[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Chương 12: Part 2

Phong Lộng

27/10/2020

Thay một bộ âu phục thẳng thướm, nhét một chiếc khăn tay trắng xinh đẹp vào túi áo, để lộ ra góc khăn trắng muốt, ngắm nhìn trong gương một lượt từ trước ra sau.

Trong gương là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, nhãn nhặn tuấn tú, phong độ cao ngất, không thể tìm ra chút khuyết điểm nào từ đầu tóc cho đến cách ăn mặc.

Hắn hài lòng gật đầu, lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Đến phòng khách nhỏ rồi, Lâm Kỳ Tuấn đứng ngoài cửa cẩn trọng ho khan một tiếng mới đưa tay xoay chốt mở cửa ra, cười nói: “Hoài Phong, xin lỗi, để em chờ…”

Ánh mắt vừa chạm phải người đứng bên trong liền nhất thời nghẹn họng.

Tuyên Hoài Mân cười lạnh nói: “Lâm thiếu gia hăng hái quá đi mất. Mạng sắp mất đến nơi còn nhung nhớ Hoài Phong. Sau này tôi sẽ giúp ngài báo một tiếng, bảo hắn nhớ thật rõ chút tình cảm đó rồi tung một nắm đất lên mộ anh nhé, thế nào?”

Lâm Kỳ Tuấn cực kỳ ngượng ngập, vội vàng đóng cửa lại, đè nặng âm thanh hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Không phải đã nói rồi sao, có chuyện thì gọi điện đến cửa hàng dương hành, dạo này mẫu thân tôi đang ở đây.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Ủa, lão phu nhân ở đây sao? Vậy thì tốt quá, mời bà ra đây đi, có một chuyện cần xin lời bình của bà.”

Nói đến phần sau, giọng cất cao lên.

Lâm Kỳ Tuấn hoảng đến nỗi tưởng chừng buốn đưa tay bịt miệng hắn, song khi chạm phải ánh mắt độc ác của Tuyên Hoài Mân thì lại buông lỏng tay, vô cùng hối hận vì dính phải tên sát tinh này, đành phải dậm chân thở dài: “Cậu lại có yêu cầu gì? Cậu nói đi.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Tôi không đến đây để đặt yêu cầu, tôi hỏi anh, số hàng hóa trên Hồng Phúc Hào bị trộn lẫn thuốc gì?”

Lâm Kỳ Tuấn sửng sốt hỏi: “Trộn lẫn thuốc gì cơ?”

Tuyên Hoài Mân kể lại truyện đêm qua, lại quan sát hắn rồi hỏi: “Anh không biết?”

Lâm Kỳ Tuấn nghe ra trong lời Tuyên Hoài Mân nói kèm theo sự nguy hiểm khôn cùng, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn hắn nói: “Tôi không biết, thật sự không biết. Tôi chưa từng mở chỗ bạch phiến của các người ra chứ đừng nói là trộn lẫn thứ gì vào trong. Tôi là người làm ăn chân chính, cớ gì phải trộn lẫn thuốc vào hàng hóa của các người, để rồi kết thù với các người?”

Tuyên Hoài Mân lạnh lùng nói: “Vậy cũng chưa chắc. Phỏng chừng anh cũng có chút không phục khi phải vận chuyển bạch phiến cho chúng tôi, hại chúng tôi tuyệt đường buôn bán rồi thì anh cũng sẽ không cần phải giúp chúng tôi nữa, có đúng vậy không? Biết đâu chừng anh đang muốn gây ấn tượng tốt với ông anh quản lý viện cai nghiện của tôi. Chẳng phải anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ đến hắn ta sao? Đúng dịp, dùng đồ của tôi để khiến hắn vui vẻ một chút. Viện cai nghiện của hắn ấy à, hôm qua nhận được nhiều bệnh nhân lắm.”

Lâm Kỳ Tuấn chán nản vỗ lên mặt bàn một cái, vẻ mặt khổ sở mà thở dài: “Ai, đúng là oan chết tôi.”

Tuyên Hoài Mân hỏi: “Chỗ hàng đó là do anh chở tới đây, nó đã qua tay anh. Không phải anh thì là ai?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Sao lại chỉ qua tay tôi? Chỗ hàng đó đã từng bị hải quan giữ lại, chẳng phải cậu đã tìm người thu về đấy à? Thuyền trưởng Hồng Phúc Hào đã nói với tôi, thuyền ở bến tàu phía tây, là Niên xử trưởng của hải quan tới bảo người thả ra. Có phải chính cậu đã phái Niên Lượng Phú tới giải quyết không? Hắn là anh rể của Hoài Phong, tại sao không phải là hắn làm?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Không thể là Niên Lượng Phú.”

Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Sao cậu biết?”



Tuyên Hoài Mân hừ một tiếng.

Lục Phù Dung thân yêu của Niên Lượng Phú bị hắn nắm trong lòng bàn tay, bản thân lại bị nghiện bạch phiến, tuyệt đối không thể có gan làm chuyện như vậy.

Tuyên Hoài Mân thầm khẳng định trong lòng, nhưng nghĩ không nhất thiết phải nói cho Lâm Kỳ Tuấn nghe.

Lâm Kỳ Tuấn trầm mặc, trái tim “phanh phanh” nhảy loạn. Đương nhiên hắn biết bản thân mình không trộn lẫn thuốc trong bạch phiến, nhưng đám quân Quảng Đông này cực không nói lý, vạn nhất Triển Lộ Chiêu hoài nghi lên đầu mình, không phân biệt phải trái, vậy hắn thật sự có thể giết oan mình.

Vậy việc quan trọng trước mắt là giải quyết với Tuyên Hoài Mân đã.

Hắn bèn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Hoài Mân, một lát sau, giọng nói chứa chút vẻ cầu xin, “Hoài Mân, thật sự không phải tôi đâu. Cậu biết tính tôi rồi đấy, ngay cả lá gan giết con gà còn không có thì sao có thể trộn thuốc vào bạch phiến?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Anh đang cầu tôi đấy hả?”

Lâm Kỳ Tuấn đáp: “Cậu giúp tôi một tay đi.”

Không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên gương mặt Tuyên Hoài Mân, hắn nhếch khóe miệng hỏi: “Coi như không phải anh làm, vậy tại sao tôi phải giúp anh?”

Lâm Kỳ Tuấn lúng túng đứng đó, sau lại thấp giọng nói: “Hai nhà chúng ta cũng coi như là thế giao, tôi luôn rất tôn kính cả phụ thân và mẫu thân cậu.”

Khóe miệng Tuyên Hoài Mân đột nhiên kéo lên rất cao, lộ ra nụ cười lạnh xấu xí.

Lâm Kỳ Tuấn càng lúng túng, lảng tránh ánh mắt hắn, xoay người ngồi sụp xuống ghế, ngẩn ngơ nói: “Thói đời này thật không để người ta sống yên ổn, tôi đã đắc tội với ai mà phải chịu oan uổng thế này chứ. Các ngươi đòi tiền, bất kể nhiều ít bao nhiêu thì tôi vẫn tình nguyện cung cấp; các người muốn tôi hỗ trợ vận chuyển bạch phiến, tôi cũng cắn răng làm. Tới bây giờ lại đổ vấy tội lỗi lên đầu tôi, tôi thực sự… có nhảy vào Hoàng Hà cũng chẳng gột sạch được.”

Tuyên Hoài Mân đứng đó, đôi mắt liếc xuống nhìn Lâm Kỳ Tuấn, hắn thấy được cổ áo âu phục thẳng thướm đẹp đẽ qua mái tóc đen nhánh kia, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà lại từ từ thu vẻ châm chọc trên gương mặt. “Anh đừng đau lòng, khi con nhỏ, chúng ta coi như cũng đã từng là bạn bè. Thế nhưng anh hãy suy nghĩ một chút xem, trước đây anh làm bạn với tôi ra sao? Ở trong lòng anh, người bạn như tôi… chỉ sợ còn không giá trị được bằng một sợi tóc của anh trai tôi. Anh uổng công tiêu tốn những thứ tâm huyết đó trên người anh ta, giờ thì thế nào? Anh ta liên hợp với Bạch Tuyết Lam đưa anh vào chỗ chết. Khi anh cần sự giúp đỡ lại tới cầu cạnh tôi. Tôi đúng là một thằng phung phí tình cảm mà.”

(Nguyên văn câu của Hoài Mân: “Ngã thị cá tố oan đại đầu đích liễu”. Từ oan đại đầu ở đây có nghĩa là phung phí, tiêu pha không tính toán, không biết suy nghĩ kỹ càng, làm việc không có tính toán, cũng có một nghĩa là bị lừa đối. Cho nên, để trong đoạn này, mình nghĩ Tuyên Hoài Mân đang nói mình phung phí tình nghĩa, tình cảm trên người Lâm Kỳ Tuấn.)

Lâm Kỳ Tuấn nghe ra trong lời hắn đúng là còn nhớ rất rõ tình cảm năm xưa nên sinh ra chút hi vọng, vội vàng nói: “Trong lòng tôi cũng rất hối hận về những chuyện trước kia. Hôm nay cậu giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ không quên.”

Tuyên Hoài Mân cả cười, nói: “Không phải tôi không thể giúp anh, chẳng qua… tôi giúp anh, anh cũng giúp tôi một chuyện, được không?”

Lâm Kỳ Tuấn đáp: “Được, được!”

Tuyên Hoài Mân nói: “Sau này tôi sẽ đưa ra việc mình cần anh giúp. Thế nhưng anh đừng có quên lời nói của mình, bằng không, tôi mà bị lừa, tôi nhất định sẽ tìm anh báo thù. Chuyện ngày hôm nay, phiền toái của tôi cũng rất lớn, chờ tôi trở về tính xem nên xoay chuyển ra sao đã. Hiện tại tôi chỉ có thể trợ giúp thôi, cuối cùng làm thế nào thì phải xem ý của quân trưởng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nếu tôi không giúp được chuyện này, vậy anh cũng đừng oán hận.”

Lâm Kỳ Tuấn đứng lên, nói: “Không, có cậu hỗ trợ, nhất định tôi sẽ không phải lo lắng nữa. Tôi biết, trong suy nghĩ của quân trưởng, cậu là người cực kỳ quan trọng; lời nói của cậu đa phần đều được hắn coi trọng rất nhiều.”

Việc đội chiếc mũ này lên đầu Tuyên Hoài Mân… thật ra lại rất hợp ý hắn.

Mặc dù biết Lâm Kỳ Tuấn đang nịnh hót, nhưng được Triển Lộ Chiêu coi trọng chính là điều Tuyên Hoài Mân để ý nhất, từ lúc nghe xong, trong lòng hắn vô cùng thích thú.



Sau đó không còn gì để bàn bạc, Tuyên Hoài Mân lên tiếng phải rời đi, Lâm Kỳ Tuấn vội vàng dẫn đường, thân thiết tiễn hắn ra tận cổng chính.

Nhìn ôn thần kia lái xe đi xa rồi mới thở phảo một hơi.

Lâm Kỳ Tuấn quay lại, đi vào nhà ăn, đầy tớ trai đưa lên một tách cà phê nóng và trứng gà chiên, bánh mỳ nóng, hắn vừa mới ăn một miếng lại thấy quản gia tiến vào từ cửa, gọi đầy tớ trai chuẩn bị một ấm trà thơm.

Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Mẫu thân vừa dậy đã uống trà sao? Như vậy không tốt cho dạ dày.”

Quản gia cười nói: “Không phải vừa dậy đã uống trà đâu ạ, lão phu nhân đã dậy từ hai tiếng trước rồi. Bà không quen khí hậu ở thủ đô, luôn nói là bức bối, muốn tới phòng khách nhỏ nghỉ ngơi. Tôi biết cứ mỗi lần thức dậy được khoảng hai tiếng thì phu nhân sẽ gọi trà, cho nên tôi xuống chuẩn bị trước, miễn lúc cần lại rối lên.”

Bàn tay cầm nĩa bạc của Lâm Kỳ Tuấn ngừng lại, gượng cười nói: “Phòng khách nhỏ ở đâu? Tôi nghĩ ông nhớ nhầm rồi. Vừa rồi tôi mới cùng một vị khách thảo luận trong phòng khách nhỏ xong, chắc ông nhìn cửa đóng, bên trong lại có người nên mới đoán là mẫu thân tôi ở bên trong.”

Quản gia không cãi chày cãi cối với hắn, chỉ cười nói: “Tôi còn dám nói suông trước mặt ngài sao? Chắc chắn buổi sáng tôi đã thấy lão phu nhân vào trong phòng khách nhỏ. Phòng khách nhỏ nối với ban công, lão phu nhân nói đó là nơi lịch sự tao nhã, nhiều ngày nay bà thường ngả người hóng mát trên chiếc ghế mềm dài. Chỉ là góc đó khuất mắt nên không nhìn thấy ai nằm thôi.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Lâm Kỳ Tuấn đã xoát cái trắng bệch.

Quản gia hỏi: “Ngài làm sao vậy?”

Lâm Kỳ Tuấn buông dao nĩa xuống, vứt khăn ăn màu trắng trên cổ xuống bàn, đôi mắt như mất hồn mà đi thẳng ra khỏi nhà ăn.

Lên lầu hai, đẩy cánh cửa phòng khách nhỏ ra.

Ban công này được thiết kế rất đặc biệt, nó được che bởi một tấm mành màu tím đậm, xốc lên mới thấy chiếc ghế mềm dài đặt trong góc, chỗ tựa lưng ở ghế mềm rất cao, che chắn mất tầm nhìn.

Hắn đi vòng qua bên kia ban công, vừa di động bước chân xiêu vẹo tựa u hồn, vừa nhìn thấy ở nơi ánh mắt di chuyển đến, nơi dần không còn bị lưng ghế thật cao che khuất, một bóng người hơi lộ ra.

Dáng dấp người nọ cuộn tròn lại trên chiếc ghế mềm rộng lớn kia càng khiến vẻ gầy gò héo hắt rõ ràng hơn.

Lâm Kỳ Tuấn tựa như nhìn thấy Diêm Vương, hắn cảm thấy máu trên người mình bị rút cạn.

Hắn hít một hơi thật mạnh vì hoảng sợ, lảo đảo lui về phía sau, lưng đụng trúng lan can sơn trắng trên ban công, ngây ngẩn mất một hồi mới há miệng run rẩy đến đó quỳ xuống, rút hết toàn bộ sức lực mà gọi: “Mẫu thân.”

Lâm lão phu nhân vốn giấu mặt trong ghế mềm như đã chết, lúc này bỗng nhiên ngồi thẳng lên rồi đứng phắt dậy, khàn giọng nói: “Tôi không phải mẫu thân của cậu, tôi không sinh ra giống súc sinh như vậy! Cơ nghiệp sạch sẽ trăm năm qua thế nhưng lại dính máu người khác rồi!”

Lâm Kỳ Tuấn nhìn hành động của bà, lường trước là mình sẽ bị tát nên nhắm mắt lại chờ, không ngờ trên mặt lại không trúng đòn.

Một luồng gió thổi qua bên người.

Lâm lão phu nhân tiến đến, “bốp” một tiếng, bà lao đầu vào lan can bằng đá trên ban công, mạnh đến nỗi vỡ đầu chảy máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook