết đều là chút chu sa, gỗ đào linh tinh các đồ vật dùng làm phép.
Cô dọn xong bát đũa rồi mới ra ngoài, Bạch Cập lại ở miệng: " Tiền phí gì đó bắt Chu Chí Minh trả, đừng có ngốc mà làm không."
Tần Thái nga một tiếng, tôi mới không ngốc nhé. hừ!
Lúc đi mua mấy thứ này, rốt cuộc Tần Thái mới biết cô không giỏi làm việc này. Mấy cửa hàng giấy đuốc bình thường bán đồ rất ít. Cô chạy đi mua muốn rã chân những vẫn chưa mua được đủ đồ, cuối cùng Bạch Cập không nhịn được phải gọi điện tới thúc giục, cô nhất thời nóng nảy đi tìm Thanh Hạt Tử.
Thanh Hạt Tử đang bị người đòi nợ truy lùng ráo riết phải lẩn trốn như chuột. Nhưng muốn biết chỗ bán mấy thứ này chỉ có thể tìm hắn.
Hắn không nói nhiều liền dẫn Tần Thái vào một cái ngõ nhỏ, bên trong có rất nhiều cửa hàng với mặt tiền cực kỳ cổ quái, chốc lát sau đã tìm đủ các thứ.
Thứ Bạch Cập muốn chưa bao giờ rẻ, một chuyến shopping mà đã gần tám vạn đồng.
Thanh Hạt Tử thấy cô ra tay hào phóng, đôi mắt đã cười đến cong lên: " Chị Lam, chị xem thử.... Có thể giao cho em mấy công việc vặt này được không?"
Tần Thái bảo hắn xách đồ, cô bắt xe quay về hướng biệt thự Thiên Lư Loan: " Chuyện gì?"
Thanh Hạt Tử đã sớm nghĩ kỹ: " Chị Lam, chị xem Thông Dương quán bên kia, chị thường xuyên dùng đến nến thơm giấy đuốc các thứ đúng không? Không bằng để em mở một cửa hàng, về sau mỗi khi chị cần dùng đều có em đây cung cấp. Em chuyển hàng tới tận cửa cho chị, em chỉ kiếm chút ít tiền lãi thôi, chị thấy sao?"
Nghĩ thấy cũng không tệ, tuy rằng Thanh Hạt Tử rất tham tiền, nhưng mà như thế là hắn đang giúp mình: " Cần bao nhiêu tiền vốn?"
Ngay lập tức Thanh Hạt Tử mừng rỡ: " Chị Lam quả nhiên có hào khí hơn người, tình nghĩa cao tận mây xanh..."
Tần Thái lại đang nghĩ đến chuyện khác: " Tôi có hai tên đồ đệ, ngày thường cũng chỉ lang bạt đó đây, chi bằng cho các người mở một quán nhỏ bên cạnh Thông Dương quán, xem chút phong thủy gì đó kiếm thêm chút ít. Ngươi biết nhiều người, chú ý đến bọn hắn một chút."
Này còn gì tốt hơn!! Thanh Hạt Tử vỗ ngực đồng ý.
Lúc hai người tới Thiên Lư Loan, Bạch Cập đã vô cùng mất kiên nhẫn: " Cô dùng một năm để mua mấy thứ này sao?" Hắn không hề nể tình chút nào khi phê bình người khác: " Không lẽ cô còn là con nít học mẫu giáo? Chuyện gì cũng cần phải có người khác cầm tay chỉ dạy hay sao?"
Tần Thái không biết trả lời hắn ra sao để biện hộ cho mình, cô chỉ đành chờ Bạch Cập nói xong mới mở miệng: " Thật xin lỗi sư thúc, lần sau sẽ không như vậy."
Cũng may Bạch Cập quý trọng thời gian, không muốn lãng phí thêm với cô. Hắn đã bắt đầu bày trận.
Đây là lần đầu tiên Tần Thái nhìn phương pháp bày trận chân chính, hắn đặt một bàn trận giữa phòng khách, bốn phía dọn sạch đồ đạc chừa ra một khoảng không lớn.
Phía sau là các vật dụng trên bàn cúng, lư hương, cống quả. Trước mặt đặt một bát dầu cải đầy ắp.
Hắn lấy giấy vàng ra cắt một ít người giấy, có hơi giống với loại thiên binh thiên chiến các thứ. Trên tay còn có thể thấy đang cầm vũ khí.
Hắn lấy cây kiếm gỗ đào ra, nhẹ giọng niệm chú, rồi như vô định mà nhìn vào bốn phía.
Tần Thái có thể nghe được âm thanh đọc chú ngữ của hắn, tinh thần cô rung lên, tức khắc nhận ra Bạch Cập đang chỉ cô cách bày trận. Cô biết sự nhẫn nại của Bạch Cập có hạn, rất nhanh cùng điện thoại ghi hình lại—— có lẽ nên bảo Đàm Tiếu mua cái máy chiếu mới.
Bạch Cập biết cô đang làm cái gì, nhưng không quản cô.
Mỗi chú ngữ đi cùng với nhành đào đều giống nhau, Tần Thái nhớ rất nhanh, lại xem xét các phương vị. Cuối cùng Bạch Cập đặt một đồng tiền ở giữa, Tần Thái biết đó chính là mắt trận.
Bày trận xong, Bạch Cập đứng trước bàn cúng, hắn không múa kiếm quay cuồng như các phương sĩ khác, chỉ đặt bốn người giấy đã cắt vào đông tây nam bắc, lầm rầm niệm trong miệng. Tần Thái cũng biết đây là thỉnh trận soái.
Tục xưng là thỉnh thần. Lúc kết trận là thời điểm cực kỳ nguy hiểm, nếu như có thứ gì khác xâm lấn quấy rối, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Cho nên lúc kết trận phải thỉnh các trận soái hỗ trợ trấn thủ.
Bạch Cập đặt ở đông tây nam bắc và chính giữa, tổng cộng năm người giấy, hắn đứng trước đài cúng dâng hương. Lúc hắn điểm hương không hề dùng các thứ để bật lửa, chỉ là hơi giương giương lên, hương nến tự động cháy lên.
Chu Chí Minh đang đứng bên cạnh không khỏi tán thưởng: " Đại sư Bạch thật giỏi!!"
Tần Thái nhướng mày bảo hắn im lặng—— lúc kết trận cần phải tập trung tinh thần cực độ, nếu như lơ là một chút, trận này sẽ tự phá. Bạch Cập nhắm mắt ngưng thần, sau đó mở to hai con mắt, tay trái bấm tay niệm thần chú.
Năm ngón tay của hắn tuy rằng đã làm chậm hơn bình thường, nhưng biến hóa trong đó lại cực kỳ nhanh, Tần Thái không nhớ kịp, cũng may là có di động ghi hình lại, cô không chút lo lắng.
Lúc kết dấu tay xong, Bạch Cập bắt đầu bước đi rất kỳ quái, rồi hắn lại niệm chú lần hai, tuy rằng hơi nhanh nhưng Tần Thái vẫn có thể nghe rõ ràng.
Bỗng có một trận gió lạnh tụ lại xung quang, Tần Thái hốt hoảng nhìn thấy nhành đào bỗng nhiên phát triển tươi tốt, chậm rãi trở thành một cây đào ra hoa! Mà đồng tiền đang nằm chính giữa kia phát ra ánh sáng chói mắt, càng lúc càng dâng lên cao.
Một vùng khí đen chậm rãi tiến đến chỗ cây đào, nhưng rất nhanh bị ánh sáng vàng rực xóa tan, cuối cùng bị cây đào hấp thụ.
Cảnh tượng này thật kỳ dị, Tần Thái lắp bắp kinh hãi, ngay lập tức phục hồi tinh thần. Lại nhìn thấy nhành đào cũng chỉ là nhành đào nhỏ, không hề thấy cây cao có ánh sáng vàng đâu?!
Bạch Cập chậm rãi thu lại: " Trong vòng 3 ngày, đem tiền đến cho ta."
Lúc này Chu Chí Minh còn dám nói gì, ngoài gật đầu thì không dám động đậy.
Bạch Cập làm xong việc liền đi vào phòng bếp rửa tay.Tần Thái tìm Chu Chí Minh báo tiền phí. Vừa thấy hóa đơn Chu Chí Minh không vui: " Chị Tần à, Chu Chí Minh tôi không tiếc chút tiền nhỏ này, nhưng cô chưa làm được cái gì cả, chỉ biết lấy tiền thì thật là không tốt đúng không?"
Tần Thái tức giận đến nổi trận lôi đình: " Anh dám bỏ ra hai trăm vạn mà lại keo chút tiền này sao?"
Chu Chí Minh cực kỳ đắc ý: " Nên trả thì chắc chắn tôi sẽ trả, không nên thì một đồng cũng không!"
" Anh...." Tần Thái thấy loại người thật không có biện pháp —— nhưng mà cũng không thể đem đồ nhà hắn đi để gán nợ đúng không?
Mà số tiền này, má!
Cô đang bực bội, thì Bạch Cập đã rửa tay xong đi ra: " Bây giờ trong nhà này quá ít dương khí, Mộc phía Đông, Hỏa phía Tây, mộc sinh hỏa, có thể giúp ngươi tăng dương khí. Ngươi nên đặt ở đây một bồn hoa đào đi, đến lúc đó ta sẽ tới khai quang cho."
Chu Chí Minh vừa nghe, đã gật đầu rất nhanh: " Đều nhờ đại sư Bạch định đoạt! ngài là cao nhân, là cao nhân chân chính!"
Bạch Cập không hề để ý chút nào đến lời nịnh nọt của hắn: " Mười lăm vạn."
Nghe cái giám Chu Chí Minh sửng sốt một chút, nhưng hắn không có cách nào: " Như... như vậy cứ theo ý đại sư."
Lúc ra khỏi nhà Chu Chí Minh, Tần Thái còn có điều không hiểu: " Sư thúc, người chỉ phương vị kia là phía Đông Nam, với bồn cây đào rất lớn không thể di chuyển, không có ánh sáng chắc chắn hắn trồng không bao lâu sẽ chết mà!"
Bạch Cập quay đầu lại, dùng ánh mắt như đang nhìn một con lừa. Thật lâu mới nói: " Cây mà chết thì hắn phải làm sao?"
Tần Thái nhíu mày: " Chỉ sợ là còn phải chạy tới tìm sư thúc...."
Dứt lời, cô thật muốn hộc máu: " Sư thúc, người...."
Người có chủ đích.
Cuối cùng bồn cây đào kia là do Tần Thái đi mua, trên thị trường bán một trăm tám, Tần Thái còn có chút lương tâm, thay vào một cái chậu đẹp đẹp, tổng phí là hai trăm tám.
Lúc đưa đến nhà Chu Chí Minh, thu mười lăm vạn.
Tần Thái đưa cho Bạch Cập, Bạch Cập không hỏi đến. Cô mua vật liệu cho vụ này, cuối cùng cũng không lỗ vốn.
T_T
Sau đó, không biết nghe ai nói mà Chu Chí Minh biết hồn phách của vợ trước hắn đang ở chỗ Tần Thái. Hắn sống chết quấn lấy cô, đòi phải gặp mặt vợ hắn một lần.
Tần Thái đang học cách bày trận pháp nhành hoa đào, không để ý đến hắn. Sau lại chịu không nổi hắn đeo bám dai dẳng, hơn nữa hắn nói rất đáng thương: " Đại sư Tần....., tôi thật sự muốn gặp lại vợ tôi một lần cuối, tôi thật sự có việc cực kỳ quan trọng muốn nói với cô ấy. Rốt cuộc thì một ngày làm vợ chồng cả đời là vợ chồng mà, hơn nữa tôi muốn cô ấy nhìn mặt đứa nhỏ, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Tần Thái nghĩ quả thật đứa nhỏ vô tội, lúc này mới đồng ý.
Người quỷ muốn gặp nhau quả thật không hề dễ, cô cắt ra một người giấy, làm chút pháp, cho vợ trước Chu Chí Minh bám vào trên người giấy để nói chuyện với hắn. Quả nhiên Chu Chí Minh ôm theo đứa nhỏ tới gặp, người giấy khóc không thành tiếng.
Nói chuyện đến cuối, rốt cuộc Chu Chí Minh nói ra câu quan trọng nhất của hắn: " Mật mã cái két sắt trong phòng ngủ kia là bao nhiêu...."
Chu Chí Minh bị Tần Thái đá ra khỏi cửa, cô giận đến phát run —— mẹ nó, loại người này sao có thể tồn tại được vậy, hắn phải bị băm vằm ra mới đúng!!
Con người có thể không biết xấu hổ, nhưng sao lại có teher không biết xấu hổ đến cỡ đó cơ chứ a mẹ nó!!
Tác giả có lời muốn nói: Dưới đây là tiểu kịch trường, có ái muội nha.
Sa Ưng: mẹ nó, bảo lão tử nhanh chóng từ Nhật trở về bảo là có thêm đất diễn..... em gái nó, mặt còn chưa xuất hiện chỉ nói một câu. Vì một câu lời kịch này mà bắt chờ 3 tiếng đồng hồ cho muỗi cắn, này chưa là gì, còn phải đứng suốt 3 tiếng đó nghe đông cung sống. Mẹ nó lão tử không phải là nam nhân chắc!
Tần Thái: anh đừng nên oán giận, anh là làm một ngày nghỉ ba ngày. Tôi còn không có thời gian để nghỉ đây này.
Nhất Độ: các ngươi còn có lương tâm hay không....... Các ngươi tưởng ta có thời gian nghỉ ngơi sao, nhìn đôi mắt xanh đỏ này đi..... ta muốn đi siêu thị cũng phải hy sinh thời gian ngủ đấy!!
Bạch Cập: ta có thể tính giá hữu nghị cho người, một tập chỉ năm mươi vạn thôi.
Nhất Độ: em gái ngươi, chị đây viết sách vất vả còn không được cái giá đó!!
Bạch Cập: Không có tiền? vậy thì phiền ngươi tiếp tục sống và làm việc từ thiện đi, người có thể tìm Bạch Hà, hắn nhất định sẽ chịu một tập hai mươi đồng.
Bạch Hà: Đệ đệ à, ít nhất cũng phải ba mươi chứ. Dù sao thì ta cũng nằm trong dàn diễn viên chính mà.
Nhất Độ: xem tình hình phiếu bầu từ người mười tám đến ba lăm tuổi thì, nhân khí của Bạch Cập cao hơn Bạch Hà nha.
Bạch Hà: nam nhân tốt không cần nổi tiếng.... cho dù ta có thành người giấy, không diễn cũng phải ăn cơm nha.
Chị Hồng: Nhất Độ, ngươi mau cho ta thêm đất diễn, sao có thể cho ta thân phận không có chút công đạo nào như vậy, ít nhất cũng phải viết cái phiên ngoại riêng cho ta với Sa Ưng chứ!
Sa Ưng: Ta không để ý chuyện này đâu...
Nhất Độ: Sa Ưng chỉ muốn vào hậu cung của Tần Thái thôi, tiểu Hồng nên nghỉ ngơi đi....
Sa Ưng: Tần Thái đến tay ta rồi sao... có thể nhanh nhanh lên không!!
Đàm Tiếu: Tần Thái yên tâm, tôi sẽ không ghen đâu, tôi sẽ là một nam nhân tốt hiểu chuyện.
Tần Thái: Ta vẫn còn rất thuần khiết trinh trắng nha, sao có thể nói ta như vậy chứ...
Nhất Độ:......
Người đọc:......
Bây giờ đã là một hai giờ sáng, ngày mai đại gia còn phải thức dậy ăn sáng.
Lúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tần Thái vẫn còn trong cơ thể của Nguyệt Hiện. Cô không biết đã ngủ bao lâu, nhìn qua khe hở bức màn che thì thấy trời đã sáng choang.
Cô vẫn còn nằm trong lòng ngực Bạch Cập, đầu gối lên cánh tay hắn. Bạch Cập đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường hút thuốc. Tần Thái đứng dậy tính đi nấu bữa sáng, rồi lại nhớ tới —— Bạch Cập không cho phép thân thể này chạm tới bất kì việc gì.
Cô đổi về lại thân thể của mình, hồn phách bị ly cả một đêm, vốn dĩ đang rất lạnh, lúc này cô còn mang theo âm khí từ Nguyệt Hiện đi vào, nhất thời không chịu nổi.
Cũng may khẩu quyết kia của Bạch Cập không phải là hàng giả, cô tự nhấn ngón giữa vào ấn đường của mình, yên lặng niệm hai lần, khí lạnh mới bắt đầu bớt chút.
Cô không biết thói quen ăn sáng của Bạch Cập như thế nào, có lẽ đây là lần đầu tiên hai người ở cùng nhau vào sáng sớm?
Nhưng nhất định phải làm, đây là cơ hội tốt để tạo thêm hảo cảm.
Tần Thái không rành lắm với việc nấu thức ăn cho buổi sáng, trước kia ở nhà, bữa sáng chỉ đơn giản chút cháo trắng dưa muối gì đó. Lúc đi theo Bạch Hà thì không cần phải nói—— chỉ cần là ăn chay thì chẳng có yêu cầu gì.
Nhưng Bạch Cập lại khác.
Tần Thái tìm tìm bên trong tủ lạnh, có thấy chút rau xà lách còn thừa tối qua, mấy trái cà chua hồng hồng. Tần Thái cắn răng một cái, đem mấy thứ này rửa sạch, làm lung tung rối loạn cả lên, làm sao cho được một món, sau đó rưới nước tương làm salad lên.
Cuối cùng chiên thêm hai quả trứng gà, chính cô còn không nhịn được phải cảm thán—— ta mẹ nó thật đúng là thiên tài!!
Bạch Cập không chút khách khí, cũng không có phát biểu gì đáng giá về bữa ăn này. Chỉ là lúc ăn xong, hắn vết một cái đơn rất dài: " Mua mấy thứ này đem về nhà Chu Chí Minh rồi chờ ta."
Tần Thái nhận lấy, hầu hết đều là chút chu sa, gỗ đào linh tinh các đồ vật dùng làm phép.
Cô dọn xong bát đũa rồi mới ra ngoài, Bạch Cập lại ở miệng: " Tiền phí gì đó bắt Chu Chí Minh trả, đừng có ngốc mà làm không."
Tần Thái nga một tiếng, tôi mới không ngốc nhé. hừ!
Lúc đi mua mấy thứ này, rốt cuộc Tần Thái mới biết cô không giỏi làm việc này. Mấy cửa hàng giấy đuốc bình thường bán đồ rất ít. Cô chạy đi mua muốn rã chân những vẫn chưa mua được đủ đồ, cuối cùng Bạch Cập không nhịn được phải gọi điện tới thúc giục, cô nhất thời nóng nảy đi tìm Thanh Hạt Tử.
Thanh Hạt Tử đang bị người đòi nợ truy lùng ráo riết phải lẩn trốn như chuột. Nhưng muốn biết chỗ bán mấy thứ này chỉ có thể tìm hắn.
Hắn không nói nhiều liền dẫn Tần Thái vào một cái ngõ nhỏ, bên trong có rất nhiều cửa hàng với mặt tiền cực kỳ cổ quái, chốc lát sau đã tìm đủ các thứ.
Thứ Bạch Cập muốn chưa bao giờ rẻ, một chuyến shopping mà đã gần tám vạn đồng.
Thanh Hạt Tử thấy cô ra tay hào phóng, đôi mắt đã cười đến cong lên: " Chị Lam, chị xem thử.... Có thể giao cho em mấy công việc vặt này được không?"
Tần Thái bảo hắn xách đồ, cô bắt xe quay về hướng biệt thự Thiên Lư Loan: " Chuyện gì?"
Thanh Hạt Tử đã sớm nghĩ kỹ: " Chị Lam, chị xem Thông Dương quán bên kia, chị thường xuyên dùng đến nến thơm giấy đuốc các thứ đúng không? Không bằng để em mở một cửa hàng, về sau mỗi khi chị cần dùng đều có em đây cung cấp. Em chuyển hàng tới tận cửa cho chị, em chỉ kiếm chút ít tiền lãi thôi, chị thấy sao?"
Nghĩ thấy cũng không tệ, tuy rằng Thanh Hạt Tử rất tham tiền, nhưng mà như thế là hắn đang giúp mình: " Cần bao nhiêu tiền vốn?"
Ngay lập tức Thanh Hạt Tử mừng rỡ: " Chị Lam quả nhiên có hào khí hơn người, tình nghĩa cao tận mây xanh..."
Tần Thái lại đang nghĩ đến chuyện khác: " Tôi có hai tên đồ đệ, ngày thường cũng chỉ lang bạt đó đây, chi bằng cho các người mở một quán nhỏ bên cạnh Thông Dương quán, xem chút phong thủy gì đó kiếm thêm chút ít. Ngươi biết nhiều người, chú ý đến bọn hắn một chút."
Này còn gì tốt hơn!! Thanh Hạt Tử vỗ ngực đồng ý.
Lúc hai người tới Thiên Lư Loan, Bạch Cập đã vô cùng mất kiên nhẫn: " Cô dùng một năm để mua mấy thứ này sao?" Hắn không hề nể tình chút nào khi phê bình người khác: " Không lẽ cô còn là con nít học mẫu giáo? Chuyện gì cũng cần phải có người khác cầm tay chỉ dạy hay sao?"
Tần Thái không biết trả lời hắn ra sao để biện hộ cho mình, cô chỉ đành chờ Bạch Cập nói xong mới mở miệng: " Thật xin lỗi sư thúc, lần sau sẽ không như vậy."
Cũng may Bạch Cập quý trọng thời gian, không muốn lãng phí thêm với cô. Hắn đã bắt đầu bày trận.
Đây là lần đầu tiên Tần Thái nhìn phương pháp bày trận chân chính, hắn đặt một bàn trận giữa phòng khách, bốn phía dọn sạch đồ đạc chừa ra một khoảng không lớn.
Phía sau là các vật dụng trên bàn cúng, lư hương, cống quả. Trước mặt đặt một bát dầu cải đầy ắp.
Hắn lấy giấy vàng ra cắt một ít người giấy, có hơi giống với loại thiên binh thiên chiến các thứ. Trên tay còn có thể thấy đang cầm vũ khí.
Hắn lấy cây kiếm gỗ đào ra, nhẹ giọng niệm chú, rồi như vô định mà nhìn vào bốn phía.
Tần Thái có thể nghe được âm thanh đọc chú ngữ của hắn, tinh thần cô rung lên, tức khắc nhận ra Bạch Cập đang chỉ cô cách bày trận. Cô biết sự nhẫn nại của Bạch Cập có hạn, rất nhanh cùng điện thoại ghi hình lại—— có lẽ nên bảo Đàm Tiếu mua cái máy chiếu mới.
Bạch Cập biết cô đang làm cái gì, nhưng không quản cô.
Mỗi chú ngữ đi cùng với nhành đào đều giống nhau, Tần Thái nhớ rất nhanh, lại xem xét các phương vị. Cuối cùng Bạch Cập đặt một đồng tiền ở giữa, Tần Thái biết đó chính là mắt trận.
Bày trận xong, Bạch Cập đứng trước bàn cúng, hắn không múa kiếm quay cuồng như các phương sĩ khác, chỉ đặt bốn người giấy đã cắt vào đông tây nam bắc, lầm rầm niệm trong miệng. Tần Thái cũng biết đây là thỉnh trận soái.
Tục xưng là thỉnh thần. Lúc kết trận là thời điểm cực kỳ nguy hiểm, nếu như có thứ gì khác xâm lấn quấy rối, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Cho nên lúc kết trận phải thỉnh các trận soái hỗ trợ trấn thủ.
Bạch Cập đặt ở đông tây nam bắc và chính giữa, tổng cộng năm người giấy, hắn đứng trước đài cúng dâng hương. Lúc hắn điểm hương không hề dùng các thứ để bật lửa, chỉ là hơi giương giương lên, hương nến tự động cháy lên.
Chu Chí Minh đang đứng bên cạnh không khỏi tán thưởng: " Đại sư Bạch thật giỏi!!"
Tần Thái nhướng mày bảo hắn im lặng—— lúc kết trận cần phải tập trung tinh thần cực độ, nếu như lơ là một chút, trận này sẽ tự phá. Bạch Cập nhắm mắt ngưng thần, sau đó mở to hai con mắt, tay trái bấm tay niệm thần chú.
Năm ngón tay của hắn tuy rằng đã làm chậm hơn bình thường, nhưng biến hóa trong đó lại cực kỳ nhanh, Tần Thái không nhớ kịp, cũng may là có di động ghi hình lại, cô không chút lo lắng.
Lúc kết dấu tay xong, Bạch Cập bắt đầu bước đi rất kỳ quái, rồi hắn lại niệm chú lần hai, tuy rằng hơi nhanh nhưng Tần Thái vẫn có thể nghe rõ ràng.
Bỗng có một trận gió lạnh tụ lại xung quang, Tần Thái hốt hoảng nhìn thấy nhành đào bỗng nhiên phát triển tươi tốt, chậm rãi trở thành một cây đào ra hoa! Mà đồng tiền đang nằm chính giữa kia phát ra ánh sáng chói mắt, càng lúc càng dâng lên cao.
Một vùng khí đen chậm rãi tiến đến chỗ cây đào, nhưng rất nhanh bị ánh sáng vàng rực xóa tan, cuối cùng bị cây đào hấp thụ.
Cảnh tượng này thật kỳ dị, Tần Thái lắp bắp kinh hãi, ngay lập tức phục hồi tinh thần. Lại nhìn thấy nhành đào cũng chỉ là nhành đào nhỏ, không hề thấy cây cao có ánh sáng vàng đâu?!
Bạch Cập chậm rãi thu lại: " Trong vòng 3 ngày, đem tiền đến cho ta."
Lúc này Chu Chí Minh còn dám nói gì, ngoài gật đầu thì không dám động đậy.
Bạch Cập làm xong việc liền đi vào phòng bếp rửa tay.Tần Thái tìm Chu Chí Minh báo tiền phí. Vừa thấy hóa đơn Chu Chí Minh không vui: " Chị Tần à, Chu Chí Minh tôi không tiếc chút tiền nhỏ này, nhưng cô chưa làm được cái gì cả, chỉ biết lấy tiền thì thật là không tốt đúng không?"
Tần Thái tức giận đến nổi trận lôi đình: " Anh dám bỏ ra hai trăm vạn mà lại keo chút tiền này sao?"
Chu Chí Minh cực kỳ đắc ý: " Nên trả thì chắc chắn tôi sẽ trả, không nên thì một đồng cũng không!"
" Anh...." Tần Thái thấy loại người thật không có biện pháp —— nhưng mà cũng không thể đem đồ nhà hắn đi để gán nợ đúng không?
Mà số tiền này, má!
Cô đang bực bội, thì Bạch Cập đã rửa tay xong đi ra: " Bây giờ trong nhà này quá ít dương khí, Mộc phía Đông, Hỏa phía Tây, mộc sinh hỏa, có thể giúp ngươi tăng dương khí. Ngươi nên đặt ở đây một bồn hoa đào đi, đến lúc đó ta sẽ tới khai quang cho."
Chu Chí Minh vừa nghe, đã gật đầu rất nhanh: " Đều nhờ đại sư Bạch định đoạt! ngài là cao nhân, là cao nhân chân chính!"
Bạch Cập không hề để ý chút nào đến lời nịnh nọt của hắn: " Mười lăm vạn."
Nghe cái giám Chu Chí Minh sửng sốt một chút, nhưng hắn không có cách nào: " Như... như vậy cứ theo ý đại sư."
Lúc ra khỏi nhà Chu Chí Minh, Tần Thái còn có điều không hiểu: " Sư thúc, người chỉ phương vị kia là phía Đông Nam, với bồn cây đào rất lớn không thể di chuyển, không có ánh sáng chắc chắn hắn trồng không bao lâu sẽ chết mà!"
Bạch Cập quay đầu lại, dùng ánh mắt như đang nhìn một con lừa. Thật lâu mới nói: " Cây mà chết thì hắn phải làm sao?"
Tần Thái nhíu mày: " Chỉ sợ là còn phải chạy tới tìm sư thúc...."
Dứt lời, cô thật muốn hộc máu: " Sư thúc, người...."
Người có chủ đích.
Cuối cùng bồn cây đào kia là do Tần Thái đi mua, trên thị trường bán một trăm tám, Tần Thái còn có chút lương tâm, thay vào một cái chậu đẹp đẹp, tổng phí là hai trăm tám.
Lúc đưa đến nhà Chu Chí Minh, thu mười lăm vạn.
Tần Thái đưa cho Bạch Cập, Bạch Cập không hỏi đến. Cô mua vật liệu cho vụ này, cuối cùng cũng không lỗ vốn.
T_T
Sau đó, không biết nghe ai nói mà Chu Chí Minh biết hồn phách của vợ trước hắn đang ở chỗ Tần Thái. Hắn sống chết quấn lấy cô, đòi phải gặp mặt vợ hắn một lần.
Tần Thái đang học cách bày trận pháp nhành hoa đào, không để ý đến hắn. Sau lại chịu không nổi hắn đeo bám dai dẳng, hơn nữa hắn nói rất đáng thương: " Đại sư Tần....., tôi thật sự muốn gặp lại vợ tôi một lần cuối, tôi thật sự có việc cực kỳ quan trọng muốn nói với cô ấy. Rốt cuộc thì một ngày làm vợ chồng cả đời là vợ chồng mà, hơn nữa tôi muốn cô ấy nhìn mặt đứa nhỏ, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Tần Thái nghĩ quả thật đứa nhỏ vô tội, lúc này mới đồng ý.
Người quỷ muốn gặp nhau quả thật không hề dễ, cô cắt ra một người giấy, làm chút pháp, cho vợ trước Chu Chí Minh bám vào trên người giấy để nói chuyện với hắn. Quả nhiên Chu Chí Minh ôm theo đứa nhỏ tới gặp, người giấy khóc không thành tiếng.
Nói chuyện đến cuối, rốt cuộc Chu Chí Minh nói ra câu quan trọng nhất của hắn: " Mật mã cái két sắt trong phòng ngủ kia là bao nhiêu...."
Chu Chí Minh bị Tần Thái đá ra khỏi cửa, cô giận đến phát run —— mẹ nó, loại người này sao có thể tồn tại được vậy, hắn phải bị băm vằm ra mới đúng!!
Con người có thể không biết xấu hổ, nhưng sao lại có teher không biết xấu hổ đến cỡ đó cơ chứ a mẹ nó!!
Tác giả có lời muốn nói: Dưới đây là tiểu kịch trường, có ái muội nha.
Sa Ưng: mẹ nó, bảo lão tử nhanh chóng từ Nhật trở về bảo là có thêm đất diễn..... em gái nó, mặt còn chưa xuất hiện chỉ nói một câu. Vì một câu lời kịch này mà bắt chờ 3 tiếng đồng hồ cho muỗi cắn, này chưa là gì, còn phải đứng suốt 3 tiếng đó nghe đông cung sống. Mẹ nó lão tử không phải là nam nhân chắc!
Tần Thái: anh đừng nên oán giận, anh là làm một ngày nghỉ ba ngày. Tôi còn không có thời gian để nghỉ đây này.
Nhất Độ: các ngươi còn có lương tâm hay không....... Các ngươi tưởng ta có thời gian nghỉ ngơi sao, nhìn đôi mắt xanh đỏ này đi..... ta muốn đi siêu thị cũng phải hy sinh thời gian ngủ đấy!!
Bạch Cập: ta có thể tính giá hữu nghị cho người, một tập chỉ năm mươi vạn thôi.
Nhất Độ: em gái ngươi, chị đây viết sách vất vả còn không được cái giá đó!!
Bạch Cập: Không có tiền? vậy thì phiền ngươi tiếp tục sống và làm việc từ thiện đi, người có thể tìm Bạch Hà, hắn nhất định sẽ chịu một tập hai mươi đồng.
Bạch Hà: Đệ đệ à, ít nhất cũng phải ba mươi chứ. Dù sao thì ta cũng nằm trong dàn diễn viên chính mà.
Nhất Độ: xem tình hình phiếu bầu từ người mười tám đến ba lăm tuổi thì, nhân khí của Bạch Cập cao hơn Bạch Hà nha.
Bạch Hà: nam nhân tốt không cần nổi tiếng.... cho dù ta có thành người giấy, không diễn cũng phải ăn cơm nha.
Chị Hồng: Nhất Độ, ngươi mau cho ta thêm đất diễn, sao có thể cho ta thân phận không có chút công đạo nào như vậy, ít nhất cũng phải viết cái phiên ngoại riêng cho ta với Sa Ưng chứ!
Sa Ưng: Ta không để ý chuyện này đâu...
Nhất Độ: Sa Ưng chỉ muốn vào hậu cung của Tần Thái thôi, tiểu Hồng nên nghỉ ngơi đi....
Sa Ưng: Tần Thái đến tay ta rồi sao... có thể nhanh nhanh lên không!!
Đàm Tiếu: Tần Thái yên tâm, tôi sẽ không ghen đâu, tôi sẽ là một nam nhân tốt hiểu chuyện.
Tần Thái: Ta vẫn còn rất thuần khiết trinh trắng nha, sao có thể nói ta như vậy chứ...
Nhất Độ:......
Người đọc:......
Bây giờ đã là một hai giờ sáng, ngày mai đại gia còn phải thức dậy ăn sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.