[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim
Chương 4: Part 2
Phong Lộng
27/10/2020
Trái tim của Tuyên Hoài Phong bỗng run lên một chút.
Bạch Vân Phi cùng tên này ở trong phòng lại không làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt*, không ngờ lại bàn chuyện công vụ, đây là điều mà y chưa từng nghĩ tới.
(*Phong hoa tuyết nguyệt: Chuyện tình cảm yêu đương.)
Dẫu sao, khi nghe được ba chữ “Bạch Vân Phi” vẫn cảm thấy khó chịu, Tuyên Hoài Phong lộ vẻ bình tĩnh: “Chẳng lẽ Bạch Vân Phi có thói xấu này?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tên đó nha… bên ngoài tỏ ra vui vẻ, nhưng thực ra bên trong lại có nỗi khổ không nói lên lời. Sau khi gia tộc hắn suy tàn, hắn đưa em gái mình tới nhà cậu nương thân. Có điều, cậu và mợ của hắn là một đôi quỷ nghiện thuốc. Trước kia, gia đình giàu có, tiêu tiền như nước, nhưng nếu một ngày thiếu thuốc thì chẳng ra dạng con người nữa. Hơn phân nửa tiền thù lao hát hí khúc mỗi tháng của Bạch Vân Phi đều phải đưa cho bọn họ mua thuốc phiện sống. Còn lại vài đồng, hắn phải để cho em gái mình ăn cơm, học tập. Cho nên hắn cần nhiều tiền, muốn mua thêm một chút đạo cụ hay trang phục thì phải qua lại với người khác.”
Đây là lần đầu tiên Tuyên Hoài Phong nghe được chuyện gia đình của Bạch Vân Phi, y có chút giật mình.
Ngây người một hồi, giọng nói không còn cứng rắn như lúc trước, cảm thán: “Tôi thực sự không biết.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Cậu nha, một là không hay xem hí khúc, hai là không bao đào hát, biết mấy thứ này làm gì? Cậu biết tại sao tôi và Bạch Vân Phi lại nói tới ma túy không? Chính là vì cậu của hắn hút thuốc phiện sống vẫn chưa đủ, hiện tại đã dùng sang ma túy rồi. Dược tính của thứ này nguy hiểm tới tính mạng, mà tiền để mua thứ này cũng không khác gì đòi mạng người ta. Để mua nó, ngay cả chiếc đồng hồ đeo tay của mình mà Bạch Vân Phi cũng phải đem tới tiện cầm đồ. Tôi thấy hắn thực sự đáng thương. Sáng nay nghĩ một chút nên kêu Tôn sĩ quan mang tới cho hắn thêm hai ngàn. Định đợi tới khi nhìn thấy cậu sẽ nói cho cậu biết, ai ngờ chờ cả nửa ngày cẫn không thấy cậu đâu. Có điều, tôi nghĩ cậu cũng không phản đối đâu.”
Đến lúc này, hắn đã thổi sạch đám lửa ghen trong lòng Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong biết mình nghĩ sai cho Bạch Tuyết Lam, y hoàn toàn xấu hổ, cũng cảm thấy may mắn vì mình chưa đem việc này trở thành cái cớ để gây chiến, nếu không… nhất thời tức giận nói ra lại càng thêm xấu hổ. Gương mặt đỏ ửng, nghiêm mặt hỏi lại: “Vì sao tôi lại phản đối? Cũng đâu phải tiền của tôi, anh thích đưa cho người ta hai ngàn hay hai vạn thì cứ đưa.”
Bạch Tuyết Lam nhân cơ hội này, lập tức đứng lên, đi tới sau lưng y, hai tay đặt lên vai y, nói: “Lần trước khi Ngọc Liễu Hoa tới, chẳng phải cậu nói tôi không được phép vung tiền lung tung hay sao? Tại sao hiện tại tôi tôn trọng ý kiến của cậu mà cậu lại nói mát, chọc tức tôi?”
Vừa nói vừa cúi đầu cọ cọ lên mặt Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong đưa tay đẩy đẩy, đôi môi kia lập tức dừng trên mu bàn tay, nong nóng, ngứa ngáy.
Y cũng không thể rụt tay về. Nếu rụt tay về, Bạch Tuyết Lam sẽ hôn lên mặt, đành phải để tên sắc lang Bạch Tuyết Lam này hôn lên tay mình.
Tuyên Hoài Phong nhẫn nại một hồi, quyết định đem một chuyện khác trong lòng mình nói ra, nghiêm mặt: “Giống như chuyện giữa chúng ta, anh cũng mang ra nói loạn với người khác hay sao?”
Bạch Tuyết Lam lập tức nhận ra, cơn tức vừa được dẹp xuống của y bắt nguồn từ việc nghe lén từ bên ngoài.
Biết việc mình cấp tiền cho Bạch Vân Phi còn chưa tính, tại sao đến mấy câu tán gẫu của mình với Tôn sĩ quan cũng để y nghe thấy cơ chứ?
Hắn không khỏi âm thầm mắng bản thân quá sơ ý.
Da mặt Tuyên Hoài Phong rất mỏng, từ nay về sau không được phép sai lầm như vậy nữa.
Bạch Tuyết Lam vội vã nhận lỗi: “Chuyện này tuyệt đối là lỗi của tôi. Tôi thề với cậu, việc của chúng ta, từ nay về sau tôi sẽ không nói với người ngoài dù chỉ một chữ. Nếu nói dù chỉ một chữ thì thiên lôi đánh xuống, ngũ mã phân thây.”
Hắn dựng thẳng hai đầu ngón tay.
Tuyên Hoài Phong bị hắn khiến cho dở khóc dở cười, quay đầu, chụp lấy hai ngón tay của hắn, nhăn mặt: “Anh theo đạo giáo của người nước ngoài đúng không? Không cần thề thốt mấy lời vô dụng như vậy. Anh đã đồng ý không nói với người khác rồi, vậy tôi sẽ xem kết quả sau này.”
Bạch Tuyết Lam thấy y dễ dàng bỏ qua như vậy, quả thực có chút ngoài dự đoán.
Vô cùng vui vẻ, hắn ôm Tuyên Hoài Phong, lập tức hôn lên môi y, là một nụ hôn sâu.
Giữa ban ngày ban mặt, cửa lại đang mở toang, Tuyên Hoài Phong thật sự không chịu nổi, vừa hổn hển vừa đẩy hắn ra: “Đây là lúc nào chứ, anh muốn làm mấy chuyện này cũng phải nhìn ngày nghe chưa.”
Bạch Tuyết Lam cười tà: “Được rồi. Tôi nhịn tới đêm, đến lúc đó cậu cũng không được phép phá hỏng chuyện tốt của tôi nha.”
Sao Tuyên Hoài Phong có thể chấp nhận câu nói không có chút ý tốt này của hắn được, cố ý chuyển đề tài: “Hôm nay tôi muốn luyện súng, nhưng không biết tới đâu để lấy đạn?”
Bạch Tuyết Lam rốt cuộc vẫn dán tới, hôn chụt một cái lên má y như chim gõ kiến, mỉm cười nói: “Chỉ có mấy viên đạn thôi mà, cậu muốn nhiều hay ít thì chỉ cần mở miệng. Nhưng trước hết phải đi ăn cơm với tôi đã.”
Tuyên Hoài Phong nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã qua giờ cơm trưa một thời gian, bụng cũng có chút đói.
Vì vậy, Bạch Tuyết Lam kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Hai người ngồi trong phòng, hòa thuận ăn hết một bữa cơm trưa.
Sau khi ăn xong liền nghỉ ngơi một lúc, Bạch Tuyết Lam kêu người hầu gọi Tống Nhâm tới, mang một chút đạn tới để Tuyên sĩ quan luyện súng.
Một lát sau, Tống Nhâm tới đây, vừa vào cửa đã đem hộp đạn trên tay dặt lên mặt bàn, đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực cúi chào, nói to: “Chào tổng trưởng! Chào Tuyên sĩ quan!”
Giọng to đến nỗi thiếu chút nữa khiến Tuyên Hoài Phong nhảy dựng, ngụm trà Phổ Nhị vừa nhấp vào thiếu chút nữa tràn sang khí quản.
(Trà Phổ Nhị: một loại chè được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh)
Bạch Tuyết Lam thấy y liên tục nhíu mày, lại bởi vì có người ngoài ở đây nên sợ mất hình tượng, liên tục ho khan đến đỏ cả mặt. Hắn vừa buồn cười vừa đau lòng, vội đưa một tay sang, vừa giúp y vuốt lưng vừa nói: “Không có chuyện gì lớn, cậu không cần vội. Người này tên là Tống Nhâm, hắn được điều tới chỗ tôi từ Sơn Đông, hôm qua mới tới. Hiện tại tôi cho hắn làm trưởng đội vệ binh. Người Sơn Đông lớn tiếng, làm việc vụng về, cậu cố gắng kiềm chế một chút.”
Tuyên Hoài Phong vất vả lắm mới hết ho khan, ngẩng đầu quan sát.
Người trước mắt có phần cao lớn hơn những người bình thường, khung xương to, bả vai cũng rộng, súng trường đeo trên lưng trông vô cùng thích hợp. Tuy ngũ quan trên gương mặt có chút xấu, nhưng đôi mắt sáng có thần, quả thật toát ra khí thế hào hùng.
Y không khỏi gật đầu.
Y biết gia tộc của Bạch Tuyết Lam ở phương đông là một gia tộc quân sự lớn, lấy Sơn Đông làm nền móng. Nếu nói người này được điều tới từ Sơn Đông thì hơn phân nửa là người mà vị bá bá làm tổng tư lệnh của Bạch Tuyết Lam đã từng dùng qua, y lập tức hỏi: “Anh đã tới chiến trường chưa?”
Bạch Tuyết Lam cười cười: “Còn hơn thế nữa, tính cả đám anh em hắn mang tới đây, tất cả đều là những người đã vào sinh ra tử không ít lần.”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tuyên Hoài Phong lại để tâm.
Mấy tên buôn bán thuốc phiện sống kia bị Bạch Tuyết Lam cản trở con đường phát tài, chỉ sợ bọn chúng đang ở bên ngoài dinh thự chăm chú theo dỗi, hận không thể lột da lóc xương Bạch Tuyết Lam.
Hiện tại, Bạch Tuyết Lam điều những người này đến đây, chứng tỏ hắn cũng biết tình cảnh của mình cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ cần như vậy cũng đủ thấy khí phách hùng mạnh như hổ của hắn thật đáng tôn kính.
Lại tiếp tục so sánh, chính mình lại là một tên lắm chuyện rắc rối, chẳng qua vì một chút tâm tư riêng mà đã tránh né giận dỗi, thật sự quá nhỏ bé.
Về phần sáng nay cố tình tùy hứng gây sự lại càng đáng giận.
Tuyên Hoài Phong là người đối xử với người khác thì khoan dung, đối xử với bản thân lại vô cùng nghiêm khắc. Nhớ tới việc làm xấu hổ của mình, y càng thêm hổ thẹn trước Bạch Tuyết Lam.
Trong lòng nghĩ loạn, nhưng ngoài mặt lại cố gắng dặn dò Tống Nhâm vài câu, cũng không ngoài việc bảo vệ tổng trưởng cẩn thận.
Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên nói chen vào: “Đã gặp mặt rồi, cơ hội làm quen sau này còn nhiều lắm. Tống Nhâm, Tuyên sĩ quan muốn luyện súng, anh gọi người chuẩn bị vài tấm bia mới, đừng dùng đồ cũ.”
Tống Nhâm lại nghiêm người cúi chào, vừa muốn nói câu gì lại thấy Bạch Tuyết Lam khoát tay: “Được rồi, đây không phải quân đội, anh bỏ một mấy cái điệu bộ khiến người ta giật mình đó đi. Những quy củ nào có thể miễn thì miễn, đừng khiến chúng tôi suốt ngày giật mình.”
Tống Nhâm gật đầu, nói một tiếng: “Đã hiểu.” Lần này không cúi chào, lại cầm hộp đạn trên bàn, tinh thần hưng phấn bước khỏi đó.
Tống Nhâm vừa đi, Bạch Tuyết Lam lập tức sán lại, đôi mắt sáng ngời nhìn quét một lượt, hỏi: “Sao vừa gặp mặt người ta, nói mấy câu mà đã trưng biểu hiện này rồi?”
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra: “Biểu hiện gì?”
Bạch Tuyết Lam cười như không cười, hỏi y: “Cậu nhìn người ta đến xuất thần, còn hỏi tôi nữa?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi nói chuyện với anh ta, chẳng lẽ lại không nhìn anh ta, quay sang nhìn anh hả? Chắc là vừa nãy suy nghĩ một chút nên không để ý.”
Bạch Tuyết Lam lập tức hỏi dồn: “Suy nghĩ một số chuyện? Suy nghĩ chuyện gì?”
Tuy Tuyên Hoài Phong có chút áy náy với Bạch Tuyết Lam, nhưng y thật sự không thể nói ra trước mặt hắn được.
Hơn nữa, Bạch Tuyết Lam tiếp tục hỏi dồn như vậy lại càng khiến y khó mở miệng.
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi đang nghĩ, đã có đội trưởng đội vệ binh mới rồi, chắc người cũ đã được anh điều tới bộ khác.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Bọn họ nhận từ tôi không ít tiền, đều quen mặt cả, điều đi cũng có chút đáng tiếc. Tiếp tục giữ lại cũng không phải nuôi không nổi. Nói đến cùng thì bọn họ cũng không phải dạng bỏ đi, chỉ là ít khi thấy máu nên trên người có ít sát khí. Hiện tại đổi lại đây một đội có đầy đủ sát khí, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Nụ cười thản nhiên, ánh mắt bỗng nhiên lộ ra một chút hung ác.
Tuyên Hoài Phong vừa nhìn thấy đã âm thầm rùng mình.
Ánh mắt có thể khiến người ta rùng mình kia nhanh chóng biến mất, trước mặt y vẫn là chàng trai anh tuấn với nụ cười hết sức tự nhiên.
Bạch Tuyết Lam lại hỏi: “Rốt cuộc cậu nghĩ tới điều gì?”
Tuyên Hoài Phong không nhịn được mấy câu hỏi của hắn nữa, nhíu mày nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao? Anh muốn hỏi thêm bao nhiêu chuyện nữa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu đừng lừa tôi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi lừa anh cái gì?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu cậu không lừa tôi, tại sao ánh mắt lại cứ chúi xuống dưới đất như vậy?”
Tuyên Hoài Phong cẩn thận ngẫm lại, quả nhiên ánh mắt của mình vẫn nhìn chằm chằm sàn nhà.
Y không khỏi mỉm cười, đưa tay đến bên mặt Bạch Tuyết Lam, nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó đứng lên nói: “Hai gã đàn ông lại nói những câu hẹp hòi như vậy lại không sợ bị nghẹn chết hay sao? Chẳng thà nghiêm túc luyện súng còn có ích hơn đấy. Hôm nay tôi phải bắn thật nhiều phát mười điểm.”
Bạch Tuyết Lam cũng đi theo y, vừa bước ra khỏi phòng vừa hỏi: “Bốn hộp đạn đầy, nếu cậu bắn hết thì được mấy lần mười điểm nhỉ? Mỗi hộp là một trăm viên đấy.”
Tuyên Hoài Phong cẩn thận ngẫm nghĩ, không muốn lên mặt, bảo thủ nói: “Hai mươi hoặc ba mươi lần gì đó.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Hay là chúng ta đặt ra mục tiêu nha? Không nhất định phải là ba mươi, chỉ tính cậu hai mươi thôi. Bắn hết bốn hộp đạn kia, nếu có thể bắn trúng hai mươi lần mười điểm thì tôi sẽ thưởng cho cậu.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cũng tốt, nên có mục tiêu mới có khả năng cố gắng được.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đã có thưởng thì cũng phải có phạt. Nếu không được thì làm sao đây? Tôi sẽ phạt cậu.”
Từ “phạt” này thốt ra khỏi miệng hắn lại vô cùng ung dung, cũng có chút ái muội khiên cho người ta lạnh cả sống lưng.
Tuyên Hoài Phong theo bản năng liền cảm thấy hai má nóng lên. Nhưng y tuyệt đối không thừa nhận mình nghĩ tới cái gì, càng không muốn để Bạch Tuyết Lam biết mình hiểu hàm ý của từ này.
Nghĩ đến việc hôm qua mình dùng hết một hộp thì ít nhất cũng trúng tới ba mươi phát mười điểm. Hôm nay có tới bốn hộp, nhiều hơn không dám cam đoan, nhưng hai mươi lần thì chắc chắn.
Tâm trạng y cũng tự nhiên hơn một chút, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi gật đầu: “Thành công có thưởng, thất bại phải phạt, đây là điều đương nhiên.”
Tuyên Hoài Phong vừa nói vừa bước về phía trước.
Bạch Vân Phi cùng tên này ở trong phòng lại không làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt*, không ngờ lại bàn chuyện công vụ, đây là điều mà y chưa từng nghĩ tới.
(*Phong hoa tuyết nguyệt: Chuyện tình cảm yêu đương.)
Dẫu sao, khi nghe được ba chữ “Bạch Vân Phi” vẫn cảm thấy khó chịu, Tuyên Hoài Phong lộ vẻ bình tĩnh: “Chẳng lẽ Bạch Vân Phi có thói xấu này?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tên đó nha… bên ngoài tỏ ra vui vẻ, nhưng thực ra bên trong lại có nỗi khổ không nói lên lời. Sau khi gia tộc hắn suy tàn, hắn đưa em gái mình tới nhà cậu nương thân. Có điều, cậu và mợ của hắn là một đôi quỷ nghiện thuốc. Trước kia, gia đình giàu có, tiêu tiền như nước, nhưng nếu một ngày thiếu thuốc thì chẳng ra dạng con người nữa. Hơn phân nửa tiền thù lao hát hí khúc mỗi tháng của Bạch Vân Phi đều phải đưa cho bọn họ mua thuốc phiện sống. Còn lại vài đồng, hắn phải để cho em gái mình ăn cơm, học tập. Cho nên hắn cần nhiều tiền, muốn mua thêm một chút đạo cụ hay trang phục thì phải qua lại với người khác.”
Đây là lần đầu tiên Tuyên Hoài Phong nghe được chuyện gia đình của Bạch Vân Phi, y có chút giật mình.
Ngây người một hồi, giọng nói không còn cứng rắn như lúc trước, cảm thán: “Tôi thực sự không biết.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Cậu nha, một là không hay xem hí khúc, hai là không bao đào hát, biết mấy thứ này làm gì? Cậu biết tại sao tôi và Bạch Vân Phi lại nói tới ma túy không? Chính là vì cậu của hắn hút thuốc phiện sống vẫn chưa đủ, hiện tại đã dùng sang ma túy rồi. Dược tính của thứ này nguy hiểm tới tính mạng, mà tiền để mua thứ này cũng không khác gì đòi mạng người ta. Để mua nó, ngay cả chiếc đồng hồ đeo tay của mình mà Bạch Vân Phi cũng phải đem tới tiện cầm đồ. Tôi thấy hắn thực sự đáng thương. Sáng nay nghĩ một chút nên kêu Tôn sĩ quan mang tới cho hắn thêm hai ngàn. Định đợi tới khi nhìn thấy cậu sẽ nói cho cậu biết, ai ngờ chờ cả nửa ngày cẫn không thấy cậu đâu. Có điều, tôi nghĩ cậu cũng không phản đối đâu.”
Đến lúc này, hắn đã thổi sạch đám lửa ghen trong lòng Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong biết mình nghĩ sai cho Bạch Tuyết Lam, y hoàn toàn xấu hổ, cũng cảm thấy may mắn vì mình chưa đem việc này trở thành cái cớ để gây chiến, nếu không… nhất thời tức giận nói ra lại càng thêm xấu hổ. Gương mặt đỏ ửng, nghiêm mặt hỏi lại: “Vì sao tôi lại phản đối? Cũng đâu phải tiền của tôi, anh thích đưa cho người ta hai ngàn hay hai vạn thì cứ đưa.”
Bạch Tuyết Lam nhân cơ hội này, lập tức đứng lên, đi tới sau lưng y, hai tay đặt lên vai y, nói: “Lần trước khi Ngọc Liễu Hoa tới, chẳng phải cậu nói tôi không được phép vung tiền lung tung hay sao? Tại sao hiện tại tôi tôn trọng ý kiến của cậu mà cậu lại nói mát, chọc tức tôi?”
Vừa nói vừa cúi đầu cọ cọ lên mặt Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong đưa tay đẩy đẩy, đôi môi kia lập tức dừng trên mu bàn tay, nong nóng, ngứa ngáy.
Y cũng không thể rụt tay về. Nếu rụt tay về, Bạch Tuyết Lam sẽ hôn lên mặt, đành phải để tên sắc lang Bạch Tuyết Lam này hôn lên tay mình.
Tuyên Hoài Phong nhẫn nại một hồi, quyết định đem một chuyện khác trong lòng mình nói ra, nghiêm mặt: “Giống như chuyện giữa chúng ta, anh cũng mang ra nói loạn với người khác hay sao?”
Bạch Tuyết Lam lập tức nhận ra, cơn tức vừa được dẹp xuống của y bắt nguồn từ việc nghe lén từ bên ngoài.
Biết việc mình cấp tiền cho Bạch Vân Phi còn chưa tính, tại sao đến mấy câu tán gẫu của mình với Tôn sĩ quan cũng để y nghe thấy cơ chứ?
Hắn không khỏi âm thầm mắng bản thân quá sơ ý.
Da mặt Tuyên Hoài Phong rất mỏng, từ nay về sau không được phép sai lầm như vậy nữa.
Bạch Tuyết Lam vội vã nhận lỗi: “Chuyện này tuyệt đối là lỗi của tôi. Tôi thề với cậu, việc của chúng ta, từ nay về sau tôi sẽ không nói với người ngoài dù chỉ một chữ. Nếu nói dù chỉ một chữ thì thiên lôi đánh xuống, ngũ mã phân thây.”
Hắn dựng thẳng hai đầu ngón tay.
Tuyên Hoài Phong bị hắn khiến cho dở khóc dở cười, quay đầu, chụp lấy hai ngón tay của hắn, nhăn mặt: “Anh theo đạo giáo của người nước ngoài đúng không? Không cần thề thốt mấy lời vô dụng như vậy. Anh đã đồng ý không nói với người khác rồi, vậy tôi sẽ xem kết quả sau này.”
Bạch Tuyết Lam thấy y dễ dàng bỏ qua như vậy, quả thực có chút ngoài dự đoán.
Vô cùng vui vẻ, hắn ôm Tuyên Hoài Phong, lập tức hôn lên môi y, là một nụ hôn sâu.
Giữa ban ngày ban mặt, cửa lại đang mở toang, Tuyên Hoài Phong thật sự không chịu nổi, vừa hổn hển vừa đẩy hắn ra: “Đây là lúc nào chứ, anh muốn làm mấy chuyện này cũng phải nhìn ngày nghe chưa.”
Bạch Tuyết Lam cười tà: “Được rồi. Tôi nhịn tới đêm, đến lúc đó cậu cũng không được phép phá hỏng chuyện tốt của tôi nha.”
Sao Tuyên Hoài Phong có thể chấp nhận câu nói không có chút ý tốt này của hắn được, cố ý chuyển đề tài: “Hôm nay tôi muốn luyện súng, nhưng không biết tới đâu để lấy đạn?”
Bạch Tuyết Lam rốt cuộc vẫn dán tới, hôn chụt một cái lên má y như chim gõ kiến, mỉm cười nói: “Chỉ có mấy viên đạn thôi mà, cậu muốn nhiều hay ít thì chỉ cần mở miệng. Nhưng trước hết phải đi ăn cơm với tôi đã.”
Tuyên Hoài Phong nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã qua giờ cơm trưa một thời gian, bụng cũng có chút đói.
Vì vậy, Bạch Tuyết Lam kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Hai người ngồi trong phòng, hòa thuận ăn hết một bữa cơm trưa.
Sau khi ăn xong liền nghỉ ngơi một lúc, Bạch Tuyết Lam kêu người hầu gọi Tống Nhâm tới, mang một chút đạn tới để Tuyên sĩ quan luyện súng.
Một lát sau, Tống Nhâm tới đây, vừa vào cửa đã đem hộp đạn trên tay dặt lên mặt bàn, đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực cúi chào, nói to: “Chào tổng trưởng! Chào Tuyên sĩ quan!”
Giọng to đến nỗi thiếu chút nữa khiến Tuyên Hoài Phong nhảy dựng, ngụm trà Phổ Nhị vừa nhấp vào thiếu chút nữa tràn sang khí quản.
(Trà Phổ Nhị: một loại chè được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh)
Bạch Tuyết Lam thấy y liên tục nhíu mày, lại bởi vì có người ngoài ở đây nên sợ mất hình tượng, liên tục ho khan đến đỏ cả mặt. Hắn vừa buồn cười vừa đau lòng, vội đưa một tay sang, vừa giúp y vuốt lưng vừa nói: “Không có chuyện gì lớn, cậu không cần vội. Người này tên là Tống Nhâm, hắn được điều tới chỗ tôi từ Sơn Đông, hôm qua mới tới. Hiện tại tôi cho hắn làm trưởng đội vệ binh. Người Sơn Đông lớn tiếng, làm việc vụng về, cậu cố gắng kiềm chế một chút.”
Tuyên Hoài Phong vất vả lắm mới hết ho khan, ngẩng đầu quan sát.
Người trước mắt có phần cao lớn hơn những người bình thường, khung xương to, bả vai cũng rộng, súng trường đeo trên lưng trông vô cùng thích hợp. Tuy ngũ quan trên gương mặt có chút xấu, nhưng đôi mắt sáng có thần, quả thật toát ra khí thế hào hùng.
Y không khỏi gật đầu.
Y biết gia tộc của Bạch Tuyết Lam ở phương đông là một gia tộc quân sự lớn, lấy Sơn Đông làm nền móng. Nếu nói người này được điều tới từ Sơn Đông thì hơn phân nửa là người mà vị bá bá làm tổng tư lệnh của Bạch Tuyết Lam đã từng dùng qua, y lập tức hỏi: “Anh đã tới chiến trường chưa?”
Bạch Tuyết Lam cười cười: “Còn hơn thế nữa, tính cả đám anh em hắn mang tới đây, tất cả đều là những người đã vào sinh ra tử không ít lần.”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tuyên Hoài Phong lại để tâm.
Mấy tên buôn bán thuốc phiện sống kia bị Bạch Tuyết Lam cản trở con đường phát tài, chỉ sợ bọn chúng đang ở bên ngoài dinh thự chăm chú theo dỗi, hận không thể lột da lóc xương Bạch Tuyết Lam.
Hiện tại, Bạch Tuyết Lam điều những người này đến đây, chứng tỏ hắn cũng biết tình cảnh của mình cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ cần như vậy cũng đủ thấy khí phách hùng mạnh như hổ của hắn thật đáng tôn kính.
Lại tiếp tục so sánh, chính mình lại là một tên lắm chuyện rắc rối, chẳng qua vì một chút tâm tư riêng mà đã tránh né giận dỗi, thật sự quá nhỏ bé.
Về phần sáng nay cố tình tùy hứng gây sự lại càng đáng giận.
Tuyên Hoài Phong là người đối xử với người khác thì khoan dung, đối xử với bản thân lại vô cùng nghiêm khắc. Nhớ tới việc làm xấu hổ của mình, y càng thêm hổ thẹn trước Bạch Tuyết Lam.
Trong lòng nghĩ loạn, nhưng ngoài mặt lại cố gắng dặn dò Tống Nhâm vài câu, cũng không ngoài việc bảo vệ tổng trưởng cẩn thận.
Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên nói chen vào: “Đã gặp mặt rồi, cơ hội làm quen sau này còn nhiều lắm. Tống Nhâm, Tuyên sĩ quan muốn luyện súng, anh gọi người chuẩn bị vài tấm bia mới, đừng dùng đồ cũ.”
Tống Nhâm lại nghiêm người cúi chào, vừa muốn nói câu gì lại thấy Bạch Tuyết Lam khoát tay: “Được rồi, đây không phải quân đội, anh bỏ một mấy cái điệu bộ khiến người ta giật mình đó đi. Những quy củ nào có thể miễn thì miễn, đừng khiến chúng tôi suốt ngày giật mình.”
Tống Nhâm gật đầu, nói một tiếng: “Đã hiểu.” Lần này không cúi chào, lại cầm hộp đạn trên bàn, tinh thần hưng phấn bước khỏi đó.
Tống Nhâm vừa đi, Bạch Tuyết Lam lập tức sán lại, đôi mắt sáng ngời nhìn quét một lượt, hỏi: “Sao vừa gặp mặt người ta, nói mấy câu mà đã trưng biểu hiện này rồi?”
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra: “Biểu hiện gì?”
Bạch Tuyết Lam cười như không cười, hỏi y: “Cậu nhìn người ta đến xuất thần, còn hỏi tôi nữa?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi nói chuyện với anh ta, chẳng lẽ lại không nhìn anh ta, quay sang nhìn anh hả? Chắc là vừa nãy suy nghĩ một chút nên không để ý.”
Bạch Tuyết Lam lập tức hỏi dồn: “Suy nghĩ một số chuyện? Suy nghĩ chuyện gì?”
Tuy Tuyên Hoài Phong có chút áy náy với Bạch Tuyết Lam, nhưng y thật sự không thể nói ra trước mặt hắn được.
Hơn nữa, Bạch Tuyết Lam tiếp tục hỏi dồn như vậy lại càng khiến y khó mở miệng.
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi đang nghĩ, đã có đội trưởng đội vệ binh mới rồi, chắc người cũ đã được anh điều tới bộ khác.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Bọn họ nhận từ tôi không ít tiền, đều quen mặt cả, điều đi cũng có chút đáng tiếc. Tiếp tục giữ lại cũng không phải nuôi không nổi. Nói đến cùng thì bọn họ cũng không phải dạng bỏ đi, chỉ là ít khi thấy máu nên trên người có ít sát khí. Hiện tại đổi lại đây một đội có đầy đủ sát khí, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Nụ cười thản nhiên, ánh mắt bỗng nhiên lộ ra một chút hung ác.
Tuyên Hoài Phong vừa nhìn thấy đã âm thầm rùng mình.
Ánh mắt có thể khiến người ta rùng mình kia nhanh chóng biến mất, trước mặt y vẫn là chàng trai anh tuấn với nụ cười hết sức tự nhiên.
Bạch Tuyết Lam lại hỏi: “Rốt cuộc cậu nghĩ tới điều gì?”
Tuyên Hoài Phong không nhịn được mấy câu hỏi của hắn nữa, nhíu mày nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao? Anh muốn hỏi thêm bao nhiêu chuyện nữa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu đừng lừa tôi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi lừa anh cái gì?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu cậu không lừa tôi, tại sao ánh mắt lại cứ chúi xuống dưới đất như vậy?”
Tuyên Hoài Phong cẩn thận ngẫm lại, quả nhiên ánh mắt của mình vẫn nhìn chằm chằm sàn nhà.
Y không khỏi mỉm cười, đưa tay đến bên mặt Bạch Tuyết Lam, nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó đứng lên nói: “Hai gã đàn ông lại nói những câu hẹp hòi như vậy lại không sợ bị nghẹn chết hay sao? Chẳng thà nghiêm túc luyện súng còn có ích hơn đấy. Hôm nay tôi phải bắn thật nhiều phát mười điểm.”
Bạch Tuyết Lam cũng đi theo y, vừa bước ra khỏi phòng vừa hỏi: “Bốn hộp đạn đầy, nếu cậu bắn hết thì được mấy lần mười điểm nhỉ? Mỗi hộp là một trăm viên đấy.”
Tuyên Hoài Phong cẩn thận ngẫm nghĩ, không muốn lên mặt, bảo thủ nói: “Hai mươi hoặc ba mươi lần gì đó.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Hay là chúng ta đặt ra mục tiêu nha? Không nhất định phải là ba mươi, chỉ tính cậu hai mươi thôi. Bắn hết bốn hộp đạn kia, nếu có thể bắn trúng hai mươi lần mười điểm thì tôi sẽ thưởng cho cậu.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cũng tốt, nên có mục tiêu mới có khả năng cố gắng được.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đã có thưởng thì cũng phải có phạt. Nếu không được thì làm sao đây? Tôi sẽ phạt cậu.”
Từ “phạt” này thốt ra khỏi miệng hắn lại vô cùng ung dung, cũng có chút ái muội khiên cho người ta lạnh cả sống lưng.
Tuyên Hoài Phong theo bản năng liền cảm thấy hai má nóng lên. Nhưng y tuyệt đối không thừa nhận mình nghĩ tới cái gì, càng không muốn để Bạch Tuyết Lam biết mình hiểu hàm ý của từ này.
Nghĩ đến việc hôm qua mình dùng hết một hộp thì ít nhất cũng trúng tới ba mươi phát mười điểm. Hôm nay có tới bốn hộp, nhiều hơn không dám cam đoan, nhưng hai mươi lần thì chắc chắn.
Tâm trạng y cũng tự nhiên hơn một chút, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi gật đầu: “Thành công có thưởng, thất bại phải phạt, đây là điều đương nhiên.”
Tuyên Hoài Phong vừa nói vừa bước về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.