[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim
Chương 51: Part 1
Phong Lộng
27/10/2020
Thu phục Tống Nhâm xong, nhớ tới Tuyên Hoài Phong, Bạch Tuyết Lam rời khỏi thư phòng, đi về phía hoa viên tìm người.
Không bao lâu, hắn đột nhiên dừng lại.
Rất xa, một thân hình thon gầy ngồi bên hồ, cỏ tươi xanh mơn mởn, hồ nước phản bóng, quả thật rất giống một bức tranh thủy mặc.
Tâm tình Bạch Tuyết Lam tràn đầy cảm giác mỹ mãn, khóe môi câu lên nụ cười, thong thả bước tới phía sau người nọ, ghé bên tai y hỏi: “Vài ngày nữa những đóa sen này sẽ nở rộ, chúng ta tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa sen, được không?”
Vành tai Tuyên Hoài Phong đột nhiên bị người ta thổi vào một luồng khí nóng, cả người chấn động, lập tức đoán ra Bạch Tuyết Lam, y quay đầu, nhìn thấy hắn tươi cười vui vẻ, ngay cả ánh mắt cũng tỏa ra ánh sáng hiền hòa, tâm trí bỗng nhiên mềm nhũn, không muốn tự nhiên gây sự với hắn vì việc chuyển phòng ở, bình thản nói: “Cây violin của em đâu?”
Bạch Tuyết Lam đang có chút lo lắng, sợ rằng Tuyên Hoài Phong sẽ nổi giận, thấy y bình tĩnh chấp nhận nên vô cùng vui vẻ.
Thật ra, Tuyên Hoài Phong luôn tỏ ra lịch sự nhưng không gần gũi với những người mình không thích, vô cùng lãnh đạm, ngược lại, đối với người mình yêu thích lại vô cùng nhiệt tình, vô cùng bao dung.
Ngày đó y yêu Lâm Kỳ Tuấn, tới đâu cũng thân mật với Lâm Kỳ Tuấn, hiện giờ tim đặt bên Bạch Tuyết Lam nên cũng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đối phương, không muốn khiến đối phương có chút gì khó chịu.
Bạch Tuyết Lam đau khổ theo đuổi mấy năm nay, xem ra bây giờ đã đạt được thành quả.
Quả thật so với hắn tưởng tượng còn ngọt ngào hơn nhiều.
Bạch Tuyết Lam nói: “Sách của em, còn có cây violin nữa, tất cả đều ở trong phòng anh.”
Tuyên Hoài Phong: “Cầm kỳ thư họa đều không phải thứ đắt tiền, nhưng người Trung Quốc chúng ta trước nay đều đối xử với chúng rất cẩn thận. Của em là sách ngoại quốc, đàn ngoại quốc, nhưng anh cũng phải đối xử với chúng bình đẳng, cất cẩn thận vào, không được để linh tinh.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nhìn y, điềm đạm hỏi: “Mấy thứ em muốn anh đối đãi cẩn thận là vài cuốn sách ngoại, cả cây violin nữa, đúng không?”
Phong cách Tuyên Hoài Phong vốn dè dặt, y tránh không trả lời, chuyển tầm mắt tới mười đóa sen yêu kiều trên mặt nước, tưởng tượng đến hình ảnh khi chúng nở rộ sẽ vô cùng nhã lệ quyến rũ, cười nói: “Mấy đóa sen này nhìn rất đẹp, chị hai em rất thích hoa sen, đáng tiếc là hiện giờ chị ấy không nên ra ngoài. Bây giờ em có thể đi lại rồi, phải tới thăm chị ấy mới được.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không phải lúc xuất viện hôm nay em đã tự mình gọi điện cho cô ấy sao? Như vậy là cô ấy cũng đủ vui rồi. Bây giờ phải để cho cô ấy yên tâm dưỡng thai, chờ khi nào vết thương của em hoàn toàn bình phục rồi đi cũng chả muộn.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy tiệc ngắm hoa sen của anh mời những ai?”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ra.
Tiệc ngắm hoa sen hắn thuận miệng nói ra chủ yếu là muốn hai người cùng nhau ngắm, không muốn mời khách.
Tuyên Hoài Phong nói: “Cảnh đẹp như vậy mà thưởng thức một mình thì tiếc lắm, không bằng mời vài người bạn tới, mọi người cùng nhau náo nhiệt một phen.”
Nếu y đã mở miệng, Bạch Tuyết Lam đành phải phụ họa: “Cũng được, có điều phải mời ai đây?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh làm tổng trưởng thì cần chăm sóc cấp dưới, có phải chúng ta nên mời mấy vị trưởng phòng, phó phòng ở hải quan tổng thự không? Tổng trưởng của các công sở khác, những người có qua lại với anh, nếu không ngại thì mời họ tới tham dự. Còn nữa, Bạch tổng lý là anh họ của anh, ngài ấy luôn luôn chiếu cố tới anh, ngài ấy là người nên mời nhất.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Được.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Này, em có thể lấy vài tâm thiệp để mời bạn được không?”
Bạch Tuyết Lam lập tức cảnh giác, hỏi y: “Bạn là người nào?”
Tuyên Hoài Phong mỉm cười nói: “Có bạn nào của em là anh không biết không? Tỷ như anh chàng giáo viên tiếng Anh tên Tạ Tài Phục chẳng hạn. Tạ tiên sinh tuy rằng không có tiền nhưng là người có ăn học, rất nhã nhặn. Em ở bệnh viện buồn chán lâu quá rồi, vừa vặn mấy đóa sen này nở, muốn mời vài người tới tâm sự, có thể chứ?”
Y nhẹ nhàng thương lượng như vậy khiến Bạch Tuyết Lam khó lòng nói ra từ ‘không’, “Có gì không thể đâu, em cũng là nửa chủ nhà, đương nhiên có thể quyết định. Thiệp mời lần này, anh một nửa em một nửa, chúng ta tự mời bạn bè tới vui vẻ một bữa.”
Tuyên Hoài Phong vui vẻ gật đầu.
Hai người ngồi bên hồ cho tới khi mặt trời lặn, thái dương vừa đỏ rực vừa treo cao khiến bóng dáng hai người in lên mặt nước, gió nhẹ thổi qua, trong mắt họ tràn đầy ánh hồng xinh đẹp của đàn cá trong hồ.
Bạch Tuyết Lam ôm người yêu vào lòng, nhìn cảnh đẹp thiên nhiên trước mắt, tâm trí cũng bất giác trở nên si mê.
Tuyên Hoài Phong hỏi nhỏ: “Anh có nhớ chúng ta từng tranh luận động vật ăn cỏ với động vật ăn thịt khác nhau ở chỗ nào không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nhớ rõ chứ, em còn bảo anh là động vật ăn thịt hung ác tàn bạo nữa cơ mà.”
Tuyên Hoài Phong phản bác: “Em không có nói như vậy, em chỉ nói năng lực sinh tồn của động vật ăn thịt mạnh hơn so với động vật ăn cỏ thôi.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Lần tranh luận đó vẫn chưa có kết quả, tại sao đột nhiên em lại nhắc tới việc này?”
Tuyên Hoài Phong đỏ mặt, im lặng không nói.
Bạch Tuyết Lam ngầm hiểu, hắn ngân một tiếng ‘à’ thật dài, cười hỏi: “Đói bụng lâu như vậy rồi, có phải đêm nay động vật ăn thịt anh đây sẽ được đút chút thức ăn không?”
Ánh mắt không đứng đắn lướt lên thân thể Tuyên Hoài Phong.
Nhìn bộ dạng tỏ ra đó là việc tất nhiên của hắn, Tuyên Hoài Phong tức giận nghiến răng, song cũng cảm thấy buồn cười, “Muốn ăn thịt? Vậy thì phải cho động vật ăn cỏ no bụng rồi nói sau.”
Bạch Tuyết Lam hăng hái đáp: “Có gì khó? Anh đã bảo nhà bếp chuẩn bị từ sớm, đủ món ở năm châu bốn biển, sơn trân hải vị, bào ngư vi cá, nấm hương rau tươi, chỉ cần em muốn ăn món gì sẽ lập tức hầm nóng cho em, đảm bảo khiến cho bụng em tròn xoe, cả người đầy sức mạnh.”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Ít ba hoa thôi. À mà, thật ra em rất nhớ món tôm cua nấu cay lần trước.”
Bạch Tuyết Lam lập tức nói: “Món nào cũng được, nhưng món đấy phải chờ một thời gian nữa. Bác sĩ nói vết thương của em chưa khỏi hoàn toàn, phải kiêng những món cay.”
Tuyên Hoài Phong, “Đấy, mạnh miệng quá rồi bị vạch trần ngay đúng chưa? Nói gì tới năm châu bốn biển, sơn trân hải vị.”
Bạch Tuyết Lam thấy lúm đồng tiền đáng yêu trên má Tuyên Hoài Phong, nó đẹp đến mức không ai dám đụng tới, hắn nhịn không được liền vuốt nhẹ lên má y, cười đáp: “Được rồi, anh nói thẳng vậy, thật ra anh đã dặn phòng bếp chuẩn bị cho em chút cơm trắng với rau, thêm một chén canh cá vị nhạt. Chỉ cần chờ tới khi nào em đói bụng không chịu nổi mới đưa những món khác đến, các loại thuốc bổ như lộc tiên, hổ tiên linh tinh gì cũng có. Cái này gọi là bổ thân thể em, lợi thân thể anh.”
Hai người vui vẻ nói cười, cùng đi tới nhà ăn.
Quản gia thấy bọn họ tới liền nhanh chóng gọi người dọn đồ ăn lên. Trên bàn là cơm trắng, rau xanh, đương nhiên có cả canh cá, ngoài ra còn có sườn lợn hấp bốc khói nghi ngút, khoai tây hầm thịt thơm nức mũi, thịt cua cùng gạch cua vừa trắng lại vừa hồng.
Mấy đĩa đồ ăn mặn bao quanh món gà trộn dầu vừng non mềm tựa sao bao quanh mặt trăng.
Cả hai đều cảm thấy ngon miệng, cùng nhau thưởng thức bữa ăn vừa vui vẻ vừa đầm ấm.
Sau khi ăn, hai người đến phòng Bạch Tuyết Lam tắm rửa.
Tuyên Hoài Phong thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, vừa bước ra từ sau bình phong đã bị bạch Tuyết Lam nhào tới ôm cổ như hổ đói vồ lấy chú thỏ con, hắn dùng chóp mũi cọ cọ lên cần cổ tuyết trắng: “Bây giờ anh được ăn cơm rồi chứ? Uhm, mặc thứ này vào làm gì, dù sao cũng phải cởi ra.”
Tuyên Hoài Phong vội nhắc nhở: “Anh đừng có kéo hỏng quần áo.”
Bạch Tuyết Lam cười mờ ám, ngoan ngoãn dùng hai đầu ngón tay kiên nhẫn mở từng chiếc cúc áo, cởi áo ngủ của Tuyên Hoài Phong, vuốt ve lên da thịt mềm mịn quyến rũ, khàn giọng hỏi: “Bây giờ phải dùng tư thế mới mẻ gì mới vui đây?”
Tuyên Hoài Phong không chịu nổi những từ ngữ dâm tà thế này, sắc đỏ trải dài từ gương mặt cho tới xương quai xanh, bộ dạng như muốn đào cái lỗ chui xuống cho rồi.
Bạch Tuyết Lam càng cảm thấy thú vị, cố ý thương lượng: “Anh lo cho vết thương của em, đặt em phía trên đối diện với mình thì anh thấy không được tốt lắm, nhưng nếu để em dựa lên giường rồi tiền vào từ sau lưng… tuy rằng làm rất thoải mái, lại sợ tay em không chống đỡ được, vạn nhất giữa chừng anh ra sức hơi mạnh, em mà ngã xuống giường là đụng tới vết thương ngay.”
Tuyên Hoài Phong vừa ngượng vừa tức, y cãi lại: “Anh… anh nói linh tinh nhiều như vậy làm gì?”
Tránh ra khỏi vòng tay hắn.
Sao Bạch Tuyết Lam hắn có thể để món ngon tới miệng lại chạy đi được, hắn dùng sức ôm lấy Tuyên Hoài Phong, trêu chọc: “Anh biết rồi! Biện pháp tốt nhất là em ngồi trên người anh, vào vừa sâu lại không đụng tới vết thương, nhất định rất thú vị.”
Không đến bên giường, hắn ung dung ngồi xuống ghế khiến thứ gì đó hưng trí bừng bừng dựng thẳng lộ rõ, lôi kéo Tuyên Hoài Phong đưa lưng về phía mình, khiến y ngồi dựa lại, miệng nói: “Em đừng lộn xộn, đừng nhúc nhích, cẩn thận anh lỡ không khống chế được sức lực, làm cho em ngồi mạnh xuống thì anh đau mà em cũng đau.”
Tuyên Hoài Phong vô cùng xấu hổ, tuy nhiên đêm nay là do chính mình ngầm đồng ý, bây giờ mà nhăn nhó thì càng khó xử, vậy chẳng thà cứ hào phóng một chút.
Y hiểu đã một thời gian mình thiếu nợ Bạch Tuyết Lam, dù không hoàn toàn phối hợp, cố ý trốn tránh một hai lần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thuận theo.
Cảm nhận được vật nóng rực kia chạm lên da thịt, thắt lưng y khẽ run rẩy.
Bạch Tuyết Lam dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, từ từ thôi. Anh sẽ chú ý chăm sóc em.” Bàn tay to lớn khẽ vuốt lên vòng eo trơn mịn như an ủi.
Tuyên Hoài Phong lập tức thả lỏng.
Nhíu mày, mím môi, để Bạch Tuyết Lam đỡ lấy mình, vòng eo hạ xuống từng chút từng chút, hạ thân càng lúc càng căng ra, đầu gối không còn chút sức lực, “A!” lên một tiếng, Tuyên Hoài Phong đột nhiên ngã về phía sau.
“Cẩn thận!”
May là hai cánh tay Bạch Tuyết Lam vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn ấy, hắn nhanh chóng dùng sức đỡ lấy, phía dưới mới đi vào một nửa, nơi bị bao bọc nóng lên, nơi chưa bị bao bọc lại sốt ruột phát hỏa, hơi thở mỗi lúc một thô, Bạch Tuyết Lam trầm giọng hỏi: “Em sao rồi? Vết thương có ổn không?”
Hơi thở Tuyên Hoài Phong cũng đã rối loạn, giọng nói mơ hồ: “Em chẳng ổn chút nào… Còn anh?”
Bạch Tuyết Lam hít sâu một hơi, đè nén khí huyết sôi sục, gượng cười nói: “Em không ổn thì anh khỏe được sao? Nói thật là anh sợ vết thương của em nứt ra mất, nếu không được thì chờ đến đêm mai đi.”
Dựa vào trạng thái hắn lúc này mà còn có thể đưa ra đề nghị đó thì đúng là đã gác dục vọng của mình sang một bên, là hành động tốt đẹp khi nghĩ cho đối phương.
Vốn tưởng rằng Tuyên Hoài Phong sẽ bỏ trốn mất dạng như nhận được đại xá, ai ngờ y lại lắc đầu.
Yên lặng một lúc, y cúi đầu nói: “Em không thể làm vậy với anh.”
Không bao lâu, hắn đột nhiên dừng lại.
Rất xa, một thân hình thon gầy ngồi bên hồ, cỏ tươi xanh mơn mởn, hồ nước phản bóng, quả thật rất giống một bức tranh thủy mặc.
Tâm tình Bạch Tuyết Lam tràn đầy cảm giác mỹ mãn, khóe môi câu lên nụ cười, thong thả bước tới phía sau người nọ, ghé bên tai y hỏi: “Vài ngày nữa những đóa sen này sẽ nở rộ, chúng ta tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa sen, được không?”
Vành tai Tuyên Hoài Phong đột nhiên bị người ta thổi vào một luồng khí nóng, cả người chấn động, lập tức đoán ra Bạch Tuyết Lam, y quay đầu, nhìn thấy hắn tươi cười vui vẻ, ngay cả ánh mắt cũng tỏa ra ánh sáng hiền hòa, tâm trí bỗng nhiên mềm nhũn, không muốn tự nhiên gây sự với hắn vì việc chuyển phòng ở, bình thản nói: “Cây violin của em đâu?”
Bạch Tuyết Lam đang có chút lo lắng, sợ rằng Tuyên Hoài Phong sẽ nổi giận, thấy y bình tĩnh chấp nhận nên vô cùng vui vẻ.
Thật ra, Tuyên Hoài Phong luôn tỏ ra lịch sự nhưng không gần gũi với những người mình không thích, vô cùng lãnh đạm, ngược lại, đối với người mình yêu thích lại vô cùng nhiệt tình, vô cùng bao dung.
Ngày đó y yêu Lâm Kỳ Tuấn, tới đâu cũng thân mật với Lâm Kỳ Tuấn, hiện giờ tim đặt bên Bạch Tuyết Lam nên cũng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đối phương, không muốn khiến đối phương có chút gì khó chịu.
Bạch Tuyết Lam đau khổ theo đuổi mấy năm nay, xem ra bây giờ đã đạt được thành quả.
Quả thật so với hắn tưởng tượng còn ngọt ngào hơn nhiều.
Bạch Tuyết Lam nói: “Sách của em, còn có cây violin nữa, tất cả đều ở trong phòng anh.”
Tuyên Hoài Phong: “Cầm kỳ thư họa đều không phải thứ đắt tiền, nhưng người Trung Quốc chúng ta trước nay đều đối xử với chúng rất cẩn thận. Của em là sách ngoại quốc, đàn ngoại quốc, nhưng anh cũng phải đối xử với chúng bình đẳng, cất cẩn thận vào, không được để linh tinh.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nhìn y, điềm đạm hỏi: “Mấy thứ em muốn anh đối đãi cẩn thận là vài cuốn sách ngoại, cả cây violin nữa, đúng không?”
Phong cách Tuyên Hoài Phong vốn dè dặt, y tránh không trả lời, chuyển tầm mắt tới mười đóa sen yêu kiều trên mặt nước, tưởng tượng đến hình ảnh khi chúng nở rộ sẽ vô cùng nhã lệ quyến rũ, cười nói: “Mấy đóa sen này nhìn rất đẹp, chị hai em rất thích hoa sen, đáng tiếc là hiện giờ chị ấy không nên ra ngoài. Bây giờ em có thể đi lại rồi, phải tới thăm chị ấy mới được.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không phải lúc xuất viện hôm nay em đã tự mình gọi điện cho cô ấy sao? Như vậy là cô ấy cũng đủ vui rồi. Bây giờ phải để cho cô ấy yên tâm dưỡng thai, chờ khi nào vết thương của em hoàn toàn bình phục rồi đi cũng chả muộn.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy tiệc ngắm hoa sen của anh mời những ai?”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ra.
Tiệc ngắm hoa sen hắn thuận miệng nói ra chủ yếu là muốn hai người cùng nhau ngắm, không muốn mời khách.
Tuyên Hoài Phong nói: “Cảnh đẹp như vậy mà thưởng thức một mình thì tiếc lắm, không bằng mời vài người bạn tới, mọi người cùng nhau náo nhiệt một phen.”
Nếu y đã mở miệng, Bạch Tuyết Lam đành phải phụ họa: “Cũng được, có điều phải mời ai đây?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh làm tổng trưởng thì cần chăm sóc cấp dưới, có phải chúng ta nên mời mấy vị trưởng phòng, phó phòng ở hải quan tổng thự không? Tổng trưởng của các công sở khác, những người có qua lại với anh, nếu không ngại thì mời họ tới tham dự. Còn nữa, Bạch tổng lý là anh họ của anh, ngài ấy luôn luôn chiếu cố tới anh, ngài ấy là người nên mời nhất.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Được.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Này, em có thể lấy vài tâm thiệp để mời bạn được không?”
Bạch Tuyết Lam lập tức cảnh giác, hỏi y: “Bạn là người nào?”
Tuyên Hoài Phong mỉm cười nói: “Có bạn nào của em là anh không biết không? Tỷ như anh chàng giáo viên tiếng Anh tên Tạ Tài Phục chẳng hạn. Tạ tiên sinh tuy rằng không có tiền nhưng là người có ăn học, rất nhã nhặn. Em ở bệnh viện buồn chán lâu quá rồi, vừa vặn mấy đóa sen này nở, muốn mời vài người tới tâm sự, có thể chứ?”
Y nhẹ nhàng thương lượng như vậy khiến Bạch Tuyết Lam khó lòng nói ra từ ‘không’, “Có gì không thể đâu, em cũng là nửa chủ nhà, đương nhiên có thể quyết định. Thiệp mời lần này, anh một nửa em một nửa, chúng ta tự mời bạn bè tới vui vẻ một bữa.”
Tuyên Hoài Phong vui vẻ gật đầu.
Hai người ngồi bên hồ cho tới khi mặt trời lặn, thái dương vừa đỏ rực vừa treo cao khiến bóng dáng hai người in lên mặt nước, gió nhẹ thổi qua, trong mắt họ tràn đầy ánh hồng xinh đẹp của đàn cá trong hồ.
Bạch Tuyết Lam ôm người yêu vào lòng, nhìn cảnh đẹp thiên nhiên trước mắt, tâm trí cũng bất giác trở nên si mê.
Tuyên Hoài Phong hỏi nhỏ: “Anh có nhớ chúng ta từng tranh luận động vật ăn cỏ với động vật ăn thịt khác nhau ở chỗ nào không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nhớ rõ chứ, em còn bảo anh là động vật ăn thịt hung ác tàn bạo nữa cơ mà.”
Tuyên Hoài Phong phản bác: “Em không có nói như vậy, em chỉ nói năng lực sinh tồn của động vật ăn thịt mạnh hơn so với động vật ăn cỏ thôi.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Lần tranh luận đó vẫn chưa có kết quả, tại sao đột nhiên em lại nhắc tới việc này?”
Tuyên Hoài Phong đỏ mặt, im lặng không nói.
Bạch Tuyết Lam ngầm hiểu, hắn ngân một tiếng ‘à’ thật dài, cười hỏi: “Đói bụng lâu như vậy rồi, có phải đêm nay động vật ăn thịt anh đây sẽ được đút chút thức ăn không?”
Ánh mắt không đứng đắn lướt lên thân thể Tuyên Hoài Phong.
Nhìn bộ dạng tỏ ra đó là việc tất nhiên của hắn, Tuyên Hoài Phong tức giận nghiến răng, song cũng cảm thấy buồn cười, “Muốn ăn thịt? Vậy thì phải cho động vật ăn cỏ no bụng rồi nói sau.”
Bạch Tuyết Lam hăng hái đáp: “Có gì khó? Anh đã bảo nhà bếp chuẩn bị từ sớm, đủ món ở năm châu bốn biển, sơn trân hải vị, bào ngư vi cá, nấm hương rau tươi, chỉ cần em muốn ăn món gì sẽ lập tức hầm nóng cho em, đảm bảo khiến cho bụng em tròn xoe, cả người đầy sức mạnh.”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Ít ba hoa thôi. À mà, thật ra em rất nhớ món tôm cua nấu cay lần trước.”
Bạch Tuyết Lam lập tức nói: “Món nào cũng được, nhưng món đấy phải chờ một thời gian nữa. Bác sĩ nói vết thương của em chưa khỏi hoàn toàn, phải kiêng những món cay.”
Tuyên Hoài Phong, “Đấy, mạnh miệng quá rồi bị vạch trần ngay đúng chưa? Nói gì tới năm châu bốn biển, sơn trân hải vị.”
Bạch Tuyết Lam thấy lúm đồng tiền đáng yêu trên má Tuyên Hoài Phong, nó đẹp đến mức không ai dám đụng tới, hắn nhịn không được liền vuốt nhẹ lên má y, cười đáp: “Được rồi, anh nói thẳng vậy, thật ra anh đã dặn phòng bếp chuẩn bị cho em chút cơm trắng với rau, thêm một chén canh cá vị nhạt. Chỉ cần chờ tới khi nào em đói bụng không chịu nổi mới đưa những món khác đến, các loại thuốc bổ như lộc tiên, hổ tiên linh tinh gì cũng có. Cái này gọi là bổ thân thể em, lợi thân thể anh.”
Hai người vui vẻ nói cười, cùng đi tới nhà ăn.
Quản gia thấy bọn họ tới liền nhanh chóng gọi người dọn đồ ăn lên. Trên bàn là cơm trắng, rau xanh, đương nhiên có cả canh cá, ngoài ra còn có sườn lợn hấp bốc khói nghi ngút, khoai tây hầm thịt thơm nức mũi, thịt cua cùng gạch cua vừa trắng lại vừa hồng.
Mấy đĩa đồ ăn mặn bao quanh món gà trộn dầu vừng non mềm tựa sao bao quanh mặt trăng.
Cả hai đều cảm thấy ngon miệng, cùng nhau thưởng thức bữa ăn vừa vui vẻ vừa đầm ấm.
Sau khi ăn, hai người đến phòng Bạch Tuyết Lam tắm rửa.
Tuyên Hoài Phong thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, vừa bước ra từ sau bình phong đã bị bạch Tuyết Lam nhào tới ôm cổ như hổ đói vồ lấy chú thỏ con, hắn dùng chóp mũi cọ cọ lên cần cổ tuyết trắng: “Bây giờ anh được ăn cơm rồi chứ? Uhm, mặc thứ này vào làm gì, dù sao cũng phải cởi ra.”
Tuyên Hoài Phong vội nhắc nhở: “Anh đừng có kéo hỏng quần áo.”
Bạch Tuyết Lam cười mờ ám, ngoan ngoãn dùng hai đầu ngón tay kiên nhẫn mở từng chiếc cúc áo, cởi áo ngủ của Tuyên Hoài Phong, vuốt ve lên da thịt mềm mịn quyến rũ, khàn giọng hỏi: “Bây giờ phải dùng tư thế mới mẻ gì mới vui đây?”
Tuyên Hoài Phong không chịu nổi những từ ngữ dâm tà thế này, sắc đỏ trải dài từ gương mặt cho tới xương quai xanh, bộ dạng như muốn đào cái lỗ chui xuống cho rồi.
Bạch Tuyết Lam càng cảm thấy thú vị, cố ý thương lượng: “Anh lo cho vết thương của em, đặt em phía trên đối diện với mình thì anh thấy không được tốt lắm, nhưng nếu để em dựa lên giường rồi tiền vào từ sau lưng… tuy rằng làm rất thoải mái, lại sợ tay em không chống đỡ được, vạn nhất giữa chừng anh ra sức hơi mạnh, em mà ngã xuống giường là đụng tới vết thương ngay.”
Tuyên Hoài Phong vừa ngượng vừa tức, y cãi lại: “Anh… anh nói linh tinh nhiều như vậy làm gì?”
Tránh ra khỏi vòng tay hắn.
Sao Bạch Tuyết Lam hắn có thể để món ngon tới miệng lại chạy đi được, hắn dùng sức ôm lấy Tuyên Hoài Phong, trêu chọc: “Anh biết rồi! Biện pháp tốt nhất là em ngồi trên người anh, vào vừa sâu lại không đụng tới vết thương, nhất định rất thú vị.”
Không đến bên giường, hắn ung dung ngồi xuống ghế khiến thứ gì đó hưng trí bừng bừng dựng thẳng lộ rõ, lôi kéo Tuyên Hoài Phong đưa lưng về phía mình, khiến y ngồi dựa lại, miệng nói: “Em đừng lộn xộn, đừng nhúc nhích, cẩn thận anh lỡ không khống chế được sức lực, làm cho em ngồi mạnh xuống thì anh đau mà em cũng đau.”
Tuyên Hoài Phong vô cùng xấu hổ, tuy nhiên đêm nay là do chính mình ngầm đồng ý, bây giờ mà nhăn nhó thì càng khó xử, vậy chẳng thà cứ hào phóng một chút.
Y hiểu đã một thời gian mình thiếu nợ Bạch Tuyết Lam, dù không hoàn toàn phối hợp, cố ý trốn tránh một hai lần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thuận theo.
Cảm nhận được vật nóng rực kia chạm lên da thịt, thắt lưng y khẽ run rẩy.
Bạch Tuyết Lam dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, từ từ thôi. Anh sẽ chú ý chăm sóc em.” Bàn tay to lớn khẽ vuốt lên vòng eo trơn mịn như an ủi.
Tuyên Hoài Phong lập tức thả lỏng.
Nhíu mày, mím môi, để Bạch Tuyết Lam đỡ lấy mình, vòng eo hạ xuống từng chút từng chút, hạ thân càng lúc càng căng ra, đầu gối không còn chút sức lực, “A!” lên một tiếng, Tuyên Hoài Phong đột nhiên ngã về phía sau.
“Cẩn thận!”
May là hai cánh tay Bạch Tuyết Lam vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn ấy, hắn nhanh chóng dùng sức đỡ lấy, phía dưới mới đi vào một nửa, nơi bị bao bọc nóng lên, nơi chưa bị bao bọc lại sốt ruột phát hỏa, hơi thở mỗi lúc một thô, Bạch Tuyết Lam trầm giọng hỏi: “Em sao rồi? Vết thương có ổn không?”
Hơi thở Tuyên Hoài Phong cũng đã rối loạn, giọng nói mơ hồ: “Em chẳng ổn chút nào… Còn anh?”
Bạch Tuyết Lam hít sâu một hơi, đè nén khí huyết sôi sục, gượng cười nói: “Em không ổn thì anh khỏe được sao? Nói thật là anh sợ vết thương của em nứt ra mất, nếu không được thì chờ đến đêm mai đi.”
Dựa vào trạng thái hắn lúc này mà còn có thể đưa ra đề nghị đó thì đúng là đã gác dục vọng của mình sang một bên, là hành động tốt đẹp khi nghĩ cho đối phương.
Vốn tưởng rằng Tuyên Hoài Phong sẽ bỏ trốn mất dạng như nhận được đại xá, ai ngờ y lại lắc đầu.
Yên lặng một lúc, y cúi đầu nói: “Em không thể làm vậy với anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.