Chương 108: Ngày 20 tháng 5, A
Nhất Độ Quân Hoa
30/06/2023
Deyun
Không thể di chuyển dưới ánh mặt trời, Tần Thái đi tới đi lui trong phòng, vẫn luôn đợi điện thoại từ Đường Bố và Thanh Hạt Tử. Lúc sau, Thanh Hạt Tử gọi đến: "Chị Lam, Tần Tiểu Vinh đúng không, tôi tìm được rồi!"
Lòng Tần Thái rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Người đang ở đâu?"
Thanh Hạt Tử vỗ ngực: "Trói đến khách sạn, tôi đang cho hai anh em trông coi."
Tâm tình Tần Thái tốt hơn, gọi cho Đường Bố, phân phó rút về.
Đường Bố không đi vội, còn cảm thấy có chút mất mát. Tần Thái không có thì giờ để ý đến hắn, lại gọi sang cho Thanh Hạt Tử: "Đàm Tiếu làm sao?"
Bây giờ cô đang ở Trật Tự, tất nhiên không liên hệ vói Đàm Tiếu và Sa Ưng nữa. Nói thế nào đi nữa thì hiện tại đang ở hai phe đối lập.
Cô cũng không muốn hai người này vì cô mà bị Nhân Gian nghi ngờ. Hơn nữa với tình huống trước mắt của cô—— nói thật, lăn lộn ở Trật Tự không dễ. Chỉ cần sơ ý, không biết đi đến nơi nào.
Thanh Hạt Tử do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Tuyến Trường tuyến ba mới tới....đối với Đàm Tiếu hình như có thành kiến."
Lúc này Tần Thái mới thở dài một hơi: "Năng lực của Đàm Tiếu tôi biết rõ, có lẽ không đuổi anh ta đi đâu."
Thanh Hạt Tử lại không biết hiểu vì sao Tần Thái lại lạc quan như vậy: "Lam... mấy tuyến đều lan truyền câu chuyện vì sao Đàm Tiếu lại được Thông gia coi trọng, là bởi bì anh ta tới Thông gia.... Có gì đó không sạch sẽ, chắc cô cũng biết chứ?"
Tần Thái ngẩn ra, Thanh Hạt Tử nói năng uyển chuyển: "Việc này... tôi cũng là nhờ người nghe được, dù sao bây giờ Tuyến Trường mới tự mang theo trợ lý, việc này thật sự có chút gian nan đó."
Cúp điện thoại, Tần Thái không hề thấy dễ chịu.
Chờ đến lúc ánh sáng dần tắt, cô xin Hùng Thiên Lâm nghỉ. Tất nhiên hắn không chịu.
Tần Thái ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Hùng Thiên Lâm bất đắc dĩ, hơn nữa còn có Đường Bố cầu tình, rồi Đường Bố mới dẫn Tần Thái đi bệnh viện.
Tần Thái không muốn Đường Bố biết chuyện của cô với Nhân Gian, vừa ra khỏi tầm mắt Hùng Thiên Lâm liền đánh ngất Đường Bố.
Từ đây đến Thiên Lư Loan có hơi xa, nhưng Tần Thái chạy nhanh hơn cả xe hơi, hơn nữa cô còn không phải chờ đèn đỏ, không lo kẹt xe. Cho nên nói gì thì nói, chạy đã!
Tần Thái đi đường tắt nhanh như bay, đa số mọi người chỉ thấy cái gì đó xẹt qua. Ban đêm đèn đường tối tăm, chỉ cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Tần Thái cố chạy nhanh hết một giờ, rốt cuộc cũng tới Thiên Lư Loan. Lúc cô đi ném chìa khóa trên bàn, bây giờ không mở cửa được. Cũng may Tang Cốt Nê thật xứng với cái danh trạch nam, bây giờ mở cửa cho cô vào.
Vừa vào nhà Tần Thái cảm thấy kỳ lạ—— bình thường giờ này Đàm Tiếu phải ở nhà chứ.
Cô hỏi Tang Cốt Nê, Tang Cốt Nê nhìn cô với vẻ mặt khinh thường, bước chân nhẹ nhàng: "Ai biết được, sau khi ngươi đi không lâu, hai người bọn họ không quay lại đây."
Tần Thái dùng điện thoại bàn ở biệt thự gọi cho Đàm Tiếu, một hồi lâu Đàm Tiếu mới nhận: " Tang Cốt Nê à? Tối nay tôi không về đâu, ngươi tự chơi đi."
Giọng Đàm Tiếu đã lâu không nghe, bây giờ lại không nén được sự mệt mỏi. Hắn vốn là người để ý đến vẻ ngoài, trước kia luôn là thần thái sáng láng, chưa bao giờ lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy.
Tần Thái cảm thấy đau lòng: "Đàm Tiếu?"
Bên kia rõ ràng ngẩn ra, Đàm Tiếu chậm chạm cất tiếng: " Sao cô trở lại rồi?"
Tần Thái gằn từng chữ một: "Anh đang ở đâu?"
Giọng Đàm Tiếu trở lại bình thường: "Ở văn phòng, có chút việc chưa làm xong."
Tần Thái há phải là người dễ đối phó: "Vậy anh mang về đây làm, hoặc là tôi tới tìm anh."
Đàm Tiếu lại trầm mặc, Tần Thái nóng nảy: "Má nó!! Mau nói anh đang ở đâu!!"
Đàm Tiếu khẽ thở dài: "Vẫn là tính khí khó ưa đó. Tôi không sao hết, được rồi, tôi về."
Đợi chừng 40 phút, Đàm Tiếu về tới.
Trước đây đều là anh ta ở nhà trước, chuẩn bị sẵn sàng nước ấm, trái cây và cơm tối. Hôm nay Tần Thái lại làm hết tất thảy. Lúc anh về việc đầu tiên là tắm rửa, Tần Thái dựa vào cửa phòng tắm: "Sao lại vội như vậy?"
Giọng Đàm Tiếu nhợt nhạt: "Do thay chủ nhân khác thôi, như đứng đống lửa ngồi đống rơm vậy."
Tần Thái không tin: "Thanh Hạt Tử đã nói cho tôi biết, anh còn tính giấu tới khi nào?"
Rõ ràng cô đang lừa Đàm Tiếu, anh ta hơi nhíu mày: "Cô đừng nghe hắn ta nói bậy. Bây giờ.... Cô ở Trật Tự, chúng ta không nên gặp nhau, cô không nên ngốc mãi như vậy."
Tần Thái không nói lời nào, Đàm Tiếu tắm xong, mặc một thân áo ngủ đi ra.
" Ồ, cô còn nấu cơm?" Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng Tần Thái vẫn không tin: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho tôi biết được chưa?"
Đàm Tiếu bưng chén đũa lên, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: "Thật sự không có chuyện gì cả, cô lại còn nấu canh cá... chà, cái này phải để nước ấm đến 70 độ rồi nấu hai lần..."
Anh ta lảng sang chuyện khác, Tần Thái dựa vào bên vai nhắm mắt lại, không nghĩ đến những chuyện làm phiền lòng nữa.
Đàm Tiếu ăn xong cơm tối, đột nhiên sờ sờ mái tóc Tần Thái, dán trán của anh vào trán cô. Tần Thái đưa tay ôm lấy, lúc sau nhẹ giọng hỏi: ""Đàm Tiếu thích nhất" còn khỏe không?"
Lần này Đàm Tiếu thật sự cười, anh bế Tần Thái lên: " Dẫn cô đi xem nhé." . Truyện Nữ Phụ
Tần Thái ôm lấy cổ anh, không biết tại sao, trước mặt người ngày cô lại thấy thả lỏng.
Sau khi cô nhập vào " Đàm Tiếu thích nhất" rồi đi lên, Tần Thái thuận tiện đặt thân thể của mình ở tầng hầm để hút địa khí. Đàm Tiếu ôm lấy cô, hôn tới tấp trong thang máy.
Từ tận đáy lòng, Tần Thái có chút nhớ anh ta.
Hôm nay "Đàm Tiếu thích nhất" mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng đan xen vết đen, tay Tần Thái tiến vào bên trong áo, khẽ vuốt lưng anh. Đàm Tiếu rất vội vàng, vẫn luôn hôn lấy cô.
Tới phòng, Đàm Tiếu đè cô xuống, giúp cô cởi quần áo, Tần Thái giúp anh cởi áo ra, đột nhiên Đàm Tiếu cầm lấy tay cô, từng chút từng chút hôn lên đầu ngón tay.
Nếu là trước đây, Tần Thái cảm thấy đây là tình-thú. Nhưng hôm nay, cô lại thấy có gì đó không bình thường. Cứ làm bộ lơ đãng mà hôn lên yết hầu Đàm Tiếu, anh rất hưởng thụ sự chủ động của cô, chỉ nhẹ vỗ gáy cô, thấp giọng thở dốc.
Tần Thái đè lên người Đàm Tiếu, phát hiện trên người có ba vết thương rất sâu, nặng nhất là sau lưng. Nhìn giống như do đao chém ra.
Tần Thái không nghĩ đến nữa, toàn tâm phối hợp với Đàm Tiếu. Hai người mây mưa ước chừng nửa tiếng, vốn dĩ Đàm Tiếu đã mệt mỏi, thể lực chống đỡ hết nổi. Tần Thái nằm trong lòng anh, lát sau liền ngủ.
Lúc ngủ, Tần Thái mơ thấy giấc mộng. Vẫn là giao lộ đang thi công đó, gần đấy có dốc cao, lại cong vòng khó đi, chỉ sơ ý chút là xảy ra tai nạn.
Tần Thái đứng giữa giao lộ, lại nghi ngờ không dứt—— sao lại thế này? Vì sao vẫn mơ thấy nơi này?
Màn đêm buông xuống như lông vũ rơi, một bà lão chống gậy chậm chạm đi tới, một chiếc xe BYD màu đen như mũi tên lao xuống dốc, lập tức cuốn bà lão vào bánh xe. Tần Thái đưa tay tính đẩy bà ấy qua một bên, nhưng tay cô như vô hình mà xuyên qua—— việc đã xảy ra, âm mắt không cản được.
Tại sao lại như vậy?
Tần Thái trơ mắt nhìn tài xế xuống xe—— đó vẫn là anh hai của cô Tần Tiểu Vinh.
Tần Thái không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta kinh hoảng chuyển xe, cán lại một lượt nữa—— âm thanh của bà lão vốn đã yếu ớt, máu tươi tuôn ra như suối.
Tần Thái vô lực lùi tay về, vì sao chứ?
Tỉnh lại, cô gọi điện cho Thanh Hạt Tử, tất nhiên gọi hỏi tình hình Tần Tiểu Vinh. Thanh Hạt Tử rất đắc ý: "Chị Lam, chúng tôi đang trông coi hắn đây, có chuyện gì sao?"
Tần Thái không yên tâm: "Bảo hắn nghe điện thoại."
Nhưng mà, ngay lúc Tần Tiểu Vinh nghe điện, tâm Tần Thái đã rơi xuống vạn trượng vực sâu. Đây không phải là anh hai của cô!
Đúng rồi, đại học thành phố Tam Họa có gần hai ba vạn sinh viên. Sao lại không nghĩ đến chuyện bị trùng tên cơ chứ?
Thanh Hạt Tử cũng biết mình đã làm hỏng việc, lập tức đến đại học Tam Họa tìm Tần Tiểu Vinh. Đáp án đã rõ ràng—— Tần Tiểu Vinh đi ra ngoài chơi với bạn học từ tối qua vẫn chưa về.
Đàm Tiếu ôm lấy Tần Thái, sắc mặt cô lúc này rất trắng: "Làm sao vậy?"
Tần Thái lắc đầu: "Tôi đi trước."
Tần Thái lại ôm cô: "Ừ, không có việc gì thì đừng tới đây nữa, để người Trật Tự thấy sẽ không tốt."
Tần Thái không rảnh nói nhiều, đổi về thân thể của mình, chạy suốt đêm về Chu Dương trấn.
Chu Dương trấn cách nơi này rất xa, Tần Thái vẫn cứ cắm đầu chạy. Cả người như gió lốc, càng lúc càng nhanh. Chạy tầm ba tiếng, rốt cuộc cũng đến nơi lúc 1 giờ sáng. Trong nhà hắt ra ánh đèn mỏng manh, Tần Thái giống như quỷ đêm vọt đến chân tường, nghe người bên trong nói chuyện.
Giọng Tần Tiểu Vinh hoảng loạn không ngừng: "Ba, mẹ, hai người hãy tin con! Lúc đó đang trời tối, ai biết bà ta đột nhiên nhảy ra, con thật sự phanh lại không kịp!"
Hắn vừa nói xong liền khóc lớn, Tần Thái đứng bên chân tường, lại không biết có nên đi vào không.
Mà chó trong nhà phát hiện được Tần Thái, nó kẹp chặt đuôi, hướng về chân tường sủa như điên. Cuối cùng vươn đầu tới, lại nhận ra đó là Tần Thái.
Đây chỉ là loại chó bình thường ở đồng ruộng, không phải là loài quý giá, lớn lên thích chạy nhảy lung tung. Bên này nó sủa, hai vợ chồng cũng phát hiện ra Tần Thái.
Lúc này một nhà đoàn tụ, không khí lại không hề vui vẻ.
Tuy tính cách Tần Lão nhị hung hăn, là người thích dùng bạo lực, nhưng nghe đến chuyện con trai đâm chết người, cũng sợ đến mức hồn vía lên mây.
Tần Thái đến gần Tần Tiểu Vinh liền nhíu mày—— hắn uống rượu, trên người nồng nặc mùi rượu. Bây giờ Tần Tiểu Vinh đang chim sợ cành cong: "Ba, mẹ, con nên làm gì bây giờ? Đều do bà ta, đã tối còn đi ra ngoài làm cái gì! Nếu..."
Nếu là trước đây, chắc chắn Tần Thái cũng đang gạt nước mắt theo, hồn vía lên mây. Nhưng bây giờ, cô tiến đến, tát hắn một cái.
Tần Lão nhị cùng mẹ Tần đều sợ ngây người, Tần Thái dồn Tần Tiểu Vinh đến góc tường, đá vào người hắn, Tần lão nhị nhanh tay giữ chặt Tần Thái: "Ngươi tính làm gì?"
Tần Thái tức giận đến cả người phát run: "Ngươi uống rượu! Ngươi có bằng lái sao? Đến bây giờ ngươi còn không cảm thấy mình sai chút nào sao?"
Tần Tiểu Vinh nhìn Tần Thái, lại nhìn sang Tần lão nhị: "Ba, con thật sự không cố ý!"
Tần Thái lại tát thêm một cái, Tần lão nhị cảm thấy sức mạng này so với mình như nhện với đầu voi. Tần Tiểu Vinh gãy một răng, miệng đầy máu.
Tần lão nhị sợ ngây người—— đứa tư này, sao lại như vậy?
Hắn rống giận: "Ngươi điên rồi sao? Hắn là anh ngươi!"
Ánh mắt Tần Thái lạnh băng: "Nếu hắn không phải anh tôi, tôi lười đánh hắn!"
Tần lão nhị ngơ ngẩn, đứa con gái này, hình như không giống trước.
Cuối cùng vẫn là mẹ Tần cẩn thận nói: "Ông à, hay là chúng ta lấy tiền cho thằng hai một ít, để nó tránh đi một thời gian?"
Tần Tiểu Vinh lúc này mới phản ứng lại: "Đúng! Ba, mau cho con tiền! Con chạy khỏi đây trước, chắc chắn bọn họ không tìm được con!"
Ba người bắt đầu thương lượng đường chạy trốn, Tần Thái cảm thấy thật vô lực.
Cô mở miệng: "Tần Tiểu Vinh, vì sao ngươi không nói thật?"
Sắc mặt Tần Tiểu Vinh biến đổi: "Nói cái gì chứ?"
Ánh mắt Tần Thái như lưỡi sao sắc lạnh: "Vì sao không nói lúc bị đâm bà ấy còn chưa chết, là ngươi giết?"
Lập tức Tần Tiểu Vinh sợ run cả người: "Mày, mày nói bậy cái gì đó? Sao tôi có thể cố ý giết bà ta, chỉ là tai nạn giao thông mà thôi!"
Tần Thái lại muốn đánh hắn một trận, mẹ Tần giữ cô lại. Mẹ Tần đẫm nước mắt: " Cái tư à, con đừng nói nữa, đừng nói nữa. Anh con... nó là người đầu tiên trong thôn đậu đại học thành phố Tam Họa đó, con biết không? Là niềm kiêu ngạo của nhà chúng ta, không, là của cả Chu Dương trấn! Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, lãnh đạo xuống nhà chúng ta khen thưởng một ngàn đồng. Nó là người ưu tú mà!"
Nói tới đây, mẹ Tần dừng lại: "Cái tư... sao con lại biết chuyện còn nhanh hơn cảnh sát như vậy? có phải hay không con... có biện pháp giúp nó?"
Ánh mắt một nhà đều chuyển tới trên người Tần Thái, còn manh theo sự hy vọng khó nói.
Không thể di chuyển dưới ánh mặt trời, Tần Thái đi tới đi lui trong phòng, vẫn luôn đợi điện thoại từ Đường Bố và Thanh Hạt Tử. Lúc sau, Thanh Hạt Tử gọi đến: "Chị Lam, Tần Tiểu Vinh đúng không, tôi tìm được rồi!"
Lòng Tần Thái rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Người đang ở đâu?"
Thanh Hạt Tử vỗ ngực: "Trói đến khách sạn, tôi đang cho hai anh em trông coi."
Tâm tình Tần Thái tốt hơn, gọi cho Đường Bố, phân phó rút về.
Đường Bố không đi vội, còn cảm thấy có chút mất mát. Tần Thái không có thì giờ để ý đến hắn, lại gọi sang cho Thanh Hạt Tử: "Đàm Tiếu làm sao?"
Bây giờ cô đang ở Trật Tự, tất nhiên không liên hệ vói Đàm Tiếu và Sa Ưng nữa. Nói thế nào đi nữa thì hiện tại đang ở hai phe đối lập.
Cô cũng không muốn hai người này vì cô mà bị Nhân Gian nghi ngờ. Hơn nữa với tình huống trước mắt của cô—— nói thật, lăn lộn ở Trật Tự không dễ. Chỉ cần sơ ý, không biết đi đến nơi nào.
Thanh Hạt Tử do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Tuyến Trường tuyến ba mới tới....đối với Đàm Tiếu hình như có thành kiến."
Lúc này Tần Thái mới thở dài một hơi: "Năng lực của Đàm Tiếu tôi biết rõ, có lẽ không đuổi anh ta đi đâu."
Thanh Hạt Tử lại không biết hiểu vì sao Tần Thái lại lạc quan như vậy: "Lam... mấy tuyến đều lan truyền câu chuyện vì sao Đàm Tiếu lại được Thông gia coi trọng, là bởi bì anh ta tới Thông gia.... Có gì đó không sạch sẽ, chắc cô cũng biết chứ?"
Tần Thái ngẩn ra, Thanh Hạt Tử nói năng uyển chuyển: "Việc này... tôi cũng là nhờ người nghe được, dù sao bây giờ Tuyến Trường mới tự mang theo trợ lý, việc này thật sự có chút gian nan đó."
Cúp điện thoại, Tần Thái không hề thấy dễ chịu.
Chờ đến lúc ánh sáng dần tắt, cô xin Hùng Thiên Lâm nghỉ. Tất nhiên hắn không chịu.
Tần Thái ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Hùng Thiên Lâm bất đắc dĩ, hơn nữa còn có Đường Bố cầu tình, rồi Đường Bố mới dẫn Tần Thái đi bệnh viện.
Tần Thái không muốn Đường Bố biết chuyện của cô với Nhân Gian, vừa ra khỏi tầm mắt Hùng Thiên Lâm liền đánh ngất Đường Bố.
Từ đây đến Thiên Lư Loan có hơi xa, nhưng Tần Thái chạy nhanh hơn cả xe hơi, hơn nữa cô còn không phải chờ đèn đỏ, không lo kẹt xe. Cho nên nói gì thì nói, chạy đã!
Tần Thái đi đường tắt nhanh như bay, đa số mọi người chỉ thấy cái gì đó xẹt qua. Ban đêm đèn đường tối tăm, chỉ cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Tần Thái cố chạy nhanh hết một giờ, rốt cuộc cũng tới Thiên Lư Loan. Lúc cô đi ném chìa khóa trên bàn, bây giờ không mở cửa được. Cũng may Tang Cốt Nê thật xứng với cái danh trạch nam, bây giờ mở cửa cho cô vào.
Vừa vào nhà Tần Thái cảm thấy kỳ lạ—— bình thường giờ này Đàm Tiếu phải ở nhà chứ.
Cô hỏi Tang Cốt Nê, Tang Cốt Nê nhìn cô với vẻ mặt khinh thường, bước chân nhẹ nhàng: "Ai biết được, sau khi ngươi đi không lâu, hai người bọn họ không quay lại đây."
Tần Thái dùng điện thoại bàn ở biệt thự gọi cho Đàm Tiếu, một hồi lâu Đàm Tiếu mới nhận: " Tang Cốt Nê à? Tối nay tôi không về đâu, ngươi tự chơi đi."
Giọng Đàm Tiếu đã lâu không nghe, bây giờ lại không nén được sự mệt mỏi. Hắn vốn là người để ý đến vẻ ngoài, trước kia luôn là thần thái sáng láng, chưa bao giờ lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy.
Tần Thái cảm thấy đau lòng: "Đàm Tiếu?"
Bên kia rõ ràng ngẩn ra, Đàm Tiếu chậm chạm cất tiếng: " Sao cô trở lại rồi?"
Tần Thái gằn từng chữ một: "Anh đang ở đâu?"
Giọng Đàm Tiếu trở lại bình thường: "Ở văn phòng, có chút việc chưa làm xong."
Tần Thái há phải là người dễ đối phó: "Vậy anh mang về đây làm, hoặc là tôi tới tìm anh."
Đàm Tiếu lại trầm mặc, Tần Thái nóng nảy: "Má nó!! Mau nói anh đang ở đâu!!"
Đàm Tiếu khẽ thở dài: "Vẫn là tính khí khó ưa đó. Tôi không sao hết, được rồi, tôi về."
Đợi chừng 40 phút, Đàm Tiếu về tới.
Trước đây đều là anh ta ở nhà trước, chuẩn bị sẵn sàng nước ấm, trái cây và cơm tối. Hôm nay Tần Thái lại làm hết tất thảy. Lúc anh về việc đầu tiên là tắm rửa, Tần Thái dựa vào cửa phòng tắm: "Sao lại vội như vậy?"
Giọng Đàm Tiếu nhợt nhạt: "Do thay chủ nhân khác thôi, như đứng đống lửa ngồi đống rơm vậy."
Tần Thái không tin: "Thanh Hạt Tử đã nói cho tôi biết, anh còn tính giấu tới khi nào?"
Rõ ràng cô đang lừa Đàm Tiếu, anh ta hơi nhíu mày: "Cô đừng nghe hắn ta nói bậy. Bây giờ.... Cô ở Trật Tự, chúng ta không nên gặp nhau, cô không nên ngốc mãi như vậy."
Tần Thái không nói lời nào, Đàm Tiếu tắm xong, mặc một thân áo ngủ đi ra.
" Ồ, cô còn nấu cơm?" Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng Tần Thái vẫn không tin: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho tôi biết được chưa?"
Đàm Tiếu bưng chén đũa lên, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: "Thật sự không có chuyện gì cả, cô lại còn nấu canh cá... chà, cái này phải để nước ấm đến 70 độ rồi nấu hai lần..."
Anh ta lảng sang chuyện khác, Tần Thái dựa vào bên vai nhắm mắt lại, không nghĩ đến những chuyện làm phiền lòng nữa.
Đàm Tiếu ăn xong cơm tối, đột nhiên sờ sờ mái tóc Tần Thái, dán trán của anh vào trán cô. Tần Thái đưa tay ôm lấy, lúc sau nhẹ giọng hỏi: ""Đàm Tiếu thích nhất" còn khỏe không?"
Lần này Đàm Tiếu thật sự cười, anh bế Tần Thái lên: " Dẫn cô đi xem nhé." . Truyện Nữ Phụ
Tần Thái ôm lấy cổ anh, không biết tại sao, trước mặt người ngày cô lại thấy thả lỏng.
Sau khi cô nhập vào " Đàm Tiếu thích nhất" rồi đi lên, Tần Thái thuận tiện đặt thân thể của mình ở tầng hầm để hút địa khí. Đàm Tiếu ôm lấy cô, hôn tới tấp trong thang máy.
Từ tận đáy lòng, Tần Thái có chút nhớ anh ta.
Hôm nay "Đàm Tiếu thích nhất" mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng đan xen vết đen, tay Tần Thái tiến vào bên trong áo, khẽ vuốt lưng anh. Đàm Tiếu rất vội vàng, vẫn luôn hôn lấy cô.
Tới phòng, Đàm Tiếu đè cô xuống, giúp cô cởi quần áo, Tần Thái giúp anh cởi áo ra, đột nhiên Đàm Tiếu cầm lấy tay cô, từng chút từng chút hôn lên đầu ngón tay.
Nếu là trước đây, Tần Thái cảm thấy đây là tình-thú. Nhưng hôm nay, cô lại thấy có gì đó không bình thường. Cứ làm bộ lơ đãng mà hôn lên yết hầu Đàm Tiếu, anh rất hưởng thụ sự chủ động của cô, chỉ nhẹ vỗ gáy cô, thấp giọng thở dốc.
Tần Thái đè lên người Đàm Tiếu, phát hiện trên người có ba vết thương rất sâu, nặng nhất là sau lưng. Nhìn giống như do đao chém ra.
Tần Thái không nghĩ đến nữa, toàn tâm phối hợp với Đàm Tiếu. Hai người mây mưa ước chừng nửa tiếng, vốn dĩ Đàm Tiếu đã mệt mỏi, thể lực chống đỡ hết nổi. Tần Thái nằm trong lòng anh, lát sau liền ngủ.
Lúc ngủ, Tần Thái mơ thấy giấc mộng. Vẫn là giao lộ đang thi công đó, gần đấy có dốc cao, lại cong vòng khó đi, chỉ sơ ý chút là xảy ra tai nạn.
Tần Thái đứng giữa giao lộ, lại nghi ngờ không dứt—— sao lại thế này? Vì sao vẫn mơ thấy nơi này?
Màn đêm buông xuống như lông vũ rơi, một bà lão chống gậy chậm chạm đi tới, một chiếc xe BYD màu đen như mũi tên lao xuống dốc, lập tức cuốn bà lão vào bánh xe. Tần Thái đưa tay tính đẩy bà ấy qua một bên, nhưng tay cô như vô hình mà xuyên qua—— việc đã xảy ra, âm mắt không cản được.
Tại sao lại như vậy?
Tần Thái trơ mắt nhìn tài xế xuống xe—— đó vẫn là anh hai của cô Tần Tiểu Vinh.
Tần Thái không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta kinh hoảng chuyển xe, cán lại một lượt nữa—— âm thanh của bà lão vốn đã yếu ớt, máu tươi tuôn ra như suối.
Tần Thái vô lực lùi tay về, vì sao chứ?
Tỉnh lại, cô gọi điện cho Thanh Hạt Tử, tất nhiên gọi hỏi tình hình Tần Tiểu Vinh. Thanh Hạt Tử rất đắc ý: "Chị Lam, chúng tôi đang trông coi hắn đây, có chuyện gì sao?"
Tần Thái không yên tâm: "Bảo hắn nghe điện thoại."
Nhưng mà, ngay lúc Tần Tiểu Vinh nghe điện, tâm Tần Thái đã rơi xuống vạn trượng vực sâu. Đây không phải là anh hai của cô!
Đúng rồi, đại học thành phố Tam Họa có gần hai ba vạn sinh viên. Sao lại không nghĩ đến chuyện bị trùng tên cơ chứ?
Thanh Hạt Tử cũng biết mình đã làm hỏng việc, lập tức đến đại học Tam Họa tìm Tần Tiểu Vinh. Đáp án đã rõ ràng—— Tần Tiểu Vinh đi ra ngoài chơi với bạn học từ tối qua vẫn chưa về.
Đàm Tiếu ôm lấy Tần Thái, sắc mặt cô lúc này rất trắng: "Làm sao vậy?"
Tần Thái lắc đầu: "Tôi đi trước."
Tần Thái lại ôm cô: "Ừ, không có việc gì thì đừng tới đây nữa, để người Trật Tự thấy sẽ không tốt."
Tần Thái không rảnh nói nhiều, đổi về thân thể của mình, chạy suốt đêm về Chu Dương trấn.
Chu Dương trấn cách nơi này rất xa, Tần Thái vẫn cứ cắm đầu chạy. Cả người như gió lốc, càng lúc càng nhanh. Chạy tầm ba tiếng, rốt cuộc cũng đến nơi lúc 1 giờ sáng. Trong nhà hắt ra ánh đèn mỏng manh, Tần Thái giống như quỷ đêm vọt đến chân tường, nghe người bên trong nói chuyện.
Giọng Tần Tiểu Vinh hoảng loạn không ngừng: "Ba, mẹ, hai người hãy tin con! Lúc đó đang trời tối, ai biết bà ta đột nhiên nhảy ra, con thật sự phanh lại không kịp!"
Hắn vừa nói xong liền khóc lớn, Tần Thái đứng bên chân tường, lại không biết có nên đi vào không.
Mà chó trong nhà phát hiện được Tần Thái, nó kẹp chặt đuôi, hướng về chân tường sủa như điên. Cuối cùng vươn đầu tới, lại nhận ra đó là Tần Thái.
Đây chỉ là loại chó bình thường ở đồng ruộng, không phải là loài quý giá, lớn lên thích chạy nhảy lung tung. Bên này nó sủa, hai vợ chồng cũng phát hiện ra Tần Thái.
Lúc này một nhà đoàn tụ, không khí lại không hề vui vẻ.
Tuy tính cách Tần Lão nhị hung hăn, là người thích dùng bạo lực, nhưng nghe đến chuyện con trai đâm chết người, cũng sợ đến mức hồn vía lên mây.
Tần Thái đến gần Tần Tiểu Vinh liền nhíu mày—— hắn uống rượu, trên người nồng nặc mùi rượu. Bây giờ Tần Tiểu Vinh đang chim sợ cành cong: "Ba, mẹ, con nên làm gì bây giờ? Đều do bà ta, đã tối còn đi ra ngoài làm cái gì! Nếu..."
Nếu là trước đây, chắc chắn Tần Thái cũng đang gạt nước mắt theo, hồn vía lên mây. Nhưng bây giờ, cô tiến đến, tát hắn một cái.
Tần Lão nhị cùng mẹ Tần đều sợ ngây người, Tần Thái dồn Tần Tiểu Vinh đến góc tường, đá vào người hắn, Tần lão nhị nhanh tay giữ chặt Tần Thái: "Ngươi tính làm gì?"
Tần Thái tức giận đến cả người phát run: "Ngươi uống rượu! Ngươi có bằng lái sao? Đến bây giờ ngươi còn không cảm thấy mình sai chút nào sao?"
Tần Tiểu Vinh nhìn Tần Thái, lại nhìn sang Tần lão nhị: "Ba, con thật sự không cố ý!"
Tần Thái lại tát thêm một cái, Tần lão nhị cảm thấy sức mạng này so với mình như nhện với đầu voi. Tần Tiểu Vinh gãy một răng, miệng đầy máu.
Tần lão nhị sợ ngây người—— đứa tư này, sao lại như vậy?
Hắn rống giận: "Ngươi điên rồi sao? Hắn là anh ngươi!"
Ánh mắt Tần Thái lạnh băng: "Nếu hắn không phải anh tôi, tôi lười đánh hắn!"
Tần lão nhị ngơ ngẩn, đứa con gái này, hình như không giống trước.
Cuối cùng vẫn là mẹ Tần cẩn thận nói: "Ông à, hay là chúng ta lấy tiền cho thằng hai một ít, để nó tránh đi một thời gian?"
Tần Tiểu Vinh lúc này mới phản ứng lại: "Đúng! Ba, mau cho con tiền! Con chạy khỏi đây trước, chắc chắn bọn họ không tìm được con!"
Ba người bắt đầu thương lượng đường chạy trốn, Tần Thái cảm thấy thật vô lực.
Cô mở miệng: "Tần Tiểu Vinh, vì sao ngươi không nói thật?"
Sắc mặt Tần Tiểu Vinh biến đổi: "Nói cái gì chứ?"
Ánh mắt Tần Thái như lưỡi sao sắc lạnh: "Vì sao không nói lúc bị đâm bà ấy còn chưa chết, là ngươi giết?"
Lập tức Tần Tiểu Vinh sợ run cả người: "Mày, mày nói bậy cái gì đó? Sao tôi có thể cố ý giết bà ta, chỉ là tai nạn giao thông mà thôi!"
Tần Thái lại muốn đánh hắn một trận, mẹ Tần giữ cô lại. Mẹ Tần đẫm nước mắt: " Cái tư à, con đừng nói nữa, đừng nói nữa. Anh con... nó là người đầu tiên trong thôn đậu đại học thành phố Tam Họa đó, con biết không? Là niềm kiêu ngạo của nhà chúng ta, không, là của cả Chu Dương trấn! Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, lãnh đạo xuống nhà chúng ta khen thưởng một ngàn đồng. Nó là người ưu tú mà!"
Nói tới đây, mẹ Tần dừng lại: "Cái tư... sao con lại biết chuyện còn nhanh hơn cảnh sát như vậy? có phải hay không con... có biện pháp giúp nó?"
Ánh mắt một nhà đều chuyển tới trên người Tần Thái, còn manh theo sự hy vọng khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.