Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 227
Ma Mị Hồng Trần
04/04/2024
Những người chấp pháp cũng giống như nhóm rồng trong tiểu thuyết, là người lãnh đạo trực tiếp của liên minh võ đạo, chuyên gia xử lý những sự việc vượt ngoài khả năng trong quốc gia!
Trước đó nước ngoài có một tổ chức khủng bố đến lãnh thổ nước Đại Hạ phá hoại, chính là những người chấp pháp được phái đi, tiêu diệt toàn bộ những kẻ xâm phạm này!
Kể cả mười năm trước, chuyện đốt đền thờ ở nước Bản Tử, cũng là những người chấp pháp làm để cảnh báo nước Bản Tử.
Cho nên bây giờ xảy ra vụ nổ tầm cỡ như thế này, những người chấp pháp ở Kim Lăng sẽ sớm chú ý tới và điều tra rõ ràng.
“Bây giờ tôi vẫn chưa biết đắc tội với ai, nhưng có lẽ sẽ biết nhanh thôi!”
Adv
Lâm Phong mặt không biểu hiện gì nói một câu.
Anh dẫn mấy người ra bên ngoài, còn mình thì dịch chuyển tức thời và biến mất trước mặt mấy người.
…..
Adv
Cùng lúc này, trên sường đồi cách nhà khoảng ba cây số, một người đàn ông mặc đồ đen tóc vàng mắt xanh, đặt nòng pháo nặng hơn 100 ký trên vai xuống, lấy điện thoại ra gọi điện, nhàn nhạt nói:
“Ok…Mục tiêu đã tan thành tro bụi, phía ông có thể trả tiền rồi.”
“Nhanh thế sao?? Anh chắc chắn chứ? Lâm Phong kia chí ít cũng phải võ giả bậc bốn Hậu Thiên!”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói nghi hoặc.
“Bậc bốn Hậu Thiên? Hừ…Tôi không hiểu cảnh giới võ đạo gì đó ở nước Đại Hạ mấy người!”
“Tôi nói ông biết, thứ tôi dùng là bom nhiệt áp cải tiến đời thứ tư được phát triển mới nhất! Không ai có thể sống sót khi bị quả bom như vậy bắn trúng chính giữa!”
Người đàn ông mặc áo đen cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp:
“Tôi bây giờ phải lập tức rời khỏi nước Đại Hạ, trong vòng một giờ đồng hồ, tôi mong ông có thể chuyển ba tỷ như đã thỏa thuận vào trong tài khoản tôi đưa ông. Nếu không hậu quả tự gánh!”
“Được! Không hổ danh là tay súng xếp hạng 9 trên web đen, bái phục, bái phục!”
Đầu dây bên kia kinh ngạc nói.
Người đàn ông áo đen cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn nòng pháo và các dụng cụ khác trên mặt đất, chuẩn bị lập tức rời khỏi đây.
Ở phương tây có một câu nói cổ xưa.
Lãnh thổ nước Đại Hạ, thần minh cấm vào!
Cho nên rất hiếm khi các tổ chức sát thủ, tổ chức khủng bố,… ở nước ngoài nhúng tay vào nước Đại Hạ.
Lần này tình cờ anh ta cũng đang du lịch ở đây, nghĩ thấy mức giá ba tỷ không tệ, cho nên thử liều một phen.
“Chỉ cần người chấp pháp trấn thủ ở phía nước Đại Hạ không phản ứng gì! Tôi hoàn toàn có thời gian để chạy thoát, tới lúc đó trở về cũng có thể khoe khoang trước mặt đám người đó.”
“Lại còn thần minh cấm vào? Một nước Đại Hạ nhỏ nhoi, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng!!”
Người đàn ông mặc áo đen nhún vai và quay người rời đi
Nhưng mà vào đúng lúc này Lâm Phong lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.
“Cậu... Chưa chết?!”
Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen hơi thay đổi.
“Thì ra là một lão già người nước ngoài, chẳng trách lại dùng đạn pháo kiểu này, chỉ là có một điều khiến tôi rất tò mò, đó là tại sao ông lại muốn giết tôi? Là ai phái ông tới?”
Lâm Phong vô cảm nói.
Anh cũng thấy rất kỳ lạ.
Bản thân anh khi làm việc luôn tuân thủ theo nguyên tắc đuổi tận giết tuyệt, giết được ai là giết.
Cho nên rốt cuộc là ai đã phái người đến ám sát anh chứ?
“Cậu không cần phải biết chuyện này!”
Người đàn ông mặc áo đen híp mắt lại.
Ông ta đột nhiên lùi lại mấy bước, sau đó lấy một dụng cụ màu đen từ trong túi vải to đùng kia ra, khiêng lên trên vai, nhấn nút không chút do dự.
Trước đó nước ngoài có một tổ chức khủng bố đến lãnh thổ nước Đại Hạ phá hoại, chính là những người chấp pháp được phái đi, tiêu diệt toàn bộ những kẻ xâm phạm này!
Kể cả mười năm trước, chuyện đốt đền thờ ở nước Bản Tử, cũng là những người chấp pháp làm để cảnh báo nước Bản Tử.
Cho nên bây giờ xảy ra vụ nổ tầm cỡ như thế này, những người chấp pháp ở Kim Lăng sẽ sớm chú ý tới và điều tra rõ ràng.
“Bây giờ tôi vẫn chưa biết đắc tội với ai, nhưng có lẽ sẽ biết nhanh thôi!”
Adv
Lâm Phong mặt không biểu hiện gì nói một câu.
Anh dẫn mấy người ra bên ngoài, còn mình thì dịch chuyển tức thời và biến mất trước mặt mấy người.
…..
Adv
Cùng lúc này, trên sường đồi cách nhà khoảng ba cây số, một người đàn ông mặc đồ đen tóc vàng mắt xanh, đặt nòng pháo nặng hơn 100 ký trên vai xuống, lấy điện thoại ra gọi điện, nhàn nhạt nói:
“Ok…Mục tiêu đã tan thành tro bụi, phía ông có thể trả tiền rồi.”
“Nhanh thế sao?? Anh chắc chắn chứ? Lâm Phong kia chí ít cũng phải võ giả bậc bốn Hậu Thiên!”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói nghi hoặc.
“Bậc bốn Hậu Thiên? Hừ…Tôi không hiểu cảnh giới võ đạo gì đó ở nước Đại Hạ mấy người!”
“Tôi nói ông biết, thứ tôi dùng là bom nhiệt áp cải tiến đời thứ tư được phát triển mới nhất! Không ai có thể sống sót khi bị quả bom như vậy bắn trúng chính giữa!”
Người đàn ông mặc áo đen cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp:
“Tôi bây giờ phải lập tức rời khỏi nước Đại Hạ, trong vòng một giờ đồng hồ, tôi mong ông có thể chuyển ba tỷ như đã thỏa thuận vào trong tài khoản tôi đưa ông. Nếu không hậu quả tự gánh!”
“Được! Không hổ danh là tay súng xếp hạng 9 trên web đen, bái phục, bái phục!”
Đầu dây bên kia kinh ngạc nói.
Người đàn ông áo đen cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn nòng pháo và các dụng cụ khác trên mặt đất, chuẩn bị lập tức rời khỏi đây.
Ở phương tây có một câu nói cổ xưa.
Lãnh thổ nước Đại Hạ, thần minh cấm vào!
Cho nên rất hiếm khi các tổ chức sát thủ, tổ chức khủng bố,… ở nước ngoài nhúng tay vào nước Đại Hạ.
Lần này tình cờ anh ta cũng đang du lịch ở đây, nghĩ thấy mức giá ba tỷ không tệ, cho nên thử liều một phen.
“Chỉ cần người chấp pháp trấn thủ ở phía nước Đại Hạ không phản ứng gì! Tôi hoàn toàn có thời gian để chạy thoát, tới lúc đó trở về cũng có thể khoe khoang trước mặt đám người đó.”
“Lại còn thần minh cấm vào? Một nước Đại Hạ nhỏ nhoi, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng!!”
Người đàn ông mặc áo đen nhún vai và quay người rời đi
Nhưng mà vào đúng lúc này Lâm Phong lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.
“Cậu... Chưa chết?!”
Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen hơi thay đổi.
“Thì ra là một lão già người nước ngoài, chẳng trách lại dùng đạn pháo kiểu này, chỉ là có một điều khiến tôi rất tò mò, đó là tại sao ông lại muốn giết tôi? Là ai phái ông tới?”
Lâm Phong vô cảm nói.
Anh cũng thấy rất kỳ lạ.
Bản thân anh khi làm việc luôn tuân thủ theo nguyên tắc đuổi tận giết tuyệt, giết được ai là giết.
Cho nên rốt cuộc là ai đã phái người đến ám sát anh chứ?
“Cậu không cần phải biết chuyện này!”
Người đàn ông mặc áo đen híp mắt lại.
Ông ta đột nhiên lùi lại mấy bước, sau đó lấy một dụng cụ màu đen từ trong túi vải to đùng kia ra, khiêng lên trên vai, nhấn nút không chút do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.