Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 117: Cậu là Lâm Phong?
Ma Mị Hồng Trần
29/02/2024
Lâm Phong nhìn thoáng qua phòng khách căn biệt thự.
Lan can được chạm khắc bằng ngọc, những bức tranh cổ nổi tiếng, trong sự xa xỉ ấy lại làm nổi bật lên chút gì đó khiêm tốn.
Không thể phủ nhận rằng, cái thằng đần này cũng biết hưởng thụ đấy. "Cậu là ai?"
Tư Đồ Hạo đứng dậy khỏi ghế sô pha, một đôi mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
"Ông không biết tôi?" Lâm Phong lại thấy hơi bất ngờ.
Tư Đồ Hạo thấy vẻ mặt đó của Lâm Phong thì suy nghĩ một lúc, rồi lập tức nhíu mày nói:
"Cậu là Lâm Phong?"
"Đúng thế!"
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Anh cứ như đang ở nhà mình vậy, anh lấy một chai Lafite 1982 trong tủ rượu ra, sau đó ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, nhấp một ngụm rượu một cách thanh tao.
Tư Đồ Hạo lạnh lùng nhìn anh, cũng không ngăn cản.
Lâm Phong đã xuất hiện rồi, vậy có nghĩa là có thể nhiệm vụ của Vân Tam Thủy đã thất bại!
Chỉ là, Lâm Phong vào bằng cách nào?
Đệ Nhị Đường Khẩu của ông ta có nhiều tinh anh như thế, có khoảng chừng một trăm hai trăm người đứng canh gác ở bên ngoài!
Hơn nữa còn có cả Vương Phú Quý, hậu kỳ Huyền Cảnh nữa!
Theo lý mà nói thì Lâm Phong tuyệt đối không thể nào xông vào được.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Hạo la lớn về phía bên ngoài.
"Phú Quý! Phú Quý!"
Nhưng bên ngoài im lặng như tờ, không một ai trả lời.
Điều này khiến trong lòng Tư Đồ Hạo trùng xuống, hắn ta biết rõ có chuyện gì đó không ổn!
"Đừng gọi nữa, người bên ngoài đã bị tôi xử lý hết rồi!"
Lâm Phong nhẹ nhàng lắc lư rượu đỏ trong ly rồi bình tĩnh nói. "Chỉ dựa vào một mình cậu?”
Tư Đồ Hạo nheo mắt lại.
Hắn ta không tin một mình Lâm Phong có thể lặng lế giải quyết nhiều thuộc. hạ của hắn ta như thết
Nhất định là còn có những người khác giúp đỡ!
"Một mình tôi chưa đủ sao?"
Lâm Phong hỏi ngược lại.
"Đúng là kiêu ngạo thật đấy! Nhưng thời gian kiêu ngạo của cậu đã chấm hết rồi! Cậu không nên, tuyệt đối không nên tới đây gây rắc rối cho tôi!"
Tư Đồ Hạo lạnh lùng nói.
Cho dù biết thuộc hạ của mình đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi, hắn ta cũng không hề e ngại chút nào!
Tam Khẩu Đường có thể mạnh mẽ thế này không phải nhờ vào thuộc hạ, hay nhờ có nhiều người!
Lan can được chạm khắc bằng ngọc, những bức tranh cổ nổi tiếng, trong sự xa xỉ ấy lại làm nổi bật lên chút gì đó khiêm tốn.
Không thể phủ nhận rằng, cái thằng đần này cũng biết hưởng thụ đấy. "Cậu là ai?"
Tư Đồ Hạo đứng dậy khỏi ghế sô pha, một đôi mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
"Ông không biết tôi?" Lâm Phong lại thấy hơi bất ngờ.
Tư Đồ Hạo thấy vẻ mặt đó của Lâm Phong thì suy nghĩ một lúc, rồi lập tức nhíu mày nói:
"Cậu là Lâm Phong?"
"Đúng thế!"
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Anh cứ như đang ở nhà mình vậy, anh lấy một chai Lafite 1982 trong tủ rượu ra, sau đó ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, nhấp một ngụm rượu một cách thanh tao.
Tư Đồ Hạo lạnh lùng nhìn anh, cũng không ngăn cản.
Lâm Phong đã xuất hiện rồi, vậy có nghĩa là có thể nhiệm vụ của Vân Tam Thủy đã thất bại!
Chỉ là, Lâm Phong vào bằng cách nào?
Đệ Nhị Đường Khẩu của ông ta có nhiều tinh anh như thế, có khoảng chừng một trăm hai trăm người đứng canh gác ở bên ngoài!
Hơn nữa còn có cả Vương Phú Quý, hậu kỳ Huyền Cảnh nữa!
Theo lý mà nói thì Lâm Phong tuyệt đối không thể nào xông vào được.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Hạo la lớn về phía bên ngoài.
"Phú Quý! Phú Quý!"
Nhưng bên ngoài im lặng như tờ, không một ai trả lời.
Điều này khiến trong lòng Tư Đồ Hạo trùng xuống, hắn ta biết rõ có chuyện gì đó không ổn!
"Đừng gọi nữa, người bên ngoài đã bị tôi xử lý hết rồi!"
Lâm Phong nhẹ nhàng lắc lư rượu đỏ trong ly rồi bình tĩnh nói. "Chỉ dựa vào một mình cậu?”
Tư Đồ Hạo nheo mắt lại.
Hắn ta không tin một mình Lâm Phong có thể lặng lế giải quyết nhiều thuộc. hạ của hắn ta như thết
Nhất định là còn có những người khác giúp đỡ!
"Một mình tôi chưa đủ sao?"
Lâm Phong hỏi ngược lại.
"Đúng là kiêu ngạo thật đấy! Nhưng thời gian kiêu ngạo của cậu đã chấm hết rồi! Cậu không nên, tuyệt đối không nên tới đây gây rắc rối cho tôi!"
Tư Đồ Hạo lạnh lùng nói.
Cho dù biết thuộc hạ của mình đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi, hắn ta cũng không hề e ngại chút nào!
Tam Khẩu Đường có thể mạnh mẽ thế này không phải nhờ vào thuộc hạ, hay nhờ có nhiều người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.