Chương 346: Thiên Thâu Chi Thuật
Vệ Long
13/08/2024
"Lão đại, ngươi nhanh hạ xuống truy viện a!" Hồng Hoa gấp, Kim Hoa cũng tại quan sát những địa phương xác chết mà đánh dấu vào trí nhớ, bởi lẽ chỉ cần bước xuống hắn liền sẽ giảm đi không ít thời gian tìm tòi
"Đi!" Vương Tôn thú vị liền huy kiếm hạ xuống
"Khặc khặc, các ngươi chết đi!" Tam Hoa Đạo Tặc vừa hạ xuống liền tìm lấy những tên yếu máu, lập tức liền hướng đến trảm diệt
"Không... các ngươi vô sỉ!" ma binh vẻ mặt ủy khuất mà chết thảm, tại hai tay vô tình bị trảm đứt không nói, đến thất tha thất thỉu bỏ chạy cũng không được tha, đây là cái gì thất đức a
"Lại giả chết!" Kim Hoa nhìn một cái ma binh nằm trong vũng máu, trực tiếp liền bồi thêm một đao
"Phốc, đê tiện!" ma binh không cam tâm nói
"Đến, để ta!" Mộc Hoa liền xuất hiện bên cạnh Kim Hoa nhanh chống liền xuất ra sở học, thoáng một cái liền tháo sạch trang bị trên người tên ma binh, cái chết này phải nói là đủ thảm
Vương Tôn tại chính là bá đạo hơn, hắn một cái vung tay liền cách không thủ vật, khiến đám người Tam Hoa Đạo Tặc liền chạy đến bái sư học nghệ: "Lão đại, ngươi... ngươi chiêu này nhất định phải dạy bọn ta a!"
"Tốt, tốt, đây là Thiên Thâu Chi Thuật, khẩu quyết đơn giản chỉ có hai câu, nhất niệm tâm trong sáng, vật tùy thân trong sạch!" Vương Tôn lại nhanh điểm vào đầu bốn người bọn họ bốn đạo tử quang
Tam Hoa Đạo Tặc tại sững sờ tiếp nhận kỳ tài võ học: "Nhất niệm tâm trong sáng, vật tùy thân trong sạch, thụ giáo a!"
Lúc này đám người không khỏi hưng phấn, tại chạy trên đất bằng điều có thể thu phục trang bị, cái này người sống vũ khí điều bị bọn chúng khoát tay liền đoạt sạch, cái này là thứ gì đáng sợ kỹ năng
"Diệu, ha ha..." Tam Hoa Đạo Tặc hưng phấn, sức chiến đấu... bạo tăng mười phần
"Đám người này!" Mộc Uyển Thanh đang trảm sát ma binh cũng không khỏi nhíu đôi mi, bởi vì hiện tại ma binh tại không còn xem nàng là đối thủ, cái đám Tam Hoa Đạo Tặc này chính là trong trận chiến chạy loạn, phải nói là người đang sống điều bị bọn họ cướp sạch
"Mau, trả lại quần cho ta!" ma binh che lấy hạ bộ mà gào thét
Hồng Hoa sững sờ liền ném trả lại một cái hồng y quần lớt: "Thất kính thất kính!"
Lại nói hồng y quần lót bay đến, phía sau là đại đao gọt qua đoạt mất tên ma binh hạ bộ, vết thương chồng chất, nước mắt chan hòa, tiếng hét thảm mấy ai hiểu thấu: "AAAA...."
"Ha ha... quả nhiên là sinh ra một tên trong sáng a" Vương Tôn ngồi trên Băng Hỏa Thần Kiếm lượn một vòng, thấy cảnh này không khỏi cười to
"Chạy... bọn người này chính là ma đầu, mau chạy.... không.." hàng loạt tiếng kêu tuyệt vọng trong đám ma nhân kêu gào, nước mắt giàn giụa mà kéo nhau biến mất khỏi khu vực, mỹ nữ cướp đoạt được điều nhanh vứt bỏ
"Đa tạ đại ân cứu mạng của ân công, ta tên Lam Oánh"
"Ta Dung Ngọc"
"Ta.." lúc này nhóm người nữ nhân được cứu liền bao vây lấy Mộc Uyển Thanh nói lời đa tạ
"Không cần như thế đâu, ta chỉ là vô tình đi qua mà thôi" Mộc Uyển Thanh xua xua tay nói
"Không! Tiểu thư là chúng ta ân nhân, ta muốn được theo làm người hầu của ngươi" Lam Oánh vội nói, xong còn nháy mắt với bên cạnh đám người ra hiệu
"Đúng đúng, chúng ta muốn theo tiểu thư, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan"
"Đúng vậy, bọn ta muốn đi theo tiểu thư" nhóm nữ nhân rối rít nói
Mộc Uyển Thanh ngày thường ít ra ngoài tiếp xúc xã hội, cứ nghĩ là họ thật muốn theo mình trả ơn, thấy ngại nên nàng chỉ vội xua tay: "Không không, các người không cần như thế, ta chỉ là tiện tay mà thôi"
"Chúng ta thật sự muốn theo tiểu thư" Lam Oánh rơi nước mắt rồi còn nắm tay Mộc Uyển Thanh không buông ra
"Cái này" Mộc Uyển Thanh lúc này mềm lòng, định gật đầu đồng ý nhưng lại kịp thời bị Vương Tôn chen ngang
"Có thật không, hay là các ngươi đang lo lắng sẽ có ma nhân tiếp tục tấn công các ngươi, lại nhất thời không biết dựa vào đâu nên muốn tìm người bảo hộ, khi xong bí cảnh liền bỏ đi, hơn nữa còn đang bàn với nhau tùy cơ ứng biến, ta, nói không sai?" Vương Tôn đi lên liền vạch trần đám người trước mặt
"Ngươi nghĩ họ như thế?" Mộc Uyển Thanh nghe vậy liền vội rút tay trở về
"Tiểu thư ngươi đừng nghe hắn nói bậy, chúng ta điều là thật lòng" Lam Oánh dẫn đầu khóc lóc nói, đám người phía sau liền liên tục lấy nước mắt để chứng minh
"Đi!" Vương Tôn thú vị liền huy kiếm hạ xuống
"Khặc khặc, các ngươi chết đi!" Tam Hoa Đạo Tặc vừa hạ xuống liền tìm lấy những tên yếu máu, lập tức liền hướng đến trảm diệt
"Không... các ngươi vô sỉ!" ma binh vẻ mặt ủy khuất mà chết thảm, tại hai tay vô tình bị trảm đứt không nói, đến thất tha thất thỉu bỏ chạy cũng không được tha, đây là cái gì thất đức a
"Lại giả chết!" Kim Hoa nhìn một cái ma binh nằm trong vũng máu, trực tiếp liền bồi thêm một đao
"Phốc, đê tiện!" ma binh không cam tâm nói
"Đến, để ta!" Mộc Hoa liền xuất hiện bên cạnh Kim Hoa nhanh chống liền xuất ra sở học, thoáng một cái liền tháo sạch trang bị trên người tên ma binh, cái chết này phải nói là đủ thảm
Vương Tôn tại chính là bá đạo hơn, hắn một cái vung tay liền cách không thủ vật, khiến đám người Tam Hoa Đạo Tặc liền chạy đến bái sư học nghệ: "Lão đại, ngươi... ngươi chiêu này nhất định phải dạy bọn ta a!"
"Tốt, tốt, đây là Thiên Thâu Chi Thuật, khẩu quyết đơn giản chỉ có hai câu, nhất niệm tâm trong sáng, vật tùy thân trong sạch!" Vương Tôn lại nhanh điểm vào đầu bốn người bọn họ bốn đạo tử quang
Tam Hoa Đạo Tặc tại sững sờ tiếp nhận kỳ tài võ học: "Nhất niệm tâm trong sáng, vật tùy thân trong sạch, thụ giáo a!"
Lúc này đám người không khỏi hưng phấn, tại chạy trên đất bằng điều có thể thu phục trang bị, cái này người sống vũ khí điều bị bọn chúng khoát tay liền đoạt sạch, cái này là thứ gì đáng sợ kỹ năng
"Diệu, ha ha..." Tam Hoa Đạo Tặc hưng phấn, sức chiến đấu... bạo tăng mười phần
"Đám người này!" Mộc Uyển Thanh đang trảm sát ma binh cũng không khỏi nhíu đôi mi, bởi vì hiện tại ma binh tại không còn xem nàng là đối thủ, cái đám Tam Hoa Đạo Tặc này chính là trong trận chiến chạy loạn, phải nói là người đang sống điều bị bọn họ cướp sạch
"Mau, trả lại quần cho ta!" ma binh che lấy hạ bộ mà gào thét
Hồng Hoa sững sờ liền ném trả lại một cái hồng y quần lớt: "Thất kính thất kính!"
Lại nói hồng y quần lót bay đến, phía sau là đại đao gọt qua đoạt mất tên ma binh hạ bộ, vết thương chồng chất, nước mắt chan hòa, tiếng hét thảm mấy ai hiểu thấu: "AAAA...."
"Ha ha... quả nhiên là sinh ra một tên trong sáng a" Vương Tôn ngồi trên Băng Hỏa Thần Kiếm lượn một vòng, thấy cảnh này không khỏi cười to
"Chạy... bọn người này chính là ma đầu, mau chạy.... không.." hàng loạt tiếng kêu tuyệt vọng trong đám ma nhân kêu gào, nước mắt giàn giụa mà kéo nhau biến mất khỏi khu vực, mỹ nữ cướp đoạt được điều nhanh vứt bỏ
"Đa tạ đại ân cứu mạng của ân công, ta tên Lam Oánh"
"Ta Dung Ngọc"
"Ta.." lúc này nhóm người nữ nhân được cứu liền bao vây lấy Mộc Uyển Thanh nói lời đa tạ
"Không cần như thế đâu, ta chỉ là vô tình đi qua mà thôi" Mộc Uyển Thanh xua xua tay nói
"Không! Tiểu thư là chúng ta ân nhân, ta muốn được theo làm người hầu của ngươi" Lam Oánh vội nói, xong còn nháy mắt với bên cạnh đám người ra hiệu
"Đúng đúng, chúng ta muốn theo tiểu thư, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan"
"Đúng vậy, bọn ta muốn đi theo tiểu thư" nhóm nữ nhân rối rít nói
Mộc Uyển Thanh ngày thường ít ra ngoài tiếp xúc xã hội, cứ nghĩ là họ thật muốn theo mình trả ơn, thấy ngại nên nàng chỉ vội xua tay: "Không không, các người không cần như thế, ta chỉ là tiện tay mà thôi"
"Chúng ta thật sự muốn theo tiểu thư" Lam Oánh rơi nước mắt rồi còn nắm tay Mộc Uyển Thanh không buông ra
"Cái này" Mộc Uyển Thanh lúc này mềm lòng, định gật đầu đồng ý nhưng lại kịp thời bị Vương Tôn chen ngang
"Có thật không, hay là các ngươi đang lo lắng sẽ có ma nhân tiếp tục tấn công các ngươi, lại nhất thời không biết dựa vào đâu nên muốn tìm người bảo hộ, khi xong bí cảnh liền bỏ đi, hơn nữa còn đang bàn với nhau tùy cơ ứng biến, ta, nói không sai?" Vương Tôn đi lên liền vạch trần đám người trước mặt
"Ngươi nghĩ họ như thế?" Mộc Uyển Thanh nghe vậy liền vội rút tay trở về
"Tiểu thư ngươi đừng nghe hắn nói bậy, chúng ta điều là thật lòng" Lam Oánh dẫn đầu khóc lóc nói, đám người phía sau liền liên tục lấy nước mắt để chứng minh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.