Vương Quốc Màu Xám

Chương 187: Người tính không bằng trời tính

Nhất Độ Quân Hoa

30/06/2023

DeYun

Chầu cơm này, cả khách cả chủ đều vui vẻ.

Lục Thiếu Hoài chỉ thăm dò thái độ của Tần Thái. Cấp dưới trung thành với hắn hay trung thành với Nhân Gian, khác biệt rất lớn. Tuy rằng Bạch Cập không tỏ thái độ gì, nhưng cũng không có ý phản cảm, đều nằm trong dự đoán của hắn.

Bạch Cập là người có chủ kiến riêng, không giống các fan não tàn khác. Chỉ cần hắn không phản đối thì đã là chuyện tốt.

Đương nhiên Bạch Cập không phản đối, tuy Lão gia tử là sư phụ hắn, nhưng tình cảm thầy trò nhạt nhẽo. Nói cách khác, hắn không phải là loại người sẽ vì ai mà trả giá điều gì nhiều ít, dù cho Lão có ân sâu như biển, thì hắn vẫn khoang tay đứng nhìn mà thôi.

Quen biết hắn đã lâu, ngoài Nguyệt Hiện ra chẳng có ai khiến hắn đặt trong não.

Bọn họ liên tục nâng rượu, đồ ăn không đụng đến nhiều, Tần Thái bỗng nhíu mi ôm ngực. Lục Thiếu Hoài phát hiện kì lạ, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tần Thái lắc đầu, có chút khó hiểu. Trái tim của cô ngừng đập đã lâu, thay thế nó là dị mắt. Sao lại cảm thấy đau lòng chứ?

Nỗi đau ấy như kim châm, đến nhanh đi cũng nhanh. Tinh thần Tần Thái không yên, cuối cùng cô nhịn không nổi: "Tôi ra ngoài một chút."

Nhà ăn riêng có phòng nghỉ, thường để cho các khách nghỉ ngơi sau khi dùng bữa. Lúc này Tần Thái đang ngồi trên sô pha, lát sau liền nghiêng người nằm lên bàn trà để ngủ.

Ngủ chưa lâu, trước mắt cô liền xuất hiện vài tờ tiền giấy màu vàng, Tần Thái cầm lên theo hướng tiền giấy bay tới mà đi theo. Phát hiện nơi cô đang đứng là trấn Chu Dương quê mình.

Là ai đã chết?

Cửa nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng kèn tiếng trống, Tần Thái từ từ đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong đặt một cái quan tài đen nhánh. Một hàng nến trắng nhảy múa xung quanh, từ ánh sáng mơ hồ đó cô nhìn được mặt người nằm trong quan tài. Là mẹ Tần, Chu Bích Hoa.

Tần Thái sợ hãi chợt tỉnh lại. Bên cạnh là Trần Khoa đang vỗ nhẹ vai cô: "Mệt sao? Chắc đã mấy đêm không ngủ nghỉ, thật là vất vả."

Tần Thái không để ý đến hắn, cầm túi lên đi thẳng: "Nhị gia, tôi phải về nhà một chuyến."

Đây là lần đầu cô nhắc đến từ nhà, Lục Thiếu Hoài ngẩng ra: "Có chuyện gì sao?"

Tần Thái không nhiều lời, lao thẳng ra ngoài lái xe đến trấn Chu Dương. Bỗng mắt Lục Thiếu Hoài lóe lên, nói: "Hình như Tiên Tri có chuyện, chúng ta đi theo xem."

Bạch Cập là người thông minh, lúc này hắn liếc mắt nhìn. Từ khi nào Nhị gia lại quan tâm đến chuyện của Tần Thái như vậy?

Mà hắn lại không muốn xen vào chuyện của người khác, nhất là liên quan đến Tần Thái. Lục Thiếu Hoài biết không nên miễn cưỡng Bạch Cập, đành chỉ cùng hai người Trần Khoa đuổi theo. Bạch Cập vẫn ngồi đó ăn cơm.

Tầm 7 giờ rưỡi tối là thời điểm giao thông thành phố Tam Họa đông đúc nhất. Xe Tần Thái lái không nhúc nhích được bao nhiêu, cô bỏ xe lại chạy thục mạng. Muốn đuổi kịp cô không dễ, điều này vào trong mắt Lục Thiếu Hoài thành biểu hiện của việc không muốn bị theo dõi.

Hắn càng cảm thấy hứng thú: "Nghĩ cách đuổi kịp tiên tri."

Vốn cô không cố tình tránh né ai, mấy người kia cũng không phải dạng ăn không ngồi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn đã thật sự đuổi kịp cô.

Đoạn đường càng đi càng nhỏ, cao ốc dần dần thưa thớt cho đến khi những khoảng ruộng rộng bao la xuất hiện. Cuối cùng trấn Chu Dương đã ở trước mắt, nhóm Lục Thiếu Hoài không dám bỏ xe lại, cứ bám sát theo bóng dáng phía trước.

Tần Thái đi đường nhỏ, nhanh chóng chạy về quê mình.

Khi đó đã là 12 giờ khuya, trong sân lớn nhà cô tụ tập rất nhiều người. Lúc Tần Thái đá văng cửa lớn đi vào, chó lớn giữ nhà nằm run rẩy ở góc tường.

Mọi người tức khắc yên tĩnh đưa mắt nhìn. Có những hàng xóm Tần Thái biết mặt, cũng có người lạ cô chưa gặp bao giờ. Cô không nhìn nữa, đi thẳng vào linh đường.

Đám người nọ lại yên lặng, cuối cùng có người nhận ra cô: "Là gái tư của Bích Hoa đấy, sao lại nhuộm một đầu trắng toát thế kia?"

Cũng có người phẫn hận bất bình: "Biệt tăm cả mấy năm, bây giờ người mất rồi mới biết vác mặt về đấy!"

Lại có âm thanh khác nói nhỏ: "Tôi nghe nói nó làm vợ bé người ta, không dám về là đúng rồi."



Sau đó có người lại như hiểu rõ: "Hèn chi trang điểm lòe loẹt thế..."

Linh đường không có bàn thờ, Tần Thái đứng trước quan tài nhìn người bên trong bị che nửa mặt trên bằng một tờ giấy vàng, sắc môi trắng bệch. Nếu không do tang lễ của Lão gia tử, cô hẳn sẽ có thời gian nghỉ ngơi, như vậy nhất định cô sẽ thấy trước vấn đề liên quan đến nhân duyên của cô.

Nhưng cố tình như thế đấy, cố tình trong vài ngày cô không có thời gian để ngủ gật.

Đây là chú định, duyên trần của cô ngày càng đạm bạc, bắt đầu bỏ lỡ những gì nhân thân sắp trải qua rồi đấy. Nhưng tại sao? Ngươi cho ta năng lực này, chẳng sợ cho ta biết tất cả, vậy mà vẫn phải làm theo luật của ngươi.

Chẳng lẽ sự tồn tại của ta, là trơ mắt nhìn người thân từng người một mất đi sao?

Cô không cam lòng, những người xung quanh chỉ mải mê bàn tán cô đã mất mẹ. Bỗng có bàn tay nhéo cánh tay cô, giọng nói thô tục rống lên: "Cái đồ con gái bất hiếu, giờ mới biết về sao?"

Tần Thái từ từ quay đầu lại, có lẽ lệ khí trong mắt cô quá nặng khiến Tần Lão Nhị đang đứng sau lưng cô phải thả tay ra. Sau đó ông ta cảm thấy trước mặt nhiều người mà như vậy thật quá không còn mặt mũi, tùy tay lấy một cây gậy chống bên cạnh, đánh thẳng vào người cô: "Thứ thối tha, mày còn muốn lên trời sao?"

Cô bị đánh nhưng cơ thể vẫn đứng bất động, Tần Lão Nhị định đánh tiếp đã bị hàng xóm xung quang giữ chặt, dù sao nhà đang có tang không phải là lúc dạy dỗ con cái. Mà Tần Thái không nhìn ông ta, cô ngồi xổm trước mặt quan tài, bỗng cúi người nâng người mở nắp ra, xé tờ giấy vàng che mặt bà.

Hàng xóm xôn xao, đạo sỹ chuyên trang điểm cho người chết lập tức vọt vào giáo huấn: "Đứa con gái này sao dám làm bậy thế hả? Xé mặt giấy là mẹ cô không được đi lên hoàng tuyền lộ, cô muốn mẹ cô vĩnh viễn không thể đầu thai sao?"

Tần Thái ôm Chu Bích Hoa ra khỏi quan tài, giọng nói lạnh lùng: "Cút đi."

Mọi người chỉ nói cô đang thương tâm quá độ. Người lớn tuổi liên tục khuyên nhủ, Tần Thái không để ý những người này, ôm Chu Bích Hoa vào nhà chính. Hàng xóm lại càng thêm ồn ào, người đã chết lại ôm từ linh đường vào nhà chính, là chuyện rất không may mắn.

Tần Lão Nhị tức đến đỏ mắt muốn vọt tới đánh, mọi người xúm vào cản lại, một cảnh hỗn loạn.

Lục Thiếu Hoài ngồi trong xe, dù sao hắn cũng là thủ lĩnh hiện nay của Nhân Gian, vẫn nên chú ý thân phận. Nhưng hứng thú của hắn không giảm: "Đây là quê quán của Tiên Tri sao? Thật là ngoài dự đoán."

Trần Khoa thấy hắn quan tâm đến chuyện của Tần Thái như thế, không thể ngồi im. Hắn nhanh chân đi ra ngoài tìm một người phụ nữ có vẻ nhiều chuyện, rồi tìm hiểu rành mạch quá khứ của Tần Thái.

Hắn chạy về báo cáo lại cho Lục Thiếu Hoài, Lục Thiếu Hoài cười cười hứng thú: "Đồ đệ của một âm dương tiên sinh sao? Chà chà, người này thật thú vị."

Trần Khoa là người có ánh mắt, hắn lại chạy đi đảm đương công việc làm bạn với chị em phụ nữ, nắm chuyện bát quái trong tay.

Không bao lâu, Tần Thái đi ra từ phòng trong, Tần Lão Nhị vốn đang rất tức giận, lại thình lình nghe tiếng gọi từ buồng trong: "Cha bọn nhỏ, sao ông không bật đèn lên."

Tần Lão Nhị sững sờ, tất cả người trong viện đều yên tĩnh, vừa không dám tin vào tai mình, vừa không dám đi vào kiểm tra. Bên trong có tiếng động như thứ gì rơi xuống đất, đèn được bật lên. Có người đi từ trong phòng ra, mái tóc được búi gọn gàng, một thân mặc quần áo màu đen, không phải Chu Bích Hoa thì là ai?

Chính là Chu Bích Hoa đã chết hai ngày trước!!

Đám người như thấy thứ cực kì khủng bố, đồng loạt lùi về sau. Tần Thái đứng trước Chu Bích Hoa, hốc mắt ửng đỏ cười: "Không sao cả."

Cô như người trấn an, Chu Bích Hoa nhìn cả lúc mới nhận ra: "Là bé tư à."

Giọng nói của bà có chút khàn khàn, như đã lâu lắm chưa uống nước. Tần Thái cười, lặp lại: "Sẽ không sao."

Đám đông không ai dám nói gì, Tần Thái không định ở lại lâu. Cô xoay người đi ra sân, Chu Bích Hoa chạy theo nói với giọng nghẹn ngào: "Bé tư....bé tư, đã trễ thế này con còn định đi đâu?"

Tần Thái nhanh chân bước vội, một cơn gió lớn vờn tới, hất mái tóc cô lên lộ gương mặt tái nhợt đến đáng sợ. Lục Thiếu Hoài cũng phát hiện có gì không đúng, hắn mở cửa kéo cô lên xe.

Tần Thái ngồi ghế sau, Ngô Phù đang lái xe cũng phát hiện điểm không đúng, Tần Thái nghiêng hẳn người vào ghế run bần bật. Lục Thiếu Hoài nhìn qua nhìn lại không biết làm sai. Tần Thái đẩy hắn: "Đừng chạm vào tôi!"

Lục Thiếu Hoài không có cách gì, chỉ đành gọi điện thoại cho Bạch Cập. Bạch Cập lập tức chạy đến đón cô, không nói lời nào trực tiếp ôm người đi. Trần Khoa và Ngô Phù rất tiếc hận, chạy theo một buổi tối mà cuối cùng là may áo cưới sẵn cho Bạch Cập.

Chỉ có Lục Thiếu Hoài vẫn chưa giảm hứng thú: "Hai người trở về trấn Chu Dương đi, ta muốn biết chi tiết về Tiên Tri."

Hai người lên tiếng, hắn lại dặn dò: "Nhớ kĩ phải chi tiết."

Bạch Cập ném Tần Thái lên xe, sau đó gọi cho Sa Ưng. Tần Thái càng lúc càng run mạnh hơn, từ khi trong cơ thể có dị mắt, đã lâu rồi cô không trải qua cảm giác thèm máu nữa, có đôi khi đã quên mất bản thân là cương thi.



Dị mắt bổ sung dương khí trong cơ thể, máu cũng thế để trung hòa với âm khí. Hai thứ không có gì khác biệt. hắn giấu Tần Thái sau một tòa nhà, rồi lục lọi trên xe một hồi, không có gì dùng được.

Tần Thái lạnh đến khó chịu, nhưng hồn phách cô vẫn còn rất mạnh mẽ thanh tỉnh: "Sư thúc, bên kia chắc chắn có gà, tôi nghe thấy tiếng."

Ý cô là, máu gà tuy không có tác dụng lắm nhưng tạm chấp nhận. Bạch Cập hừ lạnh, với thân phận như hắn là đi trộm sắp sao?

Cô thật sự quá khát, răng đã lộ ra ngoài, Bạch Cập không để ý tới cô, dù sao lúc này cứ tập trung bảo vệ cô, không để cô đả thương người khác là được.

Qua mười mấy phút sau, Sa Ưng đã chạy tới. Anh ôm Tần Thái từ trong xe Bạch Cập ra, vừa nhìn liền nhíu mày: "Sao lại ra nông nỗi này?"

Tần Thái còn chưa nói gì, anh đã lấy mặt dây chuyền thập tự của mình rạch một đường lên cổ tay, sau đó ấn vào miệng cô. Máu tươi ào ạt trào ra, Tần Thái dùng đầu lưỡi liếm một chút sau đó ngậm chặt.

Dường như không cảm thấy đau, chờ cô uống xong anh liền ôm cô ra chào hỏi Bạch Cập: "Cám ơn Bạch tiên sinh, tôi đưa cô ấy về trước."

Gương mặt Bạch Cập lạnh lùng, Sa Ưng không chờ hắn trả lời đã ôm Tần Thái vào xe mình. Sau khi được uống máy, Tần Thái cảm thấy mình đã ổn hơn nhưng vẫn còn run hừ hừ.

Mãi đến khi xe Sa Ưng rời đi, Bạch Cập vẫn đứng đó không nói gì. Hắn cúi đầu nhìn vết máu đỏ tươi chói mắt dính trên ghế sau. Bỗng nhiên hắn thấy hơi hoang mang, cách đơn giản như vậy, vì sao hắn lại không nghĩ đến?

Trở về Thiên Lư Loan là trời đã sáng. Cũng may Đàm Tiếu luôn chuẩn bị sẵn máu tươi, Sa Ưng đưa Tần Thái mấy túi. Cô uống xong đã tốt hơn hẳn, ngồi tựa vào ngực Sa Ưng. Anh đang nằm nửa người trên giường, vừa băng bó cổ tay vừa cho phép cô dụi vào.

Tần Thái như đang suy nghĩ, giơ tay sờ sờ cánh tay rắn chắc của Sa Ưng, anh hỏi: "Làm sao vậy?"

Tần Thái nhấp môi, thật lâu mới nói: "Mẹ tôi đã chết."

Sa Ưng hơi giật mình, bỗng Tần Thái cuộn người vào chăn: "Nhưng tôi đã cứu sống bà."

Sa Ưng liền hiểu: "Cô dùng máu của mình cứu bà ấy sao?"

Tần Thái không phủ nhận, xem như cam chịu: "Trong vòng 3 ngày tôi phải tìm ra một viên nội đan của yêu quái, thế thì mẹ tôi có thể dùng nó để tu luyện, giúp bà sống thật lâu."

Anh thở dài: "Tần Thái, từ lúc bắt đầu xây miếu nhận tín đồ cung phụng, cô phải rõ là bản thân đã không giống người bình thường, người thân của cô không có phúc phận làm người thân của thần. Cho nên bọn họ..."

Tần Thái kích động: "Nhưng tôi vốn không phải là thần, tôi không phải!!"

Sa Ưng không nói thêm, chỉ vuốt ve mái tóc cô: "Được rồi, trong vòng 3 ngày phải tìm được nội đan yêu quái. Bây giờ ngủ đi đã, được không?"

Tần Thái gật đầu, nằm xuống cánh tay anh, chỉ chốc lát đã ngủ say.

Việc bị mất máu là tiêu hao rất lớn đối với cô.

Sa Ưng ngồi ở mép giường chờ cô ngủ say, đi xuống lầu.

Khi đó đã 4 giờ sáng, anh vừa ngồi xuống sô pha thì Đàm Tiếu mở cửa trở về. Nhìn thấy Sa Ưng, anh kì lạ: "Sao anh lại ngồi đây?"

Sa Ưng gạt tàn thuốc vào khay, đột nhiên hỏi một câu: "Đàm Tiếu, có phải anh có người bên ngoài đúng không?"

Lời này hỏi quá ái muội, làm như hai người có quan hệ khó nói. Đàm Tiếu mặc lệ Sa Ưng, anh đổi giày rồi đi rửa mặt.

Nửa tiếng sau, anh vừa dùng khăn lông xoa tóc vừa đi ra, ngồi xuống sô pha, bỗng nhớ tới một chuyện: "Tần Thái không về sao?"

Đầu Sa Ưng chẳng quay lại: "Đang ở phòng tôi, gần đây anh hay về rất trễ, thế nào, định nhường toàn thời gian cho tôi à?"

Đàm Tiếu hơi giật mình, biểu cảm trong nháy mắt đó làm sao qua được mắt Sa Ưng, sau đó anh khôi phục thái độ bình thường: "Tôi cảnh cáo anh đừng có chơi chiêu châm ngòi ly gián giữa tôi với Tần Thái nha! Quan hệ của chúng tôi rất tốt! Tính theo trước sau thì anh chỉ là vợ bé thôi đấy!"

Dứt lời, Đàm Tiếu đi lên lầu, sau đó rất tự nhiên mở cửa phòng Tần Thái. Khó có lúc nghe Đàm Tiếu nói như thế, nếu là trước đây thì anh ấy không để ý đến chuyện này đâu.

Vậy là đang che giấu điều gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook