[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán
Chương 27: Part 1
Phong Lộng
27/10/2020
Khí thế của Bạch Tuyết Lam luôn được cất giấu bên trong, và luôn rất đáng sợ.
Đó là một thanh đao đã ngấm gió sương, đã từng uống máu, thường ngày vẫn được giấu trong vỏ đao khảm bảo thạch hoa lệ, im hơi lặng tiếng, chỉ có người thông minh sáng suốt mới hiểu thứ ánh sáng nhỏ bé tưởng chừng không thể nhìn thấy kia đáng sợ như thế nào.
Tuyên Hoài Phong đã quen thuộc với hắn, y không chỉ hiểu, hơn nữa còn biết rõ sự lợi hại của hắn. Vừa bị hắn thờ ơ hỏi một câu lại chọc đúng chỗ chột dạ, y thực sự chấn động.
Bạch Tuyết Lam thấy sắc mặt y, hắn biết mình đã đoán đúng.
Trong lòng như trúng một đao, bỗng dưng lại bị người ta xát một nắm muối lên vết thương, đau tê tái.
Nụ cười trên gương mặt hắn càng sâu, chờ Tuyên Hoài Phong trả lời.
Quả nhiên, Tuyên Hoài Phong gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Bạch Tuyết Lam điềm đạm hỏi: “Cái gì đúng?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Hôm qua em có gặp Lâm Kỳ Tuấn.”
Dựa theo tác phong của Bạch Tuyết Lam, tiếp theo, nhất định hắn sẽ hỏi cặn kẽ hôm qua bọn họ gặp nhau đã nói những gì, đã làm những gì, nghiêm túc thẩm tra như thẩm tra kẻ trộm. Y mím môi im lặng, chờ Bạch Tuyết Lam tra hỏi.
Không ngờ Bạch Tuyết Lam lại chẳng nói lời nào, khóe môi vốn nhếch lên cũng chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú thay đổi đến đáng sợ, cơ thể bỗng nhiên chúi về phía trước.
Thân hình hắn cao to, đột nhiên ghé sát như vậy khiến sức uy hiếp tăng lên mười phần. Hơn nữa, hai ngày nay Tuyên Hoài Phong đã va chạm tay chân với hắn, biết sức lực hắn rất đáng sợ, giỏi về việc ra tay khiến người ta không thể dự đoán được, thoáng cái đã kiềm chế được đối phương.
Lúc này, tinh thần Tuyên Hoài Phong vô cùng căng thẳng, vừa thấy hắn cử động, y chẳng suy nghĩ nhiều, phản ứng bản năng đầu tiên là giơ hai cánh tay lên che đầu.
Bạch Tuyết Lam sững người, đứng hình ngay tại chỗ.
Lửa giận đầy bụng như bị người ta thổi vào một luồng khí lạnh, lửa nóng bị đông thành băng, tuy vẫn giữ nguyên hình dạng ngọn lửa hừng hực nhưng từ đầu đến chân đều tỏa ra làn khí lạnh lẽo.
Hắn vốn rất tức giận.
Giận Tuyên Hoài Phong lén lút gặp mặt, còn gạt mình.
Giận Tuyên Hoài Phong vẫn chưa dứt tình với Lâm Kỳ Tuấn.
Giận bản thân tự mãn cho rằng đêm đó đã thuyết phục được Tuyên Hoài Phong, giận mình cho rằng đêm đó ôm Tuyên Hoài Phong ngủ thật say, tâm đầu ý hợp, việc đối phó với hiệu buôn dương hành Đại Hưng không còn vấn đề gì nữa.
Giận bản thân phí bao tâm huyết, nhưng Tuyên Hoài Phong vẫn không từ bỏ được gã họ Lâm kia.
Giận bản thân mang họ Bạch khiến Tuyên Hoài Phong đầy bụng bất mãn, không thể khiến Tuyên Hoài Phong buông bỏ tất cả mọi người, tất cả mọi thứ vì hắn.
Nhưng hiện tại, cơn gió lạnh kia đã thổi bay tất cả tức giận của hắn.
Bạch Tuyết Lam nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên giường.
Thậm chí, hắn còn không thể nhìn thấy gương mặt ngũ quan xinh đẹp mà hắn si mê nhất.
Tuyên Hoài Phong lấy tay ôm đầu, như một người vẫn thường xuyên bị bạo hành, như một người yếu thế thường xuyên chịu nhiều tổn thương.
Khoảnh khắc đó, Bạch Tuyết Lam hiểu ra, hình tượng của mình trong lòng Tuyên Hoài Phong đáng sợ đến thế nào.
Hắn run rẩy hồi lâu, cảm thấy thật nực cười.
Nực cười tưởng chừng muốn khóc.
Đối với Tuyên Hoài Phong mà nói, Bạch Tuyết Lam hắn xấu xa như vậy? Là kẻ không từ thủ đoạn đến vậy Là kẻ không thấu tình đạt lý đến vậy? Là kẻ khiến người khác sợ hãi đến vậy?
Hóa ra, từ trước đến nay, tôi chỉ tự hạ thấp bản thân.
Cho dù yêu thương đến đâu cũng chẳng nghĩa lý gì.
Tất cả đều là uổng phí tâm tư, thiếu tự trọng…
Bạch Tuyết Lam gắng gượng nuốt một ngụm nước bọt, khàn giọng, “Đừng sợ, anh không đánh em.”
Tuyên Hoài Phong cũng không hoàn toàn nghĩ rằng Bạch Tuyết Lam sẽ động thủ đánh người, nhưng trước mắt lại hiện lên hình ảnh hôm qua bị Bạch Tuyết Lam ngang ngược lôi vào phòng tắm, dùng nước nóng lau đến khi cả người y đỏ au, cho nên động tác chống đỡ kia chỉ đơn thuần là bản năng. Y nghe ra ngữ khí của Bạch Tuyết Lam khi nói những lời này hoàn toàn khác biệt so với trước kia, không khỏi kinh ngạc, hạ thấp cánh tay, giương mắt liếc nhìn Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nhếch môi, cười đến nhăn nhó, ánh mắt mang theo cảm giác tan nát cõi lòng.
Tuyên Hoài Phong vô cùng hối hận.
Gặp mặt Lâm Kỳ Tuấn vốn không nằm trong kế hoạch của y, hoàn toàn là bất ngờ chạm trán. Việc này quả thực không nên gạt Bạch Tuyết Lam. Tuyên Hoài Phong biết bản thân có lỗi, nếu như Bạch Tuyết Lam muốn đánh người cũng không sao, chẳng ngờ Bạch Tuyết Lam lại dùng ánh mắt tan nát cõi lòng nhìn mình, Tuyên Hoài Phong càng cảm thấy hổ thẹn, do dự một lát, mở miệng, khó khăn giải thích: “Em ở trong bệnh viện…”
Còn chưa nói xong.
Bạch Tuyết Lam lại xua tay, ý bảo y đừng nói nữa, đỡ y nằm xuống giường, nói: “Ngủ đi.”
Thốt ra hai chữ chẳng chút tình cảm, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Tuyên Hoài Phong không dám nói nữa, nghe lời nằm xuống, đôi mắt đen láy nhìn Bạch Tuyết Lam, đôi mắt tràn ngập những điều còn chưa nói xong.
Bạch Tuyết Lam đỡ y nằm xuống xong liền xoay người rời đi.
Tuyên Hoài Phong si ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng hắn dần biến mất ở cửa, tấm lưng kia dày rộng, thẳng tắp, mạnh mẽ, nhưng lại đưa đến cảm giác khiến người ta bất an lo sợ.
Tuyên Hoài Phong suy nghĩ rất lâu mới bất chợt nhận ra, từ lúc Bạch Tuyết Lam rời khỏi đầu giường cho đến khi bóng lưng biến mất, hắn không hề quay đầu nhìn lại.
◇◆◇
Bữa trưa hôm đó, Bạch Tuyết Lam không trở về phòng ăn cơm, Tuyên Hoài Phong hiểu hắn tức giận, đương nhiên cũng chẳng có lòng dạ nào ăn cơm, chỉ và lung tung vài ba miếng cơm coi như đã ăn.
Sau khi ăn xong, bác sĩ Jinder đến như đã hẹn, ông biết Tuyên Hoài Phong chẳng có bệnh gì, chỉ vì Bạch Tuyết Lam quá ngang ngược nên đành phải đến cho có lệ. Dẫu vậy, vị bệnh nhân tên Tuyên Hoài Phong này lại được bác sĩ rất quý mến.
Không có Bạch Tuyết Lam đứng một bên lom lom giám sát, bác sĩ Jinder thở phào một hơi, dùng ngữ khí chuyên nghiệp hỏi Tuyên Hoài Phong hai ba câu, hai bên đều ngầm hiểu, không bàn tới chuyện viêm phổi.
Ông là bác sĩ nổi tiếng, lại là người ngoại quốc, đến khám bệnh tại nhà một lần phải thu một trăm tám mươi đồng, bởi vì Bạch Tuyết Lam từng nói sẽ trả tiền khám gấp bội, tiền xem bệnh cùng đi lại cộng lại cũng xấp xỉ hai ngàn đồng.
Bác sĩ Jinder ở Trung Quốc đã lâu, cũng biết lễ qua lễ lại, nếu đã cầm tiền người ta, ít nhất cũng phải ở lại chỗ người ta nửa tiếng đồng hồ. Vì vậy, ông tìm ghế ngồi xuống, nói chuyện phiếm cùng Tuyên Hoài Phong.
Hỏi ra mới biết Tuyên Hoài Phong đã từng du học ở nước Anh.
Ban đầu, bác sĩ Jinder vô cùng kinh ngạc, sau đó trấn định lại nói: “Thì ra là thế, tôi đã có cảm giác như vậy mà. Trên người cậu tồn tại phong độ của người Anh.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngài quá khen.”
Bác sĩ Jinder nói: “Mr. Tuyên, trên người ngài có phong độ của người Anh, cũng có khí chất của Đông Phương, Trung Quốc. Khí chất thần bí. Tôi đã chữa bệnh cho rất nhiều người, tôi có thể ngửi thấy sự khác biệt giữa mọi người.”
Tuyên Hoài Phong nghe xong liền giật mình, hứng thú hỏi: “Vậy ngài ngửi được mùi gì trên người ngài Bạch Tuyết Lam, chủ nhân của công quán này?”
Bác sĩ Jinder chẳng chút nghĩ ngợi liền vung tay lên, trả lời: “Dã thú, tôi nghĩ đến dã thú. Nếu như gặp hắn trên đường, người bình thường hẳn là sẽ tránh xa.” Bật cười ha ha.
Tuyên Hoài Phong không ngờ ông sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, y thật sự sửng sốt.
Nghe ông cười thoải mái đến thế, y cũng gượng cười theo hai tiếng.
Hai người trò chuyện một hồi, bác sĩ Jinder nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng không còn nhiều lắm, ông cho Tuyên Hoài Phong một liều vitamin xong liền đứng dậy tạm biệt.
Tuyên Hoài Phong vốn định đến vườn hoa phía sau đi dạo, nhưng vừa nhìn ra cửa phòng lại khó tránh khỏi lại nhớ tới bóng lưng Bạch Tuyết Lam lúc rời đi. Y nghĩ, tính tình người đàn ông này rất quỷ quái, nếu như hắn đột nhiên trở về, không thấy y trong phòng, chẳng biết lại xảy ra chuyện gì.
Đã như vậy, chẳng thà y ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ hắn.
Y cứ chờ như vậy, chờ đến khi trời quang chuyển thành đầy mây.
Chờ từ trời quang chuyển thành đầy mây, lại tiếp tục chờ đến khi mặt trời chạy về phía tây, ánh nắng chiều rực rỡ.
Đợi đến khi nắng chiều từ đỏ hồng chuyển thành ảm đạm, ảm đạm biến thanh đen tối, dung nhập vào bầu trời đêm.
Người hầu thấy Tuyên Hoài Phong từ hơn tám giờ sáng đến giờ chưa hề rung chuông gọi cơm, bèn tự động đến hỏi: “Tuyên phó quan, ngài có muốn dọn cơm tối vào phòng không?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tổng trưởng đâu? Hắn nói ăn ở đâu?”
Người hầu cười cười, nói: “Tổng trưởng mới đến nhà ăn nhỏ ăn cơm rồi.”
Người hầu dừng một chút, có vẻ vô cùng kinh ngạc, hỏi Tuyên Hoài Phong, “Ngài không biết?”
Bị ánh mắt của người hầu đảo qua một cái, sắc mặt Tuyên Hoài Phong xanh trắng, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu, lấp liếm, “Đúng rồi, hắn nói hôm nay nhiều việc, mạnh ai nấy ăn. Đã vậy thì cậu đến phòng bếp nấu một chén cháo hoa mang đến cho tôi. Sau đó lấy thêm một đĩa dưa chuột muối, đừng chuẩn bị thêm những thứ khác, có mang đến tôi cũng không ăn đâu, chỉ thêm lãng phí.”
Người hầu đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã mang cháo hoa cùng dưa chuột muối đến.
Tuyên Hoài Phong ăn mà chẳng biết vị, để người hầu thu dọn chén đĩa xong ra ngoài, y ngồi một mình đờ đẫn bên cửa sổ.
Thầm nghĩ, lần này Bạch Tuyết Lam không tức giận, mà là cực kỳ tức giận.
Hắn như vậy là muốn chiến tranh lạnh?
Gió đêm mùa hạ, tiếng côn trùng ngâm nga ngoài cửa sổ vang lên liên tục chẳng ngừng nghỉ, vô cùng náo nhiệt.
Một vầng trăng treo tít trên cao, phủ ánh sáng bàng bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng lên vạn vật.
Tuyên Hoài Phong nhìn xuyên qua ô cửa sổ ngóng về phương xa, bức tường trong tiểu viện ngăn cản tầm nhìn, ngoài tường lộ ra nửa cây bạch hoa, dưới ánh trăng, bông hoa trắng muốt tỏa ra tia sáng lạnh lùng an tĩnh, dường như nó cũng biết, tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng hè vừa qua, thu đông tất nhiên sẽ tới.
Chẳng người nào có thể mãi sống trong cảnh an bình, hoa cũng chẳng thể mãi mãi tươi xanh.
Nếu nghĩ như vậy, hóa ra cây cỏ còn thông minh sáng suốt hơn cả loài côn trùng.
Tuyên Hoài Phong buông thả chính mình, suy nghĩ đến những thứ hư vô, để tâm trí như con tuấn mã rong ruổi khắp màn đêm sâu thẳm.
Dẫu vậy, y vẫn hiểu, sâu trong đáy lòng mình là cảm giác không thể nào buông bỏ.
Giật mình, lại nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã chỉ đến giữa số mười một và mười hai, qua nửa tiếng nữa sẽ đến ngày mai.
Y vốn tin rằng Bạch Tuyết Lam dẫu giận thế nào đi nữa cũng sẽ trở về phòng ngủ, hiện tại, nhìn đồng hồ, y dần trở nên bất an. Ban đầu là ngồi bên cửa sổ liên tục nhìn về phía xa, sau đó lại bê một cái ghế ra sân viện, vừa hóng mát vừa ngây ngốc chờ đợi.
Chờ người, là việc khó chịu nhất trên đời.
Càng chờ thêm một giây là càng tăng thêm sự khó chịu.
Tuyên Hoài Phong nhớ tới bóng lưng rời đi cũng chẳng thèm quay đầu lại của Bạch Tuyết Lam, trái tim như bị treo ngược lên, ban đầu là bất an, tiếp theo lại thấp thỏm, trong khi thấp thỏm lại nổi lên cảm giác vô cùng không cam lòng.
Người bình thường, gặp lại người quen cũ thì đã làm sao chứ?
Huống hồ, lần này chỉ là trùng hợp gặp mặt.
Chẳng lẽ y không có nhân quyền?
Lẽ nào y không có tự do được gặp gỡ bạn bè?
Nếu như Bạch Tuyết Lam ở trước mặt, nếu y không mang vấn đề này bàn bạc một hồi, y nhất quyết không chịu bỏ qua.
Nhưng, từ đầu đến cuối, Bạch Tuyết Lam chẳng hề lộ mặt.
Hiện giờ, y là viên đá biển để Bạch Tuyết Lam tùy ý chà xát.
Tuyên Hoài Phong đứng lên trong làn gió đêm, mím môi đi về phía cửa viện, ra khỏi cửa viện, đi chừng mười bước, nhìn thấy ngọn đèn điện nhiều màu ẩn dưới bóng cây phía xa, y bỗng nhiên dừng bước.
Trong lầm nghĩ, hắn mới không đến một đêm, lẽ nào mình lại gấp đến độ phải tới mời? Mình đã đến nước này sao?
Đã đến mức này, y không thể không càn rỡ ngông cuồng hơn hắn gấp bội.
Cắn răng một cái, quay người trở về.
Y vào phòng, vội vàng rửa mặt, quyết tâm ngủ một mình.
Sáng sớm hôm sau, khi còn đang nhắm mắt, y mơ màng sờ sang bên cạnh, sờ vào khoảng không, y choàng tỉnh.
Xoay người ngồi dậy, nhìn khoảng trống trên chiếc giường, trái tim y trầm xuống.
Cả đêm qua Bạch Tuyết Lam không đến, Tuyên Hoài Phong vô cùng khó chịu, nhưng da mặt y rất mỏng, muốn y náo loạn vì chuyện thế này, y hoàn toàn không thể làm nổi. Đành phải nhẫn nhịn xuống giường rửa mặt, thấy người hầu bưng điểm tâm tới, y cố tình không hỏi hành tung của Bạch Tuyết Lam, làm bộ tự nhiên ngồi ăn điểm tâm, mặc quân trang của nha môn hải quan, gọi Tống Nhâm đến, bảo hắn chuẩn bị ô tô.
Tống Nhâm hỏi: “Hôm nay đi đâu vậy? Ngài hẹn ai sao?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Đâu thể ngày nào cũng ăn không ngồi rồi để người ta chê trách. Đến hải quan tổng thự làm việc.”
Tống Nhâm dạ một tiếng rồi ra ngoài dặn tài xế. Hắn nghĩ, nhất cử nhất động của Tuyên phó quan đối với tổng trưởng đều là việc lớn, bây giờ tổng trưởng đang ở nhà, hay là đến hỏi tổng trưởng một câu cho an toàn. Hắn đi vòng qua phía nhà ăn nhỏ, báo cho tổng trưởng biết việc Tuyên Hoài Phong ra ngoài.
Bạch Tuyết Lam tự đắm mình trong gió đêm một đêm, trong lòng vẫn chưa thoải mái được chút nào, đang cắm đầu gặm bánh bao thịt, nghe Tống Nhâm đến hỏi, hắn nhướn mi, nhìn Tống Nhâm.
Bị hắn hằm hằm nhìn một chặp, Tống Nhâm hiểu tâm trạng tổng trưởng đang vô cùng xấu, đáng tiếc, mặc dù hắn biết, nhưng hắn không khéo léo bằng Tôn phó quan, nếu Tôn phó quan thấy biểu hiện đáng sợ này của Bạch Tuyết Lam, hắn đã sớm bôi dầu vào mà chạy, đâu có ngẩn người ra chờ câu trả lời.
Tống Nhâm đúng là người quá chân chất thật thà.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Cậu ấy nói như thế nào?”
Tống Nhâm đáp: “Tuyên phó quan nói, không thể ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, để người ta chê trách, đến hải quan tổng thự làm việc.”
Sắc mặt Bạch Tuyết Lam càng trầm xuống, hỏi: “Khiến người ta chê trách là thế nào? Có người khác ganh tị với cậu ấy? Hay là cậu ấy ganh tị với người khác?”
Trong bụng Tống Nhâm đâu có nhiều thứ quanh quanh co co như tình yêu gì đó, bị Bạch Tuyết Lam hỏi vậy liền hồ đồ, gãi đầu nói: “Tôi thấy Tuyên phó quan chỉ thuận miệng nói thế thôi, chẳng có ý gì khác đâu.”
Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Cậu thân thiết với cậu ta quá nhỉ. Trong lòng cậu ấy nghĩ gì, có ý gì, cậu đều biết hết.”
Lời này thật quá nặng.
Tống Nhâm không dám lên tiếng hồi lâu, sau đó mới bấm bụng thử thăm dò, “Tổng trưởng, ngài vẫn ra một câu chỉ thị đi, để tôi dễ làm việc.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chỉ thị? Tôi ra chỉ thị gì?”
Tống Nhâm nói: “Tuyên phó quan muốn đến nha môn hải quan, ngài đồng ý hay không đồng ý?”
“Tôi đồng ý hay không đồng ý?” Bạch Tuyết Lam cười lạnh nói một câu, đột nhiên ném chiếc bánh bao thịt trong tay xuống đất, đứng phắt dậy, trừng mắt lên, “Không đồng ý thì làm được cái mẹ gì! Giám sát từng giờ từng phút, chẳng phải cậu ta cũng có thể lén gặp mặt tình nhân cũ sau lưng các người hay sao? Lão tử là tên mù, đám các người cũng là lũ mù! Mẹ nó! Cái con dê ngu đần, bị người ta lừa cũng chẳng biết! Trời thì phải có mưa, gái thì phải có chồng, lão tử thao hết cái lũ vô tâm vô phế các người! Tôi nói thẳng cho mà biết, đi đêm lắm có ngày gặp ma, cậu ta không phải hạng người khốn kiếp, nên chẳng cần phải thông đồng với tên họ Lâm kia dở thủ đoạn làm gì! Được lắm! Cậu ta thích cái tên họ Lâm ẻo lả kia rồi thì cần gì phải dở trò lừa gạt, cứ quang minh chính đại mà đi! Lão tử mặc kệ! Lão tử thèm vào!”
(Trời thì phải có mưa, gái thì phải có chồng: Chỉ những sự việc không thể ngăn cản được, là lẽ tự nhiên)
Hắn nổi trận lôi đình la mắng, rống giận một phen, mắng đến mức Tống Nhâm đường đường một người đàn ông Sơn Đông cao to vạm vỡ cũng phải co rụt người lại.
Bạch Tuyết Lam khua tay khiến điểm tâm trên bàn rơi loảng xoảng, gốm vỡ ngọc nát, thịt nước lênh láng.
Càng chửi càng tức giận, từng từ từng chữ đều sắc bén như muốn giết người, chỉ về phía cửa nhà ăn, nói với Tống Nhâm, “Cậu đi nói cho cậu ta biết, sau này cậu ta thích đi đâu thì đi, thích nói chuyện với ai thì nói. Chẳng phải cậu ta muốn có nhân quyền, muốn có tự do hả? Tôi cho cậu ta đấy!”
Thế nhưng, hắn không biết, bấy giờ Tuyên Hoài Phong đang ở phía ngoài nhà ăn, chỉ cách hắn một bức tường, không cần Tống Nhâm truyền lời, y có thể tự nghe rõ từng lời từng chữ.
Đó là một thanh đao đã ngấm gió sương, đã từng uống máu, thường ngày vẫn được giấu trong vỏ đao khảm bảo thạch hoa lệ, im hơi lặng tiếng, chỉ có người thông minh sáng suốt mới hiểu thứ ánh sáng nhỏ bé tưởng chừng không thể nhìn thấy kia đáng sợ như thế nào.
Tuyên Hoài Phong đã quen thuộc với hắn, y không chỉ hiểu, hơn nữa còn biết rõ sự lợi hại của hắn. Vừa bị hắn thờ ơ hỏi một câu lại chọc đúng chỗ chột dạ, y thực sự chấn động.
Bạch Tuyết Lam thấy sắc mặt y, hắn biết mình đã đoán đúng.
Trong lòng như trúng một đao, bỗng dưng lại bị người ta xát một nắm muối lên vết thương, đau tê tái.
Nụ cười trên gương mặt hắn càng sâu, chờ Tuyên Hoài Phong trả lời.
Quả nhiên, Tuyên Hoài Phong gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Bạch Tuyết Lam điềm đạm hỏi: “Cái gì đúng?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Hôm qua em có gặp Lâm Kỳ Tuấn.”
Dựa theo tác phong của Bạch Tuyết Lam, tiếp theo, nhất định hắn sẽ hỏi cặn kẽ hôm qua bọn họ gặp nhau đã nói những gì, đã làm những gì, nghiêm túc thẩm tra như thẩm tra kẻ trộm. Y mím môi im lặng, chờ Bạch Tuyết Lam tra hỏi.
Không ngờ Bạch Tuyết Lam lại chẳng nói lời nào, khóe môi vốn nhếch lên cũng chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú thay đổi đến đáng sợ, cơ thể bỗng nhiên chúi về phía trước.
Thân hình hắn cao to, đột nhiên ghé sát như vậy khiến sức uy hiếp tăng lên mười phần. Hơn nữa, hai ngày nay Tuyên Hoài Phong đã va chạm tay chân với hắn, biết sức lực hắn rất đáng sợ, giỏi về việc ra tay khiến người ta không thể dự đoán được, thoáng cái đã kiềm chế được đối phương.
Lúc này, tinh thần Tuyên Hoài Phong vô cùng căng thẳng, vừa thấy hắn cử động, y chẳng suy nghĩ nhiều, phản ứng bản năng đầu tiên là giơ hai cánh tay lên che đầu.
Bạch Tuyết Lam sững người, đứng hình ngay tại chỗ.
Lửa giận đầy bụng như bị người ta thổi vào một luồng khí lạnh, lửa nóng bị đông thành băng, tuy vẫn giữ nguyên hình dạng ngọn lửa hừng hực nhưng từ đầu đến chân đều tỏa ra làn khí lạnh lẽo.
Hắn vốn rất tức giận.
Giận Tuyên Hoài Phong lén lút gặp mặt, còn gạt mình.
Giận Tuyên Hoài Phong vẫn chưa dứt tình với Lâm Kỳ Tuấn.
Giận bản thân tự mãn cho rằng đêm đó đã thuyết phục được Tuyên Hoài Phong, giận mình cho rằng đêm đó ôm Tuyên Hoài Phong ngủ thật say, tâm đầu ý hợp, việc đối phó với hiệu buôn dương hành Đại Hưng không còn vấn đề gì nữa.
Giận bản thân phí bao tâm huyết, nhưng Tuyên Hoài Phong vẫn không từ bỏ được gã họ Lâm kia.
Giận bản thân mang họ Bạch khiến Tuyên Hoài Phong đầy bụng bất mãn, không thể khiến Tuyên Hoài Phong buông bỏ tất cả mọi người, tất cả mọi thứ vì hắn.
Nhưng hiện tại, cơn gió lạnh kia đã thổi bay tất cả tức giận của hắn.
Bạch Tuyết Lam nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên giường.
Thậm chí, hắn còn không thể nhìn thấy gương mặt ngũ quan xinh đẹp mà hắn si mê nhất.
Tuyên Hoài Phong lấy tay ôm đầu, như một người vẫn thường xuyên bị bạo hành, như một người yếu thế thường xuyên chịu nhiều tổn thương.
Khoảnh khắc đó, Bạch Tuyết Lam hiểu ra, hình tượng của mình trong lòng Tuyên Hoài Phong đáng sợ đến thế nào.
Hắn run rẩy hồi lâu, cảm thấy thật nực cười.
Nực cười tưởng chừng muốn khóc.
Đối với Tuyên Hoài Phong mà nói, Bạch Tuyết Lam hắn xấu xa như vậy? Là kẻ không từ thủ đoạn đến vậy Là kẻ không thấu tình đạt lý đến vậy? Là kẻ khiến người khác sợ hãi đến vậy?
Hóa ra, từ trước đến nay, tôi chỉ tự hạ thấp bản thân.
Cho dù yêu thương đến đâu cũng chẳng nghĩa lý gì.
Tất cả đều là uổng phí tâm tư, thiếu tự trọng…
Bạch Tuyết Lam gắng gượng nuốt một ngụm nước bọt, khàn giọng, “Đừng sợ, anh không đánh em.”
Tuyên Hoài Phong cũng không hoàn toàn nghĩ rằng Bạch Tuyết Lam sẽ động thủ đánh người, nhưng trước mắt lại hiện lên hình ảnh hôm qua bị Bạch Tuyết Lam ngang ngược lôi vào phòng tắm, dùng nước nóng lau đến khi cả người y đỏ au, cho nên động tác chống đỡ kia chỉ đơn thuần là bản năng. Y nghe ra ngữ khí của Bạch Tuyết Lam khi nói những lời này hoàn toàn khác biệt so với trước kia, không khỏi kinh ngạc, hạ thấp cánh tay, giương mắt liếc nhìn Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nhếch môi, cười đến nhăn nhó, ánh mắt mang theo cảm giác tan nát cõi lòng.
Tuyên Hoài Phong vô cùng hối hận.
Gặp mặt Lâm Kỳ Tuấn vốn không nằm trong kế hoạch của y, hoàn toàn là bất ngờ chạm trán. Việc này quả thực không nên gạt Bạch Tuyết Lam. Tuyên Hoài Phong biết bản thân có lỗi, nếu như Bạch Tuyết Lam muốn đánh người cũng không sao, chẳng ngờ Bạch Tuyết Lam lại dùng ánh mắt tan nát cõi lòng nhìn mình, Tuyên Hoài Phong càng cảm thấy hổ thẹn, do dự một lát, mở miệng, khó khăn giải thích: “Em ở trong bệnh viện…”
Còn chưa nói xong.
Bạch Tuyết Lam lại xua tay, ý bảo y đừng nói nữa, đỡ y nằm xuống giường, nói: “Ngủ đi.”
Thốt ra hai chữ chẳng chút tình cảm, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Tuyên Hoài Phong không dám nói nữa, nghe lời nằm xuống, đôi mắt đen láy nhìn Bạch Tuyết Lam, đôi mắt tràn ngập những điều còn chưa nói xong.
Bạch Tuyết Lam đỡ y nằm xuống xong liền xoay người rời đi.
Tuyên Hoài Phong si ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng hắn dần biến mất ở cửa, tấm lưng kia dày rộng, thẳng tắp, mạnh mẽ, nhưng lại đưa đến cảm giác khiến người ta bất an lo sợ.
Tuyên Hoài Phong suy nghĩ rất lâu mới bất chợt nhận ra, từ lúc Bạch Tuyết Lam rời khỏi đầu giường cho đến khi bóng lưng biến mất, hắn không hề quay đầu nhìn lại.
◇◆◇
Bữa trưa hôm đó, Bạch Tuyết Lam không trở về phòng ăn cơm, Tuyên Hoài Phong hiểu hắn tức giận, đương nhiên cũng chẳng có lòng dạ nào ăn cơm, chỉ và lung tung vài ba miếng cơm coi như đã ăn.
Sau khi ăn xong, bác sĩ Jinder đến như đã hẹn, ông biết Tuyên Hoài Phong chẳng có bệnh gì, chỉ vì Bạch Tuyết Lam quá ngang ngược nên đành phải đến cho có lệ. Dẫu vậy, vị bệnh nhân tên Tuyên Hoài Phong này lại được bác sĩ rất quý mến.
Không có Bạch Tuyết Lam đứng một bên lom lom giám sát, bác sĩ Jinder thở phào một hơi, dùng ngữ khí chuyên nghiệp hỏi Tuyên Hoài Phong hai ba câu, hai bên đều ngầm hiểu, không bàn tới chuyện viêm phổi.
Ông là bác sĩ nổi tiếng, lại là người ngoại quốc, đến khám bệnh tại nhà một lần phải thu một trăm tám mươi đồng, bởi vì Bạch Tuyết Lam từng nói sẽ trả tiền khám gấp bội, tiền xem bệnh cùng đi lại cộng lại cũng xấp xỉ hai ngàn đồng.
Bác sĩ Jinder ở Trung Quốc đã lâu, cũng biết lễ qua lễ lại, nếu đã cầm tiền người ta, ít nhất cũng phải ở lại chỗ người ta nửa tiếng đồng hồ. Vì vậy, ông tìm ghế ngồi xuống, nói chuyện phiếm cùng Tuyên Hoài Phong.
Hỏi ra mới biết Tuyên Hoài Phong đã từng du học ở nước Anh.
Ban đầu, bác sĩ Jinder vô cùng kinh ngạc, sau đó trấn định lại nói: “Thì ra là thế, tôi đã có cảm giác như vậy mà. Trên người cậu tồn tại phong độ của người Anh.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngài quá khen.”
Bác sĩ Jinder nói: “Mr. Tuyên, trên người ngài có phong độ của người Anh, cũng có khí chất của Đông Phương, Trung Quốc. Khí chất thần bí. Tôi đã chữa bệnh cho rất nhiều người, tôi có thể ngửi thấy sự khác biệt giữa mọi người.”
Tuyên Hoài Phong nghe xong liền giật mình, hứng thú hỏi: “Vậy ngài ngửi được mùi gì trên người ngài Bạch Tuyết Lam, chủ nhân của công quán này?”
Bác sĩ Jinder chẳng chút nghĩ ngợi liền vung tay lên, trả lời: “Dã thú, tôi nghĩ đến dã thú. Nếu như gặp hắn trên đường, người bình thường hẳn là sẽ tránh xa.” Bật cười ha ha.
Tuyên Hoài Phong không ngờ ông sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, y thật sự sửng sốt.
Nghe ông cười thoải mái đến thế, y cũng gượng cười theo hai tiếng.
Hai người trò chuyện một hồi, bác sĩ Jinder nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng không còn nhiều lắm, ông cho Tuyên Hoài Phong một liều vitamin xong liền đứng dậy tạm biệt.
Tuyên Hoài Phong vốn định đến vườn hoa phía sau đi dạo, nhưng vừa nhìn ra cửa phòng lại khó tránh khỏi lại nhớ tới bóng lưng Bạch Tuyết Lam lúc rời đi. Y nghĩ, tính tình người đàn ông này rất quỷ quái, nếu như hắn đột nhiên trở về, không thấy y trong phòng, chẳng biết lại xảy ra chuyện gì.
Đã như vậy, chẳng thà y ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ hắn.
Y cứ chờ như vậy, chờ đến khi trời quang chuyển thành đầy mây.
Chờ từ trời quang chuyển thành đầy mây, lại tiếp tục chờ đến khi mặt trời chạy về phía tây, ánh nắng chiều rực rỡ.
Đợi đến khi nắng chiều từ đỏ hồng chuyển thành ảm đạm, ảm đạm biến thanh đen tối, dung nhập vào bầu trời đêm.
Người hầu thấy Tuyên Hoài Phong từ hơn tám giờ sáng đến giờ chưa hề rung chuông gọi cơm, bèn tự động đến hỏi: “Tuyên phó quan, ngài có muốn dọn cơm tối vào phòng không?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tổng trưởng đâu? Hắn nói ăn ở đâu?”
Người hầu cười cười, nói: “Tổng trưởng mới đến nhà ăn nhỏ ăn cơm rồi.”
Người hầu dừng một chút, có vẻ vô cùng kinh ngạc, hỏi Tuyên Hoài Phong, “Ngài không biết?”
Bị ánh mắt của người hầu đảo qua một cái, sắc mặt Tuyên Hoài Phong xanh trắng, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu, lấp liếm, “Đúng rồi, hắn nói hôm nay nhiều việc, mạnh ai nấy ăn. Đã vậy thì cậu đến phòng bếp nấu một chén cháo hoa mang đến cho tôi. Sau đó lấy thêm một đĩa dưa chuột muối, đừng chuẩn bị thêm những thứ khác, có mang đến tôi cũng không ăn đâu, chỉ thêm lãng phí.”
Người hầu đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã mang cháo hoa cùng dưa chuột muối đến.
Tuyên Hoài Phong ăn mà chẳng biết vị, để người hầu thu dọn chén đĩa xong ra ngoài, y ngồi một mình đờ đẫn bên cửa sổ.
Thầm nghĩ, lần này Bạch Tuyết Lam không tức giận, mà là cực kỳ tức giận.
Hắn như vậy là muốn chiến tranh lạnh?
Gió đêm mùa hạ, tiếng côn trùng ngâm nga ngoài cửa sổ vang lên liên tục chẳng ngừng nghỉ, vô cùng náo nhiệt.
Một vầng trăng treo tít trên cao, phủ ánh sáng bàng bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng lên vạn vật.
Tuyên Hoài Phong nhìn xuyên qua ô cửa sổ ngóng về phương xa, bức tường trong tiểu viện ngăn cản tầm nhìn, ngoài tường lộ ra nửa cây bạch hoa, dưới ánh trăng, bông hoa trắng muốt tỏa ra tia sáng lạnh lùng an tĩnh, dường như nó cũng biết, tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng hè vừa qua, thu đông tất nhiên sẽ tới.
Chẳng người nào có thể mãi sống trong cảnh an bình, hoa cũng chẳng thể mãi mãi tươi xanh.
Nếu nghĩ như vậy, hóa ra cây cỏ còn thông minh sáng suốt hơn cả loài côn trùng.
Tuyên Hoài Phong buông thả chính mình, suy nghĩ đến những thứ hư vô, để tâm trí như con tuấn mã rong ruổi khắp màn đêm sâu thẳm.
Dẫu vậy, y vẫn hiểu, sâu trong đáy lòng mình là cảm giác không thể nào buông bỏ.
Giật mình, lại nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã chỉ đến giữa số mười một và mười hai, qua nửa tiếng nữa sẽ đến ngày mai.
Y vốn tin rằng Bạch Tuyết Lam dẫu giận thế nào đi nữa cũng sẽ trở về phòng ngủ, hiện tại, nhìn đồng hồ, y dần trở nên bất an. Ban đầu là ngồi bên cửa sổ liên tục nhìn về phía xa, sau đó lại bê một cái ghế ra sân viện, vừa hóng mát vừa ngây ngốc chờ đợi.
Chờ người, là việc khó chịu nhất trên đời.
Càng chờ thêm một giây là càng tăng thêm sự khó chịu.
Tuyên Hoài Phong nhớ tới bóng lưng rời đi cũng chẳng thèm quay đầu lại của Bạch Tuyết Lam, trái tim như bị treo ngược lên, ban đầu là bất an, tiếp theo lại thấp thỏm, trong khi thấp thỏm lại nổi lên cảm giác vô cùng không cam lòng.
Người bình thường, gặp lại người quen cũ thì đã làm sao chứ?
Huống hồ, lần này chỉ là trùng hợp gặp mặt.
Chẳng lẽ y không có nhân quyền?
Lẽ nào y không có tự do được gặp gỡ bạn bè?
Nếu như Bạch Tuyết Lam ở trước mặt, nếu y không mang vấn đề này bàn bạc một hồi, y nhất quyết không chịu bỏ qua.
Nhưng, từ đầu đến cuối, Bạch Tuyết Lam chẳng hề lộ mặt.
Hiện giờ, y là viên đá biển để Bạch Tuyết Lam tùy ý chà xát.
Tuyên Hoài Phong đứng lên trong làn gió đêm, mím môi đi về phía cửa viện, ra khỏi cửa viện, đi chừng mười bước, nhìn thấy ngọn đèn điện nhiều màu ẩn dưới bóng cây phía xa, y bỗng nhiên dừng bước.
Trong lầm nghĩ, hắn mới không đến một đêm, lẽ nào mình lại gấp đến độ phải tới mời? Mình đã đến nước này sao?
Đã đến mức này, y không thể không càn rỡ ngông cuồng hơn hắn gấp bội.
Cắn răng một cái, quay người trở về.
Y vào phòng, vội vàng rửa mặt, quyết tâm ngủ một mình.
Sáng sớm hôm sau, khi còn đang nhắm mắt, y mơ màng sờ sang bên cạnh, sờ vào khoảng không, y choàng tỉnh.
Xoay người ngồi dậy, nhìn khoảng trống trên chiếc giường, trái tim y trầm xuống.
Cả đêm qua Bạch Tuyết Lam không đến, Tuyên Hoài Phong vô cùng khó chịu, nhưng da mặt y rất mỏng, muốn y náo loạn vì chuyện thế này, y hoàn toàn không thể làm nổi. Đành phải nhẫn nhịn xuống giường rửa mặt, thấy người hầu bưng điểm tâm tới, y cố tình không hỏi hành tung của Bạch Tuyết Lam, làm bộ tự nhiên ngồi ăn điểm tâm, mặc quân trang của nha môn hải quan, gọi Tống Nhâm đến, bảo hắn chuẩn bị ô tô.
Tống Nhâm hỏi: “Hôm nay đi đâu vậy? Ngài hẹn ai sao?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Đâu thể ngày nào cũng ăn không ngồi rồi để người ta chê trách. Đến hải quan tổng thự làm việc.”
Tống Nhâm dạ một tiếng rồi ra ngoài dặn tài xế. Hắn nghĩ, nhất cử nhất động của Tuyên phó quan đối với tổng trưởng đều là việc lớn, bây giờ tổng trưởng đang ở nhà, hay là đến hỏi tổng trưởng một câu cho an toàn. Hắn đi vòng qua phía nhà ăn nhỏ, báo cho tổng trưởng biết việc Tuyên Hoài Phong ra ngoài.
Bạch Tuyết Lam tự đắm mình trong gió đêm một đêm, trong lòng vẫn chưa thoải mái được chút nào, đang cắm đầu gặm bánh bao thịt, nghe Tống Nhâm đến hỏi, hắn nhướn mi, nhìn Tống Nhâm.
Bị hắn hằm hằm nhìn một chặp, Tống Nhâm hiểu tâm trạng tổng trưởng đang vô cùng xấu, đáng tiếc, mặc dù hắn biết, nhưng hắn không khéo léo bằng Tôn phó quan, nếu Tôn phó quan thấy biểu hiện đáng sợ này của Bạch Tuyết Lam, hắn đã sớm bôi dầu vào mà chạy, đâu có ngẩn người ra chờ câu trả lời.
Tống Nhâm đúng là người quá chân chất thật thà.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Cậu ấy nói như thế nào?”
Tống Nhâm đáp: “Tuyên phó quan nói, không thể ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, để người ta chê trách, đến hải quan tổng thự làm việc.”
Sắc mặt Bạch Tuyết Lam càng trầm xuống, hỏi: “Khiến người ta chê trách là thế nào? Có người khác ganh tị với cậu ấy? Hay là cậu ấy ganh tị với người khác?”
Trong bụng Tống Nhâm đâu có nhiều thứ quanh quanh co co như tình yêu gì đó, bị Bạch Tuyết Lam hỏi vậy liền hồ đồ, gãi đầu nói: “Tôi thấy Tuyên phó quan chỉ thuận miệng nói thế thôi, chẳng có ý gì khác đâu.”
Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Cậu thân thiết với cậu ta quá nhỉ. Trong lòng cậu ấy nghĩ gì, có ý gì, cậu đều biết hết.”
Lời này thật quá nặng.
Tống Nhâm không dám lên tiếng hồi lâu, sau đó mới bấm bụng thử thăm dò, “Tổng trưởng, ngài vẫn ra một câu chỉ thị đi, để tôi dễ làm việc.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chỉ thị? Tôi ra chỉ thị gì?”
Tống Nhâm nói: “Tuyên phó quan muốn đến nha môn hải quan, ngài đồng ý hay không đồng ý?”
“Tôi đồng ý hay không đồng ý?” Bạch Tuyết Lam cười lạnh nói một câu, đột nhiên ném chiếc bánh bao thịt trong tay xuống đất, đứng phắt dậy, trừng mắt lên, “Không đồng ý thì làm được cái mẹ gì! Giám sát từng giờ từng phút, chẳng phải cậu ta cũng có thể lén gặp mặt tình nhân cũ sau lưng các người hay sao? Lão tử là tên mù, đám các người cũng là lũ mù! Mẹ nó! Cái con dê ngu đần, bị người ta lừa cũng chẳng biết! Trời thì phải có mưa, gái thì phải có chồng, lão tử thao hết cái lũ vô tâm vô phế các người! Tôi nói thẳng cho mà biết, đi đêm lắm có ngày gặp ma, cậu ta không phải hạng người khốn kiếp, nên chẳng cần phải thông đồng với tên họ Lâm kia dở thủ đoạn làm gì! Được lắm! Cậu ta thích cái tên họ Lâm ẻo lả kia rồi thì cần gì phải dở trò lừa gạt, cứ quang minh chính đại mà đi! Lão tử mặc kệ! Lão tử thèm vào!”
(Trời thì phải có mưa, gái thì phải có chồng: Chỉ những sự việc không thể ngăn cản được, là lẽ tự nhiên)
Hắn nổi trận lôi đình la mắng, rống giận một phen, mắng đến mức Tống Nhâm đường đường một người đàn ông Sơn Đông cao to vạm vỡ cũng phải co rụt người lại.
Bạch Tuyết Lam khua tay khiến điểm tâm trên bàn rơi loảng xoảng, gốm vỡ ngọc nát, thịt nước lênh láng.
Càng chửi càng tức giận, từng từ từng chữ đều sắc bén như muốn giết người, chỉ về phía cửa nhà ăn, nói với Tống Nhâm, “Cậu đi nói cho cậu ta biết, sau này cậu ta thích đi đâu thì đi, thích nói chuyện với ai thì nói. Chẳng phải cậu ta muốn có nhân quyền, muốn có tự do hả? Tôi cho cậu ta đấy!”
Thế nhưng, hắn không biết, bấy giờ Tuyên Hoài Phong đang ở phía ngoài nhà ăn, chỉ cách hắn một bức tường, không cần Tống Nhâm truyền lời, y có thể tự nghe rõ từng lời từng chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.