[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh
Chương 36: Quyển 3 - Chương 24
Phong Lộng
27/10/2020
Phía quân Quảng Đông cũng là một đêm ngựa đổ người ngã.
Tin tức Khương ngự y nửa đêm đột tử, Khương sư trưởng đại náo đồn cảnh sát truyền đến bệnh viện. Vì đêm đã khuya, Triển Lộ Chiêu đã đi ngủ. Người báo tin tới trước cửa phòng bệnh thì bị Tuyên Hoài Mân ngăn lại, nghe xong tin tức, Tuyên Hoài Mân ngoài kinh ngạc lại có chút thoải mái khó tả.
Hắn không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối giấc ngủ của quân trưởng, ỷ vào thân phận phó quan quân trưởng của mình, hắn thẳng tay đuổi người báo tin đi, bản thân thì đến phòng điện thoại bệnh viện gọi vài cuộc hỏi han sự việc liên quan.
Hôm sau, Triển Lộ Chiêu thức dậy từ sáng sớm.
Hôm nay Tuyên Hoài Phong sẽ được Bạch Tuyết Lam đích thân đưa đến tay mình, sao tinh thần Triển Lộ Chiêu lại không hưng phấn cho được. Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, bởi vậy mà hắn cũng tươi cười nhiều với Tuyên Hoài Mân.
Triển Lộ Chiêu để Tuyên Hoài Mân hầu hạ rửa mặt, ngồi xuống cạnh bàn ăn nhỏ trong phòng bệnh riêng, ăn bữa sáng còn đang nóng hổi.
Tuyên Hoài Mân ở bên cạnh rót nước cho hắn, vừa nhìn hắn ngon miệng cắn bánh mì nướng kẹp thịt, vừa hời hợt báo cáo tin tức đêm qua.
Triển Lộ Chiêu kinh ngạc hỏi: “Đây là chuyện tối qua?”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Đúng, tối qua lúc tin tức được chuyển tới thì quân trưởng đã ngủ, bọn họ không dám quấy rầy quân trưởng nghỉ ngơi.”
Triển Lộ Chiêu cười lạnh hỏi: “Đúng là quan tâm chăm sóc tốt quá nhỉ, rốt cuộc là bọn chúng không dám quấy rầy hay có người khiến bọn chúng không dám quấy rầy?”
Tuyên Hoài Mân nghe được giọng điệu khác lạ nên không dám lên tiếng.
Triển Lộ Chiêu ném chiếc bánh mì nướng kẹp thịt trên tay về phía Tuyên Hoài Mân, mặt âm trầm như mây đen, vỗ bàn quát: “Mày là cái thứ gì cơ chứ! Dám tự ý quyết định thay bản quân trưởng, tưởng rằng được bản quân trưởng thương một tí thì bản quân trưởng sẽ bị mày quay vòng vòng phỏng?”
Hắn đã tức giận, Tuyên Hoài Mân không thể ngồi nữa, vội vã đứng dậy, buông xuôi hai tay dán cạnh đùi, đứng cúi đầu.
Chiếc bánh mì nướng kẹp thịt kia bắn lên người, thịt mỡ lẫn bánh lấm tấm trên áo sơ mi nhưng không dám phủi đi.
Đến khi Triển Lộ Chiêu nổi giận xong một trận, Tuyên Hoài Mân mới khẽ lên tiếng: “Quân trưởng bớt giận. Khương ngự y quả thực có bản lĩnh, song trời còn có lúc mưa gió thất thường, đâu ai tránh được. Người chết không thể sống lại, vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn, trong lòng có thương tiếc ông ấy cũng nên thả lỏng một chút, đừng để ảnh hưởng sức khỏe.”
Triển Lộ Chiêu tức giận. “Một lão già chết cũng chết rồi, có gì phải thương tiếc? Chẳng qua việc của anh trai cậu đang tiến hành thuận lợi, đột nhiên xảy ra chuyện thế này khiến người ta cực kỳ khó chịu. Cậu đã hỏi qua Khương sư trưởng xem rốt cuộc Khương ngự y bị xe đâm chết thế nào chưa?”
Tuyên Hoài Mân hỏi dò: “Quân trưởng Hoài nghi…”
Triển Lộ Chiêu nói: “Tôi thấy con chó điên họ Bạch kia chuyện gì cũng dám làm. Khương ngự y cũng thật là, trong thành loạn như thế, hải quan lại luôn chăm chú theo dõi người thuộc quân Quảng Đông, vậy mà lão ta dám đêm hôm ra ngoài chạy loạn. Không có người nói với lão hả? Tại sao lão ra vào hành quán lại không ai chú ý?”
Tuyên Hoài Mân nắm chức vị phó quan này thực sự rất tròn trách nhiệm, lập tức đáp. “Chuyện này tôi đã để ý rồi, còn cố tình hỏi qua. Khương ngự y thân già lòng không già, gần đây hay qua lại với một kỹ nữ ở thành Đông, buổi tối thường bí mật đi gặp. Khương sư trưởng nể ông ta là trưởng bối, không đành lòng gạt bỏ hứng thú của ông ta nên thường tạo điều kiện cho ông ta dễ dàng ra vào hành quán, còn phái thêm mấy người theo bảo vệ. Xảy ra chuyện này, trong lòng Khương sư trưởng cũng rất hổ thẹn, nếu hắn không hỗ trợ, thúc thúc hắn đã không ra ngoài vào tuổi tối, cũng đã không bị xem đâm chết. Quân trưởng nghĩ xem, có Khương sư trưởng tận lực sắp xếp, việc này rất cơ mật, cho dù người hải quan muốn đối phó Khương ngự y cũng làm sao biết được Khương ngự y ra ngoài lúc nào, ra ngoài thì đi đường gì? Cho nên tôi thấy việc này có vẻ không phải hải quan làm. Chỉ là… xem ra trên đầu chữ sắc có một cây đao, tài y thuật của Khương ngự y xem như có thể quyết định việc sống chết của người khác, kết quả chỉ vì chút sắc dục mà chôn vùi tính mạng mình.”
Câu nói sau cùng của hắn ấn giấu chút nhắc nhở, chẳng qua hắn không dám nói quá sâu, sợ Triển Lộ Chiêu mắng mình đố kị.
Chẳng hiểu sao Triển Lộ Chiêu lại như không nghe được lời hắn, mắt nhìn chiếc giường trắng muốt đối diện chằm chằm, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Một lát, Triển Lộ Chiêu hỏi: “Bắt được kẻ đâm chết người chứ?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Bắt được, là một gã đàn ông hai mươi tuổi, họ Chu. Tối qua Khương sư trưởng đến đồn cảnh sát một chuyến, đích thân thẩm vấn, bắt hắn cung khai toàn bộ. Hóa ra cũng là cái loại quỷ tha ma bắt, trước kia hắn đã từng đâm chết người, ỷ vào việc trong nhà có ít tiền nên may mắn qua chuyện.”
Lần trước, Bạch Tuyết Lam mượn cớ khai trương viện cai nghiện bày tiệc rượu đãi khách, đằng sau thì ngầm cướp súng ống đạn dược, bắn lén người ta. Tác phong cường đạo coi trời bằng vung ấy đã để lại cho Triển Lộ Chiêu ấn tượng sâu sắc.
Từ lúc nghe Khương ngự y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triển Lộ Chiêu đã lập tức nghi ngờ Bạch Tuyết Lam.
Hiện tại nghe Tuyên Hoài Mân nói người đâm chết Khương ngự y đã từng có tiền án, sau khi liên hệ trước sau bèn cảm thấy rất chính đáng, lúc này mới thả lỏng cảnh giác.
Triển Lộ Chiêu cười lạnh. “Lái xe đâm chết người, trốn thoát một lần. Lần này hắn không còn cái may mắn này nữa đâu.”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Đương nhiên, hắn đâm chết thúc thúc người ta, cho dù chất cả tòa núi vàng trước mắt, Khương sư trưởng vẫn sẽ không buông tha hắn. Khương sư trưởng nói, tối qua lúc đến đồn cảnh sát, họ Chu còn đang say khướt mà ngủ, đám người đồn cảnh sát rặt một lũ trứng ung, nói gì mà say quá nên không thể thẩm vấn, phải chờ hắn tỉnh rượu mới tính. Khương sư trưởng không nói hai lời, sai người lấy đao nạy mười cái móng tay hắn, hắn lập tức tỉnh rượu.”
Triển Lộ Chiêu chẳng ừ hử gì, bực mình nói: “Lão Khương này làm gì cũng thích máu chảy đầm đìa.”
Tuyên Hoài Mân nhìn sắc mặt hắn không còn âm trầm như trước bèn ngồi sát cạnh hắn, cười bồi đáp lời: “Cũng đúng. Tuy nhiên, chẳng phải tư lệnh là người thích kiểu làm việc đầm đìa máu tươi này sao?”
Triển Lộ Chiêu trừng mắt với hắn: “Bớt khiêu khích đi! Đừng tưởng tôi không biết, thúc thúc tôi ghét cậu, trong lòng cậu kiêng dè ông ấy. Tôi cảnh cáo cậu trước, thân sơ khác biệt, trong lòng bản quân trưởng, một trăm người như cậu so ra vẫn kém một thúc thúc của tôi. Cậu vừa nói toàn bộ hộ binh Khương sư trưởng phái cho lão đều chết hết?”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Sao có thể chứ? Ba gã hộ binh thì chết một, hai bị thương.”
Toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt lên người Triển Lộ Chiêu, quả thực đoán khá rõ tâm tư Triển Lộ Chiêu.
Chưa chờ Triển Lộ Chiêu nói gì, hắn lại đứng lên, chủ động nói: “Quân trưởng nghĩ thật chu đáo, rốt cuộc vẫn nên hỏi người sống thì tốt hơn. Không biết hai gã hộ binh bị thương đã tỉnh chưa, tôi gọi điện hỏi một chút.”
Bởi vậy, hắn lập tức rời đi, để một mình Triển Lộ Chiêu ngồi trong phòng bệnh.
Khi nãy trút cơn giận, Triển Lộ Chiêu dùng bánh mì kẹp thịt ném Tuyên Hoài Mân, giờ trong đĩa sứ trên bàn đã trống không, chẳng còn bánh ăn, chỉ còn bát cháo hoa nửa nóng nửa lạnh. Hắn cầm bát cháo hoa lên uống cạn một hơi, đặt bát xuống, nhìn đồng hồ treo trên tường mới phát hiện bây giờ kim đồng hồ mới chỉ bảy giờ.
Lúc này, Triển Lộ Chiêu không khỏi hối hận hôm qua nhất thời nhẹ dạ nên cho Bạch Tuyết Lam thêm một ngày, để giờ cơm tối hôm nay hắn mới đưa Tuyên Hoài Phong đến.
Từng giây từng phút này thật quá khó chịu, làm sao có thể chờ đến giờ cơm tối đây?
Nghĩ tới hôm qua lúc mớm thuốc cho Tuyên Hoài Phong, hương vị ngọt ngào nếm được ấy khiến Triển Lộ Chiêu nghĩ như muốn nổ tung đầu cũng chẳng biết nên ca ngợi thế nào. Đôi môi đó chẳng biết được làm từ gì mà lại có thể mềm mại, lại có thể non nớt đến thế. Triển Lộ Chiêu ôm lấy y, y vẫn chẳng hề hay biết, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn, hơi thở nhẹ nhàng tựa hoa lan phả lên mặt Triển Lộ Chiêu, khiến tâm can hắn ngứa ngáy.
Bây giờ hồi tưởng lại, cái cảm giác ngứa ngáy dưới đáy lòng lại nổi lên, cổ họng căng ra như thèm khát.
Cảm giác mềm mại ấy còn phảng phất lưu lại trên môi. Triển Lộ Chiêu vừa hồi tưởng vừa đặt ngón tay mình lên môi, tựa hồ Tuyên Hoài Phong đang thật sự hôn trên đôi môi mình.
Tổ tông hắn chứ, hôn một cái đã sướng muốn chết thế này, nếu quả thực làm cái việc đó thì không biết còn sướng mất hồn mất vía đến thế nào nữa.
Sự thật hiển nhiên là tất cả đám phụ nữ Quảng Đông lẫn thủ đô, thậm chí là đám gái thượng đẳng khắp nước gộp lại cũng chẳng thể sánh bằng hương vị của người nọ trên giường.
Triển Lộ Chiêu đang tự mình tận hưởng vui thú, Tuyên Hoài Mân lại mở cửa bước vào, thấy thần thái hắn thì ngẩn ra, rồi hiểu vấn đề gần như lập tức, sắc mặt không sao đẹp nổi.
Triển Lộ Chiêu đâu để ý sắc mặt Tuyên Hoài Mân thế nào, ngược lại còn khó chịu khi Tuyên Hoài Mân cắt đứt dòng tưởng tưởng đầy lạc thú của mình, bởi vậy liền thu nụ cười khao khát lại, buông bàn tay mân mê môi xuống, bày khí thế quân trưởng uy nghiêm hỏi Tuyên Hoài Mân: “Thế nào?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Đã gọi điện tới hỏi. Một hộ binh bị thương vừa tỉnh, ăn nói rất rõ ràng. Hỏi hắn chuyện tối hôm qua, hắn bảo vốn mọi chuyện tối qua đều tốt, vẫn theo Khương ngự y tới gặp một kỹ nữ tên Thúy Hỉ như bình thường, nơi đó rất quen thuộc, bọn họ đã đến đấy nhiều lần. Khương ngự y chơi rất hứng khởi, ở trong phòng uống chút rượu với Thủy Hỉ, sau đó dùng xe kéo quay trở về hành quán như mọi khi. Không ngờ trên đường bị một chiếc xe hơi như phát điên đâm phải, sau đó hắn chẳng còn biết gì nữa, tỉnh lại mới hay mình đang trong bệnh viện.”
Triển Lộ Chiêu nghe cẩn thận, không tìm thấy điểm đáng ngờ, gật đầu.
Hung thủ giết người là kẻ có tiền án, lại có lời nói căn cứ chính xác từ hộ binh, xem ra việc này thực sự là ngoài ý muốn.
Nếu là Bạch Tuyết Lam hạ thủ, hắn nhất định sẽ moi móc phương thuốc từ miệng Khương ngự y, nhưng Khương ngự y vừa đi ra từ nhà của kỹ nữ đã bị xe đâm chết, xem ra bên đó tuyệt không có khả năng tra khảo ra phương thuốc. Không có phương thuốc mà lại dùng xe đâm chết Khương ngự y thì chẳng phải là muốn lấy mạng Tuyên Hoài Phong sao?
Ngay cả khi Bạch Tuyết Lam là tên điên hoàn toàn không hành động theo lẽ thường thì Triển Lộ Chiêu vẫn dám khẳng định: Tên điên đó tuyệt đối không mang tính mạng Tuyên Hoài Phong ra làm trò điên cuồng.
Triển Lộ Chiêu suy nghĩ trước sau một hồi mới yên tâm lại.
Hắn nào để ý đến chuyện Khương ngự y chết, bất quá chuyện ngoài ý muốn này đừng khiến việc Tuyên Hoài Phong rơi vào tay mình hỏng bét.
Triển Lộ Chiêu nhấc chân lên bắt chéo đắc ý lắc lắc, nói với Tuyên Hoài Mân: “May mà tôi đã có chuẩn bị, sớm bảo Khương ngự y sao chép một bản phương thuốc để ở chỗ tôi. Bằng không cậu bảo bây giờ phải làm sao chứ?”
Tuyên Hoài Mân hận không thể xé phương thuốc dự bị ấy, chỉ là không dám lộ ra mặt, cười khổ nịnh hót một câu: “Quân trưởng anh minh.”
Triển Lộ Chiêu cau mày. “Xem cậu đi, cười còn khó coi hơn khóc. Cậu yên tâm, anh trai cậu đến chỗ tôi rồi, tôi sẽ không bạc đãi cậu ấy, cũng không bạc đãi cậu. Trong chuyện này cậu đã có công vất vả, tôi đều nhớ rõ hết.”
Tuyên Hoài Mân giật mình, đang muốn hỏi cẩn thận xem không bạc đãi rốt cuộc là không bạc đãi ở phương diện nào? Chưa kịp mở miệng thì tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới.
Một hộ binh tiến vào báo cáo: “Quân trưởng, điện thoại của cục cảnh sát.”
Triển Lộ Chiêu đánh mắt với Tuyên Hoài Mân, Tuyên Hoài Mân nói. “Tôi đi nhận.” Nói xong liền đi.
Chỉ chốc lát sau Tuyên Hoài Mân đã trở về phòng bệnh, nói với Triển Lộ Chiêu: “Khương sư trưởng tự ý thẩm vấn phạm nhân ở đồn cảnh sát, thẩm vấn xong còn xử tử phạm nhân. Người cục cảnh sát rất tức giận, nói đây là dùng hình phạt riêng, huống chi chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát, ảnh hưởng càng nghiêm trọng. Bọn họ muốn quân Quảng Đông chúng ta giao người. Đúng rồi, còn nói Khương sư trưởng dẫn binh xông vào đồn cảnh sát giết chết một tuần cảnh.”
Triển Lộ Chiêu chẳng để tâm, đáp: “Mấy chuyện linh tinh này chẳng qua mượn cớ đòi tí tiền từ chúng ta thôi. Khương sư trưởng vì tư lệnh lập không ít công lao, thúc thúc hắn cũng từng có công. Quân Quảng Đông chúng ta tuyệt không để bản thân chịu thiệt, cậu đi xem xem, sau đó xử lý việc này.”
Tuyên Hoài Mân cố ý tỏ ra trù trừ, hỏi dò: “Sợ rằng tư lệnh sẽ giao việc cục cảnh sát cho Trương phó quan giải quyết. Tôi tùy tiện nhúng tay chắc không tốt lắm đâu nhỉ?”
Triển Lộ Chiêu đưa tay bấm mạnh lên mông hắn, cười mắng: “Đừng giả đò với lão tử. Tư lệnh thừa dịp tôi bị thương liền triệt sạch công vụ trên tay cậu giao cho Trương phó quan làm, chẳng phải cậu buồn lắm đấy hả? Bây giờ lão tử cho cậu công việc như thế là muốn tốt cho cậu, cậu còn làm giá con mẹ gì thế? Lão Khương bây giờ đang rất được trọng dụng, cậu làm việc cho hắn ân cần một tí, hắn cũng sẽ nợ cậu một mối ân tình, buôn bán có lợi đấy. Được rồi, mau cút đi làm việc cho lão tử đi!”
Tuyên Hoài Mân chỉ nói ngoài miệng một chút, chứ thực ra sao hắn lại chẳng biết quân trưởng suy nghĩ cho mình.
Trong lòng Tuyên Hoài Mân ngọt ngào như rót mật, cười thật tươi với Triển Lộ Chiêu, cúi mạnh người xuống ôm cổ Triển Lộ Chiêu, hôn chụt một cái lên môi hắn.
Chờ khi Triển Lộ Chiêu kịp phản ứng thì hắn đã buông tay, thoải mái bước ra khỏi phòng bệnh
Tin tức Khương ngự y nửa đêm đột tử, Khương sư trưởng đại náo đồn cảnh sát truyền đến bệnh viện. Vì đêm đã khuya, Triển Lộ Chiêu đã đi ngủ. Người báo tin tới trước cửa phòng bệnh thì bị Tuyên Hoài Mân ngăn lại, nghe xong tin tức, Tuyên Hoài Mân ngoài kinh ngạc lại có chút thoải mái khó tả.
Hắn không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối giấc ngủ của quân trưởng, ỷ vào thân phận phó quan quân trưởng của mình, hắn thẳng tay đuổi người báo tin đi, bản thân thì đến phòng điện thoại bệnh viện gọi vài cuộc hỏi han sự việc liên quan.
Hôm sau, Triển Lộ Chiêu thức dậy từ sáng sớm.
Hôm nay Tuyên Hoài Phong sẽ được Bạch Tuyết Lam đích thân đưa đến tay mình, sao tinh thần Triển Lộ Chiêu lại không hưng phấn cho được. Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, bởi vậy mà hắn cũng tươi cười nhiều với Tuyên Hoài Mân.
Triển Lộ Chiêu để Tuyên Hoài Mân hầu hạ rửa mặt, ngồi xuống cạnh bàn ăn nhỏ trong phòng bệnh riêng, ăn bữa sáng còn đang nóng hổi.
Tuyên Hoài Mân ở bên cạnh rót nước cho hắn, vừa nhìn hắn ngon miệng cắn bánh mì nướng kẹp thịt, vừa hời hợt báo cáo tin tức đêm qua.
Triển Lộ Chiêu kinh ngạc hỏi: “Đây là chuyện tối qua?”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Đúng, tối qua lúc tin tức được chuyển tới thì quân trưởng đã ngủ, bọn họ không dám quấy rầy quân trưởng nghỉ ngơi.”
Triển Lộ Chiêu cười lạnh hỏi: “Đúng là quan tâm chăm sóc tốt quá nhỉ, rốt cuộc là bọn chúng không dám quấy rầy hay có người khiến bọn chúng không dám quấy rầy?”
Tuyên Hoài Mân nghe được giọng điệu khác lạ nên không dám lên tiếng.
Triển Lộ Chiêu ném chiếc bánh mì nướng kẹp thịt trên tay về phía Tuyên Hoài Mân, mặt âm trầm như mây đen, vỗ bàn quát: “Mày là cái thứ gì cơ chứ! Dám tự ý quyết định thay bản quân trưởng, tưởng rằng được bản quân trưởng thương một tí thì bản quân trưởng sẽ bị mày quay vòng vòng phỏng?”
Hắn đã tức giận, Tuyên Hoài Mân không thể ngồi nữa, vội vã đứng dậy, buông xuôi hai tay dán cạnh đùi, đứng cúi đầu.
Chiếc bánh mì nướng kẹp thịt kia bắn lên người, thịt mỡ lẫn bánh lấm tấm trên áo sơ mi nhưng không dám phủi đi.
Đến khi Triển Lộ Chiêu nổi giận xong một trận, Tuyên Hoài Mân mới khẽ lên tiếng: “Quân trưởng bớt giận. Khương ngự y quả thực có bản lĩnh, song trời còn có lúc mưa gió thất thường, đâu ai tránh được. Người chết không thể sống lại, vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn, trong lòng có thương tiếc ông ấy cũng nên thả lỏng một chút, đừng để ảnh hưởng sức khỏe.”
Triển Lộ Chiêu tức giận. “Một lão già chết cũng chết rồi, có gì phải thương tiếc? Chẳng qua việc của anh trai cậu đang tiến hành thuận lợi, đột nhiên xảy ra chuyện thế này khiến người ta cực kỳ khó chịu. Cậu đã hỏi qua Khương sư trưởng xem rốt cuộc Khương ngự y bị xe đâm chết thế nào chưa?”
Tuyên Hoài Mân hỏi dò: “Quân trưởng Hoài nghi…”
Triển Lộ Chiêu nói: “Tôi thấy con chó điên họ Bạch kia chuyện gì cũng dám làm. Khương ngự y cũng thật là, trong thành loạn như thế, hải quan lại luôn chăm chú theo dõi người thuộc quân Quảng Đông, vậy mà lão ta dám đêm hôm ra ngoài chạy loạn. Không có người nói với lão hả? Tại sao lão ra vào hành quán lại không ai chú ý?”
Tuyên Hoài Mân nắm chức vị phó quan này thực sự rất tròn trách nhiệm, lập tức đáp. “Chuyện này tôi đã để ý rồi, còn cố tình hỏi qua. Khương ngự y thân già lòng không già, gần đây hay qua lại với một kỹ nữ ở thành Đông, buổi tối thường bí mật đi gặp. Khương sư trưởng nể ông ta là trưởng bối, không đành lòng gạt bỏ hứng thú của ông ta nên thường tạo điều kiện cho ông ta dễ dàng ra vào hành quán, còn phái thêm mấy người theo bảo vệ. Xảy ra chuyện này, trong lòng Khương sư trưởng cũng rất hổ thẹn, nếu hắn không hỗ trợ, thúc thúc hắn đã không ra ngoài vào tuổi tối, cũng đã không bị xem đâm chết. Quân trưởng nghĩ xem, có Khương sư trưởng tận lực sắp xếp, việc này rất cơ mật, cho dù người hải quan muốn đối phó Khương ngự y cũng làm sao biết được Khương ngự y ra ngoài lúc nào, ra ngoài thì đi đường gì? Cho nên tôi thấy việc này có vẻ không phải hải quan làm. Chỉ là… xem ra trên đầu chữ sắc có một cây đao, tài y thuật của Khương ngự y xem như có thể quyết định việc sống chết của người khác, kết quả chỉ vì chút sắc dục mà chôn vùi tính mạng mình.”
Câu nói sau cùng của hắn ấn giấu chút nhắc nhở, chẳng qua hắn không dám nói quá sâu, sợ Triển Lộ Chiêu mắng mình đố kị.
Chẳng hiểu sao Triển Lộ Chiêu lại như không nghe được lời hắn, mắt nhìn chiếc giường trắng muốt đối diện chằm chằm, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Một lát, Triển Lộ Chiêu hỏi: “Bắt được kẻ đâm chết người chứ?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Bắt được, là một gã đàn ông hai mươi tuổi, họ Chu. Tối qua Khương sư trưởng đến đồn cảnh sát một chuyến, đích thân thẩm vấn, bắt hắn cung khai toàn bộ. Hóa ra cũng là cái loại quỷ tha ma bắt, trước kia hắn đã từng đâm chết người, ỷ vào việc trong nhà có ít tiền nên may mắn qua chuyện.”
Lần trước, Bạch Tuyết Lam mượn cớ khai trương viện cai nghiện bày tiệc rượu đãi khách, đằng sau thì ngầm cướp súng ống đạn dược, bắn lén người ta. Tác phong cường đạo coi trời bằng vung ấy đã để lại cho Triển Lộ Chiêu ấn tượng sâu sắc.
Từ lúc nghe Khương ngự y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triển Lộ Chiêu đã lập tức nghi ngờ Bạch Tuyết Lam.
Hiện tại nghe Tuyên Hoài Mân nói người đâm chết Khương ngự y đã từng có tiền án, sau khi liên hệ trước sau bèn cảm thấy rất chính đáng, lúc này mới thả lỏng cảnh giác.
Triển Lộ Chiêu cười lạnh. “Lái xe đâm chết người, trốn thoát một lần. Lần này hắn không còn cái may mắn này nữa đâu.”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Đương nhiên, hắn đâm chết thúc thúc người ta, cho dù chất cả tòa núi vàng trước mắt, Khương sư trưởng vẫn sẽ không buông tha hắn. Khương sư trưởng nói, tối qua lúc đến đồn cảnh sát, họ Chu còn đang say khướt mà ngủ, đám người đồn cảnh sát rặt một lũ trứng ung, nói gì mà say quá nên không thể thẩm vấn, phải chờ hắn tỉnh rượu mới tính. Khương sư trưởng không nói hai lời, sai người lấy đao nạy mười cái móng tay hắn, hắn lập tức tỉnh rượu.”
Triển Lộ Chiêu chẳng ừ hử gì, bực mình nói: “Lão Khương này làm gì cũng thích máu chảy đầm đìa.”
Tuyên Hoài Mân nhìn sắc mặt hắn không còn âm trầm như trước bèn ngồi sát cạnh hắn, cười bồi đáp lời: “Cũng đúng. Tuy nhiên, chẳng phải tư lệnh là người thích kiểu làm việc đầm đìa máu tươi này sao?”
Triển Lộ Chiêu trừng mắt với hắn: “Bớt khiêu khích đi! Đừng tưởng tôi không biết, thúc thúc tôi ghét cậu, trong lòng cậu kiêng dè ông ấy. Tôi cảnh cáo cậu trước, thân sơ khác biệt, trong lòng bản quân trưởng, một trăm người như cậu so ra vẫn kém một thúc thúc của tôi. Cậu vừa nói toàn bộ hộ binh Khương sư trưởng phái cho lão đều chết hết?”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Sao có thể chứ? Ba gã hộ binh thì chết một, hai bị thương.”
Toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt lên người Triển Lộ Chiêu, quả thực đoán khá rõ tâm tư Triển Lộ Chiêu.
Chưa chờ Triển Lộ Chiêu nói gì, hắn lại đứng lên, chủ động nói: “Quân trưởng nghĩ thật chu đáo, rốt cuộc vẫn nên hỏi người sống thì tốt hơn. Không biết hai gã hộ binh bị thương đã tỉnh chưa, tôi gọi điện hỏi một chút.”
Bởi vậy, hắn lập tức rời đi, để một mình Triển Lộ Chiêu ngồi trong phòng bệnh.
Khi nãy trút cơn giận, Triển Lộ Chiêu dùng bánh mì kẹp thịt ném Tuyên Hoài Mân, giờ trong đĩa sứ trên bàn đã trống không, chẳng còn bánh ăn, chỉ còn bát cháo hoa nửa nóng nửa lạnh. Hắn cầm bát cháo hoa lên uống cạn một hơi, đặt bát xuống, nhìn đồng hồ treo trên tường mới phát hiện bây giờ kim đồng hồ mới chỉ bảy giờ.
Lúc này, Triển Lộ Chiêu không khỏi hối hận hôm qua nhất thời nhẹ dạ nên cho Bạch Tuyết Lam thêm một ngày, để giờ cơm tối hôm nay hắn mới đưa Tuyên Hoài Phong đến.
Từng giây từng phút này thật quá khó chịu, làm sao có thể chờ đến giờ cơm tối đây?
Nghĩ tới hôm qua lúc mớm thuốc cho Tuyên Hoài Phong, hương vị ngọt ngào nếm được ấy khiến Triển Lộ Chiêu nghĩ như muốn nổ tung đầu cũng chẳng biết nên ca ngợi thế nào. Đôi môi đó chẳng biết được làm từ gì mà lại có thể mềm mại, lại có thể non nớt đến thế. Triển Lộ Chiêu ôm lấy y, y vẫn chẳng hề hay biết, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn, hơi thở nhẹ nhàng tựa hoa lan phả lên mặt Triển Lộ Chiêu, khiến tâm can hắn ngứa ngáy.
Bây giờ hồi tưởng lại, cái cảm giác ngứa ngáy dưới đáy lòng lại nổi lên, cổ họng căng ra như thèm khát.
Cảm giác mềm mại ấy còn phảng phất lưu lại trên môi. Triển Lộ Chiêu vừa hồi tưởng vừa đặt ngón tay mình lên môi, tựa hồ Tuyên Hoài Phong đang thật sự hôn trên đôi môi mình.
Tổ tông hắn chứ, hôn một cái đã sướng muốn chết thế này, nếu quả thực làm cái việc đó thì không biết còn sướng mất hồn mất vía đến thế nào nữa.
Sự thật hiển nhiên là tất cả đám phụ nữ Quảng Đông lẫn thủ đô, thậm chí là đám gái thượng đẳng khắp nước gộp lại cũng chẳng thể sánh bằng hương vị của người nọ trên giường.
Triển Lộ Chiêu đang tự mình tận hưởng vui thú, Tuyên Hoài Mân lại mở cửa bước vào, thấy thần thái hắn thì ngẩn ra, rồi hiểu vấn đề gần như lập tức, sắc mặt không sao đẹp nổi.
Triển Lộ Chiêu đâu để ý sắc mặt Tuyên Hoài Mân thế nào, ngược lại còn khó chịu khi Tuyên Hoài Mân cắt đứt dòng tưởng tưởng đầy lạc thú của mình, bởi vậy liền thu nụ cười khao khát lại, buông bàn tay mân mê môi xuống, bày khí thế quân trưởng uy nghiêm hỏi Tuyên Hoài Mân: “Thế nào?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Đã gọi điện tới hỏi. Một hộ binh bị thương vừa tỉnh, ăn nói rất rõ ràng. Hỏi hắn chuyện tối hôm qua, hắn bảo vốn mọi chuyện tối qua đều tốt, vẫn theo Khương ngự y tới gặp một kỹ nữ tên Thúy Hỉ như bình thường, nơi đó rất quen thuộc, bọn họ đã đến đấy nhiều lần. Khương ngự y chơi rất hứng khởi, ở trong phòng uống chút rượu với Thủy Hỉ, sau đó dùng xe kéo quay trở về hành quán như mọi khi. Không ngờ trên đường bị một chiếc xe hơi như phát điên đâm phải, sau đó hắn chẳng còn biết gì nữa, tỉnh lại mới hay mình đang trong bệnh viện.”
Triển Lộ Chiêu nghe cẩn thận, không tìm thấy điểm đáng ngờ, gật đầu.
Hung thủ giết người là kẻ có tiền án, lại có lời nói căn cứ chính xác từ hộ binh, xem ra việc này thực sự là ngoài ý muốn.
Nếu là Bạch Tuyết Lam hạ thủ, hắn nhất định sẽ moi móc phương thuốc từ miệng Khương ngự y, nhưng Khương ngự y vừa đi ra từ nhà của kỹ nữ đã bị xe đâm chết, xem ra bên đó tuyệt không có khả năng tra khảo ra phương thuốc. Không có phương thuốc mà lại dùng xe đâm chết Khương ngự y thì chẳng phải là muốn lấy mạng Tuyên Hoài Phong sao?
Ngay cả khi Bạch Tuyết Lam là tên điên hoàn toàn không hành động theo lẽ thường thì Triển Lộ Chiêu vẫn dám khẳng định: Tên điên đó tuyệt đối không mang tính mạng Tuyên Hoài Phong ra làm trò điên cuồng.
Triển Lộ Chiêu suy nghĩ trước sau một hồi mới yên tâm lại.
Hắn nào để ý đến chuyện Khương ngự y chết, bất quá chuyện ngoài ý muốn này đừng khiến việc Tuyên Hoài Phong rơi vào tay mình hỏng bét.
Triển Lộ Chiêu nhấc chân lên bắt chéo đắc ý lắc lắc, nói với Tuyên Hoài Mân: “May mà tôi đã có chuẩn bị, sớm bảo Khương ngự y sao chép một bản phương thuốc để ở chỗ tôi. Bằng không cậu bảo bây giờ phải làm sao chứ?”
Tuyên Hoài Mân hận không thể xé phương thuốc dự bị ấy, chỉ là không dám lộ ra mặt, cười khổ nịnh hót một câu: “Quân trưởng anh minh.”
Triển Lộ Chiêu cau mày. “Xem cậu đi, cười còn khó coi hơn khóc. Cậu yên tâm, anh trai cậu đến chỗ tôi rồi, tôi sẽ không bạc đãi cậu ấy, cũng không bạc đãi cậu. Trong chuyện này cậu đã có công vất vả, tôi đều nhớ rõ hết.”
Tuyên Hoài Mân giật mình, đang muốn hỏi cẩn thận xem không bạc đãi rốt cuộc là không bạc đãi ở phương diện nào? Chưa kịp mở miệng thì tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới.
Một hộ binh tiến vào báo cáo: “Quân trưởng, điện thoại của cục cảnh sát.”
Triển Lộ Chiêu đánh mắt với Tuyên Hoài Mân, Tuyên Hoài Mân nói. “Tôi đi nhận.” Nói xong liền đi.
Chỉ chốc lát sau Tuyên Hoài Mân đã trở về phòng bệnh, nói với Triển Lộ Chiêu: “Khương sư trưởng tự ý thẩm vấn phạm nhân ở đồn cảnh sát, thẩm vấn xong còn xử tử phạm nhân. Người cục cảnh sát rất tức giận, nói đây là dùng hình phạt riêng, huống chi chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát, ảnh hưởng càng nghiêm trọng. Bọn họ muốn quân Quảng Đông chúng ta giao người. Đúng rồi, còn nói Khương sư trưởng dẫn binh xông vào đồn cảnh sát giết chết một tuần cảnh.”
Triển Lộ Chiêu chẳng để tâm, đáp: “Mấy chuyện linh tinh này chẳng qua mượn cớ đòi tí tiền từ chúng ta thôi. Khương sư trưởng vì tư lệnh lập không ít công lao, thúc thúc hắn cũng từng có công. Quân Quảng Đông chúng ta tuyệt không để bản thân chịu thiệt, cậu đi xem xem, sau đó xử lý việc này.”
Tuyên Hoài Mân cố ý tỏ ra trù trừ, hỏi dò: “Sợ rằng tư lệnh sẽ giao việc cục cảnh sát cho Trương phó quan giải quyết. Tôi tùy tiện nhúng tay chắc không tốt lắm đâu nhỉ?”
Triển Lộ Chiêu đưa tay bấm mạnh lên mông hắn, cười mắng: “Đừng giả đò với lão tử. Tư lệnh thừa dịp tôi bị thương liền triệt sạch công vụ trên tay cậu giao cho Trương phó quan làm, chẳng phải cậu buồn lắm đấy hả? Bây giờ lão tử cho cậu công việc như thế là muốn tốt cho cậu, cậu còn làm giá con mẹ gì thế? Lão Khương bây giờ đang rất được trọng dụng, cậu làm việc cho hắn ân cần một tí, hắn cũng sẽ nợ cậu một mối ân tình, buôn bán có lợi đấy. Được rồi, mau cút đi làm việc cho lão tử đi!”
Tuyên Hoài Mân chỉ nói ngoài miệng một chút, chứ thực ra sao hắn lại chẳng biết quân trưởng suy nghĩ cho mình.
Trong lòng Tuyên Hoài Mân ngọt ngào như rót mật, cười thật tươi với Triển Lộ Chiêu, cúi mạnh người xuống ôm cổ Triển Lộ Chiêu, hôn chụt một cái lên môi hắn.
Chờ khi Triển Lộ Chiêu kịp phản ứng thì hắn đã buông tay, thoải mái bước ra khỏi phòng bệnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.