[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán
Chương 22: Quyển 2 - Chương 16
Phong Lộng
27/10/2020
Xe kéo đưa Lục Phù Dung dừng lại trước cửa biệt thự Triển gia, Lục Phù Dung xuống xe, lấy ba mao tiền trong chiếc túi xách nhỏ ra trả cho phu xe, thướt tha duyên dáng đi tới cổng chính.
Cô chỉ ghé qua hai ba lần, nhưng những hộ binh lưng đeo súng ống gác cổng nhớ người đẹp này rất rõ, thấy cô tới cũng không quát tháo ngăn cản, cười hì hì nói: “Cô hai, lại tới tìm Tuyên phó quan nhà chúng tôi à? Nghe nói bây giờ cô nổi tiếng rồi, hình như hát tuồng ở Thiên Âm Các nào đó thì phải. Khi nào cô lên sân khấu nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ tới ủng hộ một vở.”
Lục Phù Dung rất ghê tởm đám binh lính không biết xấu hổ này, nhưng không dám đắc tội bọn họ, đành cười nói: “Không dám nhận.”
Vào cửa, không cần người hầu dẫn đường, Lục Phù Dung tự đi về phía đông, phía đó là đại viện dành riêng cho Triển quân trưởng ở, lần nào cô và Tuyên Hoài Mân cũng gặp nhau ở trong đại viện đó.
Thật ra cô chẳng thích thú gì nơi này, mỗi lần nói chuyện cùng Tuyên Hoài Mân đều cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi. Thế nhưng, số bạch phiến lần trước Tuyên Hoài Mân cho không nhiều lắm, mẹ của cô và hai cô em gái đều muốn thêm, bốn người cùng dùng, lại phải cuốn thêm hai điếu thuốc cho Niên Lượng Phú, bây giờ số còn lại không nhiều lắm, chỉ có thể đến cầu xin Tuyên Hoài Mân cho thêm một ít nữa.
Trong lòng đang suy nghĩ, nếu mang tin tức Niên Lượng Phú bắt đầu hút bạch phiến đến, chắc chắn Tuyên Hoài Mân sẽ vui vẻ, có thể cho thêm lượng thuốc đủ cho mấy ngày nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến việc kéo Niên Lượng Phú xuống nước, cô lại cảm thấy khó chịu.
Vừa vào cửa viện đã thấy một cô bé mặc áo xanh lục khoảng tầm mười bốn mười lăm tuổi đang ngồi dưới bóng cây, nghiêng đầu, nhàn nhã bện tóc.
Lục Phù Dùng cười gọi một tiếng, “Tiểu Phi Yến.”
Cô bé kia ngẩng đầu lên, thấy cô liền híp mắt cười rộ lên, vội vã buộc tóc chạy lại hỏi: “Chị tới tìm Tuyên phó quan à?”
Cô bé ở đây được nuôi dưỡng rất tốt, hai gò má đều đỏ ửng tự nhiên, khiến người ta yêu thương thích thú hơn trước kia.
Lục Phù Dung nói: “Đúng là tới tìm hắn. Hắn ở đâu?”
Tiểu Phi Yến liếc mắt vào trong một cái, thấp giọng nói: “Bây giờ không tiện, Triển đại ca mới về, hai người họ lại làm loạn trong phòng.”
Lục Phù Dung vừa nghe liền hiểu, bĩu môi, cũng thấp giọng hừ hừ nói: “Thua bọn họ, bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt đấy, đã vậy lại còn là hai gã đàn ông. Em ở đây mà bọn họ chẳng kiêng kị chút nào sao? Dạy hư trẻ con.”
Tiểu Phi Yến cười nói: “Bọn họ chẳng thèm để ý cái này đâu, còn gọi em tới trông cửa giúp nữa cơ. Nhưng mà, cái chuyện trên giường này thì ai cũng muốn làm, cứ giả bộ đứng đắn làm cái gì? Chẳng lẽ chị không làm vài chuyện tốt trên giường với đàn ông sao?”
Lục Phù Dung há hốc miệng kinh ngạc, vừa buồn cười vừa sửng sốt, quan sát cô bé mà nói: “Trời ạ, em mới có mấy tuổi đầu lại cứ luôn miệng nói những lời này, không thấy ngượng à?”
Tiểu Phi Yến nói: “Tuy tuổi em không nhiều nhưng kinh nghiệm phong phú. Trước kia, lúc còn ở với cha nuôi, bà cô dạy dỗ em đã nói cho em biết không ít chuyện, sau này em còn phải hầu hạ tên đội trưởng vô lương tâm, còn cả mụ phu nhân của hắn nữa, đúng là một mụ la sát, những lúc muốn hành hạ em thì biện pháp nào cũng nghĩ ra được. Mụ ta còn muốn bán em vào kỹ viện nữa mà. Nếu không có Triển đại ca cứu, em sẽ bị mụ ta hành hạ đến chết. Triển đại ca đúng là vị anh hùng tài giỏi, không chỉ cứu em, mà còn trừng trị tên đội trưởng kia nữa, hả giận cho em.”
Lục Phù Dung cố ý trêu chọc cô bé, nói: “Cô nhóc này nói bất công quá nhé. Cùng là trừng trị người khác, phu nhân của đội trưởng trị em thì em nói mụ ta là bà la sát, Triển quân trưởng trị người khác sao tới miệng em lại thành anh hùng?”
Tiểu Phi Yến nói: “Chị là diễn viên hát hí khúc được người ta yêu thích, miệng mồm lanh lợi, em nói không lại chị được.”
Lục Phù Dung hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không biết hát à? Nghe nói em hát tiểu khúc Quảng Đông, hát hay lắm mà.”
Tiểu Phi Yến nói: “Em không biết hát “Lê hoa lệ” đâu.”
“Lục Phù Dung hỏi: “Cục cưng, sao em biết chị biết hát “Lê hoa lệ”?”
Tiểu Phi Yến nói: “Trên báo vẫn luôn đăng tin tức của chị mà, đương nhiên em phải biết rồi.”
Lục Phù Dung hỏi: “Em biết chữ à?”
Tiểu Phi Yến nói: “Tuyên phó quan đọc cho em nghe.”
Lục Phù Dung nói: “Cách xưng hô của em lạ thật. Triển quân trưởng thì em gọi là Triển đại ca. Nhưng lại gọi Tuyên Hoài Mân là phó quan. Hay là em cứ gọi hắn là ‘ca’ đi. Chị thấy hắn chẳng thèm quan tâm đến người khác, nhưng lại đối xử với em rất tốt. Chẳng lẽ em có chỗ nào không hài lòng với hắn?”
Tiểu Phi Yến vội vàng nói: “Tuyên phó quan đối xử với em rất tốt. Chị nhìn này, chiếc áo ngắn màu lục trên người em là của anh ấy mua cho đấy, hôm nay em mới mặc lần đầu tiên. Hôm trước em còn nói chuyện phiếm với anh ấy, nhắc đến việc trước kia em có một chiếc vòng ngọc trai, là đội trưởng mua cho em, sau đó bị phu nhân cướp mất. Anh ấy chẳng thèm nói hai lời liền mua cho em một chuỗi dây chuyền ngọc trai Nam Dương. Người ta đối xử tốt với em như thế, em còn không hài lòng thì đúng là đứa vô lương tâm!”
Cô bé lè chiếc lưỡi nhỏ nhắn, nói tiếp: “Em vốn cũng muốn gọi anh ấy là Tuyên đại ca, nhưng Triển quân trưởng nói không được, nói là Tuyên đại ca là người khác, không được gọi lung tung. Gọi anh ấy là Tuyên nhị ca thì anh ấy lại khó chịu, bảo rằng nếu em gọi như vậy sẽ khiến anh ấy nghĩ rằng mình thấp hơn người kia một cái đầu. Cho nên chỉ cho phép em gọi anh ấy là Tuyên phó quan.”
Lục Phù Dung hỏi: “Lùn hơn ai một cái đầu?”
Tiểu Phi Yến nói: “Đương nhiên là so với anh trai của anh ấy. Anh trai của anh ấy tên Tuyên Hoài Phong, cũng là phó quan, chị không quen đâu. Em đã gặp người đó một lần, khi đó cha nuôi muốn tặng em cho người đó, nhưng người đó sống chết không chịu, hại em lúc về nhà bị ăn đòn oan.”
Cô bé vừa nói vậy, Lục Phu Dung liền nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở công viên lần trước.
Mặc dù không thoải mái, nhưng người đàn ông kia ngọc thụ lâm phong, khí chất tao nhã, quả thực khiến người khác khó quên.
Chẳng trách Tuyên Hoài Mân vừa nhắc đến người anh này thì khắp người đều nồng vì chua.
(Vị chua: ý chỉ sự ghen ghét, đố kị)
Lục Phù Dung vừa hận vừa sợ Tuyên Hoài Mân, biết hắn có tâm bệnh như thế, đáy lòng âm thầm vui vẻ, nói với Tiểu Phi Yến: “Thật ra chị cũng biết người tên Tuyên Hoài Phong này, lần trước có gặp một lần ở bữa tiệc. Người đó rất uy phong, đi đâu cũng có mấy hộ binh lưng đeo súng theo cùng, xem ra cấp trên của người đó rất coi trọng người đó.”
Tiểu Phi Yến nhăn mũi nói: “Không phải đâu. Em lén nghe Tuyên phó quan nói, người đó và tổng trưởng lên giường với nhau đấy. Vậy thì cái chức phó quan kia cũng là do lên giường mới nhận được rồi.”
Lục Phù Dung ngạc nhiên nói: “Em thấy thế là không thuận mắt? Tuyên Hoài Mân và Triển quân trưởng cũng làm việc tương tự cơ mà. Em vừa mới nói, ai cũng muốn làm cái chuyện trên giường đó, cần gì phải giả bộ đứng đắn.”
Tiểu Phi Yến nói: “Nha, ghét chị, cứ lấy lời của em ném vào mặt em không hà.”
Lục Phù Dung hỏi: “Chị coi trọng lời của em nên mới nhớ kỹ, sao lại tính là ném vào mặt em?”
Tiểu Phi yến đáp: “Dù sao cũng không phải chuyện có thể đánh đồng. Hải quan tổng trưởng rất xấu, bá vương ngạnh thượng cung, chiếm đoạt anh trai của Tuyên phó quan. Nhưng mà anh trai của Tuyên phó quan cũng chẳng chịu thua kém, dù không có quyền thế cũng không chịu khuất phục, chẳng dính chút dâm tiện nào của hắn cả.”
(Bá vương ngạnh thượng cung: ý chỉ “chiếm đoạt” thân thể người khác)
Lục Phù Dung nghe xong liền cười nghiêng ngả, thở hổn hển hỏi cô bé: “Ai dạy em những lời này?”
Tiểu Phi Yến nói: “Em lén nghe bọn họ nói, đây là lời của Triển đại ca. Thế nào, anh ấy nói sai rồi sao?”
Lục Phù Dung lấy khăn tay che miệng, cười nói: “Không sai. Vị quân trưởng này thật có bản lĩnh, biết chiến đấu lại có ăn có học.”
Tiểu Phi Yến biết cô cố tình giễu cợt liền hờn dỗi trừng mắt liếc cô, hỏi: “Vì nói chuyện với chị mà em chưa tết xong tóc đây, đứng không cả nửa ngày trời. Hôm nay chị đến đây làm gì?”
Lục Phù Dung nói: “Không có gì, hôm nay không phải lên sân khấu, rảnh rỗi đi dạo một chút, tìm Tuyên phó quan nói chuyện.”
Tiểu Phi Yến quay đầu nhìn khung cửa khắc hoa đầu bên kia, nói: “Không biết bọn họ xong chưa, để em đến xem hộ chị cho.”
Lục Phù Dung nói: “Chẳng may chưa xong mà em lại xông vào, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Em là đồ ngốc chắc? Có thể nào lại tự nhiên xông vào? Chẳng phải cứ đứng dưới cửa sổ nghe ngóng một chút sẽ biết? Nếu không thì chị cứ đứng chờ không công ngoài này, biết đâu bọn họ đã sớm xong việc ngồi uống trà trong đó rồi ấy.”
Lục Phù Dung cười cảm ơn cô bé, nói: “Vậy làm phiền em.”
Tiểu Phi Yến nói: “Chị khách sáo với em làm gì? Lần trước chị tới cho em chiếc khăn lụa rất đẹp, em vẫn chưa nỡ đem ra dùng nữa. Em định tặng lại cho chị một món quà tạ lễ mà chưa biết tặng gì mới tốt.”
Lục Phù Dung nói: “A, em bảo chị đừng khách sáo, nhưng bản thân lại khách sáo thế này đây. Đừng nhắc tới việc tạ lễ. Khăn tay kia em cứ bỏ ra dùng đi, đừng tiếc, chị có một người bạn buôn bán tơ tằm, tặng cho chị rất nhiều. Qua hai ngày nữa, chị sẽ chọn cho em hai chiếc màu sắc đẹp cho em.”
Tiểu Phi Yến nói: “Không cần, một cái là đủ dùng rồi. Để em đi nghe ngóng hộ chị trước đã.”
Nói xong liền xoay người đi vào phía trong, vòng qua chiếc khung cửa khắc hoa, lặng lẽ khom người đi đến bên cạnh hòn giả sơn, thấy cửa phòng vẫn được đóng chặt, suy nghĩ một chút bèn rón rén đi tới dưới cửa sổ.
Chỉ nghe thấy người đàn ông bên trong nói: “Như vậy đã xong? Bây giờ cậu càng ngày càng không có mắt, đến đây, liếm khô cho lão tử.”
Đây là tiếng nói thô lỗ của Triển Lỗ Chiêu, tuy nhiên, tiếng nói này cũng đậm chất đàn ông.
Chỉ chốc lát, lại nghe thấy Triển Lộ Chiêu mắng một câu, “Đồ ngu, bảo cậu liếm khô chứ không bảo cậu thổi tiêu!”
Tuyên Hoài Mân nói: “Chính anh bảo tôi liếm cơ mà. Ngậm thứ này rồi liếm chẳng phải là thổi tiêu à?”
Triển Lộ Chiêu nói: “Dám đấu võ mồm với tôi, muốn chết phải không?”
Tuyên Hoài Mân oan ức nói: “Cùng một việc có tới hai cách nói, anh cố ý muốn làm khó người ta. Có bản lĩnh thì anh đi mà tìm người khiến anh khó chịu ấy. Ở trước mặt tôi thì ngang ngược như cua, đến trước mặt người ta thì mềm hơn cả cọng mỳ. Cái thứ hàng Bạch Tuyết Lam chơi đến hỏng rồi mà anh cũng chẳng chiếm được chút mẩu xẩu gì cả.”
Giọng Triển Lộ Chiêu trầm xuống, “Cậu nói cái gì?”
Tuyên Hoài Mân hoảng sợ dừng một chút, không cam lòng nói: “Có giỏi thì anh cũng bảo anh ta thổi tiêu cho anh đi, đến lúc đó thì tôi cũng phục anh.”
Triển Lộ Chiêu nói: “**! Nếu mà được, không cần cậu ấy thổi, bản quân trưởng đây cam tâm tình nguyện ngày nào cũng thổi tiêu cho cậu ấy. Đến lúc đó, cậu đừng hòng liếc nhìn cái tiêu bằng thịt này của lão tử!”
Tuyên Hoài Mân nói: “Tôi hầu hạ anh lâu như vậy, thế mà chưa bao giờ anh thổi cho tôi một lần.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Cứ mơ giấc mộng Xuân Thu của cậu đi!”
Tiểu Phi Yến nghe lời đối thoại của hai người mà mặt đỏ tới tận mang tai, che miệng cười trộm, lặng lẽ xoay người, đang muốn rón rén rời đi, bỗng nghe Tuyên Hoài Mân hét lên như đang tức giận, “Triển Lộ Chiêu, anh còn lương tâm không?”
Tiểu Phi Yến không khỏi dừng chân lại.
Triển Lộ Chiêu ngạo mạn nói: “Lương tâm tôi bị chó ăn rồi, thế nào, cậu không vui? Không vui thì cút đi cho tôi. Lão tử không chịu được cái vẻ mặt cả ngày đều như đưa đám của cậu đâu.”
Tuyên Hoài Mân im lặng rất lâu, chẳng biết nét mặt của hắn trong phòng thế nào.
Qua thật lâu, lại nghe Triển Lộ Chiêu nói: “Đừng có đần người ngồi dưới đất như thế, mặc quần áo vào, trần trục trùng như thế, tưởng mình đẹp lắm à?”
Tuyên Hoài Mân hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Không đẹp? Không đẹp thì anh thao tôi làm cái gì? Anh nhìn chỗ này xem, vẫn có dính thứ bẩn thỉu của anh đây này.”
Triển Lộ Chiêu cũng hừ một tiếng, nói: “Cũng chẳng đẻ con được, cho cậu dính thứ đó cũng chỉ uổng phí.”
Tuyên Hoài Mân lớn tiếng nói: “Tuyên Hoài Phong cũng không thể sinh con!”
Triển Lộ Chiêu nói: “Cậu ấy khác.”
Tuyên Hoài Mân hỏi: “Khác cái gì? Anh nói xem! Rốt cuộc tôi và anh ta khác nhau chỗ nào?”
Triển Lộ Chiêu gằn tiếng nói: “Cậu ấy là Tuyên Hoài Phong, còn cậu là Tuyên Hoài Mân, đây chính là điểm khác biệt! A! Con chó thối tha này, mày dám cắn người?!”
Ba!
Tiếng bạt tai vang lên.
Tiểu Phi Yến đang nghe lén cũng không kiềm được mà run lên.
Thầm nghĩ, đàn ông ở bên nhau không thể so với vợ chồng người ta được, cãi nhau thì toàn dùng lời thô tục, vừa nói lời nào không hợp ý nhau là đánh là cắn.
Biết rằng nếu nghe tiếp sẽ lại nghe được những lời kích thích, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời này nên vô cùng hiếu kỳ, cuối cùng bèn không đi nữa, nghiêng tai tiếp tục lắng nghe.
Bên trong, Tuyên Hoài Mân hung tợn nói: “Lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi, bị chó cắn vào bắp đùi một cái mà không chịu được?”
Triển Lộ Chiêu nói: “Còn cắn tiếp, tôi sẽ nhổ sạch cái răng chó của cậu.”
Tiếp đó là một chuỗi âm thanh va chạm, còn mang theo tiếng đồ đạc đổ vỡ, không biết là đánh nhau hay lại lăn lên giường.
Một lát sau, âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt vang tới, hơi thở hai người đều ồ ồ nặng nhọc.
Tiểu Phi Yến cũng đã trải việc đời, cũng biết tình huống bên trong là như thế nào, đang muốn rời đi nhưng bất chợt lại dừng lại.
Chỉ nghe Triển Lộ Chiêu hỏi tiếp: “Cậu nói dùng Tiểu Phi Yến để lừa anh trai cậu tới đây, sao còn chưa ra tay?”
Tuyên Hoài Mân than thở: “Đang ở thời điểm này mà anh toàn hỏi những chuyện mất hứng.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Nói nhảm ít thôi, hỏi cậu thì cậu trả lời đi.”
Phỏng chừng hắn ra sức, Tuyên Hoài Mân đột nhiên rên rỉ một tràng khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Lát sau, Tuyên Hoài Mân mới nói: “Hai ngày nữa sẽ ra tay. Nhưng phải nói trước, có thể lừa được, nhưng tôi không dám đảm bảo có thể giữ anh ta lại. Anh không ăn được vào miệng thì đừng có giận cá chém thớt, đổ hết lên đầu tôi.”
Triển Lộ Chiêu đáp: “Chỉ cần cậu ấy tiến vào, còn có thể để cậu ấy rời đi? Cậu đang xem thường tôi đấy.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Tôi không xem thường anh, nhưng anh cũng đừng xem thường Bạch Tuyết Lam, cẩn thận hắn nuốt sống anh.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Để hắn tới đi! Xem ai nuốt sống ai!”
Tuyên Hoài Mân thở phì phò nói: “Tôi muốn hỏi ý kiến Tiểu Phi Yến một chút.”
Chẳng biết hắn chợt nghĩ đến cái gì, hơi buồn cười hỏi: “Nếu như Tiểu Phi Yến không chịu phối hợp, liệu anh có thật sự bán cô bé tới kỹ viện không?”
Tiểu Phi Yến từng bị phu nhân của vị đội trưởng kia bán đến kỹ viện, nghe vậy liền kinh hãi, dựng thẳng tai, dán lên cửa sổ.
Triển Lộ Chiêu đáp: “Ăn nói khó ngửi! Tôi là loại người bán phụ nữ tới kỹ viện à? Tôi thấy Tiểu Phi Yến nhìn còn thuận mắt hơn cả cậu. Nếu tôi mà muốn thì người tôi bán vào kỹ viện chính là cậu.”
Tiểu Phi Yến thở phào.
Không hiểu sao, trong lòng cô bé lại sinh ra cảm giác biết ơn.
Cô bé nghĩ, lời nói mà đàn ông thốt ra vào những thời điểm này chắc chắn là lời thật lòng.
Tuyên Hoài Mân cười rộ lên, nói: “Bán tôi? Anh nỡ sao? Bán tôi, ai làm việc cho anh? Ai có thể để anh hành hạ tùy thích? Ai giúp anh kéo Niên Lượng Phú xuống nước? Ai giúp anh đem Lâm Kỳ Tuấn cùng cửa hàng ngoại quốc…”
Cô bé chưa nghe xong, chợt có hai bóng người phía trước đang đi về phía bên này, tựa hồ là vệ binh đi tuần tra.
Tiểu Phi Yến nheo mắt, sợ rằng khi bị phát hiện sẽ rất xấu hổ, cô bé vội vàng rời xa khung cửa sổ, cẩn thận lui về phía bên kia hòn giả sơn.
Đi về phía bên kia khung cửa khắc hoa.
Lục Phù Dung đã sớm nghển cổ ngóng cô bé, thấy cô bé trở về liền hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy? Chị đứng chờ mỏi cả chân. Tuyên phó quan rảnh chưa?”
Tiểu Phi Yến nói: “Triển đại ca có việc thương lượng với anh ấy, hiện tại chưa rảnh. Chị tới phòng em ngồi một lúc đi, chị em mình cắn ít hạt dưa.”
Lục Phù Dung đáp: “Cũng được.”
Vừa muốn rời bước, bỗng nhiên dừng lại, quan sát Tiểu Phi Yến, hỏi: “Sao mặt em lại hồng thế này? Sốt à?”
Tiểu Phi Yến nâng hai tay sờ mặt một cái, nói: “Không có mà.”
Lục Phù Dung nhìn ánh mắt trốn tránh của cô bé, cười khúc khích, vươn một ngón tay búng trán cô bé, nói: “Nhóc con hư hỏng, chị biết rồi nhé. Em vừa nghe trộm người ta làm chuyện đó chứ gì.”
Tiểu Phi yến đỏ mặt không nói lời nào.
Lục Phù Dung nhìn hai bên một lúc, dắt tay cô bé trở về phòng, nhỏ giọng hỏi: “Này, rốt cuộc đàn ông làm với đàn ông sẽ như thế nào nhỉ?”
Tiểu Phi Yến nhăn nhó nói: “Chị hỏi cái này làm gì? Chị bảo người ta không biết ngượng, thế chị thì sao?”
Lục Phu Dung nói: “Hỏi tí thôi mà. Chị hay nghe nói, đàn ông có tiền hay bao nuôi đào hát nam, chị không hiểu, đàn ông bao nuôi đàn ông có gì thú vị?”
Tiểu Phi Yến nói: “Em không biết, chị tự đi mà hỏi Tuyên phó quan ấy. Em muốn cắn hạt dưa.”
Chạy tới tủ chạn lấy một đĩa khắc hoa to đựng đầy hạt dưa, lại đổ thêm vài viên mứt hoa quả, rót hai chén trà Phổ Nhị.
Hai người ngồi xuống ghế, cùng trò chuyện về những câu chuyện của phụ nữ.
Hai người phụ nữ, một người là đào kép, người còn lại là một cô bé đã từng gả cho một gã đội trưởng, thiếu chút nữa bị bán vào kỹ viện, lúc lén lút nói chuyện nam nữ còn to gan hơn so với rất nhiều người tự xưng là phụ nữ tiến bộ.
Lục Phù Dung nhắc đến Niên Lượng Phú, Tiểu Phi Yến hỏi: “Gã đàn ông kia là người tốt?”
Lục Phù Dung suy nghĩ một lúc mới nói: “Cái khác chị không biết, nhưng dù sao anh ta đối xử với chị cũng không tệ. Cho chị tha hồ tiêu tiền, chị muốn mua cái gì cũng không phản đối, còn tình nguyện giúp chị giải sầu nữa. Lúc cãi nhau, anh ta luôn nhường nhịn chị. Người như vậy, có thể không tính là người tốt không? Em nói thử xem?”
Tiểu Phi Yến nói: “Em không quen hắn, làm sao em biết được. Em chỉ biết, Triển đại ca và Tuyên phó quan là người tốt.”
Trong mắt Lục Phù Dung là vẻ khinh thường, cô cúi đầu che giấu, dùng đầu ngón tay trắng nõn bốc hạt dưa trong chiếc đĩa hoa lên, cắn từng hạt từng hạt một.
Tiểu Phi Yến nói: “Em chịu ơn của bọn họ, ngày nào đó sẽ phải báo đáp bọn họ.”
Lục Phù Dung nói: “Bọn họ là những người đàn ông có tiền có quyền, em là một cô bé, có thể báo đáp cái gì? Cùng lắm thì hát vài bài cho bọn họ nghe, không thì dâng thân thể cho bọn họ. Thế nhưng, bọn họ chỉ thích đàn ông.”
Tiểu Phi Yến rũ mắt xuống, suy nghĩ rất lâu, cắn môi nói: “Ai nói em không có bản lĩnh? Chờ coi.”
Cô chỉ ghé qua hai ba lần, nhưng những hộ binh lưng đeo súng ống gác cổng nhớ người đẹp này rất rõ, thấy cô tới cũng không quát tháo ngăn cản, cười hì hì nói: “Cô hai, lại tới tìm Tuyên phó quan nhà chúng tôi à? Nghe nói bây giờ cô nổi tiếng rồi, hình như hát tuồng ở Thiên Âm Các nào đó thì phải. Khi nào cô lên sân khấu nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ tới ủng hộ một vở.”
Lục Phù Dung rất ghê tởm đám binh lính không biết xấu hổ này, nhưng không dám đắc tội bọn họ, đành cười nói: “Không dám nhận.”
Vào cửa, không cần người hầu dẫn đường, Lục Phù Dung tự đi về phía đông, phía đó là đại viện dành riêng cho Triển quân trưởng ở, lần nào cô và Tuyên Hoài Mân cũng gặp nhau ở trong đại viện đó.
Thật ra cô chẳng thích thú gì nơi này, mỗi lần nói chuyện cùng Tuyên Hoài Mân đều cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi. Thế nhưng, số bạch phiến lần trước Tuyên Hoài Mân cho không nhiều lắm, mẹ của cô và hai cô em gái đều muốn thêm, bốn người cùng dùng, lại phải cuốn thêm hai điếu thuốc cho Niên Lượng Phú, bây giờ số còn lại không nhiều lắm, chỉ có thể đến cầu xin Tuyên Hoài Mân cho thêm một ít nữa.
Trong lòng đang suy nghĩ, nếu mang tin tức Niên Lượng Phú bắt đầu hút bạch phiến đến, chắc chắn Tuyên Hoài Mân sẽ vui vẻ, có thể cho thêm lượng thuốc đủ cho mấy ngày nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến việc kéo Niên Lượng Phú xuống nước, cô lại cảm thấy khó chịu.
Vừa vào cửa viện đã thấy một cô bé mặc áo xanh lục khoảng tầm mười bốn mười lăm tuổi đang ngồi dưới bóng cây, nghiêng đầu, nhàn nhã bện tóc.
Lục Phù Dùng cười gọi một tiếng, “Tiểu Phi Yến.”
Cô bé kia ngẩng đầu lên, thấy cô liền híp mắt cười rộ lên, vội vã buộc tóc chạy lại hỏi: “Chị tới tìm Tuyên phó quan à?”
Cô bé ở đây được nuôi dưỡng rất tốt, hai gò má đều đỏ ửng tự nhiên, khiến người ta yêu thương thích thú hơn trước kia.
Lục Phù Dung nói: “Đúng là tới tìm hắn. Hắn ở đâu?”
Tiểu Phi Yến liếc mắt vào trong một cái, thấp giọng nói: “Bây giờ không tiện, Triển đại ca mới về, hai người họ lại làm loạn trong phòng.”
Lục Phù Dung vừa nghe liền hiểu, bĩu môi, cũng thấp giọng hừ hừ nói: “Thua bọn họ, bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt đấy, đã vậy lại còn là hai gã đàn ông. Em ở đây mà bọn họ chẳng kiêng kị chút nào sao? Dạy hư trẻ con.”
Tiểu Phi Yến cười nói: “Bọn họ chẳng thèm để ý cái này đâu, còn gọi em tới trông cửa giúp nữa cơ. Nhưng mà, cái chuyện trên giường này thì ai cũng muốn làm, cứ giả bộ đứng đắn làm cái gì? Chẳng lẽ chị không làm vài chuyện tốt trên giường với đàn ông sao?”
Lục Phù Dung há hốc miệng kinh ngạc, vừa buồn cười vừa sửng sốt, quan sát cô bé mà nói: “Trời ạ, em mới có mấy tuổi đầu lại cứ luôn miệng nói những lời này, không thấy ngượng à?”
Tiểu Phi Yến nói: “Tuy tuổi em không nhiều nhưng kinh nghiệm phong phú. Trước kia, lúc còn ở với cha nuôi, bà cô dạy dỗ em đã nói cho em biết không ít chuyện, sau này em còn phải hầu hạ tên đội trưởng vô lương tâm, còn cả mụ phu nhân của hắn nữa, đúng là một mụ la sát, những lúc muốn hành hạ em thì biện pháp nào cũng nghĩ ra được. Mụ ta còn muốn bán em vào kỹ viện nữa mà. Nếu không có Triển đại ca cứu, em sẽ bị mụ ta hành hạ đến chết. Triển đại ca đúng là vị anh hùng tài giỏi, không chỉ cứu em, mà còn trừng trị tên đội trưởng kia nữa, hả giận cho em.”
Lục Phù Dung cố ý trêu chọc cô bé, nói: “Cô nhóc này nói bất công quá nhé. Cùng là trừng trị người khác, phu nhân của đội trưởng trị em thì em nói mụ ta là bà la sát, Triển quân trưởng trị người khác sao tới miệng em lại thành anh hùng?”
Tiểu Phi Yến nói: “Chị là diễn viên hát hí khúc được người ta yêu thích, miệng mồm lanh lợi, em nói không lại chị được.”
Lục Phù Dung hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không biết hát à? Nghe nói em hát tiểu khúc Quảng Đông, hát hay lắm mà.”
Tiểu Phi Yến nói: “Em không biết hát “Lê hoa lệ” đâu.”
“Lục Phù Dung hỏi: “Cục cưng, sao em biết chị biết hát “Lê hoa lệ”?”
Tiểu Phi Yến nói: “Trên báo vẫn luôn đăng tin tức của chị mà, đương nhiên em phải biết rồi.”
Lục Phù Dung hỏi: “Em biết chữ à?”
Tiểu Phi Yến nói: “Tuyên phó quan đọc cho em nghe.”
Lục Phù Dung nói: “Cách xưng hô của em lạ thật. Triển quân trưởng thì em gọi là Triển đại ca. Nhưng lại gọi Tuyên Hoài Mân là phó quan. Hay là em cứ gọi hắn là ‘ca’ đi. Chị thấy hắn chẳng thèm quan tâm đến người khác, nhưng lại đối xử với em rất tốt. Chẳng lẽ em có chỗ nào không hài lòng với hắn?”
Tiểu Phi Yến vội vàng nói: “Tuyên phó quan đối xử với em rất tốt. Chị nhìn này, chiếc áo ngắn màu lục trên người em là của anh ấy mua cho đấy, hôm nay em mới mặc lần đầu tiên. Hôm trước em còn nói chuyện phiếm với anh ấy, nhắc đến việc trước kia em có một chiếc vòng ngọc trai, là đội trưởng mua cho em, sau đó bị phu nhân cướp mất. Anh ấy chẳng thèm nói hai lời liền mua cho em một chuỗi dây chuyền ngọc trai Nam Dương. Người ta đối xử tốt với em như thế, em còn không hài lòng thì đúng là đứa vô lương tâm!”
Cô bé lè chiếc lưỡi nhỏ nhắn, nói tiếp: “Em vốn cũng muốn gọi anh ấy là Tuyên đại ca, nhưng Triển quân trưởng nói không được, nói là Tuyên đại ca là người khác, không được gọi lung tung. Gọi anh ấy là Tuyên nhị ca thì anh ấy lại khó chịu, bảo rằng nếu em gọi như vậy sẽ khiến anh ấy nghĩ rằng mình thấp hơn người kia một cái đầu. Cho nên chỉ cho phép em gọi anh ấy là Tuyên phó quan.”
Lục Phù Dung hỏi: “Lùn hơn ai một cái đầu?”
Tiểu Phi Yến nói: “Đương nhiên là so với anh trai của anh ấy. Anh trai của anh ấy tên Tuyên Hoài Phong, cũng là phó quan, chị không quen đâu. Em đã gặp người đó một lần, khi đó cha nuôi muốn tặng em cho người đó, nhưng người đó sống chết không chịu, hại em lúc về nhà bị ăn đòn oan.”
Cô bé vừa nói vậy, Lục Phu Dung liền nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở công viên lần trước.
Mặc dù không thoải mái, nhưng người đàn ông kia ngọc thụ lâm phong, khí chất tao nhã, quả thực khiến người khác khó quên.
Chẳng trách Tuyên Hoài Mân vừa nhắc đến người anh này thì khắp người đều nồng vì chua.
(Vị chua: ý chỉ sự ghen ghét, đố kị)
Lục Phù Dung vừa hận vừa sợ Tuyên Hoài Mân, biết hắn có tâm bệnh như thế, đáy lòng âm thầm vui vẻ, nói với Tiểu Phi Yến: “Thật ra chị cũng biết người tên Tuyên Hoài Phong này, lần trước có gặp một lần ở bữa tiệc. Người đó rất uy phong, đi đâu cũng có mấy hộ binh lưng đeo súng theo cùng, xem ra cấp trên của người đó rất coi trọng người đó.”
Tiểu Phi Yến nhăn mũi nói: “Không phải đâu. Em lén nghe Tuyên phó quan nói, người đó và tổng trưởng lên giường với nhau đấy. Vậy thì cái chức phó quan kia cũng là do lên giường mới nhận được rồi.”
Lục Phù Dung ngạc nhiên nói: “Em thấy thế là không thuận mắt? Tuyên Hoài Mân và Triển quân trưởng cũng làm việc tương tự cơ mà. Em vừa mới nói, ai cũng muốn làm cái chuyện trên giường đó, cần gì phải giả bộ đứng đắn.”
Tiểu Phi Yến nói: “Nha, ghét chị, cứ lấy lời của em ném vào mặt em không hà.”
Lục Phù Dung hỏi: “Chị coi trọng lời của em nên mới nhớ kỹ, sao lại tính là ném vào mặt em?”
Tiểu Phi yến đáp: “Dù sao cũng không phải chuyện có thể đánh đồng. Hải quan tổng trưởng rất xấu, bá vương ngạnh thượng cung, chiếm đoạt anh trai của Tuyên phó quan. Nhưng mà anh trai của Tuyên phó quan cũng chẳng chịu thua kém, dù không có quyền thế cũng không chịu khuất phục, chẳng dính chút dâm tiện nào của hắn cả.”
(Bá vương ngạnh thượng cung: ý chỉ “chiếm đoạt” thân thể người khác)
Lục Phù Dung nghe xong liền cười nghiêng ngả, thở hổn hển hỏi cô bé: “Ai dạy em những lời này?”
Tiểu Phi Yến nói: “Em lén nghe bọn họ nói, đây là lời của Triển đại ca. Thế nào, anh ấy nói sai rồi sao?”
Lục Phù Dung lấy khăn tay che miệng, cười nói: “Không sai. Vị quân trưởng này thật có bản lĩnh, biết chiến đấu lại có ăn có học.”
Tiểu Phi Yến biết cô cố tình giễu cợt liền hờn dỗi trừng mắt liếc cô, hỏi: “Vì nói chuyện với chị mà em chưa tết xong tóc đây, đứng không cả nửa ngày trời. Hôm nay chị đến đây làm gì?”
Lục Phù Dung nói: “Không có gì, hôm nay không phải lên sân khấu, rảnh rỗi đi dạo một chút, tìm Tuyên phó quan nói chuyện.”
Tiểu Phi Yến quay đầu nhìn khung cửa khắc hoa đầu bên kia, nói: “Không biết bọn họ xong chưa, để em đến xem hộ chị cho.”
Lục Phù Dung nói: “Chẳng may chưa xong mà em lại xông vào, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Em là đồ ngốc chắc? Có thể nào lại tự nhiên xông vào? Chẳng phải cứ đứng dưới cửa sổ nghe ngóng một chút sẽ biết? Nếu không thì chị cứ đứng chờ không công ngoài này, biết đâu bọn họ đã sớm xong việc ngồi uống trà trong đó rồi ấy.”
Lục Phù Dung cười cảm ơn cô bé, nói: “Vậy làm phiền em.”
Tiểu Phi Yến nói: “Chị khách sáo với em làm gì? Lần trước chị tới cho em chiếc khăn lụa rất đẹp, em vẫn chưa nỡ đem ra dùng nữa. Em định tặng lại cho chị một món quà tạ lễ mà chưa biết tặng gì mới tốt.”
Lục Phù Dung nói: “A, em bảo chị đừng khách sáo, nhưng bản thân lại khách sáo thế này đây. Đừng nhắc tới việc tạ lễ. Khăn tay kia em cứ bỏ ra dùng đi, đừng tiếc, chị có một người bạn buôn bán tơ tằm, tặng cho chị rất nhiều. Qua hai ngày nữa, chị sẽ chọn cho em hai chiếc màu sắc đẹp cho em.”
Tiểu Phi Yến nói: “Không cần, một cái là đủ dùng rồi. Để em đi nghe ngóng hộ chị trước đã.”
Nói xong liền xoay người đi vào phía trong, vòng qua chiếc khung cửa khắc hoa, lặng lẽ khom người đi đến bên cạnh hòn giả sơn, thấy cửa phòng vẫn được đóng chặt, suy nghĩ một chút bèn rón rén đi tới dưới cửa sổ.
Chỉ nghe thấy người đàn ông bên trong nói: “Như vậy đã xong? Bây giờ cậu càng ngày càng không có mắt, đến đây, liếm khô cho lão tử.”
Đây là tiếng nói thô lỗ của Triển Lỗ Chiêu, tuy nhiên, tiếng nói này cũng đậm chất đàn ông.
Chỉ chốc lát, lại nghe thấy Triển Lộ Chiêu mắng một câu, “Đồ ngu, bảo cậu liếm khô chứ không bảo cậu thổi tiêu!”
Tuyên Hoài Mân nói: “Chính anh bảo tôi liếm cơ mà. Ngậm thứ này rồi liếm chẳng phải là thổi tiêu à?”
Triển Lộ Chiêu nói: “Dám đấu võ mồm với tôi, muốn chết phải không?”
Tuyên Hoài Mân oan ức nói: “Cùng một việc có tới hai cách nói, anh cố ý muốn làm khó người ta. Có bản lĩnh thì anh đi mà tìm người khiến anh khó chịu ấy. Ở trước mặt tôi thì ngang ngược như cua, đến trước mặt người ta thì mềm hơn cả cọng mỳ. Cái thứ hàng Bạch Tuyết Lam chơi đến hỏng rồi mà anh cũng chẳng chiếm được chút mẩu xẩu gì cả.”
Giọng Triển Lộ Chiêu trầm xuống, “Cậu nói cái gì?”
Tuyên Hoài Mân hoảng sợ dừng một chút, không cam lòng nói: “Có giỏi thì anh cũng bảo anh ta thổi tiêu cho anh đi, đến lúc đó thì tôi cũng phục anh.”
Triển Lộ Chiêu nói: “**! Nếu mà được, không cần cậu ấy thổi, bản quân trưởng đây cam tâm tình nguyện ngày nào cũng thổi tiêu cho cậu ấy. Đến lúc đó, cậu đừng hòng liếc nhìn cái tiêu bằng thịt này của lão tử!”
Tuyên Hoài Mân nói: “Tôi hầu hạ anh lâu như vậy, thế mà chưa bao giờ anh thổi cho tôi một lần.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Cứ mơ giấc mộng Xuân Thu của cậu đi!”
Tiểu Phi Yến nghe lời đối thoại của hai người mà mặt đỏ tới tận mang tai, che miệng cười trộm, lặng lẽ xoay người, đang muốn rón rén rời đi, bỗng nghe Tuyên Hoài Mân hét lên như đang tức giận, “Triển Lộ Chiêu, anh còn lương tâm không?”
Tiểu Phi Yến không khỏi dừng chân lại.
Triển Lộ Chiêu ngạo mạn nói: “Lương tâm tôi bị chó ăn rồi, thế nào, cậu không vui? Không vui thì cút đi cho tôi. Lão tử không chịu được cái vẻ mặt cả ngày đều như đưa đám của cậu đâu.”
Tuyên Hoài Mân im lặng rất lâu, chẳng biết nét mặt của hắn trong phòng thế nào.
Qua thật lâu, lại nghe Triển Lộ Chiêu nói: “Đừng có đần người ngồi dưới đất như thế, mặc quần áo vào, trần trục trùng như thế, tưởng mình đẹp lắm à?”
Tuyên Hoài Mân hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Không đẹp? Không đẹp thì anh thao tôi làm cái gì? Anh nhìn chỗ này xem, vẫn có dính thứ bẩn thỉu của anh đây này.”
Triển Lộ Chiêu cũng hừ một tiếng, nói: “Cũng chẳng đẻ con được, cho cậu dính thứ đó cũng chỉ uổng phí.”
Tuyên Hoài Mân lớn tiếng nói: “Tuyên Hoài Phong cũng không thể sinh con!”
Triển Lộ Chiêu nói: “Cậu ấy khác.”
Tuyên Hoài Mân hỏi: “Khác cái gì? Anh nói xem! Rốt cuộc tôi và anh ta khác nhau chỗ nào?”
Triển Lộ Chiêu gằn tiếng nói: “Cậu ấy là Tuyên Hoài Phong, còn cậu là Tuyên Hoài Mân, đây chính là điểm khác biệt! A! Con chó thối tha này, mày dám cắn người?!”
Ba!
Tiếng bạt tai vang lên.
Tiểu Phi Yến đang nghe lén cũng không kiềm được mà run lên.
Thầm nghĩ, đàn ông ở bên nhau không thể so với vợ chồng người ta được, cãi nhau thì toàn dùng lời thô tục, vừa nói lời nào không hợp ý nhau là đánh là cắn.
Biết rằng nếu nghe tiếp sẽ lại nghe được những lời kích thích, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời này nên vô cùng hiếu kỳ, cuối cùng bèn không đi nữa, nghiêng tai tiếp tục lắng nghe.
Bên trong, Tuyên Hoài Mân hung tợn nói: “Lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi, bị chó cắn vào bắp đùi một cái mà không chịu được?”
Triển Lộ Chiêu nói: “Còn cắn tiếp, tôi sẽ nhổ sạch cái răng chó của cậu.”
Tiếp đó là một chuỗi âm thanh va chạm, còn mang theo tiếng đồ đạc đổ vỡ, không biết là đánh nhau hay lại lăn lên giường.
Một lát sau, âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt vang tới, hơi thở hai người đều ồ ồ nặng nhọc.
Tiểu Phi Yến cũng đã trải việc đời, cũng biết tình huống bên trong là như thế nào, đang muốn rời đi nhưng bất chợt lại dừng lại.
Chỉ nghe Triển Lộ Chiêu hỏi tiếp: “Cậu nói dùng Tiểu Phi Yến để lừa anh trai cậu tới đây, sao còn chưa ra tay?”
Tuyên Hoài Mân than thở: “Đang ở thời điểm này mà anh toàn hỏi những chuyện mất hứng.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Nói nhảm ít thôi, hỏi cậu thì cậu trả lời đi.”
Phỏng chừng hắn ra sức, Tuyên Hoài Mân đột nhiên rên rỉ một tràng khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Lát sau, Tuyên Hoài Mân mới nói: “Hai ngày nữa sẽ ra tay. Nhưng phải nói trước, có thể lừa được, nhưng tôi không dám đảm bảo có thể giữ anh ta lại. Anh không ăn được vào miệng thì đừng có giận cá chém thớt, đổ hết lên đầu tôi.”
Triển Lộ Chiêu đáp: “Chỉ cần cậu ấy tiến vào, còn có thể để cậu ấy rời đi? Cậu đang xem thường tôi đấy.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Tôi không xem thường anh, nhưng anh cũng đừng xem thường Bạch Tuyết Lam, cẩn thận hắn nuốt sống anh.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Để hắn tới đi! Xem ai nuốt sống ai!”
Tuyên Hoài Mân thở phì phò nói: “Tôi muốn hỏi ý kiến Tiểu Phi Yến một chút.”
Chẳng biết hắn chợt nghĩ đến cái gì, hơi buồn cười hỏi: “Nếu như Tiểu Phi Yến không chịu phối hợp, liệu anh có thật sự bán cô bé tới kỹ viện không?”
Tiểu Phi Yến từng bị phu nhân của vị đội trưởng kia bán đến kỹ viện, nghe vậy liền kinh hãi, dựng thẳng tai, dán lên cửa sổ.
Triển Lộ Chiêu đáp: “Ăn nói khó ngửi! Tôi là loại người bán phụ nữ tới kỹ viện à? Tôi thấy Tiểu Phi Yến nhìn còn thuận mắt hơn cả cậu. Nếu tôi mà muốn thì người tôi bán vào kỹ viện chính là cậu.”
Tiểu Phi Yến thở phào.
Không hiểu sao, trong lòng cô bé lại sinh ra cảm giác biết ơn.
Cô bé nghĩ, lời nói mà đàn ông thốt ra vào những thời điểm này chắc chắn là lời thật lòng.
Tuyên Hoài Mân cười rộ lên, nói: “Bán tôi? Anh nỡ sao? Bán tôi, ai làm việc cho anh? Ai có thể để anh hành hạ tùy thích? Ai giúp anh kéo Niên Lượng Phú xuống nước? Ai giúp anh đem Lâm Kỳ Tuấn cùng cửa hàng ngoại quốc…”
Cô bé chưa nghe xong, chợt có hai bóng người phía trước đang đi về phía bên này, tựa hồ là vệ binh đi tuần tra.
Tiểu Phi Yến nheo mắt, sợ rằng khi bị phát hiện sẽ rất xấu hổ, cô bé vội vàng rời xa khung cửa sổ, cẩn thận lui về phía bên kia hòn giả sơn.
Đi về phía bên kia khung cửa khắc hoa.
Lục Phù Dung đã sớm nghển cổ ngóng cô bé, thấy cô bé trở về liền hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy? Chị đứng chờ mỏi cả chân. Tuyên phó quan rảnh chưa?”
Tiểu Phi Yến nói: “Triển đại ca có việc thương lượng với anh ấy, hiện tại chưa rảnh. Chị tới phòng em ngồi một lúc đi, chị em mình cắn ít hạt dưa.”
Lục Phù Dung đáp: “Cũng được.”
Vừa muốn rời bước, bỗng nhiên dừng lại, quan sát Tiểu Phi Yến, hỏi: “Sao mặt em lại hồng thế này? Sốt à?”
Tiểu Phi Yến nâng hai tay sờ mặt một cái, nói: “Không có mà.”
Lục Phù Dung nhìn ánh mắt trốn tránh của cô bé, cười khúc khích, vươn một ngón tay búng trán cô bé, nói: “Nhóc con hư hỏng, chị biết rồi nhé. Em vừa nghe trộm người ta làm chuyện đó chứ gì.”
Tiểu Phi yến đỏ mặt không nói lời nào.
Lục Phù Dung nhìn hai bên một lúc, dắt tay cô bé trở về phòng, nhỏ giọng hỏi: “Này, rốt cuộc đàn ông làm với đàn ông sẽ như thế nào nhỉ?”
Tiểu Phi Yến nhăn nhó nói: “Chị hỏi cái này làm gì? Chị bảo người ta không biết ngượng, thế chị thì sao?”
Lục Phu Dung nói: “Hỏi tí thôi mà. Chị hay nghe nói, đàn ông có tiền hay bao nuôi đào hát nam, chị không hiểu, đàn ông bao nuôi đàn ông có gì thú vị?”
Tiểu Phi Yến nói: “Em không biết, chị tự đi mà hỏi Tuyên phó quan ấy. Em muốn cắn hạt dưa.”
Chạy tới tủ chạn lấy một đĩa khắc hoa to đựng đầy hạt dưa, lại đổ thêm vài viên mứt hoa quả, rót hai chén trà Phổ Nhị.
Hai người ngồi xuống ghế, cùng trò chuyện về những câu chuyện của phụ nữ.
Hai người phụ nữ, một người là đào kép, người còn lại là một cô bé đã từng gả cho một gã đội trưởng, thiếu chút nữa bị bán vào kỹ viện, lúc lén lút nói chuyện nam nữ còn to gan hơn so với rất nhiều người tự xưng là phụ nữ tiến bộ.
Lục Phù Dung nhắc đến Niên Lượng Phú, Tiểu Phi Yến hỏi: “Gã đàn ông kia là người tốt?”
Lục Phù Dung suy nghĩ một lúc mới nói: “Cái khác chị không biết, nhưng dù sao anh ta đối xử với chị cũng không tệ. Cho chị tha hồ tiêu tiền, chị muốn mua cái gì cũng không phản đối, còn tình nguyện giúp chị giải sầu nữa. Lúc cãi nhau, anh ta luôn nhường nhịn chị. Người như vậy, có thể không tính là người tốt không? Em nói thử xem?”
Tiểu Phi Yến nói: “Em không quen hắn, làm sao em biết được. Em chỉ biết, Triển đại ca và Tuyên phó quan là người tốt.”
Trong mắt Lục Phù Dung là vẻ khinh thường, cô cúi đầu che giấu, dùng đầu ngón tay trắng nõn bốc hạt dưa trong chiếc đĩa hoa lên, cắn từng hạt từng hạt một.
Tiểu Phi Yến nói: “Em chịu ơn của bọn họ, ngày nào đó sẽ phải báo đáp bọn họ.”
Lục Phù Dung nói: “Bọn họ là những người đàn ông có tiền có quyền, em là một cô bé, có thể báo đáp cái gì? Cùng lắm thì hát vài bài cho bọn họ nghe, không thì dâng thân thể cho bọn họ. Thế nhưng, bọn họ chỉ thích đàn ông.”
Tiểu Phi Yến rũ mắt xuống, suy nghĩ rất lâu, cắn môi nói: “Ai nói em không có bản lĩnh? Chờ coi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.