Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
Nhất Độ Quân Hoa
30/06/2023
deyun
Tiễn ba người kia đi, Tần Thái không có tâm tình đi xem mấy căn bệnh kia, bọn họ biết rõ nơi này chữa bệnh bằng cách mang bệnh chuyển dời lên người khác nhưng vẫn tìm đến, chứng tỏ cũng không phải dạng tốt lành gì.
Để cho bọn họ chịu đau thêm mấy ngày nữa cũng chẳng sao.
Cô đi hậu hoa viên dắt con chó ngốc lần trước vào phòng thí nghiệm ở tầng hầm, chậm rãi xuất ra thiên hồn của mình, muốn dung hợp với thiên hồn của nó.
Có lẽ hồn phách của chó đơn giản, chúng nó tiếp nhận thiên hồn của Tần Thái rất nhanh, thân thể của Tần Thái ngồi ở ghế bên cạnh, khoảng cách không xa nên cô có thể vừa khống chế thân thể mình vừa khống chế được thân chó. Cô còn cố ý dùng mõm chó gặp một chút lên bàn chân.
Cảm giác đó thật kì diệu!
Lòng hiếu kỳ của Tần Thái dâng lên, cô phân tách hồn phách dư ra của con chó. Vật còn sống có các mảnh hồn phách, mỗi cái đều giống nhau, cô không phân biệt được cái nào là cái gì.
Chỉ là phân càng nhỏ, chúng nó càng nhạt. Cô chia một hồn của con chó thành mười mảnh nhỏ, mỗi mảnh nhỏ lại chia thành mười mảnh nhỏ hơn. Vậy là, chỉ với một mảnh hồn, cô có thể dùng chú ngữ phân hồn phân ra một ngàn mảnh hồn nhỏ.
Thứ này quả thật quá phức tạp.
Tần Thái muốn biết đâu là hồn gì của chó, tam hồn thường gọi là linh hồn, giác hồn và sinh hồn. linh hồn quyết định ý thức và hành vi, giác hồn quyết định đạo đức phẩm hạnh của một người, còn sinh hồn quyết định phúc lộc và tuổi thọ. Tam hồn này, chính là nhắc đến thiên, địa, mệnh tam hồn.
Tần Thái ly giác hồn của mình ra, dùng khóa hồn đàn khóa lại. Sau lấy một hồn của con chó thế vào. Cô muốn biết đây là phần hồn nào của nó.
Nhưng sau nửa ngày cũng không phát hiện có gì khác thường.
Đang lúc mò mẫm, điện thoại di động bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông. Tần Thái sợ Tang Cốt Nê với Thích Ấn, Vô Địch Tử gặp phải chuyện không giải quyết được nên vẫn luôn mang theo di động. Cô bắt máy thì lại là tiếng của Đàm Tiếu: " Thông gia."
Điện thoại vừa bắt mà hắn đã gọi như vậy, còn dùng giọng điệu kính sợ của một trợ lý với sếp. Tần Thái liền biết bên cạnh anh ta có người: " Chuyện gì?"
Đàm Tiếu cung kính: " ỞThông Dương quán có người muốn gặp ngài, mong ngài lại đây một chút."
Tần Thái nghĩ là có người đến phá quán, dám đến Thông Dương quán gây sự, chỉ sợ người này có chút thủ đoạn. Cô sợ đối thương ra tay thì Đàm Tiếu sẽ gặp nguy hiểm, thì lúc đó sẽ trả giá không ít: " Chờ ta đến đó rồi nói."
Đàm Tiếu hiểu ý của cô: " Vâng, Thông gia."
Tần Thái suy nghĩ nhiều biện pháp—— nếu có người phá quán, cô đi thì có thể làm được cái gì?! Thông gia chân chính ít nhất còn có thể động thủ, còn quyền cước của cô chỉ nhỉnh hơn người thường một chút, nếu gặp phải cao thủ, chắc chắn sẽ bị đánh nha!
Mà lúc này có ai có thể trợ giúp—— Bạch Cập thì thôi—— mời không nổi, hơn nữa hắn thuộc cấp cao của Nhân Gian, bảo hắn đi đối phó với bọn gây sự, có * shit. Chắc chắn hắn ta không bao giờ đồng ý.
Tả Lực Khôi—— Thông Dương quán là nơi làm ăn bí mật, còn muốn có cảnh sát chống lưng, khác nào trẻ con đánh nhau đi tìm phụ huynh?
Sa Ưng?!
Đúng rồi, còn có Sa Ưng!!
Tần Thái đi đổi thân thể với một người con trai trẻ tuổi—— lúc này cô không dám dùng giọng của bản thân, như vậy có chút chột dạ. Đổi xong rồi, cô lập tức gọi cho Sa Ưng.
Còn may là Sa Ưng nhận máy, giọng nói bình thản: " Chuyện gì?"
Tần Thái ủ rũ cụp đuôi nói: " Sa Ưng, có người đến phá Thông Dương quán, tôi muốn anh giúp."
Sa Ưng trầm mặc một lúc sau, rốt cuộc hỏi: " Ngươi là ai?!"
Trong lòng Tần Thái nhảy dựng—— cô quên mất!! cô đành phải nói thật: " Sa Ưng, tôi là Lam Trù."
Lúc này Sa Ưng mới nghiêm túc hơn: " đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Thái lo lắng cho Đàm Tiếu với bọn A Tử, đang vội vàng ra cửa bắt xe: " Là chuyện sống chết, làm ơn mau đến Thông Dương quán, xin anh đấy."
Khi chạy đến Thông Dương quán, Tần Thái thu lại gương mặt sốt ruột, không vội không lo, từ từ lên lầu.
Có không dưới hai chục người đang chen chúc ở Thông Dương quán. Lúc Tần Thái đi vào, ánh mắt mọi người đều nhìn sang. Đàm Tiếu liếc mắt liền nhận ra nàng: " Thông gia."
Anh ta thẳng tắp đi đến đứng bên người Tần Thái, Tần Thái tiến lên một bước, đưa tay nhìn về phía những người kia: "Nói đi."
Thông Dương Tử vốn có chút uy danh, lúc này Tần Thái vừa ra mặt, vài người đã thu lại lệ khí: " Thông gia, đã lâu không thấy."
Đứng đầu là một người đàn ông trông rất giỏi giang, hơn bốn mươi tuổi, trong tay còn làm bộ làm tịch cầm một cây phất trần đơn giản.
Tần Thái không biết ông ta là ai, Đàm Tiếu lập tức tiếp lời: " Lâm Hạo tiên sinh, tốt xấu một thời ngài cũng là đồng bạn của Thông gia chúng tôi, có chuyện gì ngài không cần dài dòng cứ nói thẳng đi. Người bệnh kia tuy rằng đã đến y quán của Lâm thị, nhưng hắn tự ý đến Thông gia, chúng tôi cũng không có cách nào. Hôm nay ngài đến rầm rộ như thế này, là đến để khởi binh vấn tội sao?"
Tần Thái liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ Lâm bên kia cười lạnh một tiếng: " Bây giờ người bệnh kia đã chết, ta đây là đáp ứng người nhà hắn đến thay người đòi công đạo thôi."
Đậu má, thì ra là sự cố lúc chữa bệnh à!
Lúc này người nhà bên kia làm ồn lên, Thông Dương quán hỗn độn tiếng người. Thật vất vả Tần Thái mới biết rõ ràng—— khoảng một tuần trước, có một nữ bệnh nhân bị ung thư thực quản đang chạy chữa. Ban đầu đang chữa ở Lâm thị, không biết nghe ai nói về Thông Dương quán, nghe theo mà chạy đến Thông Dương quán.
Y quán Lâm thị, trên danh nghĩa là trung y đường, trên thực tế làm chuyện không khác Thông Dương quán là mấy. Cho nên cũng coi như là làm cùng nghề giúp đỡ lẫn nhau.
Lần này thì khác, có người tự xưng là chồng của người đã chết. Hắn tầm 24-25 tuổi, cách nói chuyện rõ ràng, nhìn qua gia cảnh không tồi. Nếu mà không tốt thì không có khả năng nói chuyện được với Đàm Tiếu nãy giờ.
Tần Thái không biết tại sao bản thân lại như thế này—— má nó, lúc nhìn hắn thì lại có xúc động muốn liếm là chuyện gì đây?!
Suy nghĩ đó cứ nhảy tới nhảy lui trong đầu, cô phải cực lực áp chế việc muốn nhảy lên hôn môi hắn. Giọng nói còn cố gắng giữ sự kiêu căng lãnh đạm: " Nguyên nhân chết là gì? Kết quả khám nghiệm tử thi ra sao?"
( deyun: chết cười mất, một hồn của con chó còn trong chị đấy chị ơi)
Còn chưa ai trả lời thì Lâm Hạo bên kia đã thổi gió: " Còn do làm sao, các ngươi đã cho loại thuốc gì? Dùng cách chữa gì? Bây giờ mê tín dị đoan đến nỗi hại chết người, còn gì nữa mà nói?"
Mấy người nhà bệnh nhân đang rối loạn, nghe thấy như vậy liền căm phẫn.
Tần Thái vẫn sợ bọn họ động tay động chân, không đủ tự tin. Đang lúc khó khăn, bỗng có người bên ngoài tiến vào: "Thuật pháp Huyền môn đã có từ thời Tần, hơn hai ngàn năm trường thịnh không suy, ở đâu ra mà mê tín dị đoan?"
Tần Thái quay đầu thấy Sa Ưng, niềm vui sướng đó không có lời nào diễn tả được, hận không thể chạy đến vẫy đuôi với anh ta!
Sa Ưng đi vào phòng, nhìn thoáng thấy Tần Thái đang mang thân thể con trai trẻ tuổi, lúc này còn đang làm giá: " Ngươi đến rồi."
Ngay lập tức Sa Ưng kêu một tiếng cung kính: " Thông gia."
Tần Thái gật gật đầu. Sa Ưng đối mặt với hai mươi người kia, tay phải lập một quyết, một tay chỉ về phía Lâm Hạo: " Đại gia không nên để yêu nhân mê hoặc, nếu ai dám tổn hại đến nhân tâm, không cần giải thích vẫn vô tội."
Không biết ai kêu thẩm một tiếng, mọi người quay sang nhìn Lâm Hạo, đột nhiên tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, bọn họ giống như một bầy ong đang sợ hãi chạy ra khỏi Thông Dương quán.
Tần Thái thật không biết mình bị làm sao, cô thiếu chút nữa là cong đuôi chạy theo chồng của người đã chết kia!!
Chỉ có Lâm Hạo còn ở lại Thông Dương quán, mặt mũi ông ta tức giận: " Các ngươi đừng sợ, là hắn dùng thủ thuật che mắt."
Nhưng chẳng ai bận tâm nghe lời ông ta, chỉ lo chạy mất dép. Lâm Hạo tức giận chỉ vào Tần Thái: " Thông Dương quán các ngươi dám sử dụng thủ đoạn hạ lưu?!"
Có Sa Ưng ở đây, Tần Thái không sợ hắn mà chỉ khinh thường đáp lại. Đàm Tiếu đáp rất khách khí: " Cũng không hẳn vậy đâu Lâm gia. Chúng ta giống nhau ở chỗ ngươi dùng người bỉ ổi ta còn dùng thủ đoạn hạ lưu thôi."
= =
Tần Thái không biết Sa Ưng dùng thủ đoạn gì, chỉ khi A Tử nói thì cô mới biết—— quả thật Sa Ưng dùng thuật che mắt, biến cái đầu của Lâm Hạo thành chồn. = v =
Thật ra thì thuật che mắt chỉ là thuật bậc trung của Huyền môn, nhưng dù sao thì con người cũng chỉ tin tưởng cái gì mình nhìn thấy. Cái này gọi là người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem kỹ thuật.
Đối phó với người ngoài nghề, có tinh thông pháp thuật cũng không bằng chỉ dùng một cái thủ thuật che mắt còn thực tế hơn.
Bên Lâm Hạo chỉ còn một người, nhìn là biết chẳng làm ăn được gì, chỉ đành mạnh miệng gào vài câu sau đó xám xịt rời đi. Sa Ưng đánh giá Tần Thái nhưng trước mặt bọn A Tử nên vẫn chưa tỏ thái độ gì.
Tần Thái biết nên đối tốt với anh ta hơn: " Đi cùng ta."
Đàm Tiếu suy nghĩ, có lẽ nên bảo đám A Tử ngưng làm việc. Lúc dặn dò xong với đám bọn họ, Đàm Tiếu cùng Tần Thái, Sa Ưng đi xuống lầu.
Tần Thái vốn đang nghĩ nên giải thích với Sa Ưng như thế nào, lại đột nhiên ngửi thấy mùi thơm mê người. cô đi thêm mấy trăm mét, ngừng trước cửa của một nhà hàng. Sa Ưng cau mày: " Làm sao vậy?!"
Đàm Tiếu tới xem, hồi sau mới nhẹ giọng hỏi: " Đói bụng à?"
Tần Thái nuốt nước miếng liên tục, không biết vì sao lại không dám đi vào.
Sa Ưng còn đang muốn hỏi lại thì Đàm Tiếu đã kéo thân thể cua Tần Thái vào: " Đi thôi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Ba người cùng vào một phòng, Đàm Tiếu nhường cho Tần Thái gọi món ăn, nhưng lúc hỏi ý kiến của Tần Thái thì cô không biết vì sao lại buột miệng nói: " Xương!!"
Đàm Tiếu thản nhiên gọi món với ông chủ, xương sốt tương, sườn xào chua ngọt, xương hầm hạng nhất.
Tần Thái không biết nói gì, không hiểu vì sao lại thèm xương đến như vậy, nước miếng chảy cũng đủ một thùng!! Cô chỉ muốn gặm xương!!
Hơn nữa hôm nay rất kỳ lạ, cô gặm xương như chưa từng được gặm.
Đàm Tiếu thấy cô thèm xương đến như vậy, còn tưởng sáng nay cô chư ăn no. Anh đành phải tự mình nói chuyện về Thông gia với Sa Ưng. Sa Ưng càng nghe thần sắc càng nặng: " Thông gia bỗng nhiên phát điên, muốn giết các người, ngược lại bị các ngươi giết chết?"
Đàm Tiếu nhìn Sa Ưng, gương mặt nghiêm túc: " Anh sẽ không nói ra ngoài chứ?"
Sắc mặt của Sa Ưng vẫn chưa tốt lên: " Có chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho ta biết?"
Lời này là hỏi Tần Thái, đáng tiếc Tần Thái bây giờ không quan tâm —— cô đang ra sức gặm xương. Đàm Tiếu cúi đầu nhìn nhìn thì lại phát hiện có gì đó không đúng: "Đừng gặm nữa! răng cô đang chảy máu kìa!"
Sau đó anh bỗng nhiên nhớ tới —— thân thể này nuôi bằng âm khí, không có nhu cầu ăn uống. Bởi vì bọn chúng dùng âm khí làm thức ăn. Anh ta đột nhiên đứng dạy, kéo Tần Thái ra, Tần Thái rơi lệ: " Má, có chuyện gì thế?!"
Đàm Tiếu thanh toán xong, hai người liền kéo Tần Thái trở về quán, cũng may hiện tại bộ dáng của cô là một cậu nhóc, ông chủ nhà hàng cũng không thấy gì là kỳ lạ.
Tần Thái vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, cho tới lúc, cô thấy bên đường có một đống vàng đậm....
" Đậu má, lão tử biết vấn đề ở đâu rồi!!!" cô vừa nuốt nước miếng vừa kêu thảm thiết: " Sa Ưng, Đàm Tiếu, mau giữ chặt tôi aaaaaaa!!"
Tiễn ba người kia đi, Tần Thái không có tâm tình đi xem mấy căn bệnh kia, bọn họ biết rõ nơi này chữa bệnh bằng cách mang bệnh chuyển dời lên người khác nhưng vẫn tìm đến, chứng tỏ cũng không phải dạng tốt lành gì.
Để cho bọn họ chịu đau thêm mấy ngày nữa cũng chẳng sao.
Cô đi hậu hoa viên dắt con chó ngốc lần trước vào phòng thí nghiệm ở tầng hầm, chậm rãi xuất ra thiên hồn của mình, muốn dung hợp với thiên hồn của nó.
Có lẽ hồn phách của chó đơn giản, chúng nó tiếp nhận thiên hồn của Tần Thái rất nhanh, thân thể của Tần Thái ngồi ở ghế bên cạnh, khoảng cách không xa nên cô có thể vừa khống chế thân thể mình vừa khống chế được thân chó. Cô còn cố ý dùng mõm chó gặp một chút lên bàn chân.
Cảm giác đó thật kì diệu!
Lòng hiếu kỳ của Tần Thái dâng lên, cô phân tách hồn phách dư ra của con chó. Vật còn sống có các mảnh hồn phách, mỗi cái đều giống nhau, cô không phân biệt được cái nào là cái gì.
Chỉ là phân càng nhỏ, chúng nó càng nhạt. Cô chia một hồn của con chó thành mười mảnh nhỏ, mỗi mảnh nhỏ lại chia thành mười mảnh nhỏ hơn. Vậy là, chỉ với một mảnh hồn, cô có thể dùng chú ngữ phân hồn phân ra một ngàn mảnh hồn nhỏ.
Thứ này quả thật quá phức tạp.
Tần Thái muốn biết đâu là hồn gì của chó, tam hồn thường gọi là linh hồn, giác hồn và sinh hồn. linh hồn quyết định ý thức và hành vi, giác hồn quyết định đạo đức phẩm hạnh của một người, còn sinh hồn quyết định phúc lộc và tuổi thọ. Tam hồn này, chính là nhắc đến thiên, địa, mệnh tam hồn.
Tần Thái ly giác hồn của mình ra, dùng khóa hồn đàn khóa lại. Sau lấy một hồn của con chó thế vào. Cô muốn biết đây là phần hồn nào của nó.
Nhưng sau nửa ngày cũng không phát hiện có gì khác thường.
Đang lúc mò mẫm, điện thoại di động bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông. Tần Thái sợ Tang Cốt Nê với Thích Ấn, Vô Địch Tử gặp phải chuyện không giải quyết được nên vẫn luôn mang theo di động. Cô bắt máy thì lại là tiếng của Đàm Tiếu: " Thông gia."
Điện thoại vừa bắt mà hắn đã gọi như vậy, còn dùng giọng điệu kính sợ của một trợ lý với sếp. Tần Thái liền biết bên cạnh anh ta có người: " Chuyện gì?"
Đàm Tiếu cung kính: " ỞThông Dương quán có người muốn gặp ngài, mong ngài lại đây một chút."
Tần Thái nghĩ là có người đến phá quán, dám đến Thông Dương quán gây sự, chỉ sợ người này có chút thủ đoạn. Cô sợ đối thương ra tay thì Đàm Tiếu sẽ gặp nguy hiểm, thì lúc đó sẽ trả giá không ít: " Chờ ta đến đó rồi nói."
Đàm Tiếu hiểu ý của cô: " Vâng, Thông gia."
Tần Thái suy nghĩ nhiều biện pháp—— nếu có người phá quán, cô đi thì có thể làm được cái gì?! Thông gia chân chính ít nhất còn có thể động thủ, còn quyền cước của cô chỉ nhỉnh hơn người thường một chút, nếu gặp phải cao thủ, chắc chắn sẽ bị đánh nha!
Mà lúc này có ai có thể trợ giúp—— Bạch Cập thì thôi—— mời không nổi, hơn nữa hắn thuộc cấp cao của Nhân Gian, bảo hắn đi đối phó với bọn gây sự, có * shit. Chắc chắn hắn ta không bao giờ đồng ý.
Tả Lực Khôi—— Thông Dương quán là nơi làm ăn bí mật, còn muốn có cảnh sát chống lưng, khác nào trẻ con đánh nhau đi tìm phụ huynh?
Sa Ưng?!
Đúng rồi, còn có Sa Ưng!!
Tần Thái đi đổi thân thể với một người con trai trẻ tuổi—— lúc này cô không dám dùng giọng của bản thân, như vậy có chút chột dạ. Đổi xong rồi, cô lập tức gọi cho Sa Ưng.
Còn may là Sa Ưng nhận máy, giọng nói bình thản: " Chuyện gì?"
Tần Thái ủ rũ cụp đuôi nói: " Sa Ưng, có người đến phá Thông Dương quán, tôi muốn anh giúp."
Sa Ưng trầm mặc một lúc sau, rốt cuộc hỏi: " Ngươi là ai?!"
Trong lòng Tần Thái nhảy dựng—— cô quên mất!! cô đành phải nói thật: " Sa Ưng, tôi là Lam Trù."
Lúc này Sa Ưng mới nghiêm túc hơn: " đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Thái lo lắng cho Đàm Tiếu với bọn A Tử, đang vội vàng ra cửa bắt xe: " Là chuyện sống chết, làm ơn mau đến Thông Dương quán, xin anh đấy."
Khi chạy đến Thông Dương quán, Tần Thái thu lại gương mặt sốt ruột, không vội không lo, từ từ lên lầu.
Có không dưới hai chục người đang chen chúc ở Thông Dương quán. Lúc Tần Thái đi vào, ánh mắt mọi người đều nhìn sang. Đàm Tiếu liếc mắt liền nhận ra nàng: " Thông gia."
Anh ta thẳng tắp đi đến đứng bên người Tần Thái, Tần Thái tiến lên một bước, đưa tay nhìn về phía những người kia: "Nói đi."
Thông Dương Tử vốn có chút uy danh, lúc này Tần Thái vừa ra mặt, vài người đã thu lại lệ khí: " Thông gia, đã lâu không thấy."
Đứng đầu là một người đàn ông trông rất giỏi giang, hơn bốn mươi tuổi, trong tay còn làm bộ làm tịch cầm một cây phất trần đơn giản.
Tần Thái không biết ông ta là ai, Đàm Tiếu lập tức tiếp lời: " Lâm Hạo tiên sinh, tốt xấu một thời ngài cũng là đồng bạn của Thông gia chúng tôi, có chuyện gì ngài không cần dài dòng cứ nói thẳng đi. Người bệnh kia tuy rằng đã đến y quán của Lâm thị, nhưng hắn tự ý đến Thông gia, chúng tôi cũng không có cách nào. Hôm nay ngài đến rầm rộ như thế này, là đến để khởi binh vấn tội sao?"
Tần Thái liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ Lâm bên kia cười lạnh một tiếng: " Bây giờ người bệnh kia đã chết, ta đây là đáp ứng người nhà hắn đến thay người đòi công đạo thôi."
Đậu má, thì ra là sự cố lúc chữa bệnh à!
Lúc này người nhà bên kia làm ồn lên, Thông Dương quán hỗn độn tiếng người. Thật vất vả Tần Thái mới biết rõ ràng—— khoảng một tuần trước, có một nữ bệnh nhân bị ung thư thực quản đang chạy chữa. Ban đầu đang chữa ở Lâm thị, không biết nghe ai nói về Thông Dương quán, nghe theo mà chạy đến Thông Dương quán.
Y quán Lâm thị, trên danh nghĩa là trung y đường, trên thực tế làm chuyện không khác Thông Dương quán là mấy. Cho nên cũng coi như là làm cùng nghề giúp đỡ lẫn nhau.
Lần này thì khác, có người tự xưng là chồng của người đã chết. Hắn tầm 24-25 tuổi, cách nói chuyện rõ ràng, nhìn qua gia cảnh không tồi. Nếu mà không tốt thì không có khả năng nói chuyện được với Đàm Tiếu nãy giờ.
Tần Thái không biết tại sao bản thân lại như thế này—— má nó, lúc nhìn hắn thì lại có xúc động muốn liếm là chuyện gì đây?!
Suy nghĩ đó cứ nhảy tới nhảy lui trong đầu, cô phải cực lực áp chế việc muốn nhảy lên hôn môi hắn. Giọng nói còn cố gắng giữ sự kiêu căng lãnh đạm: " Nguyên nhân chết là gì? Kết quả khám nghiệm tử thi ra sao?"
( deyun: chết cười mất, một hồn của con chó còn trong chị đấy chị ơi)
Còn chưa ai trả lời thì Lâm Hạo bên kia đã thổi gió: " Còn do làm sao, các ngươi đã cho loại thuốc gì? Dùng cách chữa gì? Bây giờ mê tín dị đoan đến nỗi hại chết người, còn gì nữa mà nói?"
Mấy người nhà bệnh nhân đang rối loạn, nghe thấy như vậy liền căm phẫn.
Tần Thái vẫn sợ bọn họ động tay động chân, không đủ tự tin. Đang lúc khó khăn, bỗng có người bên ngoài tiến vào: "Thuật pháp Huyền môn đã có từ thời Tần, hơn hai ngàn năm trường thịnh không suy, ở đâu ra mà mê tín dị đoan?"
Tần Thái quay đầu thấy Sa Ưng, niềm vui sướng đó không có lời nào diễn tả được, hận không thể chạy đến vẫy đuôi với anh ta!
Sa Ưng đi vào phòng, nhìn thoáng thấy Tần Thái đang mang thân thể con trai trẻ tuổi, lúc này còn đang làm giá: " Ngươi đến rồi."
Ngay lập tức Sa Ưng kêu một tiếng cung kính: " Thông gia."
Tần Thái gật gật đầu. Sa Ưng đối mặt với hai mươi người kia, tay phải lập một quyết, một tay chỉ về phía Lâm Hạo: " Đại gia không nên để yêu nhân mê hoặc, nếu ai dám tổn hại đến nhân tâm, không cần giải thích vẫn vô tội."
Không biết ai kêu thẩm một tiếng, mọi người quay sang nhìn Lâm Hạo, đột nhiên tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, bọn họ giống như một bầy ong đang sợ hãi chạy ra khỏi Thông Dương quán.
Tần Thái thật không biết mình bị làm sao, cô thiếu chút nữa là cong đuôi chạy theo chồng của người đã chết kia!!
Chỉ có Lâm Hạo còn ở lại Thông Dương quán, mặt mũi ông ta tức giận: " Các ngươi đừng sợ, là hắn dùng thủ thuật che mắt."
Nhưng chẳng ai bận tâm nghe lời ông ta, chỉ lo chạy mất dép. Lâm Hạo tức giận chỉ vào Tần Thái: " Thông Dương quán các ngươi dám sử dụng thủ đoạn hạ lưu?!"
Có Sa Ưng ở đây, Tần Thái không sợ hắn mà chỉ khinh thường đáp lại. Đàm Tiếu đáp rất khách khí: " Cũng không hẳn vậy đâu Lâm gia. Chúng ta giống nhau ở chỗ ngươi dùng người bỉ ổi ta còn dùng thủ đoạn hạ lưu thôi."
= =
Tần Thái không biết Sa Ưng dùng thủ đoạn gì, chỉ khi A Tử nói thì cô mới biết—— quả thật Sa Ưng dùng thuật che mắt, biến cái đầu của Lâm Hạo thành chồn. = v =
Thật ra thì thuật che mắt chỉ là thuật bậc trung của Huyền môn, nhưng dù sao thì con người cũng chỉ tin tưởng cái gì mình nhìn thấy. Cái này gọi là người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem kỹ thuật.
Đối phó với người ngoài nghề, có tinh thông pháp thuật cũng không bằng chỉ dùng một cái thủ thuật che mắt còn thực tế hơn.
Bên Lâm Hạo chỉ còn một người, nhìn là biết chẳng làm ăn được gì, chỉ đành mạnh miệng gào vài câu sau đó xám xịt rời đi. Sa Ưng đánh giá Tần Thái nhưng trước mặt bọn A Tử nên vẫn chưa tỏ thái độ gì.
Tần Thái biết nên đối tốt với anh ta hơn: " Đi cùng ta."
Đàm Tiếu suy nghĩ, có lẽ nên bảo đám A Tử ngưng làm việc. Lúc dặn dò xong với đám bọn họ, Đàm Tiếu cùng Tần Thái, Sa Ưng đi xuống lầu.
Tần Thái vốn đang nghĩ nên giải thích với Sa Ưng như thế nào, lại đột nhiên ngửi thấy mùi thơm mê người. cô đi thêm mấy trăm mét, ngừng trước cửa của một nhà hàng. Sa Ưng cau mày: " Làm sao vậy?!"
Đàm Tiếu tới xem, hồi sau mới nhẹ giọng hỏi: " Đói bụng à?"
Tần Thái nuốt nước miếng liên tục, không biết vì sao lại không dám đi vào.
Sa Ưng còn đang muốn hỏi lại thì Đàm Tiếu đã kéo thân thể cua Tần Thái vào: " Đi thôi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Ba người cùng vào một phòng, Đàm Tiếu nhường cho Tần Thái gọi món ăn, nhưng lúc hỏi ý kiến của Tần Thái thì cô không biết vì sao lại buột miệng nói: " Xương!!"
Đàm Tiếu thản nhiên gọi món với ông chủ, xương sốt tương, sườn xào chua ngọt, xương hầm hạng nhất.
Tần Thái không biết nói gì, không hiểu vì sao lại thèm xương đến như vậy, nước miếng chảy cũng đủ một thùng!! Cô chỉ muốn gặm xương!!
Hơn nữa hôm nay rất kỳ lạ, cô gặm xương như chưa từng được gặm.
Đàm Tiếu thấy cô thèm xương đến như vậy, còn tưởng sáng nay cô chư ăn no. Anh đành phải tự mình nói chuyện về Thông gia với Sa Ưng. Sa Ưng càng nghe thần sắc càng nặng: " Thông gia bỗng nhiên phát điên, muốn giết các người, ngược lại bị các ngươi giết chết?"
Đàm Tiếu nhìn Sa Ưng, gương mặt nghiêm túc: " Anh sẽ không nói ra ngoài chứ?"
Sắc mặt của Sa Ưng vẫn chưa tốt lên: " Có chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho ta biết?"
Lời này là hỏi Tần Thái, đáng tiếc Tần Thái bây giờ không quan tâm —— cô đang ra sức gặm xương. Đàm Tiếu cúi đầu nhìn nhìn thì lại phát hiện có gì đó không đúng: "Đừng gặm nữa! răng cô đang chảy máu kìa!"
Sau đó anh bỗng nhiên nhớ tới —— thân thể này nuôi bằng âm khí, không có nhu cầu ăn uống. Bởi vì bọn chúng dùng âm khí làm thức ăn. Anh ta đột nhiên đứng dạy, kéo Tần Thái ra, Tần Thái rơi lệ: " Má, có chuyện gì thế?!"
Đàm Tiếu thanh toán xong, hai người liền kéo Tần Thái trở về quán, cũng may hiện tại bộ dáng của cô là một cậu nhóc, ông chủ nhà hàng cũng không thấy gì là kỳ lạ.
Tần Thái vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, cho tới lúc, cô thấy bên đường có một đống vàng đậm....
" Đậu má, lão tử biết vấn đề ở đâu rồi!!!" cô vừa nuốt nước miếng vừa kêu thảm thiết: " Sa Ưng, Đàm Tiếu, mau giữ chặt tôi aaaaaaa!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.