Chương 421: Học một đường, hiểu một nẻo
Vệ Long
18/08/2024
"Hừm, ta không tin không có cách, cổ thư, đúng, tại đó chữ nhiều, ngàn cái đầu sẽ giúp ta tính toán!" Mộc Hoa nghĩ đến đây liền xuất hiện tại Hoàng Kim Bảo Tháp
Khi xuất hiện tại đây Mộc Hoa không khỏi chấn động nhìn lấy Hồng Hoa cả người rực lửa, đúng hơn là Hồng Hoa đang cầm lấy cái mặt trời nhân tạo trên tay mà chơi đùa, bộ dạng Hồng Hoa lại vừa nghịch mặt trời vừa xem cổ thư như điên như dại, hơn nữa còn thỉnh thoáng nuốt vào bụng mặt trời rồi ngây ngốc phun ra nuốt vào
"Không, đây không phải là sự thật, nhất định là ta ảo giác!" rùng mình một cái Mộc Hoa liền không để ý
Chỉ là hắn vừa quay hướng khác liền sợ hãi té phịch ra đất, bởi lúc này Kim Hoa chính là cưỡi lấy một cái đại
Phượng Hoàng trăm trượng bay trên không trung, hơn nữa Kim Hoa lại đứng trên lưng Phượng Hoàng mà khoa tay múa chân một cách quái dị
"Điên rồi, tất cả điều điên rồi!" Mộc Hoa sợ hãi lau lau mắt nhìn lại, lại lau mắt mấy lần hắn liền không khỏi cứng họng
Nhưng ngay lúc này Mộc Hoa ánh mắt hắn không khỏi sửng sờ nhìn đến bàn tay tại vô tình cầm lên một quyển cổ
thư màu xám: "Mộc Nhân Chi Tướng!
Sau đó hắn liền quên sạch Kim Hoa và Hồng Hoa cảnh tượng, nhanh chống đọc lấy đến mê man
"Mộc nhân chi tướng, lấy nhân là vật chỉ thị của thiên, lấy nhân đạo chi lộ thấu hiểu mà cảm nhận thiên địa bằng ngũ quan, sau đó là tâm, rồi mới thấu hình tướng của mộc hệ mà dùng tâm cảm nhận sinh mệnh chi nguyên, lúc này dùng tâm mình nuôi lấy tâm của mộc, mộc nhân đồng tâm sẽ có thể sinh ra Mộc Nhân Chi Tướng, là hoa cũng có thể biết nói chuyện, là người cũng có thể thành hoa!"
"Nhân đạo chi lộ, vấn đạo chi tâm, cái gọi là nhân đạo chi lộ cũng là đường nhân sinh, nếu thấu được nhân đạo chi lộ sẽ hiểu được thế nào dùng tâm mình cảm nhận thiên địa, sau là dùng tâm mình nuôi lấy tâm của mộc, mộc nhân đồng tâm sẽ có thể sinh ra Mộc Nhân Chi Tướng, là hoa cũng có thể biết nói chuyện, là người cũng có thể thành hoa, con đường sau này là tiên và thần hay là thánh cũng chỉ là một ý nghĩ!"
Mộc Hoa lúc này cả người không khỏi chấn động, như ngộ đạo một dạng, cả người lập tức tiến vào một chiều không gian khác, chính là Không Minh Giới
Hắn bắt đầu ngây ngốc khẽ nói: "Phần thưởng lần này là ba ngày, và thời gian trong ba ngày này lại được gia tốc ngàn lần, cũng chính là tám năm, và tám năm có lẽ chỉ là một khoảng khắc đối với người tu hành, nhưng đối với phàm nhân tám năm lại là một đời người, hoặc có thể vài giây ngắn ngủi đã là một đời người, và vốn dĩ đời người mỗi cá nhân sinh ra là mang số phận khác nhau, có người thì chưa nhìn được thế giới này xinh đẹp ra sao thì đã sớm chết đi, hoặc sinh ra với vô vàn bệnh tật lại xem thế giới này bất công, vậy thế giới này liệu còn xinh đẹp, và người tu hành vì sao lại chấp mê bất ngộ với cái gọi là vĩnh sinh, đi đến cuối cùng thì sao, vẫn giống như một đứa trẻ vừa được sinh ra, tại đó là đau khổ hay hạnh phúc, là xinh đẹp hay tồi tệ, tất cả điều không phải chúng ta có thể định đoạt cho tương lai, vậy thì con đường này có phải là tu hành, và con đường này thật sự có phải là đạo?
mà đạo vốn dĩ không tồn, con đường cũng không hề có, mọi thứ điều không tồn, không có, vậy đạo chính là tất cả không tồn không có đó mới là đạo, và đời người cũng giống như một thanh đao, là tắm máu thì gọi đây là đao tốt, nhưng ngược lại thanh đao dù có đẹp đến đâu, chỉ cần không tắm qua máu nó điều không thể hoàn hảo, cầm lên điều sẽ không thích thú, và là người cũng như đao, khi người đứng chỗ thấp nhìn lên sự mờ ảo không thật lại xem là xinh đẹp, ngược lại cho rằng thực tại dưới thấp này đâu đâu cũng không hoàn hảo, và cho rằng nơi cao hơn, sự mờ ảo trên cao mới là hoàn hảo, coi thần, coi thánh là sự vô thượng, nhưng muốn lên cao thì phải giống một thanh đao tắm qua máu, và khi tắm qua máu rồi lại không thể tẩy xóa, vậy thanh đao lúc này liệu còn xinh đẹp, vậy đến nơi cao rồi là hoàn hảo? lúc này là hối tiếc muộn màng hay là mãn nguyện? và nếu là hối tiếc muộn màng, thì sự muộn màng ấy có phải trở thành điều bất biến, và sự bất biến ấy có phải hóa thành cái gọi là không thể thay đổi sự thật, và sự thật không thể thay đổi được thì có phải định nghĩa thanh đao này không phân xấu đẹp đó mới là đao tốt, đó mới là đạo thực sự, hay cho là sự vô thường mới là đạo, vậy đây có phải là đạo? vậy đây có phải là sự vĩnh sinh thật sự? lại nói nếu như mãn nguyện với bề ngoài thì sao, chính là cũng giống như một điều bất biến của sự hối tiếc muộn màn, là một sự thật không thể thay đổi, và mãn nguyện với hối tiếc ấy cũng có khác gì nhau? Chẳng phải điều là do tâm một người nhìn nhận, vậy đây có còn là đạo? và quay ngược lại thời điểm sinh ra, nếu như khoảng khắc vừa sinh ra đã mãn nguyện, vậy thì dù có là mù lòa, bệnh tật vô vàn thì tất cả điều có khác gì với thanh đao đã tắm qua máu, và bắt đầu hay kết thúc liệu còn khác nhau? hoặc nói người chưa sinh ra nhưng lại mãn nguyện với cái gọi là mẫu tử tương liên, vậy thì thanh đao dù tắm qua máu hay không tắm qua máu, là thanh sắc vụn hay thanh đao sắc bén có khác gì nhau? Tương lai, quá khứ, hiện tại điều mãn nguyện thì có phải đâu đâu cũng là đạo? Vậy thì thời gian tám năm có khác gì thời gian ba ngày, và ba ngày thời gian cũng có khác gì một khoảng khắc, hoặc là nói chưa hề tồn tại, hoặc là vô hạn thời gian trải qua, và Tuế Nguyệt cũng đơn giản như chưa từng có, giống như đạo không hề tồn tại mới là đạo, và rốt cuộc nhân đạo chi lộ đơn giản cũng chỉ là một điều vô thường, có như không, không cũng như có, vậy thì tâm này tồn tại hay không tồn tại có khác gì nhau, Nhân Đạo Chi Lộ cũng chỉ có thế, Tuế Nguyệt Chi Nguyên cũng đơn giản như thế!"
Đột nhiên khi ngộ ra điều này, cả người Mộc Hoa bắt đầu nhanh già yếu, rồi lại nhanh trẻ, có lúc là hóa thành trẻ sơ sinh, có lúc là trung niên, và liên tục thay đổi hàng vạn lần với tốc độ nhanh chống, hắn rốt cuộc cũng quay lại hình dạng ban đàu
"Nhân Đạo Chi Lộ, Vấn Đạo Chi Tâm, còn có một cái Tuế Nguyệt Chi Nguyên, thì ra chỉ đơn giản như thế!" Mộc Hoa lúc này không khỏi mỉm cười, một dạng cao nhân xem xét thế đời bình thản
Nhưng lúc này Mộc Hoa gãi gãi đầu: "Nhưng ta trước đó chẳng phải đang ngộ lấy cái gì Mộc Nhân Chi Tướng hay sao, làm sao lại ngộ ra cái quỷ này Tuế Nguyệt Chi Nguyên, là học một đường, hiểu một nẻo sao, thôi được rồi, nhất đạo thông vạn đạo thông, ta đến mổ heo mổ gà đều chẳng phải dùng đến đao!"
Khi xuất hiện tại đây Mộc Hoa không khỏi chấn động nhìn lấy Hồng Hoa cả người rực lửa, đúng hơn là Hồng Hoa đang cầm lấy cái mặt trời nhân tạo trên tay mà chơi đùa, bộ dạng Hồng Hoa lại vừa nghịch mặt trời vừa xem cổ thư như điên như dại, hơn nữa còn thỉnh thoáng nuốt vào bụng mặt trời rồi ngây ngốc phun ra nuốt vào
"Không, đây không phải là sự thật, nhất định là ta ảo giác!" rùng mình một cái Mộc Hoa liền không để ý
Chỉ là hắn vừa quay hướng khác liền sợ hãi té phịch ra đất, bởi lúc này Kim Hoa chính là cưỡi lấy một cái đại
Phượng Hoàng trăm trượng bay trên không trung, hơn nữa Kim Hoa lại đứng trên lưng Phượng Hoàng mà khoa tay múa chân một cách quái dị
"Điên rồi, tất cả điều điên rồi!" Mộc Hoa sợ hãi lau lau mắt nhìn lại, lại lau mắt mấy lần hắn liền không khỏi cứng họng
Nhưng ngay lúc này Mộc Hoa ánh mắt hắn không khỏi sửng sờ nhìn đến bàn tay tại vô tình cầm lên một quyển cổ
thư màu xám: "Mộc Nhân Chi Tướng!
Sau đó hắn liền quên sạch Kim Hoa và Hồng Hoa cảnh tượng, nhanh chống đọc lấy đến mê man
"Mộc nhân chi tướng, lấy nhân là vật chỉ thị của thiên, lấy nhân đạo chi lộ thấu hiểu mà cảm nhận thiên địa bằng ngũ quan, sau đó là tâm, rồi mới thấu hình tướng của mộc hệ mà dùng tâm cảm nhận sinh mệnh chi nguyên, lúc này dùng tâm mình nuôi lấy tâm của mộc, mộc nhân đồng tâm sẽ có thể sinh ra Mộc Nhân Chi Tướng, là hoa cũng có thể biết nói chuyện, là người cũng có thể thành hoa!"
"Nhân đạo chi lộ, vấn đạo chi tâm, cái gọi là nhân đạo chi lộ cũng là đường nhân sinh, nếu thấu được nhân đạo chi lộ sẽ hiểu được thế nào dùng tâm mình cảm nhận thiên địa, sau là dùng tâm mình nuôi lấy tâm của mộc, mộc nhân đồng tâm sẽ có thể sinh ra Mộc Nhân Chi Tướng, là hoa cũng có thể biết nói chuyện, là người cũng có thể thành hoa, con đường sau này là tiên và thần hay là thánh cũng chỉ là một ý nghĩ!"
Mộc Hoa lúc này cả người không khỏi chấn động, như ngộ đạo một dạng, cả người lập tức tiến vào một chiều không gian khác, chính là Không Minh Giới
Hắn bắt đầu ngây ngốc khẽ nói: "Phần thưởng lần này là ba ngày, và thời gian trong ba ngày này lại được gia tốc ngàn lần, cũng chính là tám năm, và tám năm có lẽ chỉ là một khoảng khắc đối với người tu hành, nhưng đối với phàm nhân tám năm lại là một đời người, hoặc có thể vài giây ngắn ngủi đã là một đời người, và vốn dĩ đời người mỗi cá nhân sinh ra là mang số phận khác nhau, có người thì chưa nhìn được thế giới này xinh đẹp ra sao thì đã sớm chết đi, hoặc sinh ra với vô vàn bệnh tật lại xem thế giới này bất công, vậy thế giới này liệu còn xinh đẹp, và người tu hành vì sao lại chấp mê bất ngộ với cái gọi là vĩnh sinh, đi đến cuối cùng thì sao, vẫn giống như một đứa trẻ vừa được sinh ra, tại đó là đau khổ hay hạnh phúc, là xinh đẹp hay tồi tệ, tất cả điều không phải chúng ta có thể định đoạt cho tương lai, vậy thì con đường này có phải là tu hành, và con đường này thật sự có phải là đạo?
mà đạo vốn dĩ không tồn, con đường cũng không hề có, mọi thứ điều không tồn, không có, vậy đạo chính là tất cả không tồn không có đó mới là đạo, và đời người cũng giống như một thanh đao, là tắm máu thì gọi đây là đao tốt, nhưng ngược lại thanh đao dù có đẹp đến đâu, chỉ cần không tắm qua máu nó điều không thể hoàn hảo, cầm lên điều sẽ không thích thú, và là người cũng như đao, khi người đứng chỗ thấp nhìn lên sự mờ ảo không thật lại xem là xinh đẹp, ngược lại cho rằng thực tại dưới thấp này đâu đâu cũng không hoàn hảo, và cho rằng nơi cao hơn, sự mờ ảo trên cao mới là hoàn hảo, coi thần, coi thánh là sự vô thượng, nhưng muốn lên cao thì phải giống một thanh đao tắm qua máu, và khi tắm qua máu rồi lại không thể tẩy xóa, vậy thanh đao lúc này liệu còn xinh đẹp, vậy đến nơi cao rồi là hoàn hảo? lúc này là hối tiếc muộn màng hay là mãn nguyện? và nếu là hối tiếc muộn màng, thì sự muộn màng ấy có phải trở thành điều bất biến, và sự bất biến ấy có phải hóa thành cái gọi là không thể thay đổi sự thật, và sự thật không thể thay đổi được thì có phải định nghĩa thanh đao này không phân xấu đẹp đó mới là đao tốt, đó mới là đạo thực sự, hay cho là sự vô thường mới là đạo, vậy đây có phải là đạo? vậy đây có phải là sự vĩnh sinh thật sự? lại nói nếu như mãn nguyện với bề ngoài thì sao, chính là cũng giống như một điều bất biến của sự hối tiếc muộn màn, là một sự thật không thể thay đổi, và mãn nguyện với hối tiếc ấy cũng có khác gì nhau? Chẳng phải điều là do tâm một người nhìn nhận, vậy đây có còn là đạo? và quay ngược lại thời điểm sinh ra, nếu như khoảng khắc vừa sinh ra đã mãn nguyện, vậy thì dù có là mù lòa, bệnh tật vô vàn thì tất cả điều có khác gì với thanh đao đã tắm qua máu, và bắt đầu hay kết thúc liệu còn khác nhau? hoặc nói người chưa sinh ra nhưng lại mãn nguyện với cái gọi là mẫu tử tương liên, vậy thì thanh đao dù tắm qua máu hay không tắm qua máu, là thanh sắc vụn hay thanh đao sắc bén có khác gì nhau? Tương lai, quá khứ, hiện tại điều mãn nguyện thì có phải đâu đâu cũng là đạo? Vậy thì thời gian tám năm có khác gì thời gian ba ngày, và ba ngày thời gian cũng có khác gì một khoảng khắc, hoặc là nói chưa hề tồn tại, hoặc là vô hạn thời gian trải qua, và Tuế Nguyệt cũng đơn giản như chưa từng có, giống như đạo không hề tồn tại mới là đạo, và rốt cuộc nhân đạo chi lộ đơn giản cũng chỉ là một điều vô thường, có như không, không cũng như có, vậy thì tâm này tồn tại hay không tồn tại có khác gì nhau, Nhân Đạo Chi Lộ cũng chỉ có thế, Tuế Nguyệt Chi Nguyên cũng đơn giản như thế!"
Đột nhiên khi ngộ ra điều này, cả người Mộc Hoa bắt đầu nhanh già yếu, rồi lại nhanh trẻ, có lúc là hóa thành trẻ sơ sinh, có lúc là trung niên, và liên tục thay đổi hàng vạn lần với tốc độ nhanh chống, hắn rốt cuộc cũng quay lại hình dạng ban đàu
"Nhân Đạo Chi Lộ, Vấn Đạo Chi Tâm, còn có một cái Tuế Nguyệt Chi Nguyên, thì ra chỉ đơn giản như thế!" Mộc Hoa lúc này không khỏi mỉm cười, một dạng cao nhân xem xét thế đời bình thản
Nhưng lúc này Mộc Hoa gãi gãi đầu: "Nhưng ta trước đó chẳng phải đang ngộ lấy cái gì Mộc Nhân Chi Tướng hay sao, làm sao lại ngộ ra cái quỷ này Tuế Nguyệt Chi Nguyên, là học một đường, hiểu một nẻo sao, thôi được rồi, nhất đạo thông vạn đạo thông, ta đến mổ heo mổ gà đều chẳng phải dùng đến đao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.