[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Chương 30: Part 1

Phong Lộng

27/10/2020

Hai người náo loạn hơn nửa ngày, đến cả bữa trưa cũng không ăn.

Tuyên Hoài Phong ngủ ngon trong lòng Bạch Tuyết Lam, tỉnh lại mới thấy dạ dày trống rỗng đến khó chịu. Mặc dù thắt lưng, eo và chân đều chẳng còn chút sức lực nhưng vẫn miễn cưỡng rời khỏi người Bạch Tuyết Lam, vừa mặc quần áo vừa gọi Bạch Tuyết Lam dậy, kêu hắn mặc quần áo vào.

Bạch Tuyết Lam nằm nghênh ngang trên sô pha, mở to mắt, mỉm cười nhìn bóng lưng Tuyên Hoài Phong đang mải cài cúc áo, bóng dáng cao gầy tuấn tú, nói: “Em cũng biết đói à? Cũng nên cho em biết cảm giác đói ra sao, sau này đừng hơi tí là bắt anh nhịn đói vài ngày liền.”

Tuyên Hoài Phong mặc xong chiếc áo mới sạch sẽ, đang cầm chiếc áo vét kia lên xem xét, nghe vậy lập tức xoay người, ném bộ vét lên đầu Bạch Tuyết Lam, bất mãn nói: “Anh bị bỏ đói vài ngày lúc nào? Chiều qua, lúc ở trên xe anh ăn cái gì?”

Thấy Bạch Tuyết Lam cười tỏ vẻ hài lòng, vui sướng nhìn mình, y biết bản thân mới lỡ lời.

Nói vậy, chẳng phải bản thân đã cam tâm trở thành thức ăn cho tên sói kiêu ngạo này? Thật quá buồn cười.

Vừa có chút xấu hổ, lại cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhịn không được liền câu lên một chút, cũng chẳng thể tiếp tục đen mặt, y lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Chắc chắn kiếp trước em đã làm điều gì đó cực kỳ có lỗi với trời nên kiếp này mới gặp phải tên thiên sát tinh như anh.”

Bạch Tuyết Lam đứng lên khỏi sô pha, vỗ tay nói: “Cuối  cùng em cũng cười rồi. Thế này mới đúng, chúng ta vất vả lắm mới được vui vẻ, cần gì đang yên lành lại tức giận?”

Kỳ thật, trên lưng dưới thân Tuyên Hoài Phong không chỗ nào không đau nhức, nhớ tới việc khi nãy hắn chẳng chịu nói lời phải trái, cậy thể lực kinh người mà tùy tiện bắt nạt người khác, đó chính là lý do khiến người ta tức giận.

Dẫu vậy, Bạch Tuyết Lam rất có tài ăn nói, muốn đấu võ mồm với hắn chỉ tổ bị hắn đùa giỡn thêm một lượt.

Huống hồ, làm cũng đã làm, sau đó có tiếp tục giận thì ích gì.

Bản thân y cũng chẳng thừa hơi đến thế.

Tuyên Hoài Phong chẳng buồn càn quấy chung với hắn, chỉ hỏi: “Em thật sự rất đói, anh có đói không? Nếu anh không đói, em gọi người hầu bưng cơm đến phòng em vậy.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em ăn cơm sao có thể để mặc anh chứ?”

Hắn đứng lên, cách cửa sổ, sai người hầu chuẩn bị đồ ăn, tiếp theo lại đi thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được đưa tới phòng Bạch Tuyết Lam.

Lại nói tiếp, Bạch Tuyết Lam thực sự có bản năng động vật, lúc đói bụng sẽ rất háu ăn. Khi nãy mới ăn một bữa no nê nên hiện tại cũng ngoan ngoãn hơn, thấy dáng đi của Tuyên Hoài Phong có chút không ổn, hắn vội vàng đặt hai chiếc đệm lên ghế.

Hai người ngồi đối diện, cuối cùng cũng an ổn dùng xong một bữa.

Ăn xong rồi, Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chắc em vẫn mệt đúng không, nếu ăn no rồi, đợi lát nữa lên giường anh ngủ một lúc đi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tại sao lại ngủ trên giường của anh?”



Bạch Tuyết Lam cười cười: “Em không biết ngủ trong phòng anh đặc biệt yên giấc à?”

Tuyên Hoài Phong biết hắn cố ý trêu chọc khiến mình đỏ mặt, cũng may là y đang vui vẻ nên chỉ trừng mắt cảnh cáo hắn một cái.

Đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên quản gia từ ngoài bước vào báo cáo: “Tuyên phó quan, ngài có điện thoại.”

Không đợi Tuyên Hoài Phong lên tiếng, Bạch Tuyết Lam hỏi trước: “Ai gọi tới? Tìm Tuyên phó quan có chuyện gì?’

Quản gia đáp: “Là một người đàn ông, tự xưng là tam đệ của Tuyên phó quan.”

Tuyên Hoài Phong vừa nghe đã đoán tám phần có liên quan tới việc của Tiểu Phi Yến, không thể ngờ lúc gặp mặt, Tuyên Hoài Mân tỏ ra lạnh lùng với y, vậy mà lúc trở về lại làm việc vô cùng nhanh chóng.

Việc của Tiểu Phi Yến có liên quan tới Lê Hoa, y sợ Bạch Tuyết Lam hỏi cặn kẽ sẽ  rắc rối, vạn nhất lại hỏi đến Lê Hoa, sau đó lại ăn dấm chua lần nữa, vậy nên y vội vàng nói với quản gia: “Đúng rồi, tôi đang chờ điện thoại của cậu ấy, hẹn cậu ấy tới thăm chị tôi. Để tôi tới nhận điện.”

Y vừa đứng lên, Bạch Tuyết Lam cũng đứng lên theo.

Tuyên Hoài Phong đang lo hắn sẽ đi chung, quay đầu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ em tiếp điện thoại của em trai mà anh cũng muốn đứng bên cạnh giám thị?”

Bạch Tuyết Lam nghĩ một chút cũng thấy mình quản lý quá nghiêm. Nếu đến việc anh chị em ruột tiếp xúc cũng không được tự do, nhất định Tuyên Hoài Phong sẽ vô cùng khó chịu.

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Anh ăn no nên muốn đi tản bộ chút thôi, ai muốn giám thị em chứ.”

Nói xong, hắn xoay người ra ngoài trước.

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới thở phào một hơi, đến tiếp điện thoại.

Một lát sau, treo điện thoại, ra khỏi phòng điện thoại, chưa đi được mấy bước đã thấy Bạch Tuyết Lam tản bộ về, đang bước trên con đường nhỏ.

Tuyên Hoài Phong giơ tay lên vẫy hắn, tự mình đến gần, hỏi: “Em muốn xin nghỉ phép chiều mai, được chứ?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em hẹn tam đệ tới thăm chị em?”

Tới thăm chị chỉ là câu nói nhất thời, không ngờ Bạch Tuyết Lam lại nhớ rõ như vậy.

Tuyên Hoài Phong cũng không muốn lừa hắn hoàn toàn, nửa thật nửa giả trả lời: “Việc này vẫn chưa quyết định. Bọn em chỉ hẹn qua điện thoại là mai gặp nhau, em làm chủ, mời tam đệ tới quán ăn Giang Nam trên đường Tân Nam. Nhìn thời gian nếu ăn cơm xong vẫn còn sớm, em với cậu ấy sẽ tới Niên trạch một chuyến. Anh có đồng ý cho em nghỉ phép không?’

Vừa đúng lúc ngày mai Bạch Tuyết Lam có việc, không muốn Tuyên Hoài Phong đi theo, lập tức hào phóng gật đầu: “Đồng ý. Mai anh sẽ ‘thả’ em một ngày, cho em vui vẻ xum họp với mọi người trong nhà. Tuy nhiên, lúc ra ngoài nhất định phải mang hộ binh theo.”

Tuyên Hoài Phong lại không muốn nhận món nợ này từ hắn, lắc đầu nói: “Em chỉ muốn một buổi chiều, anh cần gì phải cho em cả ngày? Em là người nhận lương bổng của hải quan tổng thực cơ mà. Hôm nay tham dự nhạc hội đã lãng phí của em một ngày, ngày mai em còn phải giải quyết xong chỗ công văn còn tồn lại. Như vậy đi, ngày mai em vẫn tới hải quan tổng thự với anh, làm việc xong, đến giữa trưa em mới tới đường Tân Nam.”



Y tình nguyện dành hơn nửa ngày ở bên Bạch Tuyết Lam, đương nhiên Bạch Tuyết Lam cũng thích thú, cười nói: “Như vậy càng tốt.”

Lập tức giao hẹn như vậy.

Ngày hôm sau, hai người rời giường cùng lúc, bởi vì phải tới hải quan tổng thự làm việc nên vẫn phải mặc quân phục.

Bạch Tuyết Lam chuẩn bị tốt, chân đi giày quân nhân bước tới tìm Tuyên Hoài Phong, thấy y cầm gì đó nhìn tới nhìn lui, hắn hiếu kỳ: “Em đang làm gì vậy?”

Đi đến nhìn, thì ra y đang loay hoay với bao súng trên bộ quân phục.

Bạch Tuyết Lam mỉm cười: “Tại sao bỗng nhiên lại nhớ tới cái này?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Lúc tìm quần áo, em thấy nó trong tủ. Trước kia, trên trang bị của ba ba cũng có, có điều cài mấy cái khuy đấy khó khăn quá, mỗi lần rút súng ra đều phải tháo một đống khuy, tốn khá nhiều công sức. Mấy cái khuy này tiện thật, chỉ cần rút một cái đã mở ra rồi.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Đương nhiên rồi, bật một cái là mở ra, như vậy khi rút súng mới tiện. Thế nào, em muốn mang súng đi làm?’

Tuyên Hoài Phong nói: “Đâu có, chỉ cảm thấy hay hay nên mới nhìn một lúc.”

Bạch Tuyết Lam nghĩ hôm nay y ra ngoài gặp người ta, không thể không đề phòng, ra ngoài rồi sẽ không an toàn như khi ở trong công quán nữa. Ít nhiều gì thì Tuyên Hoài Phong đã biết nổ súng, gặp nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ mình.

Hắn lập tức khuyên Tuyên Hoài Phong: “Không phải anh có tặng em một khẩu Brown sao? Em lấy ra, đeo ở thắt lưng, vừa hoạt bát vừa uy phong.”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Theo cách nhìn của anh, đeo súng chỉ vì vẻ uy phong bên ngoài?”

Song, quả thật y cũng thích khẩu Brown kia, mặc dù nói như vậy nhưng vẫn nhanh chóng lấy ra.

Trên người mặc một bộ quân trang oai phong, thắt lưng đeo một khẩu súng lục màu bạc sáng lóa, nhất thời lộ ra vài phần sắc bén.

Bạch Tuyết Lam ngắm nhìn một lượt, rất vừa lòng, lại hỏi: “Em biết rút súng không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Sao lại không? Em thấy ba ba rút rất nhiều lần, có bí quyết.”

Nắm tay đặt ở bên eo, ngón cái móc lên nút cài bên ngoài, tay cầm báng súng nhẹ nhàng chuyển động, rút ra rất dễ dàng.

Y làm một lần đã lưu loát như vậy, đến Bạch Tuyết Lam cũng cảm thấy kinh ngạc: “Đây thật sự là lần đầu tiên em thực hiện?”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn kinh ngạc như vậy, bỗng nhiên trong lòng cao hứng, khóe môi không khỏi giương lên, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn, biến sắc, nói: “Đã tới giờ này rồi, thế mà chúng ta vẫn ở đây nói chuyện phiếm. Đi nhanh đi, bằng không tổng trưởng như anh mà đi làm muộn sẽ thành gương xấu đấy.”

Hai người sóng vai đi về phía cửa chính, ngồi lên ô tô, nhanh chóng đến hải quan tổng thự…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook