[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Chương 5: Quyển 1 - Chương 5

Phong Lộng

27/10/2020

Rốt cuộc Hồng Phúc Hào cũng được thả ngay đêm hôm đó, quay về bến tàu phía tây. Lâm Kỳ Tuấn khi nghe tin liền thở phào một hơi, thấy thuyền trưởng, trao đổi với hắn vài câu rồi hỏi: “Chuyến này không xảy ra chuyện gì đặc biệt chứ?”

Thuyền trưởng lau mồ hôi nói, “Đúng là xui quá, để hải quan tóm trúng thuyền chúng ta. Vừa rời khỏi bến tàu phía bắc là tôi lập tức đích thân xuống kho hàng hóa kiểm tra ngay, đám hải quan kia đúng là thừa nước đục thả câu. Tôi kiểm tra thấy mấy tấm niêm phong bên ngoài rương đều bị lỏng ra, bên trong có nơi bị khuyết một chỗ, phỏng chừng bọn họ đã đem đi không ít thứ, còn thiếu cả mấy chiếc đồng hồ báo thức hiệu Plankc nữa.”

Lân Kỳ Tuấn nói: “Đồng hồ báo thức giá trị gì đâu, kệ bọn hắn lấy.”

Lúc này, người lái chính lên boong thuyền xin chỉ thị của thuyền trưởng, Lâm Kỳ Tuấn nói với thuyền trưởng: “Anh đi làm việc của mình đi.”

Bản thân hắn thì xuống kho hàng hóa tìm chiếc rương mang số hiệu bảy mươi ba.

Nhìn vẻ ngoài nguyên vẹn của nó, hẳn là chưa bị đám người hải quan chú ý tới, trái tim hắn nhẹ nhõm hẳn.

Tuy rằng giúp những kẻ đó chở hàng không ít lần, nhưng hắn chưa từng tự mình kiểm tra, giờ nhìn chằm chằm chiếc rương số bảy mươi ba, mắt hắn lóe sáng, bỗng nhiên nổi lên xung động muốn mở ra nhìn thử bên trong.

Chợt phía sau vang lên tiếng leng keng khiến hắn sợ đến nỗi tim gần như ngừng đập.

Quay đầu lại, hóa ra là một thủy thủ xách thùng nước xuống đây, bất cẩn đụng vào tay vịn cầu thang gây ra tiếng động. Thấy thiếu gia nhìn mình lom lom như vậy, hắn vội vã chuyển thùng nước vào trong góc, sau đó cười ngượng chạy lên trên.

Chịu một trận sợ bóng sợ gió, xung động muốn mở chiếc rương của Lâm Kỳ Tuấn đã không cánh mà bay.

Mắt không thấy, tâm không phiền, hắn hận không thể chặt đứt quan hệ giữa mình và những kẻ này, nếu như mở ra, nhìn thấy thứ đó thì có khác gì nhìn thấy tang chứng đâu? Nhỡ sau này xảy ra việc ngoài ý muốn lại khó trốn tránh trách nhiệm.

Hơn nữa, Triển Lộ Chiêu hung ác như vậy, chắc chắn gã không thích mình chạm vào hàng hóa của gã, không nhất thiết vì chút hiếu kỳ mà liều lĩnh tham gia vào cuộc phiêu lưu trước nòng súng của tên quân phiệt ác độc đó.

Nghĩ vậy, Lâm Kỳ Tuấn lập tức ném chuyện chiếc rương số bảy mươi ba ra sau đầu, lên boong tàu, đi giải quyết việc của mình.

Người thuộc quân Quảng Đông cầm hóa đơn đến nhận hàng, đương nhiên là đến đem cái thứ đồ nguy hiểm chết người kia đi.

Hiện giờ Triển Lộ Chiêu mới vừa tỉnh, Tuyên Hoài Mân một tấc không rời, Triển tư lệnh lại hào hứng chạy đến bệnh viện. Tất cả cấp trên đều vắng mặt, nhưng thật ra lại chẳng có chỗ nào bất tiện, bởi vì việc nhận hàng hóa này luôn do thuộc hạ biết quy tắc đi làm. Bọn họ đã sớm biết cách chia hàng, bán hàng ra sao, không cần nói năng rườm rà.

Đêm, Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam “cải trang” một phen, trở về công quán rồi, tâm trạng cực kỳ nặng nề, y đột nhiên nghĩ đến chị mình, mười tháng mang thai, sắp làm mẹ người ta, đây vốn là thời gian hạnh phúc nhất đời của một người phụ nữ, ấy vậy mà anh rể lại làm ra cái chuyện đáng thất vọng như thế, chắc chắn sau này sẽ nổi lời gièm pha,… bảo y làm sao có thể nhẫn tâm nhìn chị mình đau khổ cho được?

Rồi đột nhiên, y lại nghĩ đến Lâm Kỳ Tuấn, kẻ thời niên thiếu điềm đạm lại vô cùng phong độ, một người có tài có đức, song tại sao mới chỉ mấy năm không gặp mà hắn lại nên nông nỗi này, lại cấu kết với đám người buôn ma túy?

Nhớ lại thời thơ ấu cùng trường, cùng chơi, trong nhà lắp đặt điện thoại khiến hai người vô cùng kinh ngạc. Cuộc điện thoại đầu tiên trong đời, hai người họ chính là cậu nghe giọng tôi, tôi nghe giọng cậu. Giây phút ấy tưởng chừng như cùng trời cuối đất cũng chỉ gần trong gang tấc mà thôi.

Ngẫu nhiên lại nhớ đến điều bản thân tận mắt chứng kiến trên chiếc Hồng Phúc Hào, chiếc rương ma túy đó là thứ cực kỳ xác thực, song thứ đó có thể khẳng định rằng Lâm Kỳ Tuấn cũng nắm được tình hình hay không? Chỉ sợ là chưa hẳn.

Trên những chiếc thuyền viễn dương kiểu này ít nhiều gì vẫn có thể tìm ra kẽ hở. Thuyền trưởng trên thuyền, người lái chính, phó nhì, thậm chí là thủy thủ đều có thể lén lút ôm hàng.

Tuy nhiên, nói đi nói lại, cho dù Kỳ Tuấn không biết chuyện, nhưng thuyền là của hắn, chung quy hắn sẽ không thoát được can hệ.

Hơn nữa, đó không phải một túi hàng nhỏ, mà là đầy một rương hàng. Hắn là chủ thuyền, còn có cả bản kê khai hàng hóa, chẳng lẽ lại có người không coi hắn ra gì mà tráo đổi cả một rương hàng hóa hay sao?

Nếu như Kỳ Tuấn thực sự nắm rõ tình hình, vậy dựa vào quốc pháp thì sẽ không thể tha thứ.

Khi ngồi trên xe hơi, Tuyên Hoài Phong đã hạ quyết tâm, phạm phải tội đó thì chẳng có gì phải do dự, song dù sao tim người cũng đâu phải sắt đá, tuy đã quyết định nhưng vẫn không tránh được cảm giác đau thương buồn bực.

Y nằm dài trên giường suy nghĩ miên man, nghĩ đến chuyện này, rồi lại nghĩ tới chuyện kia, trái tim như bị ai đó dùng năm ngón tay siết chặt lại.

Bạch Tuyết Lam kéo công tắc bóng đèn, nhìn Tuyên Hoài Phong nằm bên gối mình mà đôi mắt long lanh chứa đầy vẻ u ám, hắn vươn tay kéo y lại, thấp giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, sớm biết em như vậy, anh sẽ không đưa em đến bến tàu. Nghe lời anh, nhắm mắt lại ngủ đi.”

Vị tổng trưởng đại nhân đây là có tật giật mình, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng mà lại trưng ra hành động ngoan ngoãn hiếm thấy, không đề xuất bất kể yêu cầu khiến người khác đỏ mặt nào, ngoan ngoãn nằm ngủ.

Ngày kế, Bạch Tuyết Lam nâng cằm người bên gối lên nhìn, thấy mí mắt Tuyên Hoài Phong hơi sưng, tinh thần không tốt, hắn nhíu mày hỏi: “Đêm qua em ngủ không ngon à?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Cứ ngủ được một lúc lại tỉnh. Hết cách, đêm nay em đi ngủ sớm một chút.”

Bạch Tuyết Lam nghe giọng y hơi khàn liền giật mình, “Không được, sợ là ngã bệnh rồi. Anh gọi bác sĩ đến.”

Tuyên Hoài Phong miễn cưỡng cười nói, “Ngủ không ngon là chuyện bình thường thôi mà, anh đừng làm quá lên thế chứ, không cần gọi bác sĩ đâu.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Thà làm quá còn hơn.”

Rung chuông gọi một đầy tớ trai đến, sai hắn đi gọi điện thoại, yêu cầu bác sĩ Jinder tới ngay lập tức.

Chỉ chốc lát sau, đầy tớ trai trở về xin chỉ thị Bạch Tuyết Lam, “Tổng trưởng, người kia nói bác sĩ Jinder vừa vặn đến khám bệnh tại nhà cho người khác rồi, không thể đến ngay lập tức. Nhưng mà bọn họ có nói, bác sĩ Jinder có một người đồng nghiệp làm cùng phòng khám cũng là bác sĩ tây dương, tên là Knapp, tay nghề rất cao, hiện tại người đó có thể lập tức ngồi ô tô tới đây. Có mời người đó đến không ạ?”

Bạch Tuyết Lam suy nghĩ, người có thể cùng mở phòng khám bệnh với bác sĩ Jinder chắc chắn không quá kém, liền nói: “Vậy thì mời vị đó đến.”

Đầy tớ trai vẫn đứng bất động, báo cao, “Vị bác sĩ Knapp này đến khám bệnh tại nhà một chuyến sẽ lấy sáu mươi đồng, ngoài ra còn lấy thêm năm đồng tiền đi lại.”

Bạch Tuyết Lam giận quá hóa cười, “Tôi còn quan tâm mấy chục đồng ấy à? Cái tên sâu bọ ngu ngốc nhà cậu còn không mau mời người ta đến.”

Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ Knapp kia ngồi trên chiếc xe hơi đẹp đẽ đến nơi này, được quản gia dẫn vào phòng.

Tuyên Hoài Phong đã xuống giường rửa mặt, thay đổi quần áo mặc ở nhà. Y vốn không muốn bỗng dưng lại mời bác sĩ tới nhà, chỉ là không lay chuyển được Bạch Tuyết Lam, nếu bác sĩ đã tới rồi thì cũng chỉ có thể lịch sự tiếp đón.

Bác sĩ Knapp bắt tay đầy phong độ với bọn họ, dùng tiếng Trung cứng ngắc hỏi, “Ai? Khó chịu?”



Bạch Tuyết Lam chỉ vào Tuyên Hoài Phong, “Là vị này, Tuyên phó quan.”

Bác sĩ Knapp và bác sĩ Jinder làm chung một phòng khám, ông đã sớm được bác sĩ Jinder kể cho rất nhiều chuyện, nghe đến công quán của hải quan tổng trưởng, ông cũng đoán được là vị phó quan tuấn mỹ kia cần được khám bệnh. Vị Bạch tổng trưởng này vẻ ngoài rất phong độ, song con người lại cực kỳ ngang ngược, hơn nữa lại hay làm lớn chuyện, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, đôi khi còn không chịu nói lý lẽ.

Bác sĩ Knapp nhận được kinh nghiệm từ đồng nghiệp, lại thấy thần sắc Tuyên Hoài Phong chỉ hơi uể oải, nên trong lòng ông liền đưa ra kết luận.

Nếu như gặp bệnh nhân khác, ông sẽ nói thẳng thừng không e ngại, thu tiền xem bệnh xong sẽ rời đi.

Thế nhưng, theo những lời Jinder thuật lại, bác sĩ Knapp hiểu rằng: đứng trước mặt Bạch tổng trưởng là phải cố gắng diễn cho thật tốt, mặc dù trong lòng không cho là đúng nhưng vẫn phải thể hiện bộ dạng nghiêm túc lắng nghe, thái độ nghiêm túc. Ông mời Tuyên Hoài Phong ngồi xuống, làm bộ kiểm tra một lượt cho y thật cẩn thận, lại hỏi tình hình gần đây, “Dạo này, bận rộn đúng không?”

Bạch Tuyết Lam chen miệng, “Bề bộn công việc, hôm qua còn trúng gió đêm.”

Bác sĩ Knapp nói, “Vậy không ổn.”

Bạch Tuyết Lam tiếp lời, “Đúng, rất không ổn. Có phải cậu ấy bị bệnh không?”

Bác sĩ Knapp nghiêm trúc trầm ngâm chốc lát mới đáp: “Bị bệnh, không phải. Chẳng qua, phải nghỉ ngơi thật tốt, không được mệt mỏi.”

Ông thấy Bạch Tuyết Lam dường như không hài lòng bèn vội vàng ho khan một tiếng, bỏ thêm một câu, “Tôi sẽ kê cho ngài ấy một đơn thuốc bổ. Nhất định phải uống.”

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới gật đầu, đang muốn nói gì đó thì đầy tớ trai đến bẩm báo, “Tổng trưởng, ngài có điện thoại.”

Bạch Tuyết Lam đi ra ngoài nghe điện thoại, bác sĩ Knapp và Tuyên Hoài Phong đều thầm thở phào, không nói thêm gì nữa. Bác sĩ Knapp lấy mấy viên thuốc nhỏ trong hòm thuốc đưa cho Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong hỏi, “Là vitamin phải không?”

Bác sĩ Knapp cười một tiếng, trả lời, “Thích, thì uống. Không thích, đừng uống.”

Tuyên Hoài Phong nói tiếng cảm ơn rồi đứng dậy tiễn khách, quản gia đích thân đến phòng thu chi lĩnh tiền trả phí khám bệnh.

Chờ Bạch Tuyết Lam trở về mới phát hiện bác sĩ tây dương kia đã xong việc.

Bạch Tuyết Lam hỏi phải uống thuốc chưa, Tuyên Hoài Phong không muốn nghe hắn lải nhải liền nói đã uống rồi, sau lại hỏi là ai vừa gọi điện đến.

Bạch Tuyết Lam nói, “Điện thoại của tổng lý, anh ta nói có việc muốn thương lượng với anh, e rằng anh phải đến đó một chuyến.”

Tuyên Hoài Phong nói, “Chính sự quan trong hơn, đừng dềnh dàng nữa. Anh đi đi.”

Bạch Tuyết Lam nói, “Anh qua đó nhìn một cái. Em bị bệnh, ở trong công quán nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng tới chỗ làm.”

Tuyên Hoài Phong muốn nói mình không bị bệnh, chẳng qua y biết mình mở miệng cũng chắc chắn không thắng được Bạch Tuyết Lam, nếu chọc cho Bạch Tuyết Lam cáu lên… nói không chừng còn bị ấn xuống giường, cho nên y chỉ mỉm cười.

Cùng Bạch Tuyết Lam ăn sáng xong, chờ Bạch Tuyết Lam rời đi, y ra sau bình phong thay một bộ quần áo ra ngoài, dẫn Tống Nhâm đi tới viện cai nghiện.

Bởi sáng sớm bị việc khám bệnh trì hoãn nên thời gian Tuyên Hoài Phong đến viện cai nghiện muộn hơn thường ngày, vào phòng làm việc của mình, trên mặt bàn đã được đặt năm sáu phần văn kiện, y ngồi xuống xem văn kiện, thấy có người vào hỏi chuyện thì đều trả lời rõ ràng dành mạch.

Khi bận rộn, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.

Dường như mới chỉ chớp mắt thôi đã đến giờ ăn cơm trưa.

Tầng dưới viện cai nghiện có phòng ăn nhỏ, Tuyên Hoài Phong xuống đó lấy hộp cơm, chọn một suất cơm bình thường rồi cũng ngồi ăn với đám người Thái Bình, ánh mắt y quét nhìn bốn phía, thuận miệng hỏi, “Sao không thấy em gái Vạn Sơn vậy?”

Thái Bình nói, “Trường của cô ấy cuối cùng đã có thể dỗ dàng được mấy ông thầy dạy học rồi, phải đến trường thôi.”

Có người cười nói, “Ngọc San quay về đi học, cậu đau lòng rồi nhé.”

Thái Bình đỏ mặt lên, vội vàng minh oan cho mình: “A di đà phật, nghe được tin này, thiếu chút nữa tôi đã định học theo các cụ ngày xưa ở nông thôn mà châm hương ấy chứ. May là cô ấy đi học, chứ bình thường ở đây, cô ấy bướng bỉnh nghịch ngợm biết bao nhiêu. Hai ngày trước còn nói muốn học làm y tá, cô ấy làm rơi hết cả một đống kim tiêm vừa tiêu độc xong xuống đất, chưa kịp mắng mỏ câu nào mà cô ấy đã rơi nước mắt trước rồi.”

Người biết chuyện nói, “Thảo nào mấy hôm trước tôi thoáng thấy cô ấy khóc lóc với cậu, tôi còn tưởng cậu làm gì người ta rồi cơ chứ.”

Thái Bình vô cùng xấu hổ nói: “Tôi… tôi có thể làm gì cô ấy chứ? Tôi có thể bắt nạt cô ấy sao?”

Người chung quanh thấy hắn đỏ mặt như vậy liền nở nụ cười thân thiện song cũng đầy khoái trá.

Tuyên Hoài Phong vừa vùi đầu ăn vừa nghe đám bạn trêu ghẹo Thái Bình, y ngược lại cũng thấy vui, bữa ăn này quả là ngon miệng, xem như tạm thời vứt bỏ sự lo lắng tối qua.

Ăn cơm xong, y quay trở về phòng làm việc tiếp tục công tác.

Không ngờ tầm bốn năm giờ chiều, đầy tớ trai lại vào hỏi, “Có một vị tự xưng Niên xử trưởng bên hải quan nói là thân thích của ngài, muốn gặp ngài. Giờ ngài có muốn gặp mặt không?”

Tuyên Hoài Phong vô cùng kinh ngạc.

Xử trưởng họ Niên, lại là thân thích, nhất định là Niên Lượng Phú.

Người anh rể này luôn chẳng có bất kỳ hứng thú gì với viện cai nghiện, từ lúc chuẩn bị đến khi khai trương hay tận lúc này vẫn chưa từng bước chân qua cửa một lần, thế nào mà hôm nay bỗng nhiên tìm tới đây?

Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ, lẽ nào hắn nhận được tin tức, biết chuyện bản thân làm bị bại lộ?

Nếu là đặc biệt tới cầu tình với mình, mình còn gì để nói với hắn chứ. Khổ nỗi hắn lại cưới người chị duy nhất của mình, hắn cũng là kẻ làm tan nát trái tim của chị ấy.



Đầy tớ trai thấy sắc mặt y hơi xấu, nghĩ rằng vị Niên xử trưởng này cũng giống như vị Charts tiên sinh kia vậy, đều là kẻ không được hoan nghênh, gã thử thăm dò, “Tôi nói với hắn là ngài đang họp, bảo hắn về trước nhé?”

Tuyên Hoài Phong thở dài một hơi, nói: “Cậu mời hắn vào đi.”

Đầy tớ trai mời Niên Lượng Phú đến, Tuyên Hoài Phong đã đứng lên chờ trước cửa, thấy hắn liền nhẹ nhàng gọi một tiếng trước, “Anh rể.”

Y đoán, sợ rằng Niên Lượng Phú đến đây để bàn một số chuyện khiến y khó xử, nếu mới gặp mà đã quá nhiệt tình thì đến lát nữa giải quyết việc chính sẽ khó làm mặt bình thường, cho nên miệng thì xưng hô như vậy, nhưng vẻ mặt thì chẳng hề tươi cười.

Chỉ có điều y trời sinh tuấn tú, cho dù không cười cũng không thể ra vẻ hung dữ được, nhiều nhất là giữa chân mày tô thêm điểm sầu muộn khiến người ta thương tiếc mà thôi.

Niên Lượng Phú chẳng hề chú ý đến sự dị thường của cậu em vợ, tiến vào ngồi trên ghế salon, nhìn đông nhìn tây rồi cười nói: “Hoài Phong, bây giờ cậu uy phong hơn trước nhiều, chỗ lớn thế này đều nghe theo sự chỉ huy của cậu.”

Tuyên Hoài Phong đầy bụng phiền não, nghĩ đến chuyện tốt kẻ này làm ra, y thật muốn đánh hắn một trận nhừ tử, cho hắn mấy cái tát, hỏi hắn tại sao có thể phụ chị mình như vậy; hoặc là nhẫn tâm một chút, gọi mấy gã hộ binh đến trói hắn lại, đưa vào trong tù.

Tuyên Hoài Phong miễn cưỡng cười một tiếng, hỏi: “Sao hôm nay anh rể lại rảnh rỗi đến đây vậy?”

Niên Lượng Phú nói, “Hôm nay anh đến đây là có việc muốn nhờ cậu. Chuyện này… cậu nể mặt chị cậu, tuyệt đối phải giúp đỡ anh.”

Trái tim Tuyên Hoài Phong như bị đâm mạnh một cái, thầm nghĩ, quả nhiên hắn đến đây là muốn mình bao che, vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Tuyệt đối không được!

Y cười lạnh nói, “Anh là anh rể của em, có việc gì đương nhiên em sẽ hỗ trợ. Chẳng qua… anh biết con người em rồi đấy, cho dù anh là thân thích của em, em cũng chỉ giúp anh làm việc hợp pháp, những chuyện vi phạm pháp luật, em tuyệt đối không làm.”

Niên Lượng Phú ngạc nhiên nhìn Tuyên Hoài Phong, sau đó cười rộ lên, “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh còn chuyện phạm pháp gì muốn nhờ cậu làm sao? Anh có một người bạn, trong nhà có thân thích dùng ma túy, bị hại rất thảm. Hắn muốn anh đưa thân thích đó đến viện cai nghiện để cai thuốc, nhưng vì địa vị xã hội của mình nên hắn lo lắng tin tức người nhà nghiện ma túy lộ ra ngoài sẽ làm hại đến thanh danh. Cho nên hắn năn nỉ anh tới hỏi cậu một câu, cậu có thể tìm cách gì đó bí mật đưa thân thích của hắn đến viện cai nghiện để trị liệu hay không. Đương nhiên, anh sẽ không thiếu cậu một phân tiền phí dụng nào hết, cho dù có thu thêm cũng chẳng phải việc không thể thương lượng.”

Tuyên Hoài Phong hơi kinh ngạc.

Y không ngờ Niên Lượng Phú tới đây là muốn làm ăn với viện cai nghiện.

Nếu như anh rể muốn bí mật đưa người bị thuốc phiện làm hại tới cai nghiện, vậy có thể thấy thái độ của hắn đối với thuốc phiện chính là không tán thành.

Chung quy điều này cũng tốt hơn việc cùng một giuộc với đám buôn ma túy.

Tuyên Hoài Phong vốn hết sức thất vọng về hắn, đến lúc này, y lại mơ hồ thấy chút hi vọng. Nói đi nói lại, y đương nhiên không muốn trơ mắt nhìn người chị bụng mang dạ chửa của mình không có chồng.

Nếu Niên Lượng Phú đã có ý hối cải mà thẳng thắn báo cáo hành động phạm pháp với chính phủ để lập công chuộc tội, vậy thì mặc dù hắn không thể giữ được chức vị, nhưng vẫn còn hi vọng giữ được một cái mạng.

Nghĩ tới đây, y rất muốn bàn bạc với Niên Lượng Phú một phen, cho hắn ít lời khuyến cáo, song lời đến khóe miệng lại nhịn xuống được.

Thầm nghĩ, nhìn chuyện tối qua, xem ra Bạch Tuyết Lam đã vạch kế hoạch hành động sau này, bây giờ mình nhất thời xúc động để lộ chân tướng,… Nếu anh ta cải tà quy chính cũng thôi, vạn nhất anh ta không những không thay đổi, trái lại còn âm thầm báo tin tức cho kẻ xấu, vậy chẳng phải là phá hủy chuyện lớn của Bạch Tuyết Lam?

Việc càn quét đám buôn ma túy này, mình coi như không thể giúp được việc gì lớn, vậy chí ít không thể gây ra rắc rối.

Tuyên Hoài Phong lập tức nuốt lời bên mép xuống bụng.

Niên Lượng Phú thấy y hồi lâu không nói mà chỉ dùng con ngươi đen láy sáng bừng nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi chột dạ, cười hỏi, “Thế nào? Sắc mặt cậu hôm nay không tốt, chắc là mệt mỏi rồi đúng không. Hoặc là chị cậu lại nói gì với cậu, khiến cậu giận anh rồi? Mấy ngày nay anh có công vụ trên người nên hơi bận. Cậu cũng làm ở hải quan, đương nhiên phải biết chuyện ở đây rắc rối phức tạp thế nào. Như đã nói qua, rốt cuộc cậu có chịu giúp anh chuyện anh nhờ vả không?” Mới nói mấy câu liền không nhịn được mà đưa tay che miệng, ngáp một cái thật to.

Tối qua Tuyên Hoài Phong thấy hắn chạy đến bến tàu nên chỉ đoán hắn bận rộn cả tối chứ không hoài nghi hắn hút thuốc phiện, y từ tốn đáp, “Đây là chuyện tốt, hơn nữa còn thuộc về bổn phận, lý nào lại không giúp. Trước tiên em sẽ đăng ký theo lời anh nói, để bọn họ chuẩn bị.”

Nói xong, y rút một tờ mẫu đăng ký trong tủ văn kiện ra, vừa điền vừa hỏi, “Tên vị thân thích của bạn anh là gì?”

Niên Lượng Phú trách cứ, “Chẳng phải là muốn bí mật sao, anh báo tên tuổi ra thì còn gì là bí mật nữa? Lẽ nào không nói không thể nhập viện?”

Tuyên Hoài Phong suy tư một hồi, nói: “Người nước mình ưa sĩ diện nên mới lo lắng đến việc này, chứ bọn em chẳng câu nệ gì. Tuy nhiên vẫn cần có một cái tên để đăng ký, anh thuận miệng nói một cái cũng được. Tốt xấu gì cũng phải có một cái tên giả, bằng không lúc đến đây, lẽ nào bác sĩ đến khám rồi y tá đến đưa thuốc cứ gọi A Tam A Tứ loạn cả lên chắc?”

Niên Lượng Phú nói, “Họ gồm mẹ và hai đứa con gái, người mẹ gọi là Mạc Hoa, con gái thì sao nhỉ… Một người tên Triệu Phù, một người tên Triệu Dung đi.”

Hắn giúp Mạc đại nương lấy họ nhà chồng.

Hai người còn lại hắn lấy họ Triệu trong bách gia tính, sau lại dùng hai chữ phù dung làm tên giả cho hai cô em gái của Lục Phù Dung.

Tuyên Hoài Phong ghi tên từng người, đến khi viết đến tuổi tác, thấy hai cô bé mới hơn mười tuổi đã chịu sự đầu độc của ma túy, y thở dài thật dài, nói với Niên Lượng Phú, “Anh rể, anh xem, mấy loại ma túy thuốc phiện này đúng là thứ đồ hại chết người.”

Bởi vì Niên Lượng phú đã từng thương lượng qua với Lục Phù Dung, bản thân nghiện ma túy xem như là người bị hại, mặc dù cảm thụ được sự vui sướng sau khi hút hít nhưng hắn vẫn mang hận với nó, cho nên nghe câu này xong liền cảm thấy hợp ý mình, gật đầu nói, “Không sai, đúng là quá quá hại người, kẻ bán thứ này cho người ta đúng là súc sinh, phải bắn chết mới đúng.”

Tuyên Hoài Phong nghe vậy liền ngẩn ra.

Nghe ý anh rể thật không giống thuận miệng nói cho có lệ.

Nếu chẳng phải tối qua tận mắt chứng kiến hắn đến bến tàu rồi lên Hồng Phúc Hào, vậy thì vô luận thế nào y cũng không tin hắn tham dự vào việc buôn lậu ma túy này.

Song chính miệng hắn đã nói nên bắn chết đám người buôn ma túy này đi, vậy xem ra hắn chẳng những có ý ăn năn, mà còn cảm thấy thẹn trong lòng.

Y vốn đã hạ quyết tâm sắt đá, thấy Niên Lượng Phú biểu hiện như vậy liền nghĩ đến người chị đáng thương của mình, bất tri bất giác, lòng dạ y mềm nhũn, điền xong mẫu đăng ký liền gọi đầy tớ trai đưa đến chỗ bác sĩ, dặn họ làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đón bệnh nhân. Tiếp theo, y ngồi xuống tán gẫu vài câu với Niên Lượng Phú, sắc mặt không còn lạnh nhạt như lúc mới gặp nữa.

Lúc tạm biệt Niên Lượng Phú, Tuyên Hoài Phong đích thân tiễn hắn đến trước ô tô, khẩn thiết nói, “Anh rể, anh và chị em sắp có con gái rồi, trách nhiệm của người làm cha rất lớn đấy. Vì vợ con, anh nhất định phải chăm sóc bản thân cho tót, đừng làm chuyện gì nguy hiểm.”

Niên Lượng Phú muốn cầu cạnh y, cho nên ngoài miệng đồng ý, còn trong đầu thì ngập tràn suy nghĩ muốn đi thăm hỏi Lục Phù Dung, thuận tiện hưởng thụ ma túy và sự sung sướng thể xác với người đẹp, hắn nào có thật sự để những lời này vào tai.

Thuận miệng nói lấy lệ một câu liền lên xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook