Vương Quốc Màu Xám

Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B

Nhất Độ Quân Hoa

30/06/2023

deyun

Không biết tại sao, Tần Thái cảm thấy căn bản là Bạch Cập không hề muốn cứu cô, và cũng chẳng dạy dỗ cô cái gì.

Bạch Cập đối với cô còn không bằng Sa Ưng.

Tần Thái vẫn luôn biết không có giao tình duyên nợ gì với Bạch Cập, cô luôn không để ý đến. Nhưng hôm nay cô lại thấy có gì đó kỳ quái, theo lý, mỗi tối cô đều giúp người đẹp Nguyệt Hiện bảo dưỡng nhan sắc, không có công lao thì có khổ lao chứ?

Cho dù Bạch Cập hoàn toàn vô cảm với cô, thì cũng không đến mức hy vọng cô chết mới đúng phải không?

Và hoàn toàn không biết vì sao, lúc Tang Cốt Nê túm cô lên, thần sắc Bạch Cập có chút...... như là mở rộng tầm hiểu biết vậy.

Tần Thái không nghĩ ra, tình hình trước mắt đương nhiên không có thời gian cho cô suy nghĩ.

Bạch Cập có mang theo một cái rương màu đen, đang đi ra phía cửa, nhìn hướng thì hắn đang đi đến nhà của Chu Chí Minh. Tần Thái vội vàng đuổi theo. Đàm Tiếu cùng bọn Thích Ấn đương nhiên cũng lẽo đẽo theo sau—— ai biết cái thứ mới nãy sẽ quay trở lại hay không.

Lúc bấy giờ là thời gian mọi người đang chìm trong mộng đẹp, nhưng trong nhà Chu Chí Minh thì không như vậy. Ngoài việc đèn trong tất cả các phòng đều bật lên, lúc này còn nghe loáng thoáng tiếng thứ gì đó rơi trên đất.

Gõ cửa một lúc, không có ai mở.

Tần Thái nóng nảy, trực tiếp dùng sức đạp mở cửa.

Trên phim quay cảnh đạp cửa xông vào cực kỳ uy phong, nhưng đến lúc mình đạp thì cô mới biết mình ngốc hết chỗ nói. Cửa chuyên phòng trộm có thể bị đạp bởi cô được hay sao?

Tần Thái đạp hai cái rồi thì không muốn dừng—— cô tiếp tục đạp.

Chờ cô đạp chán, Bạch Cập mới tiến đến. Hắn tùy tay lấy từ trong rương ra một cái chìa khóa vạn năng, có thể dùng với bất kỳ ổ khóa nào, chỉ bốn mươi giây là mở được cửa.

Tần Thái muốn hộc máu: " Sư thúc.... Lần sau nếu người có biện pháp giải quyết tốt hơn con thì làm ơn nói một tiếng được không?"

Bạch Cập vào cửa, đồ vật bên trong bị ném lung tung rối hết lên, bể cá bị vỡ, đến tượng Quan Âm cũng rơi trên mặt đất, bị bể thành mấy mảnh. Tần Thái lắp bắp kinh hãi: " Thật lợi hại, đến tượng Quan Âm cũng không sợ!"

Bạch Cập nhìn cô một cái, thật sự sợ cô ném hết mặt mũi mình nên mới nói một câu: " Tượng Quan Âm này chưa khai quang."

" Cái gì?" Tần Thái nhặt lên một mảnh nhỏ, nhìn trái phải, không cảm thấy linh lực. Thật sự chưa khai quang—— vậy cái gì đang trấn tòa nhà này?

Có tiếng động truyền ra từ phòng ngủ, Tần Thái vọt vào, thấy chị Ngô đang ngã trên đất, Đây là phòng trẻ con, đứa nhỏ đang ngủ rất ngon trên giường nhỏ, chưa hề tỉnh.

Tần Thái sờ sờ chị Ngô, phát hiện chỉ là hôn mê, cô nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Chu Chí Minh rất thảm, chân trái hắn không biết bị cái gì gặm đến máu thịt lẫn lộn, lúc này hắn đang nép vào góc tường, hai mắt thẳng tắp nhìn bên kia, ướt cả quần.Tần Thái hỏi: " Vợ anh đâu?"

Môi hắn run rẩy, một câu cũng không nói được.

Bạch Cập đang nhìn sang góc khác của căn nhà, Tần Thái nhìn theo mắt hắn, không phát hiện được gì. Đang muốn hỏi hắn thì hắn đã quét một ít nước mắt trâu lên trên mắt cô.



Lúc này Tần Thái mới thấy rõ, ở góc tường có hai người phụ nữ, một đang ăn mặc áo liệm của người chết, một người khác lại ăn mặc như đồ ở nhà. Hai người này đều có gương mặt người vợ đã chết của Chu Chí Minh, giống nhau như đúc.

Tần Thái cho rằng người đang mặc áo liệm là vợ hắn, còn người kia thì cô không nhìn ra được. Khó trách Chu Chí Minh cưới người vợ khác cũng bị hại.

Bạch Cập không để ý nhiều, hắn tùy tay vẽ một cái vòng nhỏ về phía hai người kia, móc trong rương ra cái bình nhỏ, chuẩn bị thu họ vào cái bình đó.

Người mặc áo liệm phát hiện Bạch Cập đang làm gì, chuẩn bị xông tới liều mạng. Nhưng Bạch Cập không hề nhúc nhích—— căn bản là người phụ nữ đó không thoát khỏi cái vòng.

Hắn không tốn nhiều sức đã hàng được hai người, Tần Thái rất xấu hổ—— da trâu không thổi thành bong bóng được.

Chu Chí Minh còn đang hoảng hốt, đột nhiên dưới giường có tiếng động. Tần Thái cúi đầu liền thấy, dưới đó còn có một người phụ nữ khác. Cô sởn cả tóc gáy: " Là ai? Mau ra đây?"

Không gian dưới đó rất hẹp, lúc người kia bò ra trên người còn mang theo cả bụi. Chu Chí Minh rất nhan đã tỉnh táo lại, hắn nhìn thoáng qua Bạch Cập, rồi mới thấy Tần Thái: " Tần.... đại sư Tần, sẽ không có việc gì nữa chứ?"

Tần Thái bị một tiếng đại sư này làm xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Bạch Cập lại mở miệng: " Hai nữ quỷ, mỗi con hai mươi vạn, một con ác quỷ nữa tám mươi vạn. Lát nữa làm đàn trừ linh giải oán, một trăm vạn. Tổng cộng hai trăm vạn. Có vấn đề gì không?"

" A?" Chu Chí Minh giãy giụa một lúc, run rẩy nới, " Đắt.... đắt quá"

= =

Nhân lúc hai người này nói chuyện, Tần Thái ngồi xổm trước cái vòng: " Kỳ quái, sao Chu Chí Minh lại có hai người vợ giống nhau như đúc?"

" Giống nhau như đúc?" Ác quỷ cười một tiếng dữ tợn, cô ta thoát ra khỏi cái vòng, đành phải xoay qua đánh nữ quỷ nhìn qua hơi hiền một chút. Đối phương cũng không phải là cục bột, lập tức xông vào đánh trả.

Tần Thái nóng nảy: " Có việc gì thì nói được không? Đánh cái rắm!!"

Cô lấy ra khỏa hồn đàn, thu hai nữ quỷ kia vào. Bên kia Bạch Cập cùng Chu Chí Minh đang thương thảo giá cả, Bạch Cập quyết định ngày mai sẽ trở lại làm pháp sự, thấy Tần Thái thu hai nữ quỷ kia cũng không hỏi đến.

Hắn thu thập mọi thứ xong liền rời đi, vợ hiện tại của Chu Chí Minh còn chưa yên tâm: " Đại đại sư...mặt ta có thể trở lại bình thường không?"

Thần thái Bạch Cập lạnh nhạt: " Phải xem chồng ngươi yêu ngươi bao nhiêu."

Người phụ nữ này vừa nghe, lập tức bổ nhào vào người Chu Chí Minh, hung hắn nhéo hắn: " Mau nói gì đi!!"

Chu Chí Minh cắn răng: " Mười vạn!"

Lời này vừa thốt, người vợ liền liều mạng đánh hắn: " Thì ra tôi trong lòng anh chỉ đáng giá mười vạn thôi sao?"

Chu Chí Minh lập tức năn nỉ: " Vợ ơi là vợ, vị trí của em trong lòng anh làm sao chỉ đáng mười vạn, cho dù có hơn giá này đi nữa thì mặt em cũng có thể sửa lại được mà, đúng không?"

Bạch Cập không thèm quay đầu lại: " Sửa cũng có nguy hiểm, hai mươi vạn."

Chu Chí Minh nhìn sang sắc mặt của vợ, không còn cách nào đành phải nhận.

Tay áo Tần Thái bị người kéo một chút, nhìn sang thì mới nhớ mình còn hai tên đồ đệ này. Chuyện này không có gì, nhưng lại để Bạch Cập làm thịt nữa rồi.

Tiền này đáng lý phải do Chu Chí Minh trả, nhưng hắn làm gì chịu? hắn trừng mắt: " Đại sư Tần, không phải là tôi nói cô, nhưng ba thầy trò các cô đến đây đã làm cái gì hiệu quả đâu? Người nào làm được thì tôi mới đưa tiền chứ!"



Lúc này thật ra hắn đang nịnh bợ Bạch Cập, không hề có chút tôn trọng nào với bọn Tần Thái.

Đàm Tiếu đang tính nói lý với hắn, Tần Thái giữ lại: " Đừng."

Mọi người vừa mới đi tới cưa, đột nhiên có một chiếc xe Cayenne màu bạc chạy tới dừng trước mặt. Trên xe bước xuống một người, dáng dấp thon dàu,màu áo gió màu vàng, nhìn thấy Tần Thái liền chào: " Tiểu thư Lam, sau khi nhận được tin của người anh em nói nơi này có chuyện bát quái cẩu huyết, anh Dưa nói tôi đến đây giúp một chuyến."

.....

Trong đầu Tần Thái hoàn toàn mờ mịt: " Hy vọng anh có thể làm rõ chuyện gì đã xảy ra."

Khẳng định thứ này chính là dưa chuột, anh ta đi theo về biệt thự của Tần Thái, từ cái rương màu vàng lấy ra một quả cầu bằng thủy tinh, sai đó đưa hồn phách của người phụ nữ bị nhốt trong khóa hồn đàn vào trong đó.

Chốc lát sau, trên quả cầu thủy tình hiện lên hình ảnh.

Nhìn kỹ chút thì đó là phòng khách nhà Chu Chí Minh. Đèn sáng, vậy đây là buổi tối.

Chu Chí Minh mở cửa đưa nữ nhân này vào nhà, sau đó trên sô pha bắt đầu vận động " tạo người" vĩ đại.

Mẹ nó! Đám người Tần Thái đang ngồi trên sô pha, quả thủy tinh đặt trên bàn trà trước mặt. Bên trái cô là Bạch Cập, bên phải là đám Thích Ấn, Vô Địch Tử, dưa chuột nhỏ đứng đối diện, Đàm Tiếu đang đứng phía sau cô.

Đáng giận hơn là tên dưa chuột này quá tập trung vào hai con người kia, không vào nội dung chính còn không hề đánh mosaic!! ( là làm mờ đi ấy)

Vì đảm bảo chất lượng âm thanh và hình ảnh, quả cầu thủy tinh này giống như màn hình máy tính rộng bảy tấc rưỡi, này mẹ nó!! Tần Thái thấy quần áo trên hai người kia cứ dần giảm bớt, cuối cùng hận không thể dính liền vào nhau.

Mấy người đàn ông không phát ra tiếng, tay Bạch Cập nắm lại đặt trước mũi, thỉnh thoảng ho hai tiếng. Tên dưa chuột kia mẹ nó còn không chịu chuyển cảnh, cứ như vậy mà xem xxoo hết nửa tiếng.

Vẻ mặt Tần Thái đỏ như máu.

Tên dưa chuột lại rất thản nhiên: " Chà chà, động tác này không tệ, nhưng mà biểu cảm người này quá giả..."

ĐM....

Qua khoảng nửa tiếng sau, Tần Thái bắt đầu sống không bằng chết, cô đỏ mặt nhìn sang biểu tình xung quang, thứ gì đó của Đàm Tiếu bắt đầu không thành thật! Tần Thái có thể cảm giác được cái thứ đang chọc vào sau lưng, hận không thể xoay người cắt phăng nó đi!!

Cái người phụ nữ này cũng thật là, ngươi nhớ rõ mấy cái khác không được hay sao mà phải nhớ thứ này rõ ràng như vậy làm gì! Thiệt má nó chứ!!

Tuy rằng đứng đối diện với quả cầu thủy tinh, nhưng Tần Thái không dám nhìn thẳng a mẹ nó!! Cô chỉ đành nhìn lảng sang xung quang, không biết cô có nhìn lầm hay không—— trên mặt Bạch Cập lại có chút màu đỏ khả nghi.

Đột nhiên nhớ tới, trong đầu cô hiện lên một tia sấm sét—— cái lần cô đang đắp mặt nạ dưa chuột bị nó chụp lại cảnh cô đang ấy ấy với Đàm Tiếu....

Mẹ nó không lẽ cũng không mặc quần áo, hoàn toàn trần truồng chứ?!

Nháy mắt Tần Thái.... Khóc

Dưa chuột nhỏ đứng đối diện thấy Tần Thái, hắn cảm thán: " Loại phim này mà có thể phát khóc.... Tiểu thư Lam thật là.... Quá cảm tính...."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook