[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán
Chương 11: Quyển 1 - Chương 7
Phong Lộng
27/10/2020
Sáng sớm, Bạch Tuyết Lam đi ra từ Lạc Hoa Viên trong hẻm Ngô Đồng.
Viện tử này lúc sáng sớm mang theo chút se lạnh, đáng tiếc là đám phụ nữ nơi này đều ưa dùng son phấn, ngay cả không khí trong viện cũng hòa trộn tạp hương khiến người ta khó lòng thoải mái. Nghiêng nghiêng về phía đông, tia nắng ban mai lướt qua tường viện, đem hơn nửa mảnh sân chiếu thành ánh vàng rực rỡ.
Nhưng Bạch Tuyết Lam không thèm đếm xỉa tới mấy thứ đó, hắn vẫy tay về phía đầu kia viện tử.
Hộ binh đang đứng như tượng bên kia nhìn thấy, vội vàng đem súng trên vai vác ra sau lưng cho chặt, chạy lại đây, tươi cười, “Bạch tổng trưởng, ngài thức dậy sớm vậy?”
Bạch Tuyết Lam rất siêng năng tới phủ tổng lý, cấp tiền thưởng cực kỳ hào phóng.
Đám hộ binh ở phủ tổng lý thấy người khác đều tỏ vẻ hung thần ác sát, đối với Bạch Tuyết Lam, nụ cười ấy có thể nói là khiến gương mặt xuất hiện thêm một đóa hoa.
“Ừm,” Bạch Tuyết Lam nói, “Tổng lý còn ở bên trong. Chờ hắn tỉnh thì giúp tôi nói một tiếng, trong công quán của tôi có vài việc nên về trước. Gọi xe của tôi đến đây.”
Hộ binh nói: “Xe của ngài còn chưa tới đâu. Tài xế của ngài cũng không ngờ ngài dậy sớm như thế, tôi nghĩ kiểu gì cũng phải tới tầm chín mười giờ thì xe mới từ công quán lại đây.”
Bạch Tuyết Lam thầm cả kinh, “Tối hôm qua xe không đỗ ở bên ngoài sao? Trở về công quán nào?”
Hộ binh nói: “Còn có thể chạy đến công quán của người khác sao? Đương nhiên là trở về Bạch công quán của ngài. Tối hôm qua tổng lý nói, mấy chiếc xe đó đều có dấu hiệu của chính phủ, nào là quốc vụ viện, hải quan, bộ giáo dục,… tất cả đỗ một hàng trong hẻm Ngô Đồng này mà để cho người ta nhìn thấy thật sự không ổn. Nhất là đám phóng viên bây giờ là đáng ghét nhất, cứ thích bịa chuyện sinh sự, vạn nhất chụp một bức ảnh, lại đăng đề mục lớn kiểu “quan viên chính phủ phiêu kỹ viện tập thể”, vậy thì rất khó coi. Cho nên tổng lý ra lệnh, kêu tài xế các ngài lái xe về, hôm sau muốn về sẽ gọi điện đến đây đón. Sao vậy, tổng lý không nói với ngài?”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu: “Hắn làm gì có thời gian rảnh mà nói điều này với tôi.”
Có chút ảo não.
Cô gái mới tới hôm qua gọi là Yến Điệp, tuổi so với cô vợ bé mới lấy của Tổng lý còn nhỏ hơn, khuôn mặt dễ nhìn, miệng lưỡi dịu dàng uyển chuyển, mới vài ba câu đã dụ Bạch tổng lý đến mất hồn, trước còn nghiêm chỉnh ngồi uống trà, sau Yến Điệp lại đánh bạo, chủ động ngồi xuống đùi Bạch tổng lý, cục diện lập tức loạn lên, cuối cùng nháo đến không thể tưởng tượng.
Bạch Tuyết Lam nhìn đường huynh của mình tùy tiện mua vui, bao nhiêu hưng trí của hắn đều bị quét sạch, đứng ngoài quan sát càng không thú vị, hắn liền kéo bí thư quốc vụ viện và Liêu tổng trưởng đến sương phòng cách vách, cũng vừa lúc có việc cần phải thương lượng kỹ lưỡng với bọn họ.
Rốt cuộc vị đường huynh quyền cao chức trọng này đã bảo xe của mình trở về công quán lúc nào vậy?
Không có xe dùng không quan trọng.
Nếu tài xế trở về mà không thức thời nói sai câu gì, rơi vào tai Hoàng Phong… vậy thì không ổn.
Bạch Tuyết Lam nghĩ vậy, hỏi hộ binh: “Bên ngoài xe của ai tới trước, cho tôi mượn dùng, tôi có việc gấp cần trở về công quán.”
Hộ binh nói, “Ngài nhìn trời đi, ngài là người duy nhất thức dậy đấy. Bên ngoài cũng chưa có xe của người nào đến cả. Qua một hai tiếng nữa chắc là có ngay. Nếu ngài thực sự gấp, vậy tôi gọi điện kêu một chiếc xe hơi lại đây?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Gọi điện thoại vẫn phải chờ, tôi chờ không xong, cậu giúp tôi gọi một chiếc xe kéo là được rồi.”
Hộ binh lập tức đi ra đầu ngõ gọi một chiếc xe kéo.
Bạch Tuyết Lam vừa lên xe liền lấy một tờ mười đồng cho phu xe, nói địa chỉ, thúc giục: “Chạy mau, chạy mau.”
Phu xe kia là người trẻ tuổi lại cường tráng, vừa thấy tờ mười đồng giá trị kia liền giống như bị vàng từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu, đến cổ cũng hưng phấn đỏ lựng lên, nghe Bạch Tuyết Lam nói phải nhanh, hắn lập tức nhấc tay kéo, chạy thục mạng.
Trên đường không nghỉ một hơi, kéo Bạch Tuyết Lam chạy một mạch tới cửa công quán.
Người gác cổng thấy tổng trưởng nhà mình ngồi xe kéo trở về, một mặt kinh ngạc, một mặt vội vàng mở cửa, chào buổi sáng với Bạch Tuyết Lam. Bạch Tuyết Lam không thèm để ý, hấp tấp bước vào cổng chính, thấy một gã người hầu liền hỏi: “Tuyên phó quan đâu? Đã rời giường chưa?”
Người hầu nói: “Hình như vẫn chưa dậy, phòng bếp không nghe thấy tiếng gọi điểm tâm.”
Bạch Tuyết Lam lập tức xoay người đi về phía phòng ngủ.
Đến ngoài phòng, đầu tiên là đi tới cửa sổ, ánh mắt đưa vào bên trong tìm kiếm, hắn thầm than bất ổn.
Tuyên Hoài Phong mặc một bộ đồ ngủ, nằm ở bên bàn, cánh tay trái đặt lên trán, nếu là thế này thì đúng là y đã đợi cả đêm, chịu không nổi mới ngủ gục.
Bạch Tuyết Lam nhìn vậy bèn đau lòng, tay chân lại thêm ba phần luống cuống, do dự một lát, vừa ngẩng đầu lại thấy quản gia đi từ phía cánh cửa nguyệt nha xa xa tới đây. Ông đang theo thường lệ tới hầu hạ chủ nhân vào sáng sớm.
Bạch Tuyết Lam sợ nói chuyện đánh thức Tuyên Hoài Phong, vội vàng gọi ông tới góc tường, hỏi: “Tối qua tôi gọi về, nói tôi phải qua đêm ở phủ tổng lý, ông đã báo mấy câu này với Tuyên phó quan chưa?”
Quản gia nói: “Chưa ạ.”
Bạch Tuyết Lam giận tái mặt, “Tại sao ông không nói?”
Quản gia thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng đáp: “Tổng trưởng, ngài nói qua điện thoại là: nếu Tuyên phó quan ngủ rồi thì đừng làm phiền ngài ấy, chờ ngài ấy tỉnh thì báo cho ngài ấy biết. Tôi nhận điện thoại xong, chạy tới đây thì ngài ấy đã ngủ say rồi. Vậy nên tôi vẫn chưa nói. Ngài xem, mới sáng sớm tôi đã chạy tới đây là muốn coi xem Tuyên phó quan đã tỉnh chưa, nếu ngài ấy tỉnh rồi, vậy tôi sẽ là người đầu tiên báo cho ngài ấy.”
Bạch Tuyết Lam tức đến nỗi chỉ muốn tát ông một cái, trầm giọng nói: “Tối hôm qua Tuyên phó quan ở trong phòng đợi cả một đêm đấy. Được lắm, vậy tại sao cậu ấy lại ngủ trên bàn? Có phải các ông nói vớ vẩn cái gì, để cậu ấy nghe được những lời không nên không phải? Cậu ấy có biết việc tài xế lái xe về không?”
Quản gia lắp bắp: “Tôi cũng không biết, tối qua lúc tôi đến thì ngài ấy vẫn nằm trên giường ngủ rất ngon mà. Cả ngày hôm qua ngài ấy đều luyện súng. Nếu đúng là có người nói vớ vẩn… tôi phải hỏi người trực đêm hôm qua.”
Bạch Tuyết Lam quát: “Còn không mau đi.”
Quản gia không dám chậm trễ, lập tức chạy đi.
Không bao lâu, ông hổn hển chạy về nói: “Tổng trưởng, ngài đúng là thần, đoán chuẩn hết. Tối qua trực đêm là Trần Thâm, hắn vẫn đang ngủ say, tôi vào thẳng phòng dựng hắn dậy hỏi. Hắn nói, đêm qua Tuyên phó quan thức dậy, hỏi tổng trưởng đi đâu. Trần Thâm chạy một chuyến đến phòng điện thoại nhưng không có ai ở đó. Hắn nói lúc đó khoảng một hay hai giờ, thời gian ấy ở phòng điện thoại chẳng có ai đi qua.”
“Chỉ như vậy?”
“Trần Thâm sợ Tuyên phó quan không nghe được tin tức của ngài, trong lòng nôn nóng nên chạy một chuyến tới chỗ người gác cổng, kết quả người gác cổng nói tổng trưởng không về, xe đã trở lại. Lúc tài xế về có để lộ chút phong thanh, nói là để tổng trưởng xuống xe ở hẻm Ngô Đồng. Vậy nên hắn bèn nói lại những lời này với Tuyên phó quan.”
Nhìn Bạch Tuyết Lam sắc mặt không ổn, quản gia vội nói: “Tôi vừa nghe vậy liền mắng hắn vài câu, bảo hắn lắm miệng. Tên này đúng là ngu ngốc, ăn nói không chịu suy nghĩ trước, cũng không nghĩ xem cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Hắn hoảng sợ nên vẫn ở trong phòng không dám đi đâu, tôi gọi hắn lại đây để ngài xử lý được không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Xử lý hắn? Tôi còn chờ xem người ta xử lý tôi thế nào đây này. Đi đi, đi đi, đừng đứng đây để tôi thấy càng thêm phiền.”
Hắn bồn chồn đứng dưới góc tường mấy phút.
Tâm trạng lúc này thực giống như hồi nhỏ phạm sai, bị kéo đi gặp thầy giáo.
Bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy… chính là… bản thân chẳng phạm sai lầm gì lớn. Công ra công, tư ra tư, Hoài Phong là người hiểu chuyện nên cũng không phải không hiểu vấn đề này.
Nhưng mà.
Nhưng mà.
Nếu việc hiểu lầm này xảy ra, Hoài Phong không thèm để ý, chính mình càng thất vọng thương tâm.
Nói như vậy, Hoài Phong không ngủ mà chờ hắn, kỳ thực chính là chuyện may mắn.
Có điều, hắn phí nhiều tâm huyết như vậy, vất vả lắm mới tiếp cận được trái tim Tuyên Hoài Phong, nếu lúc này xảy ra sự cố, kiếm củi ba năm cháy một giờ, vậy chẳng phải thảm chết người ta hay sao?
Bạch Tuyết Lam suy đi nghĩ lại, lòng rối như tơ vò.
Đầu óc luôn thông minh là thế, vậy mà lúc này lại đặc sánh như hồ dán, suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cắn chặt răng một cái.
Cứ đi vào rồi nói!
Đi ra sau bàn, nhìn Tuyên Hoài Phong im lặng ghé lên mặt bàn, nghiêng mặt tỳ lên mu bàn tay.
Tư thái an bình này lập tức khiến trái tim hắn ấm áp tựa nước mùa xuân, ngay cả những phiền não bồn chồn khi nãy cũng quên mất, khom lưng, vươn tay đặt lên vai Tuyên Hoài Phong, dịu dàng nói: “Sao lại ngủ ở đây? Nằm trên bàn không thoải mái, lên giường ngủ đi.”
Nói xong, muốn ôm Tuyên Hoài Phong đặt lên giường.
Tuyên hoài Phong vừa nghe giọng hắn liền tỉnh dậy, lập tức thẳng lưng lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt Bạch Tuyết Lam mà ngẩn ra, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Anh về rồi.”
Tầm nhìn mông lung.
Trong lòng Bạch Tuyết Lam cực kỳ hối hận, hắn không nên đi cả đêm như vậy, nhưng trên mặt lại không đổi sắc, nói: “Cả đêm anh không về, em chờ anh cũng được, làm gì phải khóc, mắt sưng như quả đào rồi đây này.”
Tuyên Hoài Phong giật mình hoảng hốt, chẳng lẽ bản thân khóc trong mơ.
Đứng dậy tiến lại trước chiếc gương lớn, đôi mắt vẫn bình thường, nào có xưng to như quả đào?
Vốn đã bất mãn hành vi tối qua của Bạch Tuyết Lam, mới vừa tỉnh lại đã bị Bạch Tuyết Lam trêu cợt, Tuyên Hoài Phong dù tốt tính cũng nhịn không được mà nổi giận, mắng: “Anh tự cho rằng cái việc nói dối không cần kịch bản này vui lắm hả?”
Muốn xoay người ra khỏi phòng lại bị Bạch Tuyết Lam ôm chầm từ phía sau.
Tuyên Hoài Phong nói: “Buông ra, đừng lằng nhằng!”
Bạch Tuyết Lam đương nhiên không chịu, hai cánh tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của y, cười hỏi: “Biết tối qua anh đi đâu không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Biết, không phải hẻm Ngô Đồng nổi tiếng đấy sao? Anh yên tâm, tôi cũng chẳng truy vấn anh tới đó làm gì, từ nay về sau, chuyện của anh chẳng can hệ gì tới tôi cả.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Ôi? Đây là có ý muốn chia tay?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Chí bất đồng, hướng không hợp, đương nhiên chỉ có con đường chia tay.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Làm thế nào bỗng nhiên lại nói đến việc chí bất đồng, hướng không hợp? Chúng ta vốn cùng chung chí hướng, em tức đến mức này chẳng qua là vì cái tiếng của hẻm Ngô Đồng, anh ở đó một đêm cũng liên lụy khiến thanh danh không tốt lắm. Dẫu vậy anh vẫn phải thanh minh, anh trong sạch.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh không cần thanh minh, tôi đã nói rồi, việc của anh không liên quan tới tôi. Anh mau buông tay!”
Bạch Tuyết Lam: “Không được, anh không chứng minh bản thân mình trong sạch với em là không thể.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh chứng minh thế nào?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nhìn anh đi.”
Tuyên Hoài Phong cảm thấy cánh tay Bạch Tuyết Lam đặt trên lưng mình dùng một chút lực, đôi chân mình lập tức đạp lên khoảng không.
Ngay sau đó, trời đất đảo lộn.
Thân thể bị Bạch Tuyết Lam khiêng lên vai, đi vào phòng, quẳng y lên chiếc nệm lò xo trên giường.
Tuyên Hoài Phong mắng lớn một tiếng, ngồi dậy muốn đi xuống, tiếc rằng chiếc nệm lò xo của Mỹ này vừa dày lại vừa mềm, chịu lực ném vừa rồi nên vẫn không ngừng rung chuyển, càng khiến y cố sức không công.
Chỉ một hồi chần chờ như vậy, Bạch Tuyết Lam lập tức bắt lấy y tựa như diều hâu bắt gà con, chóp mũi cọ lên mặt y giống như làm nũng, hỏi: “Em có tin anh không? Tin hay không?”
Tuyên Hoài Phong cố sức quay mạnh đầu sang hướng khác, gương mặt tuấn tú xám lại, “Lần nào không nói lý được là anh lại giở mấy trò vô lại này ra, chỉ biết làm những chuyện hạ lưu bằng cơ thể. Từ nay về sau tôi sẽ coi thường anh.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Chẳng phải em hoài nghi anh cùng người khác làm chuyện hạ lưu bằng cơ thể nên mới giận anh hay sao? Bây giờ anh không làm với người khác, chỉ làm với em thôi, em nên vừa lòng mới phải.”
Cầm lấy tay Tuyên Hoài Phong đưa thẳng đến dưới quần mình.
Tuyên Hoài Phong kêu: “Buông tay! Buông tay!”
Nhưng mà, bả vai đau nhức từ tối qua đến hôm nay càng thêm nghiêm trọng, từ bả vai xuống tới khuỷu tay, cánh tay, tất cả đều bủn rủn không sức lực, căn bản không có khả năng giãy dụa.
Bàn tay bị Bạch Tuyết Lam nắm lấy không tự chủ dán lên đó, cách lớp vải áo dài mỏng manh, đụng tới một vật nóng bỏng mà cứng rắn khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Tuyên Hoài Phong vừa tức vừa giận, ngược lại còn lập tức im lặng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Thế nào?”
Tuyên Hoài Phong cắn răng một lúc lâu mới thốt từng từ qua kẽ răng: “Coi như tôi hiểu lầm anh.”
Bạch Tuyết Lam cười khổ, “Anh thật sự thiệt thòi mà.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tới bây giờ anh đã thiệt thòi cái gì nào? Anh khỏe mạnh, có bản lĩnh, đã vậy còn có thể muốn làm gì thì làm. Tôi cùng lắm cũng chỉ là thịt cá bị giam lỏng của anh. Xã hội này buồn cười thật, nói gì mà nam nữ ngang hàng, chỉ vô nghĩa. Phụ nữ bị cưỡng gian có thể xin giúp đỡ. Đàn ông bị cưỡng gian, nói ra là thành truyện cười, chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào trong! Cũng đúng thôi, là tự mình chuốc lấy!”
Lời này nói ra đúng là đánh mạnh vào tim Bạch Tuyết Lam.
Ý cười trên mặt Bạch Tuyết Lam lập tức biến mất, khóe miệng hơi câu lên, đôi mắt đen u ám nhìn chằm chằm Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Trong lòng em, cả đời này anh cũng chỉ là một tên tội phạm cưỡng gian? Cũng phải, em với anh chẳng có can hệ gì cả, anh cần gì phải để ý phân biệt cái này!”
Bỗng nhiên quay đầu xuống giường, nâng bước muốn đi.
Lúc này Tuyên Hoài Phong mới hiểu tại sao hắn lại cầm tay mình nắm lấy chỗ kia.
Y từng nghe chị mình thủ thỉ với vú Trương, đàn ông đi ăn vụng trở về đều mềm nhũn như chân cua.
Bạch Tuyết Lam rõ ràng không có như vậy.
Y thầm hối hận mình đã thốt lên từ “tội phạm cưỡng gian” cấm kị kia, thấy Bạch Tuyết Lam quay đầu bước đi, tâm trí không khỏi hoảng hốt, kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn.
Bạch Tuyết Lam đi vài bước nhưng không thật sự rời khỏi phòng, quẹo trái, đi thẳng vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát liền nghe thấy tiếng vòi nước xối ào ào, giống như tiếng nước đập vào thùng sắt, sau đó lại nghe thấy tiếng dội nước rầm rầm.
Tuyên Hoài Phong không giữ được bình tĩnh, rốt cuộc vẫn xuống giường đi qua, thăm dò một chút liền phát hiện cửa phòng tắm không khóa, vòi nước bên trong mở công suất tối đa, nước lạnh chảy thẳng xuống, bắn tung tóe, chiếc áo dài tơ lụa của Bạch Tuyết Lam ướt sũng, những nếp nhăn dán chặt lên người càng tôn lên bờ vai kiên định và khuôn ngực nở nang của hắn.
Hắn không cởi quần áo đã ướt sũng, hứng đầy thùng nước, lại giơ lên đầu rồi đổ thẳng xuống, chỉ chăm chăm hứng từng thùng từng thùng, dội xuống, tựa hồ đang diệt ngọn lửa trong lòng.
Tuyên Hoài Phong vừa đau lòng lại vừa buồn cười, nhìn một hồi, thế nhưng Bạch Tuyết Lam lại không tỏ vẻ muốn dừng lại, y đành phải đi vào, nói: “Anh tức thì cứ tức, nhưng lấy thân thể mình ra trút giận không phải là hành vi của đàn ông.”
Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Cơ thể bẩn thỉu, dùng nước lạnh để tắm sao tính là lấy thân thể hả giận? Lại nói, chẳng phải chúng ta không có quan hệ sao?” Nói xong, lại tiếp đầy một thùng nước.
Hắn nhấc lên, đổ ào lên người.
Tuyên Hoài Phong nói: “Được, chính anh nói chúng ta không liên quan tới nhau đấy nhé. Tôi đi là xong.”
Xoay người đi ra.
Phía sau vang lên tiếng loảng xoảng thật lớn.
Bạch Tuyết Lam ném chiếc thùng nước bằng sắt, xông về phía trước, ôm chặt y, nghiến răng nói: “Không liên quan, những lời này là ai nói đầu tiên? Em đổ hết tội cho anh.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Buông tay, làm cả người em dính nước rồi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cứ không buông, em phải trả lại công bằng cho anh.”
Tuyên Hoài Phong cười hỏi: “Bây giờ nói tiếp, anh chạy tới hẻm Ngô Đồng ngủ một đêm, lại dùng nước lạnh xối lên người, như thế thì thành có lý đấy hả? Em chẳng thấy mấy cái này logic ở chỗ nào cả.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Muốn nói tới vấn đề logic với anh? Cái đó anh không biết, anh đi du học thật, nhưng anh không theo học toán học như em.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Không lảm nhảm mấy thứ này nữa, anh buông tay ra trước, thay bộ quần áo ướt sũng này ra. Cho dù bây giờ là mùa hè đi chăng nữa, nhưng mặc quần áo ướt vẫn dễ bị bệnh.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Bệnh chết thì thôi, đằng nào sớm hay muộn cũng bị em giày vò đến chết.”
Tuyên Hoài Phong quát: “Câm miệng! Nói bao nhiêu lần rồi, không được phép nói những lời này. Rốt cuộc anh có thay quần áo không?”
Bạch Tuyết Lam đối đáp với y vài câu, lo lắng trong lòng vơi đi hơn phân nửa, đáp: “Thay là được chứ gì.”
Buông hai tay, cúi đầu cởi nút thắt trên bộ áo dài của mình.
Thế nhưng, nút thắt trên áo dài vốn chặt, giờ dính nước lại càng khó cởi, Bạch Tuyết Lam cố tình cởi hai ba cái, cau mày nói với Tuyên Hoài Phong: “Em cũng giúp một tay đi.”
Tuyên Hoài Phong liền tiến tới giúp hắn một tay.
Mấy ngón tay thon dài chậm rãi lướt dọc theo khuy áo, cẩn thận chiến đấu từng chiếc cúc.
Bạch Tuyết Lam cúi đầu liền nhìn thấy cần cổ y thon thon trắng nõn, cong cong dưới mí mắt, xinh đẹp tinh tế tựa cổ thiên nga, hương thơm da thịt như có như không phả vào mũi khiến tâm trí nhộn nhạo.
Tối qua ai cũng gọi gái qua đêm, nếu hắn đã theo tới đó cũng không thể không thức thời, làm cho những người khác ngượng nghịu, vậy nên khi ăn cơm hắn cũng để một người bên cạnh hầu rượu, một gã tên Minh Phi gọi người tới. Tắt đèn ngủ chung trên một chiếc giường, Bạch Tuyết Lam lại không hề đụng tới cô gái kia.
Đó cũng chẳng phải là giả đứng đắn.
Hắn không hứng thú đối với đám phụ nữ trong kỹ viện, nói nói cười cười, tán gẫu giải buồn thì được, còn nếu thật sự muốn làm cái chuyện đó thì xin miễn cho kẻ bất tài này đi.
Những người đó có điểm nào lọt được vào mắt Bạch Tuyết Lam?
Mấy ngày này, đêm nào cũng ở bên Tuyên Hoài Phong, cách một đêm, cả người đều khó chịu.
Cho nên, tối qua đúng là nghẹn cả một cỗ lửa phừng phừng, cũng vì vậy mà sáng nay hắn dậy thật sớm.
Hiện tại, Tuyên Hoài Phong gần mình như vậy, hành động lại khéo léo đáng yêu, cỗ dục hỏa mới bị nước lạnh xối nguội giờ lại âm ỉ cháy lên, tựa hồ còn mạnh hơn lúc trước một ít.
Bạch Tuyết Lam bất giác chu môi, phả một hơi lên cổ Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong không ngẩng đầu, nói: “Anh không cần làm bộ nữa, đây là chiếc cuối cùng rồi.”
Quả nhiên, tất cả những chiếc cúc bằng vải đã được cởi hết.
Tuyên Hoài Phong giúp hắn cởi chiếc áo dài ra, nhìn cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc trên thân thể hắn, lại lơ đãng nhìn đến chiếc quần lót… nơi đó nghiễm nhiên đã ngẩng đầu thức dậy. Hai má y đỏ hồng, cúi đầu muốn lùi lại.
Bạch Tuyết Lam ngăn y, nói: “Cứu người cứu tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, em định cứ thế mà chuồn à?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Cởi hết cúc hộ anh rồi, anh còn muốn em cứu anh thế nào nữa?”
Lời vừa ra khỏi miệng liền biết bản thân nói điều cực không nên nói, hai bên tai lập tức đỏ bừng.
Bạch Tuyết Lam nhếch môi, tấm tắc nói đầy vẻ gian tà: “Không tồi, nút thắt đều đã cởi rồi, còn chờ gì nữa? Anh sẽ dùng hết chút sức lực còn sót lại.”
Ôm ngang Tuyên Hoài Phong đưa đến bên giường, hôn lên chóp mũi y, nói: “Lần này là đôi bên cùng tình nguyện.”
Tuyên Hoài Phong bị thân thể to lớn kia đè ép, ngược lại còn cảm thấy thực sự quen thuộc, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống da thịt, ngứa ngáy lại đầy dụ hoặc, y có chút xấu hổ, đôi tay bủn rủn không còn sức phản kháng, miệng kháng nghị: “Bây giờ là sáng sớm.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em phải cho anh cơ hội chứng minh chứ.”
Tuyên Hoài Phong đang muốn hỏi chứng minh cái gì, nhớ lại những lời trước đó, y hiểu ra, lập tức không hỏi nữa.
Nhanh chóng cởi bỏ quần áo, Bạch Tuyết Lam tách cặp đùi thon dài xinh đẹp kia, chậm rãi tiến vào, thắt lưng nhấn thẳng một cái khiến tâm can Tuyên Hoài Phong như bị người ta nắm mạnh lấy, nhịn không được bèn nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Bạch Tuyết Lam thể hiện uy lực thần thánh, liên tiếp mạnh mẽ tiến nhập nhiều lần khiến Tuyên Hoài Phong đến thở suyễn cũng chẳng kịp, bỗng nhiên hắn ngừng lại một chút, đắc ý hỏi: “Thế nào? Anh không phung phí sức lực trên thân người ngoài đúng chưa? Thế này có tính là chứng cớ chứng minh trong sạch vô cùng xác thực không?”
Tuyên Hoài Phong thầm vô cùng hài lòng, sợ Bạch Tuyết Lam nhận ra, sau này sẽ trở thành nhược điểm, vậy nên y vừa há miệng thở dốc, vừa cố gắng trừng mắt lườm hắn.
Như thế đúng là quá đáng yêu.
Bạch Tuyết Lam cười gian tà, than thở: “Chứng cớ như vậy vẫn chưa đủ sao? Vậy thì anh đành phải xuất ra thêm nhiều chứng cớ hơn mới được. May quá, chứng cớ kiểu này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Đè Tuyên Hoài Phong xuống, lại càn quét từng trận từng trận như bão tố thổi qua.
Mỗi lần ngừng lại, hắn lại tiếp tục làm như đang bức cung, vừa đấm vừa xoa hỏi: “Bây giờ em đã tin anh trong sạch chưa?”
Cả thân thể lẫn tinh thần Tuyên Hoài Phong đều bị bơm căng như muốn vỡ ra, thế nhưng y vẫn cảm thấy chính miệng nói ra những lời này sẽ khiến bản thân tỏ ra yếu đuối, vậy nên y vẫn không chịu nói, tự chuốc lấy cảnh Bạch Tuyết Lam viện cớ, giống như ngựa hoang thoát cương, lăn qua lăn lại, mạnh mẽ “muốn” y.
Vài lần qua đi, chiếc giường lò xo tràn đầy yêu dịch của hai người, cả phòng đều ngập mùi tình ái.
Nơi ngượng ngùng kia sưng đỏ đau đớn như bị lửa thiêu đốt, chỉ cần dị vật bên trong khẽ động là toàn cơ thể đều run rẩy phấn khích.
Tuyên Hoài Phong thấy Bạch Tuyết Lam còn tiếp tục muốn tiến vào, y sợ tới mức cố sức khép chặt hai chân lại, cổ họng khàn khàn, “Không được, anh còn cố lại đây thì em cũng tuyệt đối không làm nữa.” Hai tay chặn Bạch Tuyết Lam, không cho phép hắn lại gần.
Bạch Tuyết Lam bướng bỉnh nói: “Em tin rồi? Không tin thì anh tiếp tục cho em kiểm tra. Anh thật sự không tin, có thằng đàn ông nào ra ngoài ngủ với người khác mà về nhà lại còn tinh lực như anh lúc này?”
Trước sự uy hiếp của thân thể khổng lồ ấy, Tuyên Hoài Phong sao còn để ý tới việc mất mặt hay không, giận dữ nói: “Tin, được chưa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, giọng điệu này nghe rất miễn cưỡng. Em cũng phải cho anh chút bằng chứng chứng tỏ em thành tâm tin tưởng mới được.”
Tuyên Hoài Phong tức giận đáp: “Anh làm vậy chẳng phải chèn ép người ta sao? Chứng cứ của em ấy hả, đều bị anh bóc lột hết rồi.”
Bạch Tuyết Lam nhìn ra trải giường loang lổ dính đầy dấu vết của hai người, không khỏi mỉm cười, nói: “Vậy cuộc giao dịch sáng nay của chúng ta xem như thành công.”
Hắn cũng chẳng kiêng kị có người bên ngoài cửa sổ nhìn thấy hay không, mặc thân thể trần chuồng mà ngạo nghễ xuống giường, đi vào phòng tắm hứng nửa thùng nước lạnh, đổ nửa chỗ nước nóng trong phích vào, bưng tới bên giường, vò sạch khăn mặt giúp Tuyên Hoài Phong lau sạch cơ thể.
Làm xong mọi thứ, Bạch Tuyết Lam nói: “Nhấc tay lên một chút, anh giúp em mặc bộ quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Tuyên Hoài Phong vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại, thì thào nói: “Trên người em chẳng còn chút sức lực nào cả, tay thì càng đau. Anh cứ lo việc của mình đi, để em nghỉ một chút.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng rồi, nghe nói hôm qua em luyện súng. Tay đau à? Để anh xoa bóp cho.”
Hắn lập tức lên giường lần nữa, nghiêng người nằm xuống bên trái Tuyên Hoài Phong, đặt tay lên vai y, nhẹ nhàng xoa bóp.
Xoa bóp một hồi, Bạch Tuyết Lam hỏi: “Thoải mái không?”
Tối qua Tuyên Hoài Phong vốn ngủ không ngon, hiện tại lao lực một phen càng thêm mệt mỏi, tinh thần cực kỳ thả lỏng, nghe thấy bên tai có âm thanh, cũng chẳng biết người ta hỏi cái gì, miệng mơ màng ậm ừ một tiếng.
Khi Bạch Tuyết Lam hỏi lại, đến một tiếng ậm ừ cũng chẳng có.
Bạch Tuyết Lam thấy y trần trụi mà ngủ, vừa quyến rũ như một đứa trẻ ngây thơ, vừa ẩn chứa mỹ cảm như một bức tranh mỹ nhân của Tây phương, hắn không khỏi mỉm cười ngắm nhìn.
Sau một hồi lại tự hỏi có nên lấy chiếc chăn mỏng kéo lên ngang ngực Tuyên Hoài Phong hay không.
Đúng lúc ấy, Tuyên Hoài Phong đang nhắm mắt say ngủ lại trở mình, bàn tay chậm rãi tìm kiếm cánh tay Bạch Tuyết Lam. Dường như cho rằng cánh tay ấy là góc chiếc chăn, y kéo nó phủ lên lưng mình.
Một cái chân dài duỗi lại, vô thức vòng qua không trung, đặt trên đùi Bạch Tuyết Lam.
Tiếp tục ngủ say.
Bạch Tuyết Lam thấy y trong mơ còn nhớ đến mình liền vô cùng vui vẻ, chỉ hi vọng tư thế ân ái này kéo dài càng lâu càng tốt.
Cứ như vậy, hắn không hề nhúc nhích, nằm trên giường vài tiếng đồng hồ.
Viện tử này lúc sáng sớm mang theo chút se lạnh, đáng tiếc là đám phụ nữ nơi này đều ưa dùng son phấn, ngay cả không khí trong viện cũng hòa trộn tạp hương khiến người ta khó lòng thoải mái. Nghiêng nghiêng về phía đông, tia nắng ban mai lướt qua tường viện, đem hơn nửa mảnh sân chiếu thành ánh vàng rực rỡ.
Nhưng Bạch Tuyết Lam không thèm đếm xỉa tới mấy thứ đó, hắn vẫy tay về phía đầu kia viện tử.
Hộ binh đang đứng như tượng bên kia nhìn thấy, vội vàng đem súng trên vai vác ra sau lưng cho chặt, chạy lại đây, tươi cười, “Bạch tổng trưởng, ngài thức dậy sớm vậy?”
Bạch Tuyết Lam rất siêng năng tới phủ tổng lý, cấp tiền thưởng cực kỳ hào phóng.
Đám hộ binh ở phủ tổng lý thấy người khác đều tỏ vẻ hung thần ác sát, đối với Bạch Tuyết Lam, nụ cười ấy có thể nói là khiến gương mặt xuất hiện thêm một đóa hoa.
“Ừm,” Bạch Tuyết Lam nói, “Tổng lý còn ở bên trong. Chờ hắn tỉnh thì giúp tôi nói một tiếng, trong công quán của tôi có vài việc nên về trước. Gọi xe của tôi đến đây.”
Hộ binh nói: “Xe của ngài còn chưa tới đâu. Tài xế của ngài cũng không ngờ ngài dậy sớm như thế, tôi nghĩ kiểu gì cũng phải tới tầm chín mười giờ thì xe mới từ công quán lại đây.”
Bạch Tuyết Lam thầm cả kinh, “Tối hôm qua xe không đỗ ở bên ngoài sao? Trở về công quán nào?”
Hộ binh nói: “Còn có thể chạy đến công quán của người khác sao? Đương nhiên là trở về Bạch công quán của ngài. Tối hôm qua tổng lý nói, mấy chiếc xe đó đều có dấu hiệu của chính phủ, nào là quốc vụ viện, hải quan, bộ giáo dục,… tất cả đỗ một hàng trong hẻm Ngô Đồng này mà để cho người ta nhìn thấy thật sự không ổn. Nhất là đám phóng viên bây giờ là đáng ghét nhất, cứ thích bịa chuyện sinh sự, vạn nhất chụp một bức ảnh, lại đăng đề mục lớn kiểu “quan viên chính phủ phiêu kỹ viện tập thể”, vậy thì rất khó coi. Cho nên tổng lý ra lệnh, kêu tài xế các ngài lái xe về, hôm sau muốn về sẽ gọi điện đến đây đón. Sao vậy, tổng lý không nói với ngài?”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu: “Hắn làm gì có thời gian rảnh mà nói điều này với tôi.”
Có chút ảo não.
Cô gái mới tới hôm qua gọi là Yến Điệp, tuổi so với cô vợ bé mới lấy của Tổng lý còn nhỏ hơn, khuôn mặt dễ nhìn, miệng lưỡi dịu dàng uyển chuyển, mới vài ba câu đã dụ Bạch tổng lý đến mất hồn, trước còn nghiêm chỉnh ngồi uống trà, sau Yến Điệp lại đánh bạo, chủ động ngồi xuống đùi Bạch tổng lý, cục diện lập tức loạn lên, cuối cùng nháo đến không thể tưởng tượng.
Bạch Tuyết Lam nhìn đường huynh của mình tùy tiện mua vui, bao nhiêu hưng trí của hắn đều bị quét sạch, đứng ngoài quan sát càng không thú vị, hắn liền kéo bí thư quốc vụ viện và Liêu tổng trưởng đến sương phòng cách vách, cũng vừa lúc có việc cần phải thương lượng kỹ lưỡng với bọn họ.
Rốt cuộc vị đường huynh quyền cao chức trọng này đã bảo xe của mình trở về công quán lúc nào vậy?
Không có xe dùng không quan trọng.
Nếu tài xế trở về mà không thức thời nói sai câu gì, rơi vào tai Hoàng Phong… vậy thì không ổn.
Bạch Tuyết Lam nghĩ vậy, hỏi hộ binh: “Bên ngoài xe của ai tới trước, cho tôi mượn dùng, tôi có việc gấp cần trở về công quán.”
Hộ binh nói, “Ngài nhìn trời đi, ngài là người duy nhất thức dậy đấy. Bên ngoài cũng chưa có xe của người nào đến cả. Qua một hai tiếng nữa chắc là có ngay. Nếu ngài thực sự gấp, vậy tôi gọi điện kêu một chiếc xe hơi lại đây?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Gọi điện thoại vẫn phải chờ, tôi chờ không xong, cậu giúp tôi gọi một chiếc xe kéo là được rồi.”
Hộ binh lập tức đi ra đầu ngõ gọi một chiếc xe kéo.
Bạch Tuyết Lam vừa lên xe liền lấy một tờ mười đồng cho phu xe, nói địa chỉ, thúc giục: “Chạy mau, chạy mau.”
Phu xe kia là người trẻ tuổi lại cường tráng, vừa thấy tờ mười đồng giá trị kia liền giống như bị vàng từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu, đến cổ cũng hưng phấn đỏ lựng lên, nghe Bạch Tuyết Lam nói phải nhanh, hắn lập tức nhấc tay kéo, chạy thục mạng.
Trên đường không nghỉ một hơi, kéo Bạch Tuyết Lam chạy một mạch tới cửa công quán.
Người gác cổng thấy tổng trưởng nhà mình ngồi xe kéo trở về, một mặt kinh ngạc, một mặt vội vàng mở cửa, chào buổi sáng với Bạch Tuyết Lam. Bạch Tuyết Lam không thèm để ý, hấp tấp bước vào cổng chính, thấy một gã người hầu liền hỏi: “Tuyên phó quan đâu? Đã rời giường chưa?”
Người hầu nói: “Hình như vẫn chưa dậy, phòng bếp không nghe thấy tiếng gọi điểm tâm.”
Bạch Tuyết Lam lập tức xoay người đi về phía phòng ngủ.
Đến ngoài phòng, đầu tiên là đi tới cửa sổ, ánh mắt đưa vào bên trong tìm kiếm, hắn thầm than bất ổn.
Tuyên Hoài Phong mặc một bộ đồ ngủ, nằm ở bên bàn, cánh tay trái đặt lên trán, nếu là thế này thì đúng là y đã đợi cả đêm, chịu không nổi mới ngủ gục.
Bạch Tuyết Lam nhìn vậy bèn đau lòng, tay chân lại thêm ba phần luống cuống, do dự một lát, vừa ngẩng đầu lại thấy quản gia đi từ phía cánh cửa nguyệt nha xa xa tới đây. Ông đang theo thường lệ tới hầu hạ chủ nhân vào sáng sớm.
Bạch Tuyết Lam sợ nói chuyện đánh thức Tuyên Hoài Phong, vội vàng gọi ông tới góc tường, hỏi: “Tối qua tôi gọi về, nói tôi phải qua đêm ở phủ tổng lý, ông đã báo mấy câu này với Tuyên phó quan chưa?”
Quản gia nói: “Chưa ạ.”
Bạch Tuyết Lam giận tái mặt, “Tại sao ông không nói?”
Quản gia thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng đáp: “Tổng trưởng, ngài nói qua điện thoại là: nếu Tuyên phó quan ngủ rồi thì đừng làm phiền ngài ấy, chờ ngài ấy tỉnh thì báo cho ngài ấy biết. Tôi nhận điện thoại xong, chạy tới đây thì ngài ấy đã ngủ say rồi. Vậy nên tôi vẫn chưa nói. Ngài xem, mới sáng sớm tôi đã chạy tới đây là muốn coi xem Tuyên phó quan đã tỉnh chưa, nếu ngài ấy tỉnh rồi, vậy tôi sẽ là người đầu tiên báo cho ngài ấy.”
Bạch Tuyết Lam tức đến nỗi chỉ muốn tát ông một cái, trầm giọng nói: “Tối hôm qua Tuyên phó quan ở trong phòng đợi cả một đêm đấy. Được lắm, vậy tại sao cậu ấy lại ngủ trên bàn? Có phải các ông nói vớ vẩn cái gì, để cậu ấy nghe được những lời không nên không phải? Cậu ấy có biết việc tài xế lái xe về không?”
Quản gia lắp bắp: “Tôi cũng không biết, tối qua lúc tôi đến thì ngài ấy vẫn nằm trên giường ngủ rất ngon mà. Cả ngày hôm qua ngài ấy đều luyện súng. Nếu đúng là có người nói vớ vẩn… tôi phải hỏi người trực đêm hôm qua.”
Bạch Tuyết Lam quát: “Còn không mau đi.”
Quản gia không dám chậm trễ, lập tức chạy đi.
Không bao lâu, ông hổn hển chạy về nói: “Tổng trưởng, ngài đúng là thần, đoán chuẩn hết. Tối qua trực đêm là Trần Thâm, hắn vẫn đang ngủ say, tôi vào thẳng phòng dựng hắn dậy hỏi. Hắn nói, đêm qua Tuyên phó quan thức dậy, hỏi tổng trưởng đi đâu. Trần Thâm chạy một chuyến đến phòng điện thoại nhưng không có ai ở đó. Hắn nói lúc đó khoảng một hay hai giờ, thời gian ấy ở phòng điện thoại chẳng có ai đi qua.”
“Chỉ như vậy?”
“Trần Thâm sợ Tuyên phó quan không nghe được tin tức của ngài, trong lòng nôn nóng nên chạy một chuyến tới chỗ người gác cổng, kết quả người gác cổng nói tổng trưởng không về, xe đã trở lại. Lúc tài xế về có để lộ chút phong thanh, nói là để tổng trưởng xuống xe ở hẻm Ngô Đồng. Vậy nên hắn bèn nói lại những lời này với Tuyên phó quan.”
Nhìn Bạch Tuyết Lam sắc mặt không ổn, quản gia vội nói: “Tôi vừa nghe vậy liền mắng hắn vài câu, bảo hắn lắm miệng. Tên này đúng là ngu ngốc, ăn nói không chịu suy nghĩ trước, cũng không nghĩ xem cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Hắn hoảng sợ nên vẫn ở trong phòng không dám đi đâu, tôi gọi hắn lại đây để ngài xử lý được không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Xử lý hắn? Tôi còn chờ xem người ta xử lý tôi thế nào đây này. Đi đi, đi đi, đừng đứng đây để tôi thấy càng thêm phiền.”
Hắn bồn chồn đứng dưới góc tường mấy phút.
Tâm trạng lúc này thực giống như hồi nhỏ phạm sai, bị kéo đi gặp thầy giáo.
Bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy… chính là… bản thân chẳng phạm sai lầm gì lớn. Công ra công, tư ra tư, Hoài Phong là người hiểu chuyện nên cũng không phải không hiểu vấn đề này.
Nhưng mà.
Nhưng mà.
Nếu việc hiểu lầm này xảy ra, Hoài Phong không thèm để ý, chính mình càng thất vọng thương tâm.
Nói như vậy, Hoài Phong không ngủ mà chờ hắn, kỳ thực chính là chuyện may mắn.
Có điều, hắn phí nhiều tâm huyết như vậy, vất vả lắm mới tiếp cận được trái tim Tuyên Hoài Phong, nếu lúc này xảy ra sự cố, kiếm củi ba năm cháy một giờ, vậy chẳng phải thảm chết người ta hay sao?
Bạch Tuyết Lam suy đi nghĩ lại, lòng rối như tơ vò.
Đầu óc luôn thông minh là thế, vậy mà lúc này lại đặc sánh như hồ dán, suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cắn chặt răng một cái.
Cứ đi vào rồi nói!
Đi ra sau bàn, nhìn Tuyên Hoài Phong im lặng ghé lên mặt bàn, nghiêng mặt tỳ lên mu bàn tay.
Tư thái an bình này lập tức khiến trái tim hắn ấm áp tựa nước mùa xuân, ngay cả những phiền não bồn chồn khi nãy cũng quên mất, khom lưng, vươn tay đặt lên vai Tuyên Hoài Phong, dịu dàng nói: “Sao lại ngủ ở đây? Nằm trên bàn không thoải mái, lên giường ngủ đi.”
Nói xong, muốn ôm Tuyên Hoài Phong đặt lên giường.
Tuyên hoài Phong vừa nghe giọng hắn liền tỉnh dậy, lập tức thẳng lưng lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt Bạch Tuyết Lam mà ngẩn ra, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Anh về rồi.”
Tầm nhìn mông lung.
Trong lòng Bạch Tuyết Lam cực kỳ hối hận, hắn không nên đi cả đêm như vậy, nhưng trên mặt lại không đổi sắc, nói: “Cả đêm anh không về, em chờ anh cũng được, làm gì phải khóc, mắt sưng như quả đào rồi đây này.”
Tuyên Hoài Phong giật mình hoảng hốt, chẳng lẽ bản thân khóc trong mơ.
Đứng dậy tiến lại trước chiếc gương lớn, đôi mắt vẫn bình thường, nào có xưng to như quả đào?
Vốn đã bất mãn hành vi tối qua của Bạch Tuyết Lam, mới vừa tỉnh lại đã bị Bạch Tuyết Lam trêu cợt, Tuyên Hoài Phong dù tốt tính cũng nhịn không được mà nổi giận, mắng: “Anh tự cho rằng cái việc nói dối không cần kịch bản này vui lắm hả?”
Muốn xoay người ra khỏi phòng lại bị Bạch Tuyết Lam ôm chầm từ phía sau.
Tuyên Hoài Phong nói: “Buông ra, đừng lằng nhằng!”
Bạch Tuyết Lam đương nhiên không chịu, hai cánh tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của y, cười hỏi: “Biết tối qua anh đi đâu không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Biết, không phải hẻm Ngô Đồng nổi tiếng đấy sao? Anh yên tâm, tôi cũng chẳng truy vấn anh tới đó làm gì, từ nay về sau, chuyện của anh chẳng can hệ gì tới tôi cả.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Ôi? Đây là có ý muốn chia tay?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Chí bất đồng, hướng không hợp, đương nhiên chỉ có con đường chia tay.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Làm thế nào bỗng nhiên lại nói đến việc chí bất đồng, hướng không hợp? Chúng ta vốn cùng chung chí hướng, em tức đến mức này chẳng qua là vì cái tiếng của hẻm Ngô Đồng, anh ở đó một đêm cũng liên lụy khiến thanh danh không tốt lắm. Dẫu vậy anh vẫn phải thanh minh, anh trong sạch.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh không cần thanh minh, tôi đã nói rồi, việc của anh không liên quan tới tôi. Anh mau buông tay!”
Bạch Tuyết Lam: “Không được, anh không chứng minh bản thân mình trong sạch với em là không thể.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh chứng minh thế nào?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nhìn anh đi.”
Tuyên Hoài Phong cảm thấy cánh tay Bạch Tuyết Lam đặt trên lưng mình dùng một chút lực, đôi chân mình lập tức đạp lên khoảng không.
Ngay sau đó, trời đất đảo lộn.
Thân thể bị Bạch Tuyết Lam khiêng lên vai, đi vào phòng, quẳng y lên chiếc nệm lò xo trên giường.
Tuyên Hoài Phong mắng lớn một tiếng, ngồi dậy muốn đi xuống, tiếc rằng chiếc nệm lò xo của Mỹ này vừa dày lại vừa mềm, chịu lực ném vừa rồi nên vẫn không ngừng rung chuyển, càng khiến y cố sức không công.
Chỉ một hồi chần chờ như vậy, Bạch Tuyết Lam lập tức bắt lấy y tựa như diều hâu bắt gà con, chóp mũi cọ lên mặt y giống như làm nũng, hỏi: “Em có tin anh không? Tin hay không?”
Tuyên Hoài Phong cố sức quay mạnh đầu sang hướng khác, gương mặt tuấn tú xám lại, “Lần nào không nói lý được là anh lại giở mấy trò vô lại này ra, chỉ biết làm những chuyện hạ lưu bằng cơ thể. Từ nay về sau tôi sẽ coi thường anh.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Chẳng phải em hoài nghi anh cùng người khác làm chuyện hạ lưu bằng cơ thể nên mới giận anh hay sao? Bây giờ anh không làm với người khác, chỉ làm với em thôi, em nên vừa lòng mới phải.”
Cầm lấy tay Tuyên Hoài Phong đưa thẳng đến dưới quần mình.
Tuyên Hoài Phong kêu: “Buông tay! Buông tay!”
Nhưng mà, bả vai đau nhức từ tối qua đến hôm nay càng thêm nghiêm trọng, từ bả vai xuống tới khuỷu tay, cánh tay, tất cả đều bủn rủn không sức lực, căn bản không có khả năng giãy dụa.
Bàn tay bị Bạch Tuyết Lam nắm lấy không tự chủ dán lên đó, cách lớp vải áo dài mỏng manh, đụng tới một vật nóng bỏng mà cứng rắn khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Tuyên Hoài Phong vừa tức vừa giận, ngược lại còn lập tức im lặng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Thế nào?”
Tuyên Hoài Phong cắn răng một lúc lâu mới thốt từng từ qua kẽ răng: “Coi như tôi hiểu lầm anh.”
Bạch Tuyết Lam cười khổ, “Anh thật sự thiệt thòi mà.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tới bây giờ anh đã thiệt thòi cái gì nào? Anh khỏe mạnh, có bản lĩnh, đã vậy còn có thể muốn làm gì thì làm. Tôi cùng lắm cũng chỉ là thịt cá bị giam lỏng của anh. Xã hội này buồn cười thật, nói gì mà nam nữ ngang hàng, chỉ vô nghĩa. Phụ nữ bị cưỡng gian có thể xin giúp đỡ. Đàn ông bị cưỡng gian, nói ra là thành truyện cười, chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào trong! Cũng đúng thôi, là tự mình chuốc lấy!”
Lời này nói ra đúng là đánh mạnh vào tim Bạch Tuyết Lam.
Ý cười trên mặt Bạch Tuyết Lam lập tức biến mất, khóe miệng hơi câu lên, đôi mắt đen u ám nhìn chằm chằm Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Trong lòng em, cả đời này anh cũng chỉ là một tên tội phạm cưỡng gian? Cũng phải, em với anh chẳng có can hệ gì cả, anh cần gì phải để ý phân biệt cái này!”
Bỗng nhiên quay đầu xuống giường, nâng bước muốn đi.
Lúc này Tuyên Hoài Phong mới hiểu tại sao hắn lại cầm tay mình nắm lấy chỗ kia.
Y từng nghe chị mình thủ thỉ với vú Trương, đàn ông đi ăn vụng trở về đều mềm nhũn như chân cua.
Bạch Tuyết Lam rõ ràng không có như vậy.
Y thầm hối hận mình đã thốt lên từ “tội phạm cưỡng gian” cấm kị kia, thấy Bạch Tuyết Lam quay đầu bước đi, tâm trí không khỏi hoảng hốt, kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn.
Bạch Tuyết Lam đi vài bước nhưng không thật sự rời khỏi phòng, quẹo trái, đi thẳng vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát liền nghe thấy tiếng vòi nước xối ào ào, giống như tiếng nước đập vào thùng sắt, sau đó lại nghe thấy tiếng dội nước rầm rầm.
Tuyên Hoài Phong không giữ được bình tĩnh, rốt cuộc vẫn xuống giường đi qua, thăm dò một chút liền phát hiện cửa phòng tắm không khóa, vòi nước bên trong mở công suất tối đa, nước lạnh chảy thẳng xuống, bắn tung tóe, chiếc áo dài tơ lụa của Bạch Tuyết Lam ướt sũng, những nếp nhăn dán chặt lên người càng tôn lên bờ vai kiên định và khuôn ngực nở nang của hắn.
Hắn không cởi quần áo đã ướt sũng, hứng đầy thùng nước, lại giơ lên đầu rồi đổ thẳng xuống, chỉ chăm chăm hứng từng thùng từng thùng, dội xuống, tựa hồ đang diệt ngọn lửa trong lòng.
Tuyên Hoài Phong vừa đau lòng lại vừa buồn cười, nhìn một hồi, thế nhưng Bạch Tuyết Lam lại không tỏ vẻ muốn dừng lại, y đành phải đi vào, nói: “Anh tức thì cứ tức, nhưng lấy thân thể mình ra trút giận không phải là hành vi của đàn ông.”
Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Cơ thể bẩn thỉu, dùng nước lạnh để tắm sao tính là lấy thân thể hả giận? Lại nói, chẳng phải chúng ta không có quan hệ sao?” Nói xong, lại tiếp đầy một thùng nước.
Hắn nhấc lên, đổ ào lên người.
Tuyên Hoài Phong nói: “Được, chính anh nói chúng ta không liên quan tới nhau đấy nhé. Tôi đi là xong.”
Xoay người đi ra.
Phía sau vang lên tiếng loảng xoảng thật lớn.
Bạch Tuyết Lam ném chiếc thùng nước bằng sắt, xông về phía trước, ôm chặt y, nghiến răng nói: “Không liên quan, những lời này là ai nói đầu tiên? Em đổ hết tội cho anh.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Buông tay, làm cả người em dính nước rồi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cứ không buông, em phải trả lại công bằng cho anh.”
Tuyên Hoài Phong cười hỏi: “Bây giờ nói tiếp, anh chạy tới hẻm Ngô Đồng ngủ một đêm, lại dùng nước lạnh xối lên người, như thế thì thành có lý đấy hả? Em chẳng thấy mấy cái này logic ở chỗ nào cả.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Muốn nói tới vấn đề logic với anh? Cái đó anh không biết, anh đi du học thật, nhưng anh không theo học toán học như em.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Không lảm nhảm mấy thứ này nữa, anh buông tay ra trước, thay bộ quần áo ướt sũng này ra. Cho dù bây giờ là mùa hè đi chăng nữa, nhưng mặc quần áo ướt vẫn dễ bị bệnh.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Bệnh chết thì thôi, đằng nào sớm hay muộn cũng bị em giày vò đến chết.”
Tuyên Hoài Phong quát: “Câm miệng! Nói bao nhiêu lần rồi, không được phép nói những lời này. Rốt cuộc anh có thay quần áo không?”
Bạch Tuyết Lam đối đáp với y vài câu, lo lắng trong lòng vơi đi hơn phân nửa, đáp: “Thay là được chứ gì.”
Buông hai tay, cúi đầu cởi nút thắt trên bộ áo dài của mình.
Thế nhưng, nút thắt trên áo dài vốn chặt, giờ dính nước lại càng khó cởi, Bạch Tuyết Lam cố tình cởi hai ba cái, cau mày nói với Tuyên Hoài Phong: “Em cũng giúp một tay đi.”
Tuyên Hoài Phong liền tiến tới giúp hắn một tay.
Mấy ngón tay thon dài chậm rãi lướt dọc theo khuy áo, cẩn thận chiến đấu từng chiếc cúc.
Bạch Tuyết Lam cúi đầu liền nhìn thấy cần cổ y thon thon trắng nõn, cong cong dưới mí mắt, xinh đẹp tinh tế tựa cổ thiên nga, hương thơm da thịt như có như không phả vào mũi khiến tâm trí nhộn nhạo.
Tối qua ai cũng gọi gái qua đêm, nếu hắn đã theo tới đó cũng không thể không thức thời, làm cho những người khác ngượng nghịu, vậy nên khi ăn cơm hắn cũng để một người bên cạnh hầu rượu, một gã tên Minh Phi gọi người tới. Tắt đèn ngủ chung trên một chiếc giường, Bạch Tuyết Lam lại không hề đụng tới cô gái kia.
Đó cũng chẳng phải là giả đứng đắn.
Hắn không hứng thú đối với đám phụ nữ trong kỹ viện, nói nói cười cười, tán gẫu giải buồn thì được, còn nếu thật sự muốn làm cái chuyện đó thì xin miễn cho kẻ bất tài này đi.
Những người đó có điểm nào lọt được vào mắt Bạch Tuyết Lam?
Mấy ngày này, đêm nào cũng ở bên Tuyên Hoài Phong, cách một đêm, cả người đều khó chịu.
Cho nên, tối qua đúng là nghẹn cả một cỗ lửa phừng phừng, cũng vì vậy mà sáng nay hắn dậy thật sớm.
Hiện tại, Tuyên Hoài Phong gần mình như vậy, hành động lại khéo léo đáng yêu, cỗ dục hỏa mới bị nước lạnh xối nguội giờ lại âm ỉ cháy lên, tựa hồ còn mạnh hơn lúc trước một ít.
Bạch Tuyết Lam bất giác chu môi, phả một hơi lên cổ Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong không ngẩng đầu, nói: “Anh không cần làm bộ nữa, đây là chiếc cuối cùng rồi.”
Quả nhiên, tất cả những chiếc cúc bằng vải đã được cởi hết.
Tuyên Hoài Phong giúp hắn cởi chiếc áo dài ra, nhìn cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc trên thân thể hắn, lại lơ đãng nhìn đến chiếc quần lót… nơi đó nghiễm nhiên đã ngẩng đầu thức dậy. Hai má y đỏ hồng, cúi đầu muốn lùi lại.
Bạch Tuyết Lam ngăn y, nói: “Cứu người cứu tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, em định cứ thế mà chuồn à?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Cởi hết cúc hộ anh rồi, anh còn muốn em cứu anh thế nào nữa?”
Lời vừa ra khỏi miệng liền biết bản thân nói điều cực không nên nói, hai bên tai lập tức đỏ bừng.
Bạch Tuyết Lam nhếch môi, tấm tắc nói đầy vẻ gian tà: “Không tồi, nút thắt đều đã cởi rồi, còn chờ gì nữa? Anh sẽ dùng hết chút sức lực còn sót lại.”
Ôm ngang Tuyên Hoài Phong đưa đến bên giường, hôn lên chóp mũi y, nói: “Lần này là đôi bên cùng tình nguyện.”
Tuyên Hoài Phong bị thân thể to lớn kia đè ép, ngược lại còn cảm thấy thực sự quen thuộc, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống da thịt, ngứa ngáy lại đầy dụ hoặc, y có chút xấu hổ, đôi tay bủn rủn không còn sức phản kháng, miệng kháng nghị: “Bây giờ là sáng sớm.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em phải cho anh cơ hội chứng minh chứ.”
Tuyên Hoài Phong đang muốn hỏi chứng minh cái gì, nhớ lại những lời trước đó, y hiểu ra, lập tức không hỏi nữa.
Nhanh chóng cởi bỏ quần áo, Bạch Tuyết Lam tách cặp đùi thon dài xinh đẹp kia, chậm rãi tiến vào, thắt lưng nhấn thẳng một cái khiến tâm can Tuyên Hoài Phong như bị người ta nắm mạnh lấy, nhịn không được bèn nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Bạch Tuyết Lam thể hiện uy lực thần thánh, liên tiếp mạnh mẽ tiến nhập nhiều lần khiến Tuyên Hoài Phong đến thở suyễn cũng chẳng kịp, bỗng nhiên hắn ngừng lại một chút, đắc ý hỏi: “Thế nào? Anh không phung phí sức lực trên thân người ngoài đúng chưa? Thế này có tính là chứng cớ chứng minh trong sạch vô cùng xác thực không?”
Tuyên Hoài Phong thầm vô cùng hài lòng, sợ Bạch Tuyết Lam nhận ra, sau này sẽ trở thành nhược điểm, vậy nên y vừa há miệng thở dốc, vừa cố gắng trừng mắt lườm hắn.
Như thế đúng là quá đáng yêu.
Bạch Tuyết Lam cười gian tà, than thở: “Chứng cớ như vậy vẫn chưa đủ sao? Vậy thì anh đành phải xuất ra thêm nhiều chứng cớ hơn mới được. May quá, chứng cớ kiểu này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Đè Tuyên Hoài Phong xuống, lại càn quét từng trận từng trận như bão tố thổi qua.
Mỗi lần ngừng lại, hắn lại tiếp tục làm như đang bức cung, vừa đấm vừa xoa hỏi: “Bây giờ em đã tin anh trong sạch chưa?”
Cả thân thể lẫn tinh thần Tuyên Hoài Phong đều bị bơm căng như muốn vỡ ra, thế nhưng y vẫn cảm thấy chính miệng nói ra những lời này sẽ khiến bản thân tỏ ra yếu đuối, vậy nên y vẫn không chịu nói, tự chuốc lấy cảnh Bạch Tuyết Lam viện cớ, giống như ngựa hoang thoát cương, lăn qua lăn lại, mạnh mẽ “muốn” y.
Vài lần qua đi, chiếc giường lò xo tràn đầy yêu dịch của hai người, cả phòng đều ngập mùi tình ái.
Nơi ngượng ngùng kia sưng đỏ đau đớn như bị lửa thiêu đốt, chỉ cần dị vật bên trong khẽ động là toàn cơ thể đều run rẩy phấn khích.
Tuyên Hoài Phong thấy Bạch Tuyết Lam còn tiếp tục muốn tiến vào, y sợ tới mức cố sức khép chặt hai chân lại, cổ họng khàn khàn, “Không được, anh còn cố lại đây thì em cũng tuyệt đối không làm nữa.” Hai tay chặn Bạch Tuyết Lam, không cho phép hắn lại gần.
Bạch Tuyết Lam bướng bỉnh nói: “Em tin rồi? Không tin thì anh tiếp tục cho em kiểm tra. Anh thật sự không tin, có thằng đàn ông nào ra ngoài ngủ với người khác mà về nhà lại còn tinh lực như anh lúc này?”
Trước sự uy hiếp của thân thể khổng lồ ấy, Tuyên Hoài Phong sao còn để ý tới việc mất mặt hay không, giận dữ nói: “Tin, được chưa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, giọng điệu này nghe rất miễn cưỡng. Em cũng phải cho anh chút bằng chứng chứng tỏ em thành tâm tin tưởng mới được.”
Tuyên Hoài Phong tức giận đáp: “Anh làm vậy chẳng phải chèn ép người ta sao? Chứng cứ của em ấy hả, đều bị anh bóc lột hết rồi.”
Bạch Tuyết Lam nhìn ra trải giường loang lổ dính đầy dấu vết của hai người, không khỏi mỉm cười, nói: “Vậy cuộc giao dịch sáng nay của chúng ta xem như thành công.”
Hắn cũng chẳng kiêng kị có người bên ngoài cửa sổ nhìn thấy hay không, mặc thân thể trần chuồng mà ngạo nghễ xuống giường, đi vào phòng tắm hứng nửa thùng nước lạnh, đổ nửa chỗ nước nóng trong phích vào, bưng tới bên giường, vò sạch khăn mặt giúp Tuyên Hoài Phong lau sạch cơ thể.
Làm xong mọi thứ, Bạch Tuyết Lam nói: “Nhấc tay lên một chút, anh giúp em mặc bộ quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Tuyên Hoài Phong vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại, thì thào nói: “Trên người em chẳng còn chút sức lực nào cả, tay thì càng đau. Anh cứ lo việc của mình đi, để em nghỉ một chút.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng rồi, nghe nói hôm qua em luyện súng. Tay đau à? Để anh xoa bóp cho.”
Hắn lập tức lên giường lần nữa, nghiêng người nằm xuống bên trái Tuyên Hoài Phong, đặt tay lên vai y, nhẹ nhàng xoa bóp.
Xoa bóp một hồi, Bạch Tuyết Lam hỏi: “Thoải mái không?”
Tối qua Tuyên Hoài Phong vốn ngủ không ngon, hiện tại lao lực một phen càng thêm mệt mỏi, tinh thần cực kỳ thả lỏng, nghe thấy bên tai có âm thanh, cũng chẳng biết người ta hỏi cái gì, miệng mơ màng ậm ừ một tiếng.
Khi Bạch Tuyết Lam hỏi lại, đến một tiếng ậm ừ cũng chẳng có.
Bạch Tuyết Lam thấy y trần trụi mà ngủ, vừa quyến rũ như một đứa trẻ ngây thơ, vừa ẩn chứa mỹ cảm như một bức tranh mỹ nhân của Tây phương, hắn không khỏi mỉm cười ngắm nhìn.
Sau một hồi lại tự hỏi có nên lấy chiếc chăn mỏng kéo lên ngang ngực Tuyên Hoài Phong hay không.
Đúng lúc ấy, Tuyên Hoài Phong đang nhắm mắt say ngủ lại trở mình, bàn tay chậm rãi tìm kiếm cánh tay Bạch Tuyết Lam. Dường như cho rằng cánh tay ấy là góc chiếc chăn, y kéo nó phủ lên lưng mình.
Một cái chân dài duỗi lại, vô thức vòng qua không trung, đặt trên đùi Bạch Tuyết Lam.
Tiếp tục ngủ say.
Bạch Tuyết Lam thấy y trong mơ còn nhớ đến mình liền vô cùng vui vẻ, chỉ hi vọng tư thế ân ái này kéo dài càng lâu càng tốt.
Cứ như vậy, hắn không hề nhúc nhích, nằm trên giường vài tiếng đồng hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.