Chương 308: Ta vừa thấy cái gì bay qua thì phải
Vệ Long
13/08/2024
Hồ Mộng Tình khẽ mỉm cười, rồi bắt đầu thực hiện, lúc này hỏa hệ linh lực trong thân thể nàng bắt đầu từng chút một truyền vào thân kiến, chỉ thấy tử sắc thân kiếm rực sáng hỏa quang
Hồ Mộng Tình lại vui vẻ nói: "Ta làm được rồi!"
"Cẩn thận!" Vương Tôn khẽ đạp cước bộ kéo nàng bay lên cao, tránh ra xa khỏi đòn tiếp theo của cua đỏ, phải nói là Hồ Mộng Tình đã quá bất cẩn, hoặc là nàng đã dựa dẫm vào Vương Tôn niềm tin, vì thế mà không phát hiện cua đỏ liên hoàn tấn công, và nói, trong chiến đầu này mọi thứ điều chỉ diễn ra trong một chớp mắt, từ Hồ Mộng Tình đổ linh lực vào kiếm cũng như là cua đỏ đã sớm tấn công nàng thời điểm
Tại không trung được Vương Tôn thao khống nàng né tránh, thừa cơ đó nàng mới có thời gian tung ra chiêu thức
"Trảm!" Hồ Mộng Tình ánh mắt trở nên sắc bén mà hướng cua đỏ xông đến mà bổ, một đạo tử hồng lưỡng sắc kiếm quang tựa như kiếm thế phá thiên khung, trực tiếp trảm đến mười trượng cua đỏ thành hai nữa, hơn nữa hỏa lực bùng phát, chỉ thấy hai nữa kia tách ra không lâu đột nhiên liền bị đốt cháy, khói trắng và đen hòa quyện bay lên nghi ngút
Hồ Mộng Tình ngơ ngác nhìn kiếm trong tay, lại nhìn nam nhân bên cạnh: "Ta thực sự lợi hại như thế?"
Vương Tôn nở nụ cười chăm chọc: "Đó là nàng lười biến tập luyện, thực ra một đạo kiếm này mười tuổi đầu ta liền có thể đánh ra!"
Hồ Mộng Tình hỉnh mũi nói: "Ta không thích chém chém giết giết, giống như chàng lười đọc sách mà thôi, lớn tuổi rồi còn không biết hồn lực phân chia cấp độ!"
Vương Tôn lơ đãng ánh mắt nhìn trời cao: "Ta vừa thấy cái gì bay qua thì phải!"
Hồ Mộng Tình nắm mũi hắn kéo xuống mà cười nói: "Đừng giả bộ al!"
Vương Tôn nghiêm túc nói: "Ta nói là thật, nàng xem, đây là ta hồn lực vừa phát hiện nó!"
Nói, Vương Tôn liền điểm một đạo linh lực tạo ra hình ảnh, tại hình ảnh chính là một sa nhân chỉ bằng bàn tay, miệng của nó còn đang dính đầy máu tươi, móng vuốt bằng cát chính là đang tham lam đưa lên miệng cắn nuốt
"Thật đáng sợ!" Hồ Mộng Tình không khỏi che miệng kinh hồ
"Gàooo..." lúc này lại đột nhiên xuất hiện một cái khác sa thú, khiến hai người chỉ biết tạm thời bỏ qua cái đó sa nhân bộ dạng
Bên dưới sa mạc lúc này là một con Xích Diễm Độc Hạc mười trượng phóng ra, là một dạng bò cạp sống dưới cát, toàn thân lục sắc, cả người tỏa ra hỏa diễm lục quang, khí tức hôi hám nồng nặc phát ra không khỏi khiến hai người tại nhíu mày nhìn đến
"Để ta đến đánh nó!" Hồ Mộng Tình vừa đại thắng, lần này đương nhiên không bỏ qua cơ hội luyện tập, lập tức liền lao vào phía xa đang bò tới Xích Diễm Độc Hạt mà tấn công
Chỉ là nàng cũng không khác gì đánh với cua đỏ một dạng lúng túng, xông vào rồi bị đẩy ra bởi đuôi bọ cạp, hơn nữa nhiều lần xém mất mạng bởi hai càng trước to lớn kia như cánh cửa khép ra đóng lại một dạng của độc hạt cắt đến
Vương Tôn bất đắc dĩ đi về đình lầu uống trà, lại uống xông một ly thì thong dong hỏi: "Thật sự không cần ta giúp sao?"
"Ta mới không cần!" Hồ Mộng Tình nói xong liền gấp, tay chân loạn choạng, lúc này Xích Diễm Độc Xà cái đuôi liền muốn xuyên từ sau lưng nàng mà đâm tới
Vương Tôn tại hừ lạnh, ly trà trực tiếp ném ra xuyên thủng đuôi độc xà lợi nhận, khiến nó đau đớn mà rống to, sức tấn công càng trở nên hung hãn hơn, khiến cho Hồ Mộng Tình rơi vào sinh tử khoảng khắc, vì phản lực quá lớn trên thân kiếm truyền đến khiến nàng miệng trực tiếp nôn ra ngụm máu lớn, đuôi độc xà thừa cơ liền quét bay cơ thể nàng lăn lộn trong cát
Chỉ là Hồ Mộng Tình lúc này ánh mắt vô cùng kiên định, đổi diện sinh tử không hề nôn nóng, tay cầm chặt thân kiếm mà rót toàn thân lực lượng vào hỏa hệ khí tức vào trong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, và tràng cảnh nàng chém trúng Xích Diễm Độc Xà thì trận chiến này sẽ kết thúc, nhưng mà tốc độ Xích Diễm Độc Xà vô cùng nhanh, đã sớm một trước nàng xuất kiếm mà đến trước mặt nàng, định đưa ra càng lớn cắt đôi nàng làm hai
Chỉ là thân ảnh Vương Tôn khẽ động, bước một bước liền xuất hiện tại đuôi độc xà, trực tiếp nắm lại khiến nó vồ hụt một dạng, cắt vào khoảng không, nhưng là bấy nhiêu đã đủ cho Hồ Mộng Tình xuất kiếm
Hồ Mộng Tình lại vui vẻ nói: "Ta làm được rồi!"
"Cẩn thận!" Vương Tôn khẽ đạp cước bộ kéo nàng bay lên cao, tránh ra xa khỏi đòn tiếp theo của cua đỏ, phải nói là Hồ Mộng Tình đã quá bất cẩn, hoặc là nàng đã dựa dẫm vào Vương Tôn niềm tin, vì thế mà không phát hiện cua đỏ liên hoàn tấn công, và nói, trong chiến đầu này mọi thứ điều chỉ diễn ra trong một chớp mắt, từ Hồ Mộng Tình đổ linh lực vào kiếm cũng như là cua đỏ đã sớm tấn công nàng thời điểm
Tại không trung được Vương Tôn thao khống nàng né tránh, thừa cơ đó nàng mới có thời gian tung ra chiêu thức
"Trảm!" Hồ Mộng Tình ánh mắt trở nên sắc bén mà hướng cua đỏ xông đến mà bổ, một đạo tử hồng lưỡng sắc kiếm quang tựa như kiếm thế phá thiên khung, trực tiếp trảm đến mười trượng cua đỏ thành hai nữa, hơn nữa hỏa lực bùng phát, chỉ thấy hai nữa kia tách ra không lâu đột nhiên liền bị đốt cháy, khói trắng và đen hòa quyện bay lên nghi ngút
Hồ Mộng Tình ngơ ngác nhìn kiếm trong tay, lại nhìn nam nhân bên cạnh: "Ta thực sự lợi hại như thế?"
Vương Tôn nở nụ cười chăm chọc: "Đó là nàng lười biến tập luyện, thực ra một đạo kiếm này mười tuổi đầu ta liền có thể đánh ra!"
Hồ Mộng Tình hỉnh mũi nói: "Ta không thích chém chém giết giết, giống như chàng lười đọc sách mà thôi, lớn tuổi rồi còn không biết hồn lực phân chia cấp độ!"
Vương Tôn lơ đãng ánh mắt nhìn trời cao: "Ta vừa thấy cái gì bay qua thì phải!"
Hồ Mộng Tình nắm mũi hắn kéo xuống mà cười nói: "Đừng giả bộ al!"
Vương Tôn nghiêm túc nói: "Ta nói là thật, nàng xem, đây là ta hồn lực vừa phát hiện nó!"
Nói, Vương Tôn liền điểm một đạo linh lực tạo ra hình ảnh, tại hình ảnh chính là một sa nhân chỉ bằng bàn tay, miệng của nó còn đang dính đầy máu tươi, móng vuốt bằng cát chính là đang tham lam đưa lên miệng cắn nuốt
"Thật đáng sợ!" Hồ Mộng Tình không khỏi che miệng kinh hồ
"Gàooo..." lúc này lại đột nhiên xuất hiện một cái khác sa thú, khiến hai người chỉ biết tạm thời bỏ qua cái đó sa nhân bộ dạng
Bên dưới sa mạc lúc này là một con Xích Diễm Độc Hạc mười trượng phóng ra, là một dạng bò cạp sống dưới cát, toàn thân lục sắc, cả người tỏa ra hỏa diễm lục quang, khí tức hôi hám nồng nặc phát ra không khỏi khiến hai người tại nhíu mày nhìn đến
"Để ta đến đánh nó!" Hồ Mộng Tình vừa đại thắng, lần này đương nhiên không bỏ qua cơ hội luyện tập, lập tức liền lao vào phía xa đang bò tới Xích Diễm Độc Hạt mà tấn công
Chỉ là nàng cũng không khác gì đánh với cua đỏ một dạng lúng túng, xông vào rồi bị đẩy ra bởi đuôi bọ cạp, hơn nữa nhiều lần xém mất mạng bởi hai càng trước to lớn kia như cánh cửa khép ra đóng lại một dạng của độc hạt cắt đến
Vương Tôn bất đắc dĩ đi về đình lầu uống trà, lại uống xông một ly thì thong dong hỏi: "Thật sự không cần ta giúp sao?"
"Ta mới không cần!" Hồ Mộng Tình nói xong liền gấp, tay chân loạn choạng, lúc này Xích Diễm Độc Xà cái đuôi liền muốn xuyên từ sau lưng nàng mà đâm tới
Vương Tôn tại hừ lạnh, ly trà trực tiếp ném ra xuyên thủng đuôi độc xà lợi nhận, khiến nó đau đớn mà rống to, sức tấn công càng trở nên hung hãn hơn, khiến cho Hồ Mộng Tình rơi vào sinh tử khoảng khắc, vì phản lực quá lớn trên thân kiếm truyền đến khiến nàng miệng trực tiếp nôn ra ngụm máu lớn, đuôi độc xà thừa cơ liền quét bay cơ thể nàng lăn lộn trong cát
Chỉ là Hồ Mộng Tình lúc này ánh mắt vô cùng kiên định, đổi diện sinh tử không hề nôn nóng, tay cầm chặt thân kiếm mà rót toàn thân lực lượng vào hỏa hệ khí tức vào trong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, và tràng cảnh nàng chém trúng Xích Diễm Độc Xà thì trận chiến này sẽ kết thúc, nhưng mà tốc độ Xích Diễm Độc Xà vô cùng nhanh, đã sớm một trước nàng xuất kiếm mà đến trước mặt nàng, định đưa ra càng lớn cắt đôi nàng làm hai
Chỉ là thân ảnh Vương Tôn khẽ động, bước một bước liền xuất hiện tại đuôi độc xà, trực tiếp nắm lại khiến nó vồ hụt một dạng, cắt vào khoảng không, nhưng là bấy nhiêu đã đủ cho Hồ Mộng Tình xuất kiếm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.