[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 50: Part 2

Phong Lộng

21/03/2018

Tuyên Hoài Phong đi tới mà không phát ra một chút tiếng động nào, Tôn sĩ quan lộ vẻ mặt không thể ngờ được, thực điềm nhiên đi tới vài bước nghênh đón Tuyên Hoài Phong, nhỏ giọng nói: “Cậu đã đến rồi? Tới đó xem một chút đi.”

Tuyên Hoài Phong vốn muốn vào tìm hiểu một chút chứ không muốn ở lâu.

Đừng nói y nghĩ xấu cho người khác, chẳng qua Bạch Tuyết Lam rất khác người.

Cho dù khi đối mặt với Bạch Tuyết Lam, hắn lại đột nhiên lộ ra bộ dạng tinh thần sáng láng ngồi dậy, ngông nghênh chế nhạo y một trận…y cũng cảm thấy chẳng có gì lạ cả.

Từ lúc học chung cho tới nay, trong đầu người này luôn có một đống ý tưởng trêu ghẹo người khác, chẳng khi nào dùng hết.

Nhưng không khí trong phòng im lặng như vậy, Tôn sĩ quan cũng đã mở miệng, nếu không tới nhìn một chút có vẻ quá vô tình. Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lượt, chậm rãi bước đến trước giường.

Vừa cúi đầu đã thấy Bạch Tuyết Lam nằm ngửa trên giường, trên trán dán một miếng băng hạ sốt mà Tây y thường sử dụng, từ vai trở xuống đắp một tấm chăn mỏng bằng gấm.

Tuyên Hoài Phong thấy hai gò má của hắn đỏ bừng, âm thầm lắp bắp kinh hãi.

Nghĩ: “Sẽ không phải bệnh thật đó chứ? Có muốn gạt người cũng không tới mức này.”

Cuối cùng vẫn cố gắng xác định lại, vươn tay đặt lên gương mặt của Bạch Tuyết Lam để thử nhiệt, ngón tay rụt mạnh lại, đúng là nóng đến kinh người.

Tuyên Hoài Phong vừa sợ vừa cảm thấy nghi ngờ, nhanh chóng đưa đầu ngón tay thăm dò gáy của hắn, còn có làn da dưới chiếc cổ áo rộng thùng thình, tất cả đều rất nóng.

Việc này cho dù có muốn đóng kịch thế nào cũng không thể thực hiện được.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao lại sốt cao tới mức này?”

Phó viện trưởng Từ nhìn sắc mặt khó chịu của y, an ủi: “Tuyên sĩ quan an tâm, thân thể tổng trưởng rất mạnh khỏe, xương cốt rắn chắc. Tôi mới tiêm cho ngài ấy một mũi thuốc hạ sốt, chờ một tiếng nữa phỏng chừng sẽ khiến nhiệt độ cơ thể giảm xuống một chút.”

Nói xong, ông kêu trợ lý của mình dọn dẹp hòm thuốc.

Tôn sĩ quan nói: “Vẫn như lần trước, phó viện trưởng Từ, xin mời ngài ở trong sương phòng cách vách một chút, chờ tới khi tình trạng của tổng trưởng ổn định rồi đi cũng không muộn.”

Phó viện trưởng Từ nói: “Đó là việc đương nhiên. Chúng tôi ở lại cũng tiện hỗ trợ.”

Tôn sĩ quan chờ trợ lý của ông thu dọn xong xuôi liền mời bọn họ tới sương phòng.

Tuyên Hoài Phong nhìn tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, chính mình lại ngồi xuống cạnh giường.

Tuy mấy ngày nay y vẫn chăm sóc vết thương cho Bạch Tuyết Lam, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hắn nhắm mắt mơ mơ màng màng ngủ say như vậy. Bình thường hắn đều sinh long hoạt hổ, là một người tràn đầy sinh lực, một khi đã trở nên im lặng lại khiến người ta vô cùng hoảng sợ, giống như chiếc mạng nhện treo giữa không chung bị gió thổi qua, bất kể lúc nào cũng có thể bị xé tan thành từng mảnh nhỏ.

Sau khi Tôn sĩ quan sắp xếp nơi ở cho bác sĩ,cũng không biết hắn gặp chuyện gì mà tới lúc này vẫn chưa trở về.

Trog phòng chỉ còn lại một Bạch Tuyết Lam yếu ớt đang khép chặt mi mắt, đáng thương hơn ngày thương rất nhiều. Và một Tuyên Hoài Phong đang lẳng lặng ngồi bên giường.

Không khí yên tĩnh trong phòng lúc này biến thành một loại khổ hình, tra tấn người khác.

Nhớ tới chuyện mình vừa lấy lòng tiểu nhân suy đoán tư tưởng của Bạch Tuyết Lam, quả là đáng khinh vô cùng.

Lại nhớ tiếp, càng hận bản thân tối qua đứng ngoài cửa sổ, nghe được hắn ca “Tây Thi”, đáng lẽ không nên cố chấp, mặc kệ, không thèm hỏi han tới hắn.

Biết rõ ban đêm nhiều sương, một người đang mang trên người vết thương chưa hoàn toàn khôi phục, tại sao mình có thể nhẫn tâm nhìn hắn xướng lên một khúc ca buồn bã? Chỉ sợ không khí lạnh đêm qua đã khiến hắn sốt cao tới mức này.

Cho dù là người xa lạ cũng có thể tốt bụng khuyên bảo vài câu, nói hắn đi ngủ sớm.

Bản thân mình đối xử với Bạch Tuyết Lam cũng thật sự nhẫn tâm.



Tuyên Hoài Phong lo lắng ngồi một lúc, thân thể như đang ngâm trong nước nóng, nghĩ rằng thời gian đã qua hơn nửa tiếng, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, y kinh ngạc phát hiện còn chưa tới mười phút.

Y đã hiểu được một chút đạo lý, thì ra sống một ngày tựa như một năm chính là hình dung quang cảnh trước mắt.

Ngồi yên, tâm tư càng thêm hỗn loạn, thời gian trôi qua càng chậm, Tuyên Hoài Phong thực sự hận không thể tìm được việc gì để làm. Nhớ tới việc bác sĩ nói sau khi tiêm thuốc hạ sốt một thời gian thì nhiệt độ sẽ giảm xuống, vì vậy, thỉnh thoảng y lại đưa tay chạm lên hai bên má của Bạch Tuyết Lam, xem nơi này, chạm nơi kia.

Nhưng tại sao vẫn chưa thấy dấu hiệu hạ sốt?

Mỗi lần bàn tay Tuyên Hoài Phong chạm vào Bạch Tuyết Lam đều cảm thấy da thịt nơi đó sắp bị thiêu cháy.

Y cân nhắc xem có nên mời bác sĩ tới đây hay không, cầu hắn tìm biện pháp. Vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thế mới biết một khoảng thời gian dài như vậy trôi qua lại chưa tới mười phút. Bác sĩ nói phải qua một tiếng, hiện tại, chưa qua một tiếng đã đi tìm người ta tới đây thì có vẻ không đúng cho lắm.

Y lại tiếp tục đắm chìm trong cảm giác chờ đợi khổ sở.

Đợi thêm một lát, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó đẩy ra.

Cửa phòng nhẹ nhàng phát thanh âm ‘chi nha’, mở ra.

Tuyên Hoài Phong tưởng Tôn sĩ quan đã trở lại, nhanh chóng đứng lên, nhìn lại, thì ra không phải hắn.

“Tuyên sĩ quan.” Một người mặc đồng phục của tài xế, tay vẫn đeo găng lái xe đang đứng trước cửa thăm dò, thấy Tuyên Hoài Phong đi tới, lui đầu lại cười cười: “Tôi chờ một lúc lâu nên muốn tới hỏi ngài một chút, hôm nay ngài có muốn ra ngoài nữa không? Nếu hiện tại chưa đi thì tôi cất xe đi trước.”

Lúc này, kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ. Tuyên Hoài Phong nhớ tới việc Lâm Kỳ Tuấn đang chờ mình ở nhà hàng, trong lòng rối như tơ vò, nhíu mày nói: “Ở đây…tôi còn phải ở đây xem tình huống như thế nào, xem ra không thể đi. Hôm nay anh còn bận chuyện gì khác không?”

Tài xế đáp: “Không có chuyện khác, quản gia đã căn dặn từ trước, hôm nay tôi lái xe theo chỉ định của ngài. Như vậy đi, tôi cũng không đi nơi khác mà ở trong phòng nhỏ của người hầu, nếu ngài muốn ra ngoài thì kêu tôi lại đây. Như vậy có được không?”

“Được, cứ như vậy đi.”

Tuyên Hoài Phong nói chuyện với tài xế xong, lại gọi người hầu tới: “Làm phiền anh giúp tôi gọi một cuộc điện thoại tới khách sạn Hoa Hạ, mời Lâm Kỳ Tuấn tiên sinh tới tiếp, nói với hắn là hôm nay tôi có chút việc gấp, chỉ sợ không tới được. Hôm nào đó sẽ tới xin lỗi hắn sau.”

Người hầu trả lời một tiếng liền ra ngoài.

Tuyên Hoài Phong quay trở lại bên giường.

Vừa ngồi xuống liền nhìn thấy đôi mày kiếm của Bạch Tuyết Lam khẽ nhíu lại, y đứng lên, cúi đầu tới gần xem xét, quan tâm hỏi han: “Anh tỉnh sao?”

Bạch Tuyết Lam gật đầu ‘uhm’ một tiếng, hơi cử động cổ, sau đó chậm rãi mở mắt.

Tầm mắt lờ mờ một lát mới nhìn thẳng về phía Tuyên Hoài Phong, tựa hồ phải mất một lúc sau mới nhận ra y, nói: “Sao cậu lại ở đây? Không phải hôm nay muốn ra ngoài hay sao?”

Giọng nói có chút khàn khàn.

Tuyên Hoài Phong không trả lời, chỉ ‘a’ một tiếng, hỏi hắn: “Anh cảm thấy thế nào?”

Bạch Tuyết Lam tỉnh táo một chút mới trả lời: “So với buổi sáng thì tốt hơn nhiều, đầu cũng không đau như lúc trước.”

“Bác sĩ mới tiêm cho anh một mũi hạ sốt.”

Tuyên Hoài Phong kiểm tra thân nhiệt của hắn, hình như tốt hơn so với vừa nãy một chút, nhìn kỹ đôi mắt của Bạch Tuyết Lam, ít nhất thì đầu óc cũng tỉnh táo, lúc này tâm trạng căng thẳng mới vơi đi một nửa, lại hỏi: “Khát nước không? Có muốn uống gì hay không?”

“Xem ra hôm nay tôi được hưởng phúc.” Gương mặt của Bạch Tuyết Lam vẽ lên một nụ cười vui vẻ, thấp giọng nói: “Được rồi, làm phiền cậu lấy giúp tôi một ly nước đun sôi để nguội tới đây.”

“Hiện tại không được phép uống nước lạnh.”

Tuyên Hoài Phong vừa nói vừa đi tới chiếc bàn gỗ bên cạnh, rót một nửa cốc nước lạnh, sau đó đổ thêm nước nóng, hợp thành một cốc nước ấm, đem cốc thủy tinh đó trở về.



Bạch Tuyết Lam ngước mắt nhìn y: “Cậu đỡ tôi ngồi dậy uống đi.”

Tuyên Hoài Phong đỡ hắn ngồi dậy, lo lắng thân thể hắn không có sức lực nên ngồi xuống giường, để nửa người của hắn tựa lên người mình, nâng mặt hắn, giúp hắn uống nước.

Bạch Tuyết Lam quả nhiên rất khát, cúi đầu, “ừng ực” một ngụm đã uống hết cốc nước.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Muốn uống thêm không?”

Bạch Tuyết Lam lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không tham lam lắm, như vậy là đủ rồi.”

Tuyên Hoài Phong nghe hắn thuận miệng thốt lên một câu hai ý nghĩa, biết hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, ngược lại, y bắt đầu trở nên lúng ta lúng túng, lo lắng Bạch Tuyết Lam mượn cớ chế giễu mình.

Quả nhiên, cất cốc thủy tinh xong, khi ngồi trở lại giường, Bạch Tuyết Lam tiếp tục hỏi: “Không phải cậu có hẹn với Kỳ Tuấn sao? Tại sao lại không đi?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vẫn đi, nhưng anh ấy có việc nên rời lại một chút. Tối nay tôi sẽ tới đó.”

Bạch Tuyết Lam nhìn y, bỗng nhiên tươi cười sáng lạn.

Tuyên Hoài Phong vốn thấy hắn sốt cao nên cảm thấy áy náy, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, cảm giác trúng kế người khác bắt đầu quay trở lại.

“Thật sự là như vậy sao?”

“Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ tôi phải bịa chuyện lừa anh?”

Bạch Tuyết Lam thở dài tiếc nuối: “Tôi còn tưởng là cậu không yên tâm nên mới rời cuộc hẹn với hắn lại.”

Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi không yên lòng chuyện gì? Anh có hai sĩ quan phụ tá, một người xin nghỉ thì vẫn còn một người khác chăm sóc anh. Hơn nữa, có bác sĩ nào được dinh thự Bạch gia mời mà dám không đến?”

Đang nói, tiếng gõ cửa vang lên.

Gã người hầu vừa rồi bước vào phòng, cung kính khom người với Bạch Tuyết Lam trước, sau đó mới quay sang trả lời Tuyên Hoài Phong: “Tuyên sĩ quan, tôi mới gọi tới khách sạn Hoa Hạ, Lâm tiên sinh nói hắn ra ngoài như vậy cũng không dễ dàng, mặc kệ ngài bận tới mức nào cũng không thể bận hết một ngày. Hắn nói chờ ngài làm việc xong, tốt xấu gì cũng tới đó gặp mặt một chút. Hắn sẽ không rời khỏi đó, chờ ngài tới mới thôi.”

Tuyên Hoài Phong bị gã người hầu kia vạch trần, cả gương mặt đều nóng như lửa, đỏ bừng.

Liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam, tuy rằng trên mặt ra vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại biểu hiện sự đắc ý.

Thật sự không thể ở đây thêm một giây nào nữa!

Bỗng nhiên đứng lên, nói với gã người hầu kia: “Chẳng lẽ có việc gấp? Anh tới căn phòng nhỏ của người hầu gọi tài xế tới, bảo với hắn là tôi muốn ra ngoài.”

Gã người hầu lập tức rời đi.

Tuyên Hoài Phong cũng cất bước đi về phía cửa phòng, đi tới trước cửa, cư nhiên vẫn không nghe được tiếng Bạch Tuyết Lam cản trở, nhất thời cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được liền dừng lại, quay đầu hỏi: “Tôi muốn ra ngoài, anh còn việc gì dặn dò hay không? Hay là để tôi gọi Tôn sĩ quan tới đây giúp anh.”

Bạch Tuyết Lam dựa nửa người lên đầu giường, lười biếng nói: “Tôi đã đồng ý cho cậu nghỉ phép, chẳng lẽ giữa đường lại đổi ý sao? Nếu nói cậu ở lại giúp tôi, cậu chắc chắn sẽ nghĩ tôi dùng thủ đoạn quấy phá quan hệ giữa cậu với Kỳ Tuấn. Thôi đi, cuối cùng thì tôi cũng không đảm đương được loại nhân vật phản diện này đâu, đơn giản chiều theo ý cậu, có lẽ cậu còn cảm ơn tôi một chút.”

Mấy câu nói đó không nặng không nhẹ, không nóng không lạnh, khiến Tuyên Hoài Phong cảm giác bản thân đang bị Bạch Tuyết nắm gọn trong tay.

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh dùng kế lạt mềm buộc chặt này vì muốn tôi ở lại hay sao?”

Bạch Tuyết Lam bật cười, nói: “Cho cậu đi mà cậu còn nói tôi lạt mềm buộc chặt, cậu không muốn cho tôi sống nữa hay sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Lần này tôi tuyệt đối không mắc bẫy của anh.”

Thật sự quay người, không chút do dự liền bỏ đi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook