Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 479
Ma Mị Hồng Trần
18/04/2024
Trần Bắc Huyền đi tới, trầm giọng bảo.
“Con nói rồi… Cứ thoải mái đi, không cần tới mọi người đâu!”
Lâm Phong lắc đầu.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chợt bắn ra một tia sáng lạnh lẽo, anh giơ bàn tay phải mảnh khảnh của mình lên, trên tay phải trào ra một nguồn năng lượng kinh khủng.
Năng lượng cuồn cuộn tạo thành một bàn tay khổng lồ phát ra ánh sáng vàng giữa không trung, sau đó đè thật mạnh về phía mười một tông sư võ đạo.
Giờ phút này.
Adv
Thời gian như thể ngưng đọng!
Từ đôi mắt thường của những người ở đây, họ thậm chí có thể nhìn thấy không gian xuất hiện vết rách nhỏ…
Mười một tông sư võ đạo đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn bàn tay khổng lồ phát sáng bên trên với vẻ mặt đờ đẫn, quên cả phản kháng.
Uy áp đáng sợ ập tới khiến họ chảy máu thất khiếu, bề mặt da nứt răng rắc, trông họ y như huyết nhân vậy!
Adv
Đây… là chiêu thức gì thế?
Võ Hồn?
Hay là trên Võ Hồn?
Suy nghĩ tuyệt vọng này đồng thời hiện ra trong đầu mười một tông sư võ đạo.
Sau đó.
“Bùm!”
Một tiếng nổ nặng nề vang lên!
Cơ thể của mười một tông sư võ đạo nổ tung cùng một lúc, biến thành một đống sương máu ngay trước mắt bao người.
Tĩnh!
Vô cùng yên tĩnh!
Một chưởng giết chết mười một vị võ đạo tông sư, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì làm gì có ai dám tin?
Mấy người nhà họ Trần chết lặng!
"Con rể, con rể tôi lại mạnh đến vậy! Tôi cứ nghĩ cậu ta là gà, hoá ra tôi mới là gà sao?"
Trần Sơn tự lẩm bẩm.
"Võ Hồn Cảnh ba mươi tuổi? Hay là..."
Trần Bắc Huyền nhíu mày, thực sự không nhìn thấu được thực lực của Lâm Phong.
"Khẩu Kỹ Vương mạnh quá!"
"Khẩu Kỹ Vương mạnh quá!"
Diệp Thiên Tâm và đám nhóc bên cạnh hét lớn tạo uy danh!
Lâm Phong nghe vậy thì khóe miệng khẽ giật, tức giận mắng đám Diệp Thiên Tâm:
"Câm miệng cho tôi! Tôi không phải khẩu kỹ vương gì hết! Còn dám bôi nhọ thanh danh của tôi, tôi sẽ đánh chết hết mấy người."
Đám Diệp Thiên tâm bỗng im bặt.
Mà đúng lúc này, một luồng khí tức mênh mông bỗng lan khắp bốn phía, làm cho mọi người nổi cả da gà mà vẫn chưa hết run!
Là Hoàng Phủ Hằng!
Vẻ mặt ông ta vô cùng dữ tợn, chẳng hay trong tay đã xuất hiện một đại ấn màu vàng từ lúc nào
Đại ấn màu vàng lóe ra ánh sáng vàng nhạt, trên đó xuất hiện các tia linh vận, nhìn vô cùng thần kỳ, luồng khí tức mênh mông tràn ra từ đại ấn!
"Hử? Một món linh khí?"
Lâm Phong dừng bước, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Hoàng Phủ Hằng là một võ giả, tại sao trong tay lại có linh khí?
Có phải chuyện này đồng nghĩa với việc sau lưng Hoàng Phủ Hằng vẫn còn sự tồn tại của tu tiên giả?
Bởi vì chỉ có tu tiên giả mới có thể luyện chế ra linh khí!
"Không được! Đây là Kim Cang Ấn! Lần này Hoàng Phủ Hằng tới lại đưa Kim Cang Ấn đến!"
Lúc này, Trần Bắc Huyền chợt kinh ngạc kêu lên.
“Con nói rồi… Cứ thoải mái đi, không cần tới mọi người đâu!”
Lâm Phong lắc đầu.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chợt bắn ra một tia sáng lạnh lẽo, anh giơ bàn tay phải mảnh khảnh của mình lên, trên tay phải trào ra một nguồn năng lượng kinh khủng.
Năng lượng cuồn cuộn tạo thành một bàn tay khổng lồ phát ra ánh sáng vàng giữa không trung, sau đó đè thật mạnh về phía mười một tông sư võ đạo.
Giờ phút này.
Adv
Thời gian như thể ngưng đọng!
Từ đôi mắt thường của những người ở đây, họ thậm chí có thể nhìn thấy không gian xuất hiện vết rách nhỏ…
Mười một tông sư võ đạo đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn bàn tay khổng lồ phát sáng bên trên với vẻ mặt đờ đẫn, quên cả phản kháng.
Uy áp đáng sợ ập tới khiến họ chảy máu thất khiếu, bề mặt da nứt răng rắc, trông họ y như huyết nhân vậy!
Adv
Đây… là chiêu thức gì thế?
Võ Hồn?
Hay là trên Võ Hồn?
Suy nghĩ tuyệt vọng này đồng thời hiện ra trong đầu mười một tông sư võ đạo.
Sau đó.
“Bùm!”
Một tiếng nổ nặng nề vang lên!
Cơ thể của mười một tông sư võ đạo nổ tung cùng một lúc, biến thành một đống sương máu ngay trước mắt bao người.
Tĩnh!
Vô cùng yên tĩnh!
Một chưởng giết chết mười một vị võ đạo tông sư, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì làm gì có ai dám tin?
Mấy người nhà họ Trần chết lặng!
"Con rể, con rể tôi lại mạnh đến vậy! Tôi cứ nghĩ cậu ta là gà, hoá ra tôi mới là gà sao?"
Trần Sơn tự lẩm bẩm.
"Võ Hồn Cảnh ba mươi tuổi? Hay là..."
Trần Bắc Huyền nhíu mày, thực sự không nhìn thấu được thực lực của Lâm Phong.
"Khẩu Kỹ Vương mạnh quá!"
"Khẩu Kỹ Vương mạnh quá!"
Diệp Thiên Tâm và đám nhóc bên cạnh hét lớn tạo uy danh!
Lâm Phong nghe vậy thì khóe miệng khẽ giật, tức giận mắng đám Diệp Thiên Tâm:
"Câm miệng cho tôi! Tôi không phải khẩu kỹ vương gì hết! Còn dám bôi nhọ thanh danh của tôi, tôi sẽ đánh chết hết mấy người."
Đám Diệp Thiên tâm bỗng im bặt.
Mà đúng lúc này, một luồng khí tức mênh mông bỗng lan khắp bốn phía, làm cho mọi người nổi cả da gà mà vẫn chưa hết run!
Là Hoàng Phủ Hằng!
Vẻ mặt ông ta vô cùng dữ tợn, chẳng hay trong tay đã xuất hiện một đại ấn màu vàng từ lúc nào
Đại ấn màu vàng lóe ra ánh sáng vàng nhạt, trên đó xuất hiện các tia linh vận, nhìn vô cùng thần kỳ, luồng khí tức mênh mông tràn ra từ đại ấn!
"Hử? Một món linh khí?"
Lâm Phong dừng bước, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Hoàng Phủ Hằng là một võ giả, tại sao trong tay lại có linh khí?
Có phải chuyện này đồng nghĩa với việc sau lưng Hoàng Phủ Hằng vẫn còn sự tồn tại của tu tiên giả?
Bởi vì chỉ có tu tiên giả mới có thể luyện chế ra linh khí!
"Không được! Đây là Kim Cang Ấn! Lần này Hoàng Phủ Hằng tới lại đưa Kim Cang Ấn đến!"
Lúc này, Trần Bắc Huyền chợt kinh ngạc kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.