[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Chương 20: Part 1

Phong Lộng

27/10/2020

Bởi vì cảnh sắc ở Phong Sơn rất đẹp nên nhiều kẻ có tiền trong thành thích tới đây. Trên núi, trừ bỏ biệt thự của những người giàu có, cũng không ít thương nhân đầu tư bỏ tiền vốn đầu tư nhà hàng xa hoa. Bởi vì phong cảnh đẹp lại có thức ăn ngon, phù hợp với hứng thú của các vị thiếu gia tiểu thư nên thường có nhiều người sẵn sàng tiêu số tiền lớn.

Cũng chính ngày hôm nay, Lâm Kì Tuấn hẹn vài ông chủ ở các cửa hiệu buôn tới đây bàn chuyện làm ăn, đặt một bàn ăn tối ở Phong Sơn, giờ này ra khỏi thành.

Ngồi trong ô tô không có chuyện gì làm, đương nhiên sẽ ngó ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh chung quanh. Bỗng nhiên, trước mắt Lâm Kỳ Tuấn xuất hiện mấy chiếc ô tô đỗ ở hàng cây ven đường, bên cạnh là đám hộ binh lưng đeo súng trường, đang ngồi hoặc đứng.

Trong số đó có một chiếc bắt mắt nhất, tuy rằng đỗ rất xa, phía trước xe có cắm một lá cờ đang phấp phới bay trong gió.

Phong cách kiêu ngạo xa hoa kia, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra là của cục hải quan.

Lâm Kỳ Tuấn đột nhiên cảm thấy như có người đập mạnh lên gáy mình, thảng thốt kêu lên: “Dừng lại!”

Tài xế phía trước hoảng sợ, nhanh chóng lỏng chân ga giảm tốc độ, xin chỉ thị: “Thiếu gia muốn dừng xe sao?”

Lâm Kỳ Tuấn ngẩn người, tức khắc đổi giọng, nói: “Không cần dừng lại, anh đi chậm một chút, đừng chạy như bay thế này.”

Bất an nói xong, quay đầu nhìn quanh cảnh phía sau ô cửa kính.

Cân nhắc kĩ lưỡng, chiếc xe kia là xe chuyên dụng của tổng trưởng cục hải quan, chắc hẳn đang chở Bạch Tuyết Lam, chẳng lẽ hắn cũng tới Phong Sơn?

Nếu là lên Phong Sơn ngắm cảnh, liệu hắn có đưa Tuyên Hoài Phong theo hay không?

Nếu có đưa Tuyên Hoài Phong theo, vậy vô duyên vô cớ dừng lại ở lề đường như vậy là đang làm gì? Phải chăng hai người bọn họ…

Tim Lâm Kỳ Tuấn thắt chặt lại, quả thực muốn nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, tức giận như bị người ta tát mạnh một cái lên má.

Nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế phẫn nộ, liên tục phủ nhận trong lòng.

“Không đúng, không đúng.

Cho dù Bạch Tuyết Lam muốn, nhưng Hoài Phong là người hay ngại ngùng, làm sao có khả năng đồng ý? Như vậy chẳng phải giống như đám súc sinh dâm loạn?”

Vậy mà chưa được chớp mắt lại có âm thanh khác vang lên, không ngừng hò hét.

“Lẽ nào lại không đúng?

Bộ dạng Hoài Phong nhìn qua cũng không tồi, ai biết trong lòng hắn nghĩ sao?

Nếu hắn kiên định với tình yêu thì trước kia đã không quên người cũ, quay đầu chạy về phía gã tổng trưởng cục hải quan quyền thế.

Dù sao, nếu là người đứng đắn, vậy tại sao trước kia cứ không ngừng ái muội ám chỉ cho mình? Mình chủ động hôn, hắn cũng không kháng cự, có lẽ bên ngoài nhìn ngọc ngà là thế, chưa chắc bên trong đã là thứ tốt đẹp.

Không! Không!

Chắc chắn trước kia cậu ấy đối xử với mình rất thật tâm. Mình cũng chẳng phải đồ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra.

Nhưng hiện tại cậu ấy bị Bạch Tuyết Lam ép buộc tới hỏng rồi.”

Trăm ngàn suy nghĩ tựa thủy triều đánh lại, Lâm Kỳ Tuấn nhìn chiếc ô tô của cục hải quan phía sau  ngày càng nhỏ dần cho đến khi biến thành chấm nhỏ không thể nhận thấy, trong lòng như bị người ta đục thành lỗ hổng tối đen như mực, trống rỗng, chỉ chốc lát sau đã bị lấp đầy bởi chua xót.



Đều do lỗi của Bạch Tuyết Lam cả.

Nhớ ngày đó, hắn cùng Hoài Phong tới ngoại ô chơi đùa vô tư biết bao, ngọt ngào thoải mái biết bao.

Đó vốn là duyên phận, là thứ hắn đã nắm trong lòng bàn tay, vậy mà cuối cùng lại bị kẻ khác tranh đoạt, cắt từng mảnh thịt trên thân thể hắn xuống!

Hôm nay, thâm tâm hắn như bị người cầm con dao nhỏ cắt xuống từng miếng, từng miếng nhỏ.

Lưỡi dao kia mang theo bao chua xót thống khổ, khiến hắn thở dốc vì kinh ngạc, vừa thống khổ cơ hồ muốn rơi lệ, vừa hận không thể ăn sống nuốt tươi kẻ khác.

Lâm Kỳ Tuấn ngồi ở ghế sau của ô tô, tâm trí chìm đắm trong cảm xúc cực đoan, không biết thời gian qua bao lâu, ô tô dừng lại, tài xế bước xuống mở cửa cho hắn.

Thấy hắn thất thần ngồi bất động phía sau xe, tài xế đánh tiếng: “Thiếu gia, đã tới nhà hàng Nhã Lệ rồi, mời cậu xuống xe.”

Nói hai lần, lúc này Lâm Kỳ Tuấn mới thất hồn lạc phách khoát tay: “Tôi muốn ở trên xe suy nghĩ mấy chuyện, anh đừng làm phiền. Anh ra  chỗ khác đi dạo một vòng đi.”

Đuổi tài xế đi, một mình ngồi trên xe, đau khổ một hồi, thở dài một lúc.

Dần dà, tinh thần cũng hồi phục trở lại.

Hắn lại bắt đầu an ủi bản thân rằng cổ nhân dạy rất đúng: nhi nữ tình trường là thứ hại anh hùng nhất, công thành danh toại mới là việc đúng đắn.

Hiện tại, tuy rằng đau lòng, nhưng tối nay đã có hẹn với mấy người vì việc làm ăn của hiệu buôn tây, là chuyện không thể làm lỡ.

Có thể thấy được, nhân sinh là chuyện bất khả kháng, chỉ có thể cố gắng cười vui, không nên để bản thân bị trói buộc.

Lâm Kỳ Tuấn thở dài một hơi, lấy chiếc khăn tay đắt tiền trong túi áo ra, lau nước mắt nhàn nhạt bên khóe mi, soi gương, sửa lại bộ tóc do thợ cắt tóc phương tây thiết kế hắn mình, vừa lòng, xuống xe, cất từng sải chân phong độ tiến vào nhà hàng.

Hắn ước chừng mọi người đã tới trước mình, báo tên, gã bồi bàn lập tức đưa hắn tới một khu ghế lô.

Lâm Kỳ Tuấn vừa vào cửa liền thấy những người khác cười nói: “Phải phạt, phải phạt, làm thế nào mà ngài hẹn chúng tôi tới đây, bản thân mình lại tới muộn như vậy?”

Lại có người nói phải phạt ba chén rượu.

Đầu tiên, Lâm Kỳ Tuấn thành tâm xin lỗi, sau đó nói: “Nếu đã ở quán ăn tây phương, vậy có phải cũng nên phạt theo người Tây Âu không?”

Người khác hỏi: “Không biết quy củ của người nước ngoài như thế nào?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Người nước ngoài không có chuyện phạt ba chén rượu như thế này, các huynh đệ bỏ qua cho tôi đi.”

Lời nói dí dỏm này được tất cả mọi người ủng hộ, tươi cười, cũng chẳng hề nói tới việc phạt ba chén rượu nữa, sau đó mời Lâm Kỳ Tuấn ngồi xuống.

Lấy menu, gọi bồi bàn viết danh sách món ăn, bọn họ lại tiếp tục trò chuyện vài câu.

Chờ món ăn bưng lên, trước mắt tất cả mọi người đều được bày dao nĩa.

Vương lão bản là người Trung Quốc chính gốc, kể ra cũng thuộc dạng lão thành, dùng dao nĩa thực sự không quen, cố gắng đảo đĩa beefsteak qua lại, lắc đầu cười khổ: “Tôi thật chẳng hiểu nổi, mấy thứ của người nước ngoài cái gì cũng tốt, chỉ có quy cách ăn cơm thì nào là dao, nào là nĩa, nhiều thứ đồ bỏ như vậy cũng chẳng bằng đôi đũa của lão tổ tông nhà chúng ta.”

Chu lão bản cố gắng nuốt một miếng beefsteak, chép miệng nói: “Mấy thứ này đang lưu hành rộng rãi, ông không thấy nơi nơi đều mở nhà hàng tây phương sao? Tôi thấy nhé, chẳng phải do cơm tây ngon lành gì đâu, bọn họ chỉ muốn ăn một nữa cơm giống người nước ngoài rồi được nổi danh là tây hóa thì có.”



Một người khác nói: “Lâm lão bản là người buôn bán có lời nhất, mở một cửa hiệu tây phương, chuyện làm ăn vô cùng thịnh vượng.”

“Đúng thế, gần đây cửa hiệu của Lâm lão đệ rất náo nhiệt.”

“Lão Chu, ngài cũng đừng nói như vậy, nếu nói đến náo nhiệt thì ngài cũng đâu có kém, có một xưởng nhuộm vải, gần đây lại mở một cửa hàng tơ lụa, tiền khắp thiên hạ này chẳng phải để một mình ngài kiếm rồi sao?”

Mấy người cùng nói chuyện cười đùa, nói hết một phen, đồ ăn cũng vơi bảy tám phần, lúc này Vương lão bản mới hỏi thăm dò: “Lâm lão đệ, hôm nay cậu hẹn chúng tôi đến đây không chỉ vì bữa cơm tây này đấy chứ?”

Lâm Kỳ Tuấn dùng dao nĩa rất chuyên nghiệp, tướng ăn cũng nhã nhặn, cắt beefsteak thành từng miếng nhỏ, chậm rãi đưa lên miệng nhai, nuốt, tiếp theo mới nói: “Gần đây các vị lão huynh có nghe được tin tức gì từ phía hải quan không?”

Từ lúc Bạch Tuyết Lam nhậm chức, nhóm ông chủ bên chiếc bàn này chịu không ít thiệt thòi, vừa nghe Lâm Kỳ Tuấn nhắc đến hải quan đều biến sắc.

Chu lão bản nghiêm túc, nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống, hỏi: “Chẳng lẽ bên hải quan lại có trò gì mới?”

“Là chế độ thuế mới?”

“Không đúng, không đúng, theo nguồn tin chính xác tôi mới nhận được thì chế độ thuế mới này đang bị hoãn lại. Đây là người của tôi ở trong cục hải quan tiết lộ đấy.”

“Được rồi.” Vương lão bản vung hai nắm tay nho nhỏ lên: “Đừng đoán nữa, chờ Lâm lão đệ nói xong đã. Lão đệ, cậu nói đi.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Kỳ Tuấn.

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Tôi cũng chỉ nghe được một chút phong thanh thôi. Đại khái là bên hải quan bắt đầu xét thuyền.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vương lão bản nói: “Còn tưởng cậu định nói cái gì, dọa chúng tôi nhảy dựng hết lên đây này. Nếu nói tới xét thuyền thì có khi nào bên hải quan không tra đâu? Mỗi lần tàu cập bến đều phải lên tra xét, đây là làm theo pháp luật.”

Lâm Kỳ Tuấn thở dài: “Nếu nhẹ nhàng như vậy thì tôi còn buồn bực làm gì? Việc tôi nghe được không chỉ như vậy, sau này sẽ không kiểm tra theo kiểu có lệ như thế đâu, mà là xác xuất, bất kể lúc nào cũng kiểm kê chi tiết từng thứ một.”

“Cái gì? Kiểm kê, xác xuất cái gì?”

Mấy từ khó hiểu như vậy, bọn họ vừa nghe liền cảm thấy không ổn.

Mấy người ngồi cùng bàn kìm lòng không được, bắt đầu nghiêng người về phía trước.

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Xác xuất, đó là từ của người nước ngoài, chính là tùy tiện lên một chiếc thuyền kiểm tra. Chúng ta sẽ chẳng biết ai là người bị chọn trúng, cũng như việc bốc thăm thôi. Nếu quy củ được sửa thành như vậy thì mọi việc sẽ không chỉ là làm có lệ nữa, nếu bên hải quan chọn trúng thuyền của anh, lên thuyền tra xét thì sẽ lục tung mọi thứ lên, đối chiếu với giấy tờ, kiểm kê số lượng hàng hóa xem có tương ứng hay không, nếu có bí mật mang theo một hai thứ gì đó thì không những bị thu thuyền mà chính chủ thuyền cũng bị truy cứu trách nhiệm.”

Chu lão bản cả kinh nói: “Ôi trời! Chẳng phải làm thế cũng giống như xét nhà hay sao? Một thuyền hàng hóa nhiều như vậy, làm sao chịu được khi bị người ta lật qua lật lại?”

Trương lão bản chọc một miếng cà chua, đưa lên miệng cắn, lạnh lùng nói: “Không cần phải hỏi, chắc chắn quy định này cũng do vị Bạch tổng trưởng kia đề ra rồi. Nuôi một con sói không ngoan ngoãn, có đút cho nó bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ. Lúc trước mượn cơ hội sửa lại chế độ thuế, thu về tay một đống tiền rồi yên tĩnh được bao nhiêu ngày? Hiện tại lại thí điểm kiêm kê hàng, hắn không triệt tiêu đường làm ăn của chúng ta thì trong lòng không thấy thoải mái!”

Chu lão bản phụ họa: “Đúng thế, đúng thế, đám hải quan này cũng chẳng tốt lành gì. Cả một thuyền hàng đắt tiền như vậy, đảo qua đảo lại, đảo hỏng rồi thì bắt đền ai?”

Gã đối diện cười lạnh một tiếng: “Chu lão bản, có thể làm hỏng cái gì của ông hả? Tất cả đều là vải vóc, có rơi cũng chẳng vỡ được. Tôi thì thảm rồi, hàng hóa toàn là đồ thủy tinh Nhật Bản, nếu hầu hạ mấy vị lên thuyền kiểm kê không tốt, bọn họ làm bộ như không cẩn thận cũng có thể đẩy vỡ cả thùng của tôi ấy chứ.”

“Con mẹ nó! Thời buổi này làm ăn cũng phải theo bao nhiêu luật, ai mà sống cho được!”

Sắc mặt mọi người đều trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook