Vương Quốc Màu Xám

Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B

Nhất Độ Quân Hoa

30/06/2023

deyun

Tần Thái thật sự đi tới cao ốc Khâu Hải, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, bời vì sắp bị phá bỏ và di dời để xây thủy điện, nơi này đã lâu không có ai ở.

Tần Thái nhìn tòa nhà mà lòng trầm xuống—— nơi này quả thật là nơi giết người giấu xác rất hoàn hảo.

Tần Thái chỉ có bàn tay không, đương nhiên không thể trực tiếp đối chọi. Cô đi xung quanh tìm kiếm, mua được một cái dao phay trong cửa hàng sắt thép.

Bây giờ đã đầu tháng mười, thời tiết ở thành phố Tam Họa đã bắt đầu thay đổi, vào ban đêm sẽ hơi se lạnh.

Tần Thái cột tóc thành đuôi ngựa, mặc một bộ áo sam màu hồng, quần jean lam nhạt. đi giày trắng thể thao. Tay phải nắm chặt vạt áo bông giữ ấm từ chỗ Bạch Cập, thuận tiện che dao phay đi.

Đi lên lầu sáu của cao ốc Khâu Hải, Tần Thái bước vào thì thấy phòng chỉ còn tường, bên trong quả nhiên là tên tóc vuốt ngược kia.

Nhìn thấy Tần Thái, mắt hắn sáng lên: “ Cô quả nhiên đã tới!”

Tần Thái liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, đối mặt với một tên đàn ông không có ý tốt, cô tất nhiên có bất an, nhưng mục đích tới đây là cứu Ngô Tích, sợ sệt thì có tác dụng gì?

Tần Thái cố gắng trấn tĩnh: “ Ngô Tích đâu?”

Tên tóc vuốt ngược mặc tây trang màu lam, Tần Thái tinh mắt nhìn thấy quần hắn có vết máu. Lòng cô trầm xuống—— nhìn qua có vẻ hắn không bị thương, vậy kia là máu của ai?

“ Lần trước buông tha cho cô, vì không nhận ra cô là tội phạm lẩn trốn đã hai ba năm của Trật Tự.” ánh mắt tên tóc vuốt ngược trở nên hiểm ác: “ Chẳng lẽ người Nhân Gian sẽ lại mang tiền tới chuộc. Nhìn không ra, một tiểu nha đầu như cô, lại có bản lĩnh lớn như vậy.”

Hắn chậm rãi tiến đến gần Tần Thái, Tần Thái hỏi lại lần nữa: “ Ngô Tích đâu?”

Tóc vuốt ngược đắc ý tươi cười: “ Con mụ kia sao, rất nhanh cô sẽ nhìn thấy ả ta thôi.” Hắn kề sát vào Tần Thái, một tay bắt lấy cánh tay trái của cô, tay còn lại dán một lá bùa lên mặt cô, phòng ngừa côsử dụng tà pháp, “ Cũng không biết hai người các ngươi, tư vị của ai ngon hơn.”

Tần Thái nhăn mày lại, công hiệu của lá bùa kia cô cảm giác được, chính là ngăn cô ly hồn.

Mà càng làm cho Tần Thái kinh ngạc, là bút tích của lá bùa kia. Nét chữ mạnh mẽ hữu lực, cho dù đã qua hai ba năm, cô liếc mắt cũng có thể nhận ra —— đó là… chữ viết của Lữ Lương Bạc?

Tần Thái nỗ lực bình tĩnh, tên tóc vuốt ngược kia đang tìm dây thừng, chuẩn bị trói Tần Thái lại. Đương nhiên Tần Thái sẽ không hợp tác, nhưng cô sẽ không xé lá bùa đi.

Chỉ cần lá bùa còn dán, hắn mới không đề phòng cô.

Lúc tóc vuốt ngược quay trở lại, Tần Thái kéo phần tay trái của áo bông xuống, chú ý đến chỗ dán bùa, cô vừa chém vừa xé nó đi, muốn một đao chém vào đầu hắn.

Nhưng không biết cô đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn gì, tên tóc vuốt ngược đã dám bắt cô thì chắc chắn đã có phòng bị. Hắn lập tức rút súng ra!

Tần Thái kinh hoảng tránh, viên đạn ghăm vào tường làm rơi một đám bụi vôi.

Tần Thái chạy ra bên ngoài.

Tóc vuốt ngược cầm đèn mỏ đuổi theo, Tần Thái hoảng chạy không nhìn đường, cứ đâm thẳng về phía cầu thang lên tầng trên. Cô thầm mắng một tiếng, chỉ biết chạy về phía trước.

Lúc đến lầu tám, đột nhiên cô ngửi được mùi máu. Bây giờ đối với mùi này cô rất mẫn cảm, dọc theo mùi mà tìm, thì tìm được một người ở tận cùng bên trong phòng.

Khi đó bốn phía đen như mực, Tần Thái chỉ mơ hồ thấy một đống màu trắng, cô lại không dám đi qua. Qua mười mấy giây, cô không nhịn được kêu một tiếng: “ Ngô Tích?”

Tiếng rên trầm thấp vang lên, Tần Thái tiến tới, váy của Ngô Tích đã bị xé rơi tan tác, càng đáng sợ hơn chính là, hạ thân của cô ấy đang chảy máu.

Trong đầu Tần Thái ong lên một tiếng, nháy mắt cả người chết lặng. Sẽ không đâu, cái tên tóc vuốt ngược kia là người của Trật Tự, Ngô Tích với Nhân Gian lại không có chút quan hệ nào, sao hắn lại dám làm ra chuyện này?

Bên ngoài có tiếng bước chân dần dần đi đến, Tần Thái có thể thấy ánh sáng từ đèn mỏ dùng bình ắc quy. Ngô Tích dường như nghe thấy tiếng cô: “ Đại… đại sư Tần, tôi không muốn chết, cứu cứu đứa nhỏ của tôi…..”

Tần Thái không biết nên làm cái gì bây giờ, cô không có một chút thường thức cấp cứu nào cảm, cái gì cô cũng không biết.

Cô nắm chặt dao phay, trốn vào phòng cách vách. Cô dựa vào ven tường mai phục. Tóc vuốt ngược cứ đi từng tầng một mà tìm, tất nhiên sẽ đem đầu duỗi vào bên trong để quan sát xung quanh.

Tần Thái thừa dịp thời cơ đến bất chợt nhảy ra, một đao chém xuống. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========



1. Trùng Sinh Để Gặp Người

2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

3. Chú Nhỏ

4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

=====================================

Xuống tay quá mạnh, cái đầu tên tóc vuốt ngược như quả bóng cao su lăn trên mặt đất, thân còn đứng bên ngoài, máu như suối phun trào vào trong.

Tần Thái từ cửa sổ nhảy ra, nắm chặt súng của hắn trên tay, cầm đèn mỏ còn sáng lên.

Cô cầm đèn ra ngoài tìm Ngô Tích.

Sắc mặt Ngô Tích trắng bạch đến đáng sợ, nhưng lúc thấy Tần Thái, cô lại lộ ra tia cười: “ Đại sư Tần…. tôi biết cô nhất định….. có thể thắng.”

Tần Thái bế cô ấy lên: “ Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Ngô Tích gật đầu: “ Đứa nhỏ… sẽ không có việc gì chứ đại sư Tần, cô vẫn còn chưa nói tôi biết là trai hay gái đâu.”

Tần Thái đi thẳng xuống lầu dưới, lầu tám quá cao, cô còn ôm theo một người cho nên chạy trốn cực kỳ chậm. Đèn mỏ lắc lư không ngừng, như cả không gian đang lay động theo: “ Sẽ không có việc gì đâu, là con trai.”

Ngô Tích vẫn luôn mong là con trai, bởi vì chồng cô muốn con trai.

“ Thật vậy sao?” Ngô Tích chậm rãi nhắm mắt lại, “ Tôi có thể làm mẹ,có thể may quần áo nhỏ cho đứa nhỏ rồi…”

“ Đúng, cậu nhóc nhất định sẽ xinh đẹp giống cô,lại khỏe mạnh cường tráng giống chồng cô.” Tần Thái vừa chạy vừa trấn an hồn phách của cô ấy, ánh đêm tối tăm xen lẫn ánh đèn, sao chỉ mới tới tầng bốn?

Máu Ngô Tích chảy qua tay cô, thân thể đã bắt đầu nặng dần. Tần Thái khẽ ngồi xuống, đột nhiên sờ đến sau đầu Ngô Tích thấy vết lõm khá lớn. Tần Thái nhẹ nhàng gọi một tiếng: “ Ngô Tích?”

Không có ai trả lời cô, Ngô Tích đang nằm trong lòng ngực cô, không biết từ khi nào đã hoàn toàn ngừng thở.

Tần Thái ngồi yên tại chỗ, cho đến khi máu trên người đã khô, cho đến khi Ngô Tích hoàn toàn lạnh lẽo, cho đến khi đèn mỏ cạn điện. Cô vẫn không hiểu, tại sao lại như vậy, Trật Tự cũng như Nhân Gian, tổ chức của bọn họ vốn có trách nhiệm giữ gìn Thiên Đạo, vì sao lại có chuyện như thế này?

Vì sao cô lại phải chạy?

Nếu cô không chạy, tóc vuốt ngược sẽ không biết cô.

Vì sao cô lại đi dạo phố với Ngô Tích?

Nếu cô không đi, tóc vuốt ngược sẽ không tìm tới Ngô Tích.

Vì sao Ngô Tích không khai cô đang ở đâu?

Như vậy tóc vuốt ngược sẽ đi tìm cô, không có thời gian làm nhục cô ấy.

Thế gian này “ nếu” rất nhiều, nhưng có bao nhiêu là thật sự.

Giống như sự tồn tại tuyệt đối của chính nghĩa. Vốn không hề tồn tại.

Tần Thái không biết dưới lầu có xe dừng lại, chỉ khi có tiếng bước chân vang lên, cô mới buông Ngô Tích ra. Nắm chặt súng nấp vào phòng trống bên cạnh.

Người tiến vào rất nhanh đã phát hiện Ngô Tích, Tần Thái nghe được tiếng nói.

“ Ế? Đây là ai?”

“ Ta nhìn thì… không biết, này, sao lại chết thế nhỉ? Tên mập đâu?”

“ Ai quản cô ta chết thế nào, loại người này nhìn là biết dư nghiệt của Nhân Gian. Cái tên mập này cũng thật là, khuya khoắt gọi điện cũng không bắt máy. Không phải là ở chỗ này sung sướng chứ?”



“ Đứa này lớn lên cũng không tệ, tên nhóc này, bảo chúng ta đợi ở văn phòng, có việc vui cũng không nói chúng ta biết.”

Tần Thái vốn không tính toán làm gì, chờ bọn họ lên lầu, cô hoàn toàn có thể chạy.

Nhưng bây giờ cô không muốn chạy nữa—— Trật Tự như thế này, hoàn toàn coi mạng người như cỏ rác, có thể giữ gìn Thiên Đạo được sao?

Bên ngoài tối đen, hai người chiếu đèn pin tới, có thể nhìn rõ ràng. Là tra xét của Trật Tự.

Tần Thái trước giờ chưa đụng tới súng, cô chỉ có thể ngắm chuẩn vào bọn kia. Lúc tiếng súng vang lên, trong lòng cô trống rỗng.

Tên tra xét khác phản ứng rất nhanh, lập tức trốn lên cầu thang. Tên tra xét bị trúng đạn nhưng chưa chết cũng bò đến nơi an toàn, Tần Thái gắt gao cắn môi, lại bắn một phát súng nữa.

Ánh sáng từ đèn mỏ hắt hiu, xung quanh im ắng không một tiếng động. một tên tra xét bắt đầu gọi điện thoại cầu chi viện của Tổng bộ.

Tần Thái chạy xuống lầu dưới, một tên phát hiện, khẩu súng kia chính là hắn mua cho tên mập, lần này làm việc không chính thức nên mới mang theo. Tra xét của trật tự không được phát loại vũ khí này.

Nhưng hắn có đồ chuyên trị người trong huyền môn—— dây thừng tẩm máu gà và máu chó, điểm thêm mật pháp. Một khi quấn người, hồn phách tuyệt đối không thể ly.

Hắn biết Tần Thái muốn chạy, liền vội vàng móc dây thừng ra ném tới. Dây thừng kia như có mắt, trực tiếp lao tới người Tần Thái. Tần Thái không biết, một tay chụp được nó, lập tức bị nó quấn lên như rắn.

Cô té lăn trên mặt đất, mấy tên kia không dám lại gần—— trên tay cô vẫn còn súng.

Trên dây thừng có chú ngữ, càng niệm sẽ quấn càng chặt, Tần Thái nhớ lúc trước lúc Bạch Lộ bị trói, cũng bị cái dây như thế này quấn. Lúc ấy Sa Ưng đã niệm một chú pháp lên dây, phát ra màu xanh lục. Bây giờ mới hiểu được thì ra là giúp nới lỏng.

Đáng chết, quên hỏi cái đó niệm như nào.

Dây thừng đã quấn chặt vào da thịt, Tần Thái đổ mồ hôi, bây giờ đã không cầm nổi súng. Súng rơi ra khỏi tay, tên tra xét kia thấy đồng bạn đã chết, đã có ý dồn Tần Thái vào chỗ chết—— khó trách tên mập kia muốn bắt cô, bọn chúng đều là kẻ hung ác.

Dây thừng trói chặt Tần Thái như nhộng, tên tra xét đi tới trước mặt cô, hung hăng đạp lên, rồi phun một ngụm nước bọt lên mặt Tần Thái: “ Tiện nhân, xem ngươi còn chạy đằng nào!”

Tần Thái cắn răng, dựa vào cái gì mà tên khốn nào cũng có thể vênh váo tự đắc trước mặt cô? Dựa vào cái gì mà bọn chúng có thể giết người lại không đền tội?

Cô dùng sức tụ khí, một đầu đánh ngã tên kia xuống, sau đó cắn một phát lên mặt hắn. Hắn kêu thảm một tiếng, dùng sức đánh một quyền vào đầu Tần Thái. Tần Thái quyết cắn chết không buông.

Hắn dừng sức kéo Tần Thái ra, lại kêu thảm một tiếng—— Tần Thái xé một miếng thịt trên mặt hắn ra.

Hắn cực kỳ giận dữ, dùng sức đá vào eo Tần Thái. Tần Thái ngã trên mặt đất, trong miệng đều là máu. Tên tra xét vừa bụm mặng vừa kiếm thuốc cầm máu.

Cả người Tần Thái bị dây thừng siết đau nhức nhưng vẫn liều mạng đánh ngã hắn xuống, lần này cắn vào cổ.

Tên tra xét mắng to một tiếng, nghiêng người đè Tần Thái xuống, đấm vào mặt cô mấy cái. Lúc hắn đang đấm đá, đột nhiên thân mình cứng lại, ngã xuống giống như bao tải.

Tần Thái thấy Ngô Tích phía sau hắn. Thì ra, hồn phách của cô ấy vẫn ở đây, Ngô Tích nhìn Tần Thái, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “ Đại sư Tần, chúng ta đi nhanh đi.”

Cô dùng dao cắt đứt dây thừng trên người Tần Thái, Tần Thái cảm thấy thật bi ai. Cô ấy đã chết nhưng lại không hề biết. Vào hừng đông, hồn phách cô ấy sẽ biến mất, vĩnh viễn không thể luân hồi.

Tần Thái không nghĩ tới cô gái này sẽ vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, kỳ thật với Ngô Tích, cô chỉ là tình cờ bắt giúp con lươn tinh mà thôi.

Mà cô ấy thà chết chứ không khai ra chỗ của Tần Thái.

Tần Thái lau khô máu trên mặt, kéo Ngô Tích chạy.Phía sau cao ốc Khâu Hải đen như mực, giống như mười tám tầng địa ngục. Mà các cô lao ra như hai nữ quỷ.

Tần Thái nắm đôi tay lạnh lẽo kia, không biết tại sao lại nhớ đến năm đó tại trấn Chu Dương. Cô không có làm chuyện gì ác, nhưng tội lỗi lại đổ ập lên cô.

Còn bây giờ, cô có thể làm được gì.

“ Tôi sẽ sửa mệnh cho cô, tôi muốn cô tiếp tục sống!” cô nắm tay Ngô Tích, kiên định nói.

Án mạng phát sinh tại cao ốc Khâu Hải, hai tra xét của Trật Tự, một hiệp quản bị giết. Phía trên Trật Tự tức giận, yêu cầu Nhân Gian tại thành phố Tam Họa cần tổ chức một lần dọn dẹp quy mô thật lớn.

Tra xét Trật Tự liên hệ với Lê Minh Uyên, yêu cầu đem “ phí Hiếu Kính” tăng lên gấp ba, lại bắt nộp vài “ chuột nhỏ”, báo cáo công tác rõ ràng.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook