Chương 18
ZOE FERRARIS
09/10/2016
Khu chôn cất ngoài sa mạc bị bỏ không. Hai sĩ quan cảnh sát ngồi gác tại ngã rẽ nơi con đường chính lộ của hạt tạo thành một vệt rõ nét chạy dọc bên phải khu vực họ tìm được các xác chết. Con đường thậm chí bị cát
tàn phá còn nặng nề hơn cả trước đó. Dải băng của hiện trường vụ án vây
quanh khu mộ chôn, và hai cảnh sát đi tuần trên lôi mòn mới hình thành
xung quanh khu mộ đó.
Katya chìa tấm thẻ tên cho hai sĩ quan cảnh sát và họ để cô qua. Nayir lái xe. Cô ngồi ở ghế trước và cảm nhận rõ nắng nóng trên hai má mặc dù hệ thống điều hòa trong chiếc Land Rover đang hoạt động. Phía sau họ là đội tìm dấu vết Murrah, Talib al-Shafi và hai ngưòi cháu của ông, chen chúc trong chiếc taxi tải sàn phẳng hiệu Toyota trông có vẻ còn lớn tuổi hơn cả cô.
Cô đã rất bối rối khi đề nghị Ibrahim cho phép cô làm việc này. Trong suốt cuộc trao đổi trên điện thoại, cô cảm thấy mình đã đủ trơ tráo khi đưa ra gợi ý kiểm tra các hồ sơ hành quyết. Sau đấy cô thấy nhạt hết hứng thú - hoặc có cảm giác là ông cảm thấy như vậy. Cô coi chuyến đi này dù sao cũng là một hệ quả nhẹ hơn, và cô đã thu xếp nó với sự giúp đỡ của Majdi thay vì ông. Ông đã cho cô số điện thoại của nhóm Murrah, và thật tốt là Nayir đã thay mặt cô gọi cho họ.
Hôm đó là ngày thứ Năm, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cuối tuần. Nayir rất hào hứng vì có lý do để lên kế hoạch cho chuyến đi sa mạc cùng với cô, nhưng cô đã làm anh mất hứng trên đường đi khi nói về vụ Thiên sứ. Anh lắng nghe chăm chú, và phản ứng duy nhất là sự bàng hoàng khó tả. Nó vẫn còn hiện hữu trên gương mặt anh khi họ lái lên phía khu vực hiện trường.
Họ không quan tâm đến những điếm chôn cất mà chú ý đến các khu vực xung quanh chứng. Đó là khu vực đủ xa để tên giết ngưòi có thể, thí dụ như, đến đấy mà không bị cảnh sát bảo vệ phát giác chẳng hạn. Bởi vì hắn đã trở lại đấy. Hắn biết những cái xác đã được di dời.
Họ lái xe lên phía dải băng của hiện trường vụ án đang lấp lánh như những dải ruy-băng màu nhạt dưới ánh nắng chói chang. Tất cả bước ra khỏi xe để đi quan sát một vòng. Sau khi dò xét kỹ càng, nhóm tìm dấu vết cho rằng tốt nhất là đi về phía tây, ở đó địa hình dốc hơn nên sẽ dễ dàng hơn cho tên sát nhân quan sát khu vực này mà không bị phát hiện.
Họ lái xe trở lại con đường của hạt rồi tiến thẳng về phía tây với tốc độ có cảm giác còn chậm hơn cả tốc độ sụp đổ của một nền văn minh. Chiếc xe của nhóm Murrah ở phía trước, hai người cháu lúc này đã tỳ gối trên sàn xe, mỗi người một bên, chăm chú quan sát các dâu vết để lại trên con đường. Họ thậm chí còn để ý cả các vệt lốp xe, như những chú chó săn. Nayir và Katya hồi hộp quan sát họ.
Cuối cùng, họ dừng lại, rồi một người nhảy qua tấm chắn bùn và khẽ ghếch một bên vai. Họ đã thấy cái gì đó. Anh ta ra hiệu cho Nayir lùi xe lại và rẽ sang bên phải.
Nayir lái chiếc Land Rover lăn qua lớp cát và hạ kính cửa sổ xe xuống.
“Có vệt bánh xe ở đấy.” Người cháu trong nhóm Murrah vừa nói vừa chỉ vào điểm đỗ của chiếc Toyota. “Có ai đã đã xóa nó nhưng những dấu vết đó vẫn còn đấy.”
“Bọn chúng đã xóa dấu vết sao?” Nayir hỏi. “Bằng cái gì được nhỉ?”
“Một tấm bìa các-tông. Chúng tôi sẽ để xe lại đấy và đi bộ dẫn đường cho anh để chúng ta có thể để ý tới con đường.” Anh ta nhìn lướt qua Katya, ý nói rằng Chúng tôi sẽ không làm phiền sự riêng tư của vợ anh đâu. Nayir gật đầu với vẻ cảm kích. Katya cảm thấy mình trôi theo cái gật đầu đó, tuột vào một thế giới mà người ta mong là sẽ bị bỏ lại một mình trong ô-tô. Rồi cô tự nhắc mình rằng toàn bộ chuyến đi này là ý tưởng của cô - một phần là nhờ vào một phụ nữ Mỹ thậm chí còn không có che mặt - và rằng chỉ trong giây lát cô sẽ ra ngoài nắng cát đó và đầm đìa mồ hôi như những người đàn ông kia.
Họ đi theo nhóm Murrah khoảng hơn một cây số. Lốp xe của chiếc Rover phát ra tiếng lốp bốp khi chèn phải những hòn sỏi nằm rải rác chỗ này chỗ kia. Cuổi cùng, người trong nhóm Murrah giơ tay lên và Nayir dừng xe lại.
Katya ra khỏi xe và kéo tâm khăn lên che qua mũi và miệng, gài nó vào khăn trùm đầu. Cô làm vậy một phần là để nhóm Murrah được thoải mái, nhưng chủ yếu là vì ánh nắng bỏng rẫy làm rát khuôn mặt cô, nghĩa là sẽ làm các mô mềm trên mặt cô bị chảy nhão. Cô đeo cặp kính râm vào và theo bước Nayir, theo đúng nghĩa, khi cô bước lên các dấu chân của anh. Một người trong nhóm Murrah nhận thấy điều đó và nói với Nayir: “Cô ấy không phải làm vậy đâu. Chúng tôi biết dấu chân của cô ấy thế nào mà.”
“Cẩn thận cũng tốt mà.” Nayir đáp.
Bọn họ đứng ở đó, chờ đợi người ông, Talib, đang nghiền ngẫm các vệt lốp xe dẫn về phía con đường. Khi ông trở lại chỗ mọi người, ông nói: “Hắn lái một chiếc GMC và chiếc lốp phải phía trước bị non hơi. Chúng ta còn có gì nữa nào?”
Không lâu sau họ tìm thấy các dấu chân.
Talib không hề nói gì một lúc lâu; ông chỉ nghiền ngẫm mặt đất, loanh quanh đi lại và gật gật đầu như thể đang nghe gió kể chuyện vậy.
Ông ra hiệu cho Nayir lại gần rồi chỉ vào một chỗ mờ mờ dấu vết trên mặt đất, và bắt đầu giải thích. “Chiếc xe đã đỗ ở chỗ này. Hắn bước ra ngoài rồi đi đến chỗ đó, rồi quay trở lại chỗ chiếc xe tải ấy. Có lẽ hắn đã tức giận; những dấu chân giận dữ khi quay trở lại.”
Đó có thể là khi hắn phát hiện những cái xác đã biến mất. Katya nghĩ.
Mọi người đi theo dấu chân đến sát một đụn cát hơi uốn lượn. Từ chỗ này có thể dễ dàng thấy khu mộ chôn. “Hắn đã dừng lại ở đây.”
Talib nói. “Đây chính là địa điểm quan sát.”
Katya chụp một loạt ảnh. “Ông có biết vào khoảng thời gian nào hắn đến đây không?” Cô hỏi.
“Tôi có thể nói những dấu chân này đã có khoảng năm hoặc sáu ngày gì đó.” Ông nói.
“Lúc ấy cảnh sát vẫn còn ở đây.” Katya nói. “Và cả đội pháp y nữa. Hẳn là rất nhiều người.”
“Nếu hắn đến vào giữa buổi sáng,” Nayir nói, “mọi người sẽ không thể nhận ra hắn có mặt ở đây. Mặt trời lúc đó ở phía sau hắn.”
Talib gật đầu.
“Nhưng làm thế nào hắn qua mặt được xe cảnh sát trên đường nhỉ?”
“Từ phía nam.” Talib chỉ tay. “Có một con đường khác chạy quanh khu vực đó, và vết bánh xe của hắn rẽ vào từ hướng đối diện giống như chúng ta.”
“Có thể hắn có thói quen đến đây.” Katya nói. “Có lẽ lúc nào hắn cũng kiểm tra khu vực trước khi lại gần.” Cô nhớ lại năm hoặc sáu ngày trước. Đó chính là thời điểm họ tìm được bàn tay của Amina trên phố Falasteen. Có khả năng tên sát nhân đã đến đây kiểm tra khu vực của mình. Việc khám phá ra những cái xác đã bị phát hiện khiến hắn nổi khùng và thúc đẩy việc hắn chặt đứt bàn tay của Amina trước khi hắn chủ định làm vậy. Nhưng nếu Amina thực sự là một nạn nhân của hắn, thì câu hỏi đặt ra là tại sao bà ta không giống những nạn nhân trước đấy.
Katya tiếp tục chụp ảnh. Những người đàn ông khác đã bước ra chỗ khác, ngoại trừ Talib. Ông đứng đó nhìn về phía khu mộ chôn, cố ý lảng tránh cái nhìn chăm chú của Katya.
“Cô không phải làm vậy đâu.” Ông nói. “Tôi nhớ các dấu chân đó.” Khi quay đi, ông nói với qua vai. “Và đừng lo, nó sẽ được đưa ra trước tòa.”
Đã từ lâu bạn bè không còn hỏi khi nào thì cô sẽ cưới. Giờ cô đã hai mươi chín tuổi, cái tuổi quá lớn để có được một người chồng tử tế. Và việc hỏi thăm trở thành một điều khiếm nhã. Vài người bạn thân đã cố gắng tìm cho cô một anh chàng từ nhiều năm rồi. Cô luôn luôn nằm trong danh sách khách mời cưới đầu tiên của họ, bởi đám cưới là nơi mà chuyện mai mối diễn ra nhiều nhất. Nhưng sau khi việc đính hôn với Othoman không thành, ngay cả những người bạn đó của cô cũng thôi không bàn về chuyện hôn nhân nữa. Có lẽ họ nghĩ cô cần thời gian để lấy lại thăng bằng, hoặc có thể họ tin rằng cô sẽ chẳng thể nào bình thường trở lại được. Và khi sự im lặng đó mê hoặc cô, cô trở nên hoài nghi về những viễn tượng của chính mình mà thậm chí không hề nghĩ đến việc thực hiện nó.
Lời cầu hôn của Nayir đã hóa giải sự mê hoặc ấy. Thay vào đó, chính nó lại đặt một bùa chú khác lên cô.
Chặng đường về thật căng thẳng. Cô so sánh Nayir với em họ của mình. Ayman lớn lên ở Li-băng và dành một khoảng thời gian nhiều đến bất thường để xem truyền hình vệ tinh, chính vì vậy mà cậu hiểu biết rất rộng về thế giới. Cậu biết chính xác một tên giết người hàng loạt là thế nào và thậm chí còn ngay lập tức nhớ lại những mẩu tin nhỏ nhặt. Liệu cô có biết John Gacy đã hãm hiếp ba mươi nạn nhân nam giới và chôn họ dưới tầng hầm nhà hắn không? Và chuyện Jeffrey Dahmer đã cố biến các nạn nhân thành thây ma sống? (Kể cả việc các nhà khoa học đã giữ lại bộ não của Dahmer để phục vụ cho nghiên cứu nữa?) Những gợi nhớ đó của Ayman đã khiến cô lo lắng, nhưng còn không bằng sự trang trọng của Nayir.
“Chúng ta chưa từng có vụ nào như thế này cả.” Anh nói. “Loại quỷ sa tăng đó. Hắn ta chỉ tồn tại ở một quốc gia nào khác, chứ không phải ở đấy.”
“Có thể” Cô nói. “Hoặc có thể chỉ vì chúng ta chưa bao giờ để ý. Phải mất nhiều năm họ mới phát hiện ra vụ này”
Điều này có vẻ khiến anh tức giận. “Sao bao nhiêu người mất tích như thế mà không có ai để ý được nhỉ?”
“Bọn họ đều là những lao động ngoại quốc.” Katya nói. “Có lẽ họ đã chạy trốn, không ai biết họ đã bắt đầu từ đâu nữa.”
“Và giờ thì tên giết người đã biết việc cảnh sát phát hiện ra những cái xác đó.” Anh nói. “Em nghĩ hắn ta sẽ làm gì tiếp theo nữa?”
“Em nghĩ hắn ta đã có nạn nhân kế tiếp rồi.” Cô thấy mệt mỏi. Cái nóng đã làm cô kiệt sức, và những phát hiện của ngày hôm nay chỉ khiến toàn bộ tình hình trở nên phức tạp hơn. Cô muốn anh nói với cô rằng cô thật mạnh mẽ, thật can trường.
“Có khả năng hắn sẽ phát hiện ra em.” Anh nói. “Về những người tham gia vào vụ án này.”
“Luôn có khả năng đó.”
Cô có thể thấy anh đang cố gắng thận trọng để đáp lại điều đó, nhưng cuối cùng thì anh không nói gì và trên suốt cả quãng đường còn lại để về nhà, họ im lặng trong nỗi bứt rứt khôn nguôi.
Katya chìa tấm thẻ tên cho hai sĩ quan cảnh sát và họ để cô qua. Nayir lái xe. Cô ngồi ở ghế trước và cảm nhận rõ nắng nóng trên hai má mặc dù hệ thống điều hòa trong chiếc Land Rover đang hoạt động. Phía sau họ là đội tìm dấu vết Murrah, Talib al-Shafi và hai ngưòi cháu của ông, chen chúc trong chiếc taxi tải sàn phẳng hiệu Toyota trông có vẻ còn lớn tuổi hơn cả cô.
Cô đã rất bối rối khi đề nghị Ibrahim cho phép cô làm việc này. Trong suốt cuộc trao đổi trên điện thoại, cô cảm thấy mình đã đủ trơ tráo khi đưa ra gợi ý kiểm tra các hồ sơ hành quyết. Sau đấy cô thấy nhạt hết hứng thú - hoặc có cảm giác là ông cảm thấy như vậy. Cô coi chuyến đi này dù sao cũng là một hệ quả nhẹ hơn, và cô đã thu xếp nó với sự giúp đỡ của Majdi thay vì ông. Ông đã cho cô số điện thoại của nhóm Murrah, và thật tốt là Nayir đã thay mặt cô gọi cho họ.
Hôm đó là ngày thứ Năm, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cuối tuần. Nayir rất hào hứng vì có lý do để lên kế hoạch cho chuyến đi sa mạc cùng với cô, nhưng cô đã làm anh mất hứng trên đường đi khi nói về vụ Thiên sứ. Anh lắng nghe chăm chú, và phản ứng duy nhất là sự bàng hoàng khó tả. Nó vẫn còn hiện hữu trên gương mặt anh khi họ lái lên phía khu vực hiện trường.
Họ không quan tâm đến những điếm chôn cất mà chú ý đến các khu vực xung quanh chứng. Đó là khu vực đủ xa để tên giết ngưòi có thể, thí dụ như, đến đấy mà không bị cảnh sát bảo vệ phát giác chẳng hạn. Bởi vì hắn đã trở lại đấy. Hắn biết những cái xác đã được di dời.
Họ lái xe lên phía dải băng của hiện trường vụ án đang lấp lánh như những dải ruy-băng màu nhạt dưới ánh nắng chói chang. Tất cả bước ra khỏi xe để đi quan sát một vòng. Sau khi dò xét kỹ càng, nhóm tìm dấu vết cho rằng tốt nhất là đi về phía tây, ở đó địa hình dốc hơn nên sẽ dễ dàng hơn cho tên sát nhân quan sát khu vực này mà không bị phát hiện.
Họ lái xe trở lại con đường của hạt rồi tiến thẳng về phía tây với tốc độ có cảm giác còn chậm hơn cả tốc độ sụp đổ của một nền văn minh. Chiếc xe của nhóm Murrah ở phía trước, hai người cháu lúc này đã tỳ gối trên sàn xe, mỗi người một bên, chăm chú quan sát các dâu vết để lại trên con đường. Họ thậm chí còn để ý cả các vệt lốp xe, như những chú chó săn. Nayir và Katya hồi hộp quan sát họ.
Cuối cùng, họ dừng lại, rồi một người nhảy qua tấm chắn bùn và khẽ ghếch một bên vai. Họ đã thấy cái gì đó. Anh ta ra hiệu cho Nayir lùi xe lại và rẽ sang bên phải.
Nayir lái chiếc Land Rover lăn qua lớp cát và hạ kính cửa sổ xe xuống.
“Có vệt bánh xe ở đấy.” Người cháu trong nhóm Murrah vừa nói vừa chỉ vào điểm đỗ của chiếc Toyota. “Có ai đã đã xóa nó nhưng những dấu vết đó vẫn còn đấy.”
“Bọn chúng đã xóa dấu vết sao?” Nayir hỏi. “Bằng cái gì được nhỉ?”
“Một tấm bìa các-tông. Chúng tôi sẽ để xe lại đấy và đi bộ dẫn đường cho anh để chúng ta có thể để ý tới con đường.” Anh ta nhìn lướt qua Katya, ý nói rằng Chúng tôi sẽ không làm phiền sự riêng tư của vợ anh đâu. Nayir gật đầu với vẻ cảm kích. Katya cảm thấy mình trôi theo cái gật đầu đó, tuột vào một thế giới mà người ta mong là sẽ bị bỏ lại một mình trong ô-tô. Rồi cô tự nhắc mình rằng toàn bộ chuyến đi này là ý tưởng của cô - một phần là nhờ vào một phụ nữ Mỹ thậm chí còn không có che mặt - và rằng chỉ trong giây lát cô sẽ ra ngoài nắng cát đó và đầm đìa mồ hôi như những người đàn ông kia.
Họ đi theo nhóm Murrah khoảng hơn một cây số. Lốp xe của chiếc Rover phát ra tiếng lốp bốp khi chèn phải những hòn sỏi nằm rải rác chỗ này chỗ kia. Cuổi cùng, người trong nhóm Murrah giơ tay lên và Nayir dừng xe lại.
Katya ra khỏi xe và kéo tâm khăn lên che qua mũi và miệng, gài nó vào khăn trùm đầu. Cô làm vậy một phần là để nhóm Murrah được thoải mái, nhưng chủ yếu là vì ánh nắng bỏng rẫy làm rát khuôn mặt cô, nghĩa là sẽ làm các mô mềm trên mặt cô bị chảy nhão. Cô đeo cặp kính râm vào và theo bước Nayir, theo đúng nghĩa, khi cô bước lên các dấu chân của anh. Một người trong nhóm Murrah nhận thấy điều đó và nói với Nayir: “Cô ấy không phải làm vậy đâu. Chúng tôi biết dấu chân của cô ấy thế nào mà.”
“Cẩn thận cũng tốt mà.” Nayir đáp.
Bọn họ đứng ở đó, chờ đợi người ông, Talib, đang nghiền ngẫm các vệt lốp xe dẫn về phía con đường. Khi ông trở lại chỗ mọi người, ông nói: “Hắn lái một chiếc GMC và chiếc lốp phải phía trước bị non hơi. Chúng ta còn có gì nữa nào?”
Không lâu sau họ tìm thấy các dấu chân.
Talib không hề nói gì một lúc lâu; ông chỉ nghiền ngẫm mặt đất, loanh quanh đi lại và gật gật đầu như thể đang nghe gió kể chuyện vậy.
Ông ra hiệu cho Nayir lại gần rồi chỉ vào một chỗ mờ mờ dấu vết trên mặt đất, và bắt đầu giải thích. “Chiếc xe đã đỗ ở chỗ này. Hắn bước ra ngoài rồi đi đến chỗ đó, rồi quay trở lại chỗ chiếc xe tải ấy. Có lẽ hắn đã tức giận; những dấu chân giận dữ khi quay trở lại.”
Đó có thể là khi hắn phát hiện những cái xác đã biến mất. Katya nghĩ.
Mọi người đi theo dấu chân đến sát một đụn cát hơi uốn lượn. Từ chỗ này có thể dễ dàng thấy khu mộ chôn. “Hắn đã dừng lại ở đây.”
Talib nói. “Đây chính là địa điểm quan sát.”
Katya chụp một loạt ảnh. “Ông có biết vào khoảng thời gian nào hắn đến đây không?” Cô hỏi.
“Tôi có thể nói những dấu chân này đã có khoảng năm hoặc sáu ngày gì đó.” Ông nói.
“Lúc ấy cảnh sát vẫn còn ở đây.” Katya nói. “Và cả đội pháp y nữa. Hẳn là rất nhiều người.”
“Nếu hắn đến vào giữa buổi sáng,” Nayir nói, “mọi người sẽ không thể nhận ra hắn có mặt ở đây. Mặt trời lúc đó ở phía sau hắn.”
Talib gật đầu.
“Nhưng làm thế nào hắn qua mặt được xe cảnh sát trên đường nhỉ?”
“Từ phía nam.” Talib chỉ tay. “Có một con đường khác chạy quanh khu vực đó, và vết bánh xe của hắn rẽ vào từ hướng đối diện giống như chúng ta.”
“Có thể hắn có thói quen đến đây.” Katya nói. “Có lẽ lúc nào hắn cũng kiểm tra khu vực trước khi lại gần.” Cô nhớ lại năm hoặc sáu ngày trước. Đó chính là thời điểm họ tìm được bàn tay của Amina trên phố Falasteen. Có khả năng tên sát nhân đã đến đây kiểm tra khu vực của mình. Việc khám phá ra những cái xác đã bị phát hiện khiến hắn nổi khùng và thúc đẩy việc hắn chặt đứt bàn tay của Amina trước khi hắn chủ định làm vậy. Nhưng nếu Amina thực sự là một nạn nhân của hắn, thì câu hỏi đặt ra là tại sao bà ta không giống những nạn nhân trước đấy.
Katya tiếp tục chụp ảnh. Những người đàn ông khác đã bước ra chỗ khác, ngoại trừ Talib. Ông đứng đó nhìn về phía khu mộ chôn, cố ý lảng tránh cái nhìn chăm chú của Katya.
“Cô không phải làm vậy đâu.” Ông nói. “Tôi nhớ các dấu chân đó.” Khi quay đi, ông nói với qua vai. “Và đừng lo, nó sẽ được đưa ra trước tòa.”
Đã từ lâu bạn bè không còn hỏi khi nào thì cô sẽ cưới. Giờ cô đã hai mươi chín tuổi, cái tuổi quá lớn để có được một người chồng tử tế. Và việc hỏi thăm trở thành một điều khiếm nhã. Vài người bạn thân đã cố gắng tìm cho cô một anh chàng từ nhiều năm rồi. Cô luôn luôn nằm trong danh sách khách mời cưới đầu tiên của họ, bởi đám cưới là nơi mà chuyện mai mối diễn ra nhiều nhất. Nhưng sau khi việc đính hôn với Othoman không thành, ngay cả những người bạn đó của cô cũng thôi không bàn về chuyện hôn nhân nữa. Có lẽ họ nghĩ cô cần thời gian để lấy lại thăng bằng, hoặc có thể họ tin rằng cô sẽ chẳng thể nào bình thường trở lại được. Và khi sự im lặng đó mê hoặc cô, cô trở nên hoài nghi về những viễn tượng của chính mình mà thậm chí không hề nghĩ đến việc thực hiện nó.
Lời cầu hôn của Nayir đã hóa giải sự mê hoặc ấy. Thay vào đó, chính nó lại đặt một bùa chú khác lên cô.
Chặng đường về thật căng thẳng. Cô so sánh Nayir với em họ của mình. Ayman lớn lên ở Li-băng và dành một khoảng thời gian nhiều đến bất thường để xem truyền hình vệ tinh, chính vì vậy mà cậu hiểu biết rất rộng về thế giới. Cậu biết chính xác một tên giết người hàng loạt là thế nào và thậm chí còn ngay lập tức nhớ lại những mẩu tin nhỏ nhặt. Liệu cô có biết John Gacy đã hãm hiếp ba mươi nạn nhân nam giới và chôn họ dưới tầng hầm nhà hắn không? Và chuyện Jeffrey Dahmer đã cố biến các nạn nhân thành thây ma sống? (Kể cả việc các nhà khoa học đã giữ lại bộ não của Dahmer để phục vụ cho nghiên cứu nữa?) Những gợi nhớ đó của Ayman đã khiến cô lo lắng, nhưng còn không bằng sự trang trọng của Nayir.
“Chúng ta chưa từng có vụ nào như thế này cả.” Anh nói. “Loại quỷ sa tăng đó. Hắn ta chỉ tồn tại ở một quốc gia nào khác, chứ không phải ở đấy.”
“Có thể” Cô nói. “Hoặc có thể chỉ vì chúng ta chưa bao giờ để ý. Phải mất nhiều năm họ mới phát hiện ra vụ này”
Điều này có vẻ khiến anh tức giận. “Sao bao nhiêu người mất tích như thế mà không có ai để ý được nhỉ?”
“Bọn họ đều là những lao động ngoại quốc.” Katya nói. “Có lẽ họ đã chạy trốn, không ai biết họ đã bắt đầu từ đâu nữa.”
“Và giờ thì tên giết người đã biết việc cảnh sát phát hiện ra những cái xác đó.” Anh nói. “Em nghĩ hắn ta sẽ làm gì tiếp theo nữa?”
“Em nghĩ hắn ta đã có nạn nhân kế tiếp rồi.” Cô thấy mệt mỏi. Cái nóng đã làm cô kiệt sức, và những phát hiện của ngày hôm nay chỉ khiến toàn bộ tình hình trở nên phức tạp hơn. Cô muốn anh nói với cô rằng cô thật mạnh mẽ, thật can trường.
“Có khả năng hắn sẽ phát hiện ra em.” Anh nói. “Về những người tham gia vào vụ án này.”
“Luôn có khả năng đó.”
Cô có thể thấy anh đang cố gắng thận trọng để đáp lại điều đó, nhưng cuối cùng thì anh không nói gì và trên suốt cả quãng đường còn lại để về nhà, họ im lặng trong nỗi bứt rứt khôn nguôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.