[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh
Chương 38: Quyển 3 - Chương 26
Phong Lộng
27/10/2020
Tuyên Hoài Mân nhận mệnh lệnh quân trưởng chạy tới cục cảnh sát thương lượng một phen. Không ngoài dự đoán, người cục cảnh sát nào dám thực sự bắt một sư trưởng tay cầm binh, chẳng qua biết quân Quảng Đông có tiền nên muốn kiếm thêm vài đồng tiêu xài mà thôi. Tuyên Hoài Mân dùng danh nghĩa phó quan quân trưởng chi một khoản tiền, sự việc đã được giải quyết tương đối ổn thỏa.
Về phần cái chết của lão Trương tuần cảnh, vợ hắn mang theo ba đứa nhóc choai choai khóc váng trời trước cửa cục cảnh sát, cầu xin họ phân xử cho người chồng bị đánh chết của mình. Việc thế này đương nhiên có cấp trên cục cảnh sát đứng ra giải quyết, đưa cho họ vài ba đồng, coi như là phí danh nghĩa hi sinh vì nhiệm vụ.
Tuyên Hoài Mân mặc dù nhanh chóng giải quyết xong mối phiền phức ở cục cảnh sát nhưng không vội quay về bệnh viện Đức, mà lại trở về hành quán một chuyến. Trùng hợp, Khương sư trưởng nhận di thể thúc thúc gã từ đồn cảnh sát về, định đặt vào quan tài. Khương sư trưởng nghĩ vị thúc thúc này đối xử với mình không tệ, nếu không phải ông cho mình phương pháp điều chế bạch phiến thì bản thân mình ngày nay chưa chắc đã được tư lệnh coi trọng như vậy; gã lại nghĩ vị thúc thúc này là tự thân mình mời ông rời núi, vậy mà tại sao mới đến thủ đô, chưa hưởng phúc được mấy ngày đã bị xe đâm chết.
Nghĩ đến chuyện bi thương, gã bất giác gục lên quan tài khóc lớn, không chịu cho người ta đậy nắp quan tài, miệng nói: “Thúc thúc, cháu xin lỗi thúc!”
Tuyên Hoài Mân thấy gã khóc thương tâm, nghĩ tới lời quân trưởng căn dặn phải tạo quan hệ tốt với Khương sư trưởng, vậy nên hắn nhéo mạnh lên đùi, cùng nhỏ vài giọt nước mắt với Khương sư trưởng, an ủi: “Sư trưởng nén bi thương. Khương ngự y một đời thánh thủ, lòng như Bồ Tát, ông ấy lại thương yêu sư trưởng nhất, ông ấy ở trên trời có linh thiêng thì sao nhẫn tâm nhìn sư trưởng đau khổ vì mình thế này được. Mong sư trưởng nhất thiết phải chú ý sức khỏe.”
Lúc hắn dìu Khương sư trưởng còn thuận tiện liếc mắt vào trong quan tài một cái, vốn tưởng rằng bộ dạng người bị xe đâm chết phải xấu xí vô cùng, nào ngờ cũng không đến nỗi đó, mặt mũi coi như hoàn chỉnh, cũng không cụt tay cụt chân, chẳng qua lớp áo trên ngực lõm xuống một mảng lớn.
Tuyên Hoài Mân nháy mắt với lính hộ vệ bên cạnh để bọn họ đậy nắp quan tài lên, bản thân thì dìu Khương sư trưởng đến phòng khách dùng trà, từ tốn kể chuyện ở cục cảnh sát, để Khương sư trưởng hoàn toàn yên tâm rằng mọi việc đã được xử lý thỏa đáng.
Khương sư trưởng khóc một lúc, uống chén trà nóng vào cũng tỉnh táo dần, cảm kích Tuyên Hoài Mân nhiệt tình, nói: “Khiến Tuyên phó quan nhọc lòng, mong ngài khi trở về chuyển lời với quân trưởng rằng lão Khương rất cảm ơn sự quan tâm của quân trưởng. Lại nói, ngày sau lão Khương nguyện lên núi đao xuống biển lửa để báo đáp ơn đức của tư lệnh cùng quân trưởng.”
Tuyên Hoài Mân đã đạt được mục đích, hắn tạm biệt Khương sư trưởng, chuẩn bị trở về bệnh viện báo cáo với Triển Lộ Chiêu.
Đến cửa hành quán thì chợt nghe được âm thanh giòn giã, tựa hồ đang có người đang nói gì đó với người trông cửa, giọng nói nghe rất quen.
Tuyên Hoài Mân ra ngoài nhìn thử, quả nhiên là người quen, đành phải hỏi: “Tiểu Phi Yến, sao em cũng tới?”
Tiểu Phi Yến nhìn thấy hắn bèn không quan tâm đến người trông cửa, chạy đến trước mặt hắn cười nói: “Tuyên phó quan, may mà anh đi ra, bằng không em đi một chuyên vô ích rồi. Em hỏi người ở cửa, họ lại nói anh không ở hành quán, còn nói dạo này anh chỉ ở trong bệnh viện.”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Gần đây anh đều ở trong bệnh viện, hôm nay trở về một chuyến để làm việc, vừa vặn gặp được em. Bằng không, em đúng là tới một chuyến công cốc rồi.”
Tiểu Phi Yến cả kinh nói: “Sao vậy, chẳng lẽ anh cũng bị bệnh?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Không phải anh, là quân trưởng bị thương.”
Tiểu Phi Yến càng kinh hãi hơn. “Ôi chao! Triển đại ca bị thương? Anh ấy bị thương thế nào? Có nặng không?”
Sau khi bị đuổi ra khỏi Bạch công quán, cô bé luôn ở chỗ Lê Hoa, quả thực không rõ tình hình hải quan và quân Quảng Đông cho lắm.
Tuyên Hoài Mân đang gấp rút trở về bệnh viện dành thời gian cho Triển Lộ Chiêu nên chẳng còn nhẫn nại nói chuyện tràng giang đại hải với cô bé, chỉ nói vết thương sắp khỏi, lại hỏi: “Em tới tìm anh? Có chuyện gì?”
Tiểu Phi Yến kể lại chuyện Lục Phù Dung một lần, Tuyên Hoài Mân hừ một tiếng: “Con nhỏ Lục Phù Dung này làm việc không nên hồn, thế nhưng lại cứ đòi này đòi nọ.”
Tiểu Phi Yến nói: “Tuyên phó quan, anh giúp chị ấy đi, em thấy bộ dạng chị ấy thoi thóp như sắp phát bệnh đến nơi rồi, thực sự đáng thương lắm. Ở hiền gặp lành, anh giúp người đàng thương như chị ấy, sau này ông trời sẽ phù hộ anh và Triển đại ca ở bên nhau được dài lâu, mỗi ngày đều ân ân ái ái.”
(Cái đoạn này câu cuối mình chém do không hiểu, cũng ko tra ra được nó là thành ngữ tục ngữ gì. 日日我把你 发 儿 缠, 你把我腰儿 搂 =>>mỗi ngày ta đem ngươi tóc nhi quấn, ngươi đem ta thắt lưng nhi kéo)
Cô bé thật thông minh, tuy là từ ngữ ấu trĩ nông cạn nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa của Tuyên Hoài Mân.
Tuyên Hoài Mân cười nói: “Mới không gặp một thời gian mà cái miệng nhỏ nhắn này ngọt lên không ít nhỉ, học được ở đâu vậy?”
Tiểu Phi Yến cười hì nói: “Chỗ em có rất nhiều chị gái, mỗi ngày họ đều nói những lời này đó. Thế nhưng chị Lê Hoa không cho em nghe, chị ấy mà biết được em học những câu nói này, biết đâu chừng sẽ đánh tay em ấy chứ. Tuyên phó quan, em nói tốt hồi lâu rồi, anh cho một chút để em mang về cho chị ấy, được không vậy?”
Tuyên Hoài Mân là phó quan của Triển Lộ Chiêu, tuy rằng công việc trong tay tạm thời bị tư lệnh đình chỉ, song một hai túi bạch phiến chỉ là chuyện nhỏ, ngoài ra vẫn phải nói, hắn biết Lục Phù Dung là một quân cờ tốt, một con hát trẻ tuổi xinh đẹp đang độ nổi tiếng đã chịu phục tùng không chỉ có thể dùng để lung lạc Niên Lượng Phú, nếu cần thì vẫn có thể dâng cho đám quan to khác làm quà, không thể bỏ phí.
Huống hồ Triển Lộ Chiêu cũng có phần coi Tiểu Phi Yến là em gái, Tuyên Hoài Mân vừa vặn có thể mua được tiếng tốt ở chỗ Tiểu Phi Yến.
Tuyên Hoài Mân nói: “Được rồi, vốn cô ta chọc giận anh, anh không muốn quan tâm tới cô ta. Tuy nhiên, nếu là nể mặt em, em muốn anh cho thì anh sẽ cho. Em theo anh vào đây.”
Xoay người dẫn Tiểu Phi Yến vào tiểu viện của Triển Lộ Chiêu.
Tuyên Hoài Mân để Tiểu Phi Yến chờ ở sân, bản thân thì vào phòng, chốc lát sau cầm hai bọc giấy đi ra đưa cho Tiểu Phi Yến. “Dựa vào mức nghiện của cô ta với người kia thì một bao chẳng hút được bao lâu, anh làm người tốt đến cùng, cho em hai túi mang đến cho cô ta. Vậy là đủ rồi đúng không?”
Tiểu Phi Yến vui không kìm được, hai tay nhận về, cười nói: “Đủ rồi đủ rồi. Tuyên phó quan, em vẫn biết anh là người tốt. Dáng dấp điển trai, nhất định tấm lòng cũng tốt.”
Tuyên Hoài Mân quả thực vô cùng tự tin về dung mạo của mình, nghe vậy bèn có điểm đắc ý, ngoài miệng thì nói ngược: “Vậy sao? Anh nghĩ không hẳn. Trên đời này cũng có kẻ vẻ ngoài thì đẹp, tâm địa thì độc ác.”
Tiểu Phi Yến suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý nói: “Ừm, anh nói cũng đúng. Giống như cái gã Bạch tổng trưởng kia, dáng dấp thì đẹp, thế nhưng bụng toàn suy nghĩ xấu xa, đáng ghét chết đi được.”
Tuyên Hoài Mân không ngờ cô bé lại kéo đề tai lên người Bạch Tuyết Lam.
Bất quá Bạch Tuyết Lam là kẻ địch của quân Quảng Đông, đương nhiên cũng là kẻ địch của Tuyên Hoài Mân hắn. Vì đầu ngón tay bị cắt mất của mình, Tuyên Hoài Mân hận không thể rút gân Bạch Tuyết Lam, ăn thịt Bạch Tuyết Lam, nghe Tiểu Phi Yến nói vậy đương nhiên rất hài lòng, cảm thấy cô nhóc này tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện.
Tiểu Phi Yến nhắc tới Bạch Tuyết Lam, liên đới nghĩ tới Tuyên Hoài Phong, hỏi không chút nghĩ ngợi. “Đúng rồi, nghe nói anh trai anh bị bệnh, còn đang nằm viện đó, anh có biết không?”
Mới vừa nói xong, cô bé lại lè lưỡi nói: “Anh xem, em đúng là ngốc. Hai người là anh em, anh ấy bị bệnh, sao anh lại không biết, em đúng là hỏi linh tinh.”
Tuyên Hoài Mân hừ lạnh nói: “Anh không biết mình có người anh em như thế. Quân trưởng dưỡng thương ở bệnh viện Đức, hắn đổ bệnh, đi chỗ nào chẳng được, thế mà cứ phải tới bệnh viện Đức. Bây giờ mỗi ngày anh ở cùng quân trưởng trong bệnh viện, nghĩ tới việc hắn cũng đến ở cùng trong một tòa nhà quả là xui.”
Tiểu Phi Yến có cảm tình rất tốt với Tuyên Hoài Phong, nhưng cô bé biết Tuyên Hoài Mân luôn không thích người anh này, âm thầm hối hận mình không nên nhanh mồm nhanh miệng, nhắc tới Tuyên Hoài Phong trước mặt Tuyên Hoài Mân.
Nghe Tuyên Hoài Mân oán giận, Tiểu Phi Yến không muốn đắc tội hắn, đành phải thuận ý hắn mà chuyển chủ đề. “Vậy cũng đâu sao. Mấy hôm nữa ngài ấy khỏi bệnh sẽ xuất viện, mọi người không ở chung một tòa nhà nữa, anh sẽ hết giận mà.”
Tuyên Hoài Mân vung tay lên, nhịn không được mà nói: “Miễn bàn đến hắn nữa. Chẳng phải Lục Phù Dung đang chờ bạch phiến à? Em đừng đứng nán lại nữa.”
Tiểu Phi Yến nói: “Ai nha! Không được rồi! Em phải nhanh đi đưa cho chị ấy.”
Nói xong bèn vội vàng rời đi.
Tuyên Hoài Mân cũng quay về cửa chính hành quán, vừa rồi nói chuyện với Tiểu Phi Yến một lúc, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó phập phồng trong lòng, suy nghĩ cẩn thận lại không nghĩ ra được điều gì cụ thể, tựa hồ như có sợi tơ nhện không cách nào nhìn thấy đang quấn chặt trong lòng.
Tuyên Hoài Mân càng suy nghĩ càng cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, suy nghĩ đến độ hàng mày hơi nhăn lại.
Đang đi, bỗng Trương phó quan tinh thần phấn chấn đi từ dưới cây táo tới, hai bên cất tiếng chào hỏi.
Trương phó quan cười nói: “Hôm nay Tuyên phó quan về làm việc cho quân trưởng? Tôi thấy cậu cau mày, có phải gặp việc gì khó không? Có việc gì cần đến tôi thì chỉ cấn nói một tiếng thôi.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Không có gì, suy nghĩ quá nhập tâm thôi. Hơn nữa, Trương phó quan ngài là phó quan của tư lệnh, quản chuyện lớn, chút việc nhỏ của kẻ nhàn nhã như tôi đâu dám phiền ngài.”
Trương phó quan nghe trong lời hắn có chút châm chọc, biết vì gần đây tư lệnh thường hay trách móc Tuyên Hoài Mân nặng nề, thành ra Tuyên Hoài Mân cũng căm thù lên thân phó quan của lão.
Trương phó quan hào phóng không tính toán, lại hỏi Tuyên Hoài Mân. “Tối quan thúc thúc Khương sư trưởng bị xe đụng chết, quân trưởng biết chứ?”
Tuyên Hoài Mân gật đầu đáp: “Sáng sớm hôm nay biết.”
Trương phó quan hơi nhíu mày, trầm ngân nói: “Vậy hình như không ổn, quân trưởng nói với hải quan, muốn bọn họ đem bệnh nhân kia đến giao cho quân trưởng để Khương ngự y trị liệu. Giờ Khương ngự y đi rồi, chuyện của quân trưởng phải làm sao?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Ngài không cần lo lắng, quân trưởng là người phòng ngừa chu đáo, đương nhiên ngài ấy có chuẩn bị…”
Đang nói chuyện, hắn bỗng giật mình, tựa hồ loáng thoáng chạm được thứ gì đó.
Tuyên Hoài Mân ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu mới đột nhiên tỉnh táo lại, không nói thêm một lời với Trương phó quan, vội vã chạy về phía hành quán.
Đến ngoài cửa, Tuyên Hoài Mân hỏi người trông cửa. “Cô bé vừa đi ra từ bên trong đi về phía nào?”
Hộ binh phụ trách trông coi cửa chính giơ một tay chỉ về phía Đông nói: “Đi về phía bên kia.”
Tuyên Hoài Mân nhanh chóng đuổi theo hướng đó, chạy một hồi liền nhìn thấy bóng lưng ở xa xa, hình như là Tiểu Phi Yến.
Tuyên Hoài Mân gọi với: “Tiểu Phi Yến! Tiểu Phi Yến!”
Giương giọng kêu to vài tiếng, người phía trước giường như đá nghe thấy, bóng lưng dừng lại, xoay người.
Quả nhiên là Tiểu Phi Yến.
Tuyên Hoài Mân chạy đến trước mặt, thở hổn hển hỏi: “Em mới nói mấy ngày nữa Tuyên phó quan của Bạch tổng trưởng xuất viện, làm sao em biết?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Trương Đại Thắng nói cho em biết đó nha.”
Tuyên Hoài Mân từng bị giam ở Bạch công quan, đã nghe qua tên Trương Đại Thắng, biết hắn là hộ binh của Bạch Tuyết Lam.
Đã như vậy, lời Tiểu Phi Yến nói không phải đoán mò, sắc mặt Tuyên Hoài Mân càng nghiêm trọng hơn.
Tuyên Hoài Mân nói: “Sao em gặp được Trương Đại Thẳng? Cẩn thận kể lại cho anh, không được sót một từ.”
Tiểu Phi Yến tuy cảm thấy kỳ lại, thế nhưng Tuyên Hoài Mân đã hỏi, cô bé cũng không cần giấu diếm, lập tức kể chuyện sáng sớm nay ra ngoài lại gặp được Trương Đại Thắng.
Tuyên Hoài Mân càng nghe càng cảm thấy lưng đổ mồ hôi, chờ Tiểu Phi Yến nói xong, Tuyên Hoài Mân hỏi: “Tối qua Trương Đại Thắng lập công cho Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam thưởng cho hắn một ngàn đồng? Tối hôm qua hắn làm chuyện gì cho Bạch Tuyết Lam? Hắn nói thật hay là lừa em?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Anh ấy không nói tối qua làm gì cho Bạch Tổng trưởng. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng anh ấy không giống lừa người khác. Huống chi lúc ở trong tiệm tơ lụa, anh ấy thực sự móc một xấp tiền trong túi ra, em thấy rõ lắm, có vài tờ một trăm đồng cơ mà. Anh ấy là hộ binh, lương mỗi tháng được bao nhiêu chứ, không phải tổng trưởng thưởng thì sao có thể thoáng cái đã móc ra nhiều tiền như thế?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Em kể lại chuyện Trương Đại Thắng nhắc tới chuyện anh trai anh bị bệnh lần nữa xem.”
Tiểu Phi Yến nói: “Anh ấy bảo, ban đầu bệnh của Tuyên phó quan rất nặng, giờ thì không hề gì. Em hỏi anh ấy, anh không phải bác sĩ, sao biết không hề gì?”
Tuyên Hoài Mân nôn nóng hỏi: “Hắn nói thế nào?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Anh ấy nói, anh không phải bác sĩ, bất quá Bạch tổng trưởng chưa bao giờ nói gì mà không tính toán, Bạch tổng trưởng nói bệnh của Tuyên phó quan sẽ nhanh khỏi. Sau đó anh ấy còn nói, Bạch tổng trưởng bảo chờ mấy ngày nữa bệnh Tuyên phó quan đỡ hơn sẽ đưa ngài ấy về công quán.”
Tuyên Hoài Mân vừa nghe vừa nắm chặt năm ngón tay phải thành quyền, đấm vào lòng bàn tay trái, cắn răng nói: “Không ổn, mình biết là không ổn mà.”
Tiểu Phi Yến khó hiểu hỏi: “Cái gì không ổn?”
Đầu óc Tuyên Hoài Mân suy nghĩ cật lực, không đếm xỉa đến câu hỏi của Tiểu Phi Yến, chỉ cố gắng dồn sức suy nghĩ, chau mày thành một đường thẳng, lầm bầm: “Rất có thể là do hắn làm, nhất định là hắn làm… Nhất định hắn nắm được phương thuốc bí mật từ Khương ngự y, sau đó giết chết Khương ngự ý… Thế nhưng, làm thế nào hắn nắm được phương thuốc bí mật? Hắn đã khiến Khương ngự y…”
Tuyên Hoài Mân ngưng bặt lẩm bẩm, xoay người chạy về phía hành quán như gió.
Tiểu Phi Yến ở phía sau gọi hắn, hắn chẳng nghe được.
Tuyên Hoài Mân cấp tốc trở về hành quán, tiến thẳng đến hậu viện phía tây – nơi tạm đặt quan tài Khương ngự y, Khương sư trưởng đau thương quá độ đã trở về phòng nghỉ ngơi, ở đây chỉ có một lính hộ vệ trông coi, ngoài ra còn có một hòa thượng không biết mời tới đây từ lúc nào, đang ngồi thiền bên cạnh quan tài, cúi thấp đầu tụng kinh.
Tuyên Hoài Mân bước tới, ra lệnh: “Mở quan tài.”
Gã hộ vệ trông coi sửng sốt, nói: “Tuyên phó quan, đây là thúc thúc của Khương sư trưởng, hay là hỏi trước Khương sư trưởng một cái?”
Tuyên Hoài Mân hung hăng tát gã hộ vệ một cái “bốp”, trừng mắt quát mắng: “Liên quan đến an nguy của quân trưởng, không tới phiên mày lên tiếng! Mau làm theo lời tao nói! Bằng không bây giờ bắn chết mày!”
Gã hộ vệ thấy cổ hắn nổi gân xanh, đại khái không phải nói chơi, nghĩ đến thân phận phó quan quân trưởng của hắn nên không dám chống lại, chỉ có thể nói vâng. May là nắp quan tài tuy rằng được đậy nhưng vẫn chưa đóng đinh, dùng chút lực có thể mở lên, di thể Khương ngự y mặc áo liệm trong quan tài lộ ra.
Vì Triển Lộ Chiêu, Tuyên Hoài Mân đến cái chết bản thân còn không sợ, huống chi là một lão râu dê đã chết.
Hắn nghĩ đến việc Bạch Tuyết Lam có thể hại chết Triển Lộ Chiêu nên gấp đến độ bất chấp tất cả, nắp quan tài vừa mở liền cuộn tay áo lên, đưa tay vói vào trong quan tài lật thi thể Khương ngự y lên xem xét.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu như Bạch Tuyết Lam từng bắt Khương ngự y lại lấy khẩu cung, vậy trên thân thể không thể không lưu lại vết thương.
Vết thương do tra khảo đương nhiên sẽ khác vết thương do bị ô tô đâm.
Về phần cái chết của lão Trương tuần cảnh, vợ hắn mang theo ba đứa nhóc choai choai khóc váng trời trước cửa cục cảnh sát, cầu xin họ phân xử cho người chồng bị đánh chết của mình. Việc thế này đương nhiên có cấp trên cục cảnh sát đứng ra giải quyết, đưa cho họ vài ba đồng, coi như là phí danh nghĩa hi sinh vì nhiệm vụ.
Tuyên Hoài Mân mặc dù nhanh chóng giải quyết xong mối phiền phức ở cục cảnh sát nhưng không vội quay về bệnh viện Đức, mà lại trở về hành quán một chuyến. Trùng hợp, Khương sư trưởng nhận di thể thúc thúc gã từ đồn cảnh sát về, định đặt vào quan tài. Khương sư trưởng nghĩ vị thúc thúc này đối xử với mình không tệ, nếu không phải ông cho mình phương pháp điều chế bạch phiến thì bản thân mình ngày nay chưa chắc đã được tư lệnh coi trọng như vậy; gã lại nghĩ vị thúc thúc này là tự thân mình mời ông rời núi, vậy mà tại sao mới đến thủ đô, chưa hưởng phúc được mấy ngày đã bị xe đâm chết.
Nghĩ đến chuyện bi thương, gã bất giác gục lên quan tài khóc lớn, không chịu cho người ta đậy nắp quan tài, miệng nói: “Thúc thúc, cháu xin lỗi thúc!”
Tuyên Hoài Mân thấy gã khóc thương tâm, nghĩ tới lời quân trưởng căn dặn phải tạo quan hệ tốt với Khương sư trưởng, vậy nên hắn nhéo mạnh lên đùi, cùng nhỏ vài giọt nước mắt với Khương sư trưởng, an ủi: “Sư trưởng nén bi thương. Khương ngự y một đời thánh thủ, lòng như Bồ Tát, ông ấy lại thương yêu sư trưởng nhất, ông ấy ở trên trời có linh thiêng thì sao nhẫn tâm nhìn sư trưởng đau khổ vì mình thế này được. Mong sư trưởng nhất thiết phải chú ý sức khỏe.”
Lúc hắn dìu Khương sư trưởng còn thuận tiện liếc mắt vào trong quan tài một cái, vốn tưởng rằng bộ dạng người bị xe đâm chết phải xấu xí vô cùng, nào ngờ cũng không đến nỗi đó, mặt mũi coi như hoàn chỉnh, cũng không cụt tay cụt chân, chẳng qua lớp áo trên ngực lõm xuống một mảng lớn.
Tuyên Hoài Mân nháy mắt với lính hộ vệ bên cạnh để bọn họ đậy nắp quan tài lên, bản thân thì dìu Khương sư trưởng đến phòng khách dùng trà, từ tốn kể chuyện ở cục cảnh sát, để Khương sư trưởng hoàn toàn yên tâm rằng mọi việc đã được xử lý thỏa đáng.
Khương sư trưởng khóc một lúc, uống chén trà nóng vào cũng tỉnh táo dần, cảm kích Tuyên Hoài Mân nhiệt tình, nói: “Khiến Tuyên phó quan nhọc lòng, mong ngài khi trở về chuyển lời với quân trưởng rằng lão Khương rất cảm ơn sự quan tâm của quân trưởng. Lại nói, ngày sau lão Khương nguyện lên núi đao xuống biển lửa để báo đáp ơn đức của tư lệnh cùng quân trưởng.”
Tuyên Hoài Mân đã đạt được mục đích, hắn tạm biệt Khương sư trưởng, chuẩn bị trở về bệnh viện báo cáo với Triển Lộ Chiêu.
Đến cửa hành quán thì chợt nghe được âm thanh giòn giã, tựa hồ đang có người đang nói gì đó với người trông cửa, giọng nói nghe rất quen.
Tuyên Hoài Mân ra ngoài nhìn thử, quả nhiên là người quen, đành phải hỏi: “Tiểu Phi Yến, sao em cũng tới?”
Tiểu Phi Yến nhìn thấy hắn bèn không quan tâm đến người trông cửa, chạy đến trước mặt hắn cười nói: “Tuyên phó quan, may mà anh đi ra, bằng không em đi một chuyên vô ích rồi. Em hỏi người ở cửa, họ lại nói anh không ở hành quán, còn nói dạo này anh chỉ ở trong bệnh viện.”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Gần đây anh đều ở trong bệnh viện, hôm nay trở về một chuyến để làm việc, vừa vặn gặp được em. Bằng không, em đúng là tới một chuyến công cốc rồi.”
Tiểu Phi Yến cả kinh nói: “Sao vậy, chẳng lẽ anh cũng bị bệnh?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Không phải anh, là quân trưởng bị thương.”
Tiểu Phi Yến càng kinh hãi hơn. “Ôi chao! Triển đại ca bị thương? Anh ấy bị thương thế nào? Có nặng không?”
Sau khi bị đuổi ra khỏi Bạch công quán, cô bé luôn ở chỗ Lê Hoa, quả thực không rõ tình hình hải quan và quân Quảng Đông cho lắm.
Tuyên Hoài Mân đang gấp rút trở về bệnh viện dành thời gian cho Triển Lộ Chiêu nên chẳng còn nhẫn nại nói chuyện tràng giang đại hải với cô bé, chỉ nói vết thương sắp khỏi, lại hỏi: “Em tới tìm anh? Có chuyện gì?”
Tiểu Phi Yến kể lại chuyện Lục Phù Dung một lần, Tuyên Hoài Mân hừ một tiếng: “Con nhỏ Lục Phù Dung này làm việc không nên hồn, thế nhưng lại cứ đòi này đòi nọ.”
Tiểu Phi Yến nói: “Tuyên phó quan, anh giúp chị ấy đi, em thấy bộ dạng chị ấy thoi thóp như sắp phát bệnh đến nơi rồi, thực sự đáng thương lắm. Ở hiền gặp lành, anh giúp người đàng thương như chị ấy, sau này ông trời sẽ phù hộ anh và Triển đại ca ở bên nhau được dài lâu, mỗi ngày đều ân ân ái ái.”
(Cái đoạn này câu cuối mình chém do không hiểu, cũng ko tra ra được nó là thành ngữ tục ngữ gì. 日日我把你 发 儿 缠, 你把我腰儿 搂 =>>mỗi ngày ta đem ngươi tóc nhi quấn, ngươi đem ta thắt lưng nhi kéo)
Cô bé thật thông minh, tuy là từ ngữ ấu trĩ nông cạn nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa của Tuyên Hoài Mân.
Tuyên Hoài Mân cười nói: “Mới không gặp một thời gian mà cái miệng nhỏ nhắn này ngọt lên không ít nhỉ, học được ở đâu vậy?”
Tiểu Phi Yến cười hì nói: “Chỗ em có rất nhiều chị gái, mỗi ngày họ đều nói những lời này đó. Thế nhưng chị Lê Hoa không cho em nghe, chị ấy mà biết được em học những câu nói này, biết đâu chừng sẽ đánh tay em ấy chứ. Tuyên phó quan, em nói tốt hồi lâu rồi, anh cho một chút để em mang về cho chị ấy, được không vậy?”
Tuyên Hoài Mân là phó quan của Triển Lộ Chiêu, tuy rằng công việc trong tay tạm thời bị tư lệnh đình chỉ, song một hai túi bạch phiến chỉ là chuyện nhỏ, ngoài ra vẫn phải nói, hắn biết Lục Phù Dung là một quân cờ tốt, một con hát trẻ tuổi xinh đẹp đang độ nổi tiếng đã chịu phục tùng không chỉ có thể dùng để lung lạc Niên Lượng Phú, nếu cần thì vẫn có thể dâng cho đám quan to khác làm quà, không thể bỏ phí.
Huống hồ Triển Lộ Chiêu cũng có phần coi Tiểu Phi Yến là em gái, Tuyên Hoài Mân vừa vặn có thể mua được tiếng tốt ở chỗ Tiểu Phi Yến.
Tuyên Hoài Mân nói: “Được rồi, vốn cô ta chọc giận anh, anh không muốn quan tâm tới cô ta. Tuy nhiên, nếu là nể mặt em, em muốn anh cho thì anh sẽ cho. Em theo anh vào đây.”
Xoay người dẫn Tiểu Phi Yến vào tiểu viện của Triển Lộ Chiêu.
Tuyên Hoài Mân để Tiểu Phi Yến chờ ở sân, bản thân thì vào phòng, chốc lát sau cầm hai bọc giấy đi ra đưa cho Tiểu Phi Yến. “Dựa vào mức nghiện của cô ta với người kia thì một bao chẳng hút được bao lâu, anh làm người tốt đến cùng, cho em hai túi mang đến cho cô ta. Vậy là đủ rồi đúng không?”
Tiểu Phi Yến vui không kìm được, hai tay nhận về, cười nói: “Đủ rồi đủ rồi. Tuyên phó quan, em vẫn biết anh là người tốt. Dáng dấp điển trai, nhất định tấm lòng cũng tốt.”
Tuyên Hoài Mân quả thực vô cùng tự tin về dung mạo của mình, nghe vậy bèn có điểm đắc ý, ngoài miệng thì nói ngược: “Vậy sao? Anh nghĩ không hẳn. Trên đời này cũng có kẻ vẻ ngoài thì đẹp, tâm địa thì độc ác.”
Tiểu Phi Yến suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý nói: “Ừm, anh nói cũng đúng. Giống như cái gã Bạch tổng trưởng kia, dáng dấp thì đẹp, thế nhưng bụng toàn suy nghĩ xấu xa, đáng ghét chết đi được.”
Tuyên Hoài Mân không ngờ cô bé lại kéo đề tai lên người Bạch Tuyết Lam.
Bất quá Bạch Tuyết Lam là kẻ địch của quân Quảng Đông, đương nhiên cũng là kẻ địch của Tuyên Hoài Mân hắn. Vì đầu ngón tay bị cắt mất của mình, Tuyên Hoài Mân hận không thể rút gân Bạch Tuyết Lam, ăn thịt Bạch Tuyết Lam, nghe Tiểu Phi Yến nói vậy đương nhiên rất hài lòng, cảm thấy cô nhóc này tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện.
Tiểu Phi Yến nhắc tới Bạch Tuyết Lam, liên đới nghĩ tới Tuyên Hoài Phong, hỏi không chút nghĩ ngợi. “Đúng rồi, nghe nói anh trai anh bị bệnh, còn đang nằm viện đó, anh có biết không?”
Mới vừa nói xong, cô bé lại lè lưỡi nói: “Anh xem, em đúng là ngốc. Hai người là anh em, anh ấy bị bệnh, sao anh lại không biết, em đúng là hỏi linh tinh.”
Tuyên Hoài Mân hừ lạnh nói: “Anh không biết mình có người anh em như thế. Quân trưởng dưỡng thương ở bệnh viện Đức, hắn đổ bệnh, đi chỗ nào chẳng được, thế mà cứ phải tới bệnh viện Đức. Bây giờ mỗi ngày anh ở cùng quân trưởng trong bệnh viện, nghĩ tới việc hắn cũng đến ở cùng trong một tòa nhà quả là xui.”
Tiểu Phi Yến có cảm tình rất tốt với Tuyên Hoài Phong, nhưng cô bé biết Tuyên Hoài Mân luôn không thích người anh này, âm thầm hối hận mình không nên nhanh mồm nhanh miệng, nhắc tới Tuyên Hoài Phong trước mặt Tuyên Hoài Mân.
Nghe Tuyên Hoài Mân oán giận, Tiểu Phi Yến không muốn đắc tội hắn, đành phải thuận ý hắn mà chuyển chủ đề. “Vậy cũng đâu sao. Mấy hôm nữa ngài ấy khỏi bệnh sẽ xuất viện, mọi người không ở chung một tòa nhà nữa, anh sẽ hết giận mà.”
Tuyên Hoài Mân vung tay lên, nhịn không được mà nói: “Miễn bàn đến hắn nữa. Chẳng phải Lục Phù Dung đang chờ bạch phiến à? Em đừng đứng nán lại nữa.”
Tiểu Phi Yến nói: “Ai nha! Không được rồi! Em phải nhanh đi đưa cho chị ấy.”
Nói xong bèn vội vàng rời đi.
Tuyên Hoài Mân cũng quay về cửa chính hành quán, vừa rồi nói chuyện với Tiểu Phi Yến một lúc, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó phập phồng trong lòng, suy nghĩ cẩn thận lại không nghĩ ra được điều gì cụ thể, tựa hồ như có sợi tơ nhện không cách nào nhìn thấy đang quấn chặt trong lòng.
Tuyên Hoài Mân càng suy nghĩ càng cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, suy nghĩ đến độ hàng mày hơi nhăn lại.
Đang đi, bỗng Trương phó quan tinh thần phấn chấn đi từ dưới cây táo tới, hai bên cất tiếng chào hỏi.
Trương phó quan cười nói: “Hôm nay Tuyên phó quan về làm việc cho quân trưởng? Tôi thấy cậu cau mày, có phải gặp việc gì khó không? Có việc gì cần đến tôi thì chỉ cấn nói một tiếng thôi.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Không có gì, suy nghĩ quá nhập tâm thôi. Hơn nữa, Trương phó quan ngài là phó quan của tư lệnh, quản chuyện lớn, chút việc nhỏ của kẻ nhàn nhã như tôi đâu dám phiền ngài.”
Trương phó quan nghe trong lời hắn có chút châm chọc, biết vì gần đây tư lệnh thường hay trách móc Tuyên Hoài Mân nặng nề, thành ra Tuyên Hoài Mân cũng căm thù lên thân phó quan của lão.
Trương phó quan hào phóng không tính toán, lại hỏi Tuyên Hoài Mân. “Tối quan thúc thúc Khương sư trưởng bị xe đụng chết, quân trưởng biết chứ?”
Tuyên Hoài Mân gật đầu đáp: “Sáng sớm hôm nay biết.”
Trương phó quan hơi nhíu mày, trầm ngân nói: “Vậy hình như không ổn, quân trưởng nói với hải quan, muốn bọn họ đem bệnh nhân kia đến giao cho quân trưởng để Khương ngự y trị liệu. Giờ Khương ngự y đi rồi, chuyện của quân trưởng phải làm sao?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Ngài không cần lo lắng, quân trưởng là người phòng ngừa chu đáo, đương nhiên ngài ấy có chuẩn bị…”
Đang nói chuyện, hắn bỗng giật mình, tựa hồ loáng thoáng chạm được thứ gì đó.
Tuyên Hoài Mân ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu mới đột nhiên tỉnh táo lại, không nói thêm một lời với Trương phó quan, vội vã chạy về phía hành quán.
Đến ngoài cửa, Tuyên Hoài Mân hỏi người trông cửa. “Cô bé vừa đi ra từ bên trong đi về phía nào?”
Hộ binh phụ trách trông coi cửa chính giơ một tay chỉ về phía Đông nói: “Đi về phía bên kia.”
Tuyên Hoài Mân nhanh chóng đuổi theo hướng đó, chạy một hồi liền nhìn thấy bóng lưng ở xa xa, hình như là Tiểu Phi Yến.
Tuyên Hoài Mân gọi với: “Tiểu Phi Yến! Tiểu Phi Yến!”
Giương giọng kêu to vài tiếng, người phía trước giường như đá nghe thấy, bóng lưng dừng lại, xoay người.
Quả nhiên là Tiểu Phi Yến.
Tuyên Hoài Mân chạy đến trước mặt, thở hổn hển hỏi: “Em mới nói mấy ngày nữa Tuyên phó quan của Bạch tổng trưởng xuất viện, làm sao em biết?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Trương Đại Thắng nói cho em biết đó nha.”
Tuyên Hoài Mân từng bị giam ở Bạch công quan, đã nghe qua tên Trương Đại Thắng, biết hắn là hộ binh của Bạch Tuyết Lam.
Đã như vậy, lời Tiểu Phi Yến nói không phải đoán mò, sắc mặt Tuyên Hoài Mân càng nghiêm trọng hơn.
Tuyên Hoài Mân nói: “Sao em gặp được Trương Đại Thẳng? Cẩn thận kể lại cho anh, không được sót một từ.”
Tiểu Phi Yến tuy cảm thấy kỳ lại, thế nhưng Tuyên Hoài Mân đã hỏi, cô bé cũng không cần giấu diếm, lập tức kể chuyện sáng sớm nay ra ngoài lại gặp được Trương Đại Thắng.
Tuyên Hoài Mân càng nghe càng cảm thấy lưng đổ mồ hôi, chờ Tiểu Phi Yến nói xong, Tuyên Hoài Mân hỏi: “Tối qua Trương Đại Thắng lập công cho Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam thưởng cho hắn một ngàn đồng? Tối hôm qua hắn làm chuyện gì cho Bạch Tuyết Lam? Hắn nói thật hay là lừa em?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Anh ấy không nói tối qua làm gì cho Bạch Tổng trưởng. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng anh ấy không giống lừa người khác. Huống chi lúc ở trong tiệm tơ lụa, anh ấy thực sự móc một xấp tiền trong túi ra, em thấy rõ lắm, có vài tờ một trăm đồng cơ mà. Anh ấy là hộ binh, lương mỗi tháng được bao nhiêu chứ, không phải tổng trưởng thưởng thì sao có thể thoáng cái đã móc ra nhiều tiền như thế?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Em kể lại chuyện Trương Đại Thắng nhắc tới chuyện anh trai anh bị bệnh lần nữa xem.”
Tiểu Phi Yến nói: “Anh ấy bảo, ban đầu bệnh của Tuyên phó quan rất nặng, giờ thì không hề gì. Em hỏi anh ấy, anh không phải bác sĩ, sao biết không hề gì?”
Tuyên Hoài Mân nôn nóng hỏi: “Hắn nói thế nào?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Anh ấy nói, anh không phải bác sĩ, bất quá Bạch tổng trưởng chưa bao giờ nói gì mà không tính toán, Bạch tổng trưởng nói bệnh của Tuyên phó quan sẽ nhanh khỏi. Sau đó anh ấy còn nói, Bạch tổng trưởng bảo chờ mấy ngày nữa bệnh Tuyên phó quan đỡ hơn sẽ đưa ngài ấy về công quán.”
Tuyên Hoài Mân vừa nghe vừa nắm chặt năm ngón tay phải thành quyền, đấm vào lòng bàn tay trái, cắn răng nói: “Không ổn, mình biết là không ổn mà.”
Tiểu Phi Yến khó hiểu hỏi: “Cái gì không ổn?”
Đầu óc Tuyên Hoài Mân suy nghĩ cật lực, không đếm xỉa đến câu hỏi của Tiểu Phi Yến, chỉ cố gắng dồn sức suy nghĩ, chau mày thành một đường thẳng, lầm bầm: “Rất có thể là do hắn làm, nhất định là hắn làm… Nhất định hắn nắm được phương thuốc bí mật từ Khương ngự y, sau đó giết chết Khương ngự ý… Thế nhưng, làm thế nào hắn nắm được phương thuốc bí mật? Hắn đã khiến Khương ngự y…”
Tuyên Hoài Mân ngưng bặt lẩm bẩm, xoay người chạy về phía hành quán như gió.
Tiểu Phi Yến ở phía sau gọi hắn, hắn chẳng nghe được.
Tuyên Hoài Mân cấp tốc trở về hành quán, tiến thẳng đến hậu viện phía tây – nơi tạm đặt quan tài Khương ngự y, Khương sư trưởng đau thương quá độ đã trở về phòng nghỉ ngơi, ở đây chỉ có một lính hộ vệ trông coi, ngoài ra còn có một hòa thượng không biết mời tới đây từ lúc nào, đang ngồi thiền bên cạnh quan tài, cúi thấp đầu tụng kinh.
Tuyên Hoài Mân bước tới, ra lệnh: “Mở quan tài.”
Gã hộ vệ trông coi sửng sốt, nói: “Tuyên phó quan, đây là thúc thúc của Khương sư trưởng, hay là hỏi trước Khương sư trưởng một cái?”
Tuyên Hoài Mân hung hăng tát gã hộ vệ một cái “bốp”, trừng mắt quát mắng: “Liên quan đến an nguy của quân trưởng, không tới phiên mày lên tiếng! Mau làm theo lời tao nói! Bằng không bây giờ bắn chết mày!”
Gã hộ vệ thấy cổ hắn nổi gân xanh, đại khái không phải nói chơi, nghĩ đến thân phận phó quan quân trưởng của hắn nên không dám chống lại, chỉ có thể nói vâng. May là nắp quan tài tuy rằng được đậy nhưng vẫn chưa đóng đinh, dùng chút lực có thể mở lên, di thể Khương ngự y mặc áo liệm trong quan tài lộ ra.
Vì Triển Lộ Chiêu, Tuyên Hoài Mân đến cái chết bản thân còn không sợ, huống chi là một lão râu dê đã chết.
Hắn nghĩ đến việc Bạch Tuyết Lam có thể hại chết Triển Lộ Chiêu nên gấp đến độ bất chấp tất cả, nắp quan tài vừa mở liền cuộn tay áo lên, đưa tay vói vào trong quan tài lật thi thể Khương ngự y lên xem xét.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu như Bạch Tuyết Lam từng bắt Khương ngự y lại lấy khẩu cung, vậy trên thân thể không thể không lưu lại vết thương.
Vết thương do tra khảo đương nhiên sẽ khác vết thương do bị ô tô đâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.