[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 5

Phong Lộng

21/03/2018

Tài xế sớm được Niên Lượng Phú căn dặn nên lái xe rất nhanh, phóng trên phố như điên (nguyên văn Lộng tỷ nha), chỉ chốc lát sau đã tới nơi.

Mấy người xuống xe, Niên Lượng Phú cẩn thận nhìn chiếc xe ô tô nhỏ sáng loáng đậu trước cửa nhà hát, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Nguy rồi, nguy rồi, chúng ta vẫn đến muộn hơn so với người ta.”

Tuyên Đại Vân không nhịn được, lập tức lên tiếng: “Anh đừng có nhặng xị lên như vậy, còn chưa bước vào, làm sao biết người ta đã tới rồi?”

“Phu nhân!” Niên Lượng Phú trừng mắt liếc cô một cái, chỉ vào một chiếc xe nói: “Tôi có thể không nhận ra biển số xe của tổng trưởng cục hải quan hay sao?”

Niên Lượng Phú nhanh chóng đưa hai chị em họ bước vào, vừa vào cửa, phục vụ viên của rạp hát ân cần dẫn đường, đưa bọn họ tới khu ghế lô* thượng đẳng vô cùng xa hoa.

(Ghế lô: là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, mỗi gian chỉ có vài chỗ ngồi.)

Bạch Tuyết Lam thực sự đã đến trước, đang ngồi trên chiếc ghề bành, nhàm chán đưa nửa người ra phía trước ngắm cảnh, vừa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong đi theo phía sau vợ chồng Niên gia, chậm rãi đứng lên, miệng cười nói: “Khách đã đến rồi.”

Niên Lượng Phú bắt đầu giải thích.

Bạch Tuyết Lam thực tự nhiên khoát tay, không để ý tới chuyện đó: “Là tự tôi tới sớm. Nhưng tính ra cũng may mắn, nếu mời khách mà còn đến muộn hơn người ta thì mới là khó coi.”

Mọi người trò chuyện vui vẻ vài câu.

Ghế lô trên ban công rộng lớn quay về phía sân khấu là vị trí tốt nhất để xem diễn.

Niên Lượng Phú từ ban công nhìn ra, có chút kinh ngạc: “Hôm nay là vở diễn mới của Ngọc Liễu Hoa, bình thường mọi người đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để mua vé, sao hôm nay lại vắng vẻ như vậy?”

Bạch Tuyết Lam hờ hững đáp: “Tôi sợ nhiều người tới sẽ khó lòng xem diễn nên đã bao trọn Thiên Âm Viên trong tối nay. Bốn người chúng ta thanh tĩnh, hưởng nhĩ (tai) phúc.”

Việc này chắc chắn tốn rất nhiều tiền.

Tuyên Đại Vân không nghĩ lại được đáp lễ lớn tới mức này, không khỏi vừa mừng vừa sợ, Niên Lượng Phú lại nghiêm nghị nói lời khách sáo: “Bạch tổng trưởng quá khách khí, vợ chồng tôi sao đảm đương sao nổi? Ai cũng biết Ngọc Liễu Hoa nổi tiếng kiêu ngạo, từ trước tới nay hiếm khi vì người khác mà diễn riêng, vậy mà tổng trưởng cũng có thể mời được.”

Bạch Tuyết Lam chỉ khẽ giương lên khóe miệng, vô tư nói: “Ít nhiều thì cô ấy cũng phải cho tôi một chút mặt mũi chứ.” Vừa nói vừa thản nhiên quét mắt nhìn Tuyên Hoài Phong đang đứng ở một bên.

Tuyên Hoài Phong vốn hạ quyết tâm không để ý tới bất kể sự khiêu khích nào của hắn, đột nhiên bị ánh mắt hắn quét qua, chung quy y cũng kiềm chế không được, lập tức trừng mắt liếc hắn một cái.

Bạch Tuyết Lam càng tươi cười nhiều hơn, làm bộ chuyên tâm trò chuyện cùng Niên Lượng Phú: “Vốn tới bảy giờ mới khai diễn, hiện tại là sáu giờ rưỡi. Nếu mọi người đã tới đông đủ, chi bằng chúng ta kêu họ lên đài đi. Chúng ta cũng không cần phải chờ đợi.”

Niên Lượng Phú đương nhiên không phản đối.

Bạch Tuyết Lam ra hiệu cho phục vụ viên của rạp hát, căn dặn cẩn thận, quay người lại nói với Niên Lượng Phú: “Còn có một vấn đề, ghế này thiết kế dành cho hai người, bốn người cùng ngồi không khỏi có chút chật chội. May mắn, cách vách còn có một buồng ghế lô, tôi đã kêu bọn họ sắp xếp ổn thỏa.”

“Bạch tổng trưởng suy nghĩ thật chu đáo, khiến cho chúng tôi cũng cảm thấy áy náy.”

Tuyên Đại Vân cười nói, xoay chuyển ánh mắt: “Đúng vậy, nhưng hai người nào tới phòng cách vách mới tốt? Mỗi người chúng tôi đều muốn học hỏi một chút kiến thức từ Bạch tổng trưởng mà.”

Bạch Tuyết Lam thấy Tuyên Hoài Phong mấp máy môi, nhanh chóng lên tiếng trước khi y kịp nói: “Bổng đả uyên ương* là chuyện đáng ghét nhất, tôi không thể để vợ chồng hai người tách ra được.”

(Bống đả uyên ương: Chia rẽ tình nhân)

Niên Lượng Phú vốn muốn bắt chuyện nhiều hơn cùng Bạch Tuyết Lam, có điều, Bạch Tuyết Lam đã lên tiếng, hắn chỉ có thể giơ hai tay tán thành: “Cảm ơn tổng trưởng thành toàn. Vậy tôi cũng đành phải mặt dày để cậu em vợ ở lại, mong Bạch tổng trưởng chiếu cố nhiều hơn.”

Hắn vái chào hai cái, đưa phu nhân của mình tới lô ghế cách vách.

Tuyên Hoài Phong cũng muốn ra ngoài, Bạch Tuyết Lam ở phía sau lại níu chặt tay y.

Tuyên Hoài Phong quay đầu, nghiêm mặt nói: “Đây là nơi đông người, đừng có lôi lôi kéo kéo như thế.”

Bạch Tuyết Lam thực nghe lời, nhanh chóng buông tay: “Được, không lôi kéo. Chẳng qua, tôi bao cả rạp hát này là để bồi tội với cậu, vậy mà cậu cũng không cho tôi chút mặt mũi nào sao? Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống xin lỗi thì cậu mới có thể tha thứ?”

Lúc này, tiếng nức nở nghẹn ngào từ sân khấu truyền tới.

“Xem.” Bạch Tuyết Lam chỉ về phía sân khấu: “Vở diễn đã mở màn rồi, là trích đoạn “bí nghị” trong vở “Mẫu đơn đình” yêu thích của cậu nha, chúng ta yên tĩnh nghe xong vở diễn này rồi ra, không được sao?” Gương mặt lộ vẻ khẩn thiết khiên người ta không đành lòng từ chối, chính là vẻ mặt cố gắng lấy lòng.

Trong khi Tuyên Hoài Phong ngẩn người, Bạch Tuyết Lam thuận thế lôi kéo y ngồi xuống ghế.

Nhạc thanh đã nổi lên, vai hí khúc đầu tiên lên khán đài, cất tiếng ngâm nga khúc “Phù dung hà bí, đoản phát nan trâm hệ*.”, Tuy rằng diễn viên này không trẻ trung xinh đẹp lắm nhưng xướng khúc lại rất có bản lĩnh.



(Tạm dịch: “Khăn phù dung quàng vai, tóc ngắn khó vấn trâm cài.” Khăn quàng vai ở đây là một phần trong lễ phục của phụ nữ quyền quý Trung Quốc, thời xưa)

Hát xong đoạn này, chỉ thấy phía sau sân khấu vang lên giọng hát cực kỳ dịu dàng, uyển chuyển truyền tới: “U kì mật ý, bất thị nhân gian thế, đãi thanh dương bồi hồi liễu bán nhật.”**

(**: Thỏa lòng hò hẹn, lại chẳng phải người dương thế, bồi hồi chờ đợi nửa ngày xanh.)

Thanh âm kia vô cùng thánh thót, khiến hồn phách người ta như bị cuốn hút tới nơi đó.

Ngay cả Tuyên Hoài Phong cũng không thể không ngồi thẳng người, nhìn về phía sân khấu.

Chậm rãi, một người từ sau sân khấu từ từ lên đài, vừa đi vừa xướng: “Lạc hoa kim phúc tử kim đường.”

(Hoa rơi phủ tím cả khách phòng)

Người này chính là Ngọc Liễu Hoa nổi tiếng, đang diễn vai Liễu Mộng Mai, phong thái trên sân khấu quả thực không chút sơ hở để người ta bắt bẻ, quả nhiên giọng hát mượt mà, cử chỉ tao nhã.

Từ sau khi đi du học Anh quốc, Tuyên Hoài Phong chưa từng nghe qua diễn hí, vốn không thể nào cảm thấy hứng thú, không nghĩ tới hiện tại lại nhập tâm, tinh tế thưởng thức từng ca từ.

Thì ra lần này không chỉ diễn “bí nghị”, ngay sau đó, vai diễn Đỗ Lệ Nương cũng lên đài. Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ Ngọc Liễu Hoa là diễn viên danh tiếng, vậy đào hát tuồng kế tiếp đại khái cũng không có bản lĩnh như cô, sau đó, vừa nghe người nọ xướng “Hôn tẩu”: “Sinh tiền sự, tằng kí hoài. Vi thương xuân bệnh hại, khốn xuân du mộng cảnh nan nhai.”*”. Giọng hát vô cùng tuyệt hảo, lúc này y mới biết mình đã đoán sai.

(*Khi còn sống trên đời, luôn mong nhớ. Vì mối tương tư, khó lòng bước ra khỏi giấc mộng xuân ấy.)

Đắm chìm trong cảm giác bồi hồi quyến luyến của ca khúc, bỗng nhiên có người thì thầm bên tai: “Tôi không hiểu, vở “bí nghị” câu từ có gì hay mà cậu là thích thú tới vậy?”

Tuyên Hoài Phong bất ngờ không kịp đề phòng, sợ tới mức thiếu chút nữa liền ngã khỏi ghế, quay đầu lại mới phát hiện không biết Bạch Tuyết Lam đã đưa ghế dựa tới gần chỗ mình từ lúc nào. Hắn nói những lời vừa rồi, cơ hồ miệng cũng dán chặt lên tai mình.

Y không có thói quen ngồi gần như vậy, nhích người ra xa, nhíu mày nói: “Anh ngồi gần như vậy làm gì? Tôi thích cái gì thì có ảnh hưởng gì tới anh?”

“Được được, không ảnh hưởng.” Bạch Tuyết Lam vui vẻ nhún vai, tự mình ngâm nga một câu: “Lương thần mĩ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện.”. Lại nhoài người sang bên cạnh hỏi Tuyên Hoài Phong: “Tôi xướng thế nào?”

(Tạm dịch: “Ngày tốt cảnh đẹp ngại gì trời cao, chuyên tâm thưởng thức chuyện vui trong nhà.”)

Hắn xướng quả thực không tồi, Tuyên Hoài Phong cũng không nỡ trợn mắt nói dối mà mắng hắn vài câu, ngữ khí cũng bình tĩnh nói: “Cũng tạm ổn, người không biết lại tưởng anh tới đây bái sư.”

Bạch Tuyết Lam cười rộ lên: “Nếu cậu chịu nhận tôi làm đệ tử, tôi sẵn sàng bái cậu làm sư phụ nha.”

Tuyên Hoài Phong đã từng trò chuyện với hắn, biết người này giỏi việc đẩy đề tài càng lúc càng trôi xa, không biết tiếp theo sẽ nói tới những chuyện trên trời dưới đất gì nữa, y đứng lên, nói: “Cảm ơn anh. Vở diễn đã kết thúc, tôi cần phải trở về.”

Bạch Tuyết Lam cũng nhanh chóng đứng lên: “Khẩn trương như vậy làm gì? Đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?”

Bạch Tuyết Lam còn chưa nói xong, tiếng gõ cửa liền vang lên.

Niên Lượng Phú mang theo phu nhân, mặt mày hớn hở tiến vào, luôn miệng khen: “Nếu không nhờ đại phúc của Bạch tổng trưởng, nhất định chúng tôi sẽ không có dịp được nghe một vở hí khúc hay như vậy. Hổ thẹn, hổ thẹn, nghe diễn mấy chục năm nay, tới hiện tại mới có cơ hội sáng mắt.”

Tuyên Đại Vân cũng vô cùng vừa lòng: “Tôi biết Liễu Mộng Mai là do Ngọc Liễu Hoa thủ vai, nhưng không biết danh tính của người diễn vai Đỗ Lệ Nương, thật sự là xướng rất hay.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng vậy, là Phúc Lan Chi.”

Tuyên Đại Vân Kinh ngạc nói: “Tôi đã nghĩ là Phúc Lan Chi mà! Thì ra cả hai đại danh xướng đều được ngài mời tới, thật không dễ dàng. Nghe nói Phúc Lan Chi ở Thượng Hải, không thể tưởng tượng được là cô ấy lại tới đây.”

Bạch Tuyết Lam thờ ơ nói: “Cô ấy vốn ở Thượng Hải, vừa hay lần này lại tới đây thăm bạn, tôi lại may mắn gặp được nên thuận tiện mời cô ấy tham gia vở diễn này. Cũng may cô ấy cũng thông thuộc vở “Mẫu đơn đình”.”

Tuyên Hoài Phong đứng cạnh Tuyên Đại Vân, thấp giọng nói: “Chị, chúng ta đừng quấy rầy người ta, trở về thôi.”

Y vừa thốt lên những lời này, Tuyên Đại Vân vừa cười nói cùng Bạch Tuyết Lam, vừa âm thầm nhéo lên đùi y.

Bạch Tuyết Lam nhìn rõ cảnh đó, lập tức căn dặn phục vụ viên lấy hai chiếc ghế, cùng một chút thức uống, điểm tâm, mời bọn họ ngồi xuống nói chuyện.

Tuyên Đại Vân vừa kéo Tuyên Hoài Phong ngồi xuống ghế, một bóng người thướt tha từ cửa phòng bước vào, tươi cười cùng bọn họ, nhún người vén áo thi lễ: “Đa tạ các vị khách quý đã ủng hộ.”

Thì ra là Ngọc Liễu Hoa đã tẩy trang, đổi quần áo, cố ý tới đây tiếp khách.



Cô là người nổi tiếng, có thể xem như nhân vật đứng đầu trong nghề, ngay cả tổng trưởng, trưởng phòng, các nhân vật lớn trong chính phủ cũng thường xuyên tán tụng, tuyệt đối không coi cô như hạng đào kép bình thường. Đây không phải lần đầu tiên Niên Lượng Phú được nghe cô hát, nhưng là lần đầu tiên thấy cô lấy lòng người khác như vậy: “Ai ô” một tiếng, theo bản năng lập tức đứng lên, miệng nói: “Tôi chỉ là khách mời, không dám nhận lễ của Ngọc tiểu thư.” Đi lên phía trước đỡ Ngọc Liễu Hoa dậy.

Ngọc Liễu Hoa đâu chịu để Niên Lượng Phú tùy tiện đụng chạm vào mình, nghiêng vai tránh khỏi, sau khi đứng lên liền tươi cười như hoa: “Bạch tổng trưởng vung bút lớn (chi tiền) như vậy, quả thật khiến mọi người thụ sủng nhược kinh. Hôm nay tôi xướng không phải vì tiền, vinh hạnh này là dịp hiếm có, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp đại ân của Bạch tổng trưởng.”

Bạch Tuyết Lam lười biếng ngồi trên ghế, ánh mắt chiếu thẳng tới cô, cười hỏi: “Nếu sau này lại nổi hứng, muốn mời Ngọc tiểu thư diễn lại một lần, không biết tôi có vinh hạnh này không.”

Ngọc Liễu Hoa đi tới, nhấc ấm trà trên bàn, cười mỉm, cẩn thận châm trà cho từng người trước mặt, buông ấm trà, cầm lấy chén của Bạch Tuyết Lam, sau đó đưa tới tay hắn: “Bạch tổng trưởng lại có ý định chê cười tôi sao?”

Bạch Tuyết Lam bày ra vể mặt vô tội: “Tại sao tôi lại có ý định chê cười tiểu thư?”

“Ngài nói xem, bao toàn bộ rạp hát, lại cố tình chọn vở hí người ta không thường xuyên diễn.”

“Không phải xướng rất hay sao?”

“Đương nhiên, nửa tháng nay đều luyện tập vở diễn này nha. Vì luyện vở “Bí nghị” này mà cả ca khúc tủ của mình tôi cũng cảm thấy xa lạ. Nếu sau này khán giả chê tôi hát dở, Bạch tổng trưởng nghĩ tôi phải làm sao mới được đây?”

Bạch Tuyết Lam cảm thấy những lời này thật thú vị, ha hả cười nói: “Ai dám nói tiểu thư hát không hay, tôi đem hắn giam trong cục cảnh sát.”

Ngọc Liễu Hoa đưa ánh mắt câu hồn đoạt phách liếc hắn một cái: “Không phải ngài là tổng trưởng cục hải quan hay sao? Tại sao lại kiêm luôn chức quản lí cục cảnh sát?”

Bạch Tuyết Lam tinh quái nháy mắt cùng Ngọc Liễu Hoa: “Trưởng cục cảnh sát và tôi là chỗ quen biết.”

Ngọc Liễu Hoa cười, “nga” một tiếng, nhìn trái nhìn phải, hỏi hắn: “Đây là lần đầu tiên tôi cùng Phúc Lan Chi lên đài, bộ dạng của cô ấy trên đài quả thực vô cùng xinh xắn, nhưng khi đã tẩy trang lại trở nên bình thường. Nghe nói danh tiếng của cô ấy ở Thượng Hải rất lớn, ngài có muốn mời cô ấy tới đây trò chuyện hay không?”

“Lần này không nên mời cô ấy tới, dù sao Ngọc tiểu thư đây mới là diễn viên chính. Đúng rồi, vừa lúc có chuyện muốn tiểu thư chỉ bảo.” Bạch Tuyết Lam cùng Ngọc Liễu Hoa vui vẻ một hồi vẫn không thấy Tuyên Hoài Phong thay đổi sắc mặt, hắn vừa trò chuyện vừa chỉ về phía Tuyên Hoài Phong: “Tiểu thư giúp tôi nhìn xem, người bạn này của tôi nếu hóa trang lên sân khấu, vậy cậu ấy so với Bạch Vân Phi, người nào sẽ xinh đẹp, thanh tú hơn?”

Bạch Vân Phi là nam xướng nổi tiếng, cực kỳ xinh đẹp, thanh tú.

Sắc mặt Tuyên Hoài Phong vốn đã không tốt, hiện tại càng khó chịu.

Vừa bước vào cửa, Ngọc Liễu Hoa đã nhìn thấy người thanh niên tuấn tú kia, chẳng qua hai người chưa từng quen biết, lại có Bạch Tuyết Lam ở đó nên cô không dám tùy tiện chú ý tới y. Nghe thấy câu hỏi của Bạch Tuyết Lam, cô quay đầu, tinh tế đánh giá Tuyên Hoài Phong một phen, che miệng cười, lại quay sang phía Bạch Tuyết Lam: “Lời này chỉ dám nói cùng các vị, ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài, bằng không Bạch Vân Phi sẽ tức chết mất thôi.” Dừng một chút mới trả lời: “Thực lòng mà nói, nếu người bạn này của Bạch tổng trưởng bái sư học nghệ, không quá vài năm có thể sẽ vượt qua danh tiếng của Bạch Vân Phi.”

Tuyên Hoài Phong vô cùng tức giận, đang định đứng lên rời khỏi nơi này, Tuyên Đại Vân biết tính tình của y, vội vàng đưa một bàn tay qua ghế, bắt lấy ống tay áo của y lắc lắc cầu xin.

Y chỉ có thể nghẹn họng, tức giận ngồi im, quay mặt sang nơi khác tỏ vẻ kháng nghị.

Bạch Tuyết Lam chơi xấu, vẫn tiếp tục trò chuyện cùng Ngọc Liễu Hoa: “Kỳ lạ, tiểu thư chưa nghe cậu ấy xướng khúc bao giờ, tại sao biết cậu ấy có thể vượt qua Bạch Vân Phi?”

Đào kép là những người vô cùng am hiểu việc giao tiếp. Hiện tại, Ngọc Liễu Hoa đã hiểu Bạch Tuyết Lam muốn mình khen người bạn kia của hắn, cô chỉ khẽ nghiêng đầu cười: “Tôi chưa từng nghe cậu ấy xướng khúc, nhưng cảm thấy cậu ấy vô cùng tuấn tú nha. Người có tư chất tốt như vậy, nhất định giọng hát cũng tuyệt hảo.”

Bạch Tuyết Lam cười ha ha, vỗ về bàn tay trắng nõn của Ngọc Liễu Hoa: “Tiểu thư thật biết cách làm vừa lòng thiên hạ.” Chuyển đầu qua một bên, hỏi Niên Lượng Phú: “Niên trưởng phòng có cảm thấy cô ấy nói rất đúng hay không?”

Niên Lượng Phú trưng vẻ mặt tươi cười, gật đầu nói: “Rất có lý, vô cùng có lý, những chuyện như vậy thì chỉ có người trong nghề như Ngọc tiểu thư đây mới có tư cách kết luận.” Sau đó lại đè thấp thanh âm, có điểm xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Kia….Bạch tổng trưởng, tôi chỉ là một khoa trưởng, xưng hô trưởng phòng như vậy…Lượng Phú không dám nhận.”

“Khoa trưởng cùng trưởng phòng cũng không kém bao nhiêu.” Bạch Tuyết Lam khoát tay, ngữ khí lại có chút ý cười: “Tôi nói ngài là trưởng phòng thì ngài chính là như vậy.”

Niên Lượng Phú đầu tiên là ngẩn người, chớp mắt, ánh mắt lập tức sáng trưng như hai chiếc bóng đèn được thắp sáng hết cỡ.

Tuyên Đại Vân cũng hết sức ngạc nhiên, lập tức ngồi thẳng người trên ghế.

“Nói thật, Niên trưởng phòng tài năng như vậy, để ngài công tác ở bộ phận giáo dục quả là lãng phí. Nếu Liêu tổng trưởng đồng ý đổi người, tôi còn muốn ông ấy tặng Niên trưởng phòng cho cục hải quan bên tôi. Chuyện khác không dám cam đoan, nhưng tiền lương mỗi tháng nhất định sẽ gấp vài lần trước kia. Bạch Tuyết Lam tôi tuyệt đối không bạc đãi người nhà.”

(Phi Vũ: Chưa chi đã nhận người nhà rồi.)

Tuyên Hoài Phong vừa nghe tới đó, bỗng nhiên trong lòng nổi lên dự cảm xấu, ngồi trên chiếc ghế dựa liền cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng rùng mình.

Quả nhiên, Bạch Tuyết Lam quét mắt nhìn y một cái, đối diện vợ chồng Niên gia, nói: “Mặt khác, đối với tài năng của Hoài Phong, tôi thực sự coi trọng, uhm, cũng không thể thật sự khiến cho cậu ấy phải hóa trang lên sân khấu. Tôi rất hy vọng Hoài Phong có thể thành sĩ quan phụ tá của tôi.”

Tuyên Hoài Phong lập tức phản đối: “Không phải anh đã có sĩ quan phụ tá rồi sao?”

“Tuy rằng Tôn sĩ quan quả thực không tồi, nhưng trong cục có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, tôi vẫn còn thiếu một sĩ quan phụ tá.” Bạch Tuyết Lam trả lời Tuyên Hoài Phong, gương mặt lại nhìn thẳng Tuyên Đại Vân, thản nhiên nói: “Chỉ cần Hoài Phong bằng lòng, ngày mai tôi sẽ hạ công văn bên cục hải quan, đen chuyện của Niên trưởng phòng cùng Hoài Phong giải quyết chung một lượt.”

Tuyên Hoài Phong không thể nhịn được nữa, dùng sức vỗ tay vịn: “Chuyện của tôi, việc gì anh lại bàn với chị của tôi?”

Y đứng lên, cũng không cáo từ, nổi giận đùng đùng bỏ đi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook