Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 442
Ma Mị Hồng Trần
14/04/2024
Bị tìm tận cửa để trả thù!
“Thanh niên kia có nói mình có thân phận gì không?”
Huyền Trần nặng nề hỏi.
“Hắn nói mình tên Lâm Phong.”
Đệ tử lo lắng đáp.
“Lâm Phong?”
Adv
Huyền Đức nghe vậy, vẻ mặt thay đổi, trong lòng dậy sóng.
Vì chuyện của Giang Tịch Vũ, lão ta rất quen với cái tên này!
Lát sau, lão ta cảm thấy là trùng tên thôi!
Một võ giả tầm thường sao có thể mạnh như vậy được!
Adv
“Nghe giọng ông kinh ngạc như thế, lẽ nào là ông tự rước về?”
Huyền Trần lạnh lùng nhìn Huyền Đức.
“Không thể! Tôi cũng không quen Lâm Phong nào cả, hơn nữa Huyền Minh sư huynh còn không phải đối thủ thì sao tôi dám trêu vào cường giả như thế!”
Huyền Đức ho khan một cái, vội vàng phủ nhận.
“Ông chắc chứ?”
Huyền Trần nheo mắt lại.
“Tôi có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo!”
Huyền Đức nghiêm túc trả lời.
Huyền Trần không hỏi nữa, nhìn đệ tử nói:
“Người kia đang ở đâu?”
“Ở phòng họp chờ người!”
Đệ tử đáp lời.
“Đi, qua xem thế nào.”
Huyền Trần nặng nề nói.
Cả người ông ta biến thành một luồng sáng, bay về phía phòng họp trên núi.
Huyền Đức thấy vậy đứng ngồi không yên.
Thật sự không phải Lâm Phong kia đấy chứ?
Nếu vậy thì lão ta khẳng định Chưởng môn sư huynh sẽ giết mình mất!
…
Trong phòng họp của Huyền Linh Môn.
Lâm Phong không hề khách khí mà ngồi chỗ cao nhất, chậm rãi uống trà.
Mười mấy trưởng lão còn lại sưng mặt sưng mũi đứng dưới, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy kính sợ.
Thanh niên này quá mạnh!
Mười mấy người họ cùng đánh còn bị đối phương thoải mái đáp trả, hoàn toàn không tốn sức!
Có lẽ toàn bộ Huyền Linh Môn chỉ có Chưởng môn đánh lại được!
Lúc này Lâm Phong đột nhiên đặt chén trà lên bàn, lạnh lùng nói:
“Mười phút rồi, Chưởng môn của các người còn chưa tới! Xem ra tôi phải giết người mua vui thôi, nếu không các người không coi tôi ra gì!”
“Tiền bối chờ một lát! Chưởng môn sư huynh của tôi chắc đang tới! Dù Huyền Linh Môn tôi đắc tội cậu thế nào thì cũng nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục!”
Huyền Minh vội vàng cười làm lành.
“Đúng vậy tiền bối, cậu cứ yên tâm đi! Huyền Linh Môn chúng tôi là danh môn chính phái, nói lời sẽ giữ lời!”
“Tiền bối, nếu không thì uống thêm chén trà nữa nhé?”
Đám trưởng lão đều cười bồi, nói chuyện.
Lâm Phong thấy vậy thì hơi cạn lời.
Mấy người này hèn thế!
“Thanh niên kia có nói mình có thân phận gì không?”
Huyền Trần nặng nề hỏi.
“Hắn nói mình tên Lâm Phong.”
Đệ tử lo lắng đáp.
“Lâm Phong?”
Adv
Huyền Đức nghe vậy, vẻ mặt thay đổi, trong lòng dậy sóng.
Vì chuyện của Giang Tịch Vũ, lão ta rất quen với cái tên này!
Lát sau, lão ta cảm thấy là trùng tên thôi!
Một võ giả tầm thường sao có thể mạnh như vậy được!
Adv
“Nghe giọng ông kinh ngạc như thế, lẽ nào là ông tự rước về?”
Huyền Trần lạnh lùng nhìn Huyền Đức.
“Không thể! Tôi cũng không quen Lâm Phong nào cả, hơn nữa Huyền Minh sư huynh còn không phải đối thủ thì sao tôi dám trêu vào cường giả như thế!”
Huyền Đức ho khan một cái, vội vàng phủ nhận.
“Ông chắc chứ?”
Huyền Trần nheo mắt lại.
“Tôi có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo!”
Huyền Đức nghiêm túc trả lời.
Huyền Trần không hỏi nữa, nhìn đệ tử nói:
“Người kia đang ở đâu?”
“Ở phòng họp chờ người!”
Đệ tử đáp lời.
“Đi, qua xem thế nào.”
Huyền Trần nặng nề nói.
Cả người ông ta biến thành một luồng sáng, bay về phía phòng họp trên núi.
Huyền Đức thấy vậy đứng ngồi không yên.
Thật sự không phải Lâm Phong kia đấy chứ?
Nếu vậy thì lão ta khẳng định Chưởng môn sư huynh sẽ giết mình mất!
…
Trong phòng họp của Huyền Linh Môn.
Lâm Phong không hề khách khí mà ngồi chỗ cao nhất, chậm rãi uống trà.
Mười mấy trưởng lão còn lại sưng mặt sưng mũi đứng dưới, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy kính sợ.
Thanh niên này quá mạnh!
Mười mấy người họ cùng đánh còn bị đối phương thoải mái đáp trả, hoàn toàn không tốn sức!
Có lẽ toàn bộ Huyền Linh Môn chỉ có Chưởng môn đánh lại được!
Lúc này Lâm Phong đột nhiên đặt chén trà lên bàn, lạnh lùng nói:
“Mười phút rồi, Chưởng môn của các người còn chưa tới! Xem ra tôi phải giết người mua vui thôi, nếu không các người không coi tôi ra gì!”
“Tiền bối chờ một lát! Chưởng môn sư huynh của tôi chắc đang tới! Dù Huyền Linh Môn tôi đắc tội cậu thế nào thì cũng nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục!”
Huyền Minh vội vàng cười làm lành.
“Đúng vậy tiền bối, cậu cứ yên tâm đi! Huyền Linh Môn chúng tôi là danh môn chính phái, nói lời sẽ giữ lời!”
“Tiền bối, nếu không thì uống thêm chén trà nữa nhé?”
Đám trưởng lão đều cười bồi, nói chuyện.
Lâm Phong thấy vậy thì hơi cạn lời.
Mấy người này hèn thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.