Vương Thuật

Chương 37

Phẩm Phong

01/09/2024

1.

Sau khi hai người trẻ đang giận dỗi nhau rời đi, bà hai từ bên trong nhà bước ra, mang theo vài chiếc bánh hẹ. Bà ấy đang định ra ngoài thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài tường, lần này hiếm hoi lắm mới có chút ý thức mà không ra ngoài để quan sát hay chọc ghẹo.

“Thím đang định ra ngoài thì nghe thấy hai đứa nói chuyện, nhưng không nghe rõ lắm. Thuật Thuật khóc à? Mày mắng nó à?” Bà hai hỏi.

“Xì…”

Dương Đắc Ý đổ trứng gà trộn với hẹ vào chảo dầu.

“Thím à, tai thím thật nhạy đấy. Không có gì lớn đâu, bạn trai nó sắp thi lên nghiên cứu sinh ở tỉnh Quy, nó không muốn chia tay nên đang giận dỗi ấy mà.”

“À, tỉnh Quy à, tỉnh Quy xa quá, thím nghe nói chỗ đó là vùng núi sâu rừng thẳm, nghèo đến nỗi chẳng có gì để ăn.” Bà hai nói to lên giữa ánh đèn mờ ảo trong bếp và khói dầu cay mắt.

Dương Đắc Ý khuấy vài cái rồi tắt lửa, bà mở tủ trên đầu lấy ra một cái khay rồi nói: “Thím nghe tin từ hai mươi năm trước rồi phải không? Không đúng, hai mươi năm trước cũng không đến nỗi đói ăn đâu. Giờ tỉnh Quy là nơi phát triển nhất ở khu vực miền Trung, vài năm tới còn phát triển hơn nữa. Tỉnh Quy tuy thuộc vùng đồi núi, nhiều núi rừng hơn so với đồng bằng, nhưng trường mà cậu ấy thi không nằm trong rừng núi đâu, đó cũng là thành phố hiện đại.”

Bà hai sống kín đáo ở con ngõ Tam Thu đã lâu, cũng chẳng hay xem tin tức, nên dễ bị tác động bởi lời nói của người khác. Nghe ai nói gì thì tin nấy, dù đúng hay sai, bà liền đáp: “Ôi, đã phát triển đến vậy rồi à? Vậy thì cứ đi thôi, có gì đâu mà khổ. Thuật Thuật không vui gì chứ, cùng lắm sau này tốt nghiệp cũng đi theo thôi. Như con bé Tân Tân nhà họ Tiền từ nhỏ đã nói muốn đi Thành phố Hải. Tốt biết bao, sống cả đời ở cái ngõ Tam Thu này thì chẳng có tương lai gì.”

Nghe bà cụ nói, sắc mặt Dương Đắc Ý thoáng buồn. Bà một mặt cũng nghĩ giống như bà già, rằng thanh niên khi chưa có ràng buộc gì thì nên ra ngoài đi đây đi đó là điều tốt, nhưng mặt khác cũng lo lắng, sợ rằng Vương Thuật – cái đứa ngang ngược trong nhà – sẽ bị bắt nạt ở một nơi xa xôi mà họ không thể đến giúp đỡ.

“Thím nói đúng, cháu cũng đã nói vậy rồi.” Dương Đắc Ý trấn tĩnh lại, bà cầm một góc bánh hẹ lên ăn sau đó đổi chủ đề, khen bà hai: “Bánh hẹ của thím vẫn ngon nhất, còn ngon hơn cả ở nhà hàng. Mấy hôm trước cháu đã thèm rồi, nhưng chỉ nghĩ đến việc nhặt hẹ đã thấy ngán.”

Bà hai nghe xong vui vẻ cười, khuôn mặt nhăn nheo lại: “Lần sau thèm thì cứ bảo thím, thím làm cho. Ngồi trước tivi xem hai tập phim là nhặt hẹ xong rồi, có gì mà ngán.”

Hai người trò chuyện vui vẻ ở ranh giới sáng tối giữa phòng khách và bếp. Lúc này, Vương Tây Lâu và Vương Nhung cũng lần lượt tan làm về nhà, tiếng dự báo thời tiết vang lên.

“… Dự kiến từ đêm nay đến ngày mai, thành phố sẽ có mưa lớn kéo dài trên diện rộng, người dân nên hạn chế ra ngoài, đóng kín cửa sổ, những hộ dân ở vùng trũng cần chuẩn bị bao cát, tấm chắn nước hoặc xây bờ kè để tránh nước mưa tràn vào nhà.”

“Có tin được không? Nước mưa tràn vào nhà? Ban ngày trời còn nắng chói chang mà!”

“Ai mà biết được, nhưng nếu thật sự mưa, phải lôi quần áo thu đông ra sẵn sàng rồi.”

“Mùa hè nữa lại qua rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy.”

“Đúng vậy.”

2.

Chiếc xe vừa lăn bánh chưa được bao lâu, Vương Thuật đã nhận thấy có điều gì đó không đúng. Xe đang chạy về hướng Đại học Công nghệ G. Cô định hỏi: “Anh nói là đi ăn cơm mà,” nhưng do ngại ngùng nên cô đành giữ im lặng suốt chặng đường với gương mặt căng thẳng. Cuối cùng, Lý Sơ đã chở cô về chỗ ở của anh.

Cả hai đều giữ im lặng trong thang máy, mắt nhìn thẳng về phía trước. Vương Thuật trong sự im lặng ấy ngày càng cảm thấy ấm ức, đến khi cửa thang máy mở ra, cảm giác uất ức đã lên đến đỉnh điểm. Cô xoay người, đối diện với ánh mắt nặng trĩu của Lý Sơ, cô lạnh lùng nói: “Nhiều người tốt nghiệp xong thì chia tay, chúng ta…”

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì lại bị cắt ngang…

“Thịt và rau đã rửa sạch, nước lẩu cũng đã sôi rồi, hai người đến đúng lúc lắm.”

Nghe tiếng nói, Vương Thuật quay đầu lại, bất ngờ thấy Lâm Hòa Tĩnh và Tiền Tuệ Tân. Lâm Hòa Tĩnh đang đứng ở cửa mở, còn Tiền Tuệ Tân thì đang đứng trong phòng khách phía sau anh, tay tháo tạp dề.



Nhận ra sự nghi hoặc của Vương Thuật, Lâm Hòa Tĩnh chủ động giải thích: “Chúng ta đang chúc mừng bạn của em, Tân Tân, đồng ý làm bạn của anh.”

Tiền Tuệ Tân với khuôn mặt vô cảm, chỉnh lại lời anh: “Em chỉ nói là không ghét anh thôi.”

Lâm Hòa Tĩnh mỉm cười đáp lại: “Đúng rồi, nhưng hai năm qua không đáng để chúc mừng sao?”



Mặc dù Vương Thuật luôn biết rằng Lâm Hòa Tĩnh cố gắng tiếp cận Tiền Tuệ Tân, nhưng thực ra số lần cả bốn người họ tụ tập cùng nhau không nhiều. Cô không muốn làm hỏng không khí vui vẻ của cả nhóm, đặc biệt là của Tiền Tuệ Tân – Tân Tân sẵn sàng tiếp xúc với người khác không phải dễ dàng – nên liền nở nụ cười tươi bước ra khỏi thang máy.

“Em ấy thật sự rất yêu quý bạn mình đấy, nhìn mặt em ấy thay đổi nhanh thế nào…” Lâm Hòa Tĩnh thì thầm sau lưng, rồi hỏi thêm, “Hai người vừa cãi nhau về chuyện gì vậy?”

“Chuyện đi tỉnh Quy.” Lý Sơ đáp.

Vương Thuật lục tìm đôi dép của mình và đi vào, rồi hỏi Tiền Tuệ Tân: “Tao đâu biết mày cũng ở đây, sao không nói gì với tao?”

“Tao đã nhắn tin cho mày, tao bảo ‘Tao đến rồi, mày khi nào tới?’”

Tiền Tuệ Tân nói.

Cả hai cùng cúi xuống kiểm tra điện thoại, một người nghĩ rằng mình chưa gửi, còn người kia thì nghĩ rằng mình chưa nhận được.

Sau một lúc, Vương Thuật ngượng ngùng nói: “Điện thoại của tao để chế độ không làm phiền nên không để ý có tin nhắn mới. Lý Sơ nói với tao tối nay cùng đi ăn, nhưng không nói là ăn cùng mấy người, nếu biết thì tao đã không từ chối rồi.”

Tiền Tuệ Tân nhìn chăm chăm vào mắt cô, cô ấy suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hai người cuối cùng cũng cãi nhau rồi hả?”

Vương Thuật làm vẻ mặt nguy hiểm, khẽ bảo cô ấy “Im đi,” rồi đi vào thư phòng để lục tìm chiếc gương nhỏ mà tuần trước cô để quên ở đó.

Trong gần một năm qua, Vương Thuật gần như đã trở thành khách quen của căn hộ ba phòng nhỏ này. Nhưng lý do không phải liên quan đến vấn đề người lớn, mà là về mặt học thuật, cụ thể hơn là sử dụng nơi này như một phòng tự học cùng với bạn trai. Ở đây không có những tiếng ồn ầm ầm khó chịu như ở thư viện hay phòng tự học, nhiệt độ điều hòa cũng có thể điều chỉnh theo ý muốn, là nơi lý tưởng để ôn thi chứng chỉ và cấp bậc.

— Tuy nhiên, việc tự học không cần thiết phải ở lại qua đêm, vì vậy trực giác của Thành Nguyệt không sai, Lý Sơ thực sự đã nói dối.

Tất nhiên, họ cũng không phải không làm những việc không liên quan đến tự học trong suốt quá trình, ví dụ như tháng trước và tháng trước nữa, cả hai không kìm được mà cởi quần áo cho nhau… nhưng cuối cùng lại vì lý do nào đó mà không thành.

3.

Sau khi màn đêm buông xuống, không khí bữa lẩu trong căn hộ ba phòng nhỏ dần trở nên sôi động. Lâm Hòa Tĩnh kể về ứng dụng di động mà anh và một vài người bạn cùng lớp đang phát triển, Tiền Tuệ Tân nói về buổi phỏng vấn giáo viên sắp tới, Vương Thuật thì kể về những trải nghiệm kỳ lạ khi làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ hè… Lý Sơ thỉnh thoảng mất tập trung, nhưng cũng chia sẻ vài câu chuyện vui liên quan đến Thành Nguyệt. Một két bia đã gần cạn, chỉ còn lại hai chai cuối cùng.

Tiền Tuệ Tân uống đến mức mặt đỏ bừng, tốc độ nói chậm hẳn đi, như thể đang phát chậm ở 0.5 lần.

“Em nói với mẹ mình rằng, làm giáo viên có kỳ nghỉ đông và hè, thật tốt biết bao, mỗi năm có ba tháng em có thể dẫn mẹ đi du lịch khắp nơi, bù đắp cho những năm tháng mẹ bị kẹt trong nhà tù không thể đi đâu.”

“Em còn nói với mẹ rằng, khi mẹ ra ngoài, việc đầu tiên em sẽ làm là dẫn mẹ đi làm tóc, kiểu nào đang thịnh hành sẽ làm kiểu đó, sau đó còn phải mua cho mẹ thật nhiều váy. Từ nhỏ em đã không thích mặc váy, vì mặc váy khó chạy nhảy, nhưng em nghe bà ngoại nói rằng mẹ từng thích chúng. Khi Tiền Văn Trường còn sống, ông ấy không cho mẹ làm tóc hay mặc váy, bây giờ Tiền Văn Trường đã chết… có điều gì không đúng ở đây, Tiền Văn Trường chẳng phải đã chết lâu rồi sao? À! Đúng là đã chết lâu rồi, vũng máu trong bếp ấy là em dùng cây lau nhà lau đi, sau đó cây lau nhà rất khó để giặt sạch.”

Lâm Hòa Tĩnh rót nước ấm vào ly rượu của Tiền Tuệ Tân, cô ấy say đến mức không nhận ra sự khác biệt, ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Lâm Hòa Tĩnh không tìm thấy khăn giấy sạch để lau miệng cho cô, nên anh ta tiện tay dùng ngón tay lau nhẹ hai bên khóe miệng và cằm của cô.



Lý Sơ hỏi: “Mẹ em ấy còn bao lâu nữa mới ra ngoài?”

Lâm Hòa Tĩnh không quay đầu lại mà đáp: “Một năm mười một tháng.”

Vương Thuật bước tới, bất chấp sự kháng cự của Tiền Tuệ Tân, dùng khăn ấm lau mặt cho cô ấy, “Nó chưa bao giờ nói với em về những chuyện này, nhưng hè năm ngoái khi em với nó đến bệnh viện thăm bà, em có nghe bà nó mắng mỏ chút ít.” Vương Thuật nói với Lâm Hòa Tĩnh, “Dù đã mất hai năm, nhưng có thể khiến nó thốt ra câu ‘không ghét anh’ đã là một thành tựu lớn rồi. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, xin đừng giận nó, có thể không nói chuyện với nó, nhưng đừng nổi giận, nó sợ điều đó lắm, đàn anh.”

Tiền Tuệ Tân hầu như đã không còn suy nghĩ được gì, nhưng khi nghe Vương Thuật nói “đừng giận nó”, cô ấy chau mày rồi lẩm bẩm theo, “Đúng đúng, không được tức giận.” Khi nghe thấy Vương Thuật nói “đàn anh”, cô ấy mở miệng hỏi: “Cái gì? Đàn anh nào? Đàn anh của mày?”

Vương Thuật cúi mặt, đôi vai rũ xuống, buồn bã đáp: “Tao sắp không còn đàn anh nữa rồi.”

Cuộc trò chuyện ăn lẩu bị gián đoạn khi dì út của Tiền Tuệ Tân gọi điện giục cô ấy về nhà.

Vì Lý Sơ cũng đã uống khá nhiều nênLý Sơ cũng đã uống khá nhiều nên Vương Thuật quyết định thay anh đưa họ về, và cũng vì Vương Thuật có nhiều điều muốn căn dặn Lâm Hòa Tĩnh nên cô đã tiễn họ đến cổng khu chung cư. Vương Thuật đứng ở cổng khu chung cư trò chuyện với Lâm Hòa Tĩnh thêm khoảng bảy, tám phút thì tài xế mới đến, cô từ chối lời đề nghị của Lâm Hòa Tĩnh chở mình về nhà, nói rằng vẫn còn chuyện chưa nói xong với Lý Sơ.

Sau khi Lâm Hòa Tĩnh và Tiền Tuệ Tân rời đi, trên đường trở về một mình, Vương Thuật đột nhiên dừng chân mà không có dấu hiệu báo trước. Cô đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, sau đó đột ngột quay đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi trong khu dân cư, rồi lại đứng yên suy nghĩ thêm một lúc nữa, cuối cùng do dự bước vào cửa hàng tiện lợi. Quá trình mua sắm của Vương Thuật diễn ra rất nhanh, chưa đầy một phút sau cô đã trở ra, túi áo khoác phồng lên một chút.

4

Ý thức còn lại của Lý Sơ chỉ đủ để anh bỏ toàn bộ bát đĩa vào máy rửa chén trước khi kiệt sức. Anh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, tưởng rằng ai đó đang tắm, nhưng một lát sau, anh chợt nhớ ra rằng trong nhà chỉ có mình anh, vậy nên đó là nước anh đã mở.

Rượu dường như đã đun sôi dòng máu trong cơ thể anh, khiến Lý Sơ cảm thấy nóng không thể chịu nổi, như thể đang ở giữa trưa mùa hè tại sa mạc Taklamakan. Anh loạng choạng bước vào, vốn định tắt nước, nhưng lại đưa tay vào bồn tắm đầy nước lạnh – không thể mong đợi một người say rượu còn nhớ điều chỉnh nhiệt độ nước.

Lý Sơ nóng đến mức đầu óc anh gần như không còn hoạt động được nữa. Ban đầu anh định cởi đồ, nhưng cởi khuy áo quá phiền phức, anh không thể chờ thêm nữa, liền bước thẳng vào bồn tắm.

“Không sao, dù gì thì quần áo cũng phải giặt mà.” Anh dùng những tế bào não sắp bị thiêu đốt của mình để phân tích và khẳng định tình huống hiện tại.

Vương Thuật dùng vân tay để mở cửa, trong lòng âm thầm cổ vũ bản thân. Hai lần trước, một lần là do cô chưa chuẩn bị đủ, một lần là vì cô không chịu nổi đau, cả hai lần đó anh đều nhẫn nhịn không làm tiếp. Cô phải trả lại hai lần đó đã, rồi mới từ từ nói chuyện với anh. Nhiều người sau khi tốt nghiệp đã chia tay vì những lý do thực tế khác nhau, dường như lúc này họ cũng gặp phải vấn đề khó khăn trong thực tế, nhưng cô không muốn chia tay, thế cô phải nghĩ cách thôi.

Từ hướng bếp vang lên tiếng ầm ầm của máy rửa chén đang hoạt động, Vương Thuật không khỏi ngạc nhiên, cô đã nhìn thấy lúc ra khỏi nhà anh say đến mức không thể gắp nổi viên cá trong bát, sao lại có thể rửa được bát chứ?

Vương Thuật nghi hoặc gọi tên Lý Sơ vài lần nhưng không nhận được hồi âm, cô đi dọc hành lang, lần lượt mở cửa phòng ngủ và phòng làm việc, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu. “Lý Sơ?” Cô lớn tiếng gọi, ánh mắt bất chợt dừng lại ở cánh cửa phòng tắm.

“Anh có trong đó không?” Vương Thuật gõ cửa hỏi, “Nếu anh ở trong đó thì lên tiếng đi, anh Lý Sơ?”

Vương Thuật ngừng gõ cửa, áp tai chặt vào cánh cửa, nhưng bên trong không có tiếng nước chảy, cũng không có tiếng người. Cô không khỏi nhíu mày, nghi ngờ rằng có lẽ khi cô xuống dưới tiễn khách, anh đã ra ngoài vì lý do nào đó. Cô quay người bước về phía tủ giày ở cửa để lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng tim cô đột nhiên chùng xuống mà không có dấu hiệu báo trước, ánh mắt cô trở nên kiên định, rồi ngay lập tức xoay người, ấn chốt cửa và lao vào phòng tắm.

Trong phòng tắm không có một chút hơi nước nào, Lý Sơ lặng lẽ nằm dưới đáy bồn tắm, không hề động đậy, dường như anh đã chìm dưới nước một thời gian dài.

Vương Thuật hoàn toàn không có sự chuẩn bị về tâm lý, cô sững sờ đến mức cả người như hóa đá, toàn bộ dòng máu trong người cô cũng như đóng băng. Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài chưa đến ba giây, cô liền cố gắng thoát ra khỏi nỗi kinh hoàng trong khoảnh khắc đó, “bùm” một tiếng, cô nhảy vào bồn tắm. Không biết cô lấy sức từ đâu, hai tay Vương Thuật luồn xuống dưới người Lý Sơ, gân xanh bên cổ cô giật mạnh, rồi cô dùng hết sức kéo anh chàng cao hơn mình một cái đầu này ngồi dậy.

Ngay khoảnh khắc được kéo lên khỏi mặt nước, Lý Sơ đột nhiên ho sặc sụa, ho đến mức mặt tái nhợt, tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu và gân máu nổi lên – tất nhiên không phải vì ngạt nước, mà vì anh bị sự xuất hiện bất ngờ của Vương Thuật làm cho hoảng sợ.

“Anh làm sao thế?” Lý Sơ bị ép phải tựa đầu lên vai Vương Thuật, hàng mi ướt đẫm cụp xuống, trông vô cùng ngây thơ.

Lúc này nước mắt của Vương Thuật mới ứa ra từng giọt, cô nghiến răng, đấm mạnh vào lưng anh hai cái, rồi ôm chặt lấy anh, không cho anh thoát ra, miệng run rẩy lẩm bẩm đầy nỗi sợ hãi “em sợ chết khiếp”, “em sợ chết khiếp”…

Lý Sơ dường như lúc này mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh đưa tay ôm lại Vương Thuật, sau đó nói: “Anh chỉ là nóng quá thôi, em đừng sợ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Thuật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook