Vương Quốc Màu Xám

Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A

Nhất Độ Quân Hoa

30/06/2023

Deyun

Tần Thái lăn qua lộn lại một lúc, vừa rồi đánh một trận với Tang Cốt Nê, hơi mệt mỏi nên đi về phòng ngủ.

Đang dần chìm vào giấc mộng, đột nhiên phòng sáng lên. Ban đầu Tần Thái còn tưởng rằng Đàm Tiếu trở về, đôi mắt lim dim mở ra, lại thấy Bạch Cập đang đứng trước cửa phòng.

Tần Thái vẫn rất thức thời, nhanh chóng rời giường: " Sư thúc, sao vậy ạ?"

Bạch Cập nhìn Tần Thái từ trên xuống dưới một lần, sau đó nở nụ cười lạnh: " Thật sự rất tốt!"

Tần Thái thấy biểu cảm Bạch Cập có chút không thích hợp, chỉ có thể cười theo hai tiếng: " Đó là, sư thúc ra trận bách chiến bách thắng. Chắn chắn bọn kia vừa nhìn thấy sư thúc liền quỳ xuống xin tha đúng không? Không có chuyện gì nữa thì con ngủ đây."

Cô đang muốn đóng cửa, Bạch Cập dùng một tay kéo hồn cô ra khỏi thân thể: " Thật sự rất tốt!" Hắn nhìn chằm chằm hồn phách đang phiêu diêu của Tần Thái, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ gằn xuống: " Bạch Cập ta từ khi xuất đạo tới nay, chưa từng bị mất mặt như vậy! cô, thật sự rất tốt!"

Vẻ mặt Tần Thái thuần khiết: " Sư, sư thúc, con cảm thấy người đừng nên quá xúc động. Nếu con chết, chị xing đẹp Nguyệt Hiện sẽ không có ái chăm sóc! Không có ai dưỡng nhan, cũng không ai giúp chị ấy tập yoge, chị ấy sẽ rất đáng thương!!"

Bạch Cập cười lạnh một tiếng: " Nhìn ngươi vậy mà lại dám trêu đùa ta."

Tần Thái đổ mồ hôi lạnh: " Sư thúc, con nào dám trêu đùa người? người con luôn luôn kính trọng nhất là người mà"

Bạch Cập xách Tần Thái lên lầu: " Xem ra là ngươi không biết viết chữ tự tử là như thế nào?"

Tần Thái thấp thỏm bất an: " Sư thúc, người muốn làm gì?"

Cô cứ thưởng Bạch Cập sẽ nhét cô vào thân thể mỹ nhân Nguyệt Hiện rồi thi bạo, nhưng lúc vào phòng Bạch Cập, cô khóc-ing.

Suy nghĩ của cô thật sự quá nông cạn, quá không có sáng tạo. Bạch Cập.....dùng một dây tơ hồng, treo cổ hồn phách của cô suốt một đem, thật là ác độc!!

Tần Thái bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng vô ích. Mà Bạch Cập, hắn chỉ xem một lá thư rồi tắt đèn đi ngủ. Tần Thái bị treo đến đau.

Cô la oán cả một đêm, nhưng Bc là người thế nào, ý chí cực kỳ sắt đá. Hắn hoàn toàn không để mấy lời cầu xin kia vào mắt, ngủ cực kỳ yên tâm và thoải mái.

Sáng ngày hôm sau, Bạch Cập dậy sớm đi ra ngoài. Hành động duy nhất cho thấy còn nhớ tới Tần Thái chính là, kéo bức màn lên. = =

Tần Thái bị treo suốt một ngày một đêm, cuối cùng cô đã chịu thua. Buổi tối 12 giờ Bạch Cập mới trở về, Tần Thái làm nũng: " Sư thúc, u hu hu hu, sư thúc à, con nhớ người muốn chết!"

Lời này thật sự rất chân tình, không một chút giả dối.

Nhưng Bạch Cập chỉ lạnh lùng liếc ngang một cái: " Vậy sao?"

Tần Thái tận lực học tập vẻ điềm đạm đáng yêu của mỹ nhân Nguyệt Hiện, Bạch Cập uống một ngụm bia: " Sư điệt tốt, sư thúc cũng thích ngươi."

Tần Thái vô cùng vui mừng, còn tưởng mỹ nhân kế đã thành công: " Sư thúc, vậy người mau mau thả con xuống đi!"

Không ngờ Bạch Cập nói tiếp: " Nếu ngươi đã thích sư thúc như vậy thì nên vì ta mà tiếp tục làm đèn trần đi."



Tần Thái rơi lệ—— ngài vốn không cần mà....

Đêm sau, Tần Thái không nói gì. Cô giả chết.

Ban đầu thì Bạch Cập không nhấc một mi mắt, ngủ say trên giường, cuối cùng hắn cũng ngồi dậy nhìn một chút, dùng ngón tay chọc chọc. Tần Thái giống như con nhộng, không hề nhúc nhích.

Bạch Cập cảm thấy không thích hợp, kéo hồn phách Tần Thái xuống, cởi dây tơ hồng ra rồi ném vào ly nước. Tần Thái vừa rơi vào cái ly liền nhảy ra chạy mất.

Bạch Cập cho rằng cô muốn chạy trốn, đang tính bấm tay niệm thần chú, Tần Thái lại cực kỳ nhanh chân nhập vào cơ thể của Nguyệt Hiện. Sau đó cô chậm rãi đi tới: " Con sai rồi."

Ánh mắt Bạch Cập biến đổi một chút, sự hờ hững trong mắt dần phai nhạt: " Hừ!"

Tần Thái đi tiếp vài bước, bị treo một ngày một đêm, cô đứng không vững. Bạch Cập duỗi tay đỡ cô, ánh mắt biến hóa vài lần, cuối cùng ôm ngang thân cô lên, đi vào trong phòng.

Hắn cởi từng nút từng nút áo sơ mi cùng cổ tay, Tần Thái yếu ớt không giúp được, tự hắn làm.

Bạch Cập hung hăng giày vò, giáo huấn Tần Thái một phen.

Chỗ giao hẹn với Tần Thái là khách sạn Giang Minh kia chỉ là một hắc bang của thành phố Tam Họa, cánh sát vốn đã để mắt tới. Nhưng tổ chức này cũng có cao nhân chống lưng, mỗi khi hành sự đều dùng tà thuật cùng độc dược, chỗ cảnh sát cũng có tư liệu.

Đối với Tần Thái, vị cao nhân vài vốn có tâm tư thu nhận, không đồng ý thì diệt. Ai ngờ người đến lại là Bạch Cập. Hắn nhìn qua là biết bản lĩnh đầy người, không những không đánh được Bạch Cập, mà vị cao nhân kia còn bị dọa cho hồn vía lên mây.

Lúc Bạch Cập mở cửa ra đã đoán được, tuy rằng trong lòng đang thẹn quá hóa giận, bên ngoài vẫn điềm tĩnh ứng phó. Vì thế hỏi một câu cực kì lạnh lùng: " Các ngươi hẹn gặp người của ta ở đây sao?"

Đối phương tuy được xưng tục là cao nhân ở hắc bang, nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Trước mặt Bạch Cập hắn liền nhũn chân như tôm. Hắn trưng ra vẻ mặt tươi cười, cuối cùng còn chuẩn bị một phần hậu lễ, cung kính dâng cho Bạch Cập.

Bạch Cập giáo huấn xong Tần Thái, cảm thấy còn chưa hết giận, lại giáo huấn thêm lần nữa. Tần Thái cắn răng chịu đựng. Bạch Cập hành sự đến toàn thân thư thái, ôm cô vào ngực rồi hút điếu thuốc. Tóc của Nguyệt mỹ nhân như suối mây, dựa vào vai hắn. Tần Thái vẽ vòng vòng lên bờ ngực rộng của hắn: " Sư thúc?"

Bạch Cập thở ra một vòng khói: " Nói."

Tần Thái thở thăm dò hắn: " Con muốn một cái pháp bảo, như Sa Ưng. Người có thể dạy con luyện không?"

Bạch Cập đưa bàn tay phải bóp lấy phần ngực bóng loáng, hừ lạnh: " Trêu đùa ta, còn muốn đồ vật."

Tần Thái ngoan ngoãn cuộn tròn trong lồng ngực hắn, hồi lâu sau hắn dập tắt điếu thuốc: " Vượt qua được cuộc thi phán quan đi, ta cho ngươi chọn một cái."

Tần Thái bĩu môi: " Người cho con trước đi, con vừa lúc dùng ở cuộc thi a!"

Bạch Cập thờ ơ: " Dùng chính bản lĩnh của mình."

Vẻ mặt Tần Thái kinh ngạc, cô duỗi đôi chân dài thon cọ cọ eo Bạch Cập: " Đây cũng coi như là bản lĩnh của con đúng không?"

Bạch Cập: "...."

Đêm nay, Tần Thái cảm thấy không khí có chút khác lạ. Tuy răng trước kia Bạch Cập thường xuyên " giáo huấn" cô trong thân thể của Nguyệt Hiện, nhưng vẫn e ngại thân phận sư điệt của cô, trước mặt tiểu bối, hắn vẫn tương đối khắc chế. Số lần, thời gian cũng như tư thế gì đó chỉ có một.



Nhưng tối nay dường như hắn hóa thành lang sói, bắt đầu yêu cầu Tần Thái đổi phương pháp phục vụ.

Tần Thái không biết tại sao hắn lại như vậy, có lẽ đã bị xé mất một tầng da, cho nên không biết xấu hổ nữa.

Vì hắn lăn lộn Tần Thái cả đêm, cô mệt đến mắt nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.

Ngủ không bao lâu, cô lại cảm thấy cơ thể lạ lạ.

Hồn phách cô không thể hoàn toàn tiến vào thân thể của Nguyệt Hiện, chỉ có thể đi vào ba hồn bốn phách. Tam phách còn lại phải đặt nơi khác.

Trước đây vẫn không có gì, nhưng dường như hôm nay Bạch Cập đã quá cuồng dã làm kích thích thân thể này. Tần Thái ngủ đến 5 giờ chiều mới tỉnh lại, liền phát hiện trong cơ thể có chút xôn xao. Nếu là lúc trước, loại động tĩnh này rất khó bị phát hiện, nhưng bầy giờ đối với hồn phách cô rất mẫn cảm.

Là một sự xôn xao rát nhỏ, không lẽ là dấu hiệu cảu hồn phách trong cơ thể này.

Lòng cô bất an, chỉ có thể ngủ tiếp, dùng âm mắt quan sát. Mà lúc nhìn thấy, làm cô khiếp sợ không thôi —— trong thân thể của Nguyệt Hiện, còn có ba tàn phách khác. Lúc tối bị Bạch Cập làm kích thích quá mức, ba tàn phách này bắt đầu thức tỉnh.

Không biết hồn phách có tụ lại được hay không, Tần Thái do dự. Nếu Nguyệt Hiện thật sự có thể tỉnh lại—— cô cũng phải rời khỏi Bạch Cập. Cái tốt là có thể tự do, cái không tốt là vứt bỏ mọi công sức lấy lòng của cô.

Làm sao bây giờ?

Tần Thái do dự, có con đường khác, đem giấu tàn phách của Nguyệt Hiện đi, trì hoãn thời gian cô ta thức tỉnh. Nhưng bây giờ hồn phách vốn không đầy đủ, lại cực kỳ yếu ớt, một khi bị lấy ra khỏi cơ thể, cô ta không còn khả năng sống lại.

Tần Thái còn đang rối rắm, tính tới tình cảm sư thúc đối với cô ta, như vậy thật sự không được tốt lắm.

Nhưng nếu không làm như vậy, chắc chắn Bạch Cập sẽ nghĩ cách tụ lại tàn hồn cho Nguyệt Hiện. Đến khi cô ta có ý thức rồi, bản thân chỉ có thể lui về vạch xuất phát.

Một đêm tự vấn không có đáp án, hôm sau, do Bạch Cập mệt nhọc quá độ mà không dậy sớm như thường ngày.

10 giờ rưỡi, điện thoại đặt trên đầu giường phát ra tiếng, Tần Thái nhón người cầm lên thì nghe Bạch Cập dặn: " Bảo ta không ở đây."

Bên kia là Phán quan của Nhân Gian, đang tìm Bạch Cập. Tần Thái đáp lại theo lời Bạch Cập, bên kia rất sốt ruột: " Tiểu thư, cô biết cách thức liên lạc khác không? Bệnh cũ của phu nhân nhị gia tái phát, nhị gia đang tìm ngài ấy khắp nơi."

Tần Thái liếc mắt sang Bạch Cập, thấy mắt Bạch Cập còn chưa mở hẳn, lim dim nửa tỉnh nửa mơ niệm cho cô nghe một đoạn chú ngữ. Tần Thái lặp lại cho bên kia. Đối phương nhớ kỹ, đột nhiên lại hỏi một câu: " Tiểu thư, cô có thể lại giúp người đàn ông bên cạnh cô, con chó của phu nhân Nhị gia vẫn luôn ói không dứt."

.....

Cúp điện thoại, Tần Thái chui vào chăn tiếp tục rối rắm—— nên nói cho sư thúc, hay là dứt khoát ngăn cản cô ta sống lại? cô còn chưa nghĩ ra được biện pháp, Bạch Cập liền ôm cô lại " giáo huấn" một phen.

Sa Ưng và Đàm Tiếu thật rất giữ lời hứa, nói ba đêm không về là đúng ba đêm không về.

Tần Thái bị Bạch Cập dạy bảo tới nơi tới chốn, nhưng đã học không ít—— Bạch Cập dạy cô kha khá thứ. Cho cô một quyển phù chú bách khoa toàn thư.

Từ xưa Tần Thái chưa từng tiếp xúc với mấy thứ như này, Bạch Cập đặt ra yêu cầu: " Chọn lựa phán quan rất khắt khe, cái này mà ngươi không biết thì chờ chết đi."

Tần Thái hết sức nỗ lực để vươn lên, cô luôn phải từng bước từng bước mà đi, đứng đầu một tuyến của Nhân Gian, như một cái bia ngắm, sớm muộn gì Trật Tự cũng sẽ mò tới cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook