Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 413
Ma Mị Hồng Trần
14/04/2024
“Mày tốt nhất ngồi im đó đừng có nhúc nhích, bằng không tao lập tức bẻ gãy cổ con gái mày, sau đó lột sạch quần áo của mày, ném mày ra khỏi phòng!”
Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
“Đừng… đừng tôi sẽ nghe lời!”
Nghe vậy, Trần Y Nặc lập tức dừng bước.
Nước mắt của cô ấy như vỡ đê, tuôn rơi lã chã, cả người run rẩy vì sợ hãi!
Adv
Con gái là tất cả của cô ấy!
Nếu con gái xảy ra chuyện gì, đối với cô ấy mà nói, chẳng khác nào ngày tận thế!
“Thay vì ở đó khóc lóc ồn ào thì tụi mày nghĩ cách gọi Lâm Phong về đi! Như vậy tao vui vẻ, biết đâu còn có thể tha cho ba đứa mày đó!”
Gã đàn ông trung niên nhàn nhạt nói một câu.
Adv
Sau đó bắt đầu quan sát bé Tiểu Luyến Luyến đang bị gã tóm trong tay.
Nhưng dù gã nhìn thế nào đi nữa cũng vậy!
Gã chả thấy bé Tiểu Luyến Luyến có gì đặc biệt!
Phải chăng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Trong lòng gã đàn ông trung niên chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Trần Y Nặc vội lau nước mắt, như phát điên, cầm điện thoại gọi cho Lâm Phong.
Nhưng dù cô ấy gọi bao nhiêu lần cũng vô ích.
Điện thoại chỉ vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau!”
Lúc này.
Trái tim Trần Y Nặc như tan nát.
Lâm Phong! Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy!
Anh mau chóng nghe điện thoại đi!
Nếu anh không quay lại, con gái anh sẽ chết mất!
Cô ấy siết chặt điện thoại trong tay, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Trần Thiên Hủ như chìm xuống đáy vực sâu.
Anh ta hiểu rõ trong lúc này muốn liên lạc với Lâm Phong chẳng khác nào chuyện viễn vông…
“Xem ra, tụi mày thật sự không gọi được Lâm Phong đến đây!”
Gã đàn ông trung niên bỗng thở dài, rồi lại cười một tiếng quái dị:
“Thôi vậy, tao cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, đưa tụi mày đi gặp Diêm Vương thôi! Tao tin rằng sau khi hạ gục cả đám chúng mày, Lâm Phong quay lại sẽ chủ động tìm tao!”
Nói xong.
Gã nhìn về phía cô bé Tiểu Luyến Luyến, ánh mắt trở nên dữ tợn.
“Ba ơi!!!”
Tiểu Luyến Luyến sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, không nhịn được hét lên một tiếng.
Nhưng ngay lúc đó.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng tổng thống bằng hợp kim nhôm bị một người từ bên ngoài đấm vỡ tan tành.
Ngay sau đó.
Lâm Phong với vẻ mặt đầy sát khí bước vào.
Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
“Đừng… đừng tôi sẽ nghe lời!”
Nghe vậy, Trần Y Nặc lập tức dừng bước.
Nước mắt của cô ấy như vỡ đê, tuôn rơi lã chã, cả người run rẩy vì sợ hãi!
Adv
Con gái là tất cả của cô ấy!
Nếu con gái xảy ra chuyện gì, đối với cô ấy mà nói, chẳng khác nào ngày tận thế!
“Thay vì ở đó khóc lóc ồn ào thì tụi mày nghĩ cách gọi Lâm Phong về đi! Như vậy tao vui vẻ, biết đâu còn có thể tha cho ba đứa mày đó!”
Gã đàn ông trung niên nhàn nhạt nói một câu.
Adv
Sau đó bắt đầu quan sát bé Tiểu Luyến Luyến đang bị gã tóm trong tay.
Nhưng dù gã nhìn thế nào đi nữa cũng vậy!
Gã chả thấy bé Tiểu Luyến Luyến có gì đặc biệt!
Phải chăng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Trong lòng gã đàn ông trung niên chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Trần Y Nặc vội lau nước mắt, như phát điên, cầm điện thoại gọi cho Lâm Phong.
Nhưng dù cô ấy gọi bao nhiêu lần cũng vô ích.
Điện thoại chỉ vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau!”
Lúc này.
Trái tim Trần Y Nặc như tan nát.
Lâm Phong! Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy!
Anh mau chóng nghe điện thoại đi!
Nếu anh không quay lại, con gái anh sẽ chết mất!
Cô ấy siết chặt điện thoại trong tay, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Trần Thiên Hủ như chìm xuống đáy vực sâu.
Anh ta hiểu rõ trong lúc này muốn liên lạc với Lâm Phong chẳng khác nào chuyện viễn vông…
“Xem ra, tụi mày thật sự không gọi được Lâm Phong đến đây!”
Gã đàn ông trung niên bỗng thở dài, rồi lại cười một tiếng quái dị:
“Thôi vậy, tao cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, đưa tụi mày đi gặp Diêm Vương thôi! Tao tin rằng sau khi hạ gục cả đám chúng mày, Lâm Phong quay lại sẽ chủ động tìm tao!”
Nói xong.
Gã nhìn về phía cô bé Tiểu Luyến Luyến, ánh mắt trở nên dữ tợn.
“Ba ơi!!!”
Tiểu Luyến Luyến sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, không nhịn được hét lên một tiếng.
Nhưng ngay lúc đó.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng tổng thống bằng hợp kim nhôm bị một người từ bên ngoài đấm vỡ tan tành.
Ngay sau đó.
Lâm Phong với vẻ mặt đầy sát khí bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.