"Vương Quyền Và Bóng Tối: Tái Sinh Từ Cô Đơn"
Chương 4: Ngày Khó Khăn Trong Gia Tộc
Tinh Tú Quỳ
15/09/2024
~Ánh sáng bình minh sáng rực xuyên qua cửa sổ phòng ăn lớn của phủ bá tước, nhưng trong không khí căng thẳng của gia đình Tô, ánh sáng đó dường như không thể xua tan được sự lạnh lẽo và xung đột.
Đây là một ngày quan trọng khi mọi thành viên gia đình Bá Tước sẽ tụ họp để thảo luận về các vấn đề lớn, và sự căng thẳng trong bầu không khí gần như có thể cảm nhận được.~
~Anh Anh bước vào phòng ăn với sự nghiêm túc.
Mặc dù cô cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong, cô cảm thấy lo lắng về cuộc họp gia đình sắp tới.
Mẹ cô, bà Tô Vân, ngồi yên lặng ở một góc bàn, ánh mắt mệt mỏi.~
*Khi các thành viên khác trong gia đình lần lượt xuất hiện, không khí đã bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tô Khang, với vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi ở đầu bàn.
Tô Vũ, trái lại, có vẻ vui vẻ hơn nhưng không giấu được sự lo lắng.
Tô Hương, em gái của Anh Anh, bước vào với vẻ duyên dáng nhưng ánh mắt đầy sự ngây thơ phát sến.
Và có 1 người không tham gia - Đại tiểu thư của gia tộc - Tô Ngọc Ý.
Bữa sáng bắt đầu một cách bình thường cho đến khi Tô Khang bắt đầu lên tiếng.
“Hôm nay chúng ta cần thảo luận về việc mở rộng hoạt động thương mại của gia tộc,”
anh bắt đầu, ánh mắt hướng về Tô Hương.
“Tô Hương đã đề xuất một số ý tưởng mà chúng tôi cần xem xét.”
Chỉ ngay sau khi Tô Khang nói xong, Tô Hương, với nụ cười tươi, đưa ra ý tưởng của mình về việc đầu tư vào một số dự án mới.
Nhưng lời đề xuất của cô không được đón nhận tích cực.
Tô Vũ ngay lập tức nhăn mặt.
“Tô Hương, em có chắc rằng các dự án đó sẽ mang lại lợi nhuận không?
Em không nghĩ rằng chúng ta cần phải mạo hiểm với số tiền lớn như vậy.”
Tô Hương nhanh chóng phản bác.
“Tô Vũ, anh không hiểu gì cả.
Những dự án này đã được nghiên cứu kỹ lưỡng và có tiềm năng lớn.
Anh không nên phản bác mà không có cơ sở.”
Nghe vậy, Tô Khang nhíu mày, và ánh mắt của anh chuyển từ Tô Hương sang Tô Vũ.
“Tô Vũ, em nên thận trọng hơn với những nhận xét của mình.
Chúng ta cần phải xem xét các ý tưởng một cách công bằng, chứ không phải chỉ vì sự thành kiến cá nhân.”
Lời nói của Tô Khang khiến Tô Vũ ngay lập tức cảm thấy bị công kích.
Anh lặng lẽ gật đầu nhưng không giấu được vẻ mặt khó chịu.
Ta ngồi lặng lẽ, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình.
Ta cảm thấy sự căng thẳng ngày càng gia tăng trong phòng.
Dưới góc nhìn của ta, một chút căng thẳng ít ỏi này không đáng là bao.
Ta không để tâm lắm, vì ta sắp được gả đi rồi.
Sau bữa sáng, gia đình tập trung tại phòng họp để thảo luận về các vấn đề quan trọng của gia tộc.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết khi các thành viên bắt đầu đưa ra ý kiến của mình.
Tô Hương là người đầu tiên lên tiếng, đưa ra kế hoạch của mình về việc mở rộng quan hệ thương mại.
“Chúng ta cần phải mở rộng ảnh hưởng của gia tộc ra ngoài thành phố này để có thể tăng cường sức mạnh và sự ảnh hưởng,” cô nói với sự tự tin.
Tô Khang gật đầu đồng tình nhưng ngay lập tức Tô Vũ phản bác.
“Tôi không đồng ý với kế hoạch này.
Nếu chúng ta mở rộng quá nhanh, chúng ta có thể gặp phải nhiều rủi ro không lường trước được.”
Tô Hương liền đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Tô Vũ, anh nên xem xét các dữ liệu trước khi phản bác.
Kế hoạch này đã được tính toán cẩn thận.”
Ta ngồi yên, cảm nhận được sự căng thẳng đến từ tứ phía.
Ta biết rằng không khí trong phòng không hề dễ chịu, và sự căng thẳng ngày càng tăng lên với mỗi câu nói và phản hồi.
Bà Tô Vân, người thường xuyên giữ vai trò trung lập, cố gắng làm dịu tình hình.
“Chúng ta cần phải lắng nghe ý kiến của nhau và làm việc cùng nhau để đưa ra quyết định tốt nhất cho gia tộc.”
Tuy nhiên, ngay khi bà Vân nói xong, Tô Khang lại cắt ngang.
“Mẹ, điều này không thực tế.
Chúng ta cần phải có quyết định nhanh chóng và rõ ràng để có thể hành động kịp thời.”
Sự cắt ngang của Tô Khang khiến bà Tô Vân cảm thấy buồn bã.
“Con không cần phải nói chuyện với mẹ như vậy,” bà nói, giọng đầy tổn thương.
“Mẹ chỉ muốn mọi người hòa thuận và làm việc cùng nhau.”
Tô Hương không bỏ lỡ cơ hội này để phản ứng.
“Tô Khang, anh không nên làm mẹ cảm thấy như vậy.
Chúng ta cần phải duy trì sự tôn trọng và làm việc cùng nhau.”
Trong khi mọi người đang tranh luận, ta cố gắng giữ bình tĩnh và không để mình bị cuốn vào cuộc xung đột.
Nhưng ngay khi có cơ hội, ta cảm thấy cần phải lên tiếng để bảo vệ chính mình.
“Có thể chúng ta nên xem xét các kế hoạch một cách toàn diện hơn, thay vì chỉ tập trung vào những điểm yếu của nhau,” ta đề xuất.
Vì ta cảm thấy bọn họ quá trẻ con và không có chút kinh nghiệm thương trường nào.
Ngay lập tức, Tô Hương quay sang ta với vẻ mặt lạnh lùng.
“Chị Anh Anh, chị không biết gì về các vấn đề này.
Chị chỉ là người ngoài cuộc, chị nên im lặng và để chúng tôi giải quyết.”
Ta cảm thấy bị chỉ trích, nhưng ta không để điều đó làm ảnh hưởng đến mình.
Rốt cuộc bọn nó cũng chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi.
“Tôi chỉ muốn đưa ra một quan điểm khác để giúp gia tộc chúng ta phát triển tốt hơn.
Nếu có điều gì không đúng, tôi sẵn sàng lắng nghe.”
Tô Khang và Tô Vũ đều không thể đồng tình với ta, và tình hình càng trở nên căng thẳng hơn.
Bọn họ quá non kém và không hiểu ẩn ý trong lời nói của ta, khiến ta thấy đau đầu, như lúc ta dạy cháu trai của Tần Ngọc học lúc trước.
Tô Khang nhìn ta với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chị cần phải hiểu rằng đây là vấn đề quan trọng và không thể giải quyết đơn giản như vậy.”
Lúc đó, ta nghĩ: Việc suy nghĩ khái quát để giải quyết vấn đề cũng không làm được, quả thật, bọn họ càng ngày càng làm Tô gia trì trệ.
Tô Vũ cũng gia nhập vào cuộc tranh luận.
“Chị nên biết rằng các vấn đề gia tộc không phải lúc nào cũng có thể giải quyết bằng cách đưa ra quan điểm cá nhân.”
Cuộc họp kết thúc trong sự căng thẳng và không có sự đồng thuận.
Mặc dù mọi người đều có ý kiến riêng của mình, nhưng không ai có thể tìm ra một giải pháp chung.
Mỗi người đều giữ vững lập trường của mình, và sự căng thẳng giữa các thành viên trong gia đình tiếp tục gia tăng.
Đây là một ngày quan trọng khi mọi thành viên gia đình Bá Tước sẽ tụ họp để thảo luận về các vấn đề lớn, và sự căng thẳng trong bầu không khí gần như có thể cảm nhận được.~
~Anh Anh bước vào phòng ăn với sự nghiêm túc.
Mặc dù cô cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong, cô cảm thấy lo lắng về cuộc họp gia đình sắp tới.
Mẹ cô, bà Tô Vân, ngồi yên lặng ở một góc bàn, ánh mắt mệt mỏi.~
*Khi các thành viên khác trong gia đình lần lượt xuất hiện, không khí đã bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tô Khang, với vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi ở đầu bàn.
Tô Vũ, trái lại, có vẻ vui vẻ hơn nhưng không giấu được sự lo lắng.
Tô Hương, em gái của Anh Anh, bước vào với vẻ duyên dáng nhưng ánh mắt đầy sự ngây thơ phát sến.
Và có 1 người không tham gia - Đại tiểu thư của gia tộc - Tô Ngọc Ý.
Bữa sáng bắt đầu một cách bình thường cho đến khi Tô Khang bắt đầu lên tiếng.
“Hôm nay chúng ta cần thảo luận về việc mở rộng hoạt động thương mại của gia tộc,”
anh bắt đầu, ánh mắt hướng về Tô Hương.
“Tô Hương đã đề xuất một số ý tưởng mà chúng tôi cần xem xét.”
Chỉ ngay sau khi Tô Khang nói xong, Tô Hương, với nụ cười tươi, đưa ra ý tưởng của mình về việc đầu tư vào một số dự án mới.
Nhưng lời đề xuất của cô không được đón nhận tích cực.
Tô Vũ ngay lập tức nhăn mặt.
“Tô Hương, em có chắc rằng các dự án đó sẽ mang lại lợi nhuận không?
Em không nghĩ rằng chúng ta cần phải mạo hiểm với số tiền lớn như vậy.”
Tô Hương nhanh chóng phản bác.
“Tô Vũ, anh không hiểu gì cả.
Những dự án này đã được nghiên cứu kỹ lưỡng và có tiềm năng lớn.
Anh không nên phản bác mà không có cơ sở.”
Nghe vậy, Tô Khang nhíu mày, và ánh mắt của anh chuyển từ Tô Hương sang Tô Vũ.
“Tô Vũ, em nên thận trọng hơn với những nhận xét của mình.
Chúng ta cần phải xem xét các ý tưởng một cách công bằng, chứ không phải chỉ vì sự thành kiến cá nhân.”
Lời nói của Tô Khang khiến Tô Vũ ngay lập tức cảm thấy bị công kích.
Anh lặng lẽ gật đầu nhưng không giấu được vẻ mặt khó chịu.
Ta ngồi lặng lẽ, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình.
Ta cảm thấy sự căng thẳng ngày càng gia tăng trong phòng.
Dưới góc nhìn của ta, một chút căng thẳng ít ỏi này không đáng là bao.
Ta không để tâm lắm, vì ta sắp được gả đi rồi.
Sau bữa sáng, gia đình tập trung tại phòng họp để thảo luận về các vấn đề quan trọng của gia tộc.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết khi các thành viên bắt đầu đưa ra ý kiến của mình.
Tô Hương là người đầu tiên lên tiếng, đưa ra kế hoạch của mình về việc mở rộng quan hệ thương mại.
“Chúng ta cần phải mở rộng ảnh hưởng của gia tộc ra ngoài thành phố này để có thể tăng cường sức mạnh và sự ảnh hưởng,” cô nói với sự tự tin.
Tô Khang gật đầu đồng tình nhưng ngay lập tức Tô Vũ phản bác.
“Tôi không đồng ý với kế hoạch này.
Nếu chúng ta mở rộng quá nhanh, chúng ta có thể gặp phải nhiều rủi ro không lường trước được.”
Tô Hương liền đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Tô Vũ, anh nên xem xét các dữ liệu trước khi phản bác.
Kế hoạch này đã được tính toán cẩn thận.”
Ta ngồi yên, cảm nhận được sự căng thẳng đến từ tứ phía.
Ta biết rằng không khí trong phòng không hề dễ chịu, và sự căng thẳng ngày càng tăng lên với mỗi câu nói và phản hồi.
Bà Tô Vân, người thường xuyên giữ vai trò trung lập, cố gắng làm dịu tình hình.
“Chúng ta cần phải lắng nghe ý kiến của nhau và làm việc cùng nhau để đưa ra quyết định tốt nhất cho gia tộc.”
Tuy nhiên, ngay khi bà Vân nói xong, Tô Khang lại cắt ngang.
“Mẹ, điều này không thực tế.
Chúng ta cần phải có quyết định nhanh chóng và rõ ràng để có thể hành động kịp thời.”
Sự cắt ngang của Tô Khang khiến bà Tô Vân cảm thấy buồn bã.
“Con không cần phải nói chuyện với mẹ như vậy,” bà nói, giọng đầy tổn thương.
“Mẹ chỉ muốn mọi người hòa thuận và làm việc cùng nhau.”
Tô Hương không bỏ lỡ cơ hội này để phản ứng.
“Tô Khang, anh không nên làm mẹ cảm thấy như vậy.
Chúng ta cần phải duy trì sự tôn trọng và làm việc cùng nhau.”
Trong khi mọi người đang tranh luận, ta cố gắng giữ bình tĩnh và không để mình bị cuốn vào cuộc xung đột.
Nhưng ngay khi có cơ hội, ta cảm thấy cần phải lên tiếng để bảo vệ chính mình.
“Có thể chúng ta nên xem xét các kế hoạch một cách toàn diện hơn, thay vì chỉ tập trung vào những điểm yếu của nhau,” ta đề xuất.
Vì ta cảm thấy bọn họ quá trẻ con và không có chút kinh nghiệm thương trường nào.
Ngay lập tức, Tô Hương quay sang ta với vẻ mặt lạnh lùng.
“Chị Anh Anh, chị không biết gì về các vấn đề này.
Chị chỉ là người ngoài cuộc, chị nên im lặng và để chúng tôi giải quyết.”
Ta cảm thấy bị chỉ trích, nhưng ta không để điều đó làm ảnh hưởng đến mình.
Rốt cuộc bọn nó cũng chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi.
“Tôi chỉ muốn đưa ra một quan điểm khác để giúp gia tộc chúng ta phát triển tốt hơn.
Nếu có điều gì không đúng, tôi sẵn sàng lắng nghe.”
Tô Khang và Tô Vũ đều không thể đồng tình với ta, và tình hình càng trở nên căng thẳng hơn.
Bọn họ quá non kém và không hiểu ẩn ý trong lời nói của ta, khiến ta thấy đau đầu, như lúc ta dạy cháu trai của Tần Ngọc học lúc trước.
Tô Khang nhìn ta với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chị cần phải hiểu rằng đây là vấn đề quan trọng và không thể giải quyết đơn giản như vậy.”
Lúc đó, ta nghĩ: Việc suy nghĩ khái quát để giải quyết vấn đề cũng không làm được, quả thật, bọn họ càng ngày càng làm Tô gia trì trệ.
Tô Vũ cũng gia nhập vào cuộc tranh luận.
“Chị nên biết rằng các vấn đề gia tộc không phải lúc nào cũng có thể giải quyết bằng cách đưa ra quan điểm cá nhân.”
Cuộc họp kết thúc trong sự căng thẳng và không có sự đồng thuận.
Mặc dù mọi người đều có ý kiến riêng của mình, nhưng không ai có thể tìm ra một giải pháp chung.
Mỗi người đều giữ vững lập trường của mình, và sự căng thẳng giữa các thành viên trong gia đình tiếp tục gia tăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.