Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 324
Ma Mị Hồng Trần
09/04/2024
“Y Nặc, lần này chúng ta thực sự xong rồi!”
Trần Thiên Hủ đau đớn nói.
Trần Y Nặc cũng nắm tay con gái thật chặt, im lặng không nói gì.
Cô không sợ chết, chỉ là có chút luyến tiếc Lâm Phong mà thôi!
Cô và Lâm Phong đã trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau...
Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến bỗng nhiên ngơ ngác nói:
Adv
“Mẹ... Mẹ nhìn kìa, bên ngoài có người chim.”
Trần Y Nặc nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Xuyên qua tấm tủy kinh vừa dày vừa nặng, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người đang lơ lửng trên không trung, nhưng bởi vì trời quá tối nên không thể nhìn rõ đó là ai.
“Đạp hư không mà tới, cao thủ võ đạo! Nhất định là bên trên đã phái người tới cứu chúng ta rồi!”
Adv
Trần Thiên Hủ thất thanh nói.
Cùng lúc đó, những người khác trong khoang máy bay cũng chú ý đến cảnh tượng này, trên khuôn mặt tuyệt vọng hiện lên vẻ kinh hãi.
“Con mẹ nó, chuyện gì thế này? Sao lại có người bay bên ngoài!”
“Không phải là thần tiên đó chứ!”
“Huhu... Chắc chắn là thần tiên, là thần tiên tới cứu chúng ta rồi! Thật tốt quá!”
....
“Hoa viện sĩ, ông mau nhìn bên ngoài kìa!”
Vẻ mặt Tiểu Thanh tràn đầy khiếp sợ.
Hoa Vân Phi chậm rãi mở mắt nhìn qua, sau khi thấy bóng người lơ lửng bên ngoài thì trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.
Đúng lúc này, bóng ngươi kia biến mất.
Ngay sau đó, máy bay như bị thứ gì đó tóm lấy rồi nhanh chóng rơi xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn hạ cánh xuống một ruộng hoang trống trải.
“Rầm rầm rầm!”
Máy bay và mặt đất va chạm nhau, tạo ra tiếng động lớn làm rung chuyển đất trời.
Nhất thời khói bụi bay tứ tung, hoa lửa bắn ra bốn phía.
Đám người trong khoang máy bay hoa mắt chóng mặt vì quán tính mạnh mẽ, thậm chí còn nôn thẳng ra khoang, chật vật không chịu nổi.
Một phút sau.
“Rầm!”
Cửa máy bay bị người bên ngoài đá văng, Lâm Phong vọt vào trong.
Anh liếc mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn, sau đó tập trung về phía Trần Y Nặc và con gái, thấy hai mẹ con không sao thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Lâm... Lâm Phong!”
Trần Y Nặc nhìn thấy người đến, ánh mắt ngơ ngác ngỡ ngàng.
“Là ba ba! Ba ba tới cứu chúng ta rồi!”
Tiểu Luyến Luyến vui sướng vẫy tay bé nhỏ.
Lâm Phong sải bước tiến về phía trước, ôm chặt lấy Y Nặc và con gái, dịu dàng an ủi:
“Không sao, không sao!”
“...”
Trần Y Nặc cũng không nói gì, cô chỉ ôm lấy Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp điểm xuyết ánh sáng.
Đây chính là người đàn ông của cô!
Cho dù cô gặp phải nguy hiểm gì thì người đàn ông này cũng đều sẽ chạy tới!
Lúc này Trần Thiên Hủ bên cạnh mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc khó tin nói:
“Lâm Phong, vừa rồi người ở ngoài...”
“Ở đây quá loạn, chúng ta về trước rồi nói sau!”
Lâm Phong ngắt lời Trần Thiên Hủ, ôm lấy con gái, nắm tay vợ rồi vòng qua đám hành khách còn chưa tỉnh hồn, nhanh chóng biến mất trong bóng tối vô tận.
Trần Thiên Hủ đau đớn nói.
Trần Y Nặc cũng nắm tay con gái thật chặt, im lặng không nói gì.
Cô không sợ chết, chỉ là có chút luyến tiếc Lâm Phong mà thôi!
Cô và Lâm Phong đã trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau...
Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến bỗng nhiên ngơ ngác nói:
Adv
“Mẹ... Mẹ nhìn kìa, bên ngoài có người chim.”
Trần Y Nặc nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Xuyên qua tấm tủy kinh vừa dày vừa nặng, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người đang lơ lửng trên không trung, nhưng bởi vì trời quá tối nên không thể nhìn rõ đó là ai.
“Đạp hư không mà tới, cao thủ võ đạo! Nhất định là bên trên đã phái người tới cứu chúng ta rồi!”
Adv
Trần Thiên Hủ thất thanh nói.
Cùng lúc đó, những người khác trong khoang máy bay cũng chú ý đến cảnh tượng này, trên khuôn mặt tuyệt vọng hiện lên vẻ kinh hãi.
“Con mẹ nó, chuyện gì thế này? Sao lại có người bay bên ngoài!”
“Không phải là thần tiên đó chứ!”
“Huhu... Chắc chắn là thần tiên, là thần tiên tới cứu chúng ta rồi! Thật tốt quá!”
....
“Hoa viện sĩ, ông mau nhìn bên ngoài kìa!”
Vẻ mặt Tiểu Thanh tràn đầy khiếp sợ.
Hoa Vân Phi chậm rãi mở mắt nhìn qua, sau khi thấy bóng người lơ lửng bên ngoài thì trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.
Đúng lúc này, bóng ngươi kia biến mất.
Ngay sau đó, máy bay như bị thứ gì đó tóm lấy rồi nhanh chóng rơi xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn hạ cánh xuống một ruộng hoang trống trải.
“Rầm rầm rầm!”
Máy bay và mặt đất va chạm nhau, tạo ra tiếng động lớn làm rung chuyển đất trời.
Nhất thời khói bụi bay tứ tung, hoa lửa bắn ra bốn phía.
Đám người trong khoang máy bay hoa mắt chóng mặt vì quán tính mạnh mẽ, thậm chí còn nôn thẳng ra khoang, chật vật không chịu nổi.
Một phút sau.
“Rầm!”
Cửa máy bay bị người bên ngoài đá văng, Lâm Phong vọt vào trong.
Anh liếc mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn, sau đó tập trung về phía Trần Y Nặc và con gái, thấy hai mẹ con không sao thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Lâm... Lâm Phong!”
Trần Y Nặc nhìn thấy người đến, ánh mắt ngơ ngác ngỡ ngàng.
“Là ba ba! Ba ba tới cứu chúng ta rồi!”
Tiểu Luyến Luyến vui sướng vẫy tay bé nhỏ.
Lâm Phong sải bước tiến về phía trước, ôm chặt lấy Y Nặc và con gái, dịu dàng an ủi:
“Không sao, không sao!”
“...”
Trần Y Nặc cũng không nói gì, cô chỉ ôm lấy Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp điểm xuyết ánh sáng.
Đây chính là người đàn ông của cô!
Cho dù cô gặp phải nguy hiểm gì thì người đàn ông này cũng đều sẽ chạy tới!
Lúc này Trần Thiên Hủ bên cạnh mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc khó tin nói:
“Lâm Phong, vừa rồi người ở ngoài...”
“Ở đây quá loạn, chúng ta về trước rồi nói sau!”
Lâm Phong ngắt lời Trần Thiên Hủ, ôm lấy con gái, nắm tay vợ rồi vòng qua đám hành khách còn chưa tỉnh hồn, nhanh chóng biến mất trong bóng tối vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.