Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 246
Ma Mị Hồng Trần
04/04/2024
Đây là quy tắc trong giới võ đạo, sức mạnh là vua, không có sức mạnh thì bạn còn chẳng bằng phát rắm!
"Mau quỳ xuống! Nếu không thì tôi không chỉ giết ông, mà đến cả mấy đứa nói giúp ông cũng đều phải chết!"
Nam Cung Vấn Thiên lạnh lùng nhìn Long Hạo.
Đám người Tần Vô Đạo nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.
Long Hạo nghe vậy thì nghiến răng, quỳ luôn xuống đất, dập đầu lạy ba cái, run rẩy nói:
Adv
"Thật sự xin lỗi! Là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, là do tôi vô lễ!"
"Nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Vẻ mặt Nam Cung Vấn Thiên lại đầy sự vui vẻ.
"Ngài Nam Cung, Long Hạo tôi biết lỗi rồi! Bây giờ tôi xin lỗi ông, mong ông tha thứ cho!"
Adv
Long Hạo gào to một tiếng.
"Uỳnh!"
Nam Cung Vấn Thiên đạp một phát đá Long Hạo bay ra ngoài, trịch thượng nói:
"Thôi được! Hôm nay tha cho cái mạng chó nhà ông!"
Long Hạo im lặng.
Ông ta chật vật bò dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh nhóm Tần Vô Đạo, gương mặt vốn luôn sắc sảo nghiêm túc giờ đã trở nên nguội lạnh, như một người đã chết vậy.
Người thì vẫn còn sống, nhưng ông ta đã chết rồi!
Đám người Tần Vô Đạo và Thích Đế Thiên thấy dáng vẻ Long Hạo thì thở dài trong lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Lý Như Hải ở bên cạnh thì lại mừng rỡ vô cùng.
Trước đây nhà họ Lý nghèo túng, thái độ của mấy người này với ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì, cuối cùng bây giờ cùng đến lượt nhà họ Lý tôi vùng dậy rồi chứ?
Lý Như Hải càng lúc càng cảm thấy quyết định gả con gái mình cho Nam Cung Vấn Thiên là cực kỳ đúng đắn.
Đổi một người phụ nữ để lấy tương lai bay lên như diều gặp gió của nhà họ Lý, thế này cực kỳ có lời!
Nghĩ đến đây, Lý Như Hải không khỏi bật cười:
"Lời anh Vấn Thiên nói rất đúng! Giới võ đạo thành phố Kim Lăng chúng tôi sau này còn phải trông chờ vào nhà họ Nam Cung các ông chăm sóc nhiều hơn một chút."
"Cái này thì ông cứ yên tâm, chỉ cần con gái ông chăm sóc tôi thoải mái thì sao mà tôi có thể mặc kệ nhà họ Lý các ông được?"
Nam Cung Vấn Thiên cầm một điếu xì gà trên bàn lên, thoải mái rít một hơi, nói tiếp:
"Còn nữa, cô vợ nhỏ của tôi đâu? Hôm qua còn thấy mà, sao hôm nay không thấy đâu nữa?"
"Tiểu Khả vẫn còn là sinh viên, hôm nay phải đến lớp."
Lý Như Hải cười nịnh.
"Cuộc sống đại học tốt lắm! Tôi cũng thích sinh viên đại học."
Nam Cung Vấn Thiên nghe vậy thì hài lòng nhả ra một vòng khói thuốc.
Lý Như Hải nghe vậy, đang định đáp lời.
Thì đúng lúc này.
Lâm Phong dẫn theo Lý Tiểu Khả và em gái đẩy cửa đi thẳng vào.
Nhìn thấy thế.
Con ngươi Tần Vô Đạo, Đế Thích Thiên đều co rụt lại.
Là Lâm Phong!
Sao Lâm Phong lại tới đây?
Long Hạo nhìn thoáng qua Lâm Phong, vẻ mặt như tro tàn dường như có thêm chút gợn sóng, nhưng cũng trở về bình tĩnh rất nhanh.
"Mau quỳ xuống! Nếu không thì tôi không chỉ giết ông, mà đến cả mấy đứa nói giúp ông cũng đều phải chết!"
Nam Cung Vấn Thiên lạnh lùng nhìn Long Hạo.
Đám người Tần Vô Đạo nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.
Long Hạo nghe vậy thì nghiến răng, quỳ luôn xuống đất, dập đầu lạy ba cái, run rẩy nói:
Adv
"Thật sự xin lỗi! Là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, là do tôi vô lễ!"
"Nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Vẻ mặt Nam Cung Vấn Thiên lại đầy sự vui vẻ.
"Ngài Nam Cung, Long Hạo tôi biết lỗi rồi! Bây giờ tôi xin lỗi ông, mong ông tha thứ cho!"
Adv
Long Hạo gào to một tiếng.
"Uỳnh!"
Nam Cung Vấn Thiên đạp một phát đá Long Hạo bay ra ngoài, trịch thượng nói:
"Thôi được! Hôm nay tha cho cái mạng chó nhà ông!"
Long Hạo im lặng.
Ông ta chật vật bò dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh nhóm Tần Vô Đạo, gương mặt vốn luôn sắc sảo nghiêm túc giờ đã trở nên nguội lạnh, như một người đã chết vậy.
Người thì vẫn còn sống, nhưng ông ta đã chết rồi!
Đám người Tần Vô Đạo và Thích Đế Thiên thấy dáng vẻ Long Hạo thì thở dài trong lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Lý Như Hải ở bên cạnh thì lại mừng rỡ vô cùng.
Trước đây nhà họ Lý nghèo túng, thái độ của mấy người này với ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì, cuối cùng bây giờ cùng đến lượt nhà họ Lý tôi vùng dậy rồi chứ?
Lý Như Hải càng lúc càng cảm thấy quyết định gả con gái mình cho Nam Cung Vấn Thiên là cực kỳ đúng đắn.
Đổi một người phụ nữ để lấy tương lai bay lên như diều gặp gió của nhà họ Lý, thế này cực kỳ có lời!
Nghĩ đến đây, Lý Như Hải không khỏi bật cười:
"Lời anh Vấn Thiên nói rất đúng! Giới võ đạo thành phố Kim Lăng chúng tôi sau này còn phải trông chờ vào nhà họ Nam Cung các ông chăm sóc nhiều hơn một chút."
"Cái này thì ông cứ yên tâm, chỉ cần con gái ông chăm sóc tôi thoải mái thì sao mà tôi có thể mặc kệ nhà họ Lý các ông được?"
Nam Cung Vấn Thiên cầm một điếu xì gà trên bàn lên, thoải mái rít một hơi, nói tiếp:
"Còn nữa, cô vợ nhỏ của tôi đâu? Hôm qua còn thấy mà, sao hôm nay không thấy đâu nữa?"
"Tiểu Khả vẫn còn là sinh viên, hôm nay phải đến lớp."
Lý Như Hải cười nịnh.
"Cuộc sống đại học tốt lắm! Tôi cũng thích sinh viên đại học."
Nam Cung Vấn Thiên nghe vậy thì hài lòng nhả ra một vòng khói thuốc.
Lý Như Hải nghe vậy, đang định đáp lời.
Thì đúng lúc này.
Lâm Phong dẫn theo Lý Tiểu Khả và em gái đẩy cửa đi thẳng vào.
Nhìn thấy thế.
Con ngươi Tần Vô Đạo, Đế Thích Thiên đều co rụt lại.
Là Lâm Phong!
Sao Lâm Phong lại tới đây?
Long Hạo nhìn thoáng qua Lâm Phong, vẻ mặt như tro tàn dường như có thêm chút gợn sóng, nhưng cũng trở về bình tĩnh rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.