Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 282
Ma Mị Hồng Trần
06/04/2024
“Nếu chúng ta cùng kết hợp lại thì liệu có thể giết chết được con thú này không? Bên trong cơ thể mấy con dị thú cấp độ này chắc chắn chứa đầy nội đan! Nếu có thể lấy được nội đan trong người dị thú thì cũng không uổng công, đây sẽ là một vụ thu hoạch lớn đó!”
Cao thủ tán tu đột nhiên nói.
Ba người Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng liếc mắt nhìn nhau, ai cũng do dự.
Chưa biết thực lực của con dị thú này thế nào, xuống tay tùy tiện với nó thì e rằng rủi ro sẽ rất lớn!
Không cẩn thận thì có thể sẽ có kết cục mất mạng mất đạo.
Mà đúng lúc này.
“Xoẹt xoẹt xoẹt...
Mười mấy võ giả xông lên đợt đầu tiên đã bị diệt sạch.
Adv
Con dị thú màu đen đăng cắn một đứa trẻ, đúng là trông như đang ăn món tráng miệng vậy.
Sau khi ăn hết mười võ giả, nó bắt đầu hướng đôi mắt màu đỏ tươi về phía những người khác ở hiện trường, nó liếm đầu lưỡi, trên mặt hiện lên vẻ tham lam của con người.
Mấy trăm năm!
Ta đã bị nhốt mấy trăm năm, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội ăn một bữa no nê rồi!
Chỉ cần ăn tất cả mọi người ở đây, hấp thụ tinh khí trong người bọn họ thì ta có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trở thành một con yêu thú Kim Đan kỳ một lần nữa!
Thậm chí là đạt đến Nguyên Anh kỳ, hóa thành hình người cũng không phải là điều không thể.
Adv
Lão già, lão đã nhốt ta ở đây suốt mấy trăm năm!
Ha ha... Không ngờ rằng có một ngày Hắc Hoàng ta lại vùng dậy chứ gì?
“Grào...”
Con dị thú màu đen gầm lên giận dữ, nhảy vọt về phía cao thủ tán tu gần nó nhất.
“Nghiệt súc, muốn chết à!”
Cao thủ tán tu lạnh lùng “hừ” một tiếng, thân làm cao thủ Hậu Thiên bậc sáu như hắn ta có đủ tự tin có thể ngăn cản con dị thú màu đen này!
Đây là niềm tin của một kẻ mạnh!
“Mãnh hổ quyền!”
Cao thủ tán tu tập trung chân nguyên trong cơ thể, đánh mạnh một đòn về phía con dị thú màu đen.
“Ầm!”
Nắm đấm của hắn ta giải phóng chân nguyên ra ngoài, tạo thành một đầu hổ lớn, đầu hồ mở cái miệng đẫm máu ra nuốt trọn lấy con dị thú màu đen.
Trong mắt con dị thú màu đen đầy vẻ khinh miệt, không thèm để ý tới đòn tấn công của đầu hổ.
Một đòn tấn công mạnh mẽ, đủ để dễ dàng giết chết một vị Hậu Thiên cảnh bậc năm, nhưng khi đánh vào người con dị thú màu đen thì lại không gây ra bất cứ tổn thương nào cho nó cá.
Sau đó, con dị thú màu đen phi lên, vừa nhanh vừa mạnh, dễ dàng ngậm cao thủ tán tu trong miệng, cắn vài nhát rồi nuốt chửng.
Nhìn thấy cảnh đó.
Những người có mặt không thể không tỏ ra sợ hãi.
Ngay cả Vương Hạc Nhiên đang trốn trong bóng tối chờ cơ hội hành động cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Một vị cao thủ Hậu Thiên cảnh bậc sáu mà lại bị giết chết chỉ trong một đòn như vậy!
Tiên Thiên cảnh!
Con dị thú này chắc chắn có sức mạnh Tiên Thiên cảnh!
Cả ba người Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng cùng với Thượng Quan Phi Hồng đều nuốt một ngụm nước bọt, chợt cảm thấy rùng mình!
Đối mặt với sự tồn tại ở cấp bậc này, cho dù bọn họ có cùng xông lên thì cũng chỉ thành dâng món ăn lên cho nó thôi!
Làm sao bây giờ?
Nên làm gì đây?
Trong đầu ba người nhanh chóng suy nghĩ, tìm kiếm đường lui!
Nhưng kết quả đều là chỉ có đường chết!
Thậm chí cả ba người họ còn không dám quay đầu chạy trốn, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được khí tức của mình đã bị con dị thú khóa chặt lại, một khi quay đầu chạy trốn, là chỉ có đường chết!
“Ợ...
Lúc nào, có lẽ là dị thú màu đen kia đã ăn quá nhiều nên nó ợ một cái, trông có vẻ thoải mái.
Nhìn thấy thế.
Trong lòng ba người họ hơi thở phào.
“Anh Đỗ, anh Thượng Quan! Hứng ăn uống của con dị thú này có hạn! Nếu để nó ăn no thì chúng ta sẽ không sao chứ?”
Nam Cung Tầm đột nhiên nói.
“Đây cũng là một cách!”
Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng cùng nhẹ nhàng gật đâu.
Sau khi thấy cao thủ tán tu bị giết chết chỉ trong nháy mắt, ba người họ đã hoàn toàn mất đi ý định chống cự, mà chủ động cho con dị thú ăn no, có thể coi như là mở ra một con đường kiếm sống khác.
Những võ giả khác ở đây nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người họ thì đều thay đổi sắc mặt, có một suy nghĩ không hay ho lắm!
Đừng nói là...
Lúc này.
“Ầm!”
Nam Cung Tầm ra tay trước, hắn ta nhấc một võ giả đỉnh phong Địa Cảnh lên ném về phía dị thú màu đen.
“Không...”
Võ giả đỉnh phong Địa Cảnh kêu thảm một tiếng, sau đó bị dị thú màu đen cắn mấy nhát rồi nuốt xuống.
“Ợ...
Con dị thú màu đen thở ra hơi thở tanh tưởi, đôi mắt màu đỏ tươi thoáng qua một chút kinh ngạc.
Đám người ngu xuẩn này mà còn nghĩ ra cách thế này sao?
Tưởng rằng ngài Hắc Hoàng ta đây sẽ ăn no thật sao? Chỉ là cũng vừa khéo, mình đỡ phải ra tay!
“Grào...”
Con dị thú màu đen giả vờ gào lên một tiếng rất nhỏ, đặt mông ngồi xuống đất, làm ra vẻ như đang chờ được cho ăn no.
Nhìn thấy cảnh này.
Cao thủ tán tu đột nhiên nói.
Ba người Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng liếc mắt nhìn nhau, ai cũng do dự.
Chưa biết thực lực của con dị thú này thế nào, xuống tay tùy tiện với nó thì e rằng rủi ro sẽ rất lớn!
Không cẩn thận thì có thể sẽ có kết cục mất mạng mất đạo.
Mà đúng lúc này.
“Xoẹt xoẹt xoẹt...
Mười mấy võ giả xông lên đợt đầu tiên đã bị diệt sạch.
Adv
Con dị thú màu đen đăng cắn một đứa trẻ, đúng là trông như đang ăn món tráng miệng vậy.
Sau khi ăn hết mười võ giả, nó bắt đầu hướng đôi mắt màu đỏ tươi về phía những người khác ở hiện trường, nó liếm đầu lưỡi, trên mặt hiện lên vẻ tham lam của con người.
Mấy trăm năm!
Ta đã bị nhốt mấy trăm năm, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội ăn một bữa no nê rồi!
Chỉ cần ăn tất cả mọi người ở đây, hấp thụ tinh khí trong người bọn họ thì ta có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trở thành một con yêu thú Kim Đan kỳ một lần nữa!
Thậm chí là đạt đến Nguyên Anh kỳ, hóa thành hình người cũng không phải là điều không thể.
Adv
Lão già, lão đã nhốt ta ở đây suốt mấy trăm năm!
Ha ha... Không ngờ rằng có một ngày Hắc Hoàng ta lại vùng dậy chứ gì?
“Grào...”
Con dị thú màu đen gầm lên giận dữ, nhảy vọt về phía cao thủ tán tu gần nó nhất.
“Nghiệt súc, muốn chết à!”
Cao thủ tán tu lạnh lùng “hừ” một tiếng, thân làm cao thủ Hậu Thiên bậc sáu như hắn ta có đủ tự tin có thể ngăn cản con dị thú màu đen này!
Đây là niềm tin của một kẻ mạnh!
“Mãnh hổ quyền!”
Cao thủ tán tu tập trung chân nguyên trong cơ thể, đánh mạnh một đòn về phía con dị thú màu đen.
“Ầm!”
Nắm đấm của hắn ta giải phóng chân nguyên ra ngoài, tạo thành một đầu hổ lớn, đầu hồ mở cái miệng đẫm máu ra nuốt trọn lấy con dị thú màu đen.
Trong mắt con dị thú màu đen đầy vẻ khinh miệt, không thèm để ý tới đòn tấn công của đầu hổ.
Một đòn tấn công mạnh mẽ, đủ để dễ dàng giết chết một vị Hậu Thiên cảnh bậc năm, nhưng khi đánh vào người con dị thú màu đen thì lại không gây ra bất cứ tổn thương nào cho nó cá.
Sau đó, con dị thú màu đen phi lên, vừa nhanh vừa mạnh, dễ dàng ngậm cao thủ tán tu trong miệng, cắn vài nhát rồi nuốt chửng.
Nhìn thấy cảnh đó.
Những người có mặt không thể không tỏ ra sợ hãi.
Ngay cả Vương Hạc Nhiên đang trốn trong bóng tối chờ cơ hội hành động cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Một vị cao thủ Hậu Thiên cảnh bậc sáu mà lại bị giết chết chỉ trong một đòn như vậy!
Tiên Thiên cảnh!
Con dị thú này chắc chắn có sức mạnh Tiên Thiên cảnh!
Cả ba người Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng cùng với Thượng Quan Phi Hồng đều nuốt một ngụm nước bọt, chợt cảm thấy rùng mình!
Đối mặt với sự tồn tại ở cấp bậc này, cho dù bọn họ có cùng xông lên thì cũng chỉ thành dâng món ăn lên cho nó thôi!
Làm sao bây giờ?
Nên làm gì đây?
Trong đầu ba người nhanh chóng suy nghĩ, tìm kiếm đường lui!
Nhưng kết quả đều là chỉ có đường chết!
Thậm chí cả ba người họ còn không dám quay đầu chạy trốn, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được khí tức của mình đã bị con dị thú khóa chặt lại, một khi quay đầu chạy trốn, là chỉ có đường chết!
“Ợ...
Lúc nào, có lẽ là dị thú màu đen kia đã ăn quá nhiều nên nó ợ một cái, trông có vẻ thoải mái.
Nhìn thấy thế.
Trong lòng ba người họ hơi thở phào.
“Anh Đỗ, anh Thượng Quan! Hứng ăn uống của con dị thú này có hạn! Nếu để nó ăn no thì chúng ta sẽ không sao chứ?”
Nam Cung Tầm đột nhiên nói.
“Đây cũng là một cách!”
Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng cùng nhẹ nhàng gật đâu.
Sau khi thấy cao thủ tán tu bị giết chết chỉ trong nháy mắt, ba người họ đã hoàn toàn mất đi ý định chống cự, mà chủ động cho con dị thú ăn no, có thể coi như là mở ra một con đường kiếm sống khác.
Những võ giả khác ở đây nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người họ thì đều thay đổi sắc mặt, có một suy nghĩ không hay ho lắm!
Đừng nói là...
Lúc này.
“Ầm!”
Nam Cung Tầm ra tay trước, hắn ta nhấc một võ giả đỉnh phong Địa Cảnh lên ném về phía dị thú màu đen.
“Không...”
Võ giả đỉnh phong Địa Cảnh kêu thảm một tiếng, sau đó bị dị thú màu đen cắn mấy nhát rồi nuốt xuống.
“Ợ...
Con dị thú màu đen thở ra hơi thở tanh tưởi, đôi mắt màu đỏ tươi thoáng qua một chút kinh ngạc.
Đám người ngu xuẩn này mà còn nghĩ ra cách thế này sao?
Tưởng rằng ngài Hắc Hoàng ta đây sẽ ăn no thật sao? Chỉ là cũng vừa khéo, mình đỡ phải ra tay!
“Grào...”
Con dị thú màu đen giả vờ gào lên một tiếng rất nhỏ, đặt mông ngồi xuống đất, làm ra vẻ như đang chờ được cho ăn no.
Nhìn thấy cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.